Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123
Tiêu Phong lúc này mới nhìn thẳng vào Hà Dĩ Thâm, trong mắt hiện ra tia máu, bất kì tin tức nào về cô đều khiến anh không thể giữ bình tĩnh được. Anh nắm lấy vai Hà Dĩ Thâm:
"Anh còn biết bao nhiêu về chuyện này?" Giọng nói anh có phần run rẩy, nhún nhường và khẩn trương.
Hà Dĩ Thâm chỉ nhìn anh, mỉm cười một cái, vết sẹo lớn trên mặt khẽ nhăn lại, tuy nhìn rất đáng sợ nhưng giờ phút này lại đẹp đến lạ lùng:
"Anh hãy mau đến đảo Invalid, Diệp tiểu thư đang ở đó."
Khoảnh khắc này, trái tim Tiêu Phong dường như bùng nổ. Phong ba, Phong mẹ ngồi phía dưới cũng không kìm được giọt nước mắt. Ba người không hẹn mà cùng nhau lao ra khỏi hội trường. Có lẽ phép màu đã thực sự xuất hiện rồi sao?
Sau khi ba người rời khỏi thì cảnh sát cũng vừa tới nơi, nhanh chóng bao vây toàn bộ hội trường. Hà Linh Chi và Hà Dĩ Thâm bị bắt giữ. Hà Linh Chi thì như người mất hồn, thần trí cũng không còn được tỉnh táo, còn Hà Dĩ Thâm, anh không nói gì, chỉ im lặng mỉm cười, nhìn lên bầu trời cao trong xanh trong xanh mà rơi lệ. Trong tâm trí anh giờ đây chỉ còn lại đôi mắt trong trẻo, đôi mắt trong lúc tuyệt vọng nhất vẫn sáng ngời ánh sáng của hi vọng. Phút giây này, nhìn anh đẹp như một vị thần vậy, toả sáng rực rỡ.
Những quan khách ngồi phía dưới không ít người đã rơi lệ, những tiếng vỗ tay được vang lên. Người đàn ông ấy thật dũng cảm, thật lương thiện và cũng thật đáng thương. Đôi tay của anh tuy đã từng nhuốm không ít máu tươi nhưng cũng chính đôi tay ấy đã nâng niu, cứu vớt một sinh mạng. Chỉ tiếc rằng, ánh sáng của thiên lương không thể soi tỏ anh sớm hơn một chút nữa, nhưng cũng không phải quá muộn màng, ít ra đến bây giờ, anh cũng đã nhận ra được lỗi lầm, lấy công chuộc tội, đem sự thật phơi bày ra ánh sáng, vẫn còn có thể nhận được sự đồng cảm của mọi người. Chỉ đáng thương cho những kẻ đến cuối đời vẫn sống trong bóng tối....
- ---------------
Tiêu Phong, Phong ba và Phong mẹ đi ra khỏi hội trường, ba người nắm chặt lấy tay nhau, chỉ là cả sáu cánh tay ấy đều đang run lên.
Chiếc chuyên cơ hạ cánh xuống sảnh lớn của khách sạn, ba người nhanh chóng đi lên. Chuyến đi này có lẽ sẽ là chuyến đi dài nhất trong cuộc đời của họ...
Tiêu Phong lấy điện thoại gọi cho ba Diệp, giọng nói run run có phần khẩn trương:
"Bác trai....Băng Hy, cô ấy vẫn còn sống!"
Ba Diệp ở bên kia vòng trái đất, nghe xong cũng không còn đứng vững được nữa. Đôi mắt già đã đục thoáng đỏ:
"Cậu... nói gì?"
"Băng Hy cô ấy vẫn còn sống, bây giờ con và ba mẹ đang đến đảo Invalid."
"Alo... alo...bác trai, bác trai..."
Tiêu Phong đang nói chuyện thì không nghe thấy ba Diệp có phản hồi gì nữa.
Ba Diệp xúc động đến nỗi không giữ nổi chiếc điện thoại. Thời gian này, ông cũng đã già đi không ít, mái tóc trước kia vẫn còn đen nay đã điểm vài sợi bạc, dưới khoé mắt cũng đã hằn sâu những nếp nhăn. Ông vẫn luôn tự trách mình, trách mình đã quá nghiêm khắc với con gái. Nếu ông không quá nghiêm khắc như vậy thì có lẽ mười tám năm cuộc đời của cô sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
Ông vội vàng đi xuống báo tin cho mọi người. Mẹ Diệp và ông bà nội đang ngồi soạn lại một ít quần áo để gửi đến trại trẻ mồ côi. Từ ngày hôm đó, ba người vẫn thường hay đến thăm những đứa trẻ ở trại, rồi lại ngồi lặng lẽ ở một góc, thầm rơi lệ.
"Mọi người mau mau chuẩn bị đồ, chúng ta đi đón Tiểu Hy, con bé vẫn còn sống."
Ba Diệp vừa xuống đến nơi, còn chưa kịp thở đã vội nói.
Mẹ Diệp và ông bà nội như đứng hình ngay tại chỗ. Không phải là mơ chứ? Câu nói này đã lặp lại trong giấc mơ của họ không biết bao nhiêu lần, muốn đếm cũng không đếm xuể nữa. Mỗi lần tỉnh dậy từ trong giấc mơ ấy, tim lại đau như ngàn vết dao đâm. Chỉ sợ lần này, cũng như vậy. Cái cảm giác tràn đầy hi vọng rồi lại đắm chìm trong tuyệt vọng thật biết dày vò người ta đau đến chết đi sống lại.
"Ba người... không đi sao? Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu." Ba Diệp vội vã.
Lúc này, ba người mới đứng lên, nhìn vào đôi mắt đầy kiên nghị của ông. Phải rồi, ba Diệp không bao giờ nói dối.
"Tiểu Hy, con bé vẫn còn sống thật sao?"
"Thật."
Nghe được câu này từ miệng ông, ba người chẳng chuẩn bị gì đã đi thẳng ra sân:
"Chúng ta mau đi thôi!"
Cả bốn người ai cũng đầy xúc động, những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi chẳng thể nào ngăn lại được.
"Anh còn biết bao nhiêu về chuyện này?" Giọng nói anh có phần run rẩy, nhún nhường và khẩn trương.
Hà Dĩ Thâm chỉ nhìn anh, mỉm cười một cái, vết sẹo lớn trên mặt khẽ nhăn lại, tuy nhìn rất đáng sợ nhưng giờ phút này lại đẹp đến lạ lùng:
"Anh hãy mau đến đảo Invalid, Diệp tiểu thư đang ở đó."
Khoảnh khắc này, trái tim Tiêu Phong dường như bùng nổ. Phong ba, Phong mẹ ngồi phía dưới cũng không kìm được giọt nước mắt. Ba người không hẹn mà cùng nhau lao ra khỏi hội trường. Có lẽ phép màu đã thực sự xuất hiện rồi sao?
Sau khi ba người rời khỏi thì cảnh sát cũng vừa tới nơi, nhanh chóng bao vây toàn bộ hội trường. Hà Linh Chi và Hà Dĩ Thâm bị bắt giữ. Hà Linh Chi thì như người mất hồn, thần trí cũng không còn được tỉnh táo, còn Hà Dĩ Thâm, anh không nói gì, chỉ im lặng mỉm cười, nhìn lên bầu trời cao trong xanh trong xanh mà rơi lệ. Trong tâm trí anh giờ đây chỉ còn lại đôi mắt trong trẻo, đôi mắt trong lúc tuyệt vọng nhất vẫn sáng ngời ánh sáng của hi vọng. Phút giây này, nhìn anh đẹp như một vị thần vậy, toả sáng rực rỡ.
Những quan khách ngồi phía dưới không ít người đã rơi lệ, những tiếng vỗ tay được vang lên. Người đàn ông ấy thật dũng cảm, thật lương thiện và cũng thật đáng thương. Đôi tay của anh tuy đã từng nhuốm không ít máu tươi nhưng cũng chính đôi tay ấy đã nâng niu, cứu vớt một sinh mạng. Chỉ tiếc rằng, ánh sáng của thiên lương không thể soi tỏ anh sớm hơn một chút nữa, nhưng cũng không phải quá muộn màng, ít ra đến bây giờ, anh cũng đã nhận ra được lỗi lầm, lấy công chuộc tội, đem sự thật phơi bày ra ánh sáng, vẫn còn có thể nhận được sự đồng cảm của mọi người. Chỉ đáng thương cho những kẻ đến cuối đời vẫn sống trong bóng tối....
- ---------------
Tiêu Phong, Phong ba và Phong mẹ đi ra khỏi hội trường, ba người nắm chặt lấy tay nhau, chỉ là cả sáu cánh tay ấy đều đang run lên.
Chiếc chuyên cơ hạ cánh xuống sảnh lớn của khách sạn, ba người nhanh chóng đi lên. Chuyến đi này có lẽ sẽ là chuyến đi dài nhất trong cuộc đời của họ...
Tiêu Phong lấy điện thoại gọi cho ba Diệp, giọng nói run run có phần khẩn trương:
"Bác trai....Băng Hy, cô ấy vẫn còn sống!"
Ba Diệp ở bên kia vòng trái đất, nghe xong cũng không còn đứng vững được nữa. Đôi mắt già đã đục thoáng đỏ:
"Cậu... nói gì?"
"Băng Hy cô ấy vẫn còn sống, bây giờ con và ba mẹ đang đến đảo Invalid."
"Alo... alo...bác trai, bác trai..."
Tiêu Phong đang nói chuyện thì không nghe thấy ba Diệp có phản hồi gì nữa.
Ba Diệp xúc động đến nỗi không giữ nổi chiếc điện thoại. Thời gian này, ông cũng đã già đi không ít, mái tóc trước kia vẫn còn đen nay đã điểm vài sợi bạc, dưới khoé mắt cũng đã hằn sâu những nếp nhăn. Ông vẫn luôn tự trách mình, trách mình đã quá nghiêm khắc với con gái. Nếu ông không quá nghiêm khắc như vậy thì có lẽ mười tám năm cuộc đời của cô sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
Ông vội vàng đi xuống báo tin cho mọi người. Mẹ Diệp và ông bà nội đang ngồi soạn lại một ít quần áo để gửi đến trại trẻ mồ côi. Từ ngày hôm đó, ba người vẫn thường hay đến thăm những đứa trẻ ở trại, rồi lại ngồi lặng lẽ ở một góc, thầm rơi lệ.
"Mọi người mau mau chuẩn bị đồ, chúng ta đi đón Tiểu Hy, con bé vẫn còn sống."
Ba Diệp vừa xuống đến nơi, còn chưa kịp thở đã vội nói.
Mẹ Diệp và ông bà nội như đứng hình ngay tại chỗ. Không phải là mơ chứ? Câu nói này đã lặp lại trong giấc mơ của họ không biết bao nhiêu lần, muốn đếm cũng không đếm xuể nữa. Mỗi lần tỉnh dậy từ trong giấc mơ ấy, tim lại đau như ngàn vết dao đâm. Chỉ sợ lần này, cũng như vậy. Cái cảm giác tràn đầy hi vọng rồi lại đắm chìm trong tuyệt vọng thật biết dày vò người ta đau đến chết đi sống lại.
"Ba người... không đi sao? Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu." Ba Diệp vội vã.
Lúc này, ba người mới đứng lên, nhìn vào đôi mắt đầy kiên nghị của ông. Phải rồi, ba Diệp không bao giờ nói dối.
"Tiểu Hy, con bé vẫn còn sống thật sao?"
"Thật."
Nghe được câu này từ miệng ông, ba người chẳng chuẩn bị gì đã đi thẳng ra sân:
"Chúng ta mau đi thôi!"
Cả bốn người ai cũng đầy xúc động, những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi chẳng thể nào ngăn lại được.