Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204: Người chết không biết nói chuyện
Một chuyện mà Yến chưa từng nghĩ tới, nhưng qua miệng của Dương lại có vẻ nhẹ bẫng như chẳng có gì. Mà cũng đúng, một người đã từng ngồi tù mấy năm vì tội danh giết người như chị ta, làm sao có thể ghê răng khi nhắc tới hai chữ “giết người”.
“Ý cậu là…”
Dương đáp lại ánh mắt dò hỏi của Yến bằng cái gật đầu chắc nịch.
“Cậu không muốn gã đó tỉnh lại, rồi làm lộ ra chuyện cậu là người đứng sau thao túng mọi chuyện chứ? Cậu không muốn vào tù ngồi nốt quãng đời còn lại đúng không?”
Đương nhiên là không muốn. Yến cắn răng gật đầu.
“Tớ không muốn, nhưng có nhất thiết phải… như vậy không? Dù sao đó cũng là người của “người kia”, chắc sẽ không nói lung tung đâu.”
Dương nhếch mép cười khẩy, quá ngây thơ.
“Làm sao có thể chắc chắn được, không có gì chắc chắn bằng tự mình chắc chắn. Chỉ có người chết mới không biết nói chuyện thôi.”
Ai cũng không thể đảm bảo được chó cùng sẽ không rứt giậu, khi lâm vào hoàn cảnh khó khăn, con chó của “người kia” sẽ quay đầu lại cắn người đứng phía sau. Sẽ không cắn gã, chắc chắn, nhưng chó của gã có thể cắn càn, có thể cắn Yến, cắn chị ta, cắn bất kì ai khác.
Chị ta không thể để trường hợp đó xảy ra. Muốn như vậy, phải xử lý thật là triệt để.
Xử lý nốt người lái xe đó, chết không đối chứng, sẽ không có ai có thể dẫn câu chuyện này tới chị ta được. Nhưng xử lý như thế nào, mượn tay ai, thì tự Yến phải suy xét.
“Tớ chỉ nhắc nhở cậu như vậy thôi. Còn cụ thể thì cậu tự mình suy xét. Nhưng cần phải hành động nhanh nhanh lên, vì nếu chậm chân quá, sẽ không dễ dàng chút nào đâu.”
Đêm càng dài càng nhiều mộng mị, chờ đợi càng lâu càng dễ xảy ra vấn đề. Nếu cô ta không muốn mình bị lòi đuôi cáo, thì nhất định phải thật nhanh tay.
Mấy hôm nay bác Hoa xin nghỉ vì nhà có việc, thành ra chuyện ăn uống hay dọn dẹp nhà cửa, chủ nhân của căn biệt thự này đều phải tự mình ra tay lo từ A đến Z. Nhất là khi có Tâm ở trong nhà, hắn càng phải xắn tay áo làm mọi việc, để giữ hình ảnh tốt đẹp trong mắt cô.
“Em đã đói chưa? Anh xuống bếp nấu cho em chút gì đó bỏ bụng nhé.”
Hắn biết cô lo lắng cho Hồng, nên từ hôm qua đến giờ chưa chắc đã có gì bỏ bụng. Người ta vẫn nói “người là sắt, cơm là thép”, không ăn gì làm sao có thể sống được.
Cô hơi ngạc nhiên khi hắn tự nguyện xung phong nấu cơm, còn tưởng rằng hắn sẽ nghĩ tới chuyện gọi đồ ăn ngoài hoặc để cô xuống bếp.
“Anh có thể được không?”
Trong lúc không chú ý, cô bỏ qua chữ “nấu”, thành ra câu hỏi lại thành “anh có thể được không?”, mang một hàm nghĩa khác không được hài hòa cho lắm. Hắn nghe câu hỏi của cô, rõ ràng là có hiểu nhưng lại cố tình bật cười.
“Anh có thể, có thể được chứ. Riêng vấn đề này không phải em là người rõ ràng nhất sao?”
Cô đỏ bừng mặt, gắt lên:
“Rõ ràng cái gì mà rõ ràng, tôi hỏi là anh có thể nấu ăn được không. Anh nghĩ đi đâu vậy?”
Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
“Thì anh cũng đang nhắc tới chuyện nấu ăn mà, em nghĩ đi đâu vậy? Lần trước anh đã từng nấu cho em ăn rồi, đừng nói là em không nhớ nhé. Anh nấu chắc không ngon lắm, nhưng may mà cũng dừng lại ở mức độ ăn được chứ không tới nỗi dở tệ.”
Mặt cô càng đỏ hơn, quay đi để che dấu lúng túng.
“Ai biết được anh nấu có ăn nổi hay không chứ.”
Hắn không trêu cô nữa, sợ trêu người quá lại bỏ chạy mất thì hỏng hết việc. Chỉ đẩy cô ra khỏi bếp.
“Được rồi, em đi ra ngoài sofa ngồi đi, để yên cho đầu bếp làm việc. Em cứ quanh quẩn ở đây, trong mắt anh chỉ nhìn thấy một mình em thôi, không thể phân chia chút nào cho đồ ăn được. Đến lúc nấu ra thật sự là dở tệ thì em lại trách anh.”
Hắn nói tới đúng lý hợp tình, cô chẳng biết phản bác ra sao, đành phải đi ra ngoài ngồi trên sofa nghịch điện thoại như hắn mong muốn.
Đồ ăn mà hắn nấu ra đúng như lời hắn nói, không phải ngon xuất sắc nhưng cũng chẳng tới nỗi dở tệ, thuộc vào tầm chất lượng thường thường. Nhưng với một người đàn ông sinh ra trong gia tộc lớn, từ nhỏ đã được chỉ định làm người thừa kế như hắn, thì nấu được như vậy đã có thể xem như là kì tích rồi.
Cô gắp thử một đũa rau muống xào.
“Đồ ăn anh nấu cũng không đến nỗi tệ. Thật đấy, nếu xét riêng trong số những người đàn ông mà tôi quen, cũng nằm ở top trên rồi.”
Trọng điểm hắn chú ý tới lại hoàn toàn lệch so với cô.
“Tức là em đã từng ăn cơm do nhiều người đàn ông khác nhau nấu à? Phải như vậy mới có cơ sở để so sánh chứ.”
Cô lắc đầu:
“Không nhiều lắm, một vài người bạn thân thiết thôi.”
Nghe được câu trả lời không rõ ràng, hắn tự mình bổ não ra một loạt câu chuyện, một loạt hình ảnh cô ngồi ăn cơm cùng những người đàn ông khác, sau đó tự mình khó chịu.
Trong đầu có một người tí hon đang cầm gậy bóng chày đập binh binh bốp bốp, sau đó rắc muốn đổ chanh, vừa chua vừa xót lại vừa đau nhưng hắn chẳng dám rên một tiếng.
Bất chợt cô lại lên tiếng, hỏi về một vấn đề khác, hắn tưởng rằng cô đã quên từ lâu:
“À hôm trước tôi có thấy bà Phương mẹ kế của anh lẻn vào bệnh viện làm gì đó, có nhắc với anh rồi, anh đã biết mục đích của bà ta là làm gì chưa? Còn chuyện của ông nội nữa, lần trước anh nói là đã có manh mối, nhưng sau đó cũng chẳng nói gì với tôi cả…”
Cô thắc mắc là có lý do. Hắn đã từng hứa rằng nếu có tin tức gì sẽ nói cho cô biết ngay lập tức, nhưng tới tận hôm nay vẫn không nói gì cả.
Thực ra hôm đó trở về công ty đúng là hắn đã tìm ra manh mối, có thể coi như là một phần chứng cứ có thể dùng để suy đoán ra thủ phạm hại ông nội là ai. Thật trùng hợp, đó lại chính là người lén lén lút lút cải trang vào bệnh viện mà cô tình cờ nhìn thấy.
Nhưng lại chưa có nhiều bằng chứng, nên hắn chưa giao lại cho cảnh sát.
“Chưa có tin tức gì đáng nói, anh vẫn đang tìm người trợ giúp điều tra. Em cứ yên tâm, khi nào có manh mối gì anh nhất định sẽ cho em biết đầu tiên.”
Hắn không muốn nói cho cô biết chuyện này quá sớm. Cho dù là sớm muộn gì cô cũng biết, nhưng hắn sợ sự thật khi chưa chắc chắn này sẽ là một đả kích lớn đối với cô.
Giấc mơ ngắn ngủi trong xe hồi nãy là làm hắn nhận ra rằng tâm lý của cô hiện tại không ổn định, không chịu được kích thích quá lớn. Nếu để cô biết được, người ông mà mình vẫn luôn kính yêu thực sự bị người hại chết thì không biết cô sẽ phản ứng thế nào nữa.
Hắn lựa chọn nói dối, vì chưa dám mạo hiểm cho cô biết sự thật.
“Anh nói thật đấy chứ?”
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ. Tuy rằng nhìn hắn có vẻ rất đáng tin nhưng cô vẫn nhạy cảm nhận ra có gì đó bất bình thường.
Gật đầu, gắp cho cô một miếng cánh gà, hắn lần nữa khẳng định:
“Đương nhiên là thật rồi. Anh việc gì phải nói dối em chứ. Chắc chắn sẽ nói cho em biết, yên tâm đi, không giấu em bất kì chuyện gì cả.”
Bản thân lời này của hắn đã là một lời nói dối to bự.
Cô vẫn còn hơi nghi ngờ nhưng cũng không tiện dò hỏi thêm nữa, đành miễn cưỡng xem như là tin tưởng hắn, cúi đầu ăn cánh gà.
Hắn dùng đũa giúp cô tách thịt cá, cho vào một cái đĩa nhỏ đẩy sang phía cô.
“Em ăn đi, anh đã tách hết xương ra rồi.”
Từ bao giờ hắn lại biết rằng cô không thích ăn cá vì ngại xương quá nhiều? Hồi nhỏ có một lần cô ăn cá nhưng tách xương không cẩn thận nên bị hóc, từ đó về sau không muốn ăn loại thức ăn này nữa.
Rất nhiều người chỉ biết cô ghét cá, chứ không biết nguyên nhân phía sau. Hôm nay thấy hắn làm cá cô còn hơi ngạc nhiên, đến bây giờ thì đã biết dụng ý của hắn rồi.
“Cảm ơn anh.”
Thịt cá non mềm quyện vào nước sốt, vừa thơm vừa ngon. Chủ yếu vẫn là ngon nhờ nguyên liệu, vì đầu bếp trình độ rất tầm thường.
Hắn cười thỏa mãn nhìn cô ăn đồ ăn mình nấu, có cảm giác thành tựu còn hơn cả kí thành công hợp đồng mấy chục tỷ. Đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện, bèn lên tiếng dò hỏi cô một chút.
“Em không thích ăn cá từ nhỏ à? Sợ xương dăm đúng không? Vậy mà bố mẹ em không nói gì…”
Bị lời của hắn dẫn dắt vào những ngày xa xôi trong quá khứ, cô nhẹ giọng đáp:
“Lúc đó tôi còn rất nhỏ, chưa biết cách tự gỡ xương cá, nên học theo người ta gỡ gỡ một chút, vẫn bỏ sót xương, ăn vào liền bị hóc. Sau đó thì thành công đẩy được xương trôi xuống họng rồi, nhưng tôi vẫn nhớ mãi không quên cảm giác đó.”
Kì thực cảm giác mà cô nhớ mãi không quên, là cảm giác khi cả bố và mẹ mình đều không mấy quan tâm đến việc con gái nhỏ bị hóc xương cá, chỉ bận rộn gỡ xương và gắp đồ ăn cho con gái lớn. Sau này đó trở thành bóng ma tâm lý, cô cực kì bài xích loại đồ ăn này.
“Bố mẹ em đâu? Còn nhỏ sao bố mẹ không gỡ cho em?”
Cô cười nhạt.
“Bố mẹ tôi đang gỡ xương cá cho chị gái, làm gì rảnh rỗi mà nhớ tới tôi.”
Vậy nên mối quan hệ giữa cô và tất cả mọi người của nhà họ Tô, dừng ở mức không nóng không lạnh đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể thân mật tốt đẹp như bố mẹ và con gái của nhà khác được.
Hắn không giấu tiếng thở dài.
“Họ đối xử với em như vậy, em lớn lên không từ mặt họ đã là may rồi.”
Cô lắc đầu, nụ cười có nét gì đó hoài niệm:
“Không hẳn là hỏng bét như vậy, khi tôi bị học họ cũng có vẻ lo lắng. Nếu xương không tự mình trôi xuống thì chắc là cũng sẽ đưa tôi tới bệnh viện… Hồi bé chị gái cũng rất quan tâm tới tôi, thường xuyên dắt tôi đi chơi, cho tôi đồ ăn ngon, còn đứng trước mặt tôi mỗi khi bố mẹ trách phạt.”
Nên cô mới đặc biệt có tình cảm thân thiết với chị gái. Chỉ không ngờ rằng người chị gái đó đã chướng mắt cô từ lâu, chỉ muốn cướp mọi thứ từ trong tay cô. Cô mất đi tất cả chị ta mới vừa lòng hả dạ.
Trầm ngâm vài giây, hắn nói:
“Em có hận họ không?”
Câu hỏi này khiến cô suy nghĩ mất một lúc lâu. Tới khi hắn tưởng rằng cô không muốn trả lời mới nghe được cô nói:
“Cũng không đến mức là hận, chỉ là không yêu thương gì thôi. Không có nổi chút tình cảm nào. Đài loại là như vậy, tôi có thể nhận rõ đâu là trách nhiệm của mình, những gì họ muốn tôi sẽ cố gắng thỏa mãn họ, nhưng nếu họ muốn tôi yêu thương và thân thiết với họ như chị Dương, thì không thế được.”
Phải cho đi tình yêu, mới có thể nhận lại tình yêu. Thứ họ gieo vào cô ngay từ thuở ấu thơ, chưa bao giờ là tình yêu cả.
“Ý cậu là…”
Dương đáp lại ánh mắt dò hỏi của Yến bằng cái gật đầu chắc nịch.
“Cậu không muốn gã đó tỉnh lại, rồi làm lộ ra chuyện cậu là người đứng sau thao túng mọi chuyện chứ? Cậu không muốn vào tù ngồi nốt quãng đời còn lại đúng không?”
Đương nhiên là không muốn. Yến cắn răng gật đầu.
“Tớ không muốn, nhưng có nhất thiết phải… như vậy không? Dù sao đó cũng là người của “người kia”, chắc sẽ không nói lung tung đâu.”
Dương nhếch mép cười khẩy, quá ngây thơ.
“Làm sao có thể chắc chắn được, không có gì chắc chắn bằng tự mình chắc chắn. Chỉ có người chết mới không biết nói chuyện thôi.”
Ai cũng không thể đảm bảo được chó cùng sẽ không rứt giậu, khi lâm vào hoàn cảnh khó khăn, con chó của “người kia” sẽ quay đầu lại cắn người đứng phía sau. Sẽ không cắn gã, chắc chắn, nhưng chó của gã có thể cắn càn, có thể cắn Yến, cắn chị ta, cắn bất kì ai khác.
Chị ta không thể để trường hợp đó xảy ra. Muốn như vậy, phải xử lý thật là triệt để.
Xử lý nốt người lái xe đó, chết không đối chứng, sẽ không có ai có thể dẫn câu chuyện này tới chị ta được. Nhưng xử lý như thế nào, mượn tay ai, thì tự Yến phải suy xét.
“Tớ chỉ nhắc nhở cậu như vậy thôi. Còn cụ thể thì cậu tự mình suy xét. Nhưng cần phải hành động nhanh nhanh lên, vì nếu chậm chân quá, sẽ không dễ dàng chút nào đâu.”
Đêm càng dài càng nhiều mộng mị, chờ đợi càng lâu càng dễ xảy ra vấn đề. Nếu cô ta không muốn mình bị lòi đuôi cáo, thì nhất định phải thật nhanh tay.
Mấy hôm nay bác Hoa xin nghỉ vì nhà có việc, thành ra chuyện ăn uống hay dọn dẹp nhà cửa, chủ nhân của căn biệt thự này đều phải tự mình ra tay lo từ A đến Z. Nhất là khi có Tâm ở trong nhà, hắn càng phải xắn tay áo làm mọi việc, để giữ hình ảnh tốt đẹp trong mắt cô.
“Em đã đói chưa? Anh xuống bếp nấu cho em chút gì đó bỏ bụng nhé.”
Hắn biết cô lo lắng cho Hồng, nên từ hôm qua đến giờ chưa chắc đã có gì bỏ bụng. Người ta vẫn nói “người là sắt, cơm là thép”, không ăn gì làm sao có thể sống được.
Cô hơi ngạc nhiên khi hắn tự nguyện xung phong nấu cơm, còn tưởng rằng hắn sẽ nghĩ tới chuyện gọi đồ ăn ngoài hoặc để cô xuống bếp.
“Anh có thể được không?”
Trong lúc không chú ý, cô bỏ qua chữ “nấu”, thành ra câu hỏi lại thành “anh có thể được không?”, mang một hàm nghĩa khác không được hài hòa cho lắm. Hắn nghe câu hỏi của cô, rõ ràng là có hiểu nhưng lại cố tình bật cười.
“Anh có thể, có thể được chứ. Riêng vấn đề này không phải em là người rõ ràng nhất sao?”
Cô đỏ bừng mặt, gắt lên:
“Rõ ràng cái gì mà rõ ràng, tôi hỏi là anh có thể nấu ăn được không. Anh nghĩ đi đâu vậy?”
Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
“Thì anh cũng đang nhắc tới chuyện nấu ăn mà, em nghĩ đi đâu vậy? Lần trước anh đã từng nấu cho em ăn rồi, đừng nói là em không nhớ nhé. Anh nấu chắc không ngon lắm, nhưng may mà cũng dừng lại ở mức độ ăn được chứ không tới nỗi dở tệ.”
Mặt cô càng đỏ hơn, quay đi để che dấu lúng túng.
“Ai biết được anh nấu có ăn nổi hay không chứ.”
Hắn không trêu cô nữa, sợ trêu người quá lại bỏ chạy mất thì hỏng hết việc. Chỉ đẩy cô ra khỏi bếp.
“Được rồi, em đi ra ngoài sofa ngồi đi, để yên cho đầu bếp làm việc. Em cứ quanh quẩn ở đây, trong mắt anh chỉ nhìn thấy một mình em thôi, không thể phân chia chút nào cho đồ ăn được. Đến lúc nấu ra thật sự là dở tệ thì em lại trách anh.”
Hắn nói tới đúng lý hợp tình, cô chẳng biết phản bác ra sao, đành phải đi ra ngoài ngồi trên sofa nghịch điện thoại như hắn mong muốn.
Đồ ăn mà hắn nấu ra đúng như lời hắn nói, không phải ngon xuất sắc nhưng cũng chẳng tới nỗi dở tệ, thuộc vào tầm chất lượng thường thường. Nhưng với một người đàn ông sinh ra trong gia tộc lớn, từ nhỏ đã được chỉ định làm người thừa kế như hắn, thì nấu được như vậy đã có thể xem như là kì tích rồi.
Cô gắp thử một đũa rau muống xào.
“Đồ ăn anh nấu cũng không đến nỗi tệ. Thật đấy, nếu xét riêng trong số những người đàn ông mà tôi quen, cũng nằm ở top trên rồi.”
Trọng điểm hắn chú ý tới lại hoàn toàn lệch so với cô.
“Tức là em đã từng ăn cơm do nhiều người đàn ông khác nhau nấu à? Phải như vậy mới có cơ sở để so sánh chứ.”
Cô lắc đầu:
“Không nhiều lắm, một vài người bạn thân thiết thôi.”
Nghe được câu trả lời không rõ ràng, hắn tự mình bổ não ra một loạt câu chuyện, một loạt hình ảnh cô ngồi ăn cơm cùng những người đàn ông khác, sau đó tự mình khó chịu.
Trong đầu có một người tí hon đang cầm gậy bóng chày đập binh binh bốp bốp, sau đó rắc muốn đổ chanh, vừa chua vừa xót lại vừa đau nhưng hắn chẳng dám rên một tiếng.
Bất chợt cô lại lên tiếng, hỏi về một vấn đề khác, hắn tưởng rằng cô đã quên từ lâu:
“À hôm trước tôi có thấy bà Phương mẹ kế của anh lẻn vào bệnh viện làm gì đó, có nhắc với anh rồi, anh đã biết mục đích của bà ta là làm gì chưa? Còn chuyện của ông nội nữa, lần trước anh nói là đã có manh mối, nhưng sau đó cũng chẳng nói gì với tôi cả…”
Cô thắc mắc là có lý do. Hắn đã từng hứa rằng nếu có tin tức gì sẽ nói cho cô biết ngay lập tức, nhưng tới tận hôm nay vẫn không nói gì cả.
Thực ra hôm đó trở về công ty đúng là hắn đã tìm ra manh mối, có thể coi như là một phần chứng cứ có thể dùng để suy đoán ra thủ phạm hại ông nội là ai. Thật trùng hợp, đó lại chính là người lén lén lút lút cải trang vào bệnh viện mà cô tình cờ nhìn thấy.
Nhưng lại chưa có nhiều bằng chứng, nên hắn chưa giao lại cho cảnh sát.
“Chưa có tin tức gì đáng nói, anh vẫn đang tìm người trợ giúp điều tra. Em cứ yên tâm, khi nào có manh mối gì anh nhất định sẽ cho em biết đầu tiên.”
Hắn không muốn nói cho cô biết chuyện này quá sớm. Cho dù là sớm muộn gì cô cũng biết, nhưng hắn sợ sự thật khi chưa chắc chắn này sẽ là một đả kích lớn đối với cô.
Giấc mơ ngắn ngủi trong xe hồi nãy là làm hắn nhận ra rằng tâm lý của cô hiện tại không ổn định, không chịu được kích thích quá lớn. Nếu để cô biết được, người ông mà mình vẫn luôn kính yêu thực sự bị người hại chết thì không biết cô sẽ phản ứng thế nào nữa.
Hắn lựa chọn nói dối, vì chưa dám mạo hiểm cho cô biết sự thật.
“Anh nói thật đấy chứ?”
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ. Tuy rằng nhìn hắn có vẻ rất đáng tin nhưng cô vẫn nhạy cảm nhận ra có gì đó bất bình thường.
Gật đầu, gắp cho cô một miếng cánh gà, hắn lần nữa khẳng định:
“Đương nhiên là thật rồi. Anh việc gì phải nói dối em chứ. Chắc chắn sẽ nói cho em biết, yên tâm đi, không giấu em bất kì chuyện gì cả.”
Bản thân lời này của hắn đã là một lời nói dối to bự.
Cô vẫn còn hơi nghi ngờ nhưng cũng không tiện dò hỏi thêm nữa, đành miễn cưỡng xem như là tin tưởng hắn, cúi đầu ăn cánh gà.
Hắn dùng đũa giúp cô tách thịt cá, cho vào một cái đĩa nhỏ đẩy sang phía cô.
“Em ăn đi, anh đã tách hết xương ra rồi.”
Từ bao giờ hắn lại biết rằng cô không thích ăn cá vì ngại xương quá nhiều? Hồi nhỏ có một lần cô ăn cá nhưng tách xương không cẩn thận nên bị hóc, từ đó về sau không muốn ăn loại thức ăn này nữa.
Rất nhiều người chỉ biết cô ghét cá, chứ không biết nguyên nhân phía sau. Hôm nay thấy hắn làm cá cô còn hơi ngạc nhiên, đến bây giờ thì đã biết dụng ý của hắn rồi.
“Cảm ơn anh.”
Thịt cá non mềm quyện vào nước sốt, vừa thơm vừa ngon. Chủ yếu vẫn là ngon nhờ nguyên liệu, vì đầu bếp trình độ rất tầm thường.
Hắn cười thỏa mãn nhìn cô ăn đồ ăn mình nấu, có cảm giác thành tựu còn hơn cả kí thành công hợp đồng mấy chục tỷ. Đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện, bèn lên tiếng dò hỏi cô một chút.
“Em không thích ăn cá từ nhỏ à? Sợ xương dăm đúng không? Vậy mà bố mẹ em không nói gì…”
Bị lời của hắn dẫn dắt vào những ngày xa xôi trong quá khứ, cô nhẹ giọng đáp:
“Lúc đó tôi còn rất nhỏ, chưa biết cách tự gỡ xương cá, nên học theo người ta gỡ gỡ một chút, vẫn bỏ sót xương, ăn vào liền bị hóc. Sau đó thì thành công đẩy được xương trôi xuống họng rồi, nhưng tôi vẫn nhớ mãi không quên cảm giác đó.”
Kì thực cảm giác mà cô nhớ mãi không quên, là cảm giác khi cả bố và mẹ mình đều không mấy quan tâm đến việc con gái nhỏ bị hóc xương cá, chỉ bận rộn gỡ xương và gắp đồ ăn cho con gái lớn. Sau này đó trở thành bóng ma tâm lý, cô cực kì bài xích loại đồ ăn này.
“Bố mẹ em đâu? Còn nhỏ sao bố mẹ không gỡ cho em?”
Cô cười nhạt.
“Bố mẹ tôi đang gỡ xương cá cho chị gái, làm gì rảnh rỗi mà nhớ tới tôi.”
Vậy nên mối quan hệ giữa cô và tất cả mọi người của nhà họ Tô, dừng ở mức không nóng không lạnh đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể thân mật tốt đẹp như bố mẹ và con gái của nhà khác được.
Hắn không giấu tiếng thở dài.
“Họ đối xử với em như vậy, em lớn lên không từ mặt họ đã là may rồi.”
Cô lắc đầu, nụ cười có nét gì đó hoài niệm:
“Không hẳn là hỏng bét như vậy, khi tôi bị học họ cũng có vẻ lo lắng. Nếu xương không tự mình trôi xuống thì chắc là cũng sẽ đưa tôi tới bệnh viện… Hồi bé chị gái cũng rất quan tâm tới tôi, thường xuyên dắt tôi đi chơi, cho tôi đồ ăn ngon, còn đứng trước mặt tôi mỗi khi bố mẹ trách phạt.”
Nên cô mới đặc biệt có tình cảm thân thiết với chị gái. Chỉ không ngờ rằng người chị gái đó đã chướng mắt cô từ lâu, chỉ muốn cướp mọi thứ từ trong tay cô. Cô mất đi tất cả chị ta mới vừa lòng hả dạ.
Trầm ngâm vài giây, hắn nói:
“Em có hận họ không?”
Câu hỏi này khiến cô suy nghĩ mất một lúc lâu. Tới khi hắn tưởng rằng cô không muốn trả lời mới nghe được cô nói:
“Cũng không đến mức là hận, chỉ là không yêu thương gì thôi. Không có nổi chút tình cảm nào. Đài loại là như vậy, tôi có thể nhận rõ đâu là trách nhiệm của mình, những gì họ muốn tôi sẽ cố gắng thỏa mãn họ, nhưng nếu họ muốn tôi yêu thương và thân thiết với họ như chị Dương, thì không thế được.”
Phải cho đi tình yêu, mới có thể nhận lại tình yêu. Thứ họ gieo vào cô ngay từ thuở ấu thơ, chưa bao giờ là tình yêu cả.