Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56: Cướp Chồng
Sau khi lừa cô chạy vào bếp, Hoàng tắt camera, nhét điện thoại lại vào túi rồi quay người đi ra ngoài.
Thực ra hẳn nghĩ mình chưa hẳn đã hết say, vì nếu như tỉnh rồi, hắn không thể thoải mái tự nhiên mà trêu cô như vậy.
Và cảnh tượng cô tức tối trừng mắt khi bị hắn đùa cợt chắc rằng cũng chỉ có thể xuất hiện trong tưởng tượng khi say.Hắn ngồi ngoài sofa phòng khách, rót một cốc nước lọc.Tỉnh lại từ cơn say rượu, người ta thường không chỉ thấy đau đầu, toàn thân ê ẩm, mà cổ họng cũng khô khốc như cả ngày rồi không uống nước.
Hắn cũng không ngoại lệ.
Vừa đi vài bước, nói vài câu đã bị cảm giác khát khô cả cổ hành hạ, nên đành quay ra ngoài.Vài phút sau, cô bưng lên một bát mì trứng cà chua.
Sợi mì vàng nhạt, trứng vàng tươi, cà chua đỏ, thêm vài cọng hành xanh biếc.
Hít sâu một hơi, chỉ ngửi thôi đã thấy hấp dẫn rồi.Đặt bát mì lên bàn, cô bảo hắn:"Nấu cho anh đấy.
Ăn luôn đi cho nóng."Hån kéo bát mì về trước mặt, cầm đũa lên đảo đảo.
Cũng không vội ăn, vì hắn vừa chú ý thấy người nấu có chút bất thường.
Cô đã bỏ công nấu mì cho hẳn, thì hắn cũng nên quan tâm đến cô một chút chứ.
Nhất là khi cô vì nấu mì mà bị bỏng, hắn lại càng không thế bỏ qua.Cô lấy bàn tay trái bao lấy tay phải, cứ nghĩ rằng hắn không để ý, đang định quay đi, thì bất ngờ bị hắn kéo tay lại.
Mu bàn tay bên phải có một mảng da sưng tấy, đỏ ửng, còn nổi lên một bọt nước nhỏ, vừa chạm tay vào cô đã nhắn mặt kêu thành tiếng."Sao cô lại ngốc như vậy chứ, nấu có bát mì mà cũng bị bỏng nặng thế này."Vết bỏng này là do cô không cẩn thận vung tay một cái, mu bàn tay chạm vào nồi kim loại đang đun trên bếp.
Cô ngay lập tức xối vào nước lạnh nhưng vẫn không ngăn được vết bỏng xuất hiện rõ ràng, cùng với cảm giác đau rát mỗi khi chạm vào.Đã vậy, còn bị hắn trách cứ.
Nếu không phải vì bị hắn đùa cợt, sau đó vội vàng muốn nấu thật nhanh nên mới sơ ý, thì làm sao cô có thể bị bỏng chứ.
Rõ ràng là do hẳn cô mới bị như vậy, hắn lại còn mở miệng trách cô không cẩn thận.À, nếu là chị gái..
Nếu là chị ấy, chắc sẽ không có chuyện không cẩn thận bị bỏng như vậy đâu.
Chị ấy luôn luôn dịu dàng khéo léo, đâu có vụng về như cô.
Mà kể cả chị ấy có lỡ tay bị bỏng, chắc hắn cũng phải vội vàng chạy tới an ủi, tìm cách chữa trị.
Có khi còn lo lắng tới mức đưa người đến bệnh viện kiểm tra.Cách một người đối xử với những người khác nhau luôn luôn khác nhau.
Đối với chị gái cô, hắn luôn nhẹ nhàng hết mức có thể, đối với cô thì ngược lại, lúc nào cũng là móc mỉa, đùa cợt, và trách cứ.
Nhiều khi cô không hiểu nổi, mình có chỗ nào thua kém chị gái để bị hắn đối xử như vậy.
Rõ ràng cô mới là người gặp hắn trước, và cô, mới là người yêu hắn trước."Tôi nghĩ mãi không hiểu, tôi có điểm nào không bằng chị Dương chứ? Tại sao cách anh đối xử với hai người chúng tôi lại khác biệt rõ ràng như vậy?"Hắn sững sờ nhìn cô.
Không ngờ lời trách cứ nhẹ nhàng mang theo quan tâm của mình lại khiến cô hiểu lầm như vậy.Hắn chợt nghĩ, hay là thời gian vừa qua đối xử với cô quá khắt khe, nên hiện tại cho dù hắn nói gì, làm gì, cô cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng xấu.
Thở dài, hắn phải làm sao đây? Phải làm sao để cô hiểu được, cô và Dương là hai người khác nhau, tất nhiên hắn sẽ đối xử theo hai cách hoàn toàn khác nhau.
Và cô có những giá trị riêng mà người khác không thể nào so sánh được.Đối với hẳn, từ lâu cô đã là một người hết sức đặc biệt.
Chỉ vì thời gian trước, hắn mải lo trốn tránh, không chịu thừa nhận cảm giác của mình đối với cô.
Khi nhìn lại, chấp nhận suy nghĩ của bản thân, hắn muốn thay đổi cách đối xử với cô.
Mong rằng vẫn chưa quá muộn.Hån đứng dậy khỏi ghế, định đưa tay lên vuốt tóc cô, nói vài câu an ủi, thì chuông điện thoại trong túi quần reo vang.
Là điện thoại từ trại giam của Dương.
Vừa nghe máy, hẳn đã bị tiếng khóc nức nở bên kia đầu dây làm cho chấn động.Dương không nói gì, chỉ khóc.
Hắn lo lắng chị gặp chuyện gì không hay, sốt ruột luôn miệng hỏi:"Em làm sao vậy? Trả lời anh đi.
Em gặp chuyện gì sao?Đừng làm anh lo lång."Nhưng cho dù hắn hỏi gì chăng nữa, đáp lại cũng chỉ là tiếng khóc của Dương.
Chị ta đã thành công khiến cho hắn cuống cuồng lo lắng.
Càng không nói rõ ràng, hắn lại càng lo hơn.
Sau cùng, hắn quyết định lần nữa đến đó xem có chuyện gì, dù sao, cũng không thể bỏ mặc người ta không quản."Có chuyện gì cũng đừng quá lo lắng.
Còn có anh đây, anh sẽ đến ngay.
Được không? Bình tĩnh lại một chút, đợi anh đến rồi kể cho anh nghe xem."Hắn an ủi Dương thêm vài câu rồi tắt máy, vơ lấy chìa khóa chạy vội đi.
Bỏ quên vợ hắn với câu hỏi chưa hề có lời đáp, và một bát mì mới nấu chưa đụng đũa lần nào.
Có điều, đối với Tâm, cuộc gọi vừa rồi, thái độ của hắn đã là câu trả lời tốt nhất.Cho dù chuyện gì xảy ra, đối với hẳn cũng không quan trọng bằng một cuộc gọi của Dương.
Trong khi cô đứng ngay đây, ngay trước mặt hẳn, chỉ cần Dương gọi cho hắn khóc lóc, hắn sẽ ngay lập tức bỏ quên cô mà chạy đến bên cạnh Dương.Đã vậy thì còn cần hắn trả lời làm gì nữa.
Đáp án đã quá rõ ràng, đối với hắn, điểm nào của cô cũng thua kém Dương.Cô không muốn khóc vì một người đàn ông không đáng để trao trọn chân tình.
Nhưng khi nước mắt đã chảy ra, đâu phải nói ngừng là ngừng ngay được.
Bát mì này chính tay cô nấu ra, còn nguyên vẹn.
Hắn đi rồi, chắc chắn sẽ không quay lại.
Cô chẳng còn nghĩ ra cách giải quyết nào khác ngoài tự mình ăn nó.Ăn trong nước mắt.Tâm ý của cô, tình cảm của cô, sự quan tâm của cô, nên dành cho chính bản thân mình, chứ không phải lãng phí vào một thứ tình cảm biết trước là vô vọng.
Hắn chạy đi cũng tốt, để cô khỏi dựa vào mấy lời đùa cợt, hay thái độ hữu hảo giả dối của hắn để tự huyễn hoặc chính mình.Đã bao lâu rồi cô không ăn mì nhỉ? Cô cũng không nhớ rõ nữa, dù sao cũng đã quá lâu rồi.
Không ngờ lần tiếp theo ăn mì trứng cà chua tự tay mình nấu, lại là ăn trong hoàn cảnh chật vật thế này.
Bát mì đầy đủ sắc hương vị, nhưng cô vẫn liên tục gắp từng đũa cho vào miệng nhai mà chẳng có cảm giác gì.Chỉ lặp đi lặp lại cảm giác nhai như con rối vừa đánh rơi mất linh hồn vậy.Cùng lúc đó, Hoàng đã đi tới trại giam.
Hẳn sốt ruột, lo lắng cho tình trạng hiện tại của Dương nên vội vàng gửi xe rồi dùng tốc độ nhanh nhất làm thủ tục vào thăm phạm nhân.
Ngồi đợi người trong phòng thăm gặp, lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ sợ Dương thật sự gặp chuyện gì, thì hắn không biết phải làm sao.Khi chị ta xuất hiện trong tầm mắt hắn, dáng vẻ không mấy tiều tụy, nhưng viền mắt đỏ ửng, vệt nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô.
Vừa nhìn thấy người đàn ông ngày đêm mong nhớ, chị ta chạy lại ôm chầm lấy hắn, bật khóc.
Nước mắt thấm ướt cả áo sơmi.Hắn thở dài, ngượng nghịu định vòng tay lên ôm lấy lưng chị ta vỗ về, nhưng chẳng biết nghĩ thế nào lại thôi, chuyến sang chạm nhẹ sau đầu, coi như an ủi."Em sao vậy? Tự nhiên lại khóc, có ai bắt nạt em sao?"Chị ta buông hắn ra, ngước mắt lên nhìn hắn, lắc đầu.
Dáng vẻ khóc lóc đáng thương đó của chị ta, ngày trước là thứ mà hắn sợ nhất.
Người ta vẫn thường nói, nước mắt là vũ khí sắc bén nhất của người phụ nữ, đối phó với người đàn ông quan tâm đến họ, còn có giá trị hơn gấp ngàn lần."Không...!không ai bắt nạt em cả...!Chỉ là...!em vừa nằm mơ...!Một giấc mơ rất đáng sợ.."Thì ra chỉ là nằm mơ thấy ác mộng.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên một chút cảm giác phiền toái và bất lực.
Chỉ một chuyện nhỏ như vậy cũng gọi điện khóc lóc để hắn vội vàng chạy đến.
Hắn có cảm giác như chị ta chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân mình, không hề biết lo lắng và thông cảm cho người khác.Suy nghĩ này làm hắn giật mình, chẳng biết từ bao giờ trong đầu hắn lại nhen nhóm sự bất mãn với hành động của chị ta.Dường như kiên nhẫn và mong chờ ngày nào đã hao hết, còn lại chỉ còn lo toan và trách nhiệm.
Hắn vẫn sẽ quan tâm, nhưng nếu nhận thấy sự quan tâm đó là vô ích, đi cùng với cảm giác may mån, sẽ là cảm giác phí phạm thời gian."Nằm mơ sao? Mơ thấy gì mà em lại khóc đến như vậy?"Suy cho cùng, Dương vẫn là người hắn từng yêu.
Đã tới đây rồi, hắn cũng nên hỏi cho rõ ngọn ngành.
Ánh mắt chị ta nhìn hắn có thêm một chút mờ mịt và oán trách, chị ta vừa khóc vừa nói:"Em mơ thấy...!anh và Tâm...!hai người ngủ với nhau...!Em sợ lắm...!nhỡ hai người phản bội em thì sao.."Nếu nói vừa rồi hắn cảm thấy không kiên nhẫn, thì bây giờ thực sự không biết phải làm sao.
Một mặt, hắn cho rằng hắn ngủ với Tâm là chuyện hết sức bình thường, hai người là vợ chồng cơ mà.
Mặt khác, hắn cũng không muốn khiến Dương phải chịu tổn thương.
Không biết cần làm gì hay nói gì trong tình cảnh này, hẳn lựa chọn im lặng.Dương thấy hắn không trả lời thì càng khóc to hơn, tiếng nức nở xen lẫn tiếng nói khiến người ta bất tri bất giác cảm thấy đau lòng.
Còn hắn, ngoài đau lòng, còn thấy có lỗi.
Trong chuyện này, hắn luôn luôn đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Tâm, nhưng không thể phủ nhận, hắn cũng chẳng hề vô tội."Anh...!trả lời em đi...!Chuyện em gái cướp chồng của chị gái sẽ không xảy ra với em đúng không? Anh vẫn là của em mà...Đúng không?"Chị ta ôm siết lấy thắt lưng hắn, như phát điên hỏi trong nước mắt.
Mới đây thôi, người đàn ông này rõ ràng vẫn là của chị ta, không thể để hắn về bên người khác được.
Cho dù là ai cũng không được.
Nhất là Tâm.Chị ta không cho phép..
Thực ra hẳn nghĩ mình chưa hẳn đã hết say, vì nếu như tỉnh rồi, hắn không thể thoải mái tự nhiên mà trêu cô như vậy.
Và cảnh tượng cô tức tối trừng mắt khi bị hắn đùa cợt chắc rằng cũng chỉ có thể xuất hiện trong tưởng tượng khi say.Hắn ngồi ngoài sofa phòng khách, rót một cốc nước lọc.Tỉnh lại từ cơn say rượu, người ta thường không chỉ thấy đau đầu, toàn thân ê ẩm, mà cổ họng cũng khô khốc như cả ngày rồi không uống nước.
Hắn cũng không ngoại lệ.
Vừa đi vài bước, nói vài câu đã bị cảm giác khát khô cả cổ hành hạ, nên đành quay ra ngoài.Vài phút sau, cô bưng lên một bát mì trứng cà chua.
Sợi mì vàng nhạt, trứng vàng tươi, cà chua đỏ, thêm vài cọng hành xanh biếc.
Hít sâu một hơi, chỉ ngửi thôi đã thấy hấp dẫn rồi.Đặt bát mì lên bàn, cô bảo hắn:"Nấu cho anh đấy.
Ăn luôn đi cho nóng."Hån kéo bát mì về trước mặt, cầm đũa lên đảo đảo.
Cũng không vội ăn, vì hắn vừa chú ý thấy người nấu có chút bất thường.
Cô đã bỏ công nấu mì cho hẳn, thì hắn cũng nên quan tâm đến cô một chút chứ.
Nhất là khi cô vì nấu mì mà bị bỏng, hắn lại càng không thế bỏ qua.Cô lấy bàn tay trái bao lấy tay phải, cứ nghĩ rằng hắn không để ý, đang định quay đi, thì bất ngờ bị hắn kéo tay lại.
Mu bàn tay bên phải có một mảng da sưng tấy, đỏ ửng, còn nổi lên một bọt nước nhỏ, vừa chạm tay vào cô đã nhắn mặt kêu thành tiếng."Sao cô lại ngốc như vậy chứ, nấu có bát mì mà cũng bị bỏng nặng thế này."Vết bỏng này là do cô không cẩn thận vung tay một cái, mu bàn tay chạm vào nồi kim loại đang đun trên bếp.
Cô ngay lập tức xối vào nước lạnh nhưng vẫn không ngăn được vết bỏng xuất hiện rõ ràng, cùng với cảm giác đau rát mỗi khi chạm vào.Đã vậy, còn bị hắn trách cứ.
Nếu không phải vì bị hắn đùa cợt, sau đó vội vàng muốn nấu thật nhanh nên mới sơ ý, thì làm sao cô có thể bị bỏng chứ.
Rõ ràng là do hẳn cô mới bị như vậy, hắn lại còn mở miệng trách cô không cẩn thận.À, nếu là chị gái..
Nếu là chị ấy, chắc sẽ không có chuyện không cẩn thận bị bỏng như vậy đâu.
Chị ấy luôn luôn dịu dàng khéo léo, đâu có vụng về như cô.
Mà kể cả chị ấy có lỡ tay bị bỏng, chắc hắn cũng phải vội vàng chạy tới an ủi, tìm cách chữa trị.
Có khi còn lo lắng tới mức đưa người đến bệnh viện kiểm tra.Cách một người đối xử với những người khác nhau luôn luôn khác nhau.
Đối với chị gái cô, hắn luôn nhẹ nhàng hết mức có thể, đối với cô thì ngược lại, lúc nào cũng là móc mỉa, đùa cợt, và trách cứ.
Nhiều khi cô không hiểu nổi, mình có chỗ nào thua kém chị gái để bị hắn đối xử như vậy.
Rõ ràng cô mới là người gặp hắn trước, và cô, mới là người yêu hắn trước."Tôi nghĩ mãi không hiểu, tôi có điểm nào không bằng chị Dương chứ? Tại sao cách anh đối xử với hai người chúng tôi lại khác biệt rõ ràng như vậy?"Hắn sững sờ nhìn cô.
Không ngờ lời trách cứ nhẹ nhàng mang theo quan tâm của mình lại khiến cô hiểu lầm như vậy.Hắn chợt nghĩ, hay là thời gian vừa qua đối xử với cô quá khắt khe, nên hiện tại cho dù hắn nói gì, làm gì, cô cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng xấu.
Thở dài, hắn phải làm sao đây? Phải làm sao để cô hiểu được, cô và Dương là hai người khác nhau, tất nhiên hắn sẽ đối xử theo hai cách hoàn toàn khác nhau.
Và cô có những giá trị riêng mà người khác không thể nào so sánh được.Đối với hẳn, từ lâu cô đã là một người hết sức đặc biệt.
Chỉ vì thời gian trước, hắn mải lo trốn tránh, không chịu thừa nhận cảm giác của mình đối với cô.
Khi nhìn lại, chấp nhận suy nghĩ của bản thân, hắn muốn thay đổi cách đối xử với cô.
Mong rằng vẫn chưa quá muộn.Hån đứng dậy khỏi ghế, định đưa tay lên vuốt tóc cô, nói vài câu an ủi, thì chuông điện thoại trong túi quần reo vang.
Là điện thoại từ trại giam của Dương.
Vừa nghe máy, hẳn đã bị tiếng khóc nức nở bên kia đầu dây làm cho chấn động.Dương không nói gì, chỉ khóc.
Hắn lo lắng chị gặp chuyện gì không hay, sốt ruột luôn miệng hỏi:"Em làm sao vậy? Trả lời anh đi.
Em gặp chuyện gì sao?Đừng làm anh lo lång."Nhưng cho dù hắn hỏi gì chăng nữa, đáp lại cũng chỉ là tiếng khóc của Dương.
Chị ta đã thành công khiến cho hắn cuống cuồng lo lắng.
Càng không nói rõ ràng, hắn lại càng lo hơn.
Sau cùng, hắn quyết định lần nữa đến đó xem có chuyện gì, dù sao, cũng không thể bỏ mặc người ta không quản."Có chuyện gì cũng đừng quá lo lắng.
Còn có anh đây, anh sẽ đến ngay.
Được không? Bình tĩnh lại một chút, đợi anh đến rồi kể cho anh nghe xem."Hắn an ủi Dương thêm vài câu rồi tắt máy, vơ lấy chìa khóa chạy vội đi.
Bỏ quên vợ hắn với câu hỏi chưa hề có lời đáp, và một bát mì mới nấu chưa đụng đũa lần nào.
Có điều, đối với Tâm, cuộc gọi vừa rồi, thái độ của hắn đã là câu trả lời tốt nhất.Cho dù chuyện gì xảy ra, đối với hẳn cũng không quan trọng bằng một cuộc gọi của Dương.
Trong khi cô đứng ngay đây, ngay trước mặt hẳn, chỉ cần Dương gọi cho hắn khóc lóc, hắn sẽ ngay lập tức bỏ quên cô mà chạy đến bên cạnh Dương.Đã vậy thì còn cần hắn trả lời làm gì nữa.
Đáp án đã quá rõ ràng, đối với hắn, điểm nào của cô cũng thua kém Dương.Cô không muốn khóc vì một người đàn ông không đáng để trao trọn chân tình.
Nhưng khi nước mắt đã chảy ra, đâu phải nói ngừng là ngừng ngay được.
Bát mì này chính tay cô nấu ra, còn nguyên vẹn.
Hắn đi rồi, chắc chắn sẽ không quay lại.
Cô chẳng còn nghĩ ra cách giải quyết nào khác ngoài tự mình ăn nó.Ăn trong nước mắt.Tâm ý của cô, tình cảm của cô, sự quan tâm của cô, nên dành cho chính bản thân mình, chứ không phải lãng phí vào một thứ tình cảm biết trước là vô vọng.
Hắn chạy đi cũng tốt, để cô khỏi dựa vào mấy lời đùa cợt, hay thái độ hữu hảo giả dối của hắn để tự huyễn hoặc chính mình.Đã bao lâu rồi cô không ăn mì nhỉ? Cô cũng không nhớ rõ nữa, dù sao cũng đã quá lâu rồi.
Không ngờ lần tiếp theo ăn mì trứng cà chua tự tay mình nấu, lại là ăn trong hoàn cảnh chật vật thế này.
Bát mì đầy đủ sắc hương vị, nhưng cô vẫn liên tục gắp từng đũa cho vào miệng nhai mà chẳng có cảm giác gì.Chỉ lặp đi lặp lại cảm giác nhai như con rối vừa đánh rơi mất linh hồn vậy.Cùng lúc đó, Hoàng đã đi tới trại giam.
Hẳn sốt ruột, lo lắng cho tình trạng hiện tại của Dương nên vội vàng gửi xe rồi dùng tốc độ nhanh nhất làm thủ tục vào thăm phạm nhân.
Ngồi đợi người trong phòng thăm gặp, lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ sợ Dương thật sự gặp chuyện gì, thì hắn không biết phải làm sao.Khi chị ta xuất hiện trong tầm mắt hắn, dáng vẻ không mấy tiều tụy, nhưng viền mắt đỏ ửng, vệt nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô.
Vừa nhìn thấy người đàn ông ngày đêm mong nhớ, chị ta chạy lại ôm chầm lấy hắn, bật khóc.
Nước mắt thấm ướt cả áo sơmi.Hắn thở dài, ngượng nghịu định vòng tay lên ôm lấy lưng chị ta vỗ về, nhưng chẳng biết nghĩ thế nào lại thôi, chuyến sang chạm nhẹ sau đầu, coi như an ủi."Em sao vậy? Tự nhiên lại khóc, có ai bắt nạt em sao?"Chị ta buông hắn ra, ngước mắt lên nhìn hắn, lắc đầu.
Dáng vẻ khóc lóc đáng thương đó của chị ta, ngày trước là thứ mà hắn sợ nhất.
Người ta vẫn thường nói, nước mắt là vũ khí sắc bén nhất của người phụ nữ, đối phó với người đàn ông quan tâm đến họ, còn có giá trị hơn gấp ngàn lần."Không...!không ai bắt nạt em cả...!Chỉ là...!em vừa nằm mơ...!Một giấc mơ rất đáng sợ.."Thì ra chỉ là nằm mơ thấy ác mộng.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên một chút cảm giác phiền toái và bất lực.
Chỉ một chuyện nhỏ như vậy cũng gọi điện khóc lóc để hắn vội vàng chạy đến.
Hắn có cảm giác như chị ta chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân mình, không hề biết lo lắng và thông cảm cho người khác.Suy nghĩ này làm hắn giật mình, chẳng biết từ bao giờ trong đầu hắn lại nhen nhóm sự bất mãn với hành động của chị ta.Dường như kiên nhẫn và mong chờ ngày nào đã hao hết, còn lại chỉ còn lo toan và trách nhiệm.
Hắn vẫn sẽ quan tâm, nhưng nếu nhận thấy sự quan tâm đó là vô ích, đi cùng với cảm giác may mån, sẽ là cảm giác phí phạm thời gian."Nằm mơ sao? Mơ thấy gì mà em lại khóc đến như vậy?"Suy cho cùng, Dương vẫn là người hắn từng yêu.
Đã tới đây rồi, hắn cũng nên hỏi cho rõ ngọn ngành.
Ánh mắt chị ta nhìn hắn có thêm một chút mờ mịt và oán trách, chị ta vừa khóc vừa nói:"Em mơ thấy...!anh và Tâm...!hai người ngủ với nhau...!Em sợ lắm...!nhỡ hai người phản bội em thì sao.."Nếu nói vừa rồi hắn cảm thấy không kiên nhẫn, thì bây giờ thực sự không biết phải làm sao.
Một mặt, hắn cho rằng hắn ngủ với Tâm là chuyện hết sức bình thường, hai người là vợ chồng cơ mà.
Mặt khác, hắn cũng không muốn khiến Dương phải chịu tổn thương.
Không biết cần làm gì hay nói gì trong tình cảnh này, hẳn lựa chọn im lặng.Dương thấy hắn không trả lời thì càng khóc to hơn, tiếng nức nở xen lẫn tiếng nói khiến người ta bất tri bất giác cảm thấy đau lòng.
Còn hắn, ngoài đau lòng, còn thấy có lỗi.
Trong chuyện này, hắn luôn luôn đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Tâm, nhưng không thể phủ nhận, hắn cũng chẳng hề vô tội."Anh...!trả lời em đi...!Chuyện em gái cướp chồng của chị gái sẽ không xảy ra với em đúng không? Anh vẫn là của em mà...Đúng không?"Chị ta ôm siết lấy thắt lưng hắn, như phát điên hỏi trong nước mắt.
Mới đây thôi, người đàn ông này rõ ràng vẫn là của chị ta, không thể để hắn về bên người khác được.
Cho dù là ai cũng không được.
Nhất là Tâm.Chị ta không cho phép..