Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 822
Chương 822: Anh ấy không phải tuyệt vọng nữa
Cả ngày nay Chu Hoàng Anh đều không bước ra khỏi văn phòng.
Mãi cho đến tận khuya mới mở cửa.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Này, ông nội của anh ra ngoài rồi đó” Trần Tuấn Anh ngồi trên bộ ghế sô pha lười biếng thoải mái nhất trong phòng, nhìn chäm chăm màn hình rồi nói: “Hiện tại anh định rời đi sao?
“Tôi sẽ cho người giám sát Quý Nghiêm và Quý Ngôn”
“Đừng lo lắng, em đã tham gia đội giám sát của quân khu bao nhiêu năm rồi? Bây giờ anh đi thị sát thành phố Hồ Chí Minh, em nhất định phải để mắt tới bọn họI”
Chu Hoàng Anh nói: “Ừ. Tôi đã lên máy bay với Lâm Ngọc Linh. Cô ấy nói rằng cô ấy nhớ Hà Thanh Nhàn rất nhiều.”
Điện thoại đang để chế độ rảnh tay.
Hà Thanh Nhàn- người đang ngồi cạnh Trần Tuấn Anh, có thể nghe thấy câu anh vừa nói.
Cô ấy giương mắt liếc về phương hướng điện thoại, khóe miệng nhếch lên, rất thoải mái xua tay: “Cục trưởng, anh cứ nói với cô ấy răng không cần quan tâm đến tôi, quan hệ của chúng tôi tốt đẹp như thế, sẽ không phai nhạt vì khoảng cách đầu.
Chỉ là hiện tại hai người đã hòa giải rồi thì chỉ giữ liên lạc với chúng tôi trong thời gian tới th “Được rồi” Chu Hoàng Anh đáp: “Không còn sớm, tôi đang ở trên máy bay”
Cuộc nói chuyện kết thúc tại đây.
Trần Tuấn Anh đặt điện thoại sang một bên: “A, sau này sẽ được yên tĩnh nhàn nhã rồi. Bà xã, chúng ta ra ngoài một chuyến đii”
“Nào, anh vừa mới hứa với mọi người rằng bây giờ anh sẽ trông coi quân khu phía Bắc thật tốt mà?” Hà Thanh Nhàn mặt trắng bệch nhìn anh †a: “Vết thương của cô ấy bây giờ.
“Đừng lo, em không nghĩ Chu Hoàng Anh còn lo lắng về vết thương của Lâm Ngọc Linh hơn cả em chứ?”
“Nếu cô ấy bị bắn thì em cứ thử xem Chu Hoàng Anh có cầm AK và liều mạng lao vào.
không”
“Này, ý của em không phải là anh ấy không yêu Ngọc Linh?”
“Ý tôi không phải vậy. Bị thương là đẳng khác”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Trần Tuấn Anh mím môi.
Được tồi được rồi Vợ lớn là lớn nhất Lời vợ nói luôn luôn đúng.
“Nói cách khác, khi nào thì anh được gặp cha mẹ em và tổ chức hôn lễ?”
“Tôi không có cha mẹ” Hà Thanh Nhàn không muốn nhắc tới, cô ấy vươn tay võ mạnh vào sau đầu anh ta: “Nói thêm một lần nữa sẽ khiến anh chấn động”
hôi, đừng nhắc tới nữa” Trần Tuấn Anh dựa vào cô ấy cười, nhắm mắt lại Thấy anh ta mệt nên Hà Thanh Nhàn cũng không nói gì nữa Những ngón tay trắng nõn và mảnh mai đáp xuống má anh ta, nhích từng chút một dọc theo những vết sẹo trên mặt.
Anh ta không căn phải tuyệt vọng nữa.
Cô ấy rõ ràng nên yên tâm, nhưng tại sao lại cảm thấy có lỗi với anh? Hà Thanh Nhàn nghiêng người hôn lên má anh ta: “Trần Tuấn Anh, tôi nói anh ở nhà với tôi, có phải tôi làm sai không? Gó lẽ tốt nhất nên để anh trở lại quân khu”
“Đừng, tôi còn muốn ở bên em” Trần Tuấn Anh lập tức mở mắt: “Cầu xin bà xã cho ở đây thêm nữa”
“Cô bất lực.
“Ngoài ra Chu Hoàng Anh bây giờ sẽ đến thành phố Hồ Chí Minh, ông của anh ấy đã bị cách chức, vốn chủ sở hữu của công ty cũng bị cắt bỏ. Một nửa trong số họ vấn còn ở đây. Rõ ràng là anh ấy sẽ không quay lại”
“Tôi càng ngày càng cảm thấy đáng thương thì phải làm sao? Con chó nhỏ trung thành của Tôi.
“Em nói tôi là cái gì?”
“Chú chó trung thành”
“Tôi sẽ cho em xem tôi có phải là chú chó trung thành không!”
Trần Tuấn Anh nói xong liền lật người đè lên người cô, hung hăng cần môi cô ấy. Nhưng khi cô cau mày thì anh ta lập tức thoải mái hôn dịu dàng không biết mệt mỏi, ánh mắt lóe lên như có gì đó.
Tên được đặt cho thứ cảm xúc lúc này chính là sự dịu dàng, Gia đình nhà họ Chu.
Leo và Đức Thắng đứng trước cửa.
Anh ta đút hai tay vào túi, ngoài miệng cười nhưng không hề ra lệnh: “Đức Thẳng, anh đang nghĩ gì về Chu Hoàng Anh?”
“Nếu anh ta biết những gì anh đã làm, anh ta nhất định sẽ cười nhạo anh”
“Ừ, thứ mà tôi muốn có được từ anh ta cả đời này mà anh ta lại không ngần ngại buông tay, điều †ôi muốn là anh ta phải bảo vệ nó mà không cần nói ra cơ” Leo cười nhỏ.
Cả ngày nay Chu Hoàng Anh đều không bước ra khỏi văn phòng.
Mãi cho đến tận khuya mới mở cửa.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Này, ông nội của anh ra ngoài rồi đó” Trần Tuấn Anh ngồi trên bộ ghế sô pha lười biếng thoải mái nhất trong phòng, nhìn chäm chăm màn hình rồi nói: “Hiện tại anh định rời đi sao?
“Tôi sẽ cho người giám sát Quý Nghiêm và Quý Ngôn”
“Đừng lo lắng, em đã tham gia đội giám sát của quân khu bao nhiêu năm rồi? Bây giờ anh đi thị sát thành phố Hồ Chí Minh, em nhất định phải để mắt tới bọn họI”
Chu Hoàng Anh nói: “Ừ. Tôi đã lên máy bay với Lâm Ngọc Linh. Cô ấy nói rằng cô ấy nhớ Hà Thanh Nhàn rất nhiều.”
Điện thoại đang để chế độ rảnh tay.
Hà Thanh Nhàn- người đang ngồi cạnh Trần Tuấn Anh, có thể nghe thấy câu anh vừa nói.
Cô ấy giương mắt liếc về phương hướng điện thoại, khóe miệng nhếch lên, rất thoải mái xua tay: “Cục trưởng, anh cứ nói với cô ấy răng không cần quan tâm đến tôi, quan hệ của chúng tôi tốt đẹp như thế, sẽ không phai nhạt vì khoảng cách đầu.
Chỉ là hiện tại hai người đã hòa giải rồi thì chỉ giữ liên lạc với chúng tôi trong thời gian tới th “Được rồi” Chu Hoàng Anh đáp: “Không còn sớm, tôi đang ở trên máy bay”
Cuộc nói chuyện kết thúc tại đây.
Trần Tuấn Anh đặt điện thoại sang một bên: “A, sau này sẽ được yên tĩnh nhàn nhã rồi. Bà xã, chúng ta ra ngoài một chuyến đii”
“Nào, anh vừa mới hứa với mọi người rằng bây giờ anh sẽ trông coi quân khu phía Bắc thật tốt mà?” Hà Thanh Nhàn mặt trắng bệch nhìn anh †a: “Vết thương của cô ấy bây giờ.
“Đừng lo, em không nghĩ Chu Hoàng Anh còn lo lắng về vết thương của Lâm Ngọc Linh hơn cả em chứ?”
“Nếu cô ấy bị bắn thì em cứ thử xem Chu Hoàng Anh có cầm AK và liều mạng lao vào.
không”
“Này, ý của em không phải là anh ấy không yêu Ngọc Linh?”
“Ý tôi không phải vậy. Bị thương là đẳng khác”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Trần Tuấn Anh mím môi.
Được tồi được rồi Vợ lớn là lớn nhất Lời vợ nói luôn luôn đúng.
“Nói cách khác, khi nào thì anh được gặp cha mẹ em và tổ chức hôn lễ?”
“Tôi không có cha mẹ” Hà Thanh Nhàn không muốn nhắc tới, cô ấy vươn tay võ mạnh vào sau đầu anh ta: “Nói thêm một lần nữa sẽ khiến anh chấn động”
hôi, đừng nhắc tới nữa” Trần Tuấn Anh dựa vào cô ấy cười, nhắm mắt lại Thấy anh ta mệt nên Hà Thanh Nhàn cũng không nói gì nữa Những ngón tay trắng nõn và mảnh mai đáp xuống má anh ta, nhích từng chút một dọc theo những vết sẹo trên mặt.
Anh ta không căn phải tuyệt vọng nữa.
Cô ấy rõ ràng nên yên tâm, nhưng tại sao lại cảm thấy có lỗi với anh? Hà Thanh Nhàn nghiêng người hôn lên má anh ta: “Trần Tuấn Anh, tôi nói anh ở nhà với tôi, có phải tôi làm sai không? Gó lẽ tốt nhất nên để anh trở lại quân khu”
“Đừng, tôi còn muốn ở bên em” Trần Tuấn Anh lập tức mở mắt: “Cầu xin bà xã cho ở đây thêm nữa”
“Cô bất lực.
“Ngoài ra Chu Hoàng Anh bây giờ sẽ đến thành phố Hồ Chí Minh, ông của anh ấy đã bị cách chức, vốn chủ sở hữu của công ty cũng bị cắt bỏ. Một nửa trong số họ vấn còn ở đây. Rõ ràng là anh ấy sẽ không quay lại”
“Tôi càng ngày càng cảm thấy đáng thương thì phải làm sao? Con chó nhỏ trung thành của Tôi.
“Em nói tôi là cái gì?”
“Chú chó trung thành”
“Tôi sẽ cho em xem tôi có phải là chú chó trung thành không!”
Trần Tuấn Anh nói xong liền lật người đè lên người cô, hung hăng cần môi cô ấy. Nhưng khi cô cau mày thì anh ta lập tức thoải mái hôn dịu dàng không biết mệt mỏi, ánh mắt lóe lên như có gì đó.
Tên được đặt cho thứ cảm xúc lúc này chính là sự dịu dàng, Gia đình nhà họ Chu.
Leo và Đức Thắng đứng trước cửa.
Anh ta đút hai tay vào túi, ngoài miệng cười nhưng không hề ra lệnh: “Đức Thẳng, anh đang nghĩ gì về Chu Hoàng Anh?”
“Nếu anh ta biết những gì anh đã làm, anh ta nhất định sẽ cười nhạo anh”
“Ừ, thứ mà tôi muốn có được từ anh ta cả đời này mà anh ta lại không ngần ngại buông tay, điều †ôi muốn là anh ta phải bảo vệ nó mà không cần nói ra cơ” Leo cười nhỏ.