Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61: Không Muốn
Thấy cô ngượng tới mức đầu cúi thấp, không chịu ngẩng lên, hắn cũng không trêu thêm nữa.
Có giới hạn thôi, trêu nhiều quá làm người sợ trốn mất thì không ổn chút nào.Sau khi hắn buông ra, cô lườm hắn một cái rồi mới lại nhìn vào gương chỉnh lại đầu tóc, quần áo.
Vừa chỉnh trang tử tế lại bị động tác bất ngờ của hắn làm cho xộc xệch hết cả, nếu không chỉnh lại lần nữa thì không dám đi vào.Hắn cười xấu xa, cầm một lọn tóc xoăn màu nâu dí lên mũi ngửi ngửi."Chỉnh lại làm gì, cứ như vậy đi vào, khỏi cần giải thích với đám người bên trong lý do tại sao ra ngoài mãi không chịu quay lại.
Nhìn quần áo đầu tóc là biết chúng ta ra ngoài...!ừm...!vụng trộm thân mật."Cô dùng một loại dầu gội đầu với hắn, nhưng tóc cô lại có một mùi hương khác.
Không biết có phải do sức hút của sự khác biệt giới tính hay không, mà hẳn thấy mùi hương trên tóc cô đặc biệt dễ chịu.
Không giống mùi dầu gội trên tóc hắn, cũng không giống mùi hương trên tóc người khác.
À, hẳn đâu có rảnh rỗi đi ngửi tóc những người khác làm gì.Nói vậy nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đợi cô chỉnh sửa xong rồi mới nắm tay cô cùng quay trở lại phòng.
Vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, hai người đi vào chỉ có vài người quay ra nhìn rồi thôi, ai nấy trở lại với câu chuyện mình đang nói dở."À, quên mất, anh có món quà muốn tặng em.
Giờ mới nhớ ra."Đột nhiên hắn lên tiếng, thu hút sự chú ý của cô và mấy người xung quanh.
Có kẻ tò mò ghé mắt nhìn xem hắn định tặng cô thứ gì.
Có kẻ cười hâm mộ nhưng lại nghĩ thầm “bày đặt tới đây tặng trước mọi người, làm trò".Trong hoàn cảnh “vạn dân chú mục", hắn lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhỏ.
Vừa nhìn đã biết là hộp trang sức, trên hộp chỉ có một kí tự “K" đơn giản.
Có người khe khẽ kêu lên:"Oa, đây không phải là hộp trang sức độc quyền của nhà thiết kế Katherine à? Đắt lắm đó, một chiếc nhẫn nho nhỏ đủ để mua cả căn chung cư loại thường."Lời này khiến người xung quanh càng tò mò hơn, mấy người nãy giờ không đế ý cũng ngừng đũa, quay sang xem vị chủ tịch này sẽ chịu chi như thế nào.
Chỉ thấy hắn đưa hộp trang sức cho cô, ý bảo cô tự mở ra.Bên trong là một chiếc vòng cổ, dây rất mảnh, một viên đá sáng lấp lánh khảm trên mặt dây hình tròn.
Đẹp đến mức khiến người ta trầm trồ, nhìn ngắm không thể dời mắt.
Tất nhiên, không cần nhìn vòng, chỉ cần nhắc đến giá trị của nó thôi, cũng đủ để thiên hạ trầm trồ rồi.Cô rất thích chiếc vòng cổ này, nó cực kì đúng với gu thẩm mĩ của cô, cũng phù hợp với những bộ đồ cô thường mặc.
Hơn hết, nó là món quà đầu tiên mà hắn tặng cho cô.
Cho dù vì lý do gì, hắn thật lòng muốn tặng hay chỉ là diễn trò trước mặt người khác, thì giờ phút này, cô cũng cảm thấy thật sự hạnh phúc.Hành động của hắn khiến cô có ảo giác rằng hai người thật sự là vợ chồng chứ không chỉ trên danh nghĩa.
Hắn sẽ đến các buổi liên hoan tụ hội cùng cô, sẽ bày trò tán tỉnh, trêu đùa, và sẽ hao hết tâm tư tìm một món quà nhỏ nào đó làm cô bất ngờ.Tiếc rằng món quà là thật, nhưng tình cảm thì lại không.Còn hắn, đơn giản chỉ là không muốn cô đeo chiếc vòng cổ do người đàn ông khác tặng.
Tính chiếm hữu của đàn ông quấy phá, hẳn chỉ muốn ngay lập tức bắt cô ném chiếc vòng tên kia tặng đi.
Nhưng nếu làm vậy chắc chắn sẽ gây ra tranh cãi, mà cô cũng chẳng làm theo.
Nên hắn lùi một bước, dùng cách khác.Đó là tặng cô một chiếc vòng cổ khác, còn hợp mắt hơn chiếc kia gấp nhiều lần.
Khi nhìn thấy đôi mắt nâu sáng của cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hắn đã biết mình chọn đúng rồi.
Cô thật sự thích món quà này, không phải giả vờ.Sau đó, cả bữa liên hoan trôi qua mà không còn chuyện gì xảy ra nữa cả.
Kết thúc, một tay hẳn nắm tay cô, một tay vẫy chào người khác, đi thẳng ra ngoài bãi đỗ xe.Hôm nay trời khá nóng, đi bộ vài bước đã mướt mồ hôi.
Cô ngồi vào trong xe hån, đưa tay lên lau mồ hôi lấm tấm trên trán, rồi như nhớ ra chuyện gì đó, quay sang nhìn hắn, nhoẻn miệng cười."Cảm ơn anh hôm nay đã tới, cũng cảm ơn món quà anh tặng nhé.
Vòng rất đẹp, tôi cũng rất thích nó."Hắn đang thắt dây an toàn lại ngừng tay, nghiêng người sang phía cô.
Ghé sát vào mặt, nhìn sâu vào đôi mắt nâu sáng, hắn cười cười."Không có gì, vợ chồng với nhau, đây là chuyện nên làm...!À mà...!nên gọi tôi là ông xã."Cô có chút nghi hoặc.
“Ông xã – bà xã" không phải chỉ là diễn kịch trước mặt người ngoài thôi sao? Bây giờ chỉ có hai người, không có mặt người khác, còn diễn làm gì nữa chứ."Không phải chúng ta đã diễn xong rồi sao?"Thì ra từ đầu tới giờ cô luôn nghĩ rằng hai người đang diễn kịch.
Thảo nào đột nhiên lại phối hợp với hắn đến thế.
Diễn kịch, diễn kịch, tất cả những sự quan tâm, kể cả món quà hắn dành bao nhiêu thời gian lựa chọn để tặng cho cô, trong mắt người con gái này cũng chỉ là công cụ để vở diễn thêm hoàn thiện.Trong một giây phút, hẳn chợt muốn bổ đầu cô ra để xem bên trong có những gì, mà hắn biểu hiện rõ ràng đến thế rồi, vẫn nghĩ rằng tất cả chỉ là đang diễn.
Hết thời gian diễn trò, tất cả lại trở lại như cũ."Tất nhiên là chúng ta đang diễn kịch.
Chẳng lẽ cô lại tưởng là tôi thích cô thật à?"Hắn tức giận nói.
Cô đã nghĩ vậy thì hắn khẳng định theo ý cô luôn, miễn cho cô gái ngu ngốc được quan tâm mà vẫn nghi ngờ thành ý của người khác.
Hừ, hắn mà còn để ý đến cô nữa, thì cứ coi như hắn là cún đi.Nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra, hắn càng bực bội hơn.Còn chưa hỏi tội cô chuyện của Hân, rõ ràng quan hệ hai người rất tốt, mà khi hắn nhắc tới Hân, nói rằng đó là đối thủ của cô, cô cũng không hề nói gì.
Xem ra đối với cô, hắn là một kẻ không quan trọng, có cũng được không có cũng chẳng sao, không cần bỏ công giải thích nếu có lỡ hiểu lầm.Cô nghe hẳn nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không nén nổi cảm giác mất mát và tủi thân.
Con người cô luôn luôn khó hiểu, rõ ràng tự nhắc mình không được hi vọng, nhưng vẫn không nhịn được âm thầm hi vọng.
Rõ ràng biết trước tất cả chỉ là diễn trò, nhưng vẫn vụng trộm rung động, để tới khi hắn nói ra sự thật, lại có chút không vui."Đã vậy thì anh giữ lại thứ này đi.
Đạo cụ diễn trò quý giá đến thế, tôi không nhận nổi, cũng không có tiền để trả lại cho anh.
Giữ lại rồi đi tặng hồng nhan tri kỉ nào của anh thì tặng."Theo ý cô, khẳng định hai người đang diễn, chỉ là hắn đang giận lẫy.
Ai biết được vừa nói vậy, cô đã cầm vòng cổ đòi trả lại.Hai mắt hắn tối sầm, bực tức trừng cô."Tôi không cần, thứ đồ bỏ đi này thì đáng giá bao nhiêu tiền chứ.
Cô cứ cầm lấy mà chơi, hồng nhan tri kỉ của tôi tất nhiên không thiếu những thứ tốt đẹp và giá trị gấp nhiều lần."Trên thực tế, hắn làm gì còn hồng nhan tri kỉ nào nữa chứ.Ngay giây phút nhận ra mình nảy sinh tâm tư không nên có với cô, hẳn đã không còn liên hệ với mấy cô gái kia rồi.
Nếu nói "hồng nhan" bên cạnh hắn, bây giờ cũng chỉ có cô và Dương, nhưng đối với hắn, hai người hoàn toàn khác nhau.
Để hắn tỉ mỉ lựa chọn quà tặng, trước giờ chỉ có mình cô mà thôi.Vậy mà cô còn không biết điều, hết lần này đến lần khác làm hắn tức giận.
Hình như chỉ cần liên quan đến cô, là đầu óc hắn trở nên hỗn loạn, rối rắm, chẳng thể giữ nổi bình tĩnh nữa.Cô gái này như được ông trời phái xuống để đầu độc hắn vậy."Dù sao tôi cũng không cần, chỉ là đạo cụ để anh diễn kịch thôi, tôi cầm về làm gì chứ.
Anh cũng đâu có thật sự muốn tặng cho tôi."Cô biết rằng nếu hắn muốn, thì vung tay một cái cũng có thể tặng cho người ta một thứ giá trị hơn nhiều.
Nhưng cô không có cách nào coi nhẹ mọi chuyện như hắn.
Hắn có thể tùy tiện ném cho cô một chiếc vòng cổ xinh đẹp, cô lại không thể xem nhẹ chuyện mình đã vui vẻ, hạnh phúc thế nào khi được hắn tặng món quà đầu tiên."Nó chỉ có giá trị đối với cô thôi, còn với tôi, chẳng là cái gì cả.
Cô muốn giữ thì giữ, không thì túy ý, vứt đi cũng được.Đừng có đem ra trước mặt tôi đòi trả lại.
Dây dưa bao lâu vì một chiếc vòng rẻ tiền, cô không tự thấy mất mặt, nhưng tôi thì có đấy."Thì ra thứ cô luôn trân trọng, trong mắt hắn lại rẻ rúng tới mức chẳng đáng đồng tiền.
Vậy mà cô còn âm thầm lo lắng, nếu chị gái biết được sẽ hiểu nhầm quan hệ của hai người.Chỉ có cô vẫn luôn quan tâm đến hắn, nên một hành động tùy ý cũng phóng đại vô số lần thành quan tâm, săn sóc.
Đối với hắn, có lẽ cũng chỉ tốt hơn một chút so với người qua đường mà thôi.Nếu chị gái cô biết được chuyện này, chắc là sẽ chỉ cười nhạt, vuốt vuốt tóc rồi nói “Chẳng sao cả, em đừng nghĩ nhiều, anh ấy tùy tiện chọn một thứ trang sức gì đó tặng trước mặt mọi người để cho đồng nghiệp em xem thôi.
Chị cũng không ghen tức gì đâu."Đáng ra cô phải vui mới đúng chứ, vì hắn không có ý gì với cô, tâm tư của hắn vẫn đang dành trọn cho chị gái.
Và vì hôm nay hắn đã giúp cô giải quyết một lượt những rắc rối với đồng nghiệp.
Lẽ ra cô phải vui, đúng rồi, phải vui.Tâm tình hiện tại là kết quả của việc suy nghĩ quá nhiều.
Rõ ràng người ta chỉ tiện tay làm một hành động rất bình thường, bản thân mình nhìn qua lăng kính màu hồng lại âm thầm suy tính ra bao nhiêu ý nghĩa.
Rồi cuối cùng, khi sự thật được bóc trần, lại chỉ có mình mình cảm thấy xấu hổ mà thôi.Người ta, thậm chí còn chưa từng để ý tới những tâm tư đó.Vẫn chỉ là một mình mình tự vui, tự hi vọng, tự mong chờ, tự buồn rầu, tự thất vọng, và tự chế giễu bản thân.
Yêu đơn phương là vậy, tất cả quá trình từ đầu đến cuối đều chỉ có một người trải qua.
Người khác không hề hay biết..
Có giới hạn thôi, trêu nhiều quá làm người sợ trốn mất thì không ổn chút nào.Sau khi hắn buông ra, cô lườm hắn một cái rồi mới lại nhìn vào gương chỉnh lại đầu tóc, quần áo.
Vừa chỉnh trang tử tế lại bị động tác bất ngờ của hắn làm cho xộc xệch hết cả, nếu không chỉnh lại lần nữa thì không dám đi vào.Hắn cười xấu xa, cầm một lọn tóc xoăn màu nâu dí lên mũi ngửi ngửi."Chỉnh lại làm gì, cứ như vậy đi vào, khỏi cần giải thích với đám người bên trong lý do tại sao ra ngoài mãi không chịu quay lại.
Nhìn quần áo đầu tóc là biết chúng ta ra ngoài...!ừm...!vụng trộm thân mật."Cô dùng một loại dầu gội đầu với hắn, nhưng tóc cô lại có một mùi hương khác.
Không biết có phải do sức hút của sự khác biệt giới tính hay không, mà hẳn thấy mùi hương trên tóc cô đặc biệt dễ chịu.
Không giống mùi dầu gội trên tóc hắn, cũng không giống mùi hương trên tóc người khác.
À, hẳn đâu có rảnh rỗi đi ngửi tóc những người khác làm gì.Nói vậy nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đợi cô chỉnh sửa xong rồi mới nắm tay cô cùng quay trở lại phòng.
Vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, hai người đi vào chỉ có vài người quay ra nhìn rồi thôi, ai nấy trở lại với câu chuyện mình đang nói dở."À, quên mất, anh có món quà muốn tặng em.
Giờ mới nhớ ra."Đột nhiên hắn lên tiếng, thu hút sự chú ý của cô và mấy người xung quanh.
Có kẻ tò mò ghé mắt nhìn xem hắn định tặng cô thứ gì.
Có kẻ cười hâm mộ nhưng lại nghĩ thầm “bày đặt tới đây tặng trước mọi người, làm trò".Trong hoàn cảnh “vạn dân chú mục", hắn lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhỏ.
Vừa nhìn đã biết là hộp trang sức, trên hộp chỉ có một kí tự “K" đơn giản.
Có người khe khẽ kêu lên:"Oa, đây không phải là hộp trang sức độc quyền của nhà thiết kế Katherine à? Đắt lắm đó, một chiếc nhẫn nho nhỏ đủ để mua cả căn chung cư loại thường."Lời này khiến người xung quanh càng tò mò hơn, mấy người nãy giờ không đế ý cũng ngừng đũa, quay sang xem vị chủ tịch này sẽ chịu chi như thế nào.
Chỉ thấy hắn đưa hộp trang sức cho cô, ý bảo cô tự mở ra.Bên trong là một chiếc vòng cổ, dây rất mảnh, một viên đá sáng lấp lánh khảm trên mặt dây hình tròn.
Đẹp đến mức khiến người ta trầm trồ, nhìn ngắm không thể dời mắt.
Tất nhiên, không cần nhìn vòng, chỉ cần nhắc đến giá trị của nó thôi, cũng đủ để thiên hạ trầm trồ rồi.Cô rất thích chiếc vòng cổ này, nó cực kì đúng với gu thẩm mĩ của cô, cũng phù hợp với những bộ đồ cô thường mặc.
Hơn hết, nó là món quà đầu tiên mà hắn tặng cho cô.
Cho dù vì lý do gì, hắn thật lòng muốn tặng hay chỉ là diễn trò trước mặt người khác, thì giờ phút này, cô cũng cảm thấy thật sự hạnh phúc.Hành động của hắn khiến cô có ảo giác rằng hai người thật sự là vợ chồng chứ không chỉ trên danh nghĩa.
Hắn sẽ đến các buổi liên hoan tụ hội cùng cô, sẽ bày trò tán tỉnh, trêu đùa, và sẽ hao hết tâm tư tìm một món quà nhỏ nào đó làm cô bất ngờ.Tiếc rằng món quà là thật, nhưng tình cảm thì lại không.Còn hắn, đơn giản chỉ là không muốn cô đeo chiếc vòng cổ do người đàn ông khác tặng.
Tính chiếm hữu của đàn ông quấy phá, hẳn chỉ muốn ngay lập tức bắt cô ném chiếc vòng tên kia tặng đi.
Nhưng nếu làm vậy chắc chắn sẽ gây ra tranh cãi, mà cô cũng chẳng làm theo.
Nên hắn lùi một bước, dùng cách khác.Đó là tặng cô một chiếc vòng cổ khác, còn hợp mắt hơn chiếc kia gấp nhiều lần.
Khi nhìn thấy đôi mắt nâu sáng của cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hắn đã biết mình chọn đúng rồi.
Cô thật sự thích món quà này, không phải giả vờ.Sau đó, cả bữa liên hoan trôi qua mà không còn chuyện gì xảy ra nữa cả.
Kết thúc, một tay hẳn nắm tay cô, một tay vẫy chào người khác, đi thẳng ra ngoài bãi đỗ xe.Hôm nay trời khá nóng, đi bộ vài bước đã mướt mồ hôi.
Cô ngồi vào trong xe hån, đưa tay lên lau mồ hôi lấm tấm trên trán, rồi như nhớ ra chuyện gì đó, quay sang nhìn hắn, nhoẻn miệng cười."Cảm ơn anh hôm nay đã tới, cũng cảm ơn món quà anh tặng nhé.
Vòng rất đẹp, tôi cũng rất thích nó."Hắn đang thắt dây an toàn lại ngừng tay, nghiêng người sang phía cô.
Ghé sát vào mặt, nhìn sâu vào đôi mắt nâu sáng, hắn cười cười."Không có gì, vợ chồng với nhau, đây là chuyện nên làm...!À mà...!nên gọi tôi là ông xã."Cô có chút nghi hoặc.
“Ông xã – bà xã" không phải chỉ là diễn kịch trước mặt người ngoài thôi sao? Bây giờ chỉ có hai người, không có mặt người khác, còn diễn làm gì nữa chứ."Không phải chúng ta đã diễn xong rồi sao?"Thì ra từ đầu tới giờ cô luôn nghĩ rằng hai người đang diễn kịch.
Thảo nào đột nhiên lại phối hợp với hắn đến thế.
Diễn kịch, diễn kịch, tất cả những sự quan tâm, kể cả món quà hắn dành bao nhiêu thời gian lựa chọn để tặng cho cô, trong mắt người con gái này cũng chỉ là công cụ để vở diễn thêm hoàn thiện.Trong một giây phút, hẳn chợt muốn bổ đầu cô ra để xem bên trong có những gì, mà hắn biểu hiện rõ ràng đến thế rồi, vẫn nghĩ rằng tất cả chỉ là đang diễn.
Hết thời gian diễn trò, tất cả lại trở lại như cũ."Tất nhiên là chúng ta đang diễn kịch.
Chẳng lẽ cô lại tưởng là tôi thích cô thật à?"Hắn tức giận nói.
Cô đã nghĩ vậy thì hắn khẳng định theo ý cô luôn, miễn cho cô gái ngu ngốc được quan tâm mà vẫn nghi ngờ thành ý của người khác.
Hừ, hắn mà còn để ý đến cô nữa, thì cứ coi như hắn là cún đi.Nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra, hắn càng bực bội hơn.Còn chưa hỏi tội cô chuyện của Hân, rõ ràng quan hệ hai người rất tốt, mà khi hắn nhắc tới Hân, nói rằng đó là đối thủ của cô, cô cũng không hề nói gì.
Xem ra đối với cô, hắn là một kẻ không quan trọng, có cũng được không có cũng chẳng sao, không cần bỏ công giải thích nếu có lỡ hiểu lầm.Cô nghe hẳn nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không nén nổi cảm giác mất mát và tủi thân.
Con người cô luôn luôn khó hiểu, rõ ràng tự nhắc mình không được hi vọng, nhưng vẫn không nhịn được âm thầm hi vọng.
Rõ ràng biết trước tất cả chỉ là diễn trò, nhưng vẫn vụng trộm rung động, để tới khi hắn nói ra sự thật, lại có chút không vui."Đã vậy thì anh giữ lại thứ này đi.
Đạo cụ diễn trò quý giá đến thế, tôi không nhận nổi, cũng không có tiền để trả lại cho anh.
Giữ lại rồi đi tặng hồng nhan tri kỉ nào của anh thì tặng."Theo ý cô, khẳng định hai người đang diễn, chỉ là hắn đang giận lẫy.
Ai biết được vừa nói vậy, cô đã cầm vòng cổ đòi trả lại.Hai mắt hắn tối sầm, bực tức trừng cô."Tôi không cần, thứ đồ bỏ đi này thì đáng giá bao nhiêu tiền chứ.
Cô cứ cầm lấy mà chơi, hồng nhan tri kỉ của tôi tất nhiên không thiếu những thứ tốt đẹp và giá trị gấp nhiều lần."Trên thực tế, hắn làm gì còn hồng nhan tri kỉ nào nữa chứ.Ngay giây phút nhận ra mình nảy sinh tâm tư không nên có với cô, hẳn đã không còn liên hệ với mấy cô gái kia rồi.
Nếu nói "hồng nhan" bên cạnh hắn, bây giờ cũng chỉ có cô và Dương, nhưng đối với hắn, hai người hoàn toàn khác nhau.
Để hắn tỉ mỉ lựa chọn quà tặng, trước giờ chỉ có mình cô mà thôi.Vậy mà cô còn không biết điều, hết lần này đến lần khác làm hắn tức giận.
Hình như chỉ cần liên quan đến cô, là đầu óc hắn trở nên hỗn loạn, rối rắm, chẳng thể giữ nổi bình tĩnh nữa.Cô gái này như được ông trời phái xuống để đầu độc hắn vậy."Dù sao tôi cũng không cần, chỉ là đạo cụ để anh diễn kịch thôi, tôi cầm về làm gì chứ.
Anh cũng đâu có thật sự muốn tặng cho tôi."Cô biết rằng nếu hắn muốn, thì vung tay một cái cũng có thể tặng cho người ta một thứ giá trị hơn nhiều.
Nhưng cô không có cách nào coi nhẹ mọi chuyện như hắn.
Hắn có thể tùy tiện ném cho cô một chiếc vòng cổ xinh đẹp, cô lại không thể xem nhẹ chuyện mình đã vui vẻ, hạnh phúc thế nào khi được hắn tặng món quà đầu tiên."Nó chỉ có giá trị đối với cô thôi, còn với tôi, chẳng là cái gì cả.
Cô muốn giữ thì giữ, không thì túy ý, vứt đi cũng được.Đừng có đem ra trước mặt tôi đòi trả lại.
Dây dưa bao lâu vì một chiếc vòng rẻ tiền, cô không tự thấy mất mặt, nhưng tôi thì có đấy."Thì ra thứ cô luôn trân trọng, trong mắt hắn lại rẻ rúng tới mức chẳng đáng đồng tiền.
Vậy mà cô còn âm thầm lo lắng, nếu chị gái biết được sẽ hiểu nhầm quan hệ của hai người.Chỉ có cô vẫn luôn quan tâm đến hắn, nên một hành động tùy ý cũng phóng đại vô số lần thành quan tâm, săn sóc.
Đối với hắn, có lẽ cũng chỉ tốt hơn một chút so với người qua đường mà thôi.Nếu chị gái cô biết được chuyện này, chắc là sẽ chỉ cười nhạt, vuốt vuốt tóc rồi nói “Chẳng sao cả, em đừng nghĩ nhiều, anh ấy tùy tiện chọn một thứ trang sức gì đó tặng trước mặt mọi người để cho đồng nghiệp em xem thôi.
Chị cũng không ghen tức gì đâu."Đáng ra cô phải vui mới đúng chứ, vì hắn không có ý gì với cô, tâm tư của hắn vẫn đang dành trọn cho chị gái.
Và vì hôm nay hắn đã giúp cô giải quyết một lượt những rắc rối với đồng nghiệp.
Lẽ ra cô phải vui, đúng rồi, phải vui.Tâm tình hiện tại là kết quả của việc suy nghĩ quá nhiều.
Rõ ràng người ta chỉ tiện tay làm một hành động rất bình thường, bản thân mình nhìn qua lăng kính màu hồng lại âm thầm suy tính ra bao nhiêu ý nghĩa.
Rồi cuối cùng, khi sự thật được bóc trần, lại chỉ có mình mình cảm thấy xấu hổ mà thôi.Người ta, thậm chí còn chưa từng để ý tới những tâm tư đó.Vẫn chỉ là một mình mình tự vui, tự hi vọng, tự mong chờ, tự buồn rầu, tự thất vọng, và tự chế giễu bản thân.
Yêu đơn phương là vậy, tất cả quá trình từ đầu đến cuối đều chỉ có một người trải qua.
Người khác không hề hay biết..