Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124
................
Trời vừa hửng sáng, những giọt sương vẫn còn đọng trên lá.
Diệp Băng Hy và Lâm Hải đã thức dậy, cô đang tưới hoa, còn anh thì phơi đồ.
Tuy mới chỉ là tháng bầu thứ hai nhưng không hiểu sao bụng cô lại lớn lên rất nhanh, giống như là người đã mang bầu bốn, năm tháng, cơ thể cô cũng trở nên nặng nề hơn.
Hôm nay, Lâm Hải dự định sẽ đưa Diệp Băng Hy đến bệnh viện thị trấn để khám thai. Anh là đàn ông, cũng không có kinh nghiệm nên mọi thứ anh đều phải rất cẩn thận.
"Tiểu Sa, em chuẩn bị đồ xong chưa, chúng ta đi?" Lâm Hải đứng ngoài cửa, gọi vào trong.
"Em xong rồi đây. Đi thôi." Diệp Băng Hy từ trong nhà tươi cười bước ra.
Anh và cô, hai người đẹp như một bức tranh, người đàn ông mạnh mẽ và một cô gái dịu dàng đi bên nhau.
"Lâm Hải, hôm nay con đưa vợ đi đâu đây?" Dì Sáu nhìn thấy hai người liền hỏi han. Người ở đây họ sống tình cảm lắm, tuy vật chất chẳng dư giả gì nhưng tình cảm thì chẳng thiếu.
"Con đưa cô ấy ra bệnh viện thị trấn kiểm tra sức khoẻ." Lâm Hải tươi cười đáp lại.
Hai người nhìn nhau, việc bị gọi là vợ chồng đã một chuyện quá quen thuộc rồi, nên bây giờ cũng thành quen.
"Tiểu Sa mới đây mà bụng đã lớn vậy rồi à. Haiz, không biết đứa bé là trai hay gái, nếu là con trai thì hẳn là sẽ khoẻ mạnh như bố Hải, còn là bé gái thì sẽ xinh đẹp giống mẹ Sa." Dì Sáu đặt tay lên bụng của Diệp Băng Hy, hết lời khen ngợi.
"Cảm ơn dì, con chỉ mong đứa bé có thể khoẻ mạnh chào đời là mừng rồi."
"Thôi, hai đứa đi mau kẻo trễ!"
Nói chuyện một hồi, rồi cả ba tạm biệt nhau, cô và anh lại tiếp tục đi ra bến thuyền.
Hai người lên thuyền, đi vào trong thị trấn. Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi đảo, cảm giác rất hồi hộp, cũng rất háo hức, không biết thế giới ngoài kia như thế nào.
Chiếc thuyền lênh đênh giữa biển, nhìn dòng nước mênh mông, dập dìu, trong đầu cô bỗng nhiên hiện ra một mảng kí ức. Cô nhìn thấy bản thân đang chìm dàn trong nước, bất lực mà vùng vẫy. Cô đưa tay ôm lấy đầu. Lâm Hải nhìn thấy vậy lo lắng đỡ lấy vai cô:
"Em sao vậy? Lại thấy đau đầu sao?"
Diệp Băng Hy nắm lấy cổ tay anh, nở một nụ cười nhợt nhạt trấn an anh:
"Em không sao. Chỉ là thỉnh thoảng lại nhớ đến một vài chuyện, cảm thấy đầu hơi đau một chút."
Lâm Hải ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài biển. Có lẽ ngày anh phải xa cô cũng sắp đến, có chút không nỡ nhưng nếu ngày ấy đến thì anh cũng sẽ mỉm cười mà chúc phúc cho cô.
................
Bệnh viện thị trấn.
"Chúc mừng hai vợ chồng, sắp tới chắc nhà sẽ nhộn nhịp lắm đây! Tương lai sẽ có ba tiểu thiên thần được chào đời!" Nữ y tá xem kết quả siêu âm, vui mừng quay sang thông báo với hai người.
"Ba tiểu thiên thần?" Diệp Băng Hy ngơ ngác hỏi lại.
"Phải rồi, cô đã mang thai ba đứa trẻ. Thai nhi phát triển bình thường nhưng có lẽ khoảng thời gian tới sẽ vất vả hơn một chút. Bây giờ vẫn còn hơi sớm nên vẫn chưa biết được giới tính của thai nhi. Anh nhớ đưa vợ mình đến khám thường xuyên."
"Vâng. Tôi biết rồi ạ. Cảm ơn bác sĩ."
Hai người rời khỏi phòng khám, Diệp Băng Hy vẫn còn chưa hết bất ngờ. Cô đặt tay lên bụng mình: vậy là cô sắp trở thành mẹ của ba đứa trẻ sao? Cô vừa mừng, vừa sợ. Cô chẳng có kinh nghiệm gì, cũng không biết với hoàn cảnh hiện tại của cô và anh thì làm sao để có thể lo lắng cho chúng...
Trời vừa hửng sáng, những giọt sương vẫn còn đọng trên lá.
Diệp Băng Hy và Lâm Hải đã thức dậy, cô đang tưới hoa, còn anh thì phơi đồ.
Tuy mới chỉ là tháng bầu thứ hai nhưng không hiểu sao bụng cô lại lớn lên rất nhanh, giống như là người đã mang bầu bốn, năm tháng, cơ thể cô cũng trở nên nặng nề hơn.
Hôm nay, Lâm Hải dự định sẽ đưa Diệp Băng Hy đến bệnh viện thị trấn để khám thai. Anh là đàn ông, cũng không có kinh nghiệm nên mọi thứ anh đều phải rất cẩn thận.
"Tiểu Sa, em chuẩn bị đồ xong chưa, chúng ta đi?" Lâm Hải đứng ngoài cửa, gọi vào trong.
"Em xong rồi đây. Đi thôi." Diệp Băng Hy từ trong nhà tươi cười bước ra.
Anh và cô, hai người đẹp như một bức tranh, người đàn ông mạnh mẽ và một cô gái dịu dàng đi bên nhau.
"Lâm Hải, hôm nay con đưa vợ đi đâu đây?" Dì Sáu nhìn thấy hai người liền hỏi han. Người ở đây họ sống tình cảm lắm, tuy vật chất chẳng dư giả gì nhưng tình cảm thì chẳng thiếu.
"Con đưa cô ấy ra bệnh viện thị trấn kiểm tra sức khoẻ." Lâm Hải tươi cười đáp lại.
Hai người nhìn nhau, việc bị gọi là vợ chồng đã một chuyện quá quen thuộc rồi, nên bây giờ cũng thành quen.
"Tiểu Sa mới đây mà bụng đã lớn vậy rồi à. Haiz, không biết đứa bé là trai hay gái, nếu là con trai thì hẳn là sẽ khoẻ mạnh như bố Hải, còn là bé gái thì sẽ xinh đẹp giống mẹ Sa." Dì Sáu đặt tay lên bụng của Diệp Băng Hy, hết lời khen ngợi.
"Cảm ơn dì, con chỉ mong đứa bé có thể khoẻ mạnh chào đời là mừng rồi."
"Thôi, hai đứa đi mau kẻo trễ!"
Nói chuyện một hồi, rồi cả ba tạm biệt nhau, cô và anh lại tiếp tục đi ra bến thuyền.
Hai người lên thuyền, đi vào trong thị trấn. Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi đảo, cảm giác rất hồi hộp, cũng rất háo hức, không biết thế giới ngoài kia như thế nào.
Chiếc thuyền lênh đênh giữa biển, nhìn dòng nước mênh mông, dập dìu, trong đầu cô bỗng nhiên hiện ra một mảng kí ức. Cô nhìn thấy bản thân đang chìm dàn trong nước, bất lực mà vùng vẫy. Cô đưa tay ôm lấy đầu. Lâm Hải nhìn thấy vậy lo lắng đỡ lấy vai cô:
"Em sao vậy? Lại thấy đau đầu sao?"
Diệp Băng Hy nắm lấy cổ tay anh, nở một nụ cười nhợt nhạt trấn an anh:
"Em không sao. Chỉ là thỉnh thoảng lại nhớ đến một vài chuyện, cảm thấy đầu hơi đau một chút."
Lâm Hải ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài biển. Có lẽ ngày anh phải xa cô cũng sắp đến, có chút không nỡ nhưng nếu ngày ấy đến thì anh cũng sẽ mỉm cười mà chúc phúc cho cô.
................
Bệnh viện thị trấn.
"Chúc mừng hai vợ chồng, sắp tới chắc nhà sẽ nhộn nhịp lắm đây! Tương lai sẽ có ba tiểu thiên thần được chào đời!" Nữ y tá xem kết quả siêu âm, vui mừng quay sang thông báo với hai người.
"Ba tiểu thiên thần?" Diệp Băng Hy ngơ ngác hỏi lại.
"Phải rồi, cô đã mang thai ba đứa trẻ. Thai nhi phát triển bình thường nhưng có lẽ khoảng thời gian tới sẽ vất vả hơn một chút. Bây giờ vẫn còn hơi sớm nên vẫn chưa biết được giới tính của thai nhi. Anh nhớ đưa vợ mình đến khám thường xuyên."
"Vâng. Tôi biết rồi ạ. Cảm ơn bác sĩ."
Hai người rời khỏi phòng khám, Diệp Băng Hy vẫn còn chưa hết bất ngờ. Cô đặt tay lên bụng mình: vậy là cô sắp trở thành mẹ của ba đứa trẻ sao? Cô vừa mừng, vừa sợ. Cô chẳng có kinh nghiệm gì, cũng không biết với hoàn cảnh hiện tại của cô và anh thì làm sao để có thể lo lắng cho chúng...