Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-3
Chương 3: Giúp việc bất đắc dĩ
......................
Vừa nói Tiêu Phong vừa tiến đến ép Diệp Băng Hy vào tường, hai tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô.
"Buông ra. Thật là đê tiện."
Diệp Băng Hy ngay lập tức đẩy anh ra, mặt cô không biết từ lúc nào đã đỏ bừng như trái cà chua.
"Cô nghĩ tôi có hứng thú với cô thật à? Xin lỗi mắt tôi chưa mù, đầu cũng chưa bị hỏng. Hahaha..." - Tiêu Phong cười châm chọc.
"Anh....anh...."
"Cô xem cô kìa, tôi thấy cô lại có vẻ rất thèm khát tôi đấy. Nhưng thật đáng tiếc, tôi sẽ không tự hạ thấp mình như vậy đâu."
"Vậy anh muốn gì mới tha cho tôi?"
"Cô sang làm giúp việc cho tôi. Để tôi tính xem, chắc một tháng là đủ rồi."
"Không bao giờ" - Diệp Băng Hy hùng hổ.
"Vậy thì hẹn gặp lại trên đồn cảnh sát!"
Không được, nếu bây giờ bị bắt lên đồn cảnh sát kiểu gì ba cô biết cũng bắt cô phải quay về nước. Thôi miễn cưỡng đồng ý với anh ta vậy, dù gì cũng chỉ là một tháng.
"Được rồi. Nhưng anh phải giữ lời hứa."
"Cô yên tâm. Tôi nói được làm được. Nhưng cô phải làm theo những quy định của tôi, còn quy định ra sao ngày mai tôi sẽ sai người đem đến cho cô"
"Anh..."
"Sao cô không bằng lòng?" - Vừa nói Tiêu Phong vừa cầm lấy chiếc điện thoại Diệp Băng Hy vừa để xuống bàn.
"Không. Đương nhiên là không rồi." Diệp Băng Hy liền thay đổi sắc mặt, dịu dàng nói.
"Cứ quyết định vậy đi"
"Nói chuyện cả ngày trời vẫn chưa biết tên nhau. Tôi tên Diệp Băng Hy, còn anh?"
"Tiêu Phong." - Anh trả lời ngắn gọn nhưng chỉ hai chữ ấy thôi cũng làm Diệp Băng Hy lặng người.
Không phải chứ, anh ta chính là Tiêu Phong, CEO của tập đoàn Phong Đế. Toang thật rồi, ba cô còn bắt cô phải vào làm việc ở Phong Đế thì mới cho cô về nước. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Xem ra những ngày tháng yên bình của cô sắp kết thúc, chuỗi ngày đau thương sắp bắt đầu rồi.
Thấy cô đứng ngây người, Tiêu Phong hỏi:
"Cô bị làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
"Không. Tôi không sao. Cũng muộn rồi tôi xin phép về trước" - Diệp Băng Hy bình tĩnh lại, dịu dàng nói.
Lúc này không thể đắc tội anh ta được, nếu không ngày tháng sau này sẽ rất khó sống. Ba ơi, ba muốn dồn con gái ba vào đường cùng hay sao?
~Diệp Băng Hy's house~
Căn hộ của Diệp Băng Hy nằm đối diện với căn hộ của Tiêu Phong, chỉ cách một hành lang rộng 1.5m. Tính ra là hàng xóm rồi.
Diệp Băng Hy vất vả lắm mới kéo được hai cái vali về nhà. Tên Tiêu Phong xấu xa cũng không thèm giúp cô một tay. Không biết anh ta có phải đàn ông không nữa. Thiết nghĩ anh ta nên mặc váy thì hơn. Diệp Băng Hy vừa đi vừa chửi thầm tên hắc đạo kia.
Bên kia hành lang, một người đàn ông nào đó đang hắt xì liên tục.
Cả ngày bị hành hạ còn chưa tắm rửa, Tiêu Phong lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Anh thư thả cởi quần áo rồi ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt thư giãn.
Đến lúc tắm xong, anh mới ngỡ ngàng tưởng mình vào lộn nhà chứ, phòng tắm sạch sẽ không một hại bụi, một sợi tóc cũng không có của anh từ bao giờ lại bừa bộn như một bãi rác thế này. Trên sàn, quần áo vứt ngổn ngang, không chỉ thế cả nội y cũng nằm dài trên sàn, dầu gội, sữa tắm cũng đổ ngả nghiêng. Tiêu Phong hoàn toàn bị sốc, một người mắc chứng bệnh sạch sẽ như anh làm sao chịu được 1 giây nào trong cái "bãi rác" này.
"Diệp Băng Hy"- Tiêu Phong nộ khí đùng đùng nghiến răng kêu tên cô rồi mang theo sát khí ấy đến đập cửa phòng cô.
"Diệp Băng Hy, cô ra đây cho tôi!"
Diệp Băng Hy ở trong nhà không hiểu chuyện gì vội ra mở cửa.
......................
Vừa nói Tiêu Phong vừa tiến đến ép Diệp Băng Hy vào tường, hai tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô.
"Buông ra. Thật là đê tiện."
Diệp Băng Hy ngay lập tức đẩy anh ra, mặt cô không biết từ lúc nào đã đỏ bừng như trái cà chua.
"Cô nghĩ tôi có hứng thú với cô thật à? Xin lỗi mắt tôi chưa mù, đầu cũng chưa bị hỏng. Hahaha..." - Tiêu Phong cười châm chọc.
"Anh....anh...."
"Cô xem cô kìa, tôi thấy cô lại có vẻ rất thèm khát tôi đấy. Nhưng thật đáng tiếc, tôi sẽ không tự hạ thấp mình như vậy đâu."
"Vậy anh muốn gì mới tha cho tôi?"
"Cô sang làm giúp việc cho tôi. Để tôi tính xem, chắc một tháng là đủ rồi."
"Không bao giờ" - Diệp Băng Hy hùng hổ.
"Vậy thì hẹn gặp lại trên đồn cảnh sát!"
Không được, nếu bây giờ bị bắt lên đồn cảnh sát kiểu gì ba cô biết cũng bắt cô phải quay về nước. Thôi miễn cưỡng đồng ý với anh ta vậy, dù gì cũng chỉ là một tháng.
"Được rồi. Nhưng anh phải giữ lời hứa."
"Cô yên tâm. Tôi nói được làm được. Nhưng cô phải làm theo những quy định của tôi, còn quy định ra sao ngày mai tôi sẽ sai người đem đến cho cô"
"Anh..."
"Sao cô không bằng lòng?" - Vừa nói Tiêu Phong vừa cầm lấy chiếc điện thoại Diệp Băng Hy vừa để xuống bàn.
"Không. Đương nhiên là không rồi." Diệp Băng Hy liền thay đổi sắc mặt, dịu dàng nói.
"Cứ quyết định vậy đi"
"Nói chuyện cả ngày trời vẫn chưa biết tên nhau. Tôi tên Diệp Băng Hy, còn anh?"
"Tiêu Phong." - Anh trả lời ngắn gọn nhưng chỉ hai chữ ấy thôi cũng làm Diệp Băng Hy lặng người.
Không phải chứ, anh ta chính là Tiêu Phong, CEO của tập đoàn Phong Đế. Toang thật rồi, ba cô còn bắt cô phải vào làm việc ở Phong Đế thì mới cho cô về nước. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Xem ra những ngày tháng yên bình của cô sắp kết thúc, chuỗi ngày đau thương sắp bắt đầu rồi.
Thấy cô đứng ngây người, Tiêu Phong hỏi:
"Cô bị làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
"Không. Tôi không sao. Cũng muộn rồi tôi xin phép về trước" - Diệp Băng Hy bình tĩnh lại, dịu dàng nói.
Lúc này không thể đắc tội anh ta được, nếu không ngày tháng sau này sẽ rất khó sống. Ba ơi, ba muốn dồn con gái ba vào đường cùng hay sao?
~Diệp Băng Hy's house~
Căn hộ của Diệp Băng Hy nằm đối diện với căn hộ của Tiêu Phong, chỉ cách một hành lang rộng 1.5m. Tính ra là hàng xóm rồi.
Diệp Băng Hy vất vả lắm mới kéo được hai cái vali về nhà. Tên Tiêu Phong xấu xa cũng không thèm giúp cô một tay. Không biết anh ta có phải đàn ông không nữa. Thiết nghĩ anh ta nên mặc váy thì hơn. Diệp Băng Hy vừa đi vừa chửi thầm tên hắc đạo kia.
Bên kia hành lang, một người đàn ông nào đó đang hắt xì liên tục.
Cả ngày bị hành hạ còn chưa tắm rửa, Tiêu Phong lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Anh thư thả cởi quần áo rồi ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt thư giãn.
Đến lúc tắm xong, anh mới ngỡ ngàng tưởng mình vào lộn nhà chứ, phòng tắm sạch sẽ không một hại bụi, một sợi tóc cũng không có của anh từ bao giờ lại bừa bộn như một bãi rác thế này. Trên sàn, quần áo vứt ngổn ngang, không chỉ thế cả nội y cũng nằm dài trên sàn, dầu gội, sữa tắm cũng đổ ngả nghiêng. Tiêu Phong hoàn toàn bị sốc, một người mắc chứng bệnh sạch sẽ như anh làm sao chịu được 1 giây nào trong cái "bãi rác" này.
"Diệp Băng Hy"- Tiêu Phong nộ khí đùng đùng nghiến răng kêu tên cô rồi mang theo sát khí ấy đến đập cửa phòng cô.
"Diệp Băng Hy, cô ra đây cho tôi!"
Diệp Băng Hy ở trong nhà không hiểu chuyện gì vội ra mở cửa.