Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Chương 75: Cô động lòng thật rồi
Lâm Ngọc Linh đang nặn kem đánh răng trong nhà vệ sinh nghe xong lời của Hà Thanh Nhàn, môi cô nhếch lên một nụ cười khổ, cô nghiêm túc nói: “Thanh Nhàn, cậu cũng biết hôn nhân giữa tớ và Chu Hoàng Anh là vì cái gì, nói thật, trước giờ tớ chưa từng mong mỏi sẽ nhận được hồi báo gì từ trên người anh ấy, chỉ có thể nói là trân trọng thời gian trước mắt thôi, nói không chừng ngày nào đó cậu sẽ được nhìn thấy đơn ly hôn của hai chúng tớ đó!”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Phì phì! Ngọc Linh, ngậm cái miệng qua đen của cậu lại!”
Hà Thanh Nhàn bước nhanh xông tới trước cửa phòng nhà vệ sinh, cô ấy tức giận trừng mắt nhìn Lâm Ngọc Linh, nhìn có vẻ còn tức hơn cả cô: “Cậu phải có tự tin với bản thân mình, hơn nữa cho dù xuất hiện loại tình trạng này thật, thì cậu cũng phải liều chết giữ chặt không thể ly hôn, cậu xem bản thân mình là gì, một thứ đồ chơi có thế có có thể không của Chu Hoàng Anh sao?”
Lần này Hà Thanh Nhàn thật sự tức giận rồi, xưng hô đối với Chu Hoàng Anh cũng không còn tôn kính gọi ngài thị trưởng nữa, mà là gọi thẳng tên họ.
Tuy biết rằng loại chuyện trói buộc hôn nhân như vậy cô nhất định sẽ không làm được, nhưng thấy Hà Thanh Nhàn ra mặt cho mình như vậy, cô vẫn thấy ấm áp trong lòng “Được rồi, biết rồi, mình phải thay quần áo, cậu mau ra ngoài đi” Lâm Ngọc Linh cảm kích cười cười, vừa nói vừa đóng cửa lại.
Hà Thanh Nhàn bị nhốt ngoài cửa, quỷ khóc sói gào mà hét: “Ơ này, Lâm Ngọc Linh, cậu có nghe tớ nói không đó, cậu đừng có mà ngu ngốc hi sinh, để người ta chiếm hết lợi rồi mà bản thân còn không cần hồi báo đó nghe chưa!”
Hai tay Lâm Ngọc Linh chống trên bồn rửa mặt, gương mặt của cô trong gương cơ hơi trắng bệch.
Khi bạn động lòng với một người, thì bạn mới thật sự hiểu được, cho dù có trả giá nhiều hơn đi nữa cũng sẽ cam tâm tình nguyện, bởi vì bạn không nỡ trói buộc anh ấy khiến anh ấy khó xử.
Dù Lâm Ngọc Linh sửa soạn có nhanh bao nhiêu đi nữa thì cũng chậm một bước, đợi lúc cô xuống lầu, dưới lầu đã có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ rồi.
Vốn dĩ Hà Thanh Nhàn luôn xin cô đưa cô ấy xuống cùng, nhưng Lâm Ngọc Linh cảm thấy loại gặp mặt mà không báo trước một tiếng với Chu Hoàng Anh thế này rất không thỏa đáng, lỡ như Chu Hoàng Anh tức giận thì làm sao? Nên cô đành đi xuống một mình.
Còn chưa thấy người, chỉ nhìn thấy xe thôi mà trong lòng Lâm Ngọc Linh đã không nhịn được bắt đầu khẩn trương rồi, lòng bàn tay đang nắm chặt của cô chảy ra một tầng mồ hôi, suy nghĩ từ ngữ để lát nữa nói.
Nhưng còn chưa đợi cô nghĩ xong, cửa sổ xe bên kia đã đong đưa mà hạ xuống, lộ ra nửa bên mặt của Chu Hoàng Anh ở trong xe, dưới ánh năng, đường viền khuôn mặt sắc sảo, ngũ quan tinh tế như được điêu khắc ra, cái trán anh tuấn đỉnh bạt, chiếc căm kiêu ngạo, góc cạnh rõ ràng, nhất là đôi mắt xếch sâu hút mê người kia, con người đen như đá vỏ chai, hút hồn phách người.
Đây là một người đàn ông anh tuấn thành thục, nét đẹp của anh không chỉ có ở vẻ bề ngoài, bởi vì cho dù khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn còn rất trẻ, nhưng từ trong xương cốt lại tản ra khí thế đế vương một cách toàn vẹn.
Lúc giơ tay nhấc chân đều mang khí thế hiên ngang, giống như đế vương bá chủ cao cao tại thượng thời cổ đại, phất tay là có thể nắm giữ tất cả Loại khí phách này, vừa nhìn liền biết là một người đàn ông đã trải qua nhiều gió tanh mưa máu, tình tình lạnh nhạt.
Lâm Ngọc Linh đang đánh giá anh, mày kiếm của Chu Hoàng Anh nhướng nhẹ, hé môi phát ra thanh âm lạnh nhạt: “Qua đây”
Lâm Ngọc Linh chậm rãi đi tới, thu bớt cảm xúc của mình lại, vội vàng chạy những bước nhỏ đến trước mặt Chu Hoàng Anh.
Cô tăng hẳng một tiếng, hỏi: “Sao mới sớm như vậy mà anh lại đến tìm em? Hôm nay không có nhiệm vụ sao? Anh đến tìm em có việc gì à?”
Chu Hoàng Anh không trả lời, mà là mở cửa xe ghế phụ ra, phân phó: “Lên xe, anh đưa em đến một nơi”
Lâm Ngọc Linh vội vàng gật đầu: “Ö” một tiếng liền lên xe, còn về vấn đề cô hỏi Chu Hoàng Anh trước đó, cô tưởng Chu Hoàng Anh cảm thấy phiền nên không tiếp tục hỏi nữa.
Nhưng cô không ngờ, Chu Hoàng Anh lại dùng hành động thực tế để trả lời cô.
Một đường không nói chuyện.
Hai mươi phút sau— Xe ổn định dừng lại trong trung tâm mua sắm được trang trí nguy nga lộng lẫy như lâu đài năm yên giữa trung tâm thành phố.
Lâm Ngọc Linh đang nặn kem đánh răng trong nhà vệ sinh nghe xong lời của Hà Thanh Nhàn, môi cô nhếch lên một nụ cười khổ, cô nghiêm túc nói: “Thanh Nhàn, cậu cũng biết hôn nhân giữa tớ và Chu Hoàng Anh là vì cái gì, nói thật, trước giờ tớ chưa từng mong mỏi sẽ nhận được hồi báo gì từ trên người anh ấy, chỉ có thể nói là trân trọng thời gian trước mắt thôi, nói không chừng ngày nào đó cậu sẽ được nhìn thấy đơn ly hôn của hai chúng tớ đó!”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Phì phì! Ngọc Linh, ngậm cái miệng qua đen của cậu lại!”
Hà Thanh Nhàn bước nhanh xông tới trước cửa phòng nhà vệ sinh, cô ấy tức giận trừng mắt nhìn Lâm Ngọc Linh, nhìn có vẻ còn tức hơn cả cô: “Cậu phải có tự tin với bản thân mình, hơn nữa cho dù xuất hiện loại tình trạng này thật, thì cậu cũng phải liều chết giữ chặt không thể ly hôn, cậu xem bản thân mình là gì, một thứ đồ chơi có thế có có thể không của Chu Hoàng Anh sao?”
Lần này Hà Thanh Nhàn thật sự tức giận rồi, xưng hô đối với Chu Hoàng Anh cũng không còn tôn kính gọi ngài thị trưởng nữa, mà là gọi thẳng tên họ.
Tuy biết rằng loại chuyện trói buộc hôn nhân như vậy cô nhất định sẽ không làm được, nhưng thấy Hà Thanh Nhàn ra mặt cho mình như vậy, cô vẫn thấy ấm áp trong lòng “Được rồi, biết rồi, mình phải thay quần áo, cậu mau ra ngoài đi” Lâm Ngọc Linh cảm kích cười cười, vừa nói vừa đóng cửa lại.
Hà Thanh Nhàn bị nhốt ngoài cửa, quỷ khóc sói gào mà hét: “Ơ này, Lâm Ngọc Linh, cậu có nghe tớ nói không đó, cậu đừng có mà ngu ngốc hi sinh, để người ta chiếm hết lợi rồi mà bản thân còn không cần hồi báo đó nghe chưa!”
Hai tay Lâm Ngọc Linh chống trên bồn rửa mặt, gương mặt của cô trong gương cơ hơi trắng bệch.
Khi bạn động lòng với một người, thì bạn mới thật sự hiểu được, cho dù có trả giá nhiều hơn đi nữa cũng sẽ cam tâm tình nguyện, bởi vì bạn không nỡ trói buộc anh ấy khiến anh ấy khó xử.
Dù Lâm Ngọc Linh sửa soạn có nhanh bao nhiêu đi nữa thì cũng chậm một bước, đợi lúc cô xuống lầu, dưới lầu đã có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ rồi.
Vốn dĩ Hà Thanh Nhàn luôn xin cô đưa cô ấy xuống cùng, nhưng Lâm Ngọc Linh cảm thấy loại gặp mặt mà không báo trước một tiếng với Chu Hoàng Anh thế này rất không thỏa đáng, lỡ như Chu Hoàng Anh tức giận thì làm sao? Nên cô đành đi xuống một mình.
Còn chưa thấy người, chỉ nhìn thấy xe thôi mà trong lòng Lâm Ngọc Linh đã không nhịn được bắt đầu khẩn trương rồi, lòng bàn tay đang nắm chặt của cô chảy ra một tầng mồ hôi, suy nghĩ từ ngữ để lát nữa nói.
Nhưng còn chưa đợi cô nghĩ xong, cửa sổ xe bên kia đã đong đưa mà hạ xuống, lộ ra nửa bên mặt của Chu Hoàng Anh ở trong xe, dưới ánh năng, đường viền khuôn mặt sắc sảo, ngũ quan tinh tế như được điêu khắc ra, cái trán anh tuấn đỉnh bạt, chiếc căm kiêu ngạo, góc cạnh rõ ràng, nhất là đôi mắt xếch sâu hút mê người kia, con người đen như đá vỏ chai, hút hồn phách người.
Đây là một người đàn ông anh tuấn thành thục, nét đẹp của anh không chỉ có ở vẻ bề ngoài, bởi vì cho dù khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn còn rất trẻ, nhưng từ trong xương cốt lại tản ra khí thế đế vương một cách toàn vẹn.
Lúc giơ tay nhấc chân đều mang khí thế hiên ngang, giống như đế vương bá chủ cao cao tại thượng thời cổ đại, phất tay là có thể nắm giữ tất cả Loại khí phách này, vừa nhìn liền biết là một người đàn ông đã trải qua nhiều gió tanh mưa máu, tình tình lạnh nhạt.
Lâm Ngọc Linh đang đánh giá anh, mày kiếm của Chu Hoàng Anh nhướng nhẹ, hé môi phát ra thanh âm lạnh nhạt: “Qua đây”
Lâm Ngọc Linh chậm rãi đi tới, thu bớt cảm xúc của mình lại, vội vàng chạy những bước nhỏ đến trước mặt Chu Hoàng Anh.
Cô tăng hẳng một tiếng, hỏi: “Sao mới sớm như vậy mà anh lại đến tìm em? Hôm nay không có nhiệm vụ sao? Anh đến tìm em có việc gì à?”
Chu Hoàng Anh không trả lời, mà là mở cửa xe ghế phụ ra, phân phó: “Lên xe, anh đưa em đến một nơi”
Lâm Ngọc Linh vội vàng gật đầu: “Ö” một tiếng liền lên xe, còn về vấn đề cô hỏi Chu Hoàng Anh trước đó, cô tưởng Chu Hoàng Anh cảm thấy phiền nên không tiếp tục hỏi nữa.
Nhưng cô không ngờ, Chu Hoàng Anh lại dùng hành động thực tế để trả lời cô.
Một đường không nói chuyện.
Hai mươi phút sau— Xe ổn định dừng lại trong trung tâm mua sắm được trang trí nguy nga lộng lẫy như lâu đài năm yên giữa trung tâm thành phố.