Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 338
67338.
Bánh kem, Nguyễn Ca không hề thích mile-feuille , cô thích fresh cream cake.
Dư Thiệu Lâm cứ tưởng cô thích mile-feuille, một lần sinh nhật rất lâu trước đây Nguyễn Ca, Nguyễn Ca gọi điện thoại cho Dư Thiệu Lâm nói trước khi về nhà mua cho cô một chiếc bánh kem. Dư Thiệu Lâm hôm đó rất muộn mới xong việc, các tiệm bánh kem đều nghỉ không làm bánh sinh nhật nữa, không còn cách nào khác, Dư Thiệu Lâm đành đặt trên mạng một chiếc mile-feuille.
Bởi vì bánh là do anh ta mua nên Nguyễn Ca mói nói là cô thích mile-feuille. Nhưng chỉ cần Dư Thiệu Lâm quan tâm cô hơn một chút nữa thì cũng biết được Nguyễn Ca không hề thích.
Nguyễn Ca đã ra lệnh đuổi khách, nhưng Dư Thiệu Lâm vãn không có ý định đi chỗ khác, vẫn bám theo bên cạnh Nguyễn Ca.
Nguyễn Ca chau mày xem kịch bản, Dư Thiệu Lâm ở bên cạnh cô, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc cô xem lại kịch bản.
“Sao anh còn chưa đi?” một lúc sau, Nguyễn Ca cuối cùng cũng ngước đầu giọng điệu rất khó chịu.
“Trà chiều là anh chuẩn bị cho em đó, ăn nhiều chút nhé.” Dư Thiệu Lâm mang mẫu bánh kem đang đặt trước mặt Nguyễn Ca đẩy về phía cô.
Nguyễn Ca đưa mắt nhìn mẫu bánh kem, nụ cười càng thêm vài phần khinh bỉ: “anh đặt biệt chuẩn bị cho tôi thì tôi phải ăn sao?”
Nguyễn Ca đặt bietj chuẩn bị cho hắn bao nhiêu lần các thú khác nhau, nhưng có lần nào là hắn tình nguyện đón nhận?
Chính bản thân hắn đã không làm dược thì lý do gì yêu càu Nguyễn Ca phải làm như thế?
“Dư Thiệu Lâm, có vài lời anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nũa đây?” guiwng mặc được trang điểm vô cùng tỉ mĩ của Nguyễn Ca đã bắt đầu có dấu hiệu phát cáu: “tránh xa tôi ra, bây giờ giũa tôi và nah không có quan hệ vói nhau nữa, có thể đừng đến quầy rày tôi nũa được không? Nếu nhywu biết anh cũng là nhân vật khách mời của bộ phim này, cho dù kịch bản hay đến mấy tôi cũng sẽ không nhận. Cho nên, chúng ta yên lặng, không làm phiền nhau để qua mấy ngày hôm nay.
Đây là yêu cầu sau cùng của Nguyễn Ca đối với Dư Thiệu Lâm, chỉ cần Dư Thieuj lâm có thể làm được, Nguyễn Ca đội ơn anh vạn lần.
Dư Thiệu lâm chăm chăm nhìn Nguyễn Ca, ánh mắt không nhìn ra được tâm trạng gì, chỉ là cứ cham chăm nhìn Nguyễn Ca không rời
“Thứ lỗi, yêu cầu của em anh không làm được.” Dư Thiệu Lâm tiếp đó từ chối yêu câu của Nguyễn Ca.
Dư Thiệu lâm đứng thẳng người, ánh mắt hướng đi nói khác không nhìn Nguyễn Ca nữa, cất tiếng, giọng nói ẩn chứa sự tự cao tự đại vô đối: “bây giờ bù đắp cũng không phải muộn..”
Lời nói này của anh ta làm Nguyễn Ca được trận cười lạnh: “bù đắp cái gì?”
“……”
Ánh mắt Dư Thiệu Lâm không hề nhìn vào Nguyễn Ca đến cả người cũng khộng động đậy: “Trước đây đối xửa với em quá tệ bạc, bù đắp một chút lương tâm của mình, không có ý gì khác.”
Vốn dĩ Du Thiệu Lâm không định nói nhu thế này, nhưng khi nhìn thấy thái độ kiêm quyết của Nguyễn Ca, anh ta đã lựa chọn thay đổi lời nói.
Những lời nói này vẫn không khiến Nguyễn Ca hài lòng, đổi lại cung xchir là nụ cười lạnh nhạt của Nguyễn Ca: “nếu nhu anh nghĩ như thế, tôi rất cảm ơn anh, nhưng mà không cần.”
“Sao?” Dư Thiệu Lâm dường như không hề hiểu.
“Chỉ cần anh không làm phiền tôi, không xuất hiện trước mặt tôi, không cố ý trùng lịch trình với tôi, tôi sẽ cho rằng đây là sự bù đắp tốt nhất anh dành cho tôi.”
Nguyễn Ca sắc mặt bình thản nhìn anh ta, những gì cô nói đều là thật lòng. Đây thật sự là yêu cầu sau cùng mà cô dành cho Dư Thiệu Lâm.
Dư Thiệu Lâm cuối cùng cũng cuối đầu xuống, anh ta nhìn cahwmf chằm vào mắt Nguyễn Ca, cho dù rõ ràng vô cùng muốn che giấu nhưng cũng không che giấu được sự phẩn nộ.
“Đây là do chính em nói đó.” Dư Thiệu Lâm cuối cùng xác nhận lại với Nguyễn Ca một lần nữa
“Tôi nói đấy.” Nguyễn Ca vô cùng khẳng định nhìn Dư Thiêu Lâm.
Dư Thiệu Lâm phát cáu gật đầu, cười: “được, toại nguyện em.”
Hắn cũng có sĩ diện, hết lần này đến lần khác cuối đầu đến tìm cô, thểm chí là dỗ dành cô, nhưng không một lần cô quan tâm, thái đội càng ngày càng quá đáng, hắn hà tất gì phải chiều theo ý cô?”
Nguyễn Ca vốn dĩ không muốn hắn chiều cô, tránh xa cô ra là được.
Dư Thiệu Lâm rời đi, Nguyễn Ca gọi anh ta lại, bẻo anh ta mang bánh của mình đi.
Nguyễn Ca không hề tức giận, mà cô thực sự không thích mile-feuille
Nhưng Dư Thiệu Lâm cho rằng không phải như vậy, cô chính là muốn đổ thêm dầu vào lửa.
“Đem cho người khác hay vuát đi thì tùy cô” Tóm lại Dư Thiệu Lâm không động tya cầm lại mẩu bánh.
Nguyễn Ca dùng ánh mắt đua tiễn Dư Thiệu Lâm đang trong cơn thịnh nộ rời đi, cung xkhoong mang mẩu bánh đi vứt. Đợi trọ lý của cô đến cô mang cho trợ lý của mình, trợ lý cong tưởng là cho cô ăn nên ngồi bên cạnh Nguyễn ca ăn, Nguyễn Ca cũng không nói gì.
“Muốn uống chút gì không? Tâm trạng cô dường như không được tốt.”
Ngay lúc Nguyễn Ca xem kịch bản xem không vào, đệ nhất nam diện ảnh ảnh đế Hoắc Triệu đưa cho Nguyễn ca một ly cafe còn đang nóng.
Đối với người khác Nguyễn Ca vẫn đối xử rất thân thiện, cảm ơn rồi cầm lấy ly cafe: “cảm ơn.”
Bây giờ trạng thái của co thực sự không được tốt lắm, rất mệt, một ly cafe vùa lúc có thể giúp cô tỉnh táo một chút.
“Lúc nảy hình như tôi có nhìn thấy Dư Thiệu Lâm, cô và anh ta rốt cuộc có quan hệ gì vậy?” Hoắc Triệu nhìn về hướng đoàn làm phim hỏi cô.
Nguyễn Ca mỉm cười, không hề muốn gaiir thích: “không có quan hệ gì cả.”
Vừa nói, Nguyễn Ca vừa ngước đầu quan sát Hoắc Triệu.
Trong ngành, quan hệ của Nguyễn Ca cũng được xem là khá rộng, dường như cùng đẳng cấp với cô cô đều quen biết. Nhưng Hoắc Triệu là một ngoại lệ.
Hoắc Triệu rất có tài lại cộng thêm diễn xuất tốt, đã ba năm liền giành được giải ngôi sao vàng, là ảnh đế trong nước . nhưng có điều về fan hâm mộ, fans của anh không nhiều và điên cuống như fans của Dư Thiêu Lâm, nhưng về danh tiếng thì chưa bao giờ có scandal nào
Trong Lòng Nguyễn Ca, Hoắc Triệu luôn là một sự tồn tại mới lạ. Nhưng hôm nay anh lại chủ động nói chuyện với cô, mặc dù không nói mấy câu, nhưng Nguyễn ca không hề cảm thấy anh khép kín như lời đồn.
“Ngon không?” Hoắc Triệu uống xong cafe của mình, bóp xẹp chiếc ly giấy vứt vào xọt rác, tò mò hỏi Nguyễn Ca.
Nguyễn Ca khẽ gật đầu: “ngon lắm, cảm ơn cafe của anh, thoải mái hơn rất nhiều rồi.”
“không có gì” Hoắc Triệu ánh mắt thần thái hiện lên ý cười.
Sau đó, Hoắc Triệu nhìn thấy nhón biên đạo đã có người đi về hướng bên này, anh nhìn điện thoại, đã đến giờ rồi: “Tiếp theo có lẻ là đến bọn mình rồi, qua đó đi.
“Ok” Nguyễn Ca không hề bài trừ tiếp xúc vs Hoắc Triệu, anh cũng rất gây dễ gây thiện cảm cho người khác.
Bên này, Nguyễn Ca vừa mói tù chối Dư Thiệu Lâm, lại nói cười với Hoắc Triệu ở phim trường.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Du Thiệu Lâm đã không thể dùng hai từ khó coi để diễn tả được nữa rồi.
một phút trước, anh ta còn tự an ủi mình rằng, Nguyễn Ca bài trù tất cả đàn ông, trước đây cũng vậy bây giờ cũng vậy.
Nhưng bây giờ, Nguyễn Ca và Hoắc Triệu cùng lúc xuất hiện ở phim trường, không nghi ngờ gì nữa, anh ta không thể không phủ nhận suy nghĩ của mình.
Trước đây, Nguyễn Ca có thể là bài trừ tất cả bạn khác giới, ngoài anh ta, nhưng bây giò, Nguyễn Ca tình nguyện tiếp xúc vói tất cả bạn khác giới ngoại trù anh ta.
Bánh kem, Nguyễn Ca không hề thích mile-feuille , cô thích fresh cream cake.
Dư Thiệu Lâm cứ tưởng cô thích mile-feuille, một lần sinh nhật rất lâu trước đây Nguyễn Ca, Nguyễn Ca gọi điện thoại cho Dư Thiệu Lâm nói trước khi về nhà mua cho cô một chiếc bánh kem. Dư Thiệu Lâm hôm đó rất muộn mới xong việc, các tiệm bánh kem đều nghỉ không làm bánh sinh nhật nữa, không còn cách nào khác, Dư Thiệu Lâm đành đặt trên mạng một chiếc mile-feuille.
Bởi vì bánh là do anh ta mua nên Nguyễn Ca mói nói là cô thích mile-feuille. Nhưng chỉ cần Dư Thiệu Lâm quan tâm cô hơn một chút nữa thì cũng biết được Nguyễn Ca không hề thích.
Nguyễn Ca đã ra lệnh đuổi khách, nhưng Dư Thiệu Lâm vãn không có ý định đi chỗ khác, vẫn bám theo bên cạnh Nguyễn Ca.
Nguyễn Ca chau mày xem kịch bản, Dư Thiệu Lâm ở bên cạnh cô, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc cô xem lại kịch bản.
“Sao anh còn chưa đi?” một lúc sau, Nguyễn Ca cuối cùng cũng ngước đầu giọng điệu rất khó chịu.
“Trà chiều là anh chuẩn bị cho em đó, ăn nhiều chút nhé.” Dư Thiệu Lâm mang mẫu bánh kem đang đặt trước mặt Nguyễn Ca đẩy về phía cô.
Nguyễn Ca đưa mắt nhìn mẫu bánh kem, nụ cười càng thêm vài phần khinh bỉ: “anh đặt biệt chuẩn bị cho tôi thì tôi phải ăn sao?”
Nguyễn Ca đặt bietj chuẩn bị cho hắn bao nhiêu lần các thú khác nhau, nhưng có lần nào là hắn tình nguyện đón nhận?
Chính bản thân hắn đã không làm dược thì lý do gì yêu càu Nguyễn Ca phải làm như thế?
“Dư Thiệu Lâm, có vài lời anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nũa đây?” guiwng mặc được trang điểm vô cùng tỉ mĩ của Nguyễn Ca đã bắt đầu có dấu hiệu phát cáu: “tránh xa tôi ra, bây giờ giũa tôi và nah không có quan hệ vói nhau nữa, có thể đừng đến quầy rày tôi nũa được không? Nếu nhywu biết anh cũng là nhân vật khách mời của bộ phim này, cho dù kịch bản hay đến mấy tôi cũng sẽ không nhận. Cho nên, chúng ta yên lặng, không làm phiền nhau để qua mấy ngày hôm nay.
Đây là yêu cầu sau cùng của Nguyễn Ca đối với Dư Thiệu Lâm, chỉ cần Dư Thieuj lâm có thể làm được, Nguyễn Ca đội ơn anh vạn lần.
Dư Thiệu lâm chăm chăm nhìn Nguyễn Ca, ánh mắt không nhìn ra được tâm trạng gì, chỉ là cứ cham chăm nhìn Nguyễn Ca không rời
“Thứ lỗi, yêu cầu của em anh không làm được.” Dư Thiệu Lâm tiếp đó từ chối yêu câu của Nguyễn Ca.
Dư Thiệu lâm đứng thẳng người, ánh mắt hướng đi nói khác không nhìn Nguyễn Ca nữa, cất tiếng, giọng nói ẩn chứa sự tự cao tự đại vô đối: “bây giờ bù đắp cũng không phải muộn..”
Lời nói này của anh ta làm Nguyễn Ca được trận cười lạnh: “bù đắp cái gì?”
“……”
Ánh mắt Dư Thiệu Lâm không hề nhìn vào Nguyễn Ca đến cả người cũng khộng động đậy: “Trước đây đối xửa với em quá tệ bạc, bù đắp một chút lương tâm của mình, không có ý gì khác.”
Vốn dĩ Du Thiệu Lâm không định nói nhu thế này, nhưng khi nhìn thấy thái độ kiêm quyết của Nguyễn Ca, anh ta đã lựa chọn thay đổi lời nói.
Những lời nói này vẫn không khiến Nguyễn Ca hài lòng, đổi lại cung xchir là nụ cười lạnh nhạt của Nguyễn Ca: “nếu nhu anh nghĩ như thế, tôi rất cảm ơn anh, nhưng mà không cần.”
“Sao?” Dư Thiệu Lâm dường như không hề hiểu.
“Chỉ cần anh không làm phiền tôi, không xuất hiện trước mặt tôi, không cố ý trùng lịch trình với tôi, tôi sẽ cho rằng đây là sự bù đắp tốt nhất anh dành cho tôi.”
Nguyễn Ca sắc mặt bình thản nhìn anh ta, những gì cô nói đều là thật lòng. Đây thật sự là yêu cầu sau cùng mà cô dành cho Dư Thiệu Lâm.
Dư Thiệu Lâm cuối cùng cũng cuối đầu xuống, anh ta nhìn cahwmf chằm vào mắt Nguyễn Ca, cho dù rõ ràng vô cùng muốn che giấu nhưng cũng không che giấu được sự phẩn nộ.
“Đây là do chính em nói đó.” Dư Thiệu Lâm cuối cùng xác nhận lại với Nguyễn Ca một lần nữa
“Tôi nói đấy.” Nguyễn Ca vô cùng khẳng định nhìn Dư Thiêu Lâm.
Dư Thiệu Lâm phát cáu gật đầu, cười: “được, toại nguyện em.”
Hắn cũng có sĩ diện, hết lần này đến lần khác cuối đầu đến tìm cô, thểm chí là dỗ dành cô, nhưng không một lần cô quan tâm, thái đội càng ngày càng quá đáng, hắn hà tất gì phải chiều theo ý cô?”
Nguyễn Ca vốn dĩ không muốn hắn chiều cô, tránh xa cô ra là được.
Dư Thiệu Lâm rời đi, Nguyễn Ca gọi anh ta lại, bẻo anh ta mang bánh của mình đi.
Nguyễn Ca không hề tức giận, mà cô thực sự không thích mile-feuille
Nhưng Dư Thiệu Lâm cho rằng không phải như vậy, cô chính là muốn đổ thêm dầu vào lửa.
“Đem cho người khác hay vuát đi thì tùy cô” Tóm lại Dư Thiệu Lâm không động tya cầm lại mẩu bánh.
Nguyễn Ca dùng ánh mắt đua tiễn Dư Thiệu Lâm đang trong cơn thịnh nộ rời đi, cung xkhoong mang mẩu bánh đi vứt. Đợi trọ lý của cô đến cô mang cho trợ lý của mình, trợ lý cong tưởng là cho cô ăn nên ngồi bên cạnh Nguyễn ca ăn, Nguyễn Ca cũng không nói gì.
“Muốn uống chút gì không? Tâm trạng cô dường như không được tốt.”
Ngay lúc Nguyễn Ca xem kịch bản xem không vào, đệ nhất nam diện ảnh ảnh đế Hoắc Triệu đưa cho Nguyễn ca một ly cafe còn đang nóng.
Đối với người khác Nguyễn Ca vẫn đối xử rất thân thiện, cảm ơn rồi cầm lấy ly cafe: “cảm ơn.”
Bây giờ trạng thái của co thực sự không được tốt lắm, rất mệt, một ly cafe vùa lúc có thể giúp cô tỉnh táo một chút.
“Lúc nảy hình như tôi có nhìn thấy Dư Thiệu Lâm, cô và anh ta rốt cuộc có quan hệ gì vậy?” Hoắc Triệu nhìn về hướng đoàn làm phim hỏi cô.
Nguyễn Ca mỉm cười, không hề muốn gaiir thích: “không có quan hệ gì cả.”
Vừa nói, Nguyễn Ca vừa ngước đầu quan sát Hoắc Triệu.
Trong ngành, quan hệ của Nguyễn Ca cũng được xem là khá rộng, dường như cùng đẳng cấp với cô cô đều quen biết. Nhưng Hoắc Triệu là một ngoại lệ.
Hoắc Triệu rất có tài lại cộng thêm diễn xuất tốt, đã ba năm liền giành được giải ngôi sao vàng, là ảnh đế trong nước . nhưng có điều về fan hâm mộ, fans của anh không nhiều và điên cuống như fans của Dư Thiêu Lâm, nhưng về danh tiếng thì chưa bao giờ có scandal nào
Trong Lòng Nguyễn Ca, Hoắc Triệu luôn là một sự tồn tại mới lạ. Nhưng hôm nay anh lại chủ động nói chuyện với cô, mặc dù không nói mấy câu, nhưng Nguyễn ca không hề cảm thấy anh khép kín như lời đồn.
“Ngon không?” Hoắc Triệu uống xong cafe của mình, bóp xẹp chiếc ly giấy vứt vào xọt rác, tò mò hỏi Nguyễn Ca.
Nguyễn Ca khẽ gật đầu: “ngon lắm, cảm ơn cafe của anh, thoải mái hơn rất nhiều rồi.”
“không có gì” Hoắc Triệu ánh mắt thần thái hiện lên ý cười.
Sau đó, Hoắc Triệu nhìn thấy nhón biên đạo đã có người đi về hướng bên này, anh nhìn điện thoại, đã đến giờ rồi: “Tiếp theo có lẻ là đến bọn mình rồi, qua đó đi.
“Ok” Nguyễn Ca không hề bài trừ tiếp xúc vs Hoắc Triệu, anh cũng rất gây dễ gây thiện cảm cho người khác.
Bên này, Nguyễn Ca vừa mói tù chối Dư Thiệu Lâm, lại nói cười với Hoắc Triệu ở phim trường.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Du Thiệu Lâm đã không thể dùng hai từ khó coi để diễn tả được nữa rồi.
một phút trước, anh ta còn tự an ủi mình rằng, Nguyễn Ca bài trù tất cả đàn ông, trước đây cũng vậy bây giờ cũng vậy.
Nhưng bây giờ, Nguyễn Ca và Hoắc Triệu cùng lúc xuất hiện ở phim trường, không nghi ngờ gì nữa, anh ta không thể không phủ nhận suy nghĩ của mình.
Trước đây, Nguyễn Ca có thể là bài trừ tất cả bạn khác giới, ngoài anh ta, nhưng bây giò, Nguyễn Ca tình nguyện tiếp xúc vói tất cả bạn khác giới ngoại trù anh ta.