Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Công Tử Đào Hoa
Đường Uyên Kha có chút sợ hãi, cô muốn đứng dậy và bỏ chạy nhưng hai chân lại không nghe lời mềm nhũn, cử động cũng vô dụng.
Uyên Kha chỉ biết giương mắt nhìn bóng hình cao lớn kia đang vững vàng tiến đến, ngày càng gần.
Một chàng trai tóc màu nâu sậm, gương mặt trắng trẻo, lông mày lá liễu đáng ghen tỵ.
Từng nét trên khuôn mặt quả khiến người người khen ngợi, tuy còn nhỏ tuổi song cậu ta khá chững chạc.
Đợi khi bạn nam sinh nhìn rõ kẻ vừa chen chân phá hỏng chuyện tốt của mình, đồng thời cô mơ hồ thấy nụ cười giễu cợt ẩn hiện phía đối diện.
"Ôi! Bạn nữ xinh đẹp, té có đau lắm không?" - Khiêu Thừa Triển lịch sự giơ tay ra, ý muốn đỡ cô đứng lên.
Đường Uyên Kha ngập ngừng chốc lát, rồi quyết định tự mình tốt hơn.
Cậu bạn nam nhàn nhạt cười tiếp, ánh mắt lộ ra tia thích thú.
Điềm tĩnh thu tay về, ung dung nhét trở lại vào túi quần, quan sát cô.
"Mình...mình...không cẩn thận trượt chân.
Thật ngại quá, làm phiền nhiều rồi! Thật lòng xin lỗi nhé." - Đường Uyên Kha áy náy nói, không nghe thấy tiếng đáp lời liền bối rối cúi thấp đầu, ấp úng nói nốt câu còn lại: "Mình...còn có việc...đi trước đây!"
Đường Uyên Kha vụt chạy mất, cậu bạn điềm tĩnh nhìn theo dáng vẻ ngày càng xa kia.
Hình như cô gái vừa rồi không biết cậu là ai, Khiêu Thừa Triển hơi thất vọng.
Nhưng chốc lát thì biến mất, trước sau cũng sẽ nhanh gặp lại nhau thôi.
Đường Uyên Kha vốn ngượng ngùng nhìn lén người khác thân mật, nhưng một hồi sau lại quên khuất mất.
Vào thời gian cuối buổi học, lớp trưởng Quốc Khang và lớp phó Tố Tố trở về từ văn phòng giáo viên.
Yêu cầu bạn học ở lại ít phút để thông báo nội dung buổi họp với Hội Học Sinh.
"Sắp tới nhà trường tổ chức lễ hội thể thao chào mừng năm học mới.
Bạn nào có mong muốn tham gia các mục thi nào thì đăng đăng kí với Tố Tố.
Ngoài ra bên cô chủ nhiệm còn yêu cầu phải có tiết mục văn nghệ cho buổi khai mạc." Quốc Khang dõng dạc nói, bình thường trông cậu khá nhút nhát.
Nhưng khi nói đến hoạt động trong trường thì vô cùng nhiệt tình.
Tiếng xì xào bàn tán sôi nổi vang lên, bình thường có nhiều bạn không thích thể thao nên chưa có ai hăng hái đăng kí.
"Tất nhiên, thân là lớp trưởng.
Mình sẽ đăng kí hạng mục chạy nhanh 100m.
Còn ai muốn tham gia không?" - Quốc Khang đẩy gọng kính, nheo mắt nhìn khắp một lượt.
"..."
"..."
"Mình đăng kí chạy nhanh 200m dành cho nữ." - Đường Uyên Kha đẩy ghế bật dậy, vẻ mặt tràn đầy sự tự tin.
Đồng loạt không ai bảo ai, các bạn học đều quay xuống nhìn nơi cuối lớp chằm chằm.
Mọi năm lớp bọn họ không bao giờ quan tâm đến cuộc thi thế này, ngày tổ chức chỉ đến góp mặt cho vui thôi.
Tiết mục khai mạc chưa từng chú tâm chuẩn bị, toàn đẩy cho ban cán sự văn nghệ lo liệu.
"Tiết mục khai mạc mình sẽ nhận." - Đường Uyên Kha nhẹ nhàng mỉm cười, cảm giác đến trường nói thật có chút dễ chịu tự tại.
"Mỗi năm chỉ có một lần chào đón học sinh mới.
Tuy các bạn cảm thấy quá quen thuộc với lễ nghi truyền thống này rồi, thậm chí một số bạn còn nhàm chán đến mức lười tham gia.
Nhưng mình xin nói một chút, đối với bản thân những người mới bước vào môi trường xa lạ như mình.
Việc tạo ra lễ hội thật hoành tráng sẽ mang đến niềm vui và cơ hội giúp bọn mình làm quen với nhiều bạn bè tốt.
Ngoài ra, mục đích của lễ hội là ban tổ chức muốn thấy được tinh thần tập thể và tình bạn khăng khít giữa chúng ta.
Đây thực ra chính xác gọi là truyền thống tốt đẹp trong trường học.
Vậy tại sao mọi người không vui vẻ hưởng ứng? Chúng ta là học sinh, chúng ta có tuổi trẻ mà, đừng lãng phí.
Vì sao chúng ta không thử thách bản thân vượt qua các môn thể thao mình kém?! Đây là sân chơi giao lưu và học hỏi, quan trọng ở cái tinh thần chứ không phải thắng thua."
"..."
Không gian yên lặng bao trùm.
Tiếng điều hòa chạy ro ro, khoảnh khắc đặc biệt ấy.
Dường như nhiều năm sau Quốc Khang và bạn học xung quanh vẫn không thể nào quên được.
Chính là một cô gái nhỏ nhắn tên Đường Uyên Kha đứng đó.
Tấm lưng thẳng tắp, ánh sáng chiếu nhàn nhạt lên bộ đồng phục khiến cô rực rỡ hơn bao giờ hết.
Trạng thái đầy sức sống và niềm tin mãnh liệt vào hiện tại, có thể lây nhiễm sang toàn bộ người xung quanh.
Đường Uyên Kha vẫn nở nụ cười nhẹ, gương mặt trắng hồng và làn da mềm mại hút hồn bắt người đối diện phải chăm chú nhìn.
Cô đẹp một cách thanh thuần giống một tiểu thiên thần lạc chốn trần gian, không thể vấy bẩn.
Bộp...Bộp...!Quốc Khang khẽ vô tay.
Một lát sau, như bị đánh thức, mọi người cùng làm theo.
Tiếng hò reo vang khắp cả một lớp học.
"Uyên Kha, nói hay lắm...Mình tham gia!"
"Mình cũng vậy, Tố Tố mình chọn nhảy cao.."
"Tố Tố, đăng kí hộ mình nữa."
"Mình muốn chạy tiếp sức."
"Cả mình nữa..."
"Mình cũng muốn."
Đường Uyên Kha ngượng ngùng trước hàng loạt lời khen, đứng một bên nhìn các bạn.
Tố Tố bận rộn ghi ghi chép chép.
Không khí thoắt một cái náo nhiệt khiến cô thỏa mãn vô cùng.
"Uyên Kha, cảm ơn cậu." - Quốc Khang không biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh cô, dịu dàng lên tiếng.
"Không cần khách sáo, mình có giúp được gì đâu.
Chỉ tiện nói ra vậy thôi."
Hai người trò chuyện khá hòa hợp, các bạn trong lớp vẫn liên tục đăng kí.
Không ai chú ý đến bóng dáng cao lớn đang tựa ngoài cửa phòng.
Khiêu Thừa Triến nhếch môi, lười nhác cho hai tay vào túi rồi bước đi dứt khoát.
Cậu vô tình về muộn ngang hành lang này, lại bắt gặp gương mặt quen thuộc liền dừng chân một lát xem trò vui, không ngờ gặp được "cố nhân ngoài mong đợi".
Thì ra cô là học sinh mới, thảo nào không biết anh ta.
Uyên Kha! Khiêu Thừa Triển đầy ý vị nhắc lại cái tên vừa nghe được.
Vốn định tham dò xem cô ở lớp nào, nhanh như vậy đã tìm thấy ra rồi.
Đường Uyên Kha vui vẻ ra về, tuy ban đầu chỉ muốn bày tỏ suy nghĩ trong lòng lại không ngờ kết quả ngoài mong đợi.
Đường Uyên Kha vừa bước ra khỏi khu lớp học liền thấy bóng dáng một nam sinh đang đứng sát tường, tư thế thảnh thơi như đang đợi ai.
Tâm trạng thấp thỏm, nhận ra người kia là ai cô càng lúng túng không biết nên làm gì tiếp theo nên Đường Uyên Kha đứng bất động hệt pho tượng, không tiến thêm không bỏ chạy.
Khiêu Thừa Triển hài lòng trước biểu cảm rối rắm của cô, cậu ung dung bước đến gần.
Nở một nụ cười hết sức tỏa nắng sở trường, sau đó nói: "Xin chào, học muội."
Đường Uyên Kha cười khó coi hơn cả khóc, cô thầm mắng bản thân ngốc n lần trong đầu.
Ban sáng gây họa liền bỏ chạy, bây giờ bị người ta túm được tận chỗ rồi, lại còn là học trưởng cơ đấy.
Xui ơi là xui...
"Trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Khiêu Thừa Triển híp mắt: "Không trùng hợp, là anh đang đợi em.
Tổng cộng 22 phút 53 giây."
"..." - Đường Uyên Kha không biết đáp sao.
Toi rồi toi rồi, rõ ràng thật sự bị người ta cố ý đến tìm mà.
"Chuyện ban sáng..."
"Học trưởng! Thành thật xin lỗi a~ Do em sơ ý vào nhầm phòng thay đồ nữ nhìn những thứ không nên nhìn.
Em xin hứa chưa từng thấy anh hôn hay sờ sờ lung tung bạn nữ kia đâu ạ.
Còn nữa, anh cứ yên tâm, chuyện này ngoài chúng ta sẽ không ai biết đâu.
Mong anh quân tử không chấp tiểu nhân, đại từ đại bi đức độ vị tha nhân ái bao dung độ lượng bỏ qua ạ!" - Cô cúi đầu nói một hơi dài
"..." - Khiêu Thừa Triển sững sờ ngẩn người, hồi sau mới thấu hiểu hết lời cô vừa nói.
Không nhịn được bèn cười lớn, cười đến độ nước mắt chảy dài, vẫn chưa ngừng cười.
Đừng Uyên Kha cắn cắn môi, cách hạ mình xin lỗi không hiệu quả, còn bị cười nhạo.
Cô đành dùng chiêu cuối vậy.
"Này! Tên con trai xấu xa.
Tôi nói nhé, con người anh sao mà thù dai quá vậy, lại còn keo kiệt thế.
Chuyện xảy ra tôi cũng đâu muốn.
Anh nghĩ ai cũng như anh, thích đi xem người khác thân mật à?! Ngoài gương mặt thơm tho, trắng trẻo, anh còn có được cái gì đáng ngưỡng mộ? Chỉ một chuyện bé xíu mà bám theo con gái nhà người ta đến tận bây giờ.
Thật mất mặt đấng nam nhi, tôi sai tôi không thể tức giận.
Nếu bây giờ anh hối cải, tránh sang một bên nhường đường tôi sẽ xem như chưa chúng ta không ai nợ ai."
Khiêu Thừa Triển ngưng cười, mặt sa sầm, trợn mắt nhìn Đường Uyên Kha.
Cô sợ anh ta nổi giận đánh mình, lùi dần về sau tìm đường chạy.
Cậu dường như bước tiếp theo cô làm gì, bước về trước giữa lấy hai vai cô.
"Em gái này, làm gì hung dữ vậy? Anh chỉ muốn bảo chuyện ban sáng không cần bận tâm.
Chúng ta làm bạn được không?"
"..."
"..."
"..." - Hmm...Mình chửi anh ta thậm tệ nhưng anh ta không để ý.
Quả thực là người tốt hiếm có, một trang tử chính cống: "Được được, chào học trưởng! Em tên Đường Uyên Kha.
Lớp cuối cấp, khóa đầu"
Khiêu Thừa Triển dở khóc dở cười trước thái độ lật mặt nhanh hơn lật sách của học muội: "Chào em, anh là Khiêu Thừa Triển.
Khóa 2"
"Hả? Khiêu công tử?"
Đường Uyên Kha há miệng, đây chẳng phải Khiêu công tử trong lời đồn sao? Người nổi tiếng phong lưu, thay người yêu hơn thay quần.
Chuyên đi dụ dỗ các hoa khôi của trường.
Hát hay, thành tích tốt, đẹp trai, nhà giàu,...!thần tượng số một học viện quốc tế.
Đụng ai không đụng, đụng tai to mặt lớn.
Đường Uyên Kha nên tự nhận số mình may mắn hay đen như bãi phân chó đây???
Uyên Kha chỉ biết giương mắt nhìn bóng hình cao lớn kia đang vững vàng tiến đến, ngày càng gần.
Một chàng trai tóc màu nâu sậm, gương mặt trắng trẻo, lông mày lá liễu đáng ghen tỵ.
Từng nét trên khuôn mặt quả khiến người người khen ngợi, tuy còn nhỏ tuổi song cậu ta khá chững chạc.
Đợi khi bạn nam sinh nhìn rõ kẻ vừa chen chân phá hỏng chuyện tốt của mình, đồng thời cô mơ hồ thấy nụ cười giễu cợt ẩn hiện phía đối diện.
"Ôi! Bạn nữ xinh đẹp, té có đau lắm không?" - Khiêu Thừa Triển lịch sự giơ tay ra, ý muốn đỡ cô đứng lên.
Đường Uyên Kha ngập ngừng chốc lát, rồi quyết định tự mình tốt hơn.
Cậu bạn nam nhàn nhạt cười tiếp, ánh mắt lộ ra tia thích thú.
Điềm tĩnh thu tay về, ung dung nhét trở lại vào túi quần, quan sát cô.
"Mình...mình...không cẩn thận trượt chân.
Thật ngại quá, làm phiền nhiều rồi! Thật lòng xin lỗi nhé." - Đường Uyên Kha áy náy nói, không nghe thấy tiếng đáp lời liền bối rối cúi thấp đầu, ấp úng nói nốt câu còn lại: "Mình...còn có việc...đi trước đây!"
Đường Uyên Kha vụt chạy mất, cậu bạn điềm tĩnh nhìn theo dáng vẻ ngày càng xa kia.
Hình như cô gái vừa rồi không biết cậu là ai, Khiêu Thừa Triển hơi thất vọng.
Nhưng chốc lát thì biến mất, trước sau cũng sẽ nhanh gặp lại nhau thôi.
Đường Uyên Kha vốn ngượng ngùng nhìn lén người khác thân mật, nhưng một hồi sau lại quên khuất mất.
Vào thời gian cuối buổi học, lớp trưởng Quốc Khang và lớp phó Tố Tố trở về từ văn phòng giáo viên.
Yêu cầu bạn học ở lại ít phút để thông báo nội dung buổi họp với Hội Học Sinh.
"Sắp tới nhà trường tổ chức lễ hội thể thao chào mừng năm học mới.
Bạn nào có mong muốn tham gia các mục thi nào thì đăng đăng kí với Tố Tố.
Ngoài ra bên cô chủ nhiệm còn yêu cầu phải có tiết mục văn nghệ cho buổi khai mạc." Quốc Khang dõng dạc nói, bình thường trông cậu khá nhút nhát.
Nhưng khi nói đến hoạt động trong trường thì vô cùng nhiệt tình.
Tiếng xì xào bàn tán sôi nổi vang lên, bình thường có nhiều bạn không thích thể thao nên chưa có ai hăng hái đăng kí.
"Tất nhiên, thân là lớp trưởng.
Mình sẽ đăng kí hạng mục chạy nhanh 100m.
Còn ai muốn tham gia không?" - Quốc Khang đẩy gọng kính, nheo mắt nhìn khắp một lượt.
"..."
"..."
"Mình đăng kí chạy nhanh 200m dành cho nữ." - Đường Uyên Kha đẩy ghế bật dậy, vẻ mặt tràn đầy sự tự tin.
Đồng loạt không ai bảo ai, các bạn học đều quay xuống nhìn nơi cuối lớp chằm chằm.
Mọi năm lớp bọn họ không bao giờ quan tâm đến cuộc thi thế này, ngày tổ chức chỉ đến góp mặt cho vui thôi.
Tiết mục khai mạc chưa từng chú tâm chuẩn bị, toàn đẩy cho ban cán sự văn nghệ lo liệu.
"Tiết mục khai mạc mình sẽ nhận." - Đường Uyên Kha nhẹ nhàng mỉm cười, cảm giác đến trường nói thật có chút dễ chịu tự tại.
"Mỗi năm chỉ có một lần chào đón học sinh mới.
Tuy các bạn cảm thấy quá quen thuộc với lễ nghi truyền thống này rồi, thậm chí một số bạn còn nhàm chán đến mức lười tham gia.
Nhưng mình xin nói một chút, đối với bản thân những người mới bước vào môi trường xa lạ như mình.
Việc tạo ra lễ hội thật hoành tráng sẽ mang đến niềm vui và cơ hội giúp bọn mình làm quen với nhiều bạn bè tốt.
Ngoài ra, mục đích của lễ hội là ban tổ chức muốn thấy được tinh thần tập thể và tình bạn khăng khít giữa chúng ta.
Đây thực ra chính xác gọi là truyền thống tốt đẹp trong trường học.
Vậy tại sao mọi người không vui vẻ hưởng ứng? Chúng ta là học sinh, chúng ta có tuổi trẻ mà, đừng lãng phí.
Vì sao chúng ta không thử thách bản thân vượt qua các môn thể thao mình kém?! Đây là sân chơi giao lưu và học hỏi, quan trọng ở cái tinh thần chứ không phải thắng thua."
"..."
Không gian yên lặng bao trùm.
Tiếng điều hòa chạy ro ro, khoảnh khắc đặc biệt ấy.
Dường như nhiều năm sau Quốc Khang và bạn học xung quanh vẫn không thể nào quên được.
Chính là một cô gái nhỏ nhắn tên Đường Uyên Kha đứng đó.
Tấm lưng thẳng tắp, ánh sáng chiếu nhàn nhạt lên bộ đồng phục khiến cô rực rỡ hơn bao giờ hết.
Trạng thái đầy sức sống và niềm tin mãnh liệt vào hiện tại, có thể lây nhiễm sang toàn bộ người xung quanh.
Đường Uyên Kha vẫn nở nụ cười nhẹ, gương mặt trắng hồng và làn da mềm mại hút hồn bắt người đối diện phải chăm chú nhìn.
Cô đẹp một cách thanh thuần giống một tiểu thiên thần lạc chốn trần gian, không thể vấy bẩn.
Bộp...Bộp...!Quốc Khang khẽ vô tay.
Một lát sau, như bị đánh thức, mọi người cùng làm theo.
Tiếng hò reo vang khắp cả một lớp học.
"Uyên Kha, nói hay lắm...Mình tham gia!"
"Mình cũng vậy, Tố Tố mình chọn nhảy cao.."
"Tố Tố, đăng kí hộ mình nữa."
"Mình muốn chạy tiếp sức."
"Cả mình nữa..."
"Mình cũng muốn."
Đường Uyên Kha ngượng ngùng trước hàng loạt lời khen, đứng một bên nhìn các bạn.
Tố Tố bận rộn ghi ghi chép chép.
Không khí thoắt một cái náo nhiệt khiến cô thỏa mãn vô cùng.
"Uyên Kha, cảm ơn cậu." - Quốc Khang không biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh cô, dịu dàng lên tiếng.
"Không cần khách sáo, mình có giúp được gì đâu.
Chỉ tiện nói ra vậy thôi."
Hai người trò chuyện khá hòa hợp, các bạn trong lớp vẫn liên tục đăng kí.
Không ai chú ý đến bóng dáng cao lớn đang tựa ngoài cửa phòng.
Khiêu Thừa Triến nhếch môi, lười nhác cho hai tay vào túi rồi bước đi dứt khoát.
Cậu vô tình về muộn ngang hành lang này, lại bắt gặp gương mặt quen thuộc liền dừng chân một lát xem trò vui, không ngờ gặp được "cố nhân ngoài mong đợi".
Thì ra cô là học sinh mới, thảo nào không biết anh ta.
Uyên Kha! Khiêu Thừa Triển đầy ý vị nhắc lại cái tên vừa nghe được.
Vốn định tham dò xem cô ở lớp nào, nhanh như vậy đã tìm thấy ra rồi.
Đường Uyên Kha vui vẻ ra về, tuy ban đầu chỉ muốn bày tỏ suy nghĩ trong lòng lại không ngờ kết quả ngoài mong đợi.
Đường Uyên Kha vừa bước ra khỏi khu lớp học liền thấy bóng dáng một nam sinh đang đứng sát tường, tư thế thảnh thơi như đang đợi ai.
Tâm trạng thấp thỏm, nhận ra người kia là ai cô càng lúng túng không biết nên làm gì tiếp theo nên Đường Uyên Kha đứng bất động hệt pho tượng, không tiến thêm không bỏ chạy.
Khiêu Thừa Triển hài lòng trước biểu cảm rối rắm của cô, cậu ung dung bước đến gần.
Nở một nụ cười hết sức tỏa nắng sở trường, sau đó nói: "Xin chào, học muội."
Đường Uyên Kha cười khó coi hơn cả khóc, cô thầm mắng bản thân ngốc n lần trong đầu.
Ban sáng gây họa liền bỏ chạy, bây giờ bị người ta túm được tận chỗ rồi, lại còn là học trưởng cơ đấy.
Xui ơi là xui...
"Trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Khiêu Thừa Triển híp mắt: "Không trùng hợp, là anh đang đợi em.
Tổng cộng 22 phút 53 giây."
"..." - Đường Uyên Kha không biết đáp sao.
Toi rồi toi rồi, rõ ràng thật sự bị người ta cố ý đến tìm mà.
"Chuyện ban sáng..."
"Học trưởng! Thành thật xin lỗi a~ Do em sơ ý vào nhầm phòng thay đồ nữ nhìn những thứ không nên nhìn.
Em xin hứa chưa từng thấy anh hôn hay sờ sờ lung tung bạn nữ kia đâu ạ.
Còn nữa, anh cứ yên tâm, chuyện này ngoài chúng ta sẽ không ai biết đâu.
Mong anh quân tử không chấp tiểu nhân, đại từ đại bi đức độ vị tha nhân ái bao dung độ lượng bỏ qua ạ!" - Cô cúi đầu nói một hơi dài
"..." - Khiêu Thừa Triển sững sờ ngẩn người, hồi sau mới thấu hiểu hết lời cô vừa nói.
Không nhịn được bèn cười lớn, cười đến độ nước mắt chảy dài, vẫn chưa ngừng cười.
Đừng Uyên Kha cắn cắn môi, cách hạ mình xin lỗi không hiệu quả, còn bị cười nhạo.
Cô đành dùng chiêu cuối vậy.
"Này! Tên con trai xấu xa.
Tôi nói nhé, con người anh sao mà thù dai quá vậy, lại còn keo kiệt thế.
Chuyện xảy ra tôi cũng đâu muốn.
Anh nghĩ ai cũng như anh, thích đi xem người khác thân mật à?! Ngoài gương mặt thơm tho, trắng trẻo, anh còn có được cái gì đáng ngưỡng mộ? Chỉ một chuyện bé xíu mà bám theo con gái nhà người ta đến tận bây giờ.
Thật mất mặt đấng nam nhi, tôi sai tôi không thể tức giận.
Nếu bây giờ anh hối cải, tránh sang một bên nhường đường tôi sẽ xem như chưa chúng ta không ai nợ ai."
Khiêu Thừa Triển ngưng cười, mặt sa sầm, trợn mắt nhìn Đường Uyên Kha.
Cô sợ anh ta nổi giận đánh mình, lùi dần về sau tìm đường chạy.
Cậu dường như bước tiếp theo cô làm gì, bước về trước giữa lấy hai vai cô.
"Em gái này, làm gì hung dữ vậy? Anh chỉ muốn bảo chuyện ban sáng không cần bận tâm.
Chúng ta làm bạn được không?"
"..."
"..."
"..." - Hmm...Mình chửi anh ta thậm tệ nhưng anh ta không để ý.
Quả thực là người tốt hiếm có, một trang tử chính cống: "Được được, chào học trưởng! Em tên Đường Uyên Kha.
Lớp cuối cấp, khóa đầu"
Khiêu Thừa Triển dở khóc dở cười trước thái độ lật mặt nhanh hơn lật sách của học muội: "Chào em, anh là Khiêu Thừa Triển.
Khóa 2"
"Hả? Khiêu công tử?"
Đường Uyên Kha há miệng, đây chẳng phải Khiêu công tử trong lời đồn sao? Người nổi tiếng phong lưu, thay người yêu hơn thay quần.
Chuyên đi dụ dỗ các hoa khôi của trường.
Hát hay, thành tích tốt, đẹp trai, nhà giàu,...!thần tượng số một học viện quốc tế.
Đụng ai không đụng, đụng tai to mặt lớn.
Đường Uyên Kha nên tự nhận số mình may mắn hay đen như bãi phân chó đây???