Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Thực ra, trong lòng ông cũng rất vui và hạnh phúc. Diệp Cao Minh đã tìm hiểu về Tiêu Phong từ rất lâu rồi, vì yên tâm nên ông mới bắt Diệp Băng Hy làm việc tại Phong Đế. Khi nghe mẹ Diệp kể về việc anh và cô quen nhau, ông cảm thấy rất an lòng. Nhưng đâu thể để cậu ta dễ dàng mang con gái mà ông hết lòng yêu thương đi như vậy được. Đàn ông là vậy, càng dễ có được càng dễ buông tay. Điều này ông hiểu rất rõ.
Diệp Băng Hy dắt tay anh bước lên sân khấu, nụ cười trên môi cô vẫn cứ tươi như vậy.
"Xin lỗi, câu hỏi của anh tôi xin phép nhờ anh ấy trả lời hộ được không? Tiêu tiên sinh, bao giờ chúng ta kết hôn?" Diệp Băng Hy nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
"Ngày mai anh liền đem sính lễ qua hỏi cưới em! Chuyện sau đó còn phải hỏi ý kiến của nhạc phụ, nhạc mẫu nữa!" Tiêu Phong cúi đầu chào ba mẹ Diệp.
Cả hội trường một lần nữa như bùng nổ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hôm nay, tất cả những người đàn ông độc thân đều sửa soạn chỉnh tề, phơi bày ra bộ mặt tốt nhất của mình với hi vọng được lọt vào mắt xanh của thiên kim nhà Dilys, vậy mà người ta lại là hoa đã có chủ. Không ít người tỏ ra không bằng lòng, bắt đầu tò mò về thân thế của người đàn ông may mắn kia.
"Anh ta là ai vậy?"
"Hình như là CEO của tập đoàn Phong Đế, Tiêu Phong. CEO có tầm ảnh hưởng nhất châu Á."
"Mặc kệ hắn là ai, sao có thể để tiểu thiên thần cầu hôn vậy chứ?"
"Ông trời cũng quá bất công rồi, cơm này là cơm cúng, không tùy tiện ăn được!"
[...]
Diệp Băng Hy dẫn Tiêu Phong đến chào hỏi ba mẹ Diệp. Đây là lần đầu tiên anh được gặp Diệp Cao Minh, quả nhiên là khí chất phi phàm, cả người như toát ra khí chất của một nhà lãnh đạo có thể hô phong hoán vũ.
"Reng...reng...reng!"
Tiếng chuông điện thoại của Diệp Cao Minh vang lên, nhưng tiếng chuông đủ nhỏ để chỉ những người đứng rất gần mới nghe tiếng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Ông lặng lẽ đi ra phía ngoài sân khấu để nghe điện thoại, năm phút sau, ông quay lại. Trên khuôn mặt lãnh đạm phảng phất đâu đó một nỗi buồn thầm kín, chỉ những người tinh ý mới có thể nhận ra.
"Lão Kai vừa bị tai nạn, tôi phải đi xem sao, bà ở lại lo liệu bữa tiệc nhé!" Diệp Cao Minh nói với mẹ Diệp, rồi chào mọi người, sau đó lập tức đi ngay.
................
Bữa tiệc bắt đầu, mẹ Diệp đi xuống bàn ăn nơi mà Phong ba và Phong mẹ đang ngồi.
"Xin chào, không biết bây giờ tôi có thể gọi là chị xui được không?" Phong ba đứng lên bắt tay với mẹ Diệp.
" Anh xui cứ tự nhiên, giữa hai nhà chúng ta còn cần phải khách sáo nữa sao? Sau này chúng ta xem như đã là người một nhà rồi!" Mẹ Diệp vui vẻ.
"Thằng bé Tiêu Phong này đúng là không trông chờ gì được mà, ngay cả chuyện cầu hôn cũng để Tiểu Hy nó phải chủ động. Thật là..." Phong mẹ nhìn Tiêu Phong bằng ánh mắt đầy thất vọng.
"Bây giờ nam nữ bình đẳng mà, sao chị lại nói vậy? Tại Tiểu Hy nhà tôi nó sợ không túm chắc lại để tuột mất một người đàn ông tốt như Tiểu Phong nên mới phải làm vậy thôi!"
[...]
Trong khi ba người còn đang trò chuyện thì Diệp Băng Hy và Tiêu Phong dường như chẳng để ý gì đến xung quanh, mặt đối mặt, mắt đối mắt.
"Bộ hai đứa chúng nó cứ định như vậy không ăn cơm sao?"
"Chắc không ai ăn cơm đâu nhỉ?" Phong ba cố tình nói lớn tiếng để hai người ngeh tiếng.
Diệp Băng Hy dắt tay anh bước lên sân khấu, nụ cười trên môi cô vẫn cứ tươi như vậy.
"Xin lỗi, câu hỏi của anh tôi xin phép nhờ anh ấy trả lời hộ được không? Tiêu tiên sinh, bao giờ chúng ta kết hôn?" Diệp Băng Hy nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
"Ngày mai anh liền đem sính lễ qua hỏi cưới em! Chuyện sau đó còn phải hỏi ý kiến của nhạc phụ, nhạc mẫu nữa!" Tiêu Phong cúi đầu chào ba mẹ Diệp.
Cả hội trường một lần nữa như bùng nổ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hôm nay, tất cả những người đàn ông độc thân đều sửa soạn chỉnh tề, phơi bày ra bộ mặt tốt nhất của mình với hi vọng được lọt vào mắt xanh của thiên kim nhà Dilys, vậy mà người ta lại là hoa đã có chủ. Không ít người tỏ ra không bằng lòng, bắt đầu tò mò về thân thế của người đàn ông may mắn kia.
"Anh ta là ai vậy?"
"Hình như là CEO của tập đoàn Phong Đế, Tiêu Phong. CEO có tầm ảnh hưởng nhất châu Á."
"Mặc kệ hắn là ai, sao có thể để tiểu thiên thần cầu hôn vậy chứ?"
"Ông trời cũng quá bất công rồi, cơm này là cơm cúng, không tùy tiện ăn được!"
[...]
Diệp Băng Hy dẫn Tiêu Phong đến chào hỏi ba mẹ Diệp. Đây là lần đầu tiên anh được gặp Diệp Cao Minh, quả nhiên là khí chất phi phàm, cả người như toát ra khí chất của một nhà lãnh đạo có thể hô phong hoán vũ.
"Reng...reng...reng!"
Tiếng chuông điện thoại của Diệp Cao Minh vang lên, nhưng tiếng chuông đủ nhỏ để chỉ những người đứng rất gần mới nghe tiếng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Ông lặng lẽ đi ra phía ngoài sân khấu để nghe điện thoại, năm phút sau, ông quay lại. Trên khuôn mặt lãnh đạm phảng phất đâu đó một nỗi buồn thầm kín, chỉ những người tinh ý mới có thể nhận ra.
"Lão Kai vừa bị tai nạn, tôi phải đi xem sao, bà ở lại lo liệu bữa tiệc nhé!" Diệp Cao Minh nói với mẹ Diệp, rồi chào mọi người, sau đó lập tức đi ngay.
................
Bữa tiệc bắt đầu, mẹ Diệp đi xuống bàn ăn nơi mà Phong ba và Phong mẹ đang ngồi.
"Xin chào, không biết bây giờ tôi có thể gọi là chị xui được không?" Phong ba đứng lên bắt tay với mẹ Diệp.
" Anh xui cứ tự nhiên, giữa hai nhà chúng ta còn cần phải khách sáo nữa sao? Sau này chúng ta xem như đã là người một nhà rồi!" Mẹ Diệp vui vẻ.
"Thằng bé Tiêu Phong này đúng là không trông chờ gì được mà, ngay cả chuyện cầu hôn cũng để Tiểu Hy nó phải chủ động. Thật là..." Phong mẹ nhìn Tiêu Phong bằng ánh mắt đầy thất vọng.
"Bây giờ nam nữ bình đẳng mà, sao chị lại nói vậy? Tại Tiểu Hy nhà tôi nó sợ không túm chắc lại để tuột mất một người đàn ông tốt như Tiểu Phong nên mới phải làm vậy thôi!"
[...]
Trong khi ba người còn đang trò chuyện thì Diệp Băng Hy và Tiêu Phong dường như chẳng để ý gì đến xung quanh, mặt đối mặt, mắt đối mắt.
"Bộ hai đứa chúng nó cứ định như vậy không ăn cơm sao?"
"Chắc không ai ăn cơm đâu nhỉ?" Phong ba cố tình nói lớn tiếng để hai người ngeh tiếng.