Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Quà Tặng Sinh Nhật 2
Tại khoảng sân rộng rãi Đường gia, bữa tiệc buffet ngoài trời được chuẩn bị hoành tráng.
nam thanh nữ tú, mọi người đều cùng nhau trò chuyện vui vẻ, chúc tụng và thưởng thức rượu vang thượng hạng.
Bản hòa tấu sôi động bỗng im bặt, thay vào đó tiếng nhạc du dương trầm bổng.
Uyên Kha nhấc tà váy thướt tha xuất hiện, cô tựa nàng công chúa xinh đẹp vẻ mặt hờ hững xa cách đầy cao ngạo.
Nụ cười trên môi lại đẹp đến rung động lòng người.
"Kính thưa tất cả quý vị quan khách, xin chân thành cảm ơn sự có mặt của mọi người ở bữa tiệc sinh nhật mừng tôi thêm tuổi mới.
Nếu chúng tôi tiếp đón chưa chu đáo mong các vị lượng thứ.
Tuy cha tôi bận việc không thể tham dự, tấm lòng nhiệt tình của mọi người, cha tôi sẽ ghi nhận.
Đêm nay, chúc tất cả chúng ta đều có một đêm đầy vui vẻ, đầy hạnh phúc."
Ngay sau khi Uyên Kha dứt lời, đồng loạt tràng vỗ tay vang lên.
Mặc dù nhiều doanh nhân vốn muốn nhân cơ hội thiết lập mối quan hệ tốt với Đường Vũ Thuần.
Bây giờ khiến họ có chút thất vọng nhưng gặp được vị tiểu thư bí ẩn kia cũng đáng giá.
Nhiều công tử nhà giàu có hứng thú đều tìm cách bắt chuyện.
Trước sự vây quanh nịnh bợ của nhiều người, Đường Uyên Kha tất nhiên đủ thông minh biết mục đích của họ là muốn lấy lòng cha nuôi thông qua đứa con gái như cô.
Cô vẫn lịch sử và bình tĩnh tiếp chuyện từng người.
Trong lòng khó chịu nhưng ngoài mặt phải niềm nở.
Đây là điều khiến cô căm ghét vô cùng.
Quà sinh nhật hôm nay cô nhận khá nhiều.
Từ xa xỉ, trang trọng, tao nhã đến đơn giản đều đủ cả.
Trong khi đó món quà cô mong đợi nhất vẫn chưa thấy.
Tận giữa khuya, Uyên Kha mới tiễn hết khách mời ra về.
Cô dường như trút hết cả sức lực, Đường Uyên Kha mệt mỏi thở dài một hơi.
Cô vốn dĩ dự định dọn dẹp cùng mọi người lại bị Trần Lệ ngăn cản, nhất quyết bảo cô về phòng.
Hai người đôi co một lúc, Uyên Kha đành thỏa hiệp trước sự cứng cỏi của bác quản gia, miễn cưỡng nghe lời.
Đường Uyên Kha một mình về phòng.
Tay còn chưa kịp mở cửa đã nghe được tiếng rầm vang dội trên đỉnh đầu.
Suýt chút nữa thì giật mình trượt chân té.
Uyên Kha nhíu mày, người làm trong nhà đều đang dọn dẹp ở dưới.
Cha nuôi lại đi vắng, vậy tiếng động cô nghe được từ đâu mà có?
Ngay khi cô đinh ninh mình nghe nhầm thì tiếng thứ hai tiếp tục vang lên, âm thanh rất nhỏ, Đường Uyên Kha vốn có thính giác tốt nên dễ dàng nghe rõ.
Cô nghĩ ngợi hồi lâu, quyết định xoay người đi về phía cầu thang lên tầng trên.
Cô bước đi chậm rãi, cố gắng lắng tai thử nghe xem còn tiếng động lạ nào phát ra không.
Hành lang tầng hai không bật đèn, ánh sáng lẻ loi duy nhất nhờ ánh trăng hắt qua cửa sổ chiếu sáng mờ mờ.
Không gian vắng lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Uyên Kha chưa từng bước chân lên nơi riêng tư của cha nuôi.
Chính xác là cô không dám, lần đầu cô cảm thấy hồi hộp bất an khó hiểu, dường như có điều gì sắp xảy ra.
Bác quản gia bình thường chẳng cấm cô tùy ý đi lại trong tòa thành, tuy nhiên lời ít bóng gió nói cha cô thích yên tĩnh hay không thường xuyên ở nhà nhiều cũng làm cô hiểu mình không được phép tự ý ra vào tầng này.
Quả thực, Uyên Kha luôn luôn tò mò về người cha trẻ hơn cô chục tuổi kia.
Đường Uyên Kha dừng chân trước cánh cửa gỗ có vị trí phía trên phòng mình.
Cô có thể nghe vài tiếng động nhỏ không rõ nhờ áp tai vào sát cửa.
Uyên Kha mang hết dũng khí mở một khoảng khép hờ.
Bên trong là một thư phòng, tuy không bật đèn nhưng không che giấu được một người đàn ông ngồi ở sofa đưa lưng về cánh cửa.
Trên sàn nhà cách chân người đàn ông tầm mấy bước, một cô gái mảnh khảnh đang quỳ, vùng vẫy nhưng không tránh nổi bàn tay như gọng kìm phía sau.
"Lão đại, giải quyết ả ngay hay nhốt lại tra khảo trước?" Người đàn ông đang đứng cung kính cúi đầu.
nam thanh nữ tú, mọi người đều cùng nhau trò chuyện vui vẻ, chúc tụng và thưởng thức rượu vang thượng hạng.
Bản hòa tấu sôi động bỗng im bặt, thay vào đó tiếng nhạc du dương trầm bổng.
Uyên Kha nhấc tà váy thướt tha xuất hiện, cô tựa nàng công chúa xinh đẹp vẻ mặt hờ hững xa cách đầy cao ngạo.
Nụ cười trên môi lại đẹp đến rung động lòng người.
"Kính thưa tất cả quý vị quan khách, xin chân thành cảm ơn sự có mặt của mọi người ở bữa tiệc sinh nhật mừng tôi thêm tuổi mới.
Nếu chúng tôi tiếp đón chưa chu đáo mong các vị lượng thứ.
Tuy cha tôi bận việc không thể tham dự, tấm lòng nhiệt tình của mọi người, cha tôi sẽ ghi nhận.
Đêm nay, chúc tất cả chúng ta đều có một đêm đầy vui vẻ, đầy hạnh phúc."
Ngay sau khi Uyên Kha dứt lời, đồng loạt tràng vỗ tay vang lên.
Mặc dù nhiều doanh nhân vốn muốn nhân cơ hội thiết lập mối quan hệ tốt với Đường Vũ Thuần.
Bây giờ khiến họ có chút thất vọng nhưng gặp được vị tiểu thư bí ẩn kia cũng đáng giá.
Nhiều công tử nhà giàu có hứng thú đều tìm cách bắt chuyện.
Trước sự vây quanh nịnh bợ của nhiều người, Đường Uyên Kha tất nhiên đủ thông minh biết mục đích của họ là muốn lấy lòng cha nuôi thông qua đứa con gái như cô.
Cô vẫn lịch sử và bình tĩnh tiếp chuyện từng người.
Trong lòng khó chịu nhưng ngoài mặt phải niềm nở.
Đây là điều khiến cô căm ghét vô cùng.
Quà sinh nhật hôm nay cô nhận khá nhiều.
Từ xa xỉ, trang trọng, tao nhã đến đơn giản đều đủ cả.
Trong khi đó món quà cô mong đợi nhất vẫn chưa thấy.
Tận giữa khuya, Uyên Kha mới tiễn hết khách mời ra về.
Cô dường như trút hết cả sức lực, Đường Uyên Kha mệt mỏi thở dài một hơi.
Cô vốn dĩ dự định dọn dẹp cùng mọi người lại bị Trần Lệ ngăn cản, nhất quyết bảo cô về phòng.
Hai người đôi co một lúc, Uyên Kha đành thỏa hiệp trước sự cứng cỏi của bác quản gia, miễn cưỡng nghe lời.
Đường Uyên Kha một mình về phòng.
Tay còn chưa kịp mở cửa đã nghe được tiếng rầm vang dội trên đỉnh đầu.
Suýt chút nữa thì giật mình trượt chân té.
Uyên Kha nhíu mày, người làm trong nhà đều đang dọn dẹp ở dưới.
Cha nuôi lại đi vắng, vậy tiếng động cô nghe được từ đâu mà có?
Ngay khi cô đinh ninh mình nghe nhầm thì tiếng thứ hai tiếp tục vang lên, âm thanh rất nhỏ, Đường Uyên Kha vốn có thính giác tốt nên dễ dàng nghe rõ.
Cô nghĩ ngợi hồi lâu, quyết định xoay người đi về phía cầu thang lên tầng trên.
Cô bước đi chậm rãi, cố gắng lắng tai thử nghe xem còn tiếng động lạ nào phát ra không.
Hành lang tầng hai không bật đèn, ánh sáng lẻ loi duy nhất nhờ ánh trăng hắt qua cửa sổ chiếu sáng mờ mờ.
Không gian vắng lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Uyên Kha chưa từng bước chân lên nơi riêng tư của cha nuôi.
Chính xác là cô không dám, lần đầu cô cảm thấy hồi hộp bất an khó hiểu, dường như có điều gì sắp xảy ra.
Bác quản gia bình thường chẳng cấm cô tùy ý đi lại trong tòa thành, tuy nhiên lời ít bóng gió nói cha cô thích yên tĩnh hay không thường xuyên ở nhà nhiều cũng làm cô hiểu mình không được phép tự ý ra vào tầng này.
Quả thực, Uyên Kha luôn luôn tò mò về người cha trẻ hơn cô chục tuổi kia.
Đường Uyên Kha dừng chân trước cánh cửa gỗ có vị trí phía trên phòng mình.
Cô có thể nghe vài tiếng động nhỏ không rõ nhờ áp tai vào sát cửa.
Uyên Kha mang hết dũng khí mở một khoảng khép hờ.
Bên trong là một thư phòng, tuy không bật đèn nhưng không che giấu được một người đàn ông ngồi ở sofa đưa lưng về cánh cửa.
Trên sàn nhà cách chân người đàn ông tầm mấy bước, một cô gái mảnh khảnh đang quỳ, vùng vẫy nhưng không tránh nổi bàn tay như gọng kìm phía sau.
"Lão đại, giải quyết ả ngay hay nhốt lại tra khảo trước?" Người đàn ông đang đứng cung kính cúi đầu.