Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 471
67471.
Lý Nhược Hàm lắc đầu và vẫn phủ nhận: "Không phải em, không thể nào là em được..."
Lý Nhược Hàm khao khát nhìn Lương Dần, hy vọng hắn có thể tin tưởng mình. Đáng tiếc lúc cô đang cầu khẩn hắn, máu trong cơ thể cô ta cũng lạnh dần, chính bản thân cô ta... cũng rất khó tin mình.
Lương Dần hất cô ta mà hoàn toàn không lưu luyến: "Nói về chứng cứ."
Lương Dần giống như đã sớm chuẩn bị, trực tiếp lấy một quyển nhật ký từ trong ngắn kéo ở phòng của Kha Kha tại tầng dưới và vứt tới trước mặt cô ta.
Lý Nhược Hàm nhìn quyển nhật ký và lập tức quay đi, giống như trên đó có hơi nóng có thể đốt cháy cô ta vậy, bàn tay vừa chạm tới quyển nhật ký đã hất ra: "Không, không, em không muốn xem!"
"Không xem à? Không xem thì tôi đọc cho cô nghe nhứ?" Lương Dần cầm quyển sổ trên mặt đất lên, nói với cô trước mà không để lại một đường lui nào: "Nhược Hàm, em đừng nói cho chị biết, em thích chồng chị. Em khiến chị rơi vào tình cảnh khó xử, hai bên đều là người chị yêu, em bảo chị phải quyết định thế nào?"
, "..." Lý Nhược Hàm chỉ nghe được Lương Dần đọc một câu đã không thể kiên trì nghe tiếp được nữa, lập tức cắt ngang: "Đừng đọc nữa!"
"Thế nào? Cô sợ rồi à?"
Cô ta nói không thích nghe, Lương Dần quả thật không đọc nữa, ánh mắt chậm rãi từ rời khỏi trang giấy và nhìn về phía cô ta, nụ cười trên mặt càng thêm lạnh lùng.
"Một người biến mất lâu như vậy, vì sao còn phải xuất hiện ở trong cuộc sống của tôi, vì sao..." Lý Nhược Hàm chán chường cúi đầu xuống, chậm rãi nhắm mắt lại. Khi cô ta mở mắt ra, đôi mắt đỏ lên đầy căm hận: "Cô ta đáng chết!"
"Kẻ đáng chết chính là cô."
Lương Dần nhẹ nhàng nói một câu rất nghiêm khắc, rõ ràng rất tổn thương người khác.
Lý Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn hắn, mặc cho nước mắt rơi xuống: "Ở trong lòng anh, có phải chị ta trong sáng như con thỏ trắng nhỏ, mặc em bắt nạt, đúng không?"
"..."
Lương Dần không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn Lý Nhược Hàm càng lúc càng lạnh.
"Ha ha, mấy năm nay, chị ta rất thích diễn kịch. Ngay cả chết cũng không buông tha, chỉ dựa vào quyển sổ chị ta cố ý để lại thì không thể không nói chị ra rất biết cách tính kế người khác!" Trong ánh mắt Lý Nhược Hàm đầy căm hận đối với Lý Nhược Tình.
"Chị ta chờ thời gian rất lâu mới để cho anh biết tới quyển nhất ký này. Anh có biết là vì sao không?" Trong mắt Lương Dần đầy bi thương, khi cúi đầu cũng nói ra những lời khó chịu nổi.
"Ngày đầu tiên chị ta viết nhật ký chính là khi phát hiện anh lừa dối chị ta, chị ta lo lắng có một ngày mình không thể lớn lên cùng đứa trẻ nên mới viết quyển nhật ký này, nhưng cuối cùng chị ta không đủ nhẫn tâm đối với anh, nên tất nhiên giao cho luật sư chờ chín năm sau mới giao đến trên tay của Kha Kha." Lương Dần hiểu rõ dụng ý của Lý Nhược Tình.
Chị ta đang cho Lý Nhược Hàm cơ hội, cơ hội chín năm, nếu như Lý Nhược Hàm có thể làm cho thì chị ta cũng có thể nhận được Lương Dần, nhưng Kha Kha bắt đầu hiểu chuyện, chị ta muốn rời khỏi Lương Dần. Lý Nhược Tình bằng lòng tiếp nhận chuyện Lương Dần quên mình để bắt đầu cuộc sống mới, nhưng chị ta không thể để cho đứa trẻ cảm thấy chị ta không thương con, bởi vì chị ta biết, Lý Nhược Hàm sẽ không hết lòng yêu đứa con của chị ta.
Lý Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Lương Dần, cũng không vì lời Lương Dần nói mà tránh né nữa: "Cái này chứng minh chị ta lương thiện sao? Đây không phải là vừa vặn chứng minh chị ta vô cùng tàn nhẫn tâm sao..."
Đối với Lý Nhược Hàm, Lý Nhược Tình hoàn toàn chỉ muốn làm người tốt, nhưng không làm người tốt đến cùng, nếu phát hiện vì sao không nói thẳng, cần gì phải đợi đến chín năm sau, khi cô ta hạnh phúc, Lý Nhược Tình mới nhảy ra, Lý Nhược Tình chính là muốn đẩy ngã cô ta vào lúc cô ta hoàn toàn không đề phòng thời gian!
"Cô thật sự hết thuốc chữa rồi, cô không cảm thấy mình làm như vậy là sai sao?" Lương Dần có phần nghiến răng nghiến lợi nói.
Lý Nhược Hàm ám chỉ trong toàn bộ quá trình, cô ta chỉ ra tay với Lý Nhược Tình một lần, đồng thời bị Lý Nhược Tình phát hiện ra, chính là một lần trong quyển nhật ký của chị ta. Lần đó, Lý Nhược Hàm chuẩn bị cho Lý Nhược Tình cơm cà ri gà, nhưng cô ta bỏ rất nhiều bột hoa hồng vào bên trong. Sở dĩ Lý Nhược Tình phát hiện ra cũng là vì Lý Nhược Hàm ngăn cản chị ta. Lý Nhược Tình là người nhà đối xử tốt nhất với Lý Nhược Hàm, Lý Nhược Hàm vẫn tính là có chút lương tâm. Chẳng qua Lý Nhược Hàm hành hạ tinh thần đối với Lý Nhược Tình cũng đủ làm chị ta suy sụp.
Lương Dần cảm thấy điểm đáng ghê tởm nhất của Lý Nhược Hàm chính là cô ta ngụy tạo chuyện hắn và cô ta yêu nhau.
Lương Dần thật sự qua lại với Lý Nhược Hàm là hai năm sau khi Lý Nhược Tình qua đời, trước đó, giữa hai người bọn họ cũng không có liên hệ gì, nhưng những gì Lý Nhược Hàm nói với Lý Nhược Tình không phải như vậy.
Lý Nhược Hàm không chỉ nói cho chị mình biết mình thích Lương Dần, cô ta thậm chí còn nói cho chị mình biết Lương Dần cũng yêu cô ta, chỉ có điều Lý Nhược Tình không thể vứt bỏ được cả hai người, theo lời cô ta nói, Lý Nhược Tình thành người cản trở bọn họ.
Trên đời này, cũng chỉ có Lý Nhược Tình mới tin được những lời vô lý của Lý Nhược Hàm. Khi đó Lý Nhược Hàm mặt mũi bình thường lại nhát gan khiến người phiền chán, cha đặt hết hy vọng vào Lý Nhược Tình, nhưng không may, Lý Nhược Tình gả cho Lương Dần, ở trong suy nghĩ ban đầu của cha, Lý Nhược Tình chắc phải lấy một người đàn ông môn đăng hộ đối.
Sau khi Lý Nhược Tình chết, Lý Nhược Hàm cảm thấy sợ hãi nên trốn đến nước ngoài, sau hai năm mới trấn tĩnh lại mà về nước.
Mấy năm qua, Lương Dần ngậm miệng không nhắc tới Lý Nhược Tình, Lý Nhược Hàm cho rằng trong lòng hắn không yêu Lý Nhược Tình lắm. Sau khi Lương Dần ở cùng cô ta, cô ta càng cho rằng hắn đã quên Lý Nhược Tình rồi.
Nhưng dù thế nào cô ta cũng không ngờ được Lương Dần sẽ vì cái chết của Lý Nhược Tình mà căng thẳng với mình tới như vậy.
Lúc này, Lý Nhược Hàm hình như mất đi tất cả lợi thế có thể làm cho Lương Dần ở lại bên cạnh mình, cô ta chỉ có thể lấy gia đình của mình ra: "Lương Dần, anh tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ! Nếu như anh cố ý ly hôn với em, em sẽ làm cho anh mất đi tất cả gì bây giờ anh đang có, bao gồm cuộc sống giàu có và công việc!"
Lương Dần cũng không bị Lý Nhược Hàm hù dọa, trên mặt cười lạnh: "Cô định làm thế nào để tôi mất đi những thứ đó?"
"Anh đừng quên, Kailin là công ty của cha em! Chúng ta ly hôn, anh bỏ rơi vợ con, anh thấy cha em còn có thể tha thứ cho anh được sao? Cho dù cha em có thể ngại mặt mũi mà bỏ qua cho anh, nhưng em là con gái mà cha thương yêu nhất, anh nói xem, nếu như em bảo cha em đuổi việc anh, ông sẽ làm thế nào?" Cô ta nói như vậy còn chưa đủ: "Em quen biết rất nhiều bạn bè, nếu như em bảo truyền thông đăng tin anh bỏ rơi vợ con, anh còn có thể làm việc trong ngành này nữa sao?"
Đã qua lâu như vậy, Lương Dần cuối cùng phát hiện ra Lý Nhược Hàm có điểm đáng để người ta thưởng thức. Cô ta vẫn có thể quyết đoán, tối thiểu sau khi ngã đau như vậy vẫn còn sức để uy hiếp người khác.
"Tôi rất khen ngợi lòng dũng cảm của cô, nhưng trước khi uy hiếp tôi, tốt nhất cô nên tìm hiểu rõ ràng xem bây giờ chủ công ty cuối cùng là ai." Lương Dần mỉm cười dùng ngón tay kéo cà vạt của mình.
Lý Nhược Hàm nghe hắn nói vậy, con ngươi vô thức giãn to ra.
Lý Nhược Hàm lắc đầu và vẫn phủ nhận: "Không phải em, không thể nào là em được..."
Lý Nhược Hàm khao khát nhìn Lương Dần, hy vọng hắn có thể tin tưởng mình. Đáng tiếc lúc cô đang cầu khẩn hắn, máu trong cơ thể cô ta cũng lạnh dần, chính bản thân cô ta... cũng rất khó tin mình.
Lương Dần hất cô ta mà hoàn toàn không lưu luyến: "Nói về chứng cứ."
Lương Dần giống như đã sớm chuẩn bị, trực tiếp lấy một quyển nhật ký từ trong ngắn kéo ở phòng của Kha Kha tại tầng dưới và vứt tới trước mặt cô ta.
Lý Nhược Hàm nhìn quyển nhật ký và lập tức quay đi, giống như trên đó có hơi nóng có thể đốt cháy cô ta vậy, bàn tay vừa chạm tới quyển nhật ký đã hất ra: "Không, không, em không muốn xem!"
"Không xem à? Không xem thì tôi đọc cho cô nghe nhứ?" Lương Dần cầm quyển sổ trên mặt đất lên, nói với cô trước mà không để lại một đường lui nào: "Nhược Hàm, em đừng nói cho chị biết, em thích chồng chị. Em khiến chị rơi vào tình cảnh khó xử, hai bên đều là người chị yêu, em bảo chị phải quyết định thế nào?"
, "..." Lý Nhược Hàm chỉ nghe được Lương Dần đọc một câu đã không thể kiên trì nghe tiếp được nữa, lập tức cắt ngang: "Đừng đọc nữa!"
"Thế nào? Cô sợ rồi à?"
Cô ta nói không thích nghe, Lương Dần quả thật không đọc nữa, ánh mắt chậm rãi từ rời khỏi trang giấy và nhìn về phía cô ta, nụ cười trên mặt càng thêm lạnh lùng.
"Một người biến mất lâu như vậy, vì sao còn phải xuất hiện ở trong cuộc sống của tôi, vì sao..." Lý Nhược Hàm chán chường cúi đầu xuống, chậm rãi nhắm mắt lại. Khi cô ta mở mắt ra, đôi mắt đỏ lên đầy căm hận: "Cô ta đáng chết!"
"Kẻ đáng chết chính là cô."
Lương Dần nhẹ nhàng nói một câu rất nghiêm khắc, rõ ràng rất tổn thương người khác.
Lý Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn hắn, mặc cho nước mắt rơi xuống: "Ở trong lòng anh, có phải chị ta trong sáng như con thỏ trắng nhỏ, mặc em bắt nạt, đúng không?"
"..."
Lương Dần không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn Lý Nhược Hàm càng lúc càng lạnh.
"Ha ha, mấy năm nay, chị ta rất thích diễn kịch. Ngay cả chết cũng không buông tha, chỉ dựa vào quyển sổ chị ta cố ý để lại thì không thể không nói chị ra rất biết cách tính kế người khác!" Trong ánh mắt Lý Nhược Hàm đầy căm hận đối với Lý Nhược Tình.
"Chị ta chờ thời gian rất lâu mới để cho anh biết tới quyển nhất ký này. Anh có biết là vì sao không?" Trong mắt Lương Dần đầy bi thương, khi cúi đầu cũng nói ra những lời khó chịu nổi.
"Ngày đầu tiên chị ta viết nhật ký chính là khi phát hiện anh lừa dối chị ta, chị ta lo lắng có một ngày mình không thể lớn lên cùng đứa trẻ nên mới viết quyển nhật ký này, nhưng cuối cùng chị ta không đủ nhẫn tâm đối với anh, nên tất nhiên giao cho luật sư chờ chín năm sau mới giao đến trên tay của Kha Kha." Lương Dần hiểu rõ dụng ý của Lý Nhược Tình.
Chị ta đang cho Lý Nhược Hàm cơ hội, cơ hội chín năm, nếu như Lý Nhược Hàm có thể làm cho thì chị ta cũng có thể nhận được Lương Dần, nhưng Kha Kha bắt đầu hiểu chuyện, chị ta muốn rời khỏi Lương Dần. Lý Nhược Tình bằng lòng tiếp nhận chuyện Lương Dần quên mình để bắt đầu cuộc sống mới, nhưng chị ta không thể để cho đứa trẻ cảm thấy chị ta không thương con, bởi vì chị ta biết, Lý Nhược Hàm sẽ không hết lòng yêu đứa con của chị ta.
Lý Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Lương Dần, cũng không vì lời Lương Dần nói mà tránh né nữa: "Cái này chứng minh chị ta lương thiện sao? Đây không phải là vừa vặn chứng minh chị ta vô cùng tàn nhẫn tâm sao..."
Đối với Lý Nhược Hàm, Lý Nhược Tình hoàn toàn chỉ muốn làm người tốt, nhưng không làm người tốt đến cùng, nếu phát hiện vì sao không nói thẳng, cần gì phải đợi đến chín năm sau, khi cô ta hạnh phúc, Lý Nhược Tình mới nhảy ra, Lý Nhược Tình chính là muốn đẩy ngã cô ta vào lúc cô ta hoàn toàn không đề phòng thời gian!
"Cô thật sự hết thuốc chữa rồi, cô không cảm thấy mình làm như vậy là sai sao?" Lương Dần có phần nghiến răng nghiến lợi nói.
Lý Nhược Hàm ám chỉ trong toàn bộ quá trình, cô ta chỉ ra tay với Lý Nhược Tình một lần, đồng thời bị Lý Nhược Tình phát hiện ra, chính là một lần trong quyển nhật ký của chị ta. Lần đó, Lý Nhược Hàm chuẩn bị cho Lý Nhược Tình cơm cà ri gà, nhưng cô ta bỏ rất nhiều bột hoa hồng vào bên trong. Sở dĩ Lý Nhược Tình phát hiện ra cũng là vì Lý Nhược Hàm ngăn cản chị ta. Lý Nhược Tình là người nhà đối xử tốt nhất với Lý Nhược Hàm, Lý Nhược Hàm vẫn tính là có chút lương tâm. Chẳng qua Lý Nhược Hàm hành hạ tinh thần đối với Lý Nhược Tình cũng đủ làm chị ta suy sụp.
Lương Dần cảm thấy điểm đáng ghê tởm nhất của Lý Nhược Hàm chính là cô ta ngụy tạo chuyện hắn và cô ta yêu nhau.
Lương Dần thật sự qua lại với Lý Nhược Hàm là hai năm sau khi Lý Nhược Tình qua đời, trước đó, giữa hai người bọn họ cũng không có liên hệ gì, nhưng những gì Lý Nhược Hàm nói với Lý Nhược Tình không phải như vậy.
Lý Nhược Hàm không chỉ nói cho chị mình biết mình thích Lương Dần, cô ta thậm chí còn nói cho chị mình biết Lương Dần cũng yêu cô ta, chỉ có điều Lý Nhược Tình không thể vứt bỏ được cả hai người, theo lời cô ta nói, Lý Nhược Tình thành người cản trở bọn họ.
Trên đời này, cũng chỉ có Lý Nhược Tình mới tin được những lời vô lý của Lý Nhược Hàm. Khi đó Lý Nhược Hàm mặt mũi bình thường lại nhát gan khiến người phiền chán, cha đặt hết hy vọng vào Lý Nhược Tình, nhưng không may, Lý Nhược Tình gả cho Lương Dần, ở trong suy nghĩ ban đầu của cha, Lý Nhược Tình chắc phải lấy một người đàn ông môn đăng hộ đối.
Sau khi Lý Nhược Tình chết, Lý Nhược Hàm cảm thấy sợ hãi nên trốn đến nước ngoài, sau hai năm mới trấn tĩnh lại mà về nước.
Mấy năm qua, Lương Dần ngậm miệng không nhắc tới Lý Nhược Tình, Lý Nhược Hàm cho rằng trong lòng hắn không yêu Lý Nhược Tình lắm. Sau khi Lương Dần ở cùng cô ta, cô ta càng cho rằng hắn đã quên Lý Nhược Tình rồi.
Nhưng dù thế nào cô ta cũng không ngờ được Lương Dần sẽ vì cái chết của Lý Nhược Tình mà căng thẳng với mình tới như vậy.
Lúc này, Lý Nhược Hàm hình như mất đi tất cả lợi thế có thể làm cho Lương Dần ở lại bên cạnh mình, cô ta chỉ có thể lấy gia đình của mình ra: "Lương Dần, anh tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ! Nếu như anh cố ý ly hôn với em, em sẽ làm cho anh mất đi tất cả gì bây giờ anh đang có, bao gồm cuộc sống giàu có và công việc!"
Lương Dần cũng không bị Lý Nhược Hàm hù dọa, trên mặt cười lạnh: "Cô định làm thế nào để tôi mất đi những thứ đó?"
"Anh đừng quên, Kailin là công ty của cha em! Chúng ta ly hôn, anh bỏ rơi vợ con, anh thấy cha em còn có thể tha thứ cho anh được sao? Cho dù cha em có thể ngại mặt mũi mà bỏ qua cho anh, nhưng em là con gái mà cha thương yêu nhất, anh nói xem, nếu như em bảo cha em đuổi việc anh, ông sẽ làm thế nào?" Cô ta nói như vậy còn chưa đủ: "Em quen biết rất nhiều bạn bè, nếu như em bảo truyền thông đăng tin anh bỏ rơi vợ con, anh còn có thể làm việc trong ngành này nữa sao?"
Đã qua lâu như vậy, Lương Dần cuối cùng phát hiện ra Lý Nhược Hàm có điểm đáng để người ta thưởng thức. Cô ta vẫn có thể quyết đoán, tối thiểu sau khi ngã đau như vậy vẫn còn sức để uy hiếp người khác.
"Tôi rất khen ngợi lòng dũng cảm của cô, nhưng trước khi uy hiếp tôi, tốt nhất cô nên tìm hiểu rõ ràng xem bây giờ chủ công ty cuối cùng là ai." Lương Dần mỉm cười dùng ngón tay kéo cà vạt của mình.
Lý Nhược Hàm nghe hắn nói vậy, con ngươi vô thức giãn to ra.