Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
Tình huống này cũng thật khó xử, Phong ba, Phong mẹ cũng không biết phải giải quyết làm sao mới ổn thoả.
Hà Linh Chi ngồi bên cạnh, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đây là những giọt nước mắt thật sự tuôn ra từ trái tim đang rỉ máu của cô. Có người phụ nữ nào khi bị người đàn ông mình yêu cự tuyệt còn có thể không đau đến tan lòng nát dạ kia chứ? Chẳng ai muốn yêu một người không yêu mình, mà sao lí trí luôn thua trái tim? Cô ta cũng là một kẻ si tình đáng thương nhưng cũng đáng hận. Yêu không có lỗi, lỗi ở cách yêu. Tình yêu của cô ta quá ích kỉ, quá chiếm hữu và quá... độc ác. Vì hạnh phúc của mình, cô ta sẵn sàng hi sinh hạnh phúc của người khác, vì muốn trói anh lại bên mình mà không tiếc làm tổn thương anh sâu sắc... Có lẽ tình yêu đã cướp mất đi lí trí của con người.
Hà Linh Chi đứng lên, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, nước mắt chảy dài, ướt đẫm cả gò má, trông thật thê lương.
"Con xin phép về trước, con xin lỗi vì hôm nay đã đến đây, xin lỗi vì đã làm mọi người phải khó xử..." Cô ta cất giọng nói yếu ớt có phần run rẩy xen lẫn những tiếng nấc nghẹn đau đến nhói lòng.
Nói xong liền vội vã rời đi.
"Linh Chi, con đừng đi!" Phong mẹ níu tay cô ta lại.
"Từ hôm nay, con chuyển vào Tiêu Gia sống đi. Dù sao con cũng đang mang trong mình dòng máu nhà họ Tiêu, con định đi đâu chứ? Đứa trẻ ngốc này, sao lại phải chịu nhiều thiệt thòi đến như vậy!"
Hà Linh Chi dừng bước chân, quay người lại nói với Phong mẹ:
"Con không cảm thấy ấm ức hay thiệt thòi, con cũng không cần danh phận gì cả nhưng con không muốn đứa bé sinh ra bị người ta nói là đứa không cha, không muốn nó lớn lên trong một mái ấm không trọn vẹn. Mẹ biết hoàn cảnh của con mà, ba mẹ con đều đã qua đời trong vụ tai nạn hai năm trước, bây giờ con chẳng còn ai cả, chỉ có thể tìm đến ba mẹ..."
Phong mẹ ôm lấy cô ta, vỗ về:
"Con cứ ở lại đây, từ nay cứ coi đây là nhà mình."
"Cảm ơn mẹ."
Phong ba không nói gì, chỉ lặng lẽ đi lên phòng... Trong hoàn cảnh này, cũng chẳng thể làm gì khác.
"Lão Trương, ông mau cho người dọn dẹp căn phòng ở cuối tầng 1, sau đó cho người đến nhà Linh Chi thu xếp đồ đạc rồi chuyển hết qua đây!" Phong mẹ nói với Trương quản gia.
"Vâng, thưa phu nhân."
Hà Linh Chi coi như đã thành công đạt được mục đích của mình.
"Con có thể ra ngoài đi dạo một chút được không?"
"Được rồi. Nhưng nhớ cẩn thận nhé!"
"Vâng ạ."
Nói rồi, cô ta đi ra sau vườn. Phong mẹ nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của cô thì khẽ thở dài. Bà đi lên phòng tìm Phong ba.
"Tôi biết ngay là ông ở đây mà." Phong mẹ đi lên căn phòng trước đây Diệp Băng Hy từng ở, quả nhiên là Phong ba đang ở đây
Ông cẩn thận lau chùi những bức ảnh của cô được treo trên tường. Căn phòng vẫn chẳng có gì thay đổi, mọi thứ được giữ nguyên như lúc đầu, chỉ là treo thêm một vài tấm ảnh của cô. Diệp Băng Hy vốn rất vui vẻ, lúc nào cũng cười rất tươi, nhưng bây giờ, nụ cười ấy đã chỉ còn trong hồi ức...
"Bà xem con bé bây giờ có phải đang rất đau lòng không? Là chúng ta đã phụ con bé." Phong ba nhấc bỏ mắt kính, khoé mắt người đàn ông bắt đầu đỏ lên.
Diệp Băng Hy từ lâu đã trở thành một phần của Tiêu Gia, Phong ba, Phong mẹ yêu thương cô như con gái ruột. Cô bé ấy tuy còn chút trẻ con, hồn nhiên, vô tư lại hậu đậu nhưng lại chiếm trọn tình cảm của hai người.
Phong mẹ đi đến, chạm nhẹ vào tấm hình trên tay Phong ba:
"Con bé yêu Tiểu Phong như vậy, chắc hẳn cũng mong muốn thằng bé hạnh phúc, hơn nữa, Tiểu Hy yêu trẻ con như vậy, chắc chắn sẽ không muốn đứa trẻ phải chịu thiệt thòi, đúng không?"
Phong mẹ nói mà không kìm được nước mắt, giọt nước mắt rơi trên tấm ảnh, làm nhoè đi nụ cười của cô.
Phong mẹ vội vã lau khô giọt nước mắt, khóc nghẹn:
"Tiểu Hy, ba mẹ xin lỗi con! Con có thể cho chúng ta gọi như vậy không? Mẹ biết là mình không có tư cách nhưng mong con hay tha thứ cho mẹ, trong lòng chúng ta chỉ ghi nhận một mình con là con dâu, mãi mãi, mãi mãi..."
Hà Linh Chi ngồi bên cạnh, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đây là những giọt nước mắt thật sự tuôn ra từ trái tim đang rỉ máu của cô. Có người phụ nữ nào khi bị người đàn ông mình yêu cự tuyệt còn có thể không đau đến tan lòng nát dạ kia chứ? Chẳng ai muốn yêu một người không yêu mình, mà sao lí trí luôn thua trái tim? Cô ta cũng là một kẻ si tình đáng thương nhưng cũng đáng hận. Yêu không có lỗi, lỗi ở cách yêu. Tình yêu của cô ta quá ích kỉ, quá chiếm hữu và quá... độc ác. Vì hạnh phúc của mình, cô ta sẵn sàng hi sinh hạnh phúc của người khác, vì muốn trói anh lại bên mình mà không tiếc làm tổn thương anh sâu sắc... Có lẽ tình yêu đã cướp mất đi lí trí của con người.
Hà Linh Chi đứng lên, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, nước mắt chảy dài, ướt đẫm cả gò má, trông thật thê lương.
"Con xin phép về trước, con xin lỗi vì hôm nay đã đến đây, xin lỗi vì đã làm mọi người phải khó xử..." Cô ta cất giọng nói yếu ớt có phần run rẩy xen lẫn những tiếng nấc nghẹn đau đến nhói lòng.
Nói xong liền vội vã rời đi.
"Linh Chi, con đừng đi!" Phong mẹ níu tay cô ta lại.
"Từ hôm nay, con chuyển vào Tiêu Gia sống đi. Dù sao con cũng đang mang trong mình dòng máu nhà họ Tiêu, con định đi đâu chứ? Đứa trẻ ngốc này, sao lại phải chịu nhiều thiệt thòi đến như vậy!"
Hà Linh Chi dừng bước chân, quay người lại nói với Phong mẹ:
"Con không cảm thấy ấm ức hay thiệt thòi, con cũng không cần danh phận gì cả nhưng con không muốn đứa bé sinh ra bị người ta nói là đứa không cha, không muốn nó lớn lên trong một mái ấm không trọn vẹn. Mẹ biết hoàn cảnh của con mà, ba mẹ con đều đã qua đời trong vụ tai nạn hai năm trước, bây giờ con chẳng còn ai cả, chỉ có thể tìm đến ba mẹ..."
Phong mẹ ôm lấy cô ta, vỗ về:
"Con cứ ở lại đây, từ nay cứ coi đây là nhà mình."
"Cảm ơn mẹ."
Phong ba không nói gì, chỉ lặng lẽ đi lên phòng... Trong hoàn cảnh này, cũng chẳng thể làm gì khác.
"Lão Trương, ông mau cho người dọn dẹp căn phòng ở cuối tầng 1, sau đó cho người đến nhà Linh Chi thu xếp đồ đạc rồi chuyển hết qua đây!" Phong mẹ nói với Trương quản gia.
"Vâng, thưa phu nhân."
Hà Linh Chi coi như đã thành công đạt được mục đích của mình.
"Con có thể ra ngoài đi dạo một chút được không?"
"Được rồi. Nhưng nhớ cẩn thận nhé!"
"Vâng ạ."
Nói rồi, cô ta đi ra sau vườn. Phong mẹ nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của cô thì khẽ thở dài. Bà đi lên phòng tìm Phong ba.
"Tôi biết ngay là ông ở đây mà." Phong mẹ đi lên căn phòng trước đây Diệp Băng Hy từng ở, quả nhiên là Phong ba đang ở đây
Ông cẩn thận lau chùi những bức ảnh của cô được treo trên tường. Căn phòng vẫn chẳng có gì thay đổi, mọi thứ được giữ nguyên như lúc đầu, chỉ là treo thêm một vài tấm ảnh của cô. Diệp Băng Hy vốn rất vui vẻ, lúc nào cũng cười rất tươi, nhưng bây giờ, nụ cười ấy đã chỉ còn trong hồi ức...
"Bà xem con bé bây giờ có phải đang rất đau lòng không? Là chúng ta đã phụ con bé." Phong ba nhấc bỏ mắt kính, khoé mắt người đàn ông bắt đầu đỏ lên.
Diệp Băng Hy từ lâu đã trở thành một phần của Tiêu Gia, Phong ba, Phong mẹ yêu thương cô như con gái ruột. Cô bé ấy tuy còn chút trẻ con, hồn nhiên, vô tư lại hậu đậu nhưng lại chiếm trọn tình cảm của hai người.
Phong mẹ đi đến, chạm nhẹ vào tấm hình trên tay Phong ba:
"Con bé yêu Tiểu Phong như vậy, chắc hẳn cũng mong muốn thằng bé hạnh phúc, hơn nữa, Tiểu Hy yêu trẻ con như vậy, chắc chắn sẽ không muốn đứa trẻ phải chịu thiệt thòi, đúng không?"
Phong mẹ nói mà không kìm được nước mắt, giọt nước mắt rơi trên tấm ảnh, làm nhoè đi nụ cười của cô.
Phong mẹ vội vã lau khô giọt nước mắt, khóc nghẹn:
"Tiểu Hy, ba mẹ xin lỗi con! Con có thể cho chúng ta gọi như vậy không? Mẹ biết là mình không có tư cách nhưng mong con hay tha thứ cho mẹ, trong lòng chúng ta chỉ ghi nhận một mình con là con dâu, mãi mãi, mãi mãi..."