Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 418
67418.
Vạn Tố Y nghe Dương Thục Nghi nói vậy thì hơi ngây người, ánh mắt không khỏi nhìn về phía những cây cảnh không được chỉnh sửa.
Chúng mọc cao thấp không bằng cao, nhìn đã thấy không chỉnh tề.
Vạn Tố Y nghĩ đến chuyện mọi người xa lánh cô khi tham gia tranh tài, có phải bởi vì bọn họ cảm thấy Vạn Tố Y còn chưa đạt tới đến một độ cao như bọn họ không?
Mà khán giả thích Vạn Tố Y cũng bởi vì cô xuất thân từ bọn họ, trình độ thưởng thức giống như bọn họ, đối với bọn họ thì tất cả tuyển thủ tranh tài giống như.
Vạn Tố Y nhìn tới xuất thần, Dương Thục Nghi ở phía sau giảng thuật kiến thức nhưng cô không nghiêm túc nghe. Mãi đến khi Dương Thục Nghi đặt tay lên tay cô, cô mới hoàn hồn cười.
"Tố Y à, con còn muốn tham gia trận so tài kia nữa không?" Dương Thục Nghi là người hâm mộ của Vạn Tố Y, mỗi một cuộc tranh tài của cô, bà đầu không bỏ sót.
Từ góc độ khán giả, Dương Thục Nghi tất nhiên hi vọng Vạn Tố Y có thể trận so tài đến khi lấy được phần thưởng cuối cùng. Nhưng từ góc độ của người nhà cùng mẹ chồng, bà hi vọng cô nhanh chóng kết thúc trận so tài để dưỡng thai.
Trận so tài này, cho dù Dương Thục Nghi chỉ có xem được phần cắt nối sau khi biên tập, nhưng bà vẫn thấy chỗ đó chính là chiến trường.
Loại tâm tình dao động này không tốt cho Vạn Tố Y, nhất là cô chỉ còn chưa tới hai tháng nữa sẽ tới ngày dự tính sinh con.
"Vâng, vẫn còn tiếp tục, phải theo dõi tới cuối ạ." Vạn Tố Y cười có vẻ áy náy nói.
"Chuyện như vậy tất nhiên do bản thân con quyết định rồi, chẳng qua mẹ không hy vọng con quá cực khổ thôi." Dương Thục Nghi chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình với cô.
Vạn Tố Y cười nhìn Dương Thục Nghi với vẻ biết ơn: "Con biết, chuyện như vậy tôi sẽ tự mình điều chỉnh, cảm ơn mẹ."
"Đứa nhỏ này." Dương Thục Nghi không thích nghe Vạn Tố Y nói cảm ơn.
Nhưng bà cũng không yêu cầu Vạn Tố Y phải thay đổi, chỉ cầm lấy tay của cô hỏi: "Hôm nay con muốn ăn gì không? Để mẹ nấu cho con."
Vạn Tố Y có thể nhớ mà tới đây thì bà đã vui mừng rồi.
"Món gì cũng được ạ. Mẹ nấu món gì ăn cũng ngon cả." Vạn Tố Y cười híp mắt, nói rất chân thành.
Dương Thục Nghi thấy Vạn Tố Y nói vậy thì cười càng thêm sung sướng: "Chỉ cần con thích, mẹ cũng thấy vui rồi."
Nói xong, Dương Thục Nghi cũng không tỉa hoa nữa, trực tiếp đặt đồ trong tay xuống, bảo Vạn Tố Y đẩy mình vào trong phòng: "Vừa lúc, buổi chiều con có phải làm gì không?"
"Dạ, không có chuyện gì ạ." Buổi chiều hôm nay, mục đích chủ yếu của Vạn Tố Y chính là muốn ở đây.
"Tốt lắm, đợi lát nữa ăn cơm trưa xong, chúng ta cùng đi tới bệnh viện kiểm tra một chút, vừa lúc hỏi xem có cần chuẩn bị gì không." Giờ cũng sắp sinh nên cần chuẩn bị sẵn sàng, còn bay qua hỏi bác sĩ để tránh quên chuyện gì đó.
Lần này Vạn Tố Y không từ chối. Sau khi cô mang thai, Dương Thục Nghi chưa từng đi với cô qua bệnh viện lần nào. Nếu không cho bà tự mình xem, cô biết bà sẽ không yên lòng.
Vạn Tố Y ngoan ngoãn nghe theo làm cho Dương Thục Nghi càng cao hứng hơn, khi nấu cơm trưa còn làm thêm hai món Vạn Tố Y thích ăn.
Bữa cơm này chỉ có mẹ chồng và con dâu, hai người ăn rất vui vẻ.
Ăn cơm trưa xong, Vạn Tố Y và Dương Thục Nghi lại được tài xế đưa tới bệnh viện.
Dương Thục Nghi đã cùng bạn hẹn trước với bệnh viện bên này, sau khi xuống xe, tài xế đẩy Dương Thục Nghi, bà nắm tay Vạn Tố Y đi vào bệnh viện: "Đợi lát nữa bác sĩ hỏi gì thì trả lời đấy, không nên xấu hổ đấy."
"Vâng, con biết rồi mẹ." Vạn Tố Y khẽ cười trả lời.
"Đợi lát nữa bác sĩ nói thế nào thì con làm như thế. Chỉ cần tốt cho đứa trẻ là được."
Vạn Tố Y vừa trả lời xong, lại nghe người mẹ chồng khác nói. Nhưng người này kém xa Dương Thục Nghi.
Dương Thục Nghi căn dặn con dâu là vì lo lắng cho con dâu. Mà người mẹ chồng này hoàn toàn là lo lắng ảnh hưởng tới cháu của mình, trong lời nói cũng lộ vẻ không thích cùng xem thường con dâu mình.
"Con biết."
Một người phụ nữ khác đi theo người phụ nữ kia ngoan ngoãn trả lời, giọng nói quen thuộc làm cho Vạn Tố Y không nhịn được quay đầu nhìn.
Vạn Tố Y hơi cứng người, ánh mắt nhìn hai người bọn họ hồi lâu.
Người cũng vào bệnh viện không phải là ai khác, mà là mẹ của Sử Tác và Thẩm Nghi San.
Bụng của Thẩm Nghi San cũng lớn dần, lúc này nhìn thấy Vạn Tố Y, cô ta có hơi xấu hổ.
Nhà họ Sử nói chắc như đinh đóng cột sẽ không để ý tới đứa trẻ trong bụng Thẩm Nghi San. Nhưng cuối cùng vẫn quản, nguyên nhân cụ thể là gì thì không biết được.
Mẹ của Sử Tác lạnh lùng nhìn Thẩm Nghi San, lúc quay sang cũng không mấy hài lòng, nhưng khi nhìn thấy Vạn Tố Y, gương mặt lập tức tươi cười chào: "Mạnh phu nhân, cô cũng tới đây kiểm tra sao?"
Vạn Tố Y thấy mẹ Sử Tác thình lình lộ vẻ nhiệt tình thì không kịp phản ứng, chỉ gật đầu: "Đúng."
"Tố Y à, con có quen biết sao?" Dương Thục Nghi nhìn người phụ nữ trước mắt và Vạn Tố Y chênh lệch tuổi tác quá nhiều, nghĩ chắc hẳn không phải là bạn.
Vạn Tố Y còn chưa kịp trả lời, mẹ của Sử Tác lập tức nói: "Đâu chỉ quen biết chứ? Chúng tôi còn tính là họ hàng đấy. Ngài chính là bà Mạnh đúng không? Tôi vẫn muốn làm quen với bà, nhưng kết quả vẫn không có cơ hội, hôm nay thật đúng là khéo."
Dương Thục Nghi không mấy hứng thú với những lời mẹ của Sử Tác nói, nhưng lại có hứng thú với người phụ nữ có thai đi phía sau mẹ của Sử Tác là Thẩm Nghi San, bà không nhịn được dò hỏi: "Đây là con dâu bà à? Cũng mang thai sao? Mấy tháng rồi vậy?"
"Đúng là mang thai nhưng không biết mấy tháng..." Mẹ của Sử Tác hơi nhăn nhó nói, giống như không muốn trả lời vấn đề như vậy, lại giống như không biết trả lời như thế nào: "Cũng không tính là con dâu..."
Cho dù bà ta nói rất khẽ, nhưng nên nghe được thì vẫn nghe được. Thẩm Nghi San không khỏi nắm thật chặt hai tay.
"Mẹ, chúng ta đi trước thôi." Vạn Tố Y cũng không muốn nói việc nhà ở đây.
Hơn nữa, cô và Thẩm Nghi San đã không có quan hệ gì nữa.
Cho dù mẹ của Sử Tác muốn trò chuyện với bọn họ thêm vài câu, nhưng nói tiếp chẳng qua chỉ làm cho Thẩm Nghi San xấu hổ mà thôi.
Dương Thục Nghi đều nghe theo Vạn Tố Y, cô nói đi, bà liền mỉm cười hiền hòa gật đầu mà không hỏi gì, cũng không cảm thấy uy nghiêm người mẹ chồng của mình bị ảnh hưởng.
"Đợi lát nữa con hỏi thử bác sĩ xem có gì bổ cho phụ nữ có thai mà không bổ cho đứa trẻ không? Con xem con đi, bụng lớn như vậy mà vẫn gầy, mẹ lo đến lúc đó con sẽ không chịu nổi." Trong mỗi câu nói của Dương Thục Nghi đều quan tâm tới Vạn Tố Y.
Cho dù Vạn Tố Y và Dương Thục Nghi đã đi xa, nhưng Thẩm Nghi San để ý vẫn nghe được lời bọn họ nói chuyện.
Nghe thấy Dương Thục Nghi quan tâm Vạn Tố Y, trong lòng cô ta không khỏi thấy chua xót.
Đều là con dâu có thai, đều là mẹ chồng, tại sao lại nhận được đối xử khác nhau tới như vậy.
Vạn Tố Y nghe Dương Thục Nghi nói vậy thì hơi ngây người, ánh mắt không khỏi nhìn về phía những cây cảnh không được chỉnh sửa.
Chúng mọc cao thấp không bằng cao, nhìn đã thấy không chỉnh tề.
Vạn Tố Y nghĩ đến chuyện mọi người xa lánh cô khi tham gia tranh tài, có phải bởi vì bọn họ cảm thấy Vạn Tố Y còn chưa đạt tới đến một độ cao như bọn họ không?
Mà khán giả thích Vạn Tố Y cũng bởi vì cô xuất thân từ bọn họ, trình độ thưởng thức giống như bọn họ, đối với bọn họ thì tất cả tuyển thủ tranh tài giống như.
Vạn Tố Y nhìn tới xuất thần, Dương Thục Nghi ở phía sau giảng thuật kiến thức nhưng cô không nghiêm túc nghe. Mãi đến khi Dương Thục Nghi đặt tay lên tay cô, cô mới hoàn hồn cười.
"Tố Y à, con còn muốn tham gia trận so tài kia nữa không?" Dương Thục Nghi là người hâm mộ của Vạn Tố Y, mỗi một cuộc tranh tài của cô, bà đầu không bỏ sót.
Từ góc độ khán giả, Dương Thục Nghi tất nhiên hi vọng Vạn Tố Y có thể trận so tài đến khi lấy được phần thưởng cuối cùng. Nhưng từ góc độ của người nhà cùng mẹ chồng, bà hi vọng cô nhanh chóng kết thúc trận so tài để dưỡng thai.
Trận so tài này, cho dù Dương Thục Nghi chỉ có xem được phần cắt nối sau khi biên tập, nhưng bà vẫn thấy chỗ đó chính là chiến trường.
Loại tâm tình dao động này không tốt cho Vạn Tố Y, nhất là cô chỉ còn chưa tới hai tháng nữa sẽ tới ngày dự tính sinh con.
"Vâng, vẫn còn tiếp tục, phải theo dõi tới cuối ạ." Vạn Tố Y cười có vẻ áy náy nói.
"Chuyện như vậy tất nhiên do bản thân con quyết định rồi, chẳng qua mẹ không hy vọng con quá cực khổ thôi." Dương Thục Nghi chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình với cô.
Vạn Tố Y cười nhìn Dương Thục Nghi với vẻ biết ơn: "Con biết, chuyện như vậy tôi sẽ tự mình điều chỉnh, cảm ơn mẹ."
"Đứa nhỏ này." Dương Thục Nghi không thích nghe Vạn Tố Y nói cảm ơn.
Nhưng bà cũng không yêu cầu Vạn Tố Y phải thay đổi, chỉ cầm lấy tay của cô hỏi: "Hôm nay con muốn ăn gì không? Để mẹ nấu cho con."
Vạn Tố Y có thể nhớ mà tới đây thì bà đã vui mừng rồi.
"Món gì cũng được ạ. Mẹ nấu món gì ăn cũng ngon cả." Vạn Tố Y cười híp mắt, nói rất chân thành.
Dương Thục Nghi thấy Vạn Tố Y nói vậy thì cười càng thêm sung sướng: "Chỉ cần con thích, mẹ cũng thấy vui rồi."
Nói xong, Dương Thục Nghi cũng không tỉa hoa nữa, trực tiếp đặt đồ trong tay xuống, bảo Vạn Tố Y đẩy mình vào trong phòng: "Vừa lúc, buổi chiều con có phải làm gì không?"
"Dạ, không có chuyện gì ạ." Buổi chiều hôm nay, mục đích chủ yếu của Vạn Tố Y chính là muốn ở đây.
"Tốt lắm, đợi lát nữa ăn cơm trưa xong, chúng ta cùng đi tới bệnh viện kiểm tra một chút, vừa lúc hỏi xem có cần chuẩn bị gì không." Giờ cũng sắp sinh nên cần chuẩn bị sẵn sàng, còn bay qua hỏi bác sĩ để tránh quên chuyện gì đó.
Lần này Vạn Tố Y không từ chối. Sau khi cô mang thai, Dương Thục Nghi chưa từng đi với cô qua bệnh viện lần nào. Nếu không cho bà tự mình xem, cô biết bà sẽ không yên lòng.
Vạn Tố Y ngoan ngoãn nghe theo làm cho Dương Thục Nghi càng cao hứng hơn, khi nấu cơm trưa còn làm thêm hai món Vạn Tố Y thích ăn.
Bữa cơm này chỉ có mẹ chồng và con dâu, hai người ăn rất vui vẻ.
Ăn cơm trưa xong, Vạn Tố Y và Dương Thục Nghi lại được tài xế đưa tới bệnh viện.
Dương Thục Nghi đã cùng bạn hẹn trước với bệnh viện bên này, sau khi xuống xe, tài xế đẩy Dương Thục Nghi, bà nắm tay Vạn Tố Y đi vào bệnh viện: "Đợi lát nữa bác sĩ hỏi gì thì trả lời đấy, không nên xấu hổ đấy."
"Vâng, con biết rồi mẹ." Vạn Tố Y khẽ cười trả lời.
"Đợi lát nữa bác sĩ nói thế nào thì con làm như thế. Chỉ cần tốt cho đứa trẻ là được."
Vạn Tố Y vừa trả lời xong, lại nghe người mẹ chồng khác nói. Nhưng người này kém xa Dương Thục Nghi.
Dương Thục Nghi căn dặn con dâu là vì lo lắng cho con dâu. Mà người mẹ chồng này hoàn toàn là lo lắng ảnh hưởng tới cháu của mình, trong lời nói cũng lộ vẻ không thích cùng xem thường con dâu mình.
"Con biết."
Một người phụ nữ khác đi theo người phụ nữ kia ngoan ngoãn trả lời, giọng nói quen thuộc làm cho Vạn Tố Y không nhịn được quay đầu nhìn.
Vạn Tố Y hơi cứng người, ánh mắt nhìn hai người bọn họ hồi lâu.
Người cũng vào bệnh viện không phải là ai khác, mà là mẹ của Sử Tác và Thẩm Nghi San.
Bụng của Thẩm Nghi San cũng lớn dần, lúc này nhìn thấy Vạn Tố Y, cô ta có hơi xấu hổ.
Nhà họ Sử nói chắc như đinh đóng cột sẽ không để ý tới đứa trẻ trong bụng Thẩm Nghi San. Nhưng cuối cùng vẫn quản, nguyên nhân cụ thể là gì thì không biết được.
Mẹ của Sử Tác lạnh lùng nhìn Thẩm Nghi San, lúc quay sang cũng không mấy hài lòng, nhưng khi nhìn thấy Vạn Tố Y, gương mặt lập tức tươi cười chào: "Mạnh phu nhân, cô cũng tới đây kiểm tra sao?"
Vạn Tố Y thấy mẹ Sử Tác thình lình lộ vẻ nhiệt tình thì không kịp phản ứng, chỉ gật đầu: "Đúng."
"Tố Y à, con có quen biết sao?" Dương Thục Nghi nhìn người phụ nữ trước mắt và Vạn Tố Y chênh lệch tuổi tác quá nhiều, nghĩ chắc hẳn không phải là bạn.
Vạn Tố Y còn chưa kịp trả lời, mẹ của Sử Tác lập tức nói: "Đâu chỉ quen biết chứ? Chúng tôi còn tính là họ hàng đấy. Ngài chính là bà Mạnh đúng không? Tôi vẫn muốn làm quen với bà, nhưng kết quả vẫn không có cơ hội, hôm nay thật đúng là khéo."
Dương Thục Nghi không mấy hứng thú với những lời mẹ của Sử Tác nói, nhưng lại có hứng thú với người phụ nữ có thai đi phía sau mẹ của Sử Tác là Thẩm Nghi San, bà không nhịn được dò hỏi: "Đây là con dâu bà à? Cũng mang thai sao? Mấy tháng rồi vậy?"
"Đúng là mang thai nhưng không biết mấy tháng..." Mẹ của Sử Tác hơi nhăn nhó nói, giống như không muốn trả lời vấn đề như vậy, lại giống như không biết trả lời như thế nào: "Cũng không tính là con dâu..."
Cho dù bà ta nói rất khẽ, nhưng nên nghe được thì vẫn nghe được. Thẩm Nghi San không khỏi nắm thật chặt hai tay.
"Mẹ, chúng ta đi trước thôi." Vạn Tố Y cũng không muốn nói việc nhà ở đây.
Hơn nữa, cô và Thẩm Nghi San đã không có quan hệ gì nữa.
Cho dù mẹ của Sử Tác muốn trò chuyện với bọn họ thêm vài câu, nhưng nói tiếp chẳng qua chỉ làm cho Thẩm Nghi San xấu hổ mà thôi.
Dương Thục Nghi đều nghe theo Vạn Tố Y, cô nói đi, bà liền mỉm cười hiền hòa gật đầu mà không hỏi gì, cũng không cảm thấy uy nghiêm người mẹ chồng của mình bị ảnh hưởng.
"Đợi lát nữa con hỏi thử bác sĩ xem có gì bổ cho phụ nữ có thai mà không bổ cho đứa trẻ không? Con xem con đi, bụng lớn như vậy mà vẫn gầy, mẹ lo đến lúc đó con sẽ không chịu nổi." Trong mỗi câu nói của Dương Thục Nghi đều quan tâm tới Vạn Tố Y.
Cho dù Vạn Tố Y và Dương Thục Nghi đã đi xa, nhưng Thẩm Nghi San để ý vẫn nghe được lời bọn họ nói chuyện.
Nghe thấy Dương Thục Nghi quan tâm Vạn Tố Y, trong lòng cô ta không khỏi thấy chua xót.
Đều là con dâu có thai, đều là mẹ chồng, tại sao lại nhận được đối xử khác nhau tới như vậy.