Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 193: Che mưa chắn gió cho em
Nhiệt tình của trẻ con đối với việc chưa làm được là vô cùng lớn, bé Gấu liên tục đứng lên rồi ngã xuống, nhưng vẫn cố chấp đứng lên. Được bố dắt day trượt được vài bước, hớn hở giơ bàn tay nhỏ xíu ra vẫy vẫy với cô, lại mất đà ngã oạch một cái.
Một lớn một nhỏ đi cùng đều là gà mờ khiến Sơn hơi khó nghĩ, anh chỉ có hai tay, đỡ được người này thì người kia nhất định sẽ ngã.
Sau cùng, cô quyết định chủ động rút lui.
“Em sang phía bên kia ngồi nghỉ một lát, nhìn anh và gấu chơi thôi.”
Cô chỉ về hàng ghế cách đó vài mét. Anh gật đầu, đế Gấu ngồi yên ở đó, dắt tay cô đi ra ghế, sau đó lại quay lại chơi cùng con trai.
Ngồi nhìn hai bố con chơi cùng nhau, phóng mắt khắp sân băng cũng toàn các cặp đôi hoặc bố mẹ đi cùng con cái, cô lại không khỏi nghĩ về bé con của mình. Ít khi cô nhắc đến với người khác, nhưng đứa nhỏ cô luôn mong chờ lại đột ngột cứ thế mất đi, làm sao có thể không đau lòng cho được.
Không những đau lòng, cô còn tự trách bản thân. Là do cô bảo vệ con không tốt, nên bé con mới bỏ cô mà đi như vậy.
“Cô Tâm… cô Tâm… cô sao vậy?”
Trong lúc cô thất thần, hai bố con đã ngừng chơi từ lúc nào. Bé Gấu đang nắm tay cô kéo kéo. Cô giật mình nhìn bé, cười cười.
“Cô xin lỗi, cô hơi thất thần một chút. Gấu không muốn chơi nữa à?”
Gấu lắc đầu, bé muốn đi ăn cơm.
“Đã gần mười một giờ rồi, sắp đến giờ cơm. Con cũng đói rồi, nên không chơi nữa.”
Cô không mấy chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, dưới chân là mặt sân băng trơn trượt, cứ thế đứng lên. Hậu quả là loạng choạng suýt ngã, may mà có Sơn vươn tay đỡ, nhưng hai người lại ôm lấy nhau thành một tư thế hết sức thân mật.
Trong lúc đó, màn trập của một chiếc máy ảnh lặng lẽ đóng xuống, tạo ra một tiếng “xoạch” nho nhỏ. Người chụp ảnh nhếch khóe môi, cười ranh mãnh, thu lại máy ảnh, giống như chưa từng làm gì cả.
Phía bên này, sau khi giúp Tâm đứng vững, Sơn đỡ cô và Gấu đi ra khỏi sân.
“Hôm nay cảm ơn em nhé, bỏ ngày bỏ buổi ra đi chơi cùng bố con anh.”
Cô lắc đầu.
“Bỏ ngày bỏ buổi gì chứ, em cũng đang không có việc gì làm, rảnh rỗi đến nỗi sắp mọc rêu rồi. Có người rủ đi chơi, em phải cảm ơn anh và bé Gấu mới đúng.”
Chọn đúng lúc hai người lớn đang cảm ơn qua lại, mỗi tay Gấu kéo một người tiến về phía trước.
“Con đói rồi, bố và cô đi nhanh lên được không ạ?”
Hai người lớn bật cười, dắt tay bé con đi ra khỏi khu vui chơi.
Hai lớn một nhỏ cùng bước chân vào một nhà hàng ngay gần khu vui chơi, vì bé con đang đói, không thể đi xa được. Vẫn giữ nguyên tư thế hai người lớn dắt một đứa nhỏ, giống như một gia đình, không ngờ lại “tình cờ” gặp phải một người không nên gặp.
Hôm nay Dương có hẹn với một chàng trai, qua lời giới thiệu của các phu nhân bạn bà Vân. Cố chấp hẹn ở một nhà hàng cách nhà chị ta xa vạn dặm thì không nói, vào bàn ngồi rồi mới biết bị leo cây.
“Cô nghĩ mình là ai mà đòi bước chân vào cửa nhà tôi? Còn tưởng mình vẫn còn là cô tiểu thư cành vàng lá ngọc năm xưa đấy à? Tùy tiện trêu đùa vài câu thôi mà cũng tin là thật, loại con dâu giết người vào tù như cô, nhà tôi không dám nhận đâu. Sau này lỡ như làm cô phật ý, cô lại cho tôi vài nhát đi đời thì chết.”
Loại đàn ông như vậy, trước kia chị ta sẽ không để vào mắt. Nhưng bây giờ, đừng nói đến nhà họ Tô đang lâm vào cảnh khó khắn, chính chị ta cũng từng ngồi tù mấy nắm. Tìm được một người điều kiện không tệ lại chấp nhận được mình cũng là tốt lắm rồi.
Thật ra trong lòng chị ta chưa từng từ bỏ Hoàng, hôm nay tới đây cũng chỉ là thuận tiện thu về một người si mê chị ta để dễ dàng sai bảo. Nói trắng ra là lợi dụng đối tượng xem mắt một chút.
Ai ngờ, chị ta còn chưa kịp chướng mắt người ta, người ta đã gửi tới một tin nhắn như vậy.
“Xin hỏi, cô đã muốn gọi món chưa ạ?”
Cô gái xinh đẹp mặc bộ đầm màu đỏ này đã ngồi đây được hơn ba mươi phút, ban đầu thì nói là đợi người, nhưng đến giờ, sắc mặt của cô càng ngày càng kém, người được đợi nửa cái bóng cũng chưa thấy đâu. Phục vụ bàn lễ độ tiến lên hỏi, xem cô gái này có muốn gọi món không, hay là tiếp tục chờ đợi.
Dương siết chặt điên thoại trên tay, xô ghế đứng dậy, cầm túi xách lên.
“Người tôi đợi không đến, tôi không gọi món nữa.”
Kì thực nhà họ Tô cũng chưa kiệt quệ đến mức không chi trả nổi một bữa ăn ở đây, nhưng chị ta nuốt một cục tức đó thôi cũng đủ no rồi.
Nổi giận đùng đùng xách túi đi ra cửa nhà hàng, không ngờ lại gặp phải cô em gái đã lâu không gặp, đi cùng với một lớn một bé. Đây không phải là bác sĩ trong bệnh viện bên kia sao? Thì ra cô em gái này của chị ta giỏi thật, công lực quyến rũ đàn ông của chị ta vẫn còn kém em gái mình nhiều lắm.
“Tưởng ai, hóa ra là em gái tốt của chị đấy à? Quyến rũ đàn ông giỏi thật, cả chồng chưa cưới của chị, cả em chồng. Đến giờ, bác sĩ ở bệnh viện, có vợ có con rồi mà cũng không tha…”
Như chợt nghĩ ra gì đó, chị ta cười giễu cợt:
“À mà cũng hợp lý, thằng đàn ông đầy đủ vợ con, cặp với loại đàn bà lăng loàn, đúng là tuyệt phối còn gì? Sao? Lên giường với bao nhiêu thằng như thế, kĩ thuật của thằng nào tốt hơn? Hay là một người chưa đủ để thỏa mãn, phải hai ba người cùng lúc mới được nhỉ? Nếu một người đã đủ thỏa mãn rồi, thì chắc chẳng tới mức cứ gặp trai là sán tới như thế này đâu.”
Khuôn miệng xinh đẹp nhưng lại nói ra những lời hết sức khó nghe. Chị ta đã xé rách da mặt với cô, cũng lười diễn vai người chị dịu dàng, lần nào gặp cũng tìm cách cạnh khóe chọc ngoáy. Đơn giản, mục đích của chị ta chỉ là cướp người đàn ông đó từ tay cô.
Cô nhíu mày:
“Chị bớt nói những lời bẩn thỉu đó đi. Chỉ có chị làm người như thế nào, mới nhìn đâu cũng tưởng người ta giống như mình. Tôi lười nói chuyện với loại người như chị.”
Chị ta tức giận vung tay lên:
“Tốt xấu gì tao cũng là chị gái của mày đấy, người chồng trên giấy đăng kí kết hôn của mày là người yêu của tao. Mày dám…”
Mắt thấy bàn tay sắp hạ xuống bên má của cô, lại có một bàn tay khác vung lên, giữ cổ tay của chị ta.
“Nói chuyện cho cẩn thận, đừng có hơi chút là động tay động chân. Người ta nhìn vào lại nói đại tiểu thư nhà họ Tô là loại không có gia giáo. Còn nữa, tôi và cô ấy là bạn bè bình thường, chị đừng nói là chị quản cả chuyện em gái mình kết bạn nhé. Rảnh rỗi như vậy thì trở về quan tâm đến bố mẹ mình còn hơn đấy.”
Nhận thấy tương quan lực lượng chênh lệch, bên phía Tâm còn có một người đàn ông bảo vệ, càng xung đột sẽ càng khó coi, chị ta bực tức liếc xéo hai người một cái, rồi đi ra.
Vừa đi được vài bước, điện thoại trong túi xách chị ta rung lên, có tin nhắn mới đến. Mở tin nhắn ra xem, khuôn mặt nhíu lại vì bực tức lần nữa giãn ra, khóe miệng chị ta lại gợn lên một độ cong xinh đẹp.
“Để xem mày có thể chối được bao lâu.”
Nhưng nội dung trong tin nhắn mới được gửi đến vẫn chưa làm chị ta thỏa mãn, chị ta cần tìm một cách khác. Không ngừng do dự, cắn môi suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm bấm một dãy số không hề có trong danh bạ.
“Tôi cần anh giúp.”
Bên kia đầu dây là một chuỗi âm thanh vô nghĩa, sau đó mới có tiếng đàn ông vang lên.
“Cần giúp như thế nào?”
Mắt chị ta lóe lên một tia oán độc.
“Tôi muốn anh sắp xếp “xử lý” giúp tôi một người. Thù lao không quan trọng. Tôi muốn nó thân bại danh liệt, đừng chơi đến mạng người là được.”
Người bên kia có vẻ chẳng chút hứng thú với thù lao của chị ta.
“Người, có thể giúp cô xử lý, nhưng tiền của cô tôi không cần.”
Chị ta mím môi.
“Vậy anh cần gì?”
Đáp lại chị ta là tiếng cười không chút kiêng kị.
“Theo tôi vài đêm là được, đàn bà ở đây không hợp khẩu vị tôi. Nghĩ lại, vẫn là hương vị của cô em “ngon lành” nhất.”
Chị ta suy nghĩ một lát, cuối cùng cắn răng:
“Được. Nhưng anh phải làm thật sạch sẽ và triệt để cho tôi. Xong việc anh muốn thế nào cũng được.”
Vì diệt trừ cái gai trong mắt, chị ta sẵn sàng làm tất cả mọi thứ. Lên giường với một tên đàn ông ghê tởm có đáng gì đâu. Chị ta siết chặt nắm tay.
“Chỉ cần mày biến mất.”
Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ không thể phá vỡ hứng trí của ba người, hai lớn một nhỏ vẫn vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.
Giữa chừng bữa ăn, một nhân viên phục vụ bưng ly nước đặt xuống bàn, bất cẩn vung tay, làm đổ ly nước vào áo cô.
“Chị có sao không ạ? Xin lỗi chị, em là nhân viên mới nên còn chưa quen việc. Để em đưa chị ra nhà vệ sinh gột sạch.”
Vết bẩn không quá lớn, nhưng lại luôn miệng nói muốn đưa cô tới nhà vệ sinh gột sạch, người phục vụ này quá kì lạ, khiến cô không khỏi nghĩ nhiều. Nhớ tới nội dung tin nhắn vừa nhận được từ Hồng, liên hệ với việc training kĩ càng của nhà hàng này đối với nhân viên, gần như chưa từng xảy ra tình trạng ly nước đã đặt lên bàn còn bất cẩn làm đổ, sắc mặt cô hơi tái đi.
“Không sao, tôi dùng giấy ăn lau đi là được, cũng không bẩn nhiều lắm, không cần phiền toái. Cảm ơn.”
Người phục vụ thấy cô từ chối nên cũng rời đi.
Từ đó đến khi kết thúc bữa ăn, cô không hề đụng vào ly nước vừa bị đổ một chút ra áo của mình.
Sơn chứng kiến tất cả, cũng thấy hơi kì lạ nhưng không tiện nói nhiều, chỉ âm thầm nhìn quanh, cố giải quyết nhanh bữa trưa rồi đưa cô trở về.
Lên xe, cô vẫn còn chưa hết hoang mang vì tình huống bất thường trong nhà hàng hồi nãy. Nếu không có tin nhắn của Hồng, không động não nhận ra vấn đề, cô cũng không dám nghĩ mọi chuyện sẽ thế nào nữa.
“Anh nghĩ thời gian sắp tới em làm gì đi đâu cũng nên cẩn thận, tốt nhất là đừng đi đâu một mình. Có ai đó đang muốn gây bất lợi cho em.”
Sơn cúi đầu thắt dây an toàn, nói với cô.
Chắc hẳn anh cũng đã nhận ra gì đó, cô gật đầu:
“Vâng, thời gian này em sẽ cẩn thận hơn.”
Thực ra cô cũng lờ mờ có chút suy đoán về người đứng sau những chuyện bất trắc mà cô gặp phải trong thời gian gần đây. Chỉ là chính cô cũng không dám nghĩ sâu hơn.
Nếu suy đoán của cô là sự thật, người này quá đáng sợ.
Khi cô tránh thoát khỏi bẫy rập, Dương đang nói chuyện điện thoại với gã đàn ông kia, giọng điệu chị ta hơi tức tối.
“Người của anh vô dụng quá rồi đấy, mỗi chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được. Thay vì đổ ly nước, thì đổ hẳn đĩa mì xem nó có phải đi gột hay không.”
Gã đàn ông cười cười cầu hòa.
“Không sao, lần này không thành công thì chúng ta tìm cách khác. Sớm muộn cũng sẽ có cơ hội tốt hơn.”
Điều chị ta lo sợ, là cô sẽ vì thế mà nâng cao cảnh giác, lần sau hành động sẽ càng khó khăn hơn.
Một lớn một nhỏ đi cùng đều là gà mờ khiến Sơn hơi khó nghĩ, anh chỉ có hai tay, đỡ được người này thì người kia nhất định sẽ ngã.
Sau cùng, cô quyết định chủ động rút lui.
“Em sang phía bên kia ngồi nghỉ một lát, nhìn anh và gấu chơi thôi.”
Cô chỉ về hàng ghế cách đó vài mét. Anh gật đầu, đế Gấu ngồi yên ở đó, dắt tay cô đi ra ghế, sau đó lại quay lại chơi cùng con trai.
Ngồi nhìn hai bố con chơi cùng nhau, phóng mắt khắp sân băng cũng toàn các cặp đôi hoặc bố mẹ đi cùng con cái, cô lại không khỏi nghĩ về bé con của mình. Ít khi cô nhắc đến với người khác, nhưng đứa nhỏ cô luôn mong chờ lại đột ngột cứ thế mất đi, làm sao có thể không đau lòng cho được.
Không những đau lòng, cô còn tự trách bản thân. Là do cô bảo vệ con không tốt, nên bé con mới bỏ cô mà đi như vậy.
“Cô Tâm… cô Tâm… cô sao vậy?”
Trong lúc cô thất thần, hai bố con đã ngừng chơi từ lúc nào. Bé Gấu đang nắm tay cô kéo kéo. Cô giật mình nhìn bé, cười cười.
“Cô xin lỗi, cô hơi thất thần một chút. Gấu không muốn chơi nữa à?”
Gấu lắc đầu, bé muốn đi ăn cơm.
“Đã gần mười một giờ rồi, sắp đến giờ cơm. Con cũng đói rồi, nên không chơi nữa.”
Cô không mấy chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, dưới chân là mặt sân băng trơn trượt, cứ thế đứng lên. Hậu quả là loạng choạng suýt ngã, may mà có Sơn vươn tay đỡ, nhưng hai người lại ôm lấy nhau thành một tư thế hết sức thân mật.
Trong lúc đó, màn trập của một chiếc máy ảnh lặng lẽ đóng xuống, tạo ra một tiếng “xoạch” nho nhỏ. Người chụp ảnh nhếch khóe môi, cười ranh mãnh, thu lại máy ảnh, giống như chưa từng làm gì cả.
Phía bên này, sau khi giúp Tâm đứng vững, Sơn đỡ cô và Gấu đi ra khỏi sân.
“Hôm nay cảm ơn em nhé, bỏ ngày bỏ buổi ra đi chơi cùng bố con anh.”
Cô lắc đầu.
“Bỏ ngày bỏ buổi gì chứ, em cũng đang không có việc gì làm, rảnh rỗi đến nỗi sắp mọc rêu rồi. Có người rủ đi chơi, em phải cảm ơn anh và bé Gấu mới đúng.”
Chọn đúng lúc hai người lớn đang cảm ơn qua lại, mỗi tay Gấu kéo một người tiến về phía trước.
“Con đói rồi, bố và cô đi nhanh lên được không ạ?”
Hai người lớn bật cười, dắt tay bé con đi ra khỏi khu vui chơi.
Hai lớn một nhỏ cùng bước chân vào một nhà hàng ngay gần khu vui chơi, vì bé con đang đói, không thể đi xa được. Vẫn giữ nguyên tư thế hai người lớn dắt một đứa nhỏ, giống như một gia đình, không ngờ lại “tình cờ” gặp phải một người không nên gặp.
Hôm nay Dương có hẹn với một chàng trai, qua lời giới thiệu của các phu nhân bạn bà Vân. Cố chấp hẹn ở một nhà hàng cách nhà chị ta xa vạn dặm thì không nói, vào bàn ngồi rồi mới biết bị leo cây.
“Cô nghĩ mình là ai mà đòi bước chân vào cửa nhà tôi? Còn tưởng mình vẫn còn là cô tiểu thư cành vàng lá ngọc năm xưa đấy à? Tùy tiện trêu đùa vài câu thôi mà cũng tin là thật, loại con dâu giết người vào tù như cô, nhà tôi không dám nhận đâu. Sau này lỡ như làm cô phật ý, cô lại cho tôi vài nhát đi đời thì chết.”
Loại đàn ông như vậy, trước kia chị ta sẽ không để vào mắt. Nhưng bây giờ, đừng nói đến nhà họ Tô đang lâm vào cảnh khó khắn, chính chị ta cũng từng ngồi tù mấy nắm. Tìm được một người điều kiện không tệ lại chấp nhận được mình cũng là tốt lắm rồi.
Thật ra trong lòng chị ta chưa từng từ bỏ Hoàng, hôm nay tới đây cũng chỉ là thuận tiện thu về một người si mê chị ta để dễ dàng sai bảo. Nói trắng ra là lợi dụng đối tượng xem mắt một chút.
Ai ngờ, chị ta còn chưa kịp chướng mắt người ta, người ta đã gửi tới một tin nhắn như vậy.
“Xin hỏi, cô đã muốn gọi món chưa ạ?”
Cô gái xinh đẹp mặc bộ đầm màu đỏ này đã ngồi đây được hơn ba mươi phút, ban đầu thì nói là đợi người, nhưng đến giờ, sắc mặt của cô càng ngày càng kém, người được đợi nửa cái bóng cũng chưa thấy đâu. Phục vụ bàn lễ độ tiến lên hỏi, xem cô gái này có muốn gọi món không, hay là tiếp tục chờ đợi.
Dương siết chặt điên thoại trên tay, xô ghế đứng dậy, cầm túi xách lên.
“Người tôi đợi không đến, tôi không gọi món nữa.”
Kì thực nhà họ Tô cũng chưa kiệt quệ đến mức không chi trả nổi một bữa ăn ở đây, nhưng chị ta nuốt một cục tức đó thôi cũng đủ no rồi.
Nổi giận đùng đùng xách túi đi ra cửa nhà hàng, không ngờ lại gặp phải cô em gái đã lâu không gặp, đi cùng với một lớn một bé. Đây không phải là bác sĩ trong bệnh viện bên kia sao? Thì ra cô em gái này của chị ta giỏi thật, công lực quyến rũ đàn ông của chị ta vẫn còn kém em gái mình nhiều lắm.
“Tưởng ai, hóa ra là em gái tốt của chị đấy à? Quyến rũ đàn ông giỏi thật, cả chồng chưa cưới của chị, cả em chồng. Đến giờ, bác sĩ ở bệnh viện, có vợ có con rồi mà cũng không tha…”
Như chợt nghĩ ra gì đó, chị ta cười giễu cợt:
“À mà cũng hợp lý, thằng đàn ông đầy đủ vợ con, cặp với loại đàn bà lăng loàn, đúng là tuyệt phối còn gì? Sao? Lên giường với bao nhiêu thằng như thế, kĩ thuật của thằng nào tốt hơn? Hay là một người chưa đủ để thỏa mãn, phải hai ba người cùng lúc mới được nhỉ? Nếu một người đã đủ thỏa mãn rồi, thì chắc chẳng tới mức cứ gặp trai là sán tới như thế này đâu.”
Khuôn miệng xinh đẹp nhưng lại nói ra những lời hết sức khó nghe. Chị ta đã xé rách da mặt với cô, cũng lười diễn vai người chị dịu dàng, lần nào gặp cũng tìm cách cạnh khóe chọc ngoáy. Đơn giản, mục đích của chị ta chỉ là cướp người đàn ông đó từ tay cô.
Cô nhíu mày:
“Chị bớt nói những lời bẩn thỉu đó đi. Chỉ có chị làm người như thế nào, mới nhìn đâu cũng tưởng người ta giống như mình. Tôi lười nói chuyện với loại người như chị.”
Chị ta tức giận vung tay lên:
“Tốt xấu gì tao cũng là chị gái của mày đấy, người chồng trên giấy đăng kí kết hôn của mày là người yêu của tao. Mày dám…”
Mắt thấy bàn tay sắp hạ xuống bên má của cô, lại có một bàn tay khác vung lên, giữ cổ tay của chị ta.
“Nói chuyện cho cẩn thận, đừng có hơi chút là động tay động chân. Người ta nhìn vào lại nói đại tiểu thư nhà họ Tô là loại không có gia giáo. Còn nữa, tôi và cô ấy là bạn bè bình thường, chị đừng nói là chị quản cả chuyện em gái mình kết bạn nhé. Rảnh rỗi như vậy thì trở về quan tâm đến bố mẹ mình còn hơn đấy.”
Nhận thấy tương quan lực lượng chênh lệch, bên phía Tâm còn có một người đàn ông bảo vệ, càng xung đột sẽ càng khó coi, chị ta bực tức liếc xéo hai người một cái, rồi đi ra.
Vừa đi được vài bước, điện thoại trong túi xách chị ta rung lên, có tin nhắn mới đến. Mở tin nhắn ra xem, khuôn mặt nhíu lại vì bực tức lần nữa giãn ra, khóe miệng chị ta lại gợn lên một độ cong xinh đẹp.
“Để xem mày có thể chối được bao lâu.”
Nhưng nội dung trong tin nhắn mới được gửi đến vẫn chưa làm chị ta thỏa mãn, chị ta cần tìm một cách khác. Không ngừng do dự, cắn môi suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm bấm một dãy số không hề có trong danh bạ.
“Tôi cần anh giúp.”
Bên kia đầu dây là một chuỗi âm thanh vô nghĩa, sau đó mới có tiếng đàn ông vang lên.
“Cần giúp như thế nào?”
Mắt chị ta lóe lên một tia oán độc.
“Tôi muốn anh sắp xếp “xử lý” giúp tôi một người. Thù lao không quan trọng. Tôi muốn nó thân bại danh liệt, đừng chơi đến mạng người là được.”
Người bên kia có vẻ chẳng chút hứng thú với thù lao của chị ta.
“Người, có thể giúp cô xử lý, nhưng tiền của cô tôi không cần.”
Chị ta mím môi.
“Vậy anh cần gì?”
Đáp lại chị ta là tiếng cười không chút kiêng kị.
“Theo tôi vài đêm là được, đàn bà ở đây không hợp khẩu vị tôi. Nghĩ lại, vẫn là hương vị của cô em “ngon lành” nhất.”
Chị ta suy nghĩ một lát, cuối cùng cắn răng:
“Được. Nhưng anh phải làm thật sạch sẽ và triệt để cho tôi. Xong việc anh muốn thế nào cũng được.”
Vì diệt trừ cái gai trong mắt, chị ta sẵn sàng làm tất cả mọi thứ. Lên giường với một tên đàn ông ghê tởm có đáng gì đâu. Chị ta siết chặt nắm tay.
“Chỉ cần mày biến mất.”
Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ không thể phá vỡ hứng trí của ba người, hai lớn một nhỏ vẫn vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.
Giữa chừng bữa ăn, một nhân viên phục vụ bưng ly nước đặt xuống bàn, bất cẩn vung tay, làm đổ ly nước vào áo cô.
“Chị có sao không ạ? Xin lỗi chị, em là nhân viên mới nên còn chưa quen việc. Để em đưa chị ra nhà vệ sinh gột sạch.”
Vết bẩn không quá lớn, nhưng lại luôn miệng nói muốn đưa cô tới nhà vệ sinh gột sạch, người phục vụ này quá kì lạ, khiến cô không khỏi nghĩ nhiều. Nhớ tới nội dung tin nhắn vừa nhận được từ Hồng, liên hệ với việc training kĩ càng của nhà hàng này đối với nhân viên, gần như chưa từng xảy ra tình trạng ly nước đã đặt lên bàn còn bất cẩn làm đổ, sắc mặt cô hơi tái đi.
“Không sao, tôi dùng giấy ăn lau đi là được, cũng không bẩn nhiều lắm, không cần phiền toái. Cảm ơn.”
Người phục vụ thấy cô từ chối nên cũng rời đi.
Từ đó đến khi kết thúc bữa ăn, cô không hề đụng vào ly nước vừa bị đổ một chút ra áo của mình.
Sơn chứng kiến tất cả, cũng thấy hơi kì lạ nhưng không tiện nói nhiều, chỉ âm thầm nhìn quanh, cố giải quyết nhanh bữa trưa rồi đưa cô trở về.
Lên xe, cô vẫn còn chưa hết hoang mang vì tình huống bất thường trong nhà hàng hồi nãy. Nếu không có tin nhắn của Hồng, không động não nhận ra vấn đề, cô cũng không dám nghĩ mọi chuyện sẽ thế nào nữa.
“Anh nghĩ thời gian sắp tới em làm gì đi đâu cũng nên cẩn thận, tốt nhất là đừng đi đâu một mình. Có ai đó đang muốn gây bất lợi cho em.”
Sơn cúi đầu thắt dây an toàn, nói với cô.
Chắc hẳn anh cũng đã nhận ra gì đó, cô gật đầu:
“Vâng, thời gian này em sẽ cẩn thận hơn.”
Thực ra cô cũng lờ mờ có chút suy đoán về người đứng sau những chuyện bất trắc mà cô gặp phải trong thời gian gần đây. Chỉ là chính cô cũng không dám nghĩ sâu hơn.
Nếu suy đoán của cô là sự thật, người này quá đáng sợ.
Khi cô tránh thoát khỏi bẫy rập, Dương đang nói chuyện điện thoại với gã đàn ông kia, giọng điệu chị ta hơi tức tối.
“Người của anh vô dụng quá rồi đấy, mỗi chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được. Thay vì đổ ly nước, thì đổ hẳn đĩa mì xem nó có phải đi gột hay không.”
Gã đàn ông cười cười cầu hòa.
“Không sao, lần này không thành công thì chúng ta tìm cách khác. Sớm muộn cũng sẽ có cơ hội tốt hơn.”
Điều chị ta lo sợ, là cô sẽ vì thế mà nâng cao cảnh giác, lần sau hành động sẽ càng khó khăn hơn.