Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Khoảng cách giữa anh và cô càng lúc càng gần, làm trái tim anh cũng đập loạn xạ.
Nhưng thật hụt hẫng, Diệp Băng Hy lại bước qua mà không nhìn anh lấy một lần, cứ như là không quen biết vậy!. Chương mới nhất tại ++ TRU Мtrцyen.о г G ++
"Xoảng..."
Có ai nghe tiếng trái tim tan vỡ của Tiêu Phong không?
Diệp Băng Hy bước lên sân khấu, đứng cạnh mẹ Diệp. Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện với thân phận con gái của ba mình trước truyền thông. Cảm giác quả thực có chút khác lạ.
"Xin chào các vị, cảm ơn mọi người đã không quản đường sá xa xôi đến dự bữa tiệc ngày hôn nay của chúng tôi. Cám ơn rất nhiều!" Nói xong, Diệp Băng Hy và ba mẹ Diệp cúi đầu cảm ơn.
"Chắc hẳn nãy giờ mọi người vẫn đang tò mò, xin giới thiệu với mọi người, đây là con gái duy nhất của Dilys tôi, Jessica."
Ba Diệp vừa nói đến tên cô thì bên dưới đã xì xào:
"Jessica, cái tên này quen quá! Hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi."
"Không phải là siêu học bá, 18 tuổi đã tốt nghiệp Đại học Harvard sao?"
"Đúng là tài sắc vẹn toàn! Nữ thần của tôi!"
[...]
Diệp Băng Hy cúi đầu chào, tiện thể giới thiệu một chút.
"Xin chào các vị! Tôi là Jessica. Thông tin của tôi thì chắc mọi người sẽ biết sau đây thôi! Rất hân hạnh được gặp gỡ tất cả mọi người."
Giọng nói của cô cất lên khiến của hội trường dường như im lặng tuyệt đối, cái giọng nói trong trẻo, lúc trầm lúc bổng, ấm áp như nắng mai ấy khiến người ta hoàn toàn bị đắm chìm trong từng câu từng chữ mà cô nói ra. Ngay cả Tiêu Phong cũng bị hút hồn vào trong từng lời nói của cô, hoá ra giọng nói của cô vốn hay như vậy, bình thường hai người lúc nào cũng trêu ghẹo nhau, đùa giỡn với nhau nên anh chưa từng phát hiện ra.
"Tôi xin hỏi tiểu thư Jessica một điều mà nãy giờ ở đây tất cả mọi người đều đang rất thắc mắc có được không?" Một chàng trai với mái tóc nâu ngồi phía dưới hỏi.
"Tất nhiên là được rồi. Tôi cũng đang rất tò mò về câu hỏi đó đây!" Diệp Băng Hy mỉm cười đồng ý.
"Ôi, cô ấy vừa cười kìa! Cái nụ cười ấy làm tôi tan chảy mất!"
"Tôi đã tan chảy từ lâu rồi!"
[...]
Đám công tử nhà giàu phía dưới không ngừng cảm thán.
"Không biết tiểu thư Jessica đã kết hôn chưa?"
Quả nhiên đây chính là câu hỏi được rất nhiều người trông đợi. Ở đây đều là những người quyền thế, đương nhiên sẽ không hỏi cô có người yêu hay bạn trai chưa, bởi đối với họ, chỉ khi được ràng buộc bởi pháp luật, nếu không họ sẵn sàng đập chậu để cướp hoa, nhất là một bông hao tuyệt sắc giai nhân như vậy thì làm sao có thể bỏ qua được chứ!
Nghe xong câu hỏi, cô mỉm cười đáp lại:
"Trước khi trả lời câu hỏi này, tôi cũng có một câu hỏi muốn hỏi một người." Vừa nói, Diệp Băng Hy vừa bước xuống sân khấu. Tất cả sự chú ý đều đổ dồn theo từng bước chân của cô. Ai cũng đều rất trông đợi.
Ngay cả ba mẹ Diệp cũng vô cùng tò mò không biết cô muốn đi đâu, cả Phong ba, Phong mẹ và Tiêu Phong cũng vậy. Nước đi này của cô là nước đi không ai ngờ tới.
Diệp Băng Hy tiến lại gần chỗ Tiêu Phong nhưng ánh mắt lại không nhìn vào anh, làm Tiêu Phong cũng không nghĩ cô đến chỗ mình. Cho đến khi cô dừng lại trước mặt anh, quỳ một gối xuống, lấy từ trong tay ra một hộp nhẫn cưới, đưa lên trước mặt Tiêu Phong:
"Phong, anh có đồng ý làm chú rể trong buổi lễ kết hôn của em không?" Ánh mắt cô bây giờ mới nhìn thẳng vào mắt anh. Tiêu Phong bị cô đưa đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, vẫn còn hơi mơ hồ nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc này anh lại tỉnh táo đến lạ thường. Ngay cả anh cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa.
Tiêu Phong đứng lên, nắm lấy tay Diệp Băng Hy, hô to:
"Anh đồng ý."
Anh hô to đến mức dù không đeo micro nhưng cả hội trường đều có thể nghe rõ từng câu, từng chữ.
Diệp Băng Hy đã nghe rõ câu trả lời của anh, nghe rất rõ, những giọt lệ hạnh phúc cứ thế mà rơi xuống, trong trẻo như những viên ngọc. Cô cầm lấy chiếc nhẫn, nắm lấy tay anh mà cẩn thận đeo vào, đeo xong còn hôn lên nó một nụ hôn.
"Anh có thể đeo nó lên cho em không?"
Cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt trong veo giờ đây như phát ra ngàn tia nắng.
Tiêu Phong đỡ cô đứng dậy, nhận lấy chiếc nhẫn mà đeo lên tay cô, rồi vòng tay ra phía sau, ôm cô thật chặt.
"Cám ơn em vì đã để anh được gả cho em!" Tiêu Phong nói khẽ vào tai cô.
Phong ba, Phong mẹ đứng bên cạnh đã khóc từ lâu rồi. Thằng con này đúng thật là ăn hại, đến chuyện này cũng để con gái nhà người ta chủ động. Kiểu này phải đem về nhà mà dạy dỗ lại rồi.
Phong ba, Phong mẹ đứng bên cạnh đã khóc từ lâu rồi. Thằng con này đúng thật là ăn hại, đến chuyện này cũng để con gái nhà người ta chủ động. Kiểu này phải đem về nhà mà dạy dỗ lại rồi.
Mẹ Diệp đứng trên sân khấu cũng vỡ oà trong hạnh phúc, nắm chặt tay ba Diệp:
"Ông xem, con gái chúng ta giỏi biết bao! Cuối cùng cũng đem được một chàng rể tốt như vậy về cho chúng ta."
Ba Diệp nãy giờ vẫn không nói lời nào, trên gương mặt lãnh đạm vẫn không biểu lộ cảm xúc...
P/s: Sorry mọi người nhé! Hôm qua mình set nhầm lịch nên hôm nay đăng bù ha!
Nhưng thật hụt hẫng, Diệp Băng Hy lại bước qua mà không nhìn anh lấy một lần, cứ như là không quen biết vậy!. Chương mới nhất tại ++ TRU Мtrцyen.о г G ++
"Xoảng..."
Có ai nghe tiếng trái tim tan vỡ của Tiêu Phong không?
Diệp Băng Hy bước lên sân khấu, đứng cạnh mẹ Diệp. Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện với thân phận con gái của ba mình trước truyền thông. Cảm giác quả thực có chút khác lạ.
"Xin chào các vị, cảm ơn mọi người đã không quản đường sá xa xôi đến dự bữa tiệc ngày hôn nay của chúng tôi. Cám ơn rất nhiều!" Nói xong, Diệp Băng Hy và ba mẹ Diệp cúi đầu cảm ơn.
"Chắc hẳn nãy giờ mọi người vẫn đang tò mò, xin giới thiệu với mọi người, đây là con gái duy nhất của Dilys tôi, Jessica."
Ba Diệp vừa nói đến tên cô thì bên dưới đã xì xào:
"Jessica, cái tên này quen quá! Hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi."
"Không phải là siêu học bá, 18 tuổi đã tốt nghiệp Đại học Harvard sao?"
"Đúng là tài sắc vẹn toàn! Nữ thần của tôi!"
[...]
Diệp Băng Hy cúi đầu chào, tiện thể giới thiệu một chút.
"Xin chào các vị! Tôi là Jessica. Thông tin của tôi thì chắc mọi người sẽ biết sau đây thôi! Rất hân hạnh được gặp gỡ tất cả mọi người."
Giọng nói của cô cất lên khiến của hội trường dường như im lặng tuyệt đối, cái giọng nói trong trẻo, lúc trầm lúc bổng, ấm áp như nắng mai ấy khiến người ta hoàn toàn bị đắm chìm trong từng câu từng chữ mà cô nói ra. Ngay cả Tiêu Phong cũng bị hút hồn vào trong từng lời nói của cô, hoá ra giọng nói của cô vốn hay như vậy, bình thường hai người lúc nào cũng trêu ghẹo nhau, đùa giỡn với nhau nên anh chưa từng phát hiện ra.
"Tôi xin hỏi tiểu thư Jessica một điều mà nãy giờ ở đây tất cả mọi người đều đang rất thắc mắc có được không?" Một chàng trai với mái tóc nâu ngồi phía dưới hỏi.
"Tất nhiên là được rồi. Tôi cũng đang rất tò mò về câu hỏi đó đây!" Diệp Băng Hy mỉm cười đồng ý.
"Ôi, cô ấy vừa cười kìa! Cái nụ cười ấy làm tôi tan chảy mất!"
"Tôi đã tan chảy từ lâu rồi!"
[...]
Đám công tử nhà giàu phía dưới không ngừng cảm thán.
"Không biết tiểu thư Jessica đã kết hôn chưa?"
Quả nhiên đây chính là câu hỏi được rất nhiều người trông đợi. Ở đây đều là những người quyền thế, đương nhiên sẽ không hỏi cô có người yêu hay bạn trai chưa, bởi đối với họ, chỉ khi được ràng buộc bởi pháp luật, nếu không họ sẵn sàng đập chậu để cướp hoa, nhất là một bông hao tuyệt sắc giai nhân như vậy thì làm sao có thể bỏ qua được chứ!
Nghe xong câu hỏi, cô mỉm cười đáp lại:
"Trước khi trả lời câu hỏi này, tôi cũng có một câu hỏi muốn hỏi một người." Vừa nói, Diệp Băng Hy vừa bước xuống sân khấu. Tất cả sự chú ý đều đổ dồn theo từng bước chân của cô. Ai cũng đều rất trông đợi.
Ngay cả ba mẹ Diệp cũng vô cùng tò mò không biết cô muốn đi đâu, cả Phong ba, Phong mẹ và Tiêu Phong cũng vậy. Nước đi này của cô là nước đi không ai ngờ tới.
Diệp Băng Hy tiến lại gần chỗ Tiêu Phong nhưng ánh mắt lại không nhìn vào anh, làm Tiêu Phong cũng không nghĩ cô đến chỗ mình. Cho đến khi cô dừng lại trước mặt anh, quỳ một gối xuống, lấy từ trong tay ra một hộp nhẫn cưới, đưa lên trước mặt Tiêu Phong:
"Phong, anh có đồng ý làm chú rể trong buổi lễ kết hôn của em không?" Ánh mắt cô bây giờ mới nhìn thẳng vào mắt anh. Tiêu Phong bị cô đưa đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, vẫn còn hơi mơ hồ nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc này anh lại tỉnh táo đến lạ thường. Ngay cả anh cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa.
Tiêu Phong đứng lên, nắm lấy tay Diệp Băng Hy, hô to:
"Anh đồng ý."
Anh hô to đến mức dù không đeo micro nhưng cả hội trường đều có thể nghe rõ từng câu, từng chữ.
Diệp Băng Hy đã nghe rõ câu trả lời của anh, nghe rất rõ, những giọt lệ hạnh phúc cứ thế mà rơi xuống, trong trẻo như những viên ngọc. Cô cầm lấy chiếc nhẫn, nắm lấy tay anh mà cẩn thận đeo vào, đeo xong còn hôn lên nó một nụ hôn.
"Anh có thể đeo nó lên cho em không?"
Cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt trong veo giờ đây như phát ra ngàn tia nắng.
Tiêu Phong đỡ cô đứng dậy, nhận lấy chiếc nhẫn mà đeo lên tay cô, rồi vòng tay ra phía sau, ôm cô thật chặt.
"Cám ơn em vì đã để anh được gả cho em!" Tiêu Phong nói khẽ vào tai cô.
Phong ba, Phong mẹ đứng bên cạnh đã khóc từ lâu rồi. Thằng con này đúng thật là ăn hại, đến chuyện này cũng để con gái nhà người ta chủ động. Kiểu này phải đem về nhà mà dạy dỗ lại rồi.
Phong ba, Phong mẹ đứng bên cạnh đã khóc từ lâu rồi. Thằng con này đúng thật là ăn hại, đến chuyện này cũng để con gái nhà người ta chủ động. Kiểu này phải đem về nhà mà dạy dỗ lại rồi.
Mẹ Diệp đứng trên sân khấu cũng vỡ oà trong hạnh phúc, nắm chặt tay ba Diệp:
"Ông xem, con gái chúng ta giỏi biết bao! Cuối cùng cũng đem được một chàng rể tốt như vậy về cho chúng ta."
Ba Diệp nãy giờ vẫn không nói lời nào, trên gương mặt lãnh đạm vẫn không biểu lộ cảm xúc...
P/s: Sorry mọi người nhé! Hôm qua mình set nhầm lịch nên hôm nay đăng bù ha!