-
Chương 13. Tổ trưởng tổ trọng án
Cục cảnh sát phía tây thành phố, văn phòng cục trưởng.
"Sếp Trình, cậu nói một chút xem, đã nhiều ngày như vậy rồi, sao vụ án mất tích vẫn chưa có chút tiến triển nào thế? Đây là vụ án mất tích thứ mấy rồi hả?" Cục trưởng Lê đập tay xuống bàn làm việc một cái, hổn hển quát.
Cục trưởng Lê là đại boss của cục cảnh sát phía tây thành phố, ông ta gần năm mươi tuổi, không biết có phải vì sử dụng não quá nhiều hay không, mà tóc rụng ngày càng nhiều, ngay cả bắp thịt cũng càng ngày càng nhão, sự thực chứng minh, không thể nhìn con người qua vẻ bề ngoài, phải biết rằng năm đó, ông ta là nhân vật truyền kỳ trong giới cảnh sát, phá được không ít vụ án lớn quan trọng, được khen là Holmes trong giới cảnh sát.
Tuy hiện giờ Trình Lạc đảm nhiệm vị trí phó tổ trưởng tổ trọng án, nhưng mà anh ta không có cách nào thích ứng với việc bị người ta chỉ vào mũi mắng, chuyện này là một loại vũ nhục đối với năng lực của anh ta.
Nhưng mà nói thật, đúng là vụ án mất tích lần này không có tiến triển gì.
"Cục trưởng Lê, ông cho tôi mấy ngày nữa, tôi nhất định sẽ tra ra được manh mối." Trình Lạc quyết định cho dù làm việc suốt ngày suốt đêm, anh ta cũng phải phá được vụ án mất tích lần này.
"Lại cho cậu mấy ngày nữa à?" Cục trưởng Lê lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy, cho tôi thêm mấy ngày nữa, không, hai ngày, tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ về quy án." Trình Lạc không muốn bởi vì vụ án lần này mà ảnh hưởng đến danh dự của anh ta.
"Thôi, tôi tìm người giúp cậu, không đúng, là cậu tới giúp cô ấy." Cục trưởng Lê là người lãnh đạo, có nghĩa vụ bảo vệ an toàn của quần chúng nhân dân, cho nên, ông ta phải nhanh chóng phá được vụ án mất tích này, mới trấn an được nhân dân.
"..."
Có ý gì? Trình Lạc hơi mơ hồ.
"Được rồi, cậu đi ra ngoài trước đi, nửa tiếng sau gọi mọi người tới phòng họp." Cục trưởng Lê không đợi Trình Lạc hỏi, trực tiếp đuổi anh ta ra ngoài.
Trình Lạc ra khỏi văn phòng cục trưởng, tâm tình không được tốt.
"Sếp Trình, có phải cục trưởng Lê tìm anh thăng chức, cho anh làm tổ trưởng tổ trọng án hay không?" Triệu Thế Văn là tay sai đắc lực của Trình Lạc, anh ta không để ý gương mặt đen thui của Trình Lạc vuốt mông ngựa.
Trình Lạc tức giận trợn mắt nhìn anh ta, Triệu Thế Văn nào dám nói nửa chữ nữa.
Được rồi, vuốt mông ngựa bị vó ngựa đạp chết rồi.
"Triệu Thế Văn, sếp Trình làm sao vậy? " Kim Linh tiến đến trước mặt Triệu Thế Văn, nhỏ giọng hỏi.
"Tôi đâu có biết, cô không nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của sếp Trình đâu, có thể đông lạnh người ta thành khối băng." Vẻ mặt Triệu Thế Văn đau khổ nói, sớm biết sếp Trình mất hứng, anh ta sẽ giống như chim lặng lẽ không lên tiếng.
"Hai người đúng thật là, chuyện này mà cũng không nhìn ra, ai cũng có thể đoán ra được, chắc là vì chuyện vụ án mất tích, xem ra chúng ta cần phải cố gắng nhiều hơn, nhanh chóng trợ giúp sếp Trình phá được án." Trần Minh Huy là người nhanh trí nhất trong tổ trọng án, anh ta không nghe nổi nữa, mở miệng đúng lúc.
Lúc này Triệu Thế Văn và Kim Linh mới hiểu ra.
Hứa Nguyện cũng chỉ đứng bên cạnh nghe, bởi vì cô ấy là người có cũng được mà không có cũng được ở trong cục cảnh sát.
Nửa tiếng sau, trong phòng họp.
Tất cả thành viên của tổ trọng án và các nhân viên cảnh sát khác đều đã đến đông đủ.
Đúng lúc này, cục trưởng Lê chậm rãi đi đến, mà phía sau ông ta còn một người nữa.
Nói chính xác là một cô gái, một cô gái mặc đồng phục cảnh sát, tư thế oai hùng hiên ngang, quan trọng nhất là, lúc tất cả mọi người nhìn cô, đều chợt ngẩn ra.
Bởi vì người phụ nữ này quá xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, dáng người đẹp, phối hợp với bộ đồng phục cảnh sát, tuyệt mỹ mang theo khí thế anh hùng, đẹp đến ngây người.
"Được rồi, để tôi giới thiệu cho mọi người, vị này chính là cảnh sát Tô mới tới, từ hôm nay trở đi, cô ấy chính là tổ trưởng của tổ trọng án chúng ta, tôi hi vọng tất cả mọi người đều tuân theo sự sắp xếp của cô ấy, làm tốt công việc." Cục trưởng Lê nghiêm túc nói.
Tô Cửu Cửu chào mọi người, bắt đầu tự giới thiệu, "Chào mọi người, tôi là Tô Cửu Cửu, tuy cục trưởng Lê bổ nhiệm tôi làm tổ trưởng tổ trọng án, nhưng dù sao tôi cũng không hiểu rõ tình hình thành phố A lắm, sau này còn cần mọi người giúp đỡ để cùng nhau làm việc tốt hơn."
"Sếp Trình, cậu nói một chút xem, đã nhiều ngày như vậy rồi, sao vụ án mất tích vẫn chưa có chút tiến triển nào thế? Đây là vụ án mất tích thứ mấy rồi hả?" Cục trưởng Lê đập tay xuống bàn làm việc một cái, hổn hển quát.
Cục trưởng Lê là đại boss của cục cảnh sát phía tây thành phố, ông ta gần năm mươi tuổi, không biết có phải vì sử dụng não quá nhiều hay không, mà tóc rụng ngày càng nhiều, ngay cả bắp thịt cũng càng ngày càng nhão, sự thực chứng minh, không thể nhìn con người qua vẻ bề ngoài, phải biết rằng năm đó, ông ta là nhân vật truyền kỳ trong giới cảnh sát, phá được không ít vụ án lớn quan trọng, được khen là Holmes trong giới cảnh sát.
Tuy hiện giờ Trình Lạc đảm nhiệm vị trí phó tổ trưởng tổ trọng án, nhưng mà anh ta không có cách nào thích ứng với việc bị người ta chỉ vào mũi mắng, chuyện này là một loại vũ nhục đối với năng lực của anh ta.
Nhưng mà nói thật, đúng là vụ án mất tích lần này không có tiến triển gì.
"Cục trưởng Lê, ông cho tôi mấy ngày nữa, tôi nhất định sẽ tra ra được manh mối." Trình Lạc quyết định cho dù làm việc suốt ngày suốt đêm, anh ta cũng phải phá được vụ án mất tích lần này.
"Lại cho cậu mấy ngày nữa à?" Cục trưởng Lê lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy, cho tôi thêm mấy ngày nữa, không, hai ngày, tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ về quy án." Trình Lạc không muốn bởi vì vụ án lần này mà ảnh hưởng đến danh dự của anh ta.
"Thôi, tôi tìm người giúp cậu, không đúng, là cậu tới giúp cô ấy." Cục trưởng Lê là người lãnh đạo, có nghĩa vụ bảo vệ an toàn của quần chúng nhân dân, cho nên, ông ta phải nhanh chóng phá được vụ án mất tích này, mới trấn an được nhân dân.
"..."
Có ý gì? Trình Lạc hơi mơ hồ.
"Được rồi, cậu đi ra ngoài trước đi, nửa tiếng sau gọi mọi người tới phòng họp." Cục trưởng Lê không đợi Trình Lạc hỏi, trực tiếp đuổi anh ta ra ngoài.
Trình Lạc ra khỏi văn phòng cục trưởng, tâm tình không được tốt.
"Sếp Trình, có phải cục trưởng Lê tìm anh thăng chức, cho anh làm tổ trưởng tổ trọng án hay không?" Triệu Thế Văn là tay sai đắc lực của Trình Lạc, anh ta không để ý gương mặt đen thui của Trình Lạc vuốt mông ngựa.
Trình Lạc tức giận trợn mắt nhìn anh ta, Triệu Thế Văn nào dám nói nửa chữ nữa.
Được rồi, vuốt mông ngựa bị vó ngựa đạp chết rồi.
"Triệu Thế Văn, sếp Trình làm sao vậy? " Kim Linh tiến đến trước mặt Triệu Thế Văn, nhỏ giọng hỏi.
"Tôi đâu có biết, cô không nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của sếp Trình đâu, có thể đông lạnh người ta thành khối băng." Vẻ mặt Triệu Thế Văn đau khổ nói, sớm biết sếp Trình mất hứng, anh ta sẽ giống như chim lặng lẽ không lên tiếng.
"Hai người đúng thật là, chuyện này mà cũng không nhìn ra, ai cũng có thể đoán ra được, chắc là vì chuyện vụ án mất tích, xem ra chúng ta cần phải cố gắng nhiều hơn, nhanh chóng trợ giúp sếp Trình phá được án." Trần Minh Huy là người nhanh trí nhất trong tổ trọng án, anh ta không nghe nổi nữa, mở miệng đúng lúc.
Lúc này Triệu Thế Văn và Kim Linh mới hiểu ra.
Hứa Nguyện cũng chỉ đứng bên cạnh nghe, bởi vì cô ấy là người có cũng được mà không có cũng được ở trong cục cảnh sát.
Nửa tiếng sau, trong phòng họp.
Tất cả thành viên của tổ trọng án và các nhân viên cảnh sát khác đều đã đến đông đủ.
Đúng lúc này, cục trưởng Lê chậm rãi đi đến, mà phía sau ông ta còn một người nữa.
Nói chính xác là một cô gái, một cô gái mặc đồng phục cảnh sát, tư thế oai hùng hiên ngang, quan trọng nhất là, lúc tất cả mọi người nhìn cô, đều chợt ngẩn ra.
Bởi vì người phụ nữ này quá xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, dáng người đẹp, phối hợp với bộ đồng phục cảnh sát, tuyệt mỹ mang theo khí thế anh hùng, đẹp đến ngây người.
"Được rồi, để tôi giới thiệu cho mọi người, vị này chính là cảnh sát Tô mới tới, từ hôm nay trở đi, cô ấy chính là tổ trưởng của tổ trọng án chúng ta, tôi hi vọng tất cả mọi người đều tuân theo sự sắp xếp của cô ấy, làm tốt công việc." Cục trưởng Lê nghiêm túc nói.
Tô Cửu Cửu chào mọi người, bắt đầu tự giới thiệu, "Chào mọi người, tôi là Tô Cửu Cửu, tuy cục trưởng Lê bổ nhiệm tôi làm tổ trưởng tổ trọng án, nhưng dù sao tôi cũng không hiểu rõ tình hình thành phố A lắm, sau này còn cần mọi người giúp đỡ để cùng nhau làm việc tốt hơn."