Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125
Tiêu Phong và ba mẹ phải mất một ngày mới đặt chân đến đảo Invalid. Ba người bắt tay ngay vào việc đi tìm Diệp Băng Hy, Phong ba và Phong mẹ đi tìm phía Đông, còn Tiêu Phong đi tìm phía Tây, khi nào tìm được cô thì gọi điện báo cho đối phương.
Tiêu Phong đi men theo con đường mòn nhỏ, trên đường cũng chẳng có lấy một bóng người, chỉ có một vài căn nhà đã bỏ hoang, xác xơ, lụi tàn. Anh cứ đi, đi mãi cuối cùng cũng gặp được một người phụ nữ có lẽ cũng đã ngoài sáu mươi đang trồng rau trong vườn. Thì ra là dì Sáu.
Anh vui mừng, chạy lại chào hỏi:
"Con chào dì. Cho con hỏi dì một chuyện được không?"
Dì Sáu nhìn cậu thanh niên này dò xét một lượt, một chàng trai có vẻ ngoài rất anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm, ẩn hiện khí chất của bậc đế vương, cao quý, quyền lực. Vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường.
"Cậu muốn hỏi gì?" Dì Sáu có vẻ e ngại, đáp lại.
Tiêu Phong vội vã đem chiếc ảnh của cô giơ ra cho dì Sáu xem.
"Dì có biết cô gái này ở đâu không?"
Dì Sáu nhìn vào tấm hình trên tay Tiêu Phong. Đây không phải là Tiểu Sa sao? Nhưng cô gái trong bức ảnh này trông xinh đẹp, ăn mặc sang trọng hơn rất nhiều. Tiểu Sa bình thường chỉ mặc những bộ đồ đã cũ, phong cách tối giản, cũng chẳng trưng diện gì.
"Dì có nhận ra cô ấy không?" Tiêu Phong kiên nhẫn hỏi lại. Dù dì Sáu không nói gì nhưng anh nhìn thấy tia sáng trong đôi mắt của dì, chắc chắn là dì ấy biết điều gì đó.
"Tôi cũng không chắc có phải là cô ấy hay không?"
Tiêu Phong nắm lấy cổ tay bà, như đang cầu xin:
"Dì hãy mau nói cho con biết cô ấy đang ở đâu, có được không?"
"Cậu là gì của cô ấy?"
"Cô ấy là vợ chưa cưới của con."
Dì Sáu nghe xong, đôi mắt thoáng qua tia bất ngờ. Không phải Tiểu Sa là vợ của Lâm Hải sao? Con bé còn đang mang thai, hai đứa lại đang sống hạnh phúc như vậy. Dì Sáu lại dò xét anh một lượt. Nhìn cậu thanh niên này trông có vẻ là công tử quyền quý, không biết chừng lại là loại cậy phú ép hôn, phá hoại hạnh phúc của hai đứa trẻ đáng thương.
"Hình như là tôi nhận nhầm người rồi. Trên đảo này bây giờ không còn cô gái nào, chỉ có mấy ông bà già chúng ta ở đây thôi." Dì Sáu suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định sẽ giữ bí mật để bảo vệ Lâm Hải và cô.
"Con chắc chắn là dì đang biết cô ấy ở đâu. Con xin dì đấy, làm ơn hãy nói cho con biết tung tích của cô ấy, dì có thể đưa ra bất kì yêu cầu gì, nếu có thể con đều đáp ứng hết cho dì. Hai tháng trước, cô ấy bị tai nạn mất tích, con nghe có người nói cô ấy đang ở đây nên đã tức tốc bay suốt 25 tiếng đồng hồ để đến đây, cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, đến ngủ một lúc thôi con cũng không dám chợp mắt. Con không biết tại vì sao nhưng mong dì hãy giúp đỡ cho hai đứa bọn con." Tiêu Phong dùng hết lòng mình nói với người phụ nữ ấy, chưa bao giờ anh phải nhún nhường trước một ai đến như vậy.
Dì Sáu nghe những lời anh nói, quả thực rất cảm động. Nếu như lời anh nói là thật thì hai đứa trẻ này cũng thật đáng thương.
"Thật ra, không phải là tôi muốn làm khó cậu, cũng không phải muốn đòi hỏi gì ở cậu. Chỉ là, cô gái mà cậu tìm nhìn rất giống Tiểu Sa, vợ của Lâm Hải nên tôi cũng không biết phải làm sao."
Tiêu Phong nghe thấy ba từ "vợ Lâm Hải" mà trong lòng như rơi xuống vực thẳm. Sao lại là vợ Lâm Hải, là cô đã lấy chồng hay đây không phải là cô. Kết quả nào cũng khiến anh phải đau lòng...
P/s: Mọi người ơi, hôm nay mình mới up một truyện mới tên là "Có không giữ, mata tự tìm", mọi người qua ủng hộ truyện của mình nhé! Love you!
Tiêu Phong đi men theo con đường mòn nhỏ, trên đường cũng chẳng có lấy một bóng người, chỉ có một vài căn nhà đã bỏ hoang, xác xơ, lụi tàn. Anh cứ đi, đi mãi cuối cùng cũng gặp được một người phụ nữ có lẽ cũng đã ngoài sáu mươi đang trồng rau trong vườn. Thì ra là dì Sáu.
Anh vui mừng, chạy lại chào hỏi:
"Con chào dì. Cho con hỏi dì một chuyện được không?"
Dì Sáu nhìn cậu thanh niên này dò xét một lượt, một chàng trai có vẻ ngoài rất anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm, ẩn hiện khí chất của bậc đế vương, cao quý, quyền lực. Vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường.
"Cậu muốn hỏi gì?" Dì Sáu có vẻ e ngại, đáp lại.
Tiêu Phong vội vã đem chiếc ảnh của cô giơ ra cho dì Sáu xem.
"Dì có biết cô gái này ở đâu không?"
Dì Sáu nhìn vào tấm hình trên tay Tiêu Phong. Đây không phải là Tiểu Sa sao? Nhưng cô gái trong bức ảnh này trông xinh đẹp, ăn mặc sang trọng hơn rất nhiều. Tiểu Sa bình thường chỉ mặc những bộ đồ đã cũ, phong cách tối giản, cũng chẳng trưng diện gì.
"Dì có nhận ra cô ấy không?" Tiêu Phong kiên nhẫn hỏi lại. Dù dì Sáu không nói gì nhưng anh nhìn thấy tia sáng trong đôi mắt của dì, chắc chắn là dì ấy biết điều gì đó.
"Tôi cũng không chắc có phải là cô ấy hay không?"
Tiêu Phong nắm lấy cổ tay bà, như đang cầu xin:
"Dì hãy mau nói cho con biết cô ấy đang ở đâu, có được không?"
"Cậu là gì của cô ấy?"
"Cô ấy là vợ chưa cưới của con."
Dì Sáu nghe xong, đôi mắt thoáng qua tia bất ngờ. Không phải Tiểu Sa là vợ của Lâm Hải sao? Con bé còn đang mang thai, hai đứa lại đang sống hạnh phúc như vậy. Dì Sáu lại dò xét anh một lượt. Nhìn cậu thanh niên này trông có vẻ là công tử quyền quý, không biết chừng lại là loại cậy phú ép hôn, phá hoại hạnh phúc của hai đứa trẻ đáng thương.
"Hình như là tôi nhận nhầm người rồi. Trên đảo này bây giờ không còn cô gái nào, chỉ có mấy ông bà già chúng ta ở đây thôi." Dì Sáu suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định sẽ giữ bí mật để bảo vệ Lâm Hải và cô.
"Con chắc chắn là dì đang biết cô ấy ở đâu. Con xin dì đấy, làm ơn hãy nói cho con biết tung tích của cô ấy, dì có thể đưa ra bất kì yêu cầu gì, nếu có thể con đều đáp ứng hết cho dì. Hai tháng trước, cô ấy bị tai nạn mất tích, con nghe có người nói cô ấy đang ở đây nên đã tức tốc bay suốt 25 tiếng đồng hồ để đến đây, cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, đến ngủ một lúc thôi con cũng không dám chợp mắt. Con không biết tại vì sao nhưng mong dì hãy giúp đỡ cho hai đứa bọn con." Tiêu Phong dùng hết lòng mình nói với người phụ nữ ấy, chưa bao giờ anh phải nhún nhường trước một ai đến như vậy.
Dì Sáu nghe những lời anh nói, quả thực rất cảm động. Nếu như lời anh nói là thật thì hai đứa trẻ này cũng thật đáng thương.
"Thật ra, không phải là tôi muốn làm khó cậu, cũng không phải muốn đòi hỏi gì ở cậu. Chỉ là, cô gái mà cậu tìm nhìn rất giống Tiểu Sa, vợ của Lâm Hải nên tôi cũng không biết phải làm sao."
Tiêu Phong nghe thấy ba từ "vợ Lâm Hải" mà trong lòng như rơi xuống vực thẳm. Sao lại là vợ Lâm Hải, là cô đã lấy chồng hay đây không phải là cô. Kết quả nào cũng khiến anh phải đau lòng...
P/s: Mọi người ơi, hôm nay mình mới up một truyện mới tên là "Có không giữ, mata tự tìm", mọi người qua ủng hộ truyện của mình nhé! Love you!