Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Chiếc xe từ từ đến gần hiện trường, đôi tay cầm vô lăng của anh bắt đầu run run. Xung quanh là lực lượng cứu hộ, cảnh sát và phóng viên vây kín. Tiêu Phong dừng xe, đôi chân sải bước xuyên qua dòng người đến gần hơn nơi chiếc xe đang được vớt lên.
Anh lao đến, nhìn dòng số trên biển số xe, tim anh như thắt lại, đôi chân cũng sắp không đứng vững nữa...
Anh lục tung cánh cửa xe, tìm kiếm bóng hình cô... nhưng không, không có gì hết...
Cảnh sát xung quanh đi đến ngăn cản, còn đám phóng viên thì liên tục chụp hình...
Sóng biển từng cơn, từng cơn đập mạnh vào bờ đá,... như đang gào thét cùng anh. Mọi chuyện sao có thể tàn nhẫn đến vậy, phũ phàng đến vậy...
Cô... không được chết, không được phép sảy ra chuyện gì... Nhất định không được sảy ra chuyện gì...
Tiêu Phong gạt bỏ tay của cảnh sát, từ từ rời khỏi đó. Không tìm thấy cô cũng là một chuyện tốt, ít ra vẫn còn một tia hi vọng...
................
Diệp Cao Minh sau khi biết chuyện tức tốc từ Macao bay về Los Angeles, trên đường đi, ông đã gọi điện, huy động toàn bộ lực lượng dốc sức tìm kiếm Diệp Băng Hy, dù cho một ngóc ngách cũng không được bỏ sót. Phong ba, Phong mẹ và mẹ Diệp cũng lập tức lên trực thăng bay về. Trên đường đi, mẹ Diệp và Phong mẹ vì quá sốc mà bị ngất đi mấy lần, hại các bác sĩ lo lắng không ngừng...
................
Tin tức về vụ tai nạn được lan truyền nhanh khủng khiếp, chỉ sau nửa ngày mà tin tức đã phủ khắp các mặt báo. Ai nấy đều không khỏi bất ngờ. Vừa hôm qua còn thấy cô gái ấy toả sáng rực rỡ trên sân khấu, nụ cười tươi tắn kia vẫn còn tươi nguyên trên mặt báo mà bây giờ đã... Đúng là hồng nhan thì thường bạc mệnh.
................
Lực lượng cảnh sát ra sức tìm kiếm nạn nhân và hung thủ. Sau nửa ngày, cuối cùng cũng bắt được tên hung thủ. Hắn chỉ là một người giao hàng, thân thế bình thường, không có tiền án tiền sự, cũng không có động cơ gây án. Hắn khai nhận là có uống rượu nên không nhìn rõ đường, sau khi gây ra tai nạn vì hoảng sợ quá nên đã bỏ chạy. Nhưng không lẽ, mọi chuyện chỉ đơn thuần là như vậy...
Tên hung thủ đã được đưa ra ánh sáng, chỉ là tung tích của nạn nhân vẫn chưa tìm thấy...
Lực lượng tìm kiếm gần hai nghìn người được huy động, ngày đêm tìm kiếm. Vùng biển tĩnh lặng giờ đây sáng đèn cả ban ngày lẫn ban đêm. Nhưng ngay cả một mảnh vải cũng không tìm thấy.
Bầu không khí u ám bao trùm khắp Diệp Gia, không một ai có thể nở một nụ cười...
Bà nội cùng mấy người hầu vào trong bệnh viện chăm sóc ông nội, Tiêu Phong cũng túc trực bên ông.
Đã nửa ngày trôi qua, màn đêm yên tĩnh cũng dần buông xuống...
Anh ngồi bên khung cửa sổ bệnh viện, nhìn xa xa lên bầu trời cao. Rốt cuộc giờ này em đang ở đâu? Có đang đói, đang lạnh, đang nhớ anh không?
Câu hỏi ấy anh đã hỏi đi hỏi lại cả nghìn lần, nhưng vẫn chẳng có hồi âm. Ông nội đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, tung tích của cô vẫn chưa thấy đâu. Quá nhiều chuyện sảy ra trong một ngày ngắn ngủi, khiến người ta nhất thời chưa thể chấp nhận được.
Anh cứ ngồi như vậy, thật lâu, thật lâu...
- ---------------
12 giờ đêm,
Chiếc trực thăng đáp xuống sân bệnh viện, Phong ba, Phong mẹ và mẹ Diệp đi thẳng lên phòng bệnh. Ba người về cũng không thông báo cho ai, bởi vì bây giờ đầu óc ai cũng đều đang rối tung lên...
"Phong à, chuyện này là sao vậy? Sao đang yên đang lành lại..." Phong mẹ vừa vào đến cửa, đã khóc nấc lên, đôi chân sắp đứng không vững nữa.
Tiêu Phong chạy lại đỡ lấy Phong mẹ, vỗ vỗ vào lưng bà:
"Không sao, Băng Hy nhất định sẽ không sao. Không biết chừng ngày mai chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy." Hi vọng là vậy...
"Phải rồi. Tiểu Hy nhà chúng ta ngoan như vậy, nhất định sẽ gặp dữ hoá lành." Phong ba chạm nhẹ vào bờ vai đang run lên của mẹ Diệp.
Mẹ Diệp từ sáng đến giờ đã khóc cạn hết nước mắt, khóc đến nỗi đôi mắt đã sưng đỏ cả lên. Có người mẹ nào trong hoàn cảnh này có thể ngồi yên được chứ? Đứa con gái bà rứt ruột đẻ ra, đặt trọn tình yêu thương, yêu thương con bé còn hơn cà mạng sống của mình nữa. Tuy vẫn nói là không sao, nhưng người phụ nữa sinh ra vốn đã rất nhạy cảm, muốn không lo, không nghĩ cũng không được...
Anh lao đến, nhìn dòng số trên biển số xe, tim anh như thắt lại, đôi chân cũng sắp không đứng vững nữa...
Anh lục tung cánh cửa xe, tìm kiếm bóng hình cô... nhưng không, không có gì hết...
Cảnh sát xung quanh đi đến ngăn cản, còn đám phóng viên thì liên tục chụp hình...
Sóng biển từng cơn, từng cơn đập mạnh vào bờ đá,... như đang gào thét cùng anh. Mọi chuyện sao có thể tàn nhẫn đến vậy, phũ phàng đến vậy...
Cô... không được chết, không được phép sảy ra chuyện gì... Nhất định không được sảy ra chuyện gì...
Tiêu Phong gạt bỏ tay của cảnh sát, từ từ rời khỏi đó. Không tìm thấy cô cũng là một chuyện tốt, ít ra vẫn còn một tia hi vọng...
................
Diệp Cao Minh sau khi biết chuyện tức tốc từ Macao bay về Los Angeles, trên đường đi, ông đã gọi điện, huy động toàn bộ lực lượng dốc sức tìm kiếm Diệp Băng Hy, dù cho một ngóc ngách cũng không được bỏ sót. Phong ba, Phong mẹ và mẹ Diệp cũng lập tức lên trực thăng bay về. Trên đường đi, mẹ Diệp và Phong mẹ vì quá sốc mà bị ngất đi mấy lần, hại các bác sĩ lo lắng không ngừng...
................
Tin tức về vụ tai nạn được lan truyền nhanh khủng khiếp, chỉ sau nửa ngày mà tin tức đã phủ khắp các mặt báo. Ai nấy đều không khỏi bất ngờ. Vừa hôm qua còn thấy cô gái ấy toả sáng rực rỡ trên sân khấu, nụ cười tươi tắn kia vẫn còn tươi nguyên trên mặt báo mà bây giờ đã... Đúng là hồng nhan thì thường bạc mệnh.
................
Lực lượng cảnh sát ra sức tìm kiếm nạn nhân và hung thủ. Sau nửa ngày, cuối cùng cũng bắt được tên hung thủ. Hắn chỉ là một người giao hàng, thân thế bình thường, không có tiền án tiền sự, cũng không có động cơ gây án. Hắn khai nhận là có uống rượu nên không nhìn rõ đường, sau khi gây ra tai nạn vì hoảng sợ quá nên đã bỏ chạy. Nhưng không lẽ, mọi chuyện chỉ đơn thuần là như vậy...
Tên hung thủ đã được đưa ra ánh sáng, chỉ là tung tích của nạn nhân vẫn chưa tìm thấy...
Lực lượng tìm kiếm gần hai nghìn người được huy động, ngày đêm tìm kiếm. Vùng biển tĩnh lặng giờ đây sáng đèn cả ban ngày lẫn ban đêm. Nhưng ngay cả một mảnh vải cũng không tìm thấy.
Bầu không khí u ám bao trùm khắp Diệp Gia, không một ai có thể nở một nụ cười...
Bà nội cùng mấy người hầu vào trong bệnh viện chăm sóc ông nội, Tiêu Phong cũng túc trực bên ông.
Đã nửa ngày trôi qua, màn đêm yên tĩnh cũng dần buông xuống...
Anh ngồi bên khung cửa sổ bệnh viện, nhìn xa xa lên bầu trời cao. Rốt cuộc giờ này em đang ở đâu? Có đang đói, đang lạnh, đang nhớ anh không?
Câu hỏi ấy anh đã hỏi đi hỏi lại cả nghìn lần, nhưng vẫn chẳng có hồi âm. Ông nội đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, tung tích của cô vẫn chưa thấy đâu. Quá nhiều chuyện sảy ra trong một ngày ngắn ngủi, khiến người ta nhất thời chưa thể chấp nhận được.
Anh cứ ngồi như vậy, thật lâu, thật lâu...
- ---------------
12 giờ đêm,
Chiếc trực thăng đáp xuống sân bệnh viện, Phong ba, Phong mẹ và mẹ Diệp đi thẳng lên phòng bệnh. Ba người về cũng không thông báo cho ai, bởi vì bây giờ đầu óc ai cũng đều đang rối tung lên...
"Phong à, chuyện này là sao vậy? Sao đang yên đang lành lại..." Phong mẹ vừa vào đến cửa, đã khóc nấc lên, đôi chân sắp đứng không vững nữa.
Tiêu Phong chạy lại đỡ lấy Phong mẹ, vỗ vỗ vào lưng bà:
"Không sao, Băng Hy nhất định sẽ không sao. Không biết chừng ngày mai chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy." Hi vọng là vậy...
"Phải rồi. Tiểu Hy nhà chúng ta ngoan như vậy, nhất định sẽ gặp dữ hoá lành." Phong ba chạm nhẹ vào bờ vai đang run lên của mẹ Diệp.
Mẹ Diệp từ sáng đến giờ đã khóc cạn hết nước mắt, khóc đến nỗi đôi mắt đã sưng đỏ cả lên. Có người mẹ nào trong hoàn cảnh này có thể ngồi yên được chứ? Đứa con gái bà rứt ruột đẻ ra, đặt trọn tình yêu thương, yêu thương con bé còn hơn cà mạng sống của mình nữa. Tuy vẫn nói là không sao, nhưng người phụ nữa sinh ra vốn đã rất nhạy cảm, muốn không lo, không nghĩ cũng không được...