Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
18 giờ, trời đã bắt đầu tối, đường phố cũng đã chuẩn bị lên đèn. Bóng lưng Tiêu Phong đơn độc trên sân thượng, đôi mắt nhìn về phía xa xăm. Đã một tháng kể từ ngày không được gặp cô, hôm nào anh cũng một mình trốn ở trên sân thượng công ti, chỉ đứng ở đó và nhìn ngắm vũ trụ bao la. Dường như ở đây, anh có cảm giác được gần cô hơn một chút...
"Em biết là anh đang ở đây mà!" Giọng nói trong trẻo của Hà Linh Chi vọng lại.
Tiêu Phong chỉ khẽ nhíu mày một cái, còn lại cũng chẳng có phản ứng gì.
Hà Linh Chi tiến gần lại phía anh, đứng kế bên cạnh anh, đưa mắt theo hướng xa xăm mà anh đang nhìn.
"Em chưa bao giờ thấy anh như thế này."
Tiêu Phong vẫn không nói gì, không gian riêng bị làm phiền nên có chút không thoải mái.
"Đi thôi. Không nên để Ngôn Tổng phải đợi lâu." Tiêu Phong trầm thấp nói rồi quay người rời đi.
Hà Linh Chi nhanh chóng chạy theo.
"Chờ em!"
................
15 phút sau,
Tại nhà hàng Vector.
"Tiêu Tổng, hi vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ. Nào, cạn ly!" Ngôn Cảnh liên tục mời rượu Tiêu Phong. Trong những bữa ăn thương mại như thế này thì điều này là không thể tránh khỏi.
Như bình thường thì chắc chắn, Tiêu Phong sẽ không động tới một giọt, nhưng bây giờ, rượu như một liều thuốc cứu tinh của anh. Chỉ có khi đắm chìm trong ảo cảnh, anh mới có thể quên đi những nỗi đau của thực tại đang ngày đêm dằng xé anh.
Tiêu Phong cạn hết ly này tới ly khác, một chai rồi lại hai chai, ba chai...
Hà Linh Chi ngồi bên cạnh nhìn thấy anh như vậy không khỏi xót xa, cô đưa tay giật lấy ly rượu trên tay Tiêu Phong:
"Anh say rồi, đừng uống nữa!"
"Tôi không say, muốn say cũng không thể say nổi..." Tiêu Phong cười chua chát.
"Người bỏ ta đi mất,
Ngày hôm qua không thể giữ lại.
Người làm loạn tâm ta,
Ngày hôm nay thật lắm ưu phiền.
Gió thổi dài muôn dặm tiễn nhạn thu,
Trước cảnh có thể chuốc rượu say trên lầu cao.
Văn chương Bồng Lai, cốt cách Kiến An,
Trong đó có Tiểu Tạ là người cao nhã.
Lòng đầy dật hứng, tứ thơ hùng tráng bay lên,
Muốn lên đến trời xanh để hái trăng sáng.
Rút dao chém nước, nước càng chảy,
Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu.
Người sống ở đời không được như ý,
Sớm mai rũ tóc xuôi thuyền bên sông."
* Thi phẩm Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân của nhà Tiên Thơ Lí Bạch, một nhà thơ kiệt xuất người Trung Quốc.*
"Xin phép Ngôn Tổng, tôi đưa anh ấy về trước." Hà Linh Chi vừa nói vừa đỡ Tiêu Phong rời khỏi phòng.
................
"Tiểu Từ, cậu mau lái xe về khu căn hộ của Tiêu Phong đi. Tình hình này không thể đưa anh ấy về Phong Gia được, hai bác sẽ rất lo lắng."
"Được. Làm phiền Hà Tổng rồi."
"Tôi và anh ấy sao có thể gọi là làm phiền chứ."
Tiểu Từ lái xe đi, Hà Linh Chi và Tiêu Phong ngồi ở phía sau.
"Tôi muốn uống... uống...uống tiếp."
"Được. Chúng ta về nhà rồi uống tiếp." Hà Linh Chi đỡ lấy Tiêu Phong, để người anh dựa vào người mình.
Đây là lần đầu tiên cô ta được gần anh đến vậy, nếu không phải hôm nay anh say thì có lẽ...
Gương mặt anh đã tiều tụy đi rất nhiều, dưới mắt cũng đã xuất hiện những quầng thâm, râu cũng đã lâu không được cạo,... nhưng trông anh vẫn rất đẹp trai, bây giờ lại thêm chút hư hỏng, lười biếng, vô cùng quyến rũ.
................
Chiếc xe dừng lại trước cửa khu căn hộ, Tiểu Từ và Hà Linh Chi dìu anh lên trên phòng.
"Thư kí Từ, cậu cứ về trước đi. Yên tâm, ở đây đã có tôi lo rồi."
"Nhưng mà..."
"Cậu không phải lo, tôi coi anh ấy như anh trai của mình vậy, tuyệt đối không làm gì anh ấy đâu."
"Được. Vậy tôi xin phép về trước. Còn lại làm phiền Hà Tổng rồi."
"Lúc ra nhớ khoá cửa phòng giúp tôi nhé!"
"Được. Tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Hà Linh Chi đỡ Tiêu Phong nằm lên giường, lấy chăn đắp lên cho anh rồi đi xuống bếp làm một tách trà gừng để giải rượu.
"Em biết là anh đang ở đây mà!" Giọng nói trong trẻo của Hà Linh Chi vọng lại.
Tiêu Phong chỉ khẽ nhíu mày một cái, còn lại cũng chẳng có phản ứng gì.
Hà Linh Chi tiến gần lại phía anh, đứng kế bên cạnh anh, đưa mắt theo hướng xa xăm mà anh đang nhìn.
"Em chưa bao giờ thấy anh như thế này."
Tiêu Phong vẫn không nói gì, không gian riêng bị làm phiền nên có chút không thoải mái.
"Đi thôi. Không nên để Ngôn Tổng phải đợi lâu." Tiêu Phong trầm thấp nói rồi quay người rời đi.
Hà Linh Chi nhanh chóng chạy theo.
"Chờ em!"
................
15 phút sau,
Tại nhà hàng Vector.
"Tiêu Tổng, hi vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ. Nào, cạn ly!" Ngôn Cảnh liên tục mời rượu Tiêu Phong. Trong những bữa ăn thương mại như thế này thì điều này là không thể tránh khỏi.
Như bình thường thì chắc chắn, Tiêu Phong sẽ không động tới một giọt, nhưng bây giờ, rượu như một liều thuốc cứu tinh của anh. Chỉ có khi đắm chìm trong ảo cảnh, anh mới có thể quên đi những nỗi đau của thực tại đang ngày đêm dằng xé anh.
Tiêu Phong cạn hết ly này tới ly khác, một chai rồi lại hai chai, ba chai...
Hà Linh Chi ngồi bên cạnh nhìn thấy anh như vậy không khỏi xót xa, cô đưa tay giật lấy ly rượu trên tay Tiêu Phong:
"Anh say rồi, đừng uống nữa!"
"Tôi không say, muốn say cũng không thể say nổi..." Tiêu Phong cười chua chát.
"Người bỏ ta đi mất,
Ngày hôm qua không thể giữ lại.
Người làm loạn tâm ta,
Ngày hôm nay thật lắm ưu phiền.
Gió thổi dài muôn dặm tiễn nhạn thu,
Trước cảnh có thể chuốc rượu say trên lầu cao.
Văn chương Bồng Lai, cốt cách Kiến An,
Trong đó có Tiểu Tạ là người cao nhã.
Lòng đầy dật hứng, tứ thơ hùng tráng bay lên,
Muốn lên đến trời xanh để hái trăng sáng.
Rút dao chém nước, nước càng chảy,
Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu.
Người sống ở đời không được như ý,
Sớm mai rũ tóc xuôi thuyền bên sông."
* Thi phẩm Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân của nhà Tiên Thơ Lí Bạch, một nhà thơ kiệt xuất người Trung Quốc.*
"Xin phép Ngôn Tổng, tôi đưa anh ấy về trước." Hà Linh Chi vừa nói vừa đỡ Tiêu Phong rời khỏi phòng.
................
"Tiểu Từ, cậu mau lái xe về khu căn hộ của Tiêu Phong đi. Tình hình này không thể đưa anh ấy về Phong Gia được, hai bác sẽ rất lo lắng."
"Được. Làm phiền Hà Tổng rồi."
"Tôi và anh ấy sao có thể gọi là làm phiền chứ."
Tiểu Từ lái xe đi, Hà Linh Chi và Tiêu Phong ngồi ở phía sau.
"Tôi muốn uống... uống...uống tiếp."
"Được. Chúng ta về nhà rồi uống tiếp." Hà Linh Chi đỡ lấy Tiêu Phong, để người anh dựa vào người mình.
Đây là lần đầu tiên cô ta được gần anh đến vậy, nếu không phải hôm nay anh say thì có lẽ...
Gương mặt anh đã tiều tụy đi rất nhiều, dưới mắt cũng đã xuất hiện những quầng thâm, râu cũng đã lâu không được cạo,... nhưng trông anh vẫn rất đẹp trai, bây giờ lại thêm chút hư hỏng, lười biếng, vô cùng quyến rũ.
................
Chiếc xe dừng lại trước cửa khu căn hộ, Tiểu Từ và Hà Linh Chi dìu anh lên trên phòng.
"Thư kí Từ, cậu cứ về trước đi. Yên tâm, ở đây đã có tôi lo rồi."
"Nhưng mà..."
"Cậu không phải lo, tôi coi anh ấy như anh trai của mình vậy, tuyệt đối không làm gì anh ấy đâu."
"Được. Vậy tôi xin phép về trước. Còn lại làm phiền Hà Tổng rồi."
"Lúc ra nhớ khoá cửa phòng giúp tôi nhé!"
"Được. Tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Hà Linh Chi đỡ Tiêu Phong nằm lên giường, lấy chăn đắp lên cho anh rồi đi xuống bếp làm một tách trà gừng để giải rượu.