Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 270
67270.
Vạn Tố Y không trả lời Trệu Địch mà nhìn về phái Nguyễn Ca, Nguyễn Ca lập tức được ý đồ của Vạn Tố Y, nhìn cô Nhún vai.
“Rất tốt, vậy bao giò em có thể đến làm việc?” Vạn Tố Y quay qua nhìn Triệu Địch mỉm cười hỏi.
Vạn Tố Y rát nhanh gọn dứt khoát, Triệu Địch đơ người một lúc mới trả lòi Vạn Tố Y: “hôm nay có thể làm luôn được ạ.”
“ok” Vạn Tố Y gật đầu, cắn chặt môi chần chừ một lúc mói mở lời: “nếu như em có việc gì thì cũn không vội, có thể nghỉ ngơi thêm hai ngày, vì mấy ngày sau công việc sẽ rất bận đó.”
Suy nghĩ của Triệu Địch cũng giống vói Vạn Tố Y, Vạn Tố Y muốn đợi Triệu Địch có thời gian rồi bắt đầu lại công việc nhưng như thế này sẽ rất vất vả, dù sao thì cũng chỉ có hai người mà thôi.
“Không sao, tôi rất mong đợi công việc này.” Triệu Địch nở nụ cười vô cùng tự tn trả lời Vạn Tố Y, rất mong đợi đến ngày mai.
Vạn Tố Y rất hài lòng vói thái độ của Triệu Địch, vừa định mở lòi bảo Triệu Địch có thể ra về rồi thì lại lưỡng lự một hồi mói nó: “vậy được, vậy thì công việc sau này mong em giúp chị giải quyết nhé.”
“Chị cú nói ạ.” Triệu Địch rất sẵn lòng
“Sau này có người đến phỏng vấn vào vị trí quản lí, em có thể thông báo cho mọi người ra về được rồi, còn nữa việc phngr vấn tìm trợ lý bây giờ em làm được chứ?” Vạn Tố Y nghiêm túc hỏi Triệu Địch.
Mạnh Kiều Dịch tùng nói với Vạn Tố Y, tất cả mọi người đều nên được dùng ở chỗ có thể dùng đươc, không được lãng phí một chút giá trị nào, điều này đối với cấp dưới của không phải là lọi dụng mà là sự tin tưởng.
“Em làm được” Triệu Địch đồng ý rát nhanh sau đó quy người đi làm việc.
Nhìn thấy Triệu Địch đi ra ngoài rồi, Nguyễn Ca nảy giờ không hề lên tiếng ánh mắt khâm phục nhìn Vạn Tố Y: “giỏi thế này luôn à?”
“Cậu nói tó hay là nói Triệu Địch?” Vạn Tố Y có rất tượng rất lớn với Triệu Địch, hầu như không cần suy nghĩ gì nhiều cũng nhó được tên của của cô ấy.
Nguyễn Ca đan hai bàn tay vào nhau chống cằm, nhìn Vạn Tố Y tù từ nói “cả hai”
Nguyễn Ca rất hâm phục tính quyết đoán của Vạn Tố Y, cũng khâm phục sự dũng cảm của cô gái trẻ lúc nảy. Có điều nhìn từ cục diện của sự việc hiện tại, hai người này vô cùng hợp nhau, làm cho Nguyễn Ca có cảm giác người tài gặp người.
“ nhưng mà....lúc nảy tớ nghe cô áy bảo ở công ty gì, cậu cũng đồng ý như vậy?”
Vạn Tố Y vốn dĩ định nói với Nguyễn ca chuyện này, bây giò cô hỏi, Vạn Tố Y liền gật đầu trả lời cô: đúng vậy, tớ suy nghĩ rất lâu rồi, gần đây có lẻ bắt đầu thôi.”
“Khâm phục cậu...nhung mà chuyện này có thể không đơn giản như cậu nghĩ.” Điểm này Nguyễn Ca cần thiết phài nhắc nhở Vạn Tố Y.
“Tớ biết, nhưn tớ không thể cú mãi như thế này.” Vạn Tố Y thỏ phào, cố rất rõ bản thân mình cần gì: “tớ tranh thủ bây giờ có thể làm một vài việc, không để sau này phải hối hấn.”
“Là chuyện tốt” Vạn Tố Y nếu như có quyết tâm bắt tay vào làm, Nguyễn Ca cho rằng không có gì là không thể.
Nói xong, Nguyễn Ca nghĩ đến bản thân lại cảm thấy có chút áy náy: “có lẻ thó cũng nên học hỏi cậu, nên đi đối mặt vói chuyện của bản thân, chứ khôn phải dựa vào việc rút lui tạm thời để né tránh.”
“Cậu là cậu, tớ là tớ , nếu cậu tục sự muốn làm thì không nên nhìn vào người khác mà ép buôc bản thân mình.” Vạn Tố Y vỗ võ vai Nguyễn Ca an ủi cô.
Câu nói này Vạn Tố Y nói ra Nguyễn Ca cảm thấy vô cùng thuận tai “ừm, cậu nói cũng đúng.”
Có điều cô cần nghiên túc suy nghĩ có nên tiếp tục công việc đó hay không.
Thời gian này nói là nghỉ ngơi, nhưng cô có ý muốn trốn tránh sự nghiệp của bản thân, không muons suy nghĩ đến nũa chuyên sau này, thật ra đã đến lúc nghiêm túc suy nghĩ cho kỹ có nên tiếp tục công việc hay là chính thức giải nghệ.
Đầu óc Nguyễn ca đang suy nghĩ chuyện khác, tay lại cầm kẹo cao su cho vào miệng mình, tiếp tục đưa cho Vạn Tố Y một viên.
Vạn Tố Y vừa mỏ ra, ngửi thấy mùi bạc hà thơm mát của Kẹo cao su lại chau mày.
Cái mùi này thật làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
“Tớ lúc này không cần.” Vạn Tố Y lại câm fvieen kẹo cao su bỏ vào lại trong hộp, rồi lại tiếp tcj chau mày.
Nguyễn Ca nhìn Vạn Tố Y, cảm nhận được phản ứng của cô có chút bất thường, quan tâm hỏi han: “làm sao thế?”
“Tớ không sao, có lẻ bũa trua ăn hơi nhiều, tức ngực.” Đã bị Nguyễn Ca nhìn ra, Vnaj Tố Y không hề kìm chế trạng thái hiện tại của mình, một tay áp chặt vào ngực.
Động tác này có thể làm cô dễ chịu hơn, cô vỗ vỗ ngực thỏ hơi ra mấy cái, kìm nén cơn buồn nôn : “ không sao rồi”
“Đây là làm sao vậy? Có cần đi bệnh viện xem thử không?” Ngyễ n Ca chưa bao giờ nhìn thấy Vạn Tố Y như thế này bao giờ, cảm thấy rất khác bình thường.
Vạn Tố Y lắc đầu tù chối: “không cần đâu, cũng đâu phải bị bênh gì.”
Vạn Tố Y gân fđây thường hay cảm thấy khó chịu, nhưng lại vô cùng chắc chắn là mình không hề bệnh.
“Sao cậu biết là mình không bị bệnh?” Nguyễn Ca cũng không muốn Vạn Tố Y bị bệnh nhưng cơ thể không bao giờ vô duyên vô có lại khó chịu.
Vạn Tố Y nhìn Nguyễn Ca bất lực, nói: “Thỉnh thoảng đồ ăn không họp khẩ vị cũng sẽ buồn nôn, ăn nhiều rồi lại ngồi lâu như thế này cộng với buồn nôn túc ngực ucngx là chuyện bình thường mà.”
“……”
Câu trả lời của Vạn Tố Y khiến Nguyễn Ca ngớ người, đôi mát dần độn chớp chớp.
Tiếp đó, Vạn Tố Y tay đăt trên đống giấy chuẩn bị đi dọn dẹp đồ đạc thì Nguyên Ca kích động tay cầm lấy tay Vạn Tố Y. Vạn Tố Y ngước đầu nhìn tháy biều cảm chói lóa của nguyễn ca mà giật mình.
Nguyễn Ca vùa lúc nảy còn rất điềm tỉnh, đột nhiên ngay trước mặt cô một khuôn mặt đầy kinh ngạc và vui mừng? Đây rốt cuộ là biểu cảm gì, Vạn Tố Y nhìn không thấu, nói chung là trái ngược vơi sbooj dạng điềm tĩnh lúc nảy của cô.
“Tố Y...” Nguyễn Ca chỉ lo cho cảm xúc kích động của mình, cầm lấy cánh tay Vạn tố Y lắc lư mãi vẫn không nói gì.
Vạn Tố Y bật cười, không biết ậu ấy đang muốn làm gì, chỉ xem như cô đang đùa “nếu cậu cu stieeps tực nhuw thế này tí sẽ say mất.”
“Tố Y Tố Y” Nguyễn Ca lại tiếp tục hô tên Vạn Tố Y, còn vì lý do gì thì mãi không không nói.
Vạn Tố Y có chút nhút đầu vói Nguyễn Ca, bất lục nhìn cô: “cậu nói, tó đang nghe đây”
“Tớ biết cậu nhu thế này là vì sao rồi.” Nguyễn Ca bộ dạng vô cùng chắc chắn vong vo Vạn Tố Y.
“Cậu đừng nói là tớ mắc phải bệnh nan y gì rồi nha.” Vạn Tố Y đoán là Nguyễn Ca có lẻ đang dựa vào kinh nghiệm diễn viên bao nhiêu năm nay của cô đến báo với Vạn Tố Y chuyện gì.
Nguyễn Ca vì câu nói của Vạn Tố Y mà tát nhẹ vào mặt cô hai cái, xem nhu là cho cô hai bạc tai: “linh ta linh tinh, mấy lời này không được nói.”
“Được rồi tó không nói.” Vạn Tố Y vẫn chưa nghe được Nguyễn Ca cần nói gì, nhìn cô ấy hỏi: “cho nên, tình trạng của tớ là nhu thế nào?”
Nguyễn Ca mìm cười nhìn Vạn Tố Y: “mạc dù tó chua có kinh nghiệm về chuyện này, nhưng tó đã từng diễn qua.... Tố Y, có phải cậu có thai rồi không?”
“……”
Vạn Tố Y sững người, dường nhu không hiểu Nguyễ Ca đang nói gì: “sao lại nó nhu thế?”
“Tó diễn mấy vai phụ nữ mang thai, hiện trạnh đều giông như cậu lúc này không sai chút nào.” Nguyễn Ca nhìn Vạn Tố Y làm động tác khó chịu buồn nôn nhắc nhở cô.
Vạn Tố Y không trả lời Trệu Địch mà nhìn về phái Nguyễn Ca, Nguyễn Ca lập tức được ý đồ của Vạn Tố Y, nhìn cô Nhún vai.
“Rất tốt, vậy bao giò em có thể đến làm việc?” Vạn Tố Y quay qua nhìn Triệu Địch mỉm cười hỏi.
Vạn Tố Y rát nhanh gọn dứt khoát, Triệu Địch đơ người một lúc mới trả lòi Vạn Tố Y: “hôm nay có thể làm luôn được ạ.”
“ok” Vạn Tố Y gật đầu, cắn chặt môi chần chừ một lúc mói mở lời: “nếu như em có việc gì thì cũn không vội, có thể nghỉ ngơi thêm hai ngày, vì mấy ngày sau công việc sẽ rất bận đó.”
Suy nghĩ của Triệu Địch cũng giống vói Vạn Tố Y, Vạn Tố Y muốn đợi Triệu Địch có thời gian rồi bắt đầu lại công việc nhưng như thế này sẽ rất vất vả, dù sao thì cũng chỉ có hai người mà thôi.
“Không sao, tôi rất mong đợi công việc này.” Triệu Địch nở nụ cười vô cùng tự tn trả lời Vạn Tố Y, rất mong đợi đến ngày mai.
Vạn Tố Y rất hài lòng vói thái độ của Triệu Địch, vừa định mở lòi bảo Triệu Địch có thể ra về rồi thì lại lưỡng lự một hồi mói nó: “vậy được, vậy thì công việc sau này mong em giúp chị giải quyết nhé.”
“Chị cú nói ạ.” Triệu Địch rất sẵn lòng
“Sau này có người đến phỏng vấn vào vị trí quản lí, em có thể thông báo cho mọi người ra về được rồi, còn nữa việc phngr vấn tìm trợ lý bây giờ em làm được chứ?” Vạn Tố Y nghiêm túc hỏi Triệu Địch.
Mạnh Kiều Dịch tùng nói với Vạn Tố Y, tất cả mọi người đều nên được dùng ở chỗ có thể dùng đươc, không được lãng phí một chút giá trị nào, điều này đối với cấp dưới của không phải là lọi dụng mà là sự tin tưởng.
“Em làm được” Triệu Địch đồng ý rát nhanh sau đó quy người đi làm việc.
Nhìn thấy Triệu Địch đi ra ngoài rồi, Nguyễn Ca nảy giờ không hề lên tiếng ánh mắt khâm phục nhìn Vạn Tố Y: “giỏi thế này luôn à?”
“Cậu nói tó hay là nói Triệu Địch?” Vạn Tố Y có rất tượng rất lớn với Triệu Địch, hầu như không cần suy nghĩ gì nhiều cũng nhó được tên của của cô ấy.
Nguyễn Ca đan hai bàn tay vào nhau chống cằm, nhìn Vạn Tố Y tù từ nói “cả hai”
Nguyễn Ca rất hâm phục tính quyết đoán của Vạn Tố Y, cũng khâm phục sự dũng cảm của cô gái trẻ lúc nảy. Có điều nhìn từ cục diện của sự việc hiện tại, hai người này vô cùng hợp nhau, làm cho Nguyễn Ca có cảm giác người tài gặp người.
“ nhưng mà....lúc nảy tớ nghe cô áy bảo ở công ty gì, cậu cũng đồng ý như vậy?”
Vạn Tố Y vốn dĩ định nói với Nguyễn ca chuyện này, bây giò cô hỏi, Vạn Tố Y liền gật đầu trả lời cô: đúng vậy, tớ suy nghĩ rất lâu rồi, gần đây có lẻ bắt đầu thôi.”
“Khâm phục cậu...nhung mà chuyện này có thể không đơn giản như cậu nghĩ.” Điểm này Nguyễn Ca cần thiết phài nhắc nhở Vạn Tố Y.
“Tớ biết, nhưn tớ không thể cú mãi như thế này.” Vạn Tố Y thỏ phào, cố rất rõ bản thân mình cần gì: “tớ tranh thủ bây giờ có thể làm một vài việc, không để sau này phải hối hấn.”
“Là chuyện tốt” Vạn Tố Y nếu như có quyết tâm bắt tay vào làm, Nguyễn Ca cho rằng không có gì là không thể.
Nói xong, Nguyễn Ca nghĩ đến bản thân lại cảm thấy có chút áy náy: “có lẻ thó cũng nên học hỏi cậu, nên đi đối mặt vói chuyện của bản thân, chứ khôn phải dựa vào việc rút lui tạm thời để né tránh.”
“Cậu là cậu, tớ là tớ , nếu cậu tục sự muốn làm thì không nên nhìn vào người khác mà ép buôc bản thân mình.” Vạn Tố Y vỗ võ vai Nguyễn Ca an ủi cô.
Câu nói này Vạn Tố Y nói ra Nguyễn Ca cảm thấy vô cùng thuận tai “ừm, cậu nói cũng đúng.”
Có điều cô cần nghiên túc suy nghĩ có nên tiếp tục công việc đó hay không.
Thời gian này nói là nghỉ ngơi, nhưng cô có ý muốn trốn tránh sự nghiệp của bản thân, không muons suy nghĩ đến nũa chuyên sau này, thật ra đã đến lúc nghiêm túc suy nghĩ cho kỹ có nên tiếp tục công việc hay là chính thức giải nghệ.
Đầu óc Nguyễn ca đang suy nghĩ chuyện khác, tay lại cầm kẹo cao su cho vào miệng mình, tiếp tục đưa cho Vạn Tố Y một viên.
Vạn Tố Y vừa mỏ ra, ngửi thấy mùi bạc hà thơm mát của Kẹo cao su lại chau mày.
Cái mùi này thật làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
“Tớ lúc này không cần.” Vạn Tố Y lại câm fvieen kẹo cao su bỏ vào lại trong hộp, rồi lại tiếp tcj chau mày.
Nguyễn Ca nhìn Vạn Tố Y, cảm nhận được phản ứng của cô có chút bất thường, quan tâm hỏi han: “làm sao thế?”
“Tớ không sao, có lẻ bũa trua ăn hơi nhiều, tức ngực.” Đã bị Nguyễn Ca nhìn ra, Vnaj Tố Y không hề kìm chế trạng thái hiện tại của mình, một tay áp chặt vào ngực.
Động tác này có thể làm cô dễ chịu hơn, cô vỗ vỗ ngực thỏ hơi ra mấy cái, kìm nén cơn buồn nôn : “ không sao rồi”
“Đây là làm sao vậy? Có cần đi bệnh viện xem thử không?” Ngyễ n Ca chưa bao giờ nhìn thấy Vạn Tố Y như thế này bao giờ, cảm thấy rất khác bình thường.
Vạn Tố Y lắc đầu tù chối: “không cần đâu, cũng đâu phải bị bênh gì.”
Vạn Tố Y gân fđây thường hay cảm thấy khó chịu, nhưng lại vô cùng chắc chắn là mình không hề bệnh.
“Sao cậu biết là mình không bị bệnh?” Nguyễn Ca cũng không muốn Vạn Tố Y bị bệnh nhưng cơ thể không bao giờ vô duyên vô có lại khó chịu.
Vạn Tố Y nhìn Nguyễn Ca bất lực, nói: “Thỉnh thoảng đồ ăn không họp khẩ vị cũng sẽ buồn nôn, ăn nhiều rồi lại ngồi lâu như thế này cộng với buồn nôn túc ngực ucngx là chuyện bình thường mà.”
“……”
Câu trả lời của Vạn Tố Y khiến Nguyễn Ca ngớ người, đôi mát dần độn chớp chớp.
Tiếp đó, Vạn Tố Y tay đăt trên đống giấy chuẩn bị đi dọn dẹp đồ đạc thì Nguyên Ca kích động tay cầm lấy tay Vạn Tố Y. Vạn Tố Y ngước đầu nhìn tháy biều cảm chói lóa của nguyễn ca mà giật mình.
Nguyễn Ca vùa lúc nảy còn rất điềm tỉnh, đột nhiên ngay trước mặt cô một khuôn mặt đầy kinh ngạc và vui mừng? Đây rốt cuộ là biểu cảm gì, Vạn Tố Y nhìn không thấu, nói chung là trái ngược vơi sbooj dạng điềm tĩnh lúc nảy của cô.
“Tố Y...” Nguyễn Ca chỉ lo cho cảm xúc kích động của mình, cầm lấy cánh tay Vạn tố Y lắc lư mãi vẫn không nói gì.
Vạn Tố Y bật cười, không biết ậu ấy đang muốn làm gì, chỉ xem như cô đang đùa “nếu cậu cu stieeps tực nhuw thế này tí sẽ say mất.”
“Tố Y Tố Y” Nguyễn Ca lại tiếp tục hô tên Vạn Tố Y, còn vì lý do gì thì mãi không không nói.
Vạn Tố Y có chút nhút đầu vói Nguyễn Ca, bất lục nhìn cô: “cậu nói, tó đang nghe đây”
“Tớ biết cậu nhu thế này là vì sao rồi.” Nguyễn Ca bộ dạng vô cùng chắc chắn vong vo Vạn Tố Y.
“Cậu đừng nói là tớ mắc phải bệnh nan y gì rồi nha.” Vạn Tố Y đoán là Nguyễn Ca có lẻ đang dựa vào kinh nghiệm diễn viên bao nhiêu năm nay của cô đến báo với Vạn Tố Y chuyện gì.
Nguyễn Ca vì câu nói của Vạn Tố Y mà tát nhẹ vào mặt cô hai cái, xem nhu là cho cô hai bạc tai: “linh ta linh tinh, mấy lời này không được nói.”
“Được rồi tó không nói.” Vạn Tố Y vẫn chưa nghe được Nguyễn Ca cần nói gì, nhìn cô ấy hỏi: “cho nên, tình trạng của tớ là nhu thế nào?”
Nguyễn Ca mìm cười nhìn Vạn Tố Y: “mạc dù tó chua có kinh nghiệm về chuyện này, nhưng tó đã từng diễn qua.... Tố Y, có phải cậu có thai rồi không?”
“……”
Vạn Tố Y sững người, dường nhu không hiểu Nguyễ Ca đang nói gì: “sao lại nó nhu thế?”
“Tó diễn mấy vai phụ nữ mang thai, hiện trạnh đều giông như cậu lúc này không sai chút nào.” Nguyễn Ca nhìn Vạn Tố Y làm động tác khó chịu buồn nôn nhắc nhở cô.