Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-10
CHƯƠNG 9: TÔI MUỐN TRÚT GIẬN, MUỐN TRÚT GIẬN!
CHƯƠNG 9: TÔI MUỐN TRÚT GIẬN, MUỐN TRÚT GIẬN!
Quách Thanh Tú ôm cơ thể mình, co quắp trên ghế sofa, móng tay cắm ngập vào đệm ghế, cô cắn môi dưới, không cho phép bản thân bật khóc thành tiếng.
"Cô ơi, cô có muốn đi tắm không..." Dì Nguyễn có lòng nhắc nhở.
"Đi đi, đi đi..." Quách Thanh Tú khóc lóc gào lên, cô tùy tiện mặc lại quần áo, ôm máy ảnh chạy nhào ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, cô ghét người nhà họ Lâm, ghét tất cả mọi thứ của nhà họ Lâm.
Lâm Việt Thịnh nhìn theo bóng dáng cô với vẻ giễu cợt, hắn nở nụ cười ác độc, con gái nhà họ Quách, không một ai có được kết cục tốt đẹp đâu.
Bên bờ biển, Quách Thanh Tú ôm chặt hai chân mình, ngồi trên một tảng đá, lặng lẽ nhìn về mặt biển xa xa mà thẫn thờ. Gió biển không ngừng thổi qua, thổi cho mái tóc dài đen nhánh của cô tung bay tứ tán. Quách Thanh Tú, mày thật dơ bẩn, mày thật đê tiện, dám tự tìm tới cửa để hắn ta làm nhục. Quách Thanh Tú cầm chiếc máy ảnh trong tay, liều mạng đập nó lên nền đất, trút hết toàn bộ cơn giận trong cơ thể lên chiếc máy ảnh, dường như chiếc máy ảnh ấy là chính Lâm Việt Thịnh, cô phải giết chết hắn.
"Tôi đập chết tên khốn nạn nhà anh, đập chết tên lưu manh nhà anh, đập chết tên cặn bã nhà anh..." Chiếc máy ảnh nhanh chóng vỡ vụn, cô vẫn chưa hả giận, vẫn tiếp tục quăng quật nó.
"Nhiều sức lực thế, sao ban nãy không thể hiện ra?" Một giọng điệu châm chọc vang lên sau lưng, Quách Thanh Tú giật mình quay phắt lại, Lâm Việt Thịnh đang khoanh tay mà đứng sau lưng cô, nhìn cô với vẻ châm biếm. Đằng sau anh ta vẫn là chiếc Ferrari phách lối và xa xỉ kia.
"Anh theo dõi tôi?" Quách Thanh Tú tức giận.
Lâm Việt Thịnh trừng mắt nhìn cô với vẻ chán ghét: "Quách Thanh Tú, cô đúng là thứ đàn bà ngu xuẩn, thích chết cũng không đi xa một tí, cách biệt thự chưa đến một trăm mét, muốn không nhìn thấy cô cũng khó khăn đấy."
Quách Thanh Tú đỏ nhừ mặt, đứng ở đây tuy rằng có thể trông thấy nóc nhà mang tính biểu trưng của cung điện Versailles, nhưng không gần đến mức một trăm mét như hắn nói.
"Tên khốn nạn, tôi làm sao phải đi tìm cái chết chứ, chết vì một người như anh thực sự không xứng đáng!" Quách Thanh Tú nghiến răng nghiến lợi, giơ chân đá chiếc máy ảnh đã vỡ nát vào lòng biển cả, quay đầu đi ra thật xa.
"Nói cô ngu xuẩn cô còn không tin, chưa kiểm tra máy ảnh đã..." Giọng nói vô cùng chế nhạo, Quách Thanh Tú sững sờ, lập tức quay người lại, xông về phía dòng biển.
Chiếc máy ảnh vỏ nhựa kia nổi lên trên mặt biển, bị từng đợt sóng từ từ cuốn trôi ra xa.
Quách Thanh Tú vội vàng đuổi theo nó. Cũng may mà bờ cát ở đây khá nông, Quách Thanh Tú bắt được máy ảnh, lật tìm thẻ nhớ bên trong đó, lấy thẻ nhớ rồi lại ném máy ảnh ra thật xa.
"Lâm Việt Thịnh, anh là thứ cặn bã!" Quách Thanh Tú trừng mắt nhìn Lâm Việt Thịnh một cách hung dữ rồi quay đầu bỏ đi.
Phía sau cô bỗng có một cánh tay vươn tới, kéo cô quay lại. Bàn tay lớn của hắn bóp cằm cô, ánh mắt thâm sâu như sao xa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đểu giả. Nếu như không tính đến nhân cách của hắn, chỉ tính riêng khuôn mặt này cũng đủ hại nước hại dân, không biết đã khiến bao nhiêu thiếu nữ phải đau lòng.
"Bỏ tôi ra!" Quách Thanh Tú phẫn nộ gào lên.
"Quách Thanh Tú, cô kiêu ngạo gì chứ? Cô dựa vào cái gì mà gào rống lên với tôi? Cô có tư cách gì để mắng chửi tôi?" Lâm Việt Thịnh đối mặt với Quách Thanh Tú.
Người nhà họ Quách không có ai tốt đẹp, con gái nhà họ Quách còn dám mắng hắn. Quách Thanh Tú dùng ngón tay chỉ vào mũi Lâm Việt Thịnh: "Nhân cách của anh thấp hèn đến tởm lợm, đúng là thứ cặn bã, thứ cặn bã, thứ cặn bã!"
"Cô cứ thử mắng thêm một câu nữa xem!" Lửa giận của Lâm Việt Thịnh bắt đầu cháy lên rồi.
"Anh chính là thứ cặn bạ, ba anh là thứ cặn bã, mẹ anh cũng là thứ cặn bã... ưm..." Quách Thanh Tú chưa dứt câu, Lâm Việt Thịnh đã hôn chặn miệng cô, một nụ hôn dài như liều chết, hút sạch không khí trong buồng phổi của cô.
CHƯƠNG 9: TÔI MUỐN TRÚT GIẬN, MUỐN TRÚT GIẬN!
Quách Thanh Tú ôm cơ thể mình, co quắp trên ghế sofa, móng tay cắm ngập vào đệm ghế, cô cắn môi dưới, không cho phép bản thân bật khóc thành tiếng.
"Cô ơi, cô có muốn đi tắm không..." Dì Nguyễn có lòng nhắc nhở.
"Đi đi, đi đi..." Quách Thanh Tú khóc lóc gào lên, cô tùy tiện mặc lại quần áo, ôm máy ảnh chạy nhào ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, cô ghét người nhà họ Lâm, ghét tất cả mọi thứ của nhà họ Lâm.
Lâm Việt Thịnh nhìn theo bóng dáng cô với vẻ giễu cợt, hắn nở nụ cười ác độc, con gái nhà họ Quách, không một ai có được kết cục tốt đẹp đâu.
Bên bờ biển, Quách Thanh Tú ôm chặt hai chân mình, ngồi trên một tảng đá, lặng lẽ nhìn về mặt biển xa xa mà thẫn thờ. Gió biển không ngừng thổi qua, thổi cho mái tóc dài đen nhánh của cô tung bay tứ tán. Quách Thanh Tú, mày thật dơ bẩn, mày thật đê tiện, dám tự tìm tới cửa để hắn ta làm nhục. Quách Thanh Tú cầm chiếc máy ảnh trong tay, liều mạng đập nó lên nền đất, trút hết toàn bộ cơn giận trong cơ thể lên chiếc máy ảnh, dường như chiếc máy ảnh ấy là chính Lâm Việt Thịnh, cô phải giết chết hắn.
"Tôi đập chết tên khốn nạn nhà anh, đập chết tên lưu manh nhà anh, đập chết tên cặn bã nhà anh..." Chiếc máy ảnh nhanh chóng vỡ vụn, cô vẫn chưa hả giận, vẫn tiếp tục quăng quật nó.
"Nhiều sức lực thế, sao ban nãy không thể hiện ra?" Một giọng điệu châm chọc vang lên sau lưng, Quách Thanh Tú giật mình quay phắt lại, Lâm Việt Thịnh đang khoanh tay mà đứng sau lưng cô, nhìn cô với vẻ châm biếm. Đằng sau anh ta vẫn là chiếc Ferrari phách lối và xa xỉ kia.
"Anh theo dõi tôi?" Quách Thanh Tú tức giận.
Lâm Việt Thịnh trừng mắt nhìn cô với vẻ chán ghét: "Quách Thanh Tú, cô đúng là thứ đàn bà ngu xuẩn, thích chết cũng không đi xa một tí, cách biệt thự chưa đến một trăm mét, muốn không nhìn thấy cô cũng khó khăn đấy."
Quách Thanh Tú đỏ nhừ mặt, đứng ở đây tuy rằng có thể trông thấy nóc nhà mang tính biểu trưng của cung điện Versailles, nhưng không gần đến mức một trăm mét như hắn nói.
"Tên khốn nạn, tôi làm sao phải đi tìm cái chết chứ, chết vì một người như anh thực sự không xứng đáng!" Quách Thanh Tú nghiến răng nghiến lợi, giơ chân đá chiếc máy ảnh đã vỡ nát vào lòng biển cả, quay đầu đi ra thật xa.
"Nói cô ngu xuẩn cô còn không tin, chưa kiểm tra máy ảnh đã..." Giọng nói vô cùng chế nhạo, Quách Thanh Tú sững sờ, lập tức quay người lại, xông về phía dòng biển.
Chiếc máy ảnh vỏ nhựa kia nổi lên trên mặt biển, bị từng đợt sóng từ từ cuốn trôi ra xa.
Quách Thanh Tú vội vàng đuổi theo nó. Cũng may mà bờ cát ở đây khá nông, Quách Thanh Tú bắt được máy ảnh, lật tìm thẻ nhớ bên trong đó, lấy thẻ nhớ rồi lại ném máy ảnh ra thật xa.
"Lâm Việt Thịnh, anh là thứ cặn bã!" Quách Thanh Tú trừng mắt nhìn Lâm Việt Thịnh một cách hung dữ rồi quay đầu bỏ đi.
Phía sau cô bỗng có một cánh tay vươn tới, kéo cô quay lại. Bàn tay lớn của hắn bóp cằm cô, ánh mắt thâm sâu như sao xa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đểu giả. Nếu như không tính đến nhân cách của hắn, chỉ tính riêng khuôn mặt này cũng đủ hại nước hại dân, không biết đã khiến bao nhiêu thiếu nữ phải đau lòng.
"Bỏ tôi ra!" Quách Thanh Tú phẫn nộ gào lên.
"Quách Thanh Tú, cô kiêu ngạo gì chứ? Cô dựa vào cái gì mà gào rống lên với tôi? Cô có tư cách gì để mắng chửi tôi?" Lâm Việt Thịnh đối mặt với Quách Thanh Tú.
Người nhà họ Quách không có ai tốt đẹp, con gái nhà họ Quách còn dám mắng hắn. Quách Thanh Tú dùng ngón tay chỉ vào mũi Lâm Việt Thịnh: "Nhân cách của anh thấp hèn đến tởm lợm, đúng là thứ cặn bã, thứ cặn bã, thứ cặn bã!"
"Cô cứ thử mắng thêm một câu nữa xem!" Lửa giận của Lâm Việt Thịnh bắt đầu cháy lên rồi.
"Anh chính là thứ cặn bạ, ba anh là thứ cặn bã, mẹ anh cũng là thứ cặn bã... ưm..." Quách Thanh Tú chưa dứt câu, Lâm Việt Thịnh đã hôn chặn miệng cô, một nụ hôn dài như liều chết, hút sạch không khí trong buồng phổi của cô.