Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-40
CHƯƠNG 40: ĐỒ ĐIÊN BIẾN THÁI
CHƯƠNG 40: ĐỒ ĐIÊN BIẾN THÁI
Hóa ra thật sự chỉ là một trò chơi mà thôi.
“Thành Nghiêm, không sao hết, tôi không thèm để ý mấy cái đấy đâu.” Dương Ly nhìn anh ta cười, dưới ánh đèn lộ ra dáng vẻ trắng bệch khổ não.
Tô Thành Nghiêm chậm rãi gật đầu.
Sau khi Đặng Chiến trải bài, mọi người tiếp tục rút bài, lần này anh ta không phải vương bài, là lá sáu cơ.
Kiều Minh Anh nhìn lá bài trong tay mình, ảo não chẹp miệng, sau đó lặng lẽ nhìn lá bài trong tay Lê Hiếu Nhật, ánh mắt lập tức sáng rực lên.
Vương bài?
Cô lập tức nhanh chóng lấy lá bài trong tay Lê Hiếu Nhật, sau đó đem lá bài của mình để vào tay anh, rất tự nhiên ném lá bài lên bàn: “Xin lỗi nhé, tôi chính là vương bài!”
Lê Hiếu Nhật hơi kinh ngạc, khóe miệng cong lên một cách vui vẻ, tiện tay ném bài lên bàn.
Lần này không trùng hợp là, Tô Thành Nghiêm và Đặng Chiến trùng màu lá bài với nhau.
“Tiểu Minh Anh, đừng tưởng tôi không thấy, lá bài đó rõ ràng là cô cướp từ tay anh tôi!” Đặng Chiến chỉ tay vào Kiều Minh Anh, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ai nói vậy? Có chứng cớ không?” Kiều Minh Anh cũng trừng mắt nhìn anh ta.
“Ai nói không có? Anh, Thành Nghiêm, lúc nãy hai người nhìn thấy có đúng không?” Đặng Chiến trở nên kích động, dù sao cũng thể để Kiều Minh Anh dùng vương bài để trêu đùa anh ta!
Kiều Minh Anh trong lòng đột nhiên hơi chột dạ, lo lắng nhìn Lê Hiếu Nhật, chỉ hy vọng anh không vạch trần là được.
Lê Hiếu Nhật dựa ra sau, nhả khói thuốc trong không trung, trông dáng vẻ vô cùng ưu nhã, quét mắt nhìn Đặng Chiến: “Không có.”
Chỉ hai chữ thôi đã thể hiện được lập trường của bản thân anh.
Kiều Minh Anh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mặt dày chớp mắt cười.
Gương mặt nhỏ tinh xảo giống như một đóa hoa rực rỡ, lông mày lá liễu, mắt sáng như vì sao, đôi môi mọng nước, cười lên hai mắt cong cong, làm rung động lòng người.
Tô Thành Nghiêm không có cách nào bèn lắc đầu, nhìn Đặng Chiến với ý: Sao cậu có thể ngu ngốc như vậy? Anh của chúng ta không giúp người phụ nữ của mình chẳng lẽ lại giúp cậu sao? Sao càng lớn càng ngu ngốc thế?
“Tôi cũng không thấy.” Tô Thành Nghiêm nhàn nhạt gật đầu.
Đặng Chiến lập tức sụp đổ, người anh em vào lúc quan trọng nhất lại đâm cho anh ta một nhát.
Kiều Minh Anh đắc ý nhếch lông mày, suy nghĩ một lúc mới nói: “Đi ra ngoài vừa hôn cột vừa tỏ tình với nó, thời gian 5 phút!”
Cái gì?!
Mặt của Đặng Chiến lập tức cứng lại, đây không phải đồng nghĩa với việc trực tiếp nói với người khác, đường đường là Đại thiếu gia nhà họ Đặng như anh ta lại bị một người phụ nữ chơi đùa, cô đơn trống vắng đến độ phải tìm một chiếc cột để phát tiết?!
“Anh…” Đặng Chiến đáng thương nhìn Lê Hiếu Nhật, gương mặt đúng kiểu anh phải giúp em, không giúp em sẽ chết cho anh xem.
Lê Hiếu Nhật dập điếu thuốc, cười nhạt: “Ngoan, nam nhi đại trượng phu, dám làm dàm chịu.”
Đặng Chiến tức tới mức đứng bật dậy: “Anh dỗ trẻ con đấy à?!”
Sau đó oán hận đẩy cửa rời đi.
Sau khoảng 5 phút, cánh cửa bị mở ra, Đặng Chiến mặt sưng mày xỉa đi vào, nhìn xung quanh, giống như thật sự đang không tìm thấy cái gì, lấy từ trong túi ra một bình thuốc có màu bước nhanh lại.
Lê Hiếu Nhật và Tô Thành Nghiêm thấy mọi chuyện có gì đó không đúng, nhanh chóng đứng lên ra ngoài, Kiều Minh Anh và Dương Ly nhanh chóng theo sau.
Đặng Chiến tức vô cùng, anh ta là Đặng thiếu gia, tìm một cái cột ôm hôn nói lời tình ái thì thôi đi, lại còn đột nhiên xuất hiện một cô gái thần kinh chạy tới mắng anh ta là đại biến thái!
Có đại biến thái nào đẹp trai như anh ta sao????
Đặng Chiến thật sự không nuốt trôi cục tức này, thế là lấy bình thuốc quay lại.
“Còn chưa bị bổn cô nương đánh đủ hả? Đúng là kẻ biến thái không giống người, sao có thể ngu ngốc như vậy?” Đó là một cô gái xinh đẹp nhưng giọng điệu rất cay nghiệt. Chỉ thấy Đặng Chiến quay đầu lại, cười như điên.
Cuộc đời này, đúng là loại người nào cũng có.
Dù cho cũng chưa từng nhìn thấy người vừa ôm cột vừa nói lời tình ái.
Thùy Linh cô cũng đã gặp qua vô số người, nếu không phải hôm nay tới đây, cô cũng không biết trên thế giới có người kỳ quái như vậy.
Ôm lấy cột vừa hôn vừa tỏ tình, kiểu người này khỉ hài hước sao?
“Cô đã nhìn thấy tên biến thái nào đẹp trai như tôi chưa? Người phụ nữ đáng chết, bổn thiếu gia nhất định phải dạy dỗ cô một trận!”
Gương mặt của Đặng Chiến trắng xanh lại, hận không thể xé xác Thùy Linh.
“Dạy dỗ tôi? Được thôi, anh còn dám chê bai tôi à, anh nói xem anh muốn làm gì để dạy dỗ tôi nào?” Thùy Linh chỉ vào mặt mình, khinh khỉnh nhìn anh ta.
Trên cuộc đời này, biến thái đều thật điên cuồng.
“Cô!” Đặng Chiến lập tức không nhịn nổi nữa, mấy người Lê Hiếu Nhật lúc này thấy anh ta giơ bình thuốc hất về phía Thùy Linh.
Thùy Linh sao cũng không ngờ anh ta sẽ làm như vậy, hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người dính đầy màu.
Mặt Thùy Linh cứng lại, cả người nóng bừng lên.
“Tên biến thái chết tiệt này!” Thùy Linh tức giận hét lên, tức giận giơ chân về phía Đặng Chiến.
Kiều Minh Anh vô cùng hâm mộ cô ấy, trong lòng thầm nghĩ đá hay lắm, ở nước C này có rất ít cô gái dám đối xử như này với mấy đại thiếu gia nhà giàu.
Dương Ly âm thầm nhìn Kiều Minh Anh, trong lòng có cảm giác kì quái, dường như là người cùng đường với họ…
“ĐM! Cô lại dám đá ông đây! Có tin bây giờ tôi ném cô ra ngoài không… A! Người phụ nữ đáng chết, cô đá vào đâu đấy? Thu cái móng heo của cô lại ngay, cô biết tôi là ai không? A!” Đặng Chiến kéo lên thảm thiết, nếu không phải từ trước đến giờ anh ta không đánh phụ nữ, thì người phụ nữ chết tiệt này đã bị tống ra ngoài từ lâu rồi.
Âm thanh to đến mức giám đốc cũng chạy tới xem, vừa nghĩ tới việc xông lên ngăn cản thì bị Tô Thành Nghiêm vươn tay chặn lại.
Anh còn chưa xem đủ bộ dạng nhếch nhác của Đặng Chiến, đúng là đặc sắc!
“Đủ rồi.” Lê Hiếu Nhật nhàn nhạt mở miệng ngăn hai người lại, toàn thân toát lên khí chất vương giả.
Đến cả Đặng Chiến đang khua tay múa chân với Thùy Linh cũng ý thức được dừng động tác lại, nhìn về phía Lê Hiếu Nhật.
Người đàn ông này thật đáng sợ, ánh mắt sắc lạnh nghiêm nghị, Thùy Linh lúc này cảm thấy, hơi thở mình như trống rỗng vậy.
“Cô gái này, nếu như anh ta làm chuyện gì thất lễ với cô, cứ nói với chúng tôi, chúng tôi có thể thay cô dạy dỗ anh ta.” Tô Thành Nghiêm kéo Đặng Chiến đứng dậy, nhàn nhạt nói.
Làm chuyện gì thất lễ với cô? Thùy Linh kinh ngạc.
Hình như ngoài việc anh ta ôm cột vừa hôn vừa nói lời đường mật khiến cô nhìn ngứa mắt ra thì anh ta… hình như không làm chuyện gì khác cả.
Vậy còn cô?!
Thùy Linh lập tức hối hận chau mày, hành động nhỏ này Lê Hiếu Nhật nhìn phát là ra.
“Nếu như không thể cho chúng tôi đáp án thỏa đáng, chúng tôi hoàn toàn có thể kiện cô tội cố ý gây thương tích.” Lê Hiếu Nhật đáp.
CHƯƠNG 40: ĐỒ ĐIÊN BIẾN THÁI
Hóa ra thật sự chỉ là một trò chơi mà thôi.
“Thành Nghiêm, không sao hết, tôi không thèm để ý mấy cái đấy đâu.” Dương Ly nhìn anh ta cười, dưới ánh đèn lộ ra dáng vẻ trắng bệch khổ não.
Tô Thành Nghiêm chậm rãi gật đầu.
Sau khi Đặng Chiến trải bài, mọi người tiếp tục rút bài, lần này anh ta không phải vương bài, là lá sáu cơ.
Kiều Minh Anh nhìn lá bài trong tay mình, ảo não chẹp miệng, sau đó lặng lẽ nhìn lá bài trong tay Lê Hiếu Nhật, ánh mắt lập tức sáng rực lên.
Vương bài?
Cô lập tức nhanh chóng lấy lá bài trong tay Lê Hiếu Nhật, sau đó đem lá bài của mình để vào tay anh, rất tự nhiên ném lá bài lên bàn: “Xin lỗi nhé, tôi chính là vương bài!”
Lê Hiếu Nhật hơi kinh ngạc, khóe miệng cong lên một cách vui vẻ, tiện tay ném bài lên bàn.
Lần này không trùng hợp là, Tô Thành Nghiêm và Đặng Chiến trùng màu lá bài với nhau.
“Tiểu Minh Anh, đừng tưởng tôi không thấy, lá bài đó rõ ràng là cô cướp từ tay anh tôi!” Đặng Chiến chỉ tay vào Kiều Minh Anh, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ai nói vậy? Có chứng cớ không?” Kiều Minh Anh cũng trừng mắt nhìn anh ta.
“Ai nói không có? Anh, Thành Nghiêm, lúc nãy hai người nhìn thấy có đúng không?” Đặng Chiến trở nên kích động, dù sao cũng thể để Kiều Minh Anh dùng vương bài để trêu đùa anh ta!
Kiều Minh Anh trong lòng đột nhiên hơi chột dạ, lo lắng nhìn Lê Hiếu Nhật, chỉ hy vọng anh không vạch trần là được.
Lê Hiếu Nhật dựa ra sau, nhả khói thuốc trong không trung, trông dáng vẻ vô cùng ưu nhã, quét mắt nhìn Đặng Chiến: “Không có.”
Chỉ hai chữ thôi đã thể hiện được lập trường của bản thân anh.
Kiều Minh Anh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mặt dày chớp mắt cười.
Gương mặt nhỏ tinh xảo giống như một đóa hoa rực rỡ, lông mày lá liễu, mắt sáng như vì sao, đôi môi mọng nước, cười lên hai mắt cong cong, làm rung động lòng người.
Tô Thành Nghiêm không có cách nào bèn lắc đầu, nhìn Đặng Chiến với ý: Sao cậu có thể ngu ngốc như vậy? Anh của chúng ta không giúp người phụ nữ của mình chẳng lẽ lại giúp cậu sao? Sao càng lớn càng ngu ngốc thế?
“Tôi cũng không thấy.” Tô Thành Nghiêm nhàn nhạt gật đầu.
Đặng Chiến lập tức sụp đổ, người anh em vào lúc quan trọng nhất lại đâm cho anh ta một nhát.
Kiều Minh Anh đắc ý nhếch lông mày, suy nghĩ một lúc mới nói: “Đi ra ngoài vừa hôn cột vừa tỏ tình với nó, thời gian 5 phút!”
Cái gì?!
Mặt của Đặng Chiến lập tức cứng lại, đây không phải đồng nghĩa với việc trực tiếp nói với người khác, đường đường là Đại thiếu gia nhà họ Đặng như anh ta lại bị một người phụ nữ chơi đùa, cô đơn trống vắng đến độ phải tìm một chiếc cột để phát tiết?!
“Anh…” Đặng Chiến đáng thương nhìn Lê Hiếu Nhật, gương mặt đúng kiểu anh phải giúp em, không giúp em sẽ chết cho anh xem.
Lê Hiếu Nhật dập điếu thuốc, cười nhạt: “Ngoan, nam nhi đại trượng phu, dám làm dàm chịu.”
Đặng Chiến tức tới mức đứng bật dậy: “Anh dỗ trẻ con đấy à?!”
Sau đó oán hận đẩy cửa rời đi.
Sau khoảng 5 phút, cánh cửa bị mở ra, Đặng Chiến mặt sưng mày xỉa đi vào, nhìn xung quanh, giống như thật sự đang không tìm thấy cái gì, lấy từ trong túi ra một bình thuốc có màu bước nhanh lại.
Lê Hiếu Nhật và Tô Thành Nghiêm thấy mọi chuyện có gì đó không đúng, nhanh chóng đứng lên ra ngoài, Kiều Minh Anh và Dương Ly nhanh chóng theo sau.
Đặng Chiến tức vô cùng, anh ta là Đặng thiếu gia, tìm một cái cột ôm hôn nói lời tình ái thì thôi đi, lại còn đột nhiên xuất hiện một cô gái thần kinh chạy tới mắng anh ta là đại biến thái!
Có đại biến thái nào đẹp trai như anh ta sao????
Đặng Chiến thật sự không nuốt trôi cục tức này, thế là lấy bình thuốc quay lại.
“Còn chưa bị bổn cô nương đánh đủ hả? Đúng là kẻ biến thái không giống người, sao có thể ngu ngốc như vậy?” Đó là một cô gái xinh đẹp nhưng giọng điệu rất cay nghiệt. Chỉ thấy Đặng Chiến quay đầu lại, cười như điên.
Cuộc đời này, đúng là loại người nào cũng có.
Dù cho cũng chưa từng nhìn thấy người vừa ôm cột vừa nói lời tình ái.
Thùy Linh cô cũng đã gặp qua vô số người, nếu không phải hôm nay tới đây, cô cũng không biết trên thế giới có người kỳ quái như vậy.
Ôm lấy cột vừa hôn vừa tỏ tình, kiểu người này khỉ hài hước sao?
“Cô đã nhìn thấy tên biến thái nào đẹp trai như tôi chưa? Người phụ nữ đáng chết, bổn thiếu gia nhất định phải dạy dỗ cô một trận!”
Gương mặt của Đặng Chiến trắng xanh lại, hận không thể xé xác Thùy Linh.
“Dạy dỗ tôi? Được thôi, anh còn dám chê bai tôi à, anh nói xem anh muốn làm gì để dạy dỗ tôi nào?” Thùy Linh chỉ vào mặt mình, khinh khỉnh nhìn anh ta.
Trên cuộc đời này, biến thái đều thật điên cuồng.
“Cô!” Đặng Chiến lập tức không nhịn nổi nữa, mấy người Lê Hiếu Nhật lúc này thấy anh ta giơ bình thuốc hất về phía Thùy Linh.
Thùy Linh sao cũng không ngờ anh ta sẽ làm như vậy, hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người dính đầy màu.
Mặt Thùy Linh cứng lại, cả người nóng bừng lên.
“Tên biến thái chết tiệt này!” Thùy Linh tức giận hét lên, tức giận giơ chân về phía Đặng Chiến.
Kiều Minh Anh vô cùng hâm mộ cô ấy, trong lòng thầm nghĩ đá hay lắm, ở nước C này có rất ít cô gái dám đối xử như này với mấy đại thiếu gia nhà giàu.
Dương Ly âm thầm nhìn Kiều Minh Anh, trong lòng có cảm giác kì quái, dường như là người cùng đường với họ…
“ĐM! Cô lại dám đá ông đây! Có tin bây giờ tôi ném cô ra ngoài không… A! Người phụ nữ đáng chết, cô đá vào đâu đấy? Thu cái móng heo của cô lại ngay, cô biết tôi là ai không? A!” Đặng Chiến kéo lên thảm thiết, nếu không phải từ trước đến giờ anh ta không đánh phụ nữ, thì người phụ nữ chết tiệt này đã bị tống ra ngoài từ lâu rồi.
Âm thanh to đến mức giám đốc cũng chạy tới xem, vừa nghĩ tới việc xông lên ngăn cản thì bị Tô Thành Nghiêm vươn tay chặn lại.
Anh còn chưa xem đủ bộ dạng nhếch nhác của Đặng Chiến, đúng là đặc sắc!
“Đủ rồi.” Lê Hiếu Nhật nhàn nhạt mở miệng ngăn hai người lại, toàn thân toát lên khí chất vương giả.
Đến cả Đặng Chiến đang khua tay múa chân với Thùy Linh cũng ý thức được dừng động tác lại, nhìn về phía Lê Hiếu Nhật.
Người đàn ông này thật đáng sợ, ánh mắt sắc lạnh nghiêm nghị, Thùy Linh lúc này cảm thấy, hơi thở mình như trống rỗng vậy.
“Cô gái này, nếu như anh ta làm chuyện gì thất lễ với cô, cứ nói với chúng tôi, chúng tôi có thể thay cô dạy dỗ anh ta.” Tô Thành Nghiêm kéo Đặng Chiến đứng dậy, nhàn nhạt nói.
Làm chuyện gì thất lễ với cô? Thùy Linh kinh ngạc.
Hình như ngoài việc anh ta ôm cột vừa hôn vừa nói lời đường mật khiến cô nhìn ngứa mắt ra thì anh ta… hình như không làm chuyện gì khác cả.
Vậy còn cô?!
Thùy Linh lập tức hối hận chau mày, hành động nhỏ này Lê Hiếu Nhật nhìn phát là ra.
“Nếu như không thể cho chúng tôi đáp án thỏa đáng, chúng tôi hoàn toàn có thể kiện cô tội cố ý gây thương tích.” Lê Hiếu Nhật đáp.