Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 492
67492.
Vạn Tố Y nhìn vẻ mặt Tưởng Tiểu Trường biến đổi thì càng cười tươi hơn.
"Khi thích một người thì trên mặt sẽ không giấu được cảm xúc, bất kể là cảm xúc gì." Vạn Tố Y nhún vai, hoàn toàn không che giấu nói cho Tưởng Tiểu Trường.
Tưởng Tiểu Trường nhướng mày, đặc biệt thông minh hỏi ngược lại Vạn Tố Y: "Cho nên chị nhìn ra được vẻ mặt Nhạc Nhất Nhạc hay không?"
Nếu có thể nhìn ra được, như vậy chắc Nhạc Nhất Nhạc cũng thích mình, nếu như không nhìn ra, như vậy cô ấy nhất định là không thích mình.
"Tôi chỉ có thể nói Nhất Nhạc không phải là người hướng ngoại như cậu, cô ấy có tâm trạng gì đều sẽ cố gắng giấu kỹ, không dễ để cho chúng tôi phát hiện ra." Tối thiểu, cô không dễ phát hiện được.
Trước đó, Nhạc Nhất Nhạc thích một người cùng ngành, nhưng chẳng phải cô đã không nhận ra được sao? Nguyễn Ca ngược lại có biết, chỉ không biết cô ấy nhìn ra được, hay là Nhất Nhạc nói cho biết.
Tưởng Tiểu Trường có hơi thất vọng, anh ta muốn biết nhất chính là phản ứng của Nhạc Nhất Nhạc.
"Nhất Nhạc vẫn luôn nấu cơm ngon như vậy?" Tưởng Tiểu Trường hình như thật sự không tìm được vấn đề nên hỏi một vấn đề bản thân cũng thấy không được tốt lắm.
"Đúng vậy, nấu cơm là hứng thú của cô ấy, cô vẫn rất thích, tay nghề cũng không tệ. Cậu biết vì sao trước đây Nguyễn Ca có thể ở chỗ của cô ấy lâu như vậy không? Ngoại trừ trốn đám Paparazzi, còn bởi vì tài nấu nướng của Nhất Nhạc, cho dù không thích nghi, nhưng vì tài nấu nướng này cũng có thể nhịn xuống mà ở tiếp đấy."
Trong lời nói của Vạn Tố Y có phần đùa giỡn, nhưng Tưởng Tiểu Trường không nghe ra, còn gật đầu đồng ý: "Thảo nào... Tôi đã nói, người giống như Nhạc Nhất Nhạc làm sao có thể chơi cùng Nguyễn Ca."
"Tiểu Trường, tôi còn muốn nhắc nhở cậu một câu." Vạn Tố Y thấy Tưởng Tiểu Trường tùy tiện suy đoán không dựa theo manh mối nào thì nghiêm túc nói.
Tưởng Tiểu Trường chăm chú nhìn Vạn Tố Y, thể hiện bộ dạng nghiêm túc nghe dạy.
Vạn Tố Y là người bạn tốt nhất của Nhạc Nhất Nhạc, những lời cô nói liên quan tới Nhạc Nhất Nhạc thì chắc chắn đều chính xác.
"Nếu như cậu muốn theo đuổi Nhất Nhạc thì không thể dùng cách theo đuổi những cô gái trước kia được, Nhất Nhạc không giống với những cô gái bình thường, nếu như cậu thông báo phô trương ở trước chỗ đông người, cô ấy sẽ không thấy lãng mạn, mà còn khó chịu."
"Vì sao?"
"Cô ấy không thích để người khác nhìn thấy chuyện của mình, nhưng nếu như cậu chỉ đang nói lúc không có ai, tỏ tình khi chỉ có hai người thì tình hình có thể sẽ tốt hơn rất nhiều."
Vạn Tố Y vẫn cho rằng Nhạc Nhất Nhạc lâu không yêu ai không phải vì người tỏ tình dùng sai cách mà ánh mắt quá mạnh mẽ, liếc mắt đã làm cho cô ấy nhìn ra.
Nhạc Nhất Nhạc không phải là cô gái thích hư vinh, cô ấy thích tình cảm của riêng hai người, mà không phải để cho tất cả mọi người nhìn thấy tình yêu của mình. So với lãng mạn, cô ấy càng thích người đàn ông tốt quan tâm tới một mình cô hơn.
Chỉ từ những điều kiện này lại thấy được, Tưởng Tiểu Trường đặc biệt không phù hợp với tiêu chuẩn của Nhạc Nhất Nhạc. So với cô ấy, Tưởng Tiểu Trường thuộc về phái nông nổi, người đàn ông trong lòng có chút hư vinh, khi theo đuổi, anh ta chắc chắn thích dùng các cách phô trương.
Nghe Vạn Tố Y nói vậy, Tưởng Tiểu Trường chắp tay cảm ơn Vạn Tố Y: "Tôi sẽ học tập! Cảm ơn bà chị chỉ giáo."
"Đừng chỉ giỏi nói mồm, nếu như thật sự thích thì phải cố gắng theo đuổi, nhưng nếu như cô ấy không thích cậu thì đừng có quấn quýt không ngừng, về sau gặp mặt sẽ rất xấu hổ." Vạn Tố Y cười nhắc nhở Tưởng Tiểu Trường.
Tưởng Tiểu Trường gật đầu. Xe đã đến Hải Viên.
Tưởng Tiểu Trường thấy tài xế sắp đánh xe vào trong thì lập tức mở miệng: "Bác tài, dừng lại đi, tôi xuống đây là được rồi."
"Cậu không vào một lát à?" Vạn Tố Y còn tưởng rằng anh ta ít nhất sẽ gặp Mạnh Kiều Dịch một lát.
Tưởng Tiểu Trường lắc đầu, từ chối: "Không, em còn có việc phải làm. Ngày mai công ty có việc cần phải tìm Kiều Dịch, đến lúc đó em sẽ trực tiếp tới công ty tìm anh ấy. Nhiều ngày không gặp, lần đầu tiên gặp lại rất quan trọng, ngày mai ít nhiều anh ấy cũng dễ nói chuyện hơn, nếu như gặp lúc này, ngày mai gặp chỉ sẽ làm phiền em thôi."
Vạn Tố Y rất thích lý luận của Tưởng Tiểu Trường, nếu như Tưởng Tiểu Trường theo đuổi con gái mà có kinh nghiệm như thế, có thể sẽ không cần phải xin cô giúp đỡ.
Tưởng Tiểu Trường xuống xe chào Vạn Tố Y, chiếc xe nhanh chóng tiến vào Hải Viên.
Lúc này, Mạnh Kiều Dịch đang nhà, một tay đỡ Yến Yến đang học đi.
"Mommy..." Yến Yến thấy Vạn Tố Y trở về thì gọi cô với giọng điệu trẻ con.
Vạn Tố Y thấy Yến Yến kéo một đầu ngón tay của Mạnh Kiều Dịch đã có thể đứng rất vững thì mỉm cười: "Yến Yến giỏi như vậy à?"
"Hì hì." Yến Yến hình như có thể nghe được Vạn Tố Y đang khen mình, cười hì hì nhìn Vạn Tố Y trông rất đáng yêu.
Vạn Tố Y quan sát Yến Yến và hỏi Mạnh Kiều Dịch: "Nhỏ như vậy đã học bước đi, có phải hơi sớm không anh?"
"Không còn sớm nữa, con bé đã mười hai tháng lẻ sáu ngày, hơn một tuổi rồi. Anh và chị cả đều biết đi lúc hơn mười tháng đấy." Mạnh Kiều Dịch hình như có rất nhiều tâm đắc về chuyện đứa trẻ trưởng thành, giống như đã làm cha vài lần vậy.
Nếu Mạnh Kiều Dịch có thể đưa ra ví dụ như vậy, Vạn Tố Y cũng sẽ không nói gì nữa, cúi người chơi cùng Yến Yến: "Tới chỗ mommy này."
Yến Yến thả ngón tay của Mạnh Kiều Dịch ra và lảo đảo bước nhanh giống như chạy về phía Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y giang hai tay lập tức ôm lấy cô bé cười ra tiếng, căn bản không dừng lại được: "Anh có thấy con bé chạy tới không?"
"Có." Mạnh Kiều Dịch cũng không nhịn được cười, mở miệng hình dung: "Giống như phía sau có một con chó dữ vậy."
"Đâu chỉ vậy chứ! Anh xem con bé rụt cả cổ lại, rõ ràng là sợ nhưng không muốn mất mặt, kiên trì tới đây này." Vạn Tố Y nhìn con gái trong lòng, trên mặt vẫn tươi cười.
Mạnh Kiều Dịch cúi người và ngồi xổm xuống giơ tay về phía con gái gọi: "Nào, con đến chỗ daddy đi."
Có thể Yến Yến sợ ngã nên cứ ngồi ở trong lòng Vạn Tố Y, dù thế nào cũng không qua, còn lắc đầu từ chối anh: "Không, không, Yến Yến... không."
"Phát âm rõ ràng như vậy à, con gái của mẹ thật giỏi." Vạn Tố Y khẽ xoa đầu con gái và khen ngợi.
Yến Yến vĩnh viễn luôn nghe rõ lời người khác khen mình, nhìn Vạn Tố Y cười hì hì như hiểu được lời co nói vậy.
"Đúng rồi, em nhìn bản báo cáo gần đây, dường như sản phẩm của bọn em trong các quầy kinh doanh riêng trong Đại Hưng đều bán không tệ." Vạn Tố Y ôm Yến Yến bỗng nhiên ngẩng đầu và nói với Mạnh Kiều Dịch.
Bình thường khi về nhà cô không thích nói chuyện công việc, nhưng hiếm có được một lần Yến Yến muốn cô mà không cần Mạnh Kiều Dịch, tâm tình của cô không tệ nên sẵn lòng nói thêm vài câu.
"Đúng vậy, anh cũng thấy, còn bán chạy hơn cả sản phẩm nội bộ của bọn anh đấy." Mạnh Kiều Dịch cũng tán thưởng Vạn Tố Y về điều này.
Cô muốn làm gì thì nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm tốt, hơn nữa, cô vĩnh viễn đều đi hàng đầu, mức độ nhạy bén đối với sản phẩm rất cao.
"Cho nên, gần đây tập đoàn có thể sẽ tìm em nói chuyện hợp tác." Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, tiết lộ một tin tức cho cô biết.
Vạn Tố Y nhìn vẻ mặt Tưởng Tiểu Trường biến đổi thì càng cười tươi hơn.
"Khi thích một người thì trên mặt sẽ không giấu được cảm xúc, bất kể là cảm xúc gì." Vạn Tố Y nhún vai, hoàn toàn không che giấu nói cho Tưởng Tiểu Trường.
Tưởng Tiểu Trường nhướng mày, đặc biệt thông minh hỏi ngược lại Vạn Tố Y: "Cho nên chị nhìn ra được vẻ mặt Nhạc Nhất Nhạc hay không?"
Nếu có thể nhìn ra được, như vậy chắc Nhạc Nhất Nhạc cũng thích mình, nếu như không nhìn ra, như vậy cô ấy nhất định là không thích mình.
"Tôi chỉ có thể nói Nhất Nhạc không phải là người hướng ngoại như cậu, cô ấy có tâm trạng gì đều sẽ cố gắng giấu kỹ, không dễ để cho chúng tôi phát hiện ra." Tối thiểu, cô không dễ phát hiện được.
Trước đó, Nhạc Nhất Nhạc thích một người cùng ngành, nhưng chẳng phải cô đã không nhận ra được sao? Nguyễn Ca ngược lại có biết, chỉ không biết cô ấy nhìn ra được, hay là Nhất Nhạc nói cho biết.
Tưởng Tiểu Trường có hơi thất vọng, anh ta muốn biết nhất chính là phản ứng của Nhạc Nhất Nhạc.
"Nhất Nhạc vẫn luôn nấu cơm ngon như vậy?" Tưởng Tiểu Trường hình như thật sự không tìm được vấn đề nên hỏi một vấn đề bản thân cũng thấy không được tốt lắm.
"Đúng vậy, nấu cơm là hứng thú của cô ấy, cô vẫn rất thích, tay nghề cũng không tệ. Cậu biết vì sao trước đây Nguyễn Ca có thể ở chỗ của cô ấy lâu như vậy không? Ngoại trừ trốn đám Paparazzi, còn bởi vì tài nấu nướng của Nhất Nhạc, cho dù không thích nghi, nhưng vì tài nấu nướng này cũng có thể nhịn xuống mà ở tiếp đấy."
Trong lời nói của Vạn Tố Y có phần đùa giỡn, nhưng Tưởng Tiểu Trường không nghe ra, còn gật đầu đồng ý: "Thảo nào... Tôi đã nói, người giống như Nhạc Nhất Nhạc làm sao có thể chơi cùng Nguyễn Ca."
"Tiểu Trường, tôi còn muốn nhắc nhở cậu một câu." Vạn Tố Y thấy Tưởng Tiểu Trường tùy tiện suy đoán không dựa theo manh mối nào thì nghiêm túc nói.
Tưởng Tiểu Trường chăm chú nhìn Vạn Tố Y, thể hiện bộ dạng nghiêm túc nghe dạy.
Vạn Tố Y là người bạn tốt nhất của Nhạc Nhất Nhạc, những lời cô nói liên quan tới Nhạc Nhất Nhạc thì chắc chắn đều chính xác.
"Nếu như cậu muốn theo đuổi Nhất Nhạc thì không thể dùng cách theo đuổi những cô gái trước kia được, Nhất Nhạc không giống với những cô gái bình thường, nếu như cậu thông báo phô trương ở trước chỗ đông người, cô ấy sẽ không thấy lãng mạn, mà còn khó chịu."
"Vì sao?"
"Cô ấy không thích để người khác nhìn thấy chuyện của mình, nhưng nếu như cậu chỉ đang nói lúc không có ai, tỏ tình khi chỉ có hai người thì tình hình có thể sẽ tốt hơn rất nhiều."
Vạn Tố Y vẫn cho rằng Nhạc Nhất Nhạc lâu không yêu ai không phải vì người tỏ tình dùng sai cách mà ánh mắt quá mạnh mẽ, liếc mắt đã làm cho cô ấy nhìn ra.
Nhạc Nhất Nhạc không phải là cô gái thích hư vinh, cô ấy thích tình cảm của riêng hai người, mà không phải để cho tất cả mọi người nhìn thấy tình yêu của mình. So với lãng mạn, cô ấy càng thích người đàn ông tốt quan tâm tới một mình cô hơn.
Chỉ từ những điều kiện này lại thấy được, Tưởng Tiểu Trường đặc biệt không phù hợp với tiêu chuẩn của Nhạc Nhất Nhạc. So với cô ấy, Tưởng Tiểu Trường thuộc về phái nông nổi, người đàn ông trong lòng có chút hư vinh, khi theo đuổi, anh ta chắc chắn thích dùng các cách phô trương.
Nghe Vạn Tố Y nói vậy, Tưởng Tiểu Trường chắp tay cảm ơn Vạn Tố Y: "Tôi sẽ học tập! Cảm ơn bà chị chỉ giáo."
"Đừng chỉ giỏi nói mồm, nếu như thật sự thích thì phải cố gắng theo đuổi, nhưng nếu như cô ấy không thích cậu thì đừng có quấn quýt không ngừng, về sau gặp mặt sẽ rất xấu hổ." Vạn Tố Y cười nhắc nhở Tưởng Tiểu Trường.
Tưởng Tiểu Trường gật đầu. Xe đã đến Hải Viên.
Tưởng Tiểu Trường thấy tài xế sắp đánh xe vào trong thì lập tức mở miệng: "Bác tài, dừng lại đi, tôi xuống đây là được rồi."
"Cậu không vào một lát à?" Vạn Tố Y còn tưởng rằng anh ta ít nhất sẽ gặp Mạnh Kiều Dịch một lát.
Tưởng Tiểu Trường lắc đầu, từ chối: "Không, em còn có việc phải làm. Ngày mai công ty có việc cần phải tìm Kiều Dịch, đến lúc đó em sẽ trực tiếp tới công ty tìm anh ấy. Nhiều ngày không gặp, lần đầu tiên gặp lại rất quan trọng, ngày mai ít nhiều anh ấy cũng dễ nói chuyện hơn, nếu như gặp lúc này, ngày mai gặp chỉ sẽ làm phiền em thôi."
Vạn Tố Y rất thích lý luận của Tưởng Tiểu Trường, nếu như Tưởng Tiểu Trường theo đuổi con gái mà có kinh nghiệm như thế, có thể sẽ không cần phải xin cô giúp đỡ.
Tưởng Tiểu Trường xuống xe chào Vạn Tố Y, chiếc xe nhanh chóng tiến vào Hải Viên.
Lúc này, Mạnh Kiều Dịch đang nhà, một tay đỡ Yến Yến đang học đi.
"Mommy..." Yến Yến thấy Vạn Tố Y trở về thì gọi cô với giọng điệu trẻ con.
Vạn Tố Y thấy Yến Yến kéo một đầu ngón tay của Mạnh Kiều Dịch đã có thể đứng rất vững thì mỉm cười: "Yến Yến giỏi như vậy à?"
"Hì hì." Yến Yến hình như có thể nghe được Vạn Tố Y đang khen mình, cười hì hì nhìn Vạn Tố Y trông rất đáng yêu.
Vạn Tố Y quan sát Yến Yến và hỏi Mạnh Kiều Dịch: "Nhỏ như vậy đã học bước đi, có phải hơi sớm không anh?"
"Không còn sớm nữa, con bé đã mười hai tháng lẻ sáu ngày, hơn một tuổi rồi. Anh và chị cả đều biết đi lúc hơn mười tháng đấy." Mạnh Kiều Dịch hình như có rất nhiều tâm đắc về chuyện đứa trẻ trưởng thành, giống như đã làm cha vài lần vậy.
Nếu Mạnh Kiều Dịch có thể đưa ra ví dụ như vậy, Vạn Tố Y cũng sẽ không nói gì nữa, cúi người chơi cùng Yến Yến: "Tới chỗ mommy này."
Yến Yến thả ngón tay của Mạnh Kiều Dịch ra và lảo đảo bước nhanh giống như chạy về phía Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y giang hai tay lập tức ôm lấy cô bé cười ra tiếng, căn bản không dừng lại được: "Anh có thấy con bé chạy tới không?"
"Có." Mạnh Kiều Dịch cũng không nhịn được cười, mở miệng hình dung: "Giống như phía sau có một con chó dữ vậy."
"Đâu chỉ vậy chứ! Anh xem con bé rụt cả cổ lại, rõ ràng là sợ nhưng không muốn mất mặt, kiên trì tới đây này." Vạn Tố Y nhìn con gái trong lòng, trên mặt vẫn tươi cười.
Mạnh Kiều Dịch cúi người và ngồi xổm xuống giơ tay về phía con gái gọi: "Nào, con đến chỗ daddy đi."
Có thể Yến Yến sợ ngã nên cứ ngồi ở trong lòng Vạn Tố Y, dù thế nào cũng không qua, còn lắc đầu từ chối anh: "Không, không, Yến Yến... không."
"Phát âm rõ ràng như vậy à, con gái của mẹ thật giỏi." Vạn Tố Y khẽ xoa đầu con gái và khen ngợi.
Yến Yến vĩnh viễn luôn nghe rõ lời người khác khen mình, nhìn Vạn Tố Y cười hì hì như hiểu được lời co nói vậy.
"Đúng rồi, em nhìn bản báo cáo gần đây, dường như sản phẩm của bọn em trong các quầy kinh doanh riêng trong Đại Hưng đều bán không tệ." Vạn Tố Y ôm Yến Yến bỗng nhiên ngẩng đầu và nói với Mạnh Kiều Dịch.
Bình thường khi về nhà cô không thích nói chuyện công việc, nhưng hiếm có được một lần Yến Yến muốn cô mà không cần Mạnh Kiều Dịch, tâm tình của cô không tệ nên sẵn lòng nói thêm vài câu.
"Đúng vậy, anh cũng thấy, còn bán chạy hơn cả sản phẩm nội bộ của bọn anh đấy." Mạnh Kiều Dịch cũng tán thưởng Vạn Tố Y về điều này.
Cô muốn làm gì thì nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm tốt, hơn nữa, cô vĩnh viễn đều đi hàng đầu, mức độ nhạy bén đối với sản phẩm rất cao.
"Cho nên, gần đây tập đoàn có thể sẽ tìm em nói chuyện hợp tác." Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, tiết lộ một tin tức cho cô biết.