-
Chương 61
"Là, là Lục tiểu thư, cô ấy cho tôi mười vạn, bảo tôi đem theo con gái tới vu cáo Thượng tiểu thư, cố ý để cho hai người không tiến hành hôn lễ được."
Lục tiểu thư?
Nghe được ba từ Lục tiểu thư từ trong miệng người đàn ông này, dưới khán đài tiếng xôn xao càng trở nên rôm rả, tiếng chụp ảnh của giới truyền thông cũng liên tiếp truyền tới.
Vãn Tịch nóng nảy, tức giận đi đến túm lấy người đàn ông kia: "Anh phải nói cho rõ ràng, là Lục tiểu thư nào?"
Người kia khiếp sợ cúi đầu, đưa tay chỉ vào người đang đứng cách đó không xa: "Là Lục tiểu thư đó."
Mọi người nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của anh ta chỉ, tất cả đều có chút chấn động.
Bởi vì Lục tiểu thư kia, không phải ai khác, mà chính là đại tiểu thư của tập đoàn Lục thị, Lục Duẫn Nặc.
Tiếp nhận những ánh mắt chất vấn của mọi người, Duẫn Nặc chậm rãi đi thẳng tới trước mặt người đàn ông kia, cúi đầu nhìn anh ta, lạnh lùng cười một tiếng: "Anh thật không thức thời chút nào, tôi đã cho anh tiền, để cho anh cứu con gái của mình, không nghĩ tới, ngay cả mạng của con gái mình anh cũng không cần."
Nghe cô nói như thế, tất cả mọi người hiểu ra, quả nhiên anh ta là do Lục đại tiểu thư sai khiến, bản thân cô ấy cũng đã thừa nhận.
Vãn Tịch xách làn váy đứng dậy, đi tới chỗ của Duẫn Nặc, hai mắt rưng rưng, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu: "Tiểu Nặc, tại sao em muốn làm như vậy? Tại sao?"
Duẫn Nặc không nể tình gạt tay của cô ta ra, khuôn mặt âm trầm, lạnh lùng như băng: "Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của cô chạm vào người tôi, thật ghê tởm…"
"Chát!"
Duẫn Nặc còn chưa nói xong, ngay sau đó, nghênh đón cô chính là một cái tát nặng nề của Lục Vân Kỳ.
Một cái tát kia, ra tay rất nặng khiến cho miệng mũi của Duẫn Nặc rỉ cả máu, choáng váng hoa mắt chóng mặt.
Chung quanh, liền đột nhiên lặng như tờ.
Lục Vân Kỳ nhìn chằm chằm em gái mình, oán hận đến mức hai mắt cũng đầy tơ máu: "Em thật không biết trời cao đất rộng, bình thường cho dù em có làm gì, anh cũng sẽ theo em, tha thứ cho em, nhưng thật không ngờ, em lại tìm người đàn ông này tới phá hỏng hôn lễ của anh trai mình, Lục Duẫn Nặc, rốt cuộc em có phải là em gái của anh không?"
Duẫn Nặc còn chưa kịp điều hòa hơi thở, thì Triệu Thục Hoa bên cạnh cũng đi tới, kéo cô qua hỏi: "Thật sự là con sai người đến để vu oan cho Vãn Tịch?"
Ánh mặt Duẫn Nặc long lanh ngấn lệ, nhìn mẹ mình một cái, cái gì cũng không nói, sau đó cô xoay người, đi về phía đài phát biểu, cầm lấy micro trong tay cha mình.
Cô nghẹn ngào, nhìn về phía Lục Vân Kỳ nói: "Anh cả, anh đánh em thật không sai, bởi vì hôm nay làm em đã làm chuyện không đúng, nhưng về phần Thượng Vãn Tịch, cô ta thật không phải là người tốt, mà là một người phụ nữ độc ác vô cùng, em không cho phép cô ta gả cho anh, em không cho phép cô ta bước vào cửa nhà họ Lục chúng ta."
Cả hội trường, cực kỳ yên tĩnh chỉ vang lên giọng nói của Duẫn Nặc, vừa thống khổ, vừa mang theo nức nở.
"Nếu như hôm nay anh cố ý muốn kết hôn với cô ta, thì em sẽ lập tức chết ở trước mặt anh."
Vừa nói xong, cô liền vứt micro sang một bên, từ trong tay lấy ra một con dao găm, đặt lên trên cổ của mình.
Cô không có biện pháp nào nữa cả, lại không tìm được chứng cứ chứng minh Thượng Vãn Tịch và Tần Mạc có cấu kết với nhau, nên chỉ có thể dùng sinh mạng nhỏ nhoi này của mình ngăn cản người phụ nữ kia, không cho cô ta giết hại người nhà của mình.
Nếu như sự hy sinh của cô, có thể đổi lấy tính mạng của anh cả, của cha, và sự bình yên của mọi người trong nhà thì cô chẳng có gì phải tiếc nuối nữa cả.
"Tiểu Nặc, em nổi điên cái gì?"
Lục Tử Dạ liền hô to, kích động muốn tiến lên phía trước, lúc này Duẫn Nặc đưa mắt nhìn anh, cắn môi tận lực ngăn không cho nước mắt rớt xuống: "Anh đừng tới đây, nếu không em sẽ chết ở trước mặt mọi người đấy."
Rồi cô rưng rưng nhìn Lục Vân Kỳ nói: "Anh cả, anh hãy mau mau tuyên bố với giới truyền thông, nói rằng anh sẽ không cưới người phụ nữ này nữa, cả đời này cũng sẽ không cưới cô ta, anh nói đi."
Toàn thân cô run rẩy, cánh tay cũng run lẩy bẩy, cho nên con dao trong tay cũng theo đó mà vô ý phá vỡ động mạch trên cổ của cô, máu tươi theo vết dao cứa, động phách kinh tâm thánh thót chảy xuống.