Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121
Trong lòng Hà Linh Chi run lên lẩy bẩy, cô ta nhận ra giọng nói này, chính là hắn ta... Nhưng không phải cô ta đã cho người xử lí hắn rồi sao? Làm sao mà hắn có thể xuất hiện tại đây được?
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiến gần đến sân khấu. Hà Linh Chi run rẩy, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, cô ta không dám quay mặt lại nhìn, không dám đối mặt với điều mà lòng cảm thấy sợ hãi.
" Không phải là hắn ta, không phải, nhất định không được là hắn ta, hắn ta đã chết rồi..." Trong đầu cô ta lẩm bẩm cả ngàn câu như thế nhưng rốt cuộc, chuyện gì đến rồi cũng phải đến.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào người đàn ông đang tiến vào lễ đài. Anh ta là một người đàn ông trung niên, khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo ba lỗ với quần da, trên người còn lộ ra từng mảng xăm lớn. Khuôn mặt người đàn ông này rất dữ tợn, đặc biệt là vết sẹo dài trên má khiến người ta nhìn thấy mà khiếp sợ. Hắn ta hùng hổ bước vào, bỏ lại phía sau vài tên bảo vệ bị đánh ngã lăn quay.
Nhìn bộ dạng của hắn ta, hẳn là một tên giang hồ đầu đường xó chợ, mọi người ai nấy cũng ngồi khép nép, không dám hó hé nửa lời, cũng không còn dám nhìn thẳng vào hắn nữa. Với những loại người như thế này, không có điều gì là chắc chắn, bất cứ điều tồi tệ nào cũng đều có thể sảy ra.
Tiếng bước chân của người đàn ông càng lúc càng gần, sống lưng Hà Linh Chi lạnh toát, cả người không ngừng run rẩy, bộ lễ phục cũng sắp bị cô ta vò nát. Bàn tay vì nắm vào kim cương mà bắt đầu rỉ máu.
Tiêu Phong vẫn đứng im đó, trái với sự hồi hộp nóng lòng của mọi người, anh lại dửng dưng như chẳng có chuyện gì, ung dung đút tay vào túi quần, chờ xem kịch hay. Dù sao thì cũng phải cảm ơn hắn ta, tuy không biết hắn đến đây với mục đích gì nhưng đã làm cho ngày hôm nay bớt đi phần nào nhạt nhẽo.
Phong ba, Phong mẹ ngồi phía dưới cũng tỏ ra rất bình thản, những chuyện như thế này, cũng không phải là lần đầu ông bà phải đối mặt. Hơn nữa, trên kia còn có đứa con trai mà hai người tin tưởng nhất, đâu có gì phải lo lắng.
Người đàn ông kia bước thẳng lên sân khấu, không nói gì đã đi đến, tát thẳng vào mặt Hà Linh Chi một cái. Lực của cú tát cũng khá mạnh làm cô ta ngã nhào xuống đất, khoé miệng còn rỉ máu.
Mọi người ai nấy đều tỏ ra sợ hãi lẫn hiếu kì.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Người đàn ông đó là ai? Sao lại làm như vậy?"
[....]
Tiếng xì xào bàn tán đã bắt đầu rộ lên.
Hà Linh Chi bị đánh đến đau điếng, tỏ vẻ đáng thương, bắt đầu khóc lóc:
"Anh là ai? Tại sao lại làm như thế với tôi?" Cô ta vờ như không quen biết, dùng bộ dạng yêu đuối mà nhìn anh ta.
Người đàn ông đó cười lớn, tiếng cười rùng rợn nghe đến kinh người:
"Hà Linh Chi, bộ dạng yếu đuối này của cô thật làm người ta phải động lòng đấy!" Hắn ta cúi người xuống, dùng bàn tay thô ráp nâng cằm cô ta lên rồi bóp mạnh. Máu từ miệng cô ta chảy dài trên tay hắn.
Hắn ta khinh bỉ hất cằm Hà Linh Chi ra, chán ghét mà lấy vạt áo cô ta lau lấy bàn tay của mình:
"Thật là bẩn."
Chiếc váy cưới trắng tinh bị loang một vết máu lớn, nhìn rất đáng sợ. Cảnh tượng này nhìn trông thật giống như trong mấy bộ phim kinh dị khiến ai nấy đều nổi hết cả da gà, nhưng không ai muốn rời đi, kịch hay vẫn còn ở phía trước.
Hà Linh Chi lết lại, níu lấy áo Tiêu Phong, cầu xin:
"Phong, anh mau đuổi tên này đi đi, hắn ta bị điên rồi! Nhất định là hắn muốn đến gây sự, phá hoại hạnh phúc của chúng ta!"
Cô ta quả thật cũng rất biết diễn. Vẻ mặt cô ta thất thần đến đáng thương, giọng nói yếu ớt thi thoảng còn xen lẫn những tiếng thở thều thào, nước mắt chảy dài làm trôi đi cả lớp trang điểm. Không ít đàn ông ngồi dưới đều bị vẻ yếu đuối của cô ta mê hoặc. Một người trong số đó còn đứng lên, chửi thẳng vào mặt của Tiêu Phong:.
"Anh có còn là đàn ông không vậy? Để vợ mình bị đối xử như thế mà vẫn có thể ung dung đút tay vào túi quần như vậy sao?"
Tiêu Phong vẫn bình thản đứng yên đó, thậm chí còn vô tình lấy chân đạp Hà Linh Chi ra.
"Đừng chạm vào tôi, bẩn."
Hà Linh Chi ngã quỵ xuống đất, cô ta dùng ánh mắt đẫm lệ nhìn anh, trong đáy mắt còn có vài tia căm hận:
"Anh nói em bẩn sao? Anh nỡ đối xử với em như vậy sao? Anh đừng quên trong bụng em còn có dòng máu của anh."
"Hay lắm Hà Linh Chi!" Người đàn ông đứng bên cạnh không ngừng vỗ tay.
"Bây giờ cô còn muốn để con của Hà Dĩ Thâm tôi gọi thằng khác là cha ư?"
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiến gần đến sân khấu. Hà Linh Chi run rẩy, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, cô ta không dám quay mặt lại nhìn, không dám đối mặt với điều mà lòng cảm thấy sợ hãi.
" Không phải là hắn ta, không phải, nhất định không được là hắn ta, hắn ta đã chết rồi..." Trong đầu cô ta lẩm bẩm cả ngàn câu như thế nhưng rốt cuộc, chuyện gì đến rồi cũng phải đến.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào người đàn ông đang tiến vào lễ đài. Anh ta là một người đàn ông trung niên, khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo ba lỗ với quần da, trên người còn lộ ra từng mảng xăm lớn. Khuôn mặt người đàn ông này rất dữ tợn, đặc biệt là vết sẹo dài trên má khiến người ta nhìn thấy mà khiếp sợ. Hắn ta hùng hổ bước vào, bỏ lại phía sau vài tên bảo vệ bị đánh ngã lăn quay.
Nhìn bộ dạng của hắn ta, hẳn là một tên giang hồ đầu đường xó chợ, mọi người ai nấy cũng ngồi khép nép, không dám hó hé nửa lời, cũng không còn dám nhìn thẳng vào hắn nữa. Với những loại người như thế này, không có điều gì là chắc chắn, bất cứ điều tồi tệ nào cũng đều có thể sảy ra.
Tiếng bước chân của người đàn ông càng lúc càng gần, sống lưng Hà Linh Chi lạnh toát, cả người không ngừng run rẩy, bộ lễ phục cũng sắp bị cô ta vò nát. Bàn tay vì nắm vào kim cương mà bắt đầu rỉ máu.
Tiêu Phong vẫn đứng im đó, trái với sự hồi hộp nóng lòng của mọi người, anh lại dửng dưng như chẳng có chuyện gì, ung dung đút tay vào túi quần, chờ xem kịch hay. Dù sao thì cũng phải cảm ơn hắn ta, tuy không biết hắn đến đây với mục đích gì nhưng đã làm cho ngày hôm nay bớt đi phần nào nhạt nhẽo.
Phong ba, Phong mẹ ngồi phía dưới cũng tỏ ra rất bình thản, những chuyện như thế này, cũng không phải là lần đầu ông bà phải đối mặt. Hơn nữa, trên kia còn có đứa con trai mà hai người tin tưởng nhất, đâu có gì phải lo lắng.
Người đàn ông kia bước thẳng lên sân khấu, không nói gì đã đi đến, tát thẳng vào mặt Hà Linh Chi một cái. Lực của cú tát cũng khá mạnh làm cô ta ngã nhào xuống đất, khoé miệng còn rỉ máu.
Mọi người ai nấy đều tỏ ra sợ hãi lẫn hiếu kì.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Người đàn ông đó là ai? Sao lại làm như vậy?"
[....]
Tiếng xì xào bàn tán đã bắt đầu rộ lên.
Hà Linh Chi bị đánh đến đau điếng, tỏ vẻ đáng thương, bắt đầu khóc lóc:
"Anh là ai? Tại sao lại làm như thế với tôi?" Cô ta vờ như không quen biết, dùng bộ dạng yêu đuối mà nhìn anh ta.
Người đàn ông đó cười lớn, tiếng cười rùng rợn nghe đến kinh người:
"Hà Linh Chi, bộ dạng yếu đuối này của cô thật làm người ta phải động lòng đấy!" Hắn ta cúi người xuống, dùng bàn tay thô ráp nâng cằm cô ta lên rồi bóp mạnh. Máu từ miệng cô ta chảy dài trên tay hắn.
Hắn ta khinh bỉ hất cằm Hà Linh Chi ra, chán ghét mà lấy vạt áo cô ta lau lấy bàn tay của mình:
"Thật là bẩn."
Chiếc váy cưới trắng tinh bị loang một vết máu lớn, nhìn rất đáng sợ. Cảnh tượng này nhìn trông thật giống như trong mấy bộ phim kinh dị khiến ai nấy đều nổi hết cả da gà, nhưng không ai muốn rời đi, kịch hay vẫn còn ở phía trước.
Hà Linh Chi lết lại, níu lấy áo Tiêu Phong, cầu xin:
"Phong, anh mau đuổi tên này đi đi, hắn ta bị điên rồi! Nhất định là hắn muốn đến gây sự, phá hoại hạnh phúc của chúng ta!"
Cô ta quả thật cũng rất biết diễn. Vẻ mặt cô ta thất thần đến đáng thương, giọng nói yếu ớt thi thoảng còn xen lẫn những tiếng thở thều thào, nước mắt chảy dài làm trôi đi cả lớp trang điểm. Không ít đàn ông ngồi dưới đều bị vẻ yếu đuối của cô ta mê hoặc. Một người trong số đó còn đứng lên, chửi thẳng vào mặt của Tiêu Phong:.
"Anh có còn là đàn ông không vậy? Để vợ mình bị đối xử như thế mà vẫn có thể ung dung đút tay vào túi quần như vậy sao?"
Tiêu Phong vẫn bình thản đứng yên đó, thậm chí còn vô tình lấy chân đạp Hà Linh Chi ra.
"Đừng chạm vào tôi, bẩn."
Hà Linh Chi ngã quỵ xuống đất, cô ta dùng ánh mắt đẫm lệ nhìn anh, trong đáy mắt còn có vài tia căm hận:
"Anh nói em bẩn sao? Anh nỡ đối xử với em như vậy sao? Anh đừng quên trong bụng em còn có dòng máu của anh."
"Hay lắm Hà Linh Chi!" Người đàn ông đứng bên cạnh không ngừng vỗ tay.
"Bây giờ cô còn muốn để con của Hà Dĩ Thâm tôi gọi thằng khác là cha ư?"