Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 470
67470.
Lý Nhược Hàm nhìn hắn, vẻ mặt không thể tin được, hắn... tại sao lại trở nên khác thường như vậy?
"Vì sao? Vì sao anh bỗng nhiên đưa cái này cho em?" Cô ta đã nhìn ra được Lương Dần đang cười lạnh, hắn không nói đùa, mà đặc biệt nghiêm túc đang nói chuyện này với cô ta.
Nhưng cô ta không nghĩ ra tại sao lại như vậy! Trong thời gian này, tình cảm của bọn họ rõ ràng rất tốt, hắn thậm chí lo lắng cô ta sẽ mệt nên cho cô ta ra ngoài du lịch, vì sao bây giờ lại biến thành như vậy! Mọi chuyện trái ngược như vậy, cuối cùng hẳn phải có một nguyên nhân.
Lương Dần vặn cổ, trên mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn và lạnh lùng: "Cô không biết vì sao à? Nếu bảo tôi nói rõ lý lẽ, sợ rằng một ngày cũng nói không hết."
Những chuyện cô ta đã làm với hắn, từ trước đến nay hắn chưa từng ghi lại nhưng vẫn nhớ rõ ràng từng chuyện một. Bây giờ, hắn đã đạt được mục đích của mình cũng không nhất thiết phải nói ra.
Lúc này, Lý Nhược Hàm không còn tâm trạng nào khác ngoài sợ hãi và khó chịu, cô ta thấy rất khủng hoảng, nhưng vào giờ phút này không biết nên thể hiện ra thế nào.
"Anh... tối thiểu anh phải cho em biết nguyên nhân chứ? Còn nữa, Lương Dần, anh xác định muốn ly hôn với em sao? Bây giờ em còn đang mang thai con của anh đấy! Chúng ta ly hôn... vậy đứa trẻ, còn đứa trẻ thì phải làm thế nào..."
"Tôi xác định, đồng thời tôi chắc chắn như ngày hôm nay." Lương Dần liếc mắt nhìn về phía bụng của Lý Nhược Hàm, đầy khinh miệt.
Hắn cười lạnh và xoay người muốn rời đi, không muốn nói thêm với cô ta câu nào nữa. Cô ta bình tĩnh nhìn hắn, thấy hắn thật sự muốn đi thì lập tức ôm lấy hắn, trong giọng nói đầy cầu xin: "Rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì, vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Lương Dần, em thích anh nhiều năm như vậy, em có thể chắc chắn, trên đời này không có người nào thích anh hơn em, em đã vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ anh không thể bỏ em được!"
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, Lý Nhược Hàm đã khóc lóc, căn bản không thể khống chế được tâm tình.
Lương Dần mặc cho cô ta khóc mà không hề đẩy, nhưng cũng không an ủi cô ta.
"Cho nên cô cảm thấy rất oan ức đúng không?"
"Không phải, không phải... Em không biết nói gì... em không thể không có anh. Trước đây, khi em thích anh thì anh đã ở cùng với chị em, em không thể chịu được nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể trốn ra nước ngoài học, không có chị, em thật vất vả mới có cơ hội thì làm sao có thể buông tay? Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh thật sự không có chút tình cảm nào với em sao?"
Lương Dần khẽ cười, giật tay Lý Nhược Hàm ra và xoay người nhìn cô ta nói: "Làm sao có thể không có tình cảm được? Đương nhiên là có tình cảm, tôi hận cô, nếu không phải vì pháp luật hạn chế, tôi thậm chí muốn đích thân giết cô!"
Mắt Lý Nhược Hàm nhìn chằm chằm vào Lương Dần, chưa bao giờ cô ta thấy dáng vẻ của hắn khủng khiếp như vậy.
Ở trong lòng của cô ta, hắn vẫn luôn thản nhiên, cũng không có quá nhiều cảm xúc và tâm trạng, đây là lần đầu tiên cô ta thấy hắn có phản ứng kịch liệt như vậy nên bản năng lùi lại phía sau: "Em... Em không biết anh có ý gì..."
Cho dù cô ta không biết Lương Dần có ý gì, nhưng cô ta vẫn thấy chột dạ.
"Không rõ sao?" Khóe miệng Lương Dần cong lên, nghiêng người nhìn cô ta với vẻ mặt đầy xem thường: "Cô có thể không biết bất cứ chuyện gì, nhưng chắc cô cũng hiểu tôi yêu Nhược Tình thế nào."
"..."
Cái tên Lý Nhược Tình này đã biến mất khỏi cuộc sống của Lý Nhược Hàm quá lâu, khi nghe hắn nhắc tới Lý Nhược Tình, cô ta thậm chí có chút kinh ngạc, không hiểu Lý Nhược Tình là ai.
Nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn lại làm cho cô ta không thể không nghiêm túc đối mặt với vấn đề của hắn, trong nháy mắt khi hiểu ra, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt.
"Liên quan gì đến chị?" Cho dù trong lòng đầy khủng hoảng, nhưng cô ta vẫn cố giữ nét mặt bình tĩnh hỏi ngược Lương Dần.
Lương Dần hỏi thẳng cô ta: "Cái chết của Nhược Tình có liên quan tới cô."
"... Anh nói gì vậy?" Lý Nhược Hàm dường như quá sợ hãi, con ngươi lập tức mở to.
"Cô giả vờ rất tốt." Lương Dần nhìn chằm chằm vào biểu tình trên mặt Lý Nhược Hàm, thậm chí còn vỗ tay khen ngợi cô ta: "Thật ra, tôi đã suy nghĩ từ rất lâu rồi, cô không làm diễn viên thì đúng là đáng tiếc."
"..."
Lý Nhược Hàm không rõ Lương Dần biết được bao nhiêu, nhưng rất nhiều lời hắn nói đã làm cho cô ta thấy chột dạ và hoảng sợ. Cô ta không dám nói lời nào, im lặng nghe Lương Dần nói.
Trong lúc nghe Lương Dần nói, trong đầu cô ta không ngừng suy nghĩ xem lát nữa mình nên trả lời thế nào.
Lương Dần không nhìn Lý Nhược Hàm nữa, không phải bởi vì luyến tiếc, cũng không phải bởi vì tâm trạng đã dịu xuống. Mà là hắn không muốn nhìn cô ta thêm nữa.
"Nhiều năm như vậy, cô từng ở trong phòng của Nhược Tình, đứng ở trên chỗ đứng của Nhược Tình, ngủ với chồng của cô ấy, cô có cảm tưởng gì? Vào lúc đêm khuya vắng người, cô có cảm thấy khủng hoảng không? Cô thật sự cho rằng Nhược Tình chết rồi thì tôi sẽ không biết gì sao?"
"Lương Dần, Lương Dần... Có phải ai đó nói gì với anh không? Chuyện này có phải là thật hay không, anh không thể phán đoán được à?" Lý Nhược Hàm xông tới nắm lấy áo của Lương Dần, trong lòng vẫn tự nhủ hắn không có bất kỳ chứng cứ nào, bất cứ chuyện gì cũng có thể lật ngược lại được.
Lương Dần cười rất lạnh lùng, hắn hất tay cô ta ra, thậm chí căn bản không để ý tới cô ta đang mang thai.
Lý Nhược Hàm bị hất ra thì đập về phía cái bàn. Cô ta lập tức đau đớn che bụng của mình. Thật may bụng cô ta không sao, chỉ là xương trên người rất đau.
"Chắc cô không ngờ Nhược Tình có giữ lại một quyển nhật ký." Lương Dần nhìn Lý Nhược Hàm nằm dưới đất mà không hề có ý đỡ cô ta dậy.
Giọng Lương Dần rất khẽ, giống như không phải hắn vậy, Lý Nhược Hàm nghe được thì khắp người đều nổi da gà.
Vào giờ phút này, Lý Nhược Hàm hẳn đã cảm nhận được khủng hoảng lớn nhất trong đời mình.
"Chị... chị ấy nói gì?" Lý Nhược Hàm cố nuốt nước bọt, có phần bất an nói không được lưu loát.
"Cô ấy nói, cô ấy biết dụng ý của cô, cũng biết cô cho cô ấy ăn gì, nhưng cô là em gái của cô ấy, cho dù biết cô có suy nghĩ không nên có với chồng mình nhưng vẫn phải giả vờ không biết, bởi vì không thể tổn thương cô." Lương Dần cúi người, lạnh lùng nhìn Lý Nhược Hàm ngồi ở trước mặt.
Lý Nhược Hàm nắm thật chặt lấy vạt áo của mình, trán đầy mồ hôi.
"Cô hẳn cũng không ngờ, bí mật này sẽ bị Kha Kha phát hiện ra." Lương Dần cắn chặt răng, nếu như lời lẽ có thể đổi lại thành dao, sợ rằng Lý Nhược Hàm đã sớm chết bởi lời nói của hắn.
Lần này, Lý Nhược Hàm không dám lại gần Lương Dần, trái lại theo bản năng lùi về phía sau, nhưng hắn không cho cô ta có cơ hội này, nắm chặt lấy vai của cô ta khiến cô ta không thể trốn nữa: "Bây giờ tôi thấy thật sự may mắn vì quan hệ giữa Kha Kha và cô không tốt, nếu như các người có quan hệ không tệ, tôi phải giải thích với con bé thế nào vèề chuyện dì nhỏ của nó ép chết mẹ nó."
Lý Nhược Hàm nhìn hắn, vẻ mặt không thể tin được, hắn... tại sao lại trở nên khác thường như vậy?
"Vì sao? Vì sao anh bỗng nhiên đưa cái này cho em?" Cô ta đã nhìn ra được Lương Dần đang cười lạnh, hắn không nói đùa, mà đặc biệt nghiêm túc đang nói chuyện này với cô ta.
Nhưng cô ta không nghĩ ra tại sao lại như vậy! Trong thời gian này, tình cảm của bọn họ rõ ràng rất tốt, hắn thậm chí lo lắng cô ta sẽ mệt nên cho cô ta ra ngoài du lịch, vì sao bây giờ lại biến thành như vậy! Mọi chuyện trái ngược như vậy, cuối cùng hẳn phải có một nguyên nhân.
Lương Dần vặn cổ, trên mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn và lạnh lùng: "Cô không biết vì sao à? Nếu bảo tôi nói rõ lý lẽ, sợ rằng một ngày cũng nói không hết."
Những chuyện cô ta đã làm với hắn, từ trước đến nay hắn chưa từng ghi lại nhưng vẫn nhớ rõ ràng từng chuyện một. Bây giờ, hắn đã đạt được mục đích của mình cũng không nhất thiết phải nói ra.
Lúc này, Lý Nhược Hàm không còn tâm trạng nào khác ngoài sợ hãi và khó chịu, cô ta thấy rất khủng hoảng, nhưng vào giờ phút này không biết nên thể hiện ra thế nào.
"Anh... tối thiểu anh phải cho em biết nguyên nhân chứ? Còn nữa, Lương Dần, anh xác định muốn ly hôn với em sao? Bây giờ em còn đang mang thai con của anh đấy! Chúng ta ly hôn... vậy đứa trẻ, còn đứa trẻ thì phải làm thế nào..."
"Tôi xác định, đồng thời tôi chắc chắn như ngày hôm nay." Lương Dần liếc mắt nhìn về phía bụng của Lý Nhược Hàm, đầy khinh miệt.
Hắn cười lạnh và xoay người muốn rời đi, không muốn nói thêm với cô ta câu nào nữa. Cô ta bình tĩnh nhìn hắn, thấy hắn thật sự muốn đi thì lập tức ôm lấy hắn, trong giọng nói đầy cầu xin: "Rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì, vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Lương Dần, em thích anh nhiều năm như vậy, em có thể chắc chắn, trên đời này không có người nào thích anh hơn em, em đã vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ anh không thể bỏ em được!"
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, Lý Nhược Hàm đã khóc lóc, căn bản không thể khống chế được tâm tình.
Lương Dần mặc cho cô ta khóc mà không hề đẩy, nhưng cũng không an ủi cô ta.
"Cho nên cô cảm thấy rất oan ức đúng không?"
"Không phải, không phải... Em không biết nói gì... em không thể không có anh. Trước đây, khi em thích anh thì anh đã ở cùng với chị em, em không thể chịu được nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể trốn ra nước ngoài học, không có chị, em thật vất vả mới có cơ hội thì làm sao có thể buông tay? Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh thật sự không có chút tình cảm nào với em sao?"
Lương Dần khẽ cười, giật tay Lý Nhược Hàm ra và xoay người nhìn cô ta nói: "Làm sao có thể không có tình cảm được? Đương nhiên là có tình cảm, tôi hận cô, nếu không phải vì pháp luật hạn chế, tôi thậm chí muốn đích thân giết cô!"
Mắt Lý Nhược Hàm nhìn chằm chằm vào Lương Dần, chưa bao giờ cô ta thấy dáng vẻ của hắn khủng khiếp như vậy.
Ở trong lòng của cô ta, hắn vẫn luôn thản nhiên, cũng không có quá nhiều cảm xúc và tâm trạng, đây là lần đầu tiên cô ta thấy hắn có phản ứng kịch liệt như vậy nên bản năng lùi lại phía sau: "Em... Em không biết anh có ý gì..."
Cho dù cô ta không biết Lương Dần có ý gì, nhưng cô ta vẫn thấy chột dạ.
"Không rõ sao?" Khóe miệng Lương Dần cong lên, nghiêng người nhìn cô ta với vẻ mặt đầy xem thường: "Cô có thể không biết bất cứ chuyện gì, nhưng chắc cô cũng hiểu tôi yêu Nhược Tình thế nào."
"..."
Cái tên Lý Nhược Tình này đã biến mất khỏi cuộc sống của Lý Nhược Hàm quá lâu, khi nghe hắn nhắc tới Lý Nhược Tình, cô ta thậm chí có chút kinh ngạc, không hiểu Lý Nhược Tình là ai.
Nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn lại làm cho cô ta không thể không nghiêm túc đối mặt với vấn đề của hắn, trong nháy mắt khi hiểu ra, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt.
"Liên quan gì đến chị?" Cho dù trong lòng đầy khủng hoảng, nhưng cô ta vẫn cố giữ nét mặt bình tĩnh hỏi ngược Lương Dần.
Lương Dần hỏi thẳng cô ta: "Cái chết của Nhược Tình có liên quan tới cô."
"... Anh nói gì vậy?" Lý Nhược Hàm dường như quá sợ hãi, con ngươi lập tức mở to.
"Cô giả vờ rất tốt." Lương Dần nhìn chằm chằm vào biểu tình trên mặt Lý Nhược Hàm, thậm chí còn vỗ tay khen ngợi cô ta: "Thật ra, tôi đã suy nghĩ từ rất lâu rồi, cô không làm diễn viên thì đúng là đáng tiếc."
"..."
Lý Nhược Hàm không rõ Lương Dần biết được bao nhiêu, nhưng rất nhiều lời hắn nói đã làm cho cô ta thấy chột dạ và hoảng sợ. Cô ta không dám nói lời nào, im lặng nghe Lương Dần nói.
Trong lúc nghe Lương Dần nói, trong đầu cô ta không ngừng suy nghĩ xem lát nữa mình nên trả lời thế nào.
Lương Dần không nhìn Lý Nhược Hàm nữa, không phải bởi vì luyến tiếc, cũng không phải bởi vì tâm trạng đã dịu xuống. Mà là hắn không muốn nhìn cô ta thêm nữa.
"Nhiều năm như vậy, cô từng ở trong phòng của Nhược Tình, đứng ở trên chỗ đứng của Nhược Tình, ngủ với chồng của cô ấy, cô có cảm tưởng gì? Vào lúc đêm khuya vắng người, cô có cảm thấy khủng hoảng không? Cô thật sự cho rằng Nhược Tình chết rồi thì tôi sẽ không biết gì sao?"
"Lương Dần, Lương Dần... Có phải ai đó nói gì với anh không? Chuyện này có phải là thật hay không, anh không thể phán đoán được à?" Lý Nhược Hàm xông tới nắm lấy áo của Lương Dần, trong lòng vẫn tự nhủ hắn không có bất kỳ chứng cứ nào, bất cứ chuyện gì cũng có thể lật ngược lại được.
Lương Dần cười rất lạnh lùng, hắn hất tay cô ta ra, thậm chí căn bản không để ý tới cô ta đang mang thai.
Lý Nhược Hàm bị hất ra thì đập về phía cái bàn. Cô ta lập tức đau đớn che bụng của mình. Thật may bụng cô ta không sao, chỉ là xương trên người rất đau.
"Chắc cô không ngờ Nhược Tình có giữ lại một quyển nhật ký." Lương Dần nhìn Lý Nhược Hàm nằm dưới đất mà không hề có ý đỡ cô ta dậy.
Giọng Lương Dần rất khẽ, giống như không phải hắn vậy, Lý Nhược Hàm nghe được thì khắp người đều nổi da gà.
Vào giờ phút này, Lý Nhược Hàm hẳn đã cảm nhận được khủng hoảng lớn nhất trong đời mình.
"Chị... chị ấy nói gì?" Lý Nhược Hàm cố nuốt nước bọt, có phần bất an nói không được lưu loát.
"Cô ấy nói, cô ấy biết dụng ý của cô, cũng biết cô cho cô ấy ăn gì, nhưng cô là em gái của cô ấy, cho dù biết cô có suy nghĩ không nên có với chồng mình nhưng vẫn phải giả vờ không biết, bởi vì không thể tổn thương cô." Lương Dần cúi người, lạnh lùng nhìn Lý Nhược Hàm ngồi ở trước mặt.
Lý Nhược Hàm nắm thật chặt lấy vạt áo của mình, trán đầy mồ hôi.
"Cô hẳn cũng không ngờ, bí mật này sẽ bị Kha Kha phát hiện ra." Lương Dần cắn chặt răng, nếu như lời lẽ có thể đổi lại thành dao, sợ rằng Lý Nhược Hàm đã sớm chết bởi lời nói của hắn.
Lần này, Lý Nhược Hàm không dám lại gần Lương Dần, trái lại theo bản năng lùi về phía sau, nhưng hắn không cho cô ta có cơ hội này, nắm chặt lấy vai của cô ta khiến cô ta không thể trốn nữa: "Bây giờ tôi thấy thật sự may mắn vì quan hệ giữa Kha Kha và cô không tốt, nếu như các người có quan hệ không tệ, tôi phải giải thích với con bé thế nào vèề chuyện dì nhỏ của nó ép chết mẹ nó."