Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 2
Mục đích của Ngô Đồng muốn tìm chú Hai nói chuyện, cô không muốn quấy rầy công việc của chú Hai nên sau khi vào phòng thì ngồi yên một chỗ.
Lúc này, Tần Qua bế Phi Phi cũng vào đến nơi, ánh mắt liếc nhìn toàn bộ người nhà họ Ngô, cũng khôngđặc biệt chú ý đến cô gái có khả năng là vợ tương lai của mình. anh đến bên mẹTần, khẽ gật đầu chào hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Đây là con trai lớn của tôi, tên Tần Qua. Tần Qua, đây là ông Ngô Giám đốc Công ty thực phẩm Ngô thị và người nhà”. Mẹ Tần giới thiệu.
“Xin chào mọi người.”
Chú Hai họ Ngô cảm thấy bầu không khí có chút lạnh lẽo nên cười ha ha tiếp lời. Tuy rằng Tần Qua không tò mò về người nhà họ Ngô nhưng từ lúc anh bước vào phòng thì ánh mắt của toàn bộ người nhà họ Ngô đều dán lên người anh.
Bà Ngô cảm thấy ngoại hình của Tần Qua không đẹp bằng Tần Hoài nhưng cũng là một người đàn ông không tồi, trên khóe mắt lại có vết sẹo làm cho bộ mặt hơi hung dữ. Tính tình hình như cũng khôngthân thiện, nhưng người ta là con nhà giàu, ai mà không có tính “đại thiếu gia”.
Ngô Khải thì hâm mộ khí thế của Tần Qua, toàn thân toát lên vẻ rất đàn ông, cánh tay cơ bắp, mạnh khỏe, nhìn mà chảy nước miếng, đây mới là đàn ông chân chính.
Nhưng nữ nhân vật chính của chúng ta, Ngô Chi Chi thì cảm thấy không ổn, như thế này không giống với tưởng tượng của mình. Đáng lẽ phải giống với con trai thứ hai nhà họ Tần, phong độ, nho nhã chứ. Nhưng nhìn anh ta mặc quần jean, áo thun, cắt tóc đầu đinh, trên mặt lại có vết sẹo, nhìn giống dân nhà quê, đâu phải là người có tiền.
“Tần Qua phải không, nghe nói trước đây cháu là bộ đội hả?” Bà Ngô cười, hỏi.
“Vâng, nhưng hai năm trước tôi bị thương nên đã giải ngũ.” Tần Qua hờ hững trả lời.
Bị thương? Bị thương chỗ nào? Vì bị thương nên xuất ngũ thì chắc phải bị thương nặng rồi, Ngô Chi Chi âm thầm nhận xét, nhớ lại lúc Tần Qua mới vào phòng, cũng không thấy bị thương tật bên ngoài.
“Vậy, bây giờ thân thế của cháu đã khỏi hẳn chưa?”
“Bác yên tâm, đã khỏi hẳn rồi. Cũng không phải là bị thương đến tàn phế.” Tần Qua lạnh lùng đáp.
“Ấy, bác không có ý gì đâu.” Bà Ngô cuống quít nói “Bác chỉ quan tâm hỏi thăm một chút thôi.”
“Tần Qua, không được hỗn.” Mẹ Tần khẽ mắng con, sau đó quay sang đối phương giải thích “Đứa con trai này của tôi, đi lính cũng lâu, tính tình có chút cứng nhắc, nóng nảy nhưng không phải người xấu”.
“Đúng vậy, quân nhân đều là người phẩm chất đạo đức tốt”. Chú Hai họ Ngô liên tục gật đầu đồng ý. Việc liên hôn này liên quan đến sự sống còn của công ty nhà mình, không thể để xảy ra sơ sót. Hơn nữa, bản thân ông ta đã tìm hiểu từ trước, con trai lớn nhà họ Tần tính tình có chút khó chịu, ngoài ra không có vấn đề gì lớn. Bằng không thì ông ta cũng không đồng ý gả con gái yêu của mình đi qua nhà họ Tần.
Mọi người lại nói chuyện một lúc nữa, vẫn yên lặng ngồi phía sau làm khán giả, lúc này Ngô Đồng mới hiểu, thì ra đây là chị họ đi xem mắt. Đối tượng xem mắt là người họ Tần … gì gì đó.
Tần Qua cảm giác có người đang quan sát mình, bèn liếc mắt bắt gặp ánh mắt nhìn trộm của Ngô Đồng. Ngô Đồng không nghĩ mình nhìn lén người khác mà bị phát hiện, nên ngẩn ra một lát rồi cười cười ngượng ngùng.
Lông mày Tần Qua nhíu lại, xem ra cô gái kia rất can đảm, không như những cô gái khác ra vẻ rụt rè.
“ Tần Qua, đây là hòn ngọc quý nhà Tổng giám đốc Ngô, Chi Chi.” Mẹ Tần cười, giới thiệu.
“Chào anh Tần, tôi là Ngô Chi Chi.” Ngô Chi Chi cười nhẹ nhàng, có chút ngại ngùng.
Tần Qua liếc nhìn Ngô Chi Chi. Dạng người nào mà anh chưa từng gặp qua, tưởng rằng tươi cười là người khác không nhìn ra sự chán ghét trong mắt cô ta. thật là giả dối.
“Vô tri? Cái tên này thật có ý nghĩa!”
Sắc mặt người nhà họ Ngô lập tức biến đổi, Ngô Chi Chi tức giận suýt khóc lên.
“Tần Qua!” Mẹ Tần có chút không vui “Chú ý thái độ của con!”
“không sao, không sao. Tần Qua chắc là muốn đùa thôi. Nam nữ mới gặp mặt, khó tránh khỏi có chút không tự nhiên. Hay là chúng ta đi ra ngoài một chút, để bọn nhỏ có không gian trao đổi, tâm sự với nhau.” Bà Ngô thấy ánh mắt ám chỉ của chồng, cười cười đề nghị.
“Vậy cũng được …”
“không cần phiền phức như vậy.” Tần Qua trực tiếp ngắt lời “Tôi đã nói trước rồi, tôi cưới người nào cũng được, quan trọng là Phi Phi muốn ai là mẹ của nó.”
Tần Qua vừa mới nói xong, tuy người nhà họ Tần đã biết ý định của Tần Qua, nghe thế cũng phải nhăn mặt, huống chi là người nhà họ Ngô, sắc mặt người nào cũng rất khó coi.
Ngô Chi Chi nghe xong, nghĩ Tần Qua tính tình đã không tốt, lại còn có con trai, thì lập tức cảm thấy thật là tủi thân.
“Ông Ngô, bà Ngô, mọi người đừng hiểu lầm. Đứa bé là con của đồng đội Tần Qua, cha mẹ đã qua đời nên Tần Qua nhận về nuôi.”
Người nhà họ Ngô nghe thế mới dãn mặt mày ra một chút.
“Mặc dù Phi Phi không phải là do tôi sinh ra nhưng tôi sẽ coi nó còn hơn con ruột của mình.” Tần Qua nhìn người nhà họ Ngô, nghiêm trang nói “Có thể nói là, tương lai, nếu vợ tôi đối xử với Phi Phi khôngtốt, tôi sẽ không cùng cô ta sinh con,”
thật là khinh người quá đáng, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, Ngô Chi Chi nghĩ, tôi còn chưa muốn gả cho anh đâu.
“Ha ha…” Lần này, chú Hai họ Ngô miễn cưỡng cười “Chi Chi nhà chúng tôi cũng rất thích trẻ nhỏ, ngày nghỉ, ngày lễ cũng thường xuyên đến các cô nhi viện làm từ thiện.”
“Ồ, Chi Chi thật là người nhân hậu.” MẹTần quả thật đã coi Chi Chi là con dâu tương lai.
Tần Qua không chút để ý cười cười, cúi đầu nhỏ giọng nói với Phi Phi “Còn nhớ rõ khi đi lên ba đã nói gì với con không, ngẩng đầu lên một chút nào.”
Tần Qua vừa dứt lời, trong phòng lập tức yên lặng, mọi người đều lắng tai chờ cậu bé trả lời, một phút, hai phút … Đến khi mọi người gần như mất hết kiên nhẫn thì rốt cuộc Phi Phi cũng ngẩng đầu lên.
Ngô Đồng lập tức sững sờ, đây không phải là cậu bé mình đã đụng ngã lúc trước sao. Cậu bé như có cảm giác, nhìn Ngô Đồng một cái. Ngô Đồng cũng nở nụ cười thân thiện với cậu nhóc.
Giống như bị hoảng sợ, cậu bé cúi đầu xuống thật nhanh, im lặng cầm đồ chơi trong tay.
Tần Qua khó hiểu nhìn Ngô Đồng, trên mặt Ngô Đồng cũng là vẻ không thể hiểu được, mình cũng rất được trẻ con thích mà, không đến nỗi hù dọa đứa nhỏ vậy chứ.
“Phi Phi, Phi Phi, bà nội nè con.” Mẹ Tần dỗ dành cậu bé “Ngẩng đầu nhìn dì ở đối diện nè, dì đó rất xinh đẹp, dì xinh đẹp làm mẹ con có được không?”
Mẹ Tần dỗ dành một lúc lâu, lúc mọi người tưởng rằng Phi Phi sẽ không ngẩng đầu thì cuối cùng cậu bé cũng ngước lên, theo lời nói kích động của mẹ Tần, nhìn vào Ngô Chi Chi trong ba phút. Đúng vậy, trọn vẹn trong ba phút cũng không nháy mắt mà nhìn chằm chằm Ngô Chi Chi.
Ngô Chi Chi cảm thấy nụ cười trên gương mặt mình cũng cứng lại.
“Phi Phi thích dì xinh đẹp này không?” Mẹ Tần kiên nhẫn hỏi, chỉ là sau khi nhìn người xog, bạn nhỏ Phi Phi lại cúi đầu không nói gì.
Mọi người đều nín thở chờ câu trả lời, nhưng bạn nhỏ Phi Phi lại dựa vào người Tần Qua, nhắm hai mắt lại.
“Vậy ….”, mọi người đều ngẩn ra.
“Phi Phi đã buồn ngủ, tôi đưa bé về nhà ngủ trưa.” Tần Qua ôm Phi Phi đứng lên, muốn đi.
“Con đi đâu? Mọi việc còn chưa nói xong.” Mẹ Tần tức giận nói.
“không cần, con chọn xong rồi. Chính là cô ấy.” Tần Qua lấy tay chỉ vào Ngô Đồng.
“Tôi …” Ngô Đồng ngơ ngác chỉ vào mình, luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Người nhà họ Ngô cũng hết nói nổi, việc này thì liên quan gì đến Ngô Đồng.
Người nhà họ Tần cũng trưng ra vẻ mặt không hiểu nổi, từ đầu đến giờ là xem mắt với Ngô Chi Chi, với cô gái này có liên quan gì đâu.
“Tần Qua đâu rồi?” Mẹ Tần định thần trở lại thì không thấy Tần Qua đâu nữa.
“anh đã đi rồi” Tần Hoài trả lời.
“….” Mẹ Tần cảm thấy sự kiềm chế mấy chục năm của mình đều bị con trai phá hỏng.
“Tần phu nhân, tình huống gì thế này?” Bà Ngô không vui, hỏi.
“Bà Ngô, đây là hiểu lầm, chắc Tần Qua tưởng cô gái này cũng là con của bà, hiểu lầm là đối tượng xem mắt.” Mẹ Tần giải thích.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Cài này ….” Mẹ Tần cũng không biết phải trả lời như thế nào.
“Tổng giám đốc Ngô, hôm nay chúng ta kết thúc ở đây. Về chuyện hợp tác, tôi sẽ về công ty bàn bạc với các phòng ban, sau đó liên lạc lại với ông.” Tần Hoài bỗng nhiên đứng lên nói.
“Vậy cũng được. Tôi chờ tin tức của cậu.” Nghe đến chuyện hợp tác, thái độ của chú Hai nhà họ Ngô nghiêm túc hẳn lên.
“Vậy chúng tôi đi trước.”
Người nhà họ Ngô đều đứng lên, nhìn ba người nà họ Tần ra khỏi phòng. Chú Hai nhà họ Ngô còn tự mình tiễn ra ngoài cửa. Sau khi tiễn người đi, chú Hai nhà họ Ngô với vẻ mặt bất đắc dĩ đóng cửa lại.
“Ba, mẹ, bọn họ có ý gì?” Lập tức Ngô Chi Chi không vui, kêu lên.
“Đúng vậy, nhìn thái độ không tôn trọng người khác. không phải là muốn cưới chị sao? Nhưng em nhìn thấy thái độ của anh ta là không muốn kết hôn.” Ngô Khải cũng nói.
“Lập Nhân, ông nói …” Bà Ngô cũng cảm thấy không tốt, muốn bàn bạc cùng với chồng.
“Chẳng lẽ ba không nhận ra thái độ người nhà họ Tần không tốt sao. Vấn đề là, hiện tại ba con … phải nịnh nọt người ta.” Ông Tần cũng khó chịu trong lòng “Tình trạng của công ty chúng ta hiện nay con cũng biết rồi đấy, nếu không hợp tác được với Tần thị, sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.”
“Nghiêm trọng như vậy rồi sao?” Bà Ngô hỏi.
“Nếu không nghiêm trọng thì tôi cần gì phải ở đây cho người ta cười vào mặt!” Chú Hai nhà họ Ngô tức giận nói.
“Ba …” Ngô Chi Chi do dự rồi nói “Ba, con không phản đối liên hôn, nhưng nhà họ Tần có hai con trai cơ mà, có thể …”
“Con nói cón trai thứ hai nhà họ Tần? Cậu ta nếu muốn kết hôn thì con gái các nhà danh giá phải xếp hàng từ đây tới cổng đi, làm gì có chỗ cho chúng ta xen vào.”
“Chi Chi là chúng ta cũng tốt mà” Bà Ngô không đồng ý, nói.
“Tôi không nói con gái chúng ta không tốt. Nhưng nhà người ta coi thường chúng ta…. Tóm lại, ngày mai tôi sẽ cho người tìm hiểu con trai lớn nhà họ Tần thường làm những gì, Chi Chi, con chủ động tìm cơ hội tiếp xúc với cậu ta.”
“Dạ” Ngô Chi Chi không tình nguyện, đáp.
“Còn cháu … Cháu tới đây làm gì?” Chú Hai nhà họ Ngô nhìn Ngô Đồng, quát.
“Chú Hai, cháu không cố ý, cháu không biết hôm nay chị họ đi xem mắt.” Ngô Đồng chột dạ đáp “Thực tình là do không gặp được chú, không còn cách nào nên khi vừa nhìn thấy chú là cháu không suy nghĩ mà đến đây”.
“Chú biết cháu muốn nói gì. Tiểu Nguyên bị bệnh, chú cũng rất lo lắng, đau lòng, nếu như thiếu viện phí, chú có thể …”
“Chú Hai, tiền viện phí không thiếu, nhưng tiểu Nguyên cần ghép tủy. Cháu đã đến bệnh viện kiểm tra, tủy của cháu không thích hợp, bác sĩ đề nghị …”
“Cháu là chị ruột của nó, tủy của cháu không phù hợp thì những người họ hàng như chúng ta chắc chắn cũng không phù hợp.” Bà Ngô ngắt lời Ngô Đồng muốn nói.
“không phải đâu thím Hai. Cháu đã hỏi bác sĩ, là người có quan hệ họ hàng thì tỉ lệ tủy phù hợp vẫn tương đối cao. Mặc dù tủy của cháu không hợp, nhưng mọi người có khả năng phù hợp, nhất là chú Hai …”
“Chú của cháu đã lớn tuổi, không chịu được phẫu thuật cấy ghép tủy. Tính mạng của em cháu quan trọng, còn tính mạng của chú Hai cháu không phải là tính mạng hả?” Bà Ngô mắng Ngô Đồng.
“không phải đâu thím Hai, cháu đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói phẫu thuật cấy ghép tủy không làm ảnh hưởng đến sức khỏe của người hiến tặng….”
“Tất nhiên bây giờ em sẽ nói như vậy. Em nói như vậy chỉ để nhà chị đồng ý hiến tủy cho tiểu Nguyên.” Ngô Chi Chi nói.
“Em không lừa mọi người. Em thực sự đã hỏi ý kiến của bác sĩ. Nếu ảnh hưởng đến sức khỏe mọi người, em sẽ không dám nói.” Ngô Đồng sốt ruột nói “Chú Hai, tình trạng bệnh của tiểu Nguyên đã xấu đi, bệnh viện vẫn luôn tìm nhưng mà không tìm được tủy thích hợp. Chú và chị họ, em họ là hy vọng cuối cùng của gia đình cháu. Chú đã nhìn chị em cháu lớn lên, chú giúp tiểu Nguyên đi mà.”
“Đồng Đồng, không phải là chú không muốn giúp nhưng tủy của chú cũng chưa chắc là phù hợp.” Chú Hai nhà họ Ngô thấy Ngô Đồng khóc nức nở, cũng cảm thấy không nỡ.
“không sao, chỉ cần chú đi kiểm tra, dù không phù hợp, cháu cũng mang ơn chú cả đời.” Ngô Đồng thành khẩn nói.
Bà Ngô thấy chồng mềm lòng thì kéo chồng qua một bên, nói “Sức khỏe của ông đã không tốt, phẫu thuật cấy ghép tủy đâu phải đơn giản, tình hình của công tyy lại như vậy, nếu ông có chuyện gì thì mẹ con tôi phải làm sao.”
“…” Chú Hai nhà họ Ngô suy nghĩ một lúc rồi xoay người nói với Ngô Đồng “Ngày mai chú Hai sẽ cho người đưa cho cháu ít tiền, mua thuốc bổ, đồ ăn ngon cho tiểu Nguyên. Có lẽ tiểu Nguyên sẽ chờ được người có tủy phù hợp.”
“Chú Hai, cháu không cần tiền…”
“Chú Hai còn công chuyện, đi trước.” nói xong, chú Hai nhà họ Ngô liền tránh Ngô Đồng, đi ra cửa.
Ngô Đồng muốn đuổi theo nhưng bị bà Ngô ngăn lại “Ngô Đồng, thím Hai nói cho cháu biết, làm người không thể ích kỷ như thế. Tiểu Nguyên là người thân của cháu thì chú Hai cũng là người thân của cháu. Vả lại chú Hai còn phải lo lắng cho gia đình chúng ta. Từ nay về sau, cháu đừng tìm chú Hai nữa.”
“Thím Hai, thím giúp cháu đi mà. Nếu thím đồng ý thì thím muốn cháu làm gì cũng được.”
Cửa bị đóng sầm trước mặt, Ngô Đồng chống tay lên cửa, nhưng cuối cùng không đuổi theo, nước mắt không ngừng tràn ra, lăn dài trên má.
“Tiểu Nguyên, em đừng lo lắng. Nhất định chị sẽ không từ bỏ. Chị sẽ tìm ra được biện pháp cứu em.”
Hoàn Sơn Phỉ Thúy, nhà họ Tần
“Con hôm nay làm sao vậy?” Mẹ Tần tức sôi ruột, quát Tần Qua.
“Mẹ sao lại tức giận dữ vậy? không phải con đã chọn xong rồi sao?” Tần Qua khó hiểu, hỏi.
“Chọn cái gì mà chọn. Con cố ý chọc mẹ phải không, mẹ giới thiệu con gái nhà họ Ngô, con lại tùy tiện chọn người không có liên quan làm gì.”
“cô ấy không phải người hà họ Ngô?” Tần Qua kinh ngạc nói.
“anh, cô ấy là cháu của Tổng giám đốc Ngô.” Tần Hoài giải thích.
“thì cũng là người nhà họ Ngô cả mà, dù sao cũng là liên hôn, con gái hay cháu gái thì có gì khác nhau.” Tần Qua hỏi ngược lại.
“Vậy ý con là, con thực sự vừa ý cháu gái nhà họ Ngô.” Ba Tần nãy giờ ngồi im, bỗng nhiên lên tiếng.
“Nhìn cũng vừa mắt, Phi Phi cũng không ghét cô ấy.” Tần Qua nói.
Ba người nhà họ Tần nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, hai người đều không ghét là được rồi, mặc dù họ cũng không nhìn ra được là Phi Phi ghét hay không ghét.
-----------
Truyện này có vẻ không hấp dẫn các bạn lắm thì phải. Nhưng các bạn cứ đọc đi nhé, không phải hối hận đâu. Tần Đại thiếu càng ngày càng dễ thương, bé Phi Phi cũng rất manh đó nha.
Lúc này, Tần Qua bế Phi Phi cũng vào đến nơi, ánh mắt liếc nhìn toàn bộ người nhà họ Ngô, cũng khôngđặc biệt chú ý đến cô gái có khả năng là vợ tương lai của mình. anh đến bên mẹTần, khẽ gật đầu chào hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Đây là con trai lớn của tôi, tên Tần Qua. Tần Qua, đây là ông Ngô Giám đốc Công ty thực phẩm Ngô thị và người nhà”. Mẹ Tần giới thiệu.
“Xin chào mọi người.”
Chú Hai họ Ngô cảm thấy bầu không khí có chút lạnh lẽo nên cười ha ha tiếp lời. Tuy rằng Tần Qua không tò mò về người nhà họ Ngô nhưng từ lúc anh bước vào phòng thì ánh mắt của toàn bộ người nhà họ Ngô đều dán lên người anh.
Bà Ngô cảm thấy ngoại hình của Tần Qua không đẹp bằng Tần Hoài nhưng cũng là một người đàn ông không tồi, trên khóe mắt lại có vết sẹo làm cho bộ mặt hơi hung dữ. Tính tình hình như cũng khôngthân thiện, nhưng người ta là con nhà giàu, ai mà không có tính “đại thiếu gia”.
Ngô Khải thì hâm mộ khí thế của Tần Qua, toàn thân toát lên vẻ rất đàn ông, cánh tay cơ bắp, mạnh khỏe, nhìn mà chảy nước miếng, đây mới là đàn ông chân chính.
Nhưng nữ nhân vật chính của chúng ta, Ngô Chi Chi thì cảm thấy không ổn, như thế này không giống với tưởng tượng của mình. Đáng lẽ phải giống với con trai thứ hai nhà họ Tần, phong độ, nho nhã chứ. Nhưng nhìn anh ta mặc quần jean, áo thun, cắt tóc đầu đinh, trên mặt lại có vết sẹo, nhìn giống dân nhà quê, đâu phải là người có tiền.
“Tần Qua phải không, nghe nói trước đây cháu là bộ đội hả?” Bà Ngô cười, hỏi.
“Vâng, nhưng hai năm trước tôi bị thương nên đã giải ngũ.” Tần Qua hờ hững trả lời.
Bị thương? Bị thương chỗ nào? Vì bị thương nên xuất ngũ thì chắc phải bị thương nặng rồi, Ngô Chi Chi âm thầm nhận xét, nhớ lại lúc Tần Qua mới vào phòng, cũng không thấy bị thương tật bên ngoài.
“Vậy, bây giờ thân thế của cháu đã khỏi hẳn chưa?”
“Bác yên tâm, đã khỏi hẳn rồi. Cũng không phải là bị thương đến tàn phế.” Tần Qua lạnh lùng đáp.
“Ấy, bác không có ý gì đâu.” Bà Ngô cuống quít nói “Bác chỉ quan tâm hỏi thăm một chút thôi.”
“Tần Qua, không được hỗn.” Mẹ Tần khẽ mắng con, sau đó quay sang đối phương giải thích “Đứa con trai này của tôi, đi lính cũng lâu, tính tình có chút cứng nhắc, nóng nảy nhưng không phải người xấu”.
“Đúng vậy, quân nhân đều là người phẩm chất đạo đức tốt”. Chú Hai họ Ngô liên tục gật đầu đồng ý. Việc liên hôn này liên quan đến sự sống còn của công ty nhà mình, không thể để xảy ra sơ sót. Hơn nữa, bản thân ông ta đã tìm hiểu từ trước, con trai lớn nhà họ Tần tính tình có chút khó chịu, ngoài ra không có vấn đề gì lớn. Bằng không thì ông ta cũng không đồng ý gả con gái yêu của mình đi qua nhà họ Tần.
Mọi người lại nói chuyện một lúc nữa, vẫn yên lặng ngồi phía sau làm khán giả, lúc này Ngô Đồng mới hiểu, thì ra đây là chị họ đi xem mắt. Đối tượng xem mắt là người họ Tần … gì gì đó.
Tần Qua cảm giác có người đang quan sát mình, bèn liếc mắt bắt gặp ánh mắt nhìn trộm của Ngô Đồng. Ngô Đồng không nghĩ mình nhìn lén người khác mà bị phát hiện, nên ngẩn ra một lát rồi cười cười ngượng ngùng.
Lông mày Tần Qua nhíu lại, xem ra cô gái kia rất can đảm, không như những cô gái khác ra vẻ rụt rè.
“ Tần Qua, đây là hòn ngọc quý nhà Tổng giám đốc Ngô, Chi Chi.” Mẹ Tần cười, giới thiệu.
“Chào anh Tần, tôi là Ngô Chi Chi.” Ngô Chi Chi cười nhẹ nhàng, có chút ngại ngùng.
Tần Qua liếc nhìn Ngô Chi Chi. Dạng người nào mà anh chưa từng gặp qua, tưởng rằng tươi cười là người khác không nhìn ra sự chán ghét trong mắt cô ta. thật là giả dối.
“Vô tri? Cái tên này thật có ý nghĩa!”
Sắc mặt người nhà họ Ngô lập tức biến đổi, Ngô Chi Chi tức giận suýt khóc lên.
“Tần Qua!” Mẹ Tần có chút không vui “Chú ý thái độ của con!”
“không sao, không sao. Tần Qua chắc là muốn đùa thôi. Nam nữ mới gặp mặt, khó tránh khỏi có chút không tự nhiên. Hay là chúng ta đi ra ngoài một chút, để bọn nhỏ có không gian trao đổi, tâm sự với nhau.” Bà Ngô thấy ánh mắt ám chỉ của chồng, cười cười đề nghị.
“Vậy cũng được …”
“không cần phiền phức như vậy.” Tần Qua trực tiếp ngắt lời “Tôi đã nói trước rồi, tôi cưới người nào cũng được, quan trọng là Phi Phi muốn ai là mẹ của nó.”
Tần Qua vừa mới nói xong, tuy người nhà họ Tần đã biết ý định của Tần Qua, nghe thế cũng phải nhăn mặt, huống chi là người nhà họ Ngô, sắc mặt người nào cũng rất khó coi.
Ngô Chi Chi nghe xong, nghĩ Tần Qua tính tình đã không tốt, lại còn có con trai, thì lập tức cảm thấy thật là tủi thân.
“Ông Ngô, bà Ngô, mọi người đừng hiểu lầm. Đứa bé là con của đồng đội Tần Qua, cha mẹ đã qua đời nên Tần Qua nhận về nuôi.”
Người nhà họ Ngô nghe thế mới dãn mặt mày ra một chút.
“Mặc dù Phi Phi không phải là do tôi sinh ra nhưng tôi sẽ coi nó còn hơn con ruột của mình.” Tần Qua nhìn người nhà họ Ngô, nghiêm trang nói “Có thể nói là, tương lai, nếu vợ tôi đối xử với Phi Phi khôngtốt, tôi sẽ không cùng cô ta sinh con,”
thật là khinh người quá đáng, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, Ngô Chi Chi nghĩ, tôi còn chưa muốn gả cho anh đâu.
“Ha ha…” Lần này, chú Hai họ Ngô miễn cưỡng cười “Chi Chi nhà chúng tôi cũng rất thích trẻ nhỏ, ngày nghỉ, ngày lễ cũng thường xuyên đến các cô nhi viện làm từ thiện.”
“Ồ, Chi Chi thật là người nhân hậu.” MẹTần quả thật đã coi Chi Chi là con dâu tương lai.
Tần Qua không chút để ý cười cười, cúi đầu nhỏ giọng nói với Phi Phi “Còn nhớ rõ khi đi lên ba đã nói gì với con không, ngẩng đầu lên một chút nào.”
Tần Qua vừa dứt lời, trong phòng lập tức yên lặng, mọi người đều lắng tai chờ cậu bé trả lời, một phút, hai phút … Đến khi mọi người gần như mất hết kiên nhẫn thì rốt cuộc Phi Phi cũng ngẩng đầu lên.
Ngô Đồng lập tức sững sờ, đây không phải là cậu bé mình đã đụng ngã lúc trước sao. Cậu bé như có cảm giác, nhìn Ngô Đồng một cái. Ngô Đồng cũng nở nụ cười thân thiện với cậu nhóc.
Giống như bị hoảng sợ, cậu bé cúi đầu xuống thật nhanh, im lặng cầm đồ chơi trong tay.
Tần Qua khó hiểu nhìn Ngô Đồng, trên mặt Ngô Đồng cũng là vẻ không thể hiểu được, mình cũng rất được trẻ con thích mà, không đến nỗi hù dọa đứa nhỏ vậy chứ.
“Phi Phi, Phi Phi, bà nội nè con.” Mẹ Tần dỗ dành cậu bé “Ngẩng đầu nhìn dì ở đối diện nè, dì đó rất xinh đẹp, dì xinh đẹp làm mẹ con có được không?”
Mẹ Tần dỗ dành một lúc lâu, lúc mọi người tưởng rằng Phi Phi sẽ không ngẩng đầu thì cuối cùng cậu bé cũng ngước lên, theo lời nói kích động của mẹ Tần, nhìn vào Ngô Chi Chi trong ba phút. Đúng vậy, trọn vẹn trong ba phút cũng không nháy mắt mà nhìn chằm chằm Ngô Chi Chi.
Ngô Chi Chi cảm thấy nụ cười trên gương mặt mình cũng cứng lại.
“Phi Phi thích dì xinh đẹp này không?” Mẹ Tần kiên nhẫn hỏi, chỉ là sau khi nhìn người xog, bạn nhỏ Phi Phi lại cúi đầu không nói gì.
Mọi người đều nín thở chờ câu trả lời, nhưng bạn nhỏ Phi Phi lại dựa vào người Tần Qua, nhắm hai mắt lại.
“Vậy ….”, mọi người đều ngẩn ra.
“Phi Phi đã buồn ngủ, tôi đưa bé về nhà ngủ trưa.” Tần Qua ôm Phi Phi đứng lên, muốn đi.
“Con đi đâu? Mọi việc còn chưa nói xong.” Mẹ Tần tức giận nói.
“không cần, con chọn xong rồi. Chính là cô ấy.” Tần Qua lấy tay chỉ vào Ngô Đồng.
“Tôi …” Ngô Đồng ngơ ngác chỉ vào mình, luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Người nhà họ Ngô cũng hết nói nổi, việc này thì liên quan gì đến Ngô Đồng.
Người nhà họ Tần cũng trưng ra vẻ mặt không hiểu nổi, từ đầu đến giờ là xem mắt với Ngô Chi Chi, với cô gái này có liên quan gì đâu.
“Tần Qua đâu rồi?” Mẹ Tần định thần trở lại thì không thấy Tần Qua đâu nữa.
“anh đã đi rồi” Tần Hoài trả lời.
“….” Mẹ Tần cảm thấy sự kiềm chế mấy chục năm của mình đều bị con trai phá hỏng.
“Tần phu nhân, tình huống gì thế này?” Bà Ngô không vui, hỏi.
“Bà Ngô, đây là hiểu lầm, chắc Tần Qua tưởng cô gái này cũng là con của bà, hiểu lầm là đối tượng xem mắt.” Mẹ Tần giải thích.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Cài này ….” Mẹ Tần cũng không biết phải trả lời như thế nào.
“Tổng giám đốc Ngô, hôm nay chúng ta kết thúc ở đây. Về chuyện hợp tác, tôi sẽ về công ty bàn bạc với các phòng ban, sau đó liên lạc lại với ông.” Tần Hoài bỗng nhiên đứng lên nói.
“Vậy cũng được. Tôi chờ tin tức của cậu.” Nghe đến chuyện hợp tác, thái độ của chú Hai nhà họ Ngô nghiêm túc hẳn lên.
“Vậy chúng tôi đi trước.”
Người nhà họ Ngô đều đứng lên, nhìn ba người nà họ Tần ra khỏi phòng. Chú Hai nhà họ Ngô còn tự mình tiễn ra ngoài cửa. Sau khi tiễn người đi, chú Hai nhà họ Ngô với vẻ mặt bất đắc dĩ đóng cửa lại.
“Ba, mẹ, bọn họ có ý gì?” Lập tức Ngô Chi Chi không vui, kêu lên.
“Đúng vậy, nhìn thái độ không tôn trọng người khác. không phải là muốn cưới chị sao? Nhưng em nhìn thấy thái độ của anh ta là không muốn kết hôn.” Ngô Khải cũng nói.
“Lập Nhân, ông nói …” Bà Ngô cũng cảm thấy không tốt, muốn bàn bạc cùng với chồng.
“Chẳng lẽ ba không nhận ra thái độ người nhà họ Tần không tốt sao. Vấn đề là, hiện tại ba con … phải nịnh nọt người ta.” Ông Tần cũng khó chịu trong lòng “Tình trạng của công ty chúng ta hiện nay con cũng biết rồi đấy, nếu không hợp tác được với Tần thị, sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.”
“Nghiêm trọng như vậy rồi sao?” Bà Ngô hỏi.
“Nếu không nghiêm trọng thì tôi cần gì phải ở đây cho người ta cười vào mặt!” Chú Hai nhà họ Ngô tức giận nói.
“Ba …” Ngô Chi Chi do dự rồi nói “Ba, con không phản đối liên hôn, nhưng nhà họ Tần có hai con trai cơ mà, có thể …”
“Con nói cón trai thứ hai nhà họ Tần? Cậu ta nếu muốn kết hôn thì con gái các nhà danh giá phải xếp hàng từ đây tới cổng đi, làm gì có chỗ cho chúng ta xen vào.”
“Chi Chi là chúng ta cũng tốt mà” Bà Ngô không đồng ý, nói.
“Tôi không nói con gái chúng ta không tốt. Nhưng nhà người ta coi thường chúng ta…. Tóm lại, ngày mai tôi sẽ cho người tìm hiểu con trai lớn nhà họ Tần thường làm những gì, Chi Chi, con chủ động tìm cơ hội tiếp xúc với cậu ta.”
“Dạ” Ngô Chi Chi không tình nguyện, đáp.
“Còn cháu … Cháu tới đây làm gì?” Chú Hai nhà họ Ngô nhìn Ngô Đồng, quát.
“Chú Hai, cháu không cố ý, cháu không biết hôm nay chị họ đi xem mắt.” Ngô Đồng chột dạ đáp “Thực tình là do không gặp được chú, không còn cách nào nên khi vừa nhìn thấy chú là cháu không suy nghĩ mà đến đây”.
“Chú biết cháu muốn nói gì. Tiểu Nguyên bị bệnh, chú cũng rất lo lắng, đau lòng, nếu như thiếu viện phí, chú có thể …”
“Chú Hai, tiền viện phí không thiếu, nhưng tiểu Nguyên cần ghép tủy. Cháu đã đến bệnh viện kiểm tra, tủy của cháu không thích hợp, bác sĩ đề nghị …”
“Cháu là chị ruột của nó, tủy của cháu không phù hợp thì những người họ hàng như chúng ta chắc chắn cũng không phù hợp.” Bà Ngô ngắt lời Ngô Đồng muốn nói.
“không phải đâu thím Hai. Cháu đã hỏi bác sĩ, là người có quan hệ họ hàng thì tỉ lệ tủy phù hợp vẫn tương đối cao. Mặc dù tủy của cháu không hợp, nhưng mọi người có khả năng phù hợp, nhất là chú Hai …”
“Chú của cháu đã lớn tuổi, không chịu được phẫu thuật cấy ghép tủy. Tính mạng của em cháu quan trọng, còn tính mạng của chú Hai cháu không phải là tính mạng hả?” Bà Ngô mắng Ngô Đồng.
“không phải đâu thím Hai, cháu đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói phẫu thuật cấy ghép tủy không làm ảnh hưởng đến sức khỏe của người hiến tặng….”
“Tất nhiên bây giờ em sẽ nói như vậy. Em nói như vậy chỉ để nhà chị đồng ý hiến tủy cho tiểu Nguyên.” Ngô Chi Chi nói.
“Em không lừa mọi người. Em thực sự đã hỏi ý kiến của bác sĩ. Nếu ảnh hưởng đến sức khỏe mọi người, em sẽ không dám nói.” Ngô Đồng sốt ruột nói “Chú Hai, tình trạng bệnh của tiểu Nguyên đã xấu đi, bệnh viện vẫn luôn tìm nhưng mà không tìm được tủy thích hợp. Chú và chị họ, em họ là hy vọng cuối cùng của gia đình cháu. Chú đã nhìn chị em cháu lớn lên, chú giúp tiểu Nguyên đi mà.”
“Đồng Đồng, không phải là chú không muốn giúp nhưng tủy của chú cũng chưa chắc là phù hợp.” Chú Hai nhà họ Ngô thấy Ngô Đồng khóc nức nở, cũng cảm thấy không nỡ.
“không sao, chỉ cần chú đi kiểm tra, dù không phù hợp, cháu cũng mang ơn chú cả đời.” Ngô Đồng thành khẩn nói.
Bà Ngô thấy chồng mềm lòng thì kéo chồng qua một bên, nói “Sức khỏe của ông đã không tốt, phẫu thuật cấy ghép tủy đâu phải đơn giản, tình hình của công tyy lại như vậy, nếu ông có chuyện gì thì mẹ con tôi phải làm sao.”
“…” Chú Hai nhà họ Ngô suy nghĩ một lúc rồi xoay người nói với Ngô Đồng “Ngày mai chú Hai sẽ cho người đưa cho cháu ít tiền, mua thuốc bổ, đồ ăn ngon cho tiểu Nguyên. Có lẽ tiểu Nguyên sẽ chờ được người có tủy phù hợp.”
“Chú Hai, cháu không cần tiền…”
“Chú Hai còn công chuyện, đi trước.” nói xong, chú Hai nhà họ Ngô liền tránh Ngô Đồng, đi ra cửa.
Ngô Đồng muốn đuổi theo nhưng bị bà Ngô ngăn lại “Ngô Đồng, thím Hai nói cho cháu biết, làm người không thể ích kỷ như thế. Tiểu Nguyên là người thân của cháu thì chú Hai cũng là người thân của cháu. Vả lại chú Hai còn phải lo lắng cho gia đình chúng ta. Từ nay về sau, cháu đừng tìm chú Hai nữa.”
“Thím Hai, thím giúp cháu đi mà. Nếu thím đồng ý thì thím muốn cháu làm gì cũng được.”
Cửa bị đóng sầm trước mặt, Ngô Đồng chống tay lên cửa, nhưng cuối cùng không đuổi theo, nước mắt không ngừng tràn ra, lăn dài trên má.
“Tiểu Nguyên, em đừng lo lắng. Nhất định chị sẽ không từ bỏ. Chị sẽ tìm ra được biện pháp cứu em.”
Hoàn Sơn Phỉ Thúy, nhà họ Tần
“Con hôm nay làm sao vậy?” Mẹ Tần tức sôi ruột, quát Tần Qua.
“Mẹ sao lại tức giận dữ vậy? không phải con đã chọn xong rồi sao?” Tần Qua khó hiểu, hỏi.
“Chọn cái gì mà chọn. Con cố ý chọc mẹ phải không, mẹ giới thiệu con gái nhà họ Ngô, con lại tùy tiện chọn người không có liên quan làm gì.”
“cô ấy không phải người hà họ Ngô?” Tần Qua kinh ngạc nói.
“anh, cô ấy là cháu của Tổng giám đốc Ngô.” Tần Hoài giải thích.
“thì cũng là người nhà họ Ngô cả mà, dù sao cũng là liên hôn, con gái hay cháu gái thì có gì khác nhau.” Tần Qua hỏi ngược lại.
“Vậy ý con là, con thực sự vừa ý cháu gái nhà họ Ngô.” Ba Tần nãy giờ ngồi im, bỗng nhiên lên tiếng.
“Nhìn cũng vừa mắt, Phi Phi cũng không ghét cô ấy.” Tần Qua nói.
Ba người nhà họ Tần nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, hai người đều không ghét là được rồi, mặc dù họ cũng không nhìn ra được là Phi Phi ghét hay không ghét.
-----------
Truyện này có vẻ không hấp dẫn các bạn lắm thì phải. Nhưng các bạn cứ đọc đi nhé, không phải hối hận đâu. Tần Đại thiếu càng ngày càng dễ thương, bé Phi Phi cũng rất manh đó nha.