Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Trong mơ hồ, Nhiễm Cách thấy mình trôi dạt vào cuối nguồn sông, vết thương trên người cô đau nhức như hàng vạn con kiến chi chít bu vào và gặm nhấm cô.
Cô còn nghe vài tiếng nói mơ hồ, hình như là cô được cứu rồi... Ông trời thương cô, cô được trọng sinh, gặp nguy hiểm mà kiếp trước cô chưa hề trải qua. Nhưng lần này ông trời ưu ái cứu giúp cô thoát khỏi nguy hiểm đó.
"A Chĩ, mau đến đây. Ở đây có một cô gái, hình như là..."
"Mau, mau đưa cô ấy đi ngay."
...
"Máu, chúng tôi cần nhóm máu AB..."
"Cô ấy sắp không trụ được mất..."
...
"Bá tước, cô ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi. Tạm thời chỉ cần chờ cô ấy tỉnh dậy."
"Được rồi, các người có thể ra ngoài."
Mạch Âu Diệm ngồi trên ghế sofa đối diện giường Nhiễm Cách đang nằm, hắn chống cằm, trầm ngâm nhìn cô.
Mới vài ngày trước hắn được A Chĩ báo cáo cô đã cùng Hoa Nguyệt Dã chạy trốn nhưng không may có chuyện xảy ra. Cô mất tích, còn tên Hoa Nguyệt Dã kia lại trở về Sở gia để trị thương. Hắn tưởng sẽ chẳng bao giờ được gặp lại cô gái có nụ cười thuần khiết ấy.
Nhưng không, A Chĩ lại làm hắn bất ngờ khi cậu hốt hoảng chạy như bay vào nhà yêu cầu bác sĩ trị thương. Cứ tưởng là A Chĩ có thương tổn nặng nhưng lại là Nhiễm Cách.
Lúc ấy cô mặc bộ đầm trắng rách tả tơi, chân và vai có đạn ghim vào. Cô chảy máu rất nhiều, có lẽ vì quá lâu nên đã khô lại, đọng lại màu đỏ thẫm nhìn rất ghê rợn. Sắc mặt cô tái xanh, môi trắng nhợt tưởng chừng như đã mất đi sự sống. Phải trải qua cuộc phẫu thuật gần mười hai tiếng mới giúp cô vượt qua cơn nguy kịch.
Mạch Âu Diệm đi tới trước giường cô, hắn vén lọn tóc rối của cô ra sau tai. Mắt loé lên điều gì đó không rõ ràng. Sau đó mắt hắn lại dời đến sợi dây chuyền trái tim trên cổ cô, khẽ cười:
"Louisa yêu quý, đến lúc em phải quay về với thân phận thật của mình rồi."
0O0
Lông mi Nhiễm Cách rung rung, đôi mắt dần hé mở. Có lẽ vì không kịp thích nghi với ánh sáng trong phòng nên khi mới mở ra được một chút cô đã nhắm lại.
"Chói lắm sao?"
Nhiễm Cách nhíu mày, cô cố gắng mở mắt ra lần nữa. Lần này thật nhẹ nhàng và cẩn thận nên cô dần tiếp xúc được với hình ảnh trước mắt.
Mạch Âu Diệm đứng trước giường cô, hắn mặc áo thun và quần jean không giống như những lúc làm việc nhưng vẫn thật yêu mị và quyến rũ với thân hình cân đối, săn chắc.
Mạch Âu Diệm cầm một ly nước lọc trong tay, dường như hắn đã tính toán được thời gian cô sẽ tỉnh dậy. Hắn đỡ Nhiễm Cách dậy, rất kiên nhẫn đút nước cho cô từng ngụm một.
Nhiễm Cách nheo mắt, cô liền hỏi, "Bây giờ là ngày mấy rồi?"
Mạch Âu Diệm nhìn chằm chằm vào sự lo lắng trong mắt cô, "Đã tròn một tuần khi em biến mất lúc vừa chụp hình xong."
Nhiễm Cách bất an trong lòng, cô cắn môi rồi ngập ngừng hỏi hắn, "Tôi có thể dùng điện thoại của ngài được không?"
"Về chuyện gia đình em, tôi đã thông báo với họ vì có việc bất ngờ xảy ra nên em phải ở lại thêm nửa tháng nữa."
Cô ngạc nhiên nhìn hắn, làm sao hắn có thể... chu đáo như vậy?
"Cảm ơn ngài." Nhiễm Cách thở phào, cô chưa kịp cảm thấy an lòng thì chợt nhớ tới hình ảnh Hoa Nguyệt Dã đưa tay về phía cô để cô bước lên ca nô để rồi bị trúng hai viên đạn.
Không biết bây giờ anh như thế nào rồi?
"Đừng lo," Không biết Mạch Âu Diệm ngồi xuống giường từ lúc nào, hắn dịu dàng lau nước bên khoé miệng cô, "Bạn trai em không sao cả, anh ta đã phục hồi từ hai ngày trước."
Nhiễm Cách nhíu mày, cô né tay hắn, hơi bối rối gật đầu rồi lại không nói gì nữa.
Không khí im lặng như vậy cho đến khi Mạch Âu Diệm cất tiếng hỏi:
"Louisa, em biết ý nghĩa của cái tên này không?"
Nhiễm Cách mờ mịt nhìn hắn rồi lắc đầu.
"Khi người mẹ muốn con gái mình mạnh mẽ, kiên cường như một chiến binh. Họ sẽ dùng tên này để đặt cho con của mình."
Nhiễm Cách khó hiểu, "Nhưng anh không phải mẹ tôi."
"..." Mạch Âu Diệm dở khóc dở cười, "Ý tôi là, tên của em là do mẹ em đặt, không phải là ý của tôi."
"Mẹ tôi đặt tên tôi là Nhiễm Cách."
"Louisa là tên mẹ ruột em đặt cho em."
"Mẹ ruột tôi..."
"Được rồi," Mạch Âu Diệm chịu thua cô nàng bướng bỉnh này, hắn hắng giọng, "Chuyện mà Bruce Hemsymth đã nói với em, bản xét nghiệm ấy..."
Nhiễm Cách đặt hai tay lên đùi, cô ngước mắt hỏi, "Anh có gài người ở trong sao?"
"Phải. Bản xét nghiệm ấy..."
"Được rồi tôi đã biết." Nhiễm Cách gật đầu, cô né tránh ánh mắt của Mạch Âu Diệm, "Cảm ơn anh đã giúp tôi."
"Louisa." Mạch Âu Diệm nóng nảy muốn nói cho cô nghe, nhưng nếu cô cứ lảng tránh như vậy thì...
Nhiễm Cách khó khăn nằm xuống, lông cô cau lại. Vết thương ở bả vai và đùi khiến cô khó có thể cử động. Mạch Âu Diệm thấy vậy liền đỡ cô nằm xuống.
"Trong vài ngày tới tôi sẽ không ở đây, em có thể nhờ quản gia giúp đỡ."
Nhiễm Cách gật đầu, "Cảm ơn ngài."
Trước khi ra ngoài, Mạch Âu Diệm ngập ngừng quay lại nhìn cô, hắn nói:
"Louisa, thật ra trốn tránh không phải chuyện tốt."
Cô còn nghe vài tiếng nói mơ hồ, hình như là cô được cứu rồi... Ông trời thương cô, cô được trọng sinh, gặp nguy hiểm mà kiếp trước cô chưa hề trải qua. Nhưng lần này ông trời ưu ái cứu giúp cô thoát khỏi nguy hiểm đó.
"A Chĩ, mau đến đây. Ở đây có một cô gái, hình như là..."
"Mau, mau đưa cô ấy đi ngay."
...
"Máu, chúng tôi cần nhóm máu AB..."
"Cô ấy sắp không trụ được mất..."
...
"Bá tước, cô ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi. Tạm thời chỉ cần chờ cô ấy tỉnh dậy."
"Được rồi, các người có thể ra ngoài."
Mạch Âu Diệm ngồi trên ghế sofa đối diện giường Nhiễm Cách đang nằm, hắn chống cằm, trầm ngâm nhìn cô.
Mới vài ngày trước hắn được A Chĩ báo cáo cô đã cùng Hoa Nguyệt Dã chạy trốn nhưng không may có chuyện xảy ra. Cô mất tích, còn tên Hoa Nguyệt Dã kia lại trở về Sở gia để trị thương. Hắn tưởng sẽ chẳng bao giờ được gặp lại cô gái có nụ cười thuần khiết ấy.
Nhưng không, A Chĩ lại làm hắn bất ngờ khi cậu hốt hoảng chạy như bay vào nhà yêu cầu bác sĩ trị thương. Cứ tưởng là A Chĩ có thương tổn nặng nhưng lại là Nhiễm Cách.
Lúc ấy cô mặc bộ đầm trắng rách tả tơi, chân và vai có đạn ghim vào. Cô chảy máu rất nhiều, có lẽ vì quá lâu nên đã khô lại, đọng lại màu đỏ thẫm nhìn rất ghê rợn. Sắc mặt cô tái xanh, môi trắng nhợt tưởng chừng như đã mất đi sự sống. Phải trải qua cuộc phẫu thuật gần mười hai tiếng mới giúp cô vượt qua cơn nguy kịch.
Mạch Âu Diệm đi tới trước giường cô, hắn vén lọn tóc rối của cô ra sau tai. Mắt loé lên điều gì đó không rõ ràng. Sau đó mắt hắn lại dời đến sợi dây chuyền trái tim trên cổ cô, khẽ cười:
"Louisa yêu quý, đến lúc em phải quay về với thân phận thật của mình rồi."
0O0
Lông mi Nhiễm Cách rung rung, đôi mắt dần hé mở. Có lẽ vì không kịp thích nghi với ánh sáng trong phòng nên khi mới mở ra được một chút cô đã nhắm lại.
"Chói lắm sao?"
Nhiễm Cách nhíu mày, cô cố gắng mở mắt ra lần nữa. Lần này thật nhẹ nhàng và cẩn thận nên cô dần tiếp xúc được với hình ảnh trước mắt.
Mạch Âu Diệm đứng trước giường cô, hắn mặc áo thun và quần jean không giống như những lúc làm việc nhưng vẫn thật yêu mị và quyến rũ với thân hình cân đối, săn chắc.
Mạch Âu Diệm cầm một ly nước lọc trong tay, dường như hắn đã tính toán được thời gian cô sẽ tỉnh dậy. Hắn đỡ Nhiễm Cách dậy, rất kiên nhẫn đút nước cho cô từng ngụm một.
Nhiễm Cách nheo mắt, cô liền hỏi, "Bây giờ là ngày mấy rồi?"
Mạch Âu Diệm nhìn chằm chằm vào sự lo lắng trong mắt cô, "Đã tròn một tuần khi em biến mất lúc vừa chụp hình xong."
Nhiễm Cách bất an trong lòng, cô cắn môi rồi ngập ngừng hỏi hắn, "Tôi có thể dùng điện thoại của ngài được không?"
"Về chuyện gia đình em, tôi đã thông báo với họ vì có việc bất ngờ xảy ra nên em phải ở lại thêm nửa tháng nữa."
Cô ngạc nhiên nhìn hắn, làm sao hắn có thể... chu đáo như vậy?
"Cảm ơn ngài." Nhiễm Cách thở phào, cô chưa kịp cảm thấy an lòng thì chợt nhớ tới hình ảnh Hoa Nguyệt Dã đưa tay về phía cô để cô bước lên ca nô để rồi bị trúng hai viên đạn.
Không biết bây giờ anh như thế nào rồi?
"Đừng lo," Không biết Mạch Âu Diệm ngồi xuống giường từ lúc nào, hắn dịu dàng lau nước bên khoé miệng cô, "Bạn trai em không sao cả, anh ta đã phục hồi từ hai ngày trước."
Nhiễm Cách nhíu mày, cô né tay hắn, hơi bối rối gật đầu rồi lại không nói gì nữa.
Không khí im lặng như vậy cho đến khi Mạch Âu Diệm cất tiếng hỏi:
"Louisa, em biết ý nghĩa của cái tên này không?"
Nhiễm Cách mờ mịt nhìn hắn rồi lắc đầu.
"Khi người mẹ muốn con gái mình mạnh mẽ, kiên cường như một chiến binh. Họ sẽ dùng tên này để đặt cho con của mình."
Nhiễm Cách khó hiểu, "Nhưng anh không phải mẹ tôi."
"..." Mạch Âu Diệm dở khóc dở cười, "Ý tôi là, tên của em là do mẹ em đặt, không phải là ý của tôi."
"Mẹ tôi đặt tên tôi là Nhiễm Cách."
"Louisa là tên mẹ ruột em đặt cho em."
"Mẹ ruột tôi..."
"Được rồi," Mạch Âu Diệm chịu thua cô nàng bướng bỉnh này, hắn hắng giọng, "Chuyện mà Bruce Hemsymth đã nói với em, bản xét nghiệm ấy..."
Nhiễm Cách đặt hai tay lên đùi, cô ngước mắt hỏi, "Anh có gài người ở trong sao?"
"Phải. Bản xét nghiệm ấy..."
"Được rồi tôi đã biết." Nhiễm Cách gật đầu, cô né tránh ánh mắt của Mạch Âu Diệm, "Cảm ơn anh đã giúp tôi."
"Louisa." Mạch Âu Diệm nóng nảy muốn nói cho cô nghe, nhưng nếu cô cứ lảng tránh như vậy thì...
Nhiễm Cách khó khăn nằm xuống, lông cô cau lại. Vết thương ở bả vai và đùi khiến cô khó có thể cử động. Mạch Âu Diệm thấy vậy liền đỡ cô nằm xuống.
"Trong vài ngày tới tôi sẽ không ở đây, em có thể nhờ quản gia giúp đỡ."
Nhiễm Cách gật đầu, "Cảm ơn ngài."
Trước khi ra ngoài, Mạch Âu Diệm ngập ngừng quay lại nhìn cô, hắn nói:
"Louisa, thật ra trốn tránh không phải chuyện tốt."