Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 87: ĐỪNG NÓI CHUYỆN, HÔN TÔI
Lê Hiếu Nhật nhất định là anh cố ý!
Ánh mắt Lục Cung Nghị trở nên mò ám, bất chợt nở nụ cười với Kiều Minh Anh, rồi anh cầm lấy đôi đũa trên bàn, gắp một miếng sườn kho tàu bỏ vào trong bát Kiều Minh Anh: "Minh Anh, món em thích này."
Lại là Minh Anh.
Sắc mặt Lê Hiếu Nhật vô hình trầm xuống, Minh Anh là cái tên để anh ta gọi sao?
Anh cũng cầm lấy đôi đũa, gắp miếng sườn mà Lục Cung Nghị vừa gắp vào trong bát bỏ ra ngoài: "Ngại quá, trên người Minh Anh còn đang bị thương, không thể ăn thức ăn dầu mỡ như vậy."
Kiều Minh Anh bị thương? Lục Cung Nghị nhíu mày, sau đó cũng không nhiều lời nữa, ngược lại còn gắp một chút rau cải bỏ vào trong bát của Kiều Minh Anh.
Lần này Lê Hiếu Nhật lại lấy đồ ăn mà anh ta vừa mới gắp vào bỏ sang một cái bát không bên cạnh: "Ngại quá, bên trong có tỏi, Minh Anh ghét mùi tỏi."
"Thật sao, cậu chủ Lê thật đúng là rất hiểu Minh Anh." Lục Cung Nghị nhìn thức ăn trên bàn, rồi hướng đôi đũa về món gà hầm nấm kia.
Khóe môi Lê Hiếu Nhật khẽ cong lên, rồi nói: "Minh Anh ghét nhất là ăn nấm, hễ món nào có liên quan đến nấm, cô ấy đều không ăn, xem ra anh Lục thật sự không hiểu rõ về Minh Anh nhà tôi lắm."
Một câu Minh Anh nhà tôi cuối cùng nói rất mập mờ.
Kiều Tiểu Bảo ngồi bên cạnh lắng nghe, tay che lấy cái miệng nhỏ cười trộm, khi cậu quay đầu thì lại trông thấy Kiều Minh Anh ở bên cạnh đang ăn rất rất nghiêm túc, hoàn toàn không nghe hai người bọn họ đang nói điều gì, làm cho Kiều Tiểu Bảo không còn lời nào để nói.
Mẹ ơi mẹ, có thể đừng ăn uống nghiêm túc khi mà ba đang nói chuyện tàn khốc như thế hay không? Tuy rằng ba nuôi thích mẹ, nhưng mà Tiểu Bảo cậu vĩnh viễn đứng về phía ba mình!
ba mẹ ở cùng nhau mới là lẽ phải!
"Nói như vậy, cậu chủ Lê hiểu rất rõ Minh Anh?" Trên mặt Lục Cung Nghị đã không còn ý cười nữa, anh ta đặt đũa xuống, rồi bê cốc cafe lên chậm rãi thưởng thức.
"Anh Lục thông minh như vậy, còn cần tôi trả lời câu này sao?" Không tiếng động trả lại cho anh ta một vố, rồi Lê Hiếu Nhật dùng tay chống cằm, dáng vẻ lười biếng lại lộ ra vẻ thanh nhã.
"Cậu chủ Lê thật sự đề cao tôi rồi." Lục Cung Nghị nâng cốc lên với anh, sau đó lại chuyển cốc cà phê về bên môi mình.
"Khách khí." Lê Hiếu Nhật cũng bưng cốc cà phê trước mặt, uống một hớp.
Ai cũng nói chiến tranh giữa phụ nữ nhất định khói súng cuồn cuộn vô số thương vong, còn chiến tranh giữa đàn ông, dù là không có khói súng không có thương vong, nhưng lực sát thương cũng không thấp.
Mà cô gái khiến cho trận chiến này nổ ra, lại đang ăn uống rất vui vẻ.
"Ai." Kiều Minh Anh đang không tim không phổi ăn uống vui vẻ, đột nhiên cảm thấy bên hông nhói lên, không khỏi kêu lên một tiếng.
Cúi đầu nhìn xuống, thì thấy nanh vuốt của Lê Hiếu Nhật đang hoành hành trên eo cô, vừa rồi véo cô chính là anh!
Kiều Minh Anh nở nụ cười xin lỗi mọi người, rồi rút một tờ giấy ăn lau bờ môi mình, sau đó đứng dậy: "Ngại quá, tôi đi vệ sinh một lát. Mọi người cứ ăn trước nhé."
"Ừ, được." Lục Cung Nghị cười với cô, gật đầu coi như đã hiểu.
Sau khi Kiều Minh Anh bình tĩnh đi khuất tầm mắt của bọn họ, rồi mới không nhịn được lấy tay sờ sờ chỗ mình vừa bị véo, đau chết mất!
Tôi đây trêu anh chọc anh sao? Kiều Minh Anh nghĩ thầm, sau đó đi vào trong nhà vệ sinh nữ.
Cô đến trước bồn rửa tay, nhìn mình trong gương, khuôn mặt cô đỏ ửng, đôi môi cũng đỏ căng lên, có lẽ do vừa rồi ăn hơi nhiều thức ăn cay, món cay đỏ đó.
Cô dơ tay ra đặt dưới vòi nước cảm ững, chậm rãi xoa tay, làn nước mát lạnh chày lên tay rất thoải mái.
Một lúc lâu sau, Kiều Minh Anh mới rụt tay lại, lấy một tờ khăn giấy bên cạnh lau tay, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy một khuôn mặt tuấn tú mang chút u ám đang đứng ngay sau mình.
Kiều Minh Anh sợ tới mức không cầm chắc cả tờ khăn giấy, để nó rơi xuống đất, rồi quay người nhìn về phía Lê Hiếu Nhật.
"Lê Hiếu Nhật, đây hình như là nhà vệ sinh nữ?"
Lê Hiếu Nhật khẽ hừ một tiếng, nhìn cô hất cằm lên: "Tôi thích."
Khóe miệng Kiều Minh Anh co quắp, được được được, khẩu vị của anh nặng, anh thích đến đâu thì đến, anh muốn đến nhà vệ sinh này cô cũng không dám nói gì.
"Vậy anh cứ tự nhiên, tôi đi trước." Kiều Minh Anh gượng cười vài tiếng, nhưng chỉ cảm thấy mặt mình cứng đờ, căn bản không cười nổi.
"Tôi cho phép em đi sao?" Lê Hiếu Nhật chặn đường cô lại, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Kiều Minh Anh, giống như muốn nhìn thấy điều gì đó từ trên người cô vậy.
Đáng tiếc, không có gì cả.
"Vậy anh muốn thế nào?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Minh Anh dài ra, trong lòng lại thấy khổ không thể tả, đây là nhà vệ sinh nữ, nếu như bị người khác nhìn thấy, anh không muốn giữ thể diện nhưng cô vẫn muốn.
"Đừng nói chuyện." Lê Hiếu Nhật khẽ cong đôi môi mỏng lên, tay nhẹ nhàng xoa lên tóc cô.
Khi Kiều Minh Anh Nghe thấy câu này của anh, trong nháy mắt miệng nhanh hơn não thốt ra: "Hôn tôi!"
Đôi mắt sâu thẳm của Lê Hiếu Nhật sáng lên, sau đó nở một nụ cười, nhằm thẳng vào đôi môi nhỏ nhắn màu đỏ kia cúi người hôn xuống.
Môi của anh không nóng bỏng giống như trước kia, mà có chút lạnh lẽo, so với đôi môi đang nóng hổi của Kiều Minh Anh đối lập rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên Kiều Minh Anh chủ động như vậy, làm tâm trạng của Lê Hiếu Nhật lập tức trở nên vui vẻ.
Nụ hôn trên môi cũng sâu hơn vài phần, anh hôn khắp đôi môi cô, đôi mắt hơn khép lại, nhân lúc cô hơi thất thần, mà tiến quân thần tốc.
Kiều Minh Anh chỉ muốn bóp chết mình cho xong, cô chỉ là nói tiếp nửa câu sau thôi mà, "Đừng nói chuyện, hôn tôi", chứ đâu phải muốn để anh hôn cô!
Người khác một lần sảy chân ân hận nghìn đời, còn cô một lời nói lỡ đau đớn nghìn đời!
Dù vậy, Kiều Minh Anh cũng không thể phủ nhận, bản thân lại không ghét nụ hôn này, trong lòng ngược lại càng có nhiều mong đợi, trái tim nhỏ đập bình bịch như sắp nhảy ra ngoài, phản ứng vô cùng trúc trắc.
Kiều Minh Anh bị dồn sát vào tường hôn một lúc lâu, khi Lê Hiếu Nhật buông cô ra thì cả người cô đã có chút tê cứng rồi, nếu như không phải đang dựa vào tường khả năng cô sẽ trực tiếp ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo mất.
Lê Hiếu Nhật cúi người, ngón tay nâng cằm Kiều Minh Anh lên, nụ cười xấu xa quyến rũ tràn đầy trên gương mặt, yêu nghiệt không thể tưởng tượng nổi: "Có thỏa mãn với nụ hôn này không, Minh Anh?"
Vốn dĩ gương mặt của Kiều Minh Anh đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, giống như có thể nhỏ ra máu, đôi mắt đầy dương mù, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, quay đầu đi chỗ khác.
"Không nói lời nào chính là thừa nhận."
"Ai bảo thế! Lúc nào thì tôi đồng ý cho anh hôn hả?" Kiều Minh Anh vừa thẹn vừa giận, dùng sức đập vào vai Lê Hiếu Nhật, nhưng trong mắt Lê Hiếu Nhật lại có vẻ hờn dỗi đáng yêu, giọt nước sáng long lanh trong mắt cô soi lên gương mặt đẹp trai của Lê Hiếu Nhật, hai má hồng hào càng lộ ra vẻ cực kỳ quyến rũ .
Nụ cười trên khóe miệng Lê Hiếu Nhật càng lớn hơn, sự dịu dàng và cưng chiều trong đôi mắt đen khi nhìn Kiều Minh Anh gần như sắp trào ra, chỉ tiếc Kiều Minh Anh trong đầu đang xấu hổ thêm chút giận dỗi nên không nhận ra: "Vừa rồi đúng là do em tự mình nói nhé, bảo tôi hôn em, chẳng lẽ anh đáp ứng lời em nói cũng coi như sai?"
Luyên thuyên!
Kiều Minh Anh nghiến răng nghiến lợi trợn mắt lườm anh, rồi tức giận nói: "Bảo anh hôn thì anh hôn à, từ bao giờ anh lại nghe lời như vậy? Tôi bán anh đi anh cũng đồng ý sao?"
Rõ ràng chính là sàm sỡ cô, còn nói đang hoàng đến vậy, còn lâu cô mới tin.
Lê Hiếu Nhật cúi đầu khẽ cười, gương mặt góc cạnh và đôi mắt sâu thẳm kia dường như có khả năng khiến cho người khác thất thần, làm cho người khác không dời mắt được.
Anh rất ít khi cười như vậy, hầu như mỗi lần cười đều khiến cho cô gái trước mặt anh trở nên ngốc nghếch.
"Đồng ý chứ, nếu như bán cho em, thì bảo tôi trả thêm tiền cho em cũng được."
"Anh!" Kiều Minh Anh anh làm cho tức giận nói không ra lời, đôi mắt hạnh trợn tròn lên, giống như muốn bóp chết cái dáng vẻ này của anh vậy.
Ánh mắt Lục Cung Nghị trở nên mò ám, bất chợt nở nụ cười với Kiều Minh Anh, rồi anh cầm lấy đôi đũa trên bàn, gắp một miếng sườn kho tàu bỏ vào trong bát Kiều Minh Anh: "Minh Anh, món em thích này."
Lại là Minh Anh.
Sắc mặt Lê Hiếu Nhật vô hình trầm xuống, Minh Anh là cái tên để anh ta gọi sao?
Anh cũng cầm lấy đôi đũa, gắp miếng sườn mà Lục Cung Nghị vừa gắp vào trong bát bỏ ra ngoài: "Ngại quá, trên người Minh Anh còn đang bị thương, không thể ăn thức ăn dầu mỡ như vậy."
Kiều Minh Anh bị thương? Lục Cung Nghị nhíu mày, sau đó cũng không nhiều lời nữa, ngược lại còn gắp một chút rau cải bỏ vào trong bát của Kiều Minh Anh.
Lần này Lê Hiếu Nhật lại lấy đồ ăn mà anh ta vừa mới gắp vào bỏ sang một cái bát không bên cạnh: "Ngại quá, bên trong có tỏi, Minh Anh ghét mùi tỏi."
"Thật sao, cậu chủ Lê thật đúng là rất hiểu Minh Anh." Lục Cung Nghị nhìn thức ăn trên bàn, rồi hướng đôi đũa về món gà hầm nấm kia.
Khóe môi Lê Hiếu Nhật khẽ cong lên, rồi nói: "Minh Anh ghét nhất là ăn nấm, hễ món nào có liên quan đến nấm, cô ấy đều không ăn, xem ra anh Lục thật sự không hiểu rõ về Minh Anh nhà tôi lắm."
Một câu Minh Anh nhà tôi cuối cùng nói rất mập mờ.
Kiều Tiểu Bảo ngồi bên cạnh lắng nghe, tay che lấy cái miệng nhỏ cười trộm, khi cậu quay đầu thì lại trông thấy Kiều Minh Anh ở bên cạnh đang ăn rất rất nghiêm túc, hoàn toàn không nghe hai người bọn họ đang nói điều gì, làm cho Kiều Tiểu Bảo không còn lời nào để nói.
Mẹ ơi mẹ, có thể đừng ăn uống nghiêm túc khi mà ba đang nói chuyện tàn khốc như thế hay không? Tuy rằng ba nuôi thích mẹ, nhưng mà Tiểu Bảo cậu vĩnh viễn đứng về phía ba mình!
ba mẹ ở cùng nhau mới là lẽ phải!
"Nói như vậy, cậu chủ Lê hiểu rất rõ Minh Anh?" Trên mặt Lục Cung Nghị đã không còn ý cười nữa, anh ta đặt đũa xuống, rồi bê cốc cafe lên chậm rãi thưởng thức.
"Anh Lục thông minh như vậy, còn cần tôi trả lời câu này sao?" Không tiếng động trả lại cho anh ta một vố, rồi Lê Hiếu Nhật dùng tay chống cằm, dáng vẻ lười biếng lại lộ ra vẻ thanh nhã.
"Cậu chủ Lê thật sự đề cao tôi rồi." Lục Cung Nghị nâng cốc lên với anh, sau đó lại chuyển cốc cà phê về bên môi mình.
"Khách khí." Lê Hiếu Nhật cũng bưng cốc cà phê trước mặt, uống một hớp.
Ai cũng nói chiến tranh giữa phụ nữ nhất định khói súng cuồn cuộn vô số thương vong, còn chiến tranh giữa đàn ông, dù là không có khói súng không có thương vong, nhưng lực sát thương cũng không thấp.
Mà cô gái khiến cho trận chiến này nổ ra, lại đang ăn uống rất vui vẻ.
"Ai." Kiều Minh Anh đang không tim không phổi ăn uống vui vẻ, đột nhiên cảm thấy bên hông nhói lên, không khỏi kêu lên một tiếng.
Cúi đầu nhìn xuống, thì thấy nanh vuốt của Lê Hiếu Nhật đang hoành hành trên eo cô, vừa rồi véo cô chính là anh!
Kiều Minh Anh nở nụ cười xin lỗi mọi người, rồi rút một tờ giấy ăn lau bờ môi mình, sau đó đứng dậy: "Ngại quá, tôi đi vệ sinh một lát. Mọi người cứ ăn trước nhé."
"Ừ, được." Lục Cung Nghị cười với cô, gật đầu coi như đã hiểu.
Sau khi Kiều Minh Anh bình tĩnh đi khuất tầm mắt của bọn họ, rồi mới không nhịn được lấy tay sờ sờ chỗ mình vừa bị véo, đau chết mất!
Tôi đây trêu anh chọc anh sao? Kiều Minh Anh nghĩ thầm, sau đó đi vào trong nhà vệ sinh nữ.
Cô đến trước bồn rửa tay, nhìn mình trong gương, khuôn mặt cô đỏ ửng, đôi môi cũng đỏ căng lên, có lẽ do vừa rồi ăn hơi nhiều thức ăn cay, món cay đỏ đó.
Cô dơ tay ra đặt dưới vòi nước cảm ững, chậm rãi xoa tay, làn nước mát lạnh chày lên tay rất thoải mái.
Một lúc lâu sau, Kiều Minh Anh mới rụt tay lại, lấy một tờ khăn giấy bên cạnh lau tay, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy một khuôn mặt tuấn tú mang chút u ám đang đứng ngay sau mình.
Kiều Minh Anh sợ tới mức không cầm chắc cả tờ khăn giấy, để nó rơi xuống đất, rồi quay người nhìn về phía Lê Hiếu Nhật.
"Lê Hiếu Nhật, đây hình như là nhà vệ sinh nữ?"
Lê Hiếu Nhật khẽ hừ một tiếng, nhìn cô hất cằm lên: "Tôi thích."
Khóe miệng Kiều Minh Anh co quắp, được được được, khẩu vị của anh nặng, anh thích đến đâu thì đến, anh muốn đến nhà vệ sinh này cô cũng không dám nói gì.
"Vậy anh cứ tự nhiên, tôi đi trước." Kiều Minh Anh gượng cười vài tiếng, nhưng chỉ cảm thấy mặt mình cứng đờ, căn bản không cười nổi.
"Tôi cho phép em đi sao?" Lê Hiếu Nhật chặn đường cô lại, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Kiều Minh Anh, giống như muốn nhìn thấy điều gì đó từ trên người cô vậy.
Đáng tiếc, không có gì cả.
"Vậy anh muốn thế nào?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Minh Anh dài ra, trong lòng lại thấy khổ không thể tả, đây là nhà vệ sinh nữ, nếu như bị người khác nhìn thấy, anh không muốn giữ thể diện nhưng cô vẫn muốn.
"Đừng nói chuyện." Lê Hiếu Nhật khẽ cong đôi môi mỏng lên, tay nhẹ nhàng xoa lên tóc cô.
Khi Kiều Minh Anh Nghe thấy câu này của anh, trong nháy mắt miệng nhanh hơn não thốt ra: "Hôn tôi!"
Đôi mắt sâu thẳm của Lê Hiếu Nhật sáng lên, sau đó nở một nụ cười, nhằm thẳng vào đôi môi nhỏ nhắn màu đỏ kia cúi người hôn xuống.
Môi của anh không nóng bỏng giống như trước kia, mà có chút lạnh lẽo, so với đôi môi đang nóng hổi của Kiều Minh Anh đối lập rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên Kiều Minh Anh chủ động như vậy, làm tâm trạng của Lê Hiếu Nhật lập tức trở nên vui vẻ.
Nụ hôn trên môi cũng sâu hơn vài phần, anh hôn khắp đôi môi cô, đôi mắt hơn khép lại, nhân lúc cô hơi thất thần, mà tiến quân thần tốc.
Kiều Minh Anh chỉ muốn bóp chết mình cho xong, cô chỉ là nói tiếp nửa câu sau thôi mà, "Đừng nói chuyện, hôn tôi", chứ đâu phải muốn để anh hôn cô!
Người khác một lần sảy chân ân hận nghìn đời, còn cô một lời nói lỡ đau đớn nghìn đời!
Dù vậy, Kiều Minh Anh cũng không thể phủ nhận, bản thân lại không ghét nụ hôn này, trong lòng ngược lại càng có nhiều mong đợi, trái tim nhỏ đập bình bịch như sắp nhảy ra ngoài, phản ứng vô cùng trúc trắc.
Kiều Minh Anh bị dồn sát vào tường hôn một lúc lâu, khi Lê Hiếu Nhật buông cô ra thì cả người cô đã có chút tê cứng rồi, nếu như không phải đang dựa vào tường khả năng cô sẽ trực tiếp ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo mất.
Lê Hiếu Nhật cúi người, ngón tay nâng cằm Kiều Minh Anh lên, nụ cười xấu xa quyến rũ tràn đầy trên gương mặt, yêu nghiệt không thể tưởng tượng nổi: "Có thỏa mãn với nụ hôn này không, Minh Anh?"
Vốn dĩ gương mặt của Kiều Minh Anh đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, giống như có thể nhỏ ra máu, đôi mắt đầy dương mù, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, quay đầu đi chỗ khác.
"Không nói lời nào chính là thừa nhận."
"Ai bảo thế! Lúc nào thì tôi đồng ý cho anh hôn hả?" Kiều Minh Anh vừa thẹn vừa giận, dùng sức đập vào vai Lê Hiếu Nhật, nhưng trong mắt Lê Hiếu Nhật lại có vẻ hờn dỗi đáng yêu, giọt nước sáng long lanh trong mắt cô soi lên gương mặt đẹp trai của Lê Hiếu Nhật, hai má hồng hào càng lộ ra vẻ cực kỳ quyến rũ .
Nụ cười trên khóe miệng Lê Hiếu Nhật càng lớn hơn, sự dịu dàng và cưng chiều trong đôi mắt đen khi nhìn Kiều Minh Anh gần như sắp trào ra, chỉ tiếc Kiều Minh Anh trong đầu đang xấu hổ thêm chút giận dỗi nên không nhận ra: "Vừa rồi đúng là do em tự mình nói nhé, bảo tôi hôn em, chẳng lẽ anh đáp ứng lời em nói cũng coi như sai?"
Luyên thuyên!
Kiều Minh Anh nghiến răng nghiến lợi trợn mắt lườm anh, rồi tức giận nói: "Bảo anh hôn thì anh hôn à, từ bao giờ anh lại nghe lời như vậy? Tôi bán anh đi anh cũng đồng ý sao?"
Rõ ràng chính là sàm sỡ cô, còn nói đang hoàng đến vậy, còn lâu cô mới tin.
Lê Hiếu Nhật cúi đầu khẽ cười, gương mặt góc cạnh và đôi mắt sâu thẳm kia dường như có khả năng khiến cho người khác thất thần, làm cho người khác không dời mắt được.
Anh rất ít khi cười như vậy, hầu như mỗi lần cười đều khiến cho cô gái trước mặt anh trở nên ngốc nghếch.
"Đồng ý chứ, nếu như bán cho em, thì bảo tôi trả thêm tiền cho em cũng được."
"Anh!" Kiều Minh Anh anh làm cho tức giận nói không ra lời, đôi mắt hạnh trợn tròn lên, giống như muốn bóp chết cái dáng vẻ này của anh vậy.