"A. . . . . ." Trong khoảng thời gian ngắn, Vu Linh San còn không cách nào tiếp nhận việc mình mang thai, còn chưa kịp phản ứng sau này phải làm sao, vẫn ngây ngốc, không có phản ứng.
"Vu Linh San, cậu có tính toán gì?"
"Mình không có tính toán gì. . . . . ." Vu Linh San cười hì hì, "Này, Nhã Tử, mình để bảo bảo nhận cậu làm mẹ nuôi nhé."
"Cậu không phải cứ như vậy ỷ lại mình, muốn mình giúp cậu nuôi đứa nhỏ chứ?"
"Mình, mình còn có chút tiền. . . . . ." Tiền gửi ngân hàng của cô còn có một chút thôi.
"Vậy cậu thật sự tính ly hôn? Đứa bé kia vừa sinh ra đã không có cha. . . . . ." Mặc Nhã Tử liếc mắt nhìn cô.
"Ngô. . . . . ." Những vấn đề này, cô thật sự chưa nghĩ tới.
Chính là Vu Linh San không ngờ thời điểm bọn họ vừa mới vào bệnh viện, đã có người để mắt tới cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô còn đang ngủ, Lục Hiên Vũ đã tìm đến cửa.
Bởi vì phiền não chuyện của bảo bảo, Vu Linh San có chút mất ngủ, cho nên ngủ thẳng đến bây giờ vẫn còn có điểm mơ mơ màng màng, nghe tiếng chuông cửa, còn tưởng rằng Mặc Nhã Tử ra ngoài mua đồ quên mang chìa khóa, mặc áo ngủ, đi ra mở cửa.
Sau khi mở cửa mới phát hiện, đứng trước mặt chính là Lục Hiên Vũ cô né tránh một tháng qua.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn cô, "Vu Linh San, cô chỉ có một chút khả năng như vậy sao? Cô không còn nhỏ nữa, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh sao?"
Trong tích tắc nhìn thấy Lục Hiên Vũ, trái tim Vu Linh San tựa hồ có một tia vui mừng bắt không được lướt qua, càng nhiều hơn là hốt hoảng, có chút lắp bắp nói: "Làm sao anh tìm được tôi?"
"Cô cho rằng cô có thể trốn được tôi sao?" Trong tay hắn cầm kết quả khám thai, giống như là đến khởi binh hỏi tội.
Cô, cô chỉ là đến bệnh viện một chuyến mà thôi, sớm biết thế này cô đã không đi rồi! Chỉ là không nghĩ tới hắn cư nhiên tìm đến nhanh như vậy, hắn thật đúng là thần thông quảng đại a, cô mới vừa thiếu chút nữa cho rằng Mặc Nhã Tử bán đứng cô đấy.
Sắc mặt của Lục Hiên Vũ hết sức khó coi, hắn đi lên phía trước, bắt được tay của cô, "Vu Linh San, cô nên cùng tôi về nhà."
"Tôi không muốn." Vu Linh San cúi đầu, bĩu môi, vẻ mặt quật cường, "Dù sao phụ nữ bên ngoài của anh nhiều như vậy, anh tùy tiện đưa một người về nhà tốt lắm, tôi nghĩ có rất nhiều người cam tâm tình nguyện làm con dâu Lục gia."
Trong con ngươi của Lục Hiên Vũ, sóng lớn mãnh liệt, hắn híp mắt lại, hơn một tháng qua, mỗi ngày hắn đều tìm cô! Thời điểm hôm qua, người bạn ở cục cảnh sát gọi điện tới nói cho hắn biết, đã tìm được Vu Linh San, lúc ấy hắn nghe xong không biết có bao nhiêu vui vẻ.
Nhưng bây giờ thì sao? Cô là cái vẻ mặt gì, thái độ gì, nói cái gì? Nếu không phải lúc này cô đang mang thai, hắn thật sự, thật sự muốn hung hăng đập cô một trận.
Tim của Lục Hiên Vũ trầm xuống, hung hăng thở ra một hơi, nhìn cô, tức giận đi lên, lại hít sâu thở ra một hơi, hắn cười lạnh nói: "Rất tốt, rất tốt."
Vu Linh San đột nhiên có một loại ảo giác hắn muốn lập tức rời đi, trong lòng không khỏi mang theo mấy phần thất vọng, lại thấy hắn đột nhiên khẽ cúi người, bế ngang cô lên, rước lấy một tiếng thét chói tai của cô.
Thời gian lâu như vậy, hắn cũng hiểu ra cá tính thích mềm không thích cứng của cô, hắn cúi đầu, thanh âm êm ái nói: "San San, chúng ta về nhà có được hay không?"
"Không được! Tôi muốn ly hôn." Vu Linh San nói, trên mặt mơ hồ còn mang theo vài phần tức giận.
Lục Hiên Vũ hận không thể trực tiếp ném cô xuống, vẫn cứng rắn chịu đựng, lại tiếp tục dụ dỗ cô.
Vu Linh San cũng không thuận theo, không buông tha náo loạn, nói đi nói lại vẫn là muốn chia tay, muốn ly hôn!
Lục Hiên Vũ rốt cuộc lại phiền não rồi, đột nhiên quát một tiếng, "Cô đừng náo loạn có được hay không, tôi ở đâu có những phụ nữ khác? Tại sao cô không hỏi rõ ràng?"
"Chứng cớ đều ở đó! Tôi hỏi hay không có khác biệt sao?" Cô che kín mặt, vẻ mặt sầu não nói: "Trên TV đều đưa tin rồi, nhiều người đều thấy được."
Hắn ngay cả nói cũng không muốn nhiều lời, hắn đã chẳng thèm tốn nước miếng với cô, ôm cô trực tiếp đi ra ngoài, "Được, cô đã cho rằng như vậy, chúng ta liền đi hỏi rõ ràng!"
Vừa lúc đó, Mặc Nhã Tử vừa vặn mua xong bữa ăn sáng xuất hiện ở cửa, cau mày nhìn bọn họ, thấy người đàn ông kia chính là Lục Hiên Vũ thì mới ồ một tiếng, "Lục tổng, nhanh như vậy đã tới rồi?"
Lục Hiên Vũ vừa nhìn thấy Mặc Nhã Tử, sắc mặt càng thêm khó coi.
Đây không phải là Mặc Nhã Tử, nhân viên chủ quản mới của công ty sao? Cư nhiên âm thầm giấu người phụ nữ của hắn lâu như vậy, cũng không biết lên tiếng chào hỏi hắn. Hắn lạnh lùng nhìn Mặc Nhã Tử, nếu như ánh mắt của hắn có thể giết người, Mặc Nhã Tử đoán chừng mình đại khái đã bị giết đến vài lần.
Vu Linh San nhìn thấy Mặc Nhã Tử tới, không khỏi hét lớn: "Nhã Tử, Nhã Tử, mình không muốn đi, mau cứu mình." Mặc Nhã Tử ngược lại khẽ mỉm cười, cũng không ngăn cản, còn dùng tay ra hiệu, "Lục tiên sinh, hi vọng anh đối xử tốt với cô ấy, nếu không tôi có biện pháp giấu cô ấy đi, khiến cho cả đời anh cũng không tìm được."
Sắc mặt của Lục Hiên Vũ lập tức trở nên rất khó coi, khuôn mặt anh tuấn của hắn bởi vì tức giận mà có chút vặn vẹo, "Cô dám!"
"Nhã Tử, Nhã Tử, mình không muốn đi."
Mặc Nhã Tử trừng mắt nhìn Vu Linh San, "San San, bây giờ mình là nhân viên dưới chướng Lục Hiên Vũ, căn cứ vào kết quả nằm vùng quan sát hơn một tháng của mình. . . . . . Chồng của cậu rất giữ mình trong sạch, xì xăng đan lúc trước của hắn và Trương Yên Nhi chẳng qua chỉ là hiểu lầm, bởi vì cậu, Trương Yên Nhi đó hiện tại bị chỉnh đến rất đáng thương nha!"
Vu Linh San có chút không dám tin nhìn Mặc Nhã Tử, thân thể cũng đã không giãy dụa nữa.
Mặc Nhã Tử khẽ cười, "Đi đi, cho hắn một cơ hội, cậu còn chưa tin mình sao? Nếu như cậu còn muốn trở lại liền gọi điện thoại cho mình, mình đi đón cậu!"
Vu Linh San còn muốn nói điều gì, cảm giác được hai tay của Lục Hiên Vũ siết chặt thêm, không khỏi kêu đau.
Lục Hiên Vũ nói: "Vu Linh San, hiện tại nếu không muốn tôi làm ra chuyện gì với cô, cô tốt nhất thành thật một chút cho tôi!"
Vu Linh San thấy Mặc Nhã Tử cười với cô, kiên định khích lệ cô, trong lòng không khỏi bắt đầu suy nghĩ lại, có phải cô thật sự hiểu lầm hắn hay không, nhưng cô lại không muốn bị mất mặt như vậy, bất đắc dĩ hừ một tiếng, "Được rồi."
Hai người rốt cuộc trở về nhà!
Lục Hiên Vũ vẫn tự mình ôm cô xuống xe lên lầu, đặt cô đến trên ghế sofa!
Động tác của Lục Hiên Vũ coi như êm ái, chỉ là trong lòng vẫn đang âm thầm tức giận, hắn từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng nhìn cô, "Vu Linh San, nếu như tôi không đi tìm cô, cô dự định trốn tôi bao lâu?"
"Cả đời."
"Cả đời? Cô dám!" Lục Hiên Vũ không dám đánh cô, lại dùng sức nắm mặt của cô, không ngừng giày xéo, "Cô, đây là muốn chết sao?"
Mặt của Vu Linh San bị hắn bóp đến hồng hồng, cô đau đến muốn khóc, "Tránh ra, anh khi dễ tôi!"
Lục Hiên Vũ thấy bộ dáng đáng thương của cô, nhất thời cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng hôn môi của cô: "Thời gian trước là tôi không tốt? Là tôi không để mắt đến cô? Để cho cô một mình gánh chịu nhiều áp lực như vậy! Hiện tại tôi đã biết chuyện xảy ra trong trường học, tôi đã thay cô giải quyết rồi. Còn nữa, tôi đã thay cô đưa đơn xin từ chức."
"Hả?" Vu Linh San có chút không dám tin tưởng nhìn hắn.
"Cô ưu tú như vậy, không cần chịu thiệt với trường học kia."
"Vậy sau này tôi ăn cái gì?"
"Tôi nuôi cô." Lục Hiên Vũ khẽ cong môi lên, "Còn có con của chúng ta."
Hắn dán sát mặt đến trên mặt cô, "Linh San, trong khoảng thời gian này đã ủy khuất cô."
Vu Linh San đột nhiên có chút tự trách, "Lục Hiên Vũ, cám ơn anh."
"Còn gì nữa không?"
"Thật xin lỗi." Cô nhẹ nhàng dựa vào ngực hắn, "Tôi không nên hoài nghi anh như vậy."
"Việc kia cô thực sự oan uổng tôi rồi, không chỉ có cô, mọi người trong nhà đều chỉ trích tôi."
Vu Linh San ôm chặt hắn, "Anh tha thứ cho tôi có được hay không, về sau tôi sẽ không gây thêm phiền toái cho anh nữa."
"Vu Linh San, cô sớm nhận sai một chút không phải là xong sao? Hại tôi lo lắng lâu như vậy, tôi thật đúng là sợ cô đi thật, một đi không trở lại."
"Thật ra thì cũng sẽ không. . . . . ." Vu Linh San nghe được lời chân thành của hắn, thần sắc cũng thay đổi từ từ trở nên chân thành, không khỏi nói: "Hiên Vũ, anh biết không? Mấy ngày nay, mỗi ngày tôi đều nghĩ đến anh, mặc dù tôi một lần lại một lần tự nói với mình: đáng giá sao!"
"Hiện tại thì sao?" Vẻ mặt của hắn có chút nghiêm nghị.
"Hiện tại tôi phát hiện ra tôi không nhìn lầm người, sau này tôi muốn tiếp tục nghĩ đến anh, cố gắng nghĩ đến anh."
"Còn lời gì nói với tôi không?"
"Cái gì?" Cô không hiểu.
"Cô không nói, vậy tôi nói . . . . . ." Mặt của hắn hơi đỏ lên, lại hết sức nghiêm túc nói: "Vu Linh San, anh yêu em, anh thật sự vô cùng quan tâm đến em."
Hai gò má của Vu Linh San cũng đỏ bừng lên, đây là thổ lộ đi! Cô không nghe lầm chứ, người đàn ông này, hắn đang thổ lộ với cô? Cô cảm động đến mức cơ hồ muốn rơi lệ, "Em, trước đây em cho rằng anh vẫn chán ghét em, chán ghét em thiết kế anh như vậy, khiến cho anh không thể không rơi vào cuộc hôn nhân này."
"Làm sao lại như vậy? Kể từ sau khi kết hôn với em, anh liền không hối hận, anh cảm thấy anh giành được một bảo bối."
"Lục Hiên Vũ, em cũng yêu anh, em thật sự thật sự rất yêu anh!"
Hai người bày tỏ tình cảm với nhau, đột nhiên liền không kìm hãm được, ôm hôn nhau thắm thiết, bọn họ dùng sức hôn, tựa hồ đang biểu đạt tình yêu sâu sắc của mình vậy.
Nguyên lai cô cũng yêu hắn, yêu chỉ có nói ra mới có thể sáng tỏ.
Tách ra quá lâu, tối hôm nay có một cảm giác đặc biệt, dưới ánh đèn sáng choang, bọn họ hiểu rõ thân thể của đối phương, ý nghĩ của đối phương, đã lâu không có sự trao đổi sâu sắc như vậy rồi.
Mặc Nhã Tử nói đúng, giữa vợ chồng sẽ phải trao đổi với nhau.
Sau khi Vu Linh San nói câu này cho Lục Hiên Vũ nghe, Lục Hiên Vũ có chút cắn răng nghiến lợi nói: "Người phụ nữ đáng chết này, anh muốn khai trừ cô ta."
"Tại sao?" Vu Linh San không hiểu nói.
"Cô ta cư nhiên giấu em lâu như vậy, thật là quá đáng."
Vu Linh San núp trong ngực hắn khẽ nở nụ cười, "Thật là! Cô ấy là bạn của em, cũng không phải là bạn của anh, cô ấy giúp em cũng không kịp rồi, anh dựa vào cái gì muốn cô ấy giúp anh?"
Lục Hiên Vũ vỗ vỗ đầu của cô, "Vu Linh San, cũng bởi vì cô ta là bạn của em, nếu không anh đã sớm chỉnh chết cô ta, thiệt thòi cho anh còn thưởng thức cô ta, cho cô ta vị trí chủ quản."
"Đúng rồi, vậy sau đó anh rốt cuộc chỉnh Trương Yên Nhi như thế nào? Nói thực, cô ta thật sự rất xinh đẹp."
"Chỉ trách cô ta chọc vào người không nên chọc, dám đánh chủ ý lên người anh! Cô ta vốn có thực lực, nếu như cô ta đi con đường chân chính, cô ta cũng có thể trở thành siêu sao, nhưng cô ta cố tình muốn đi một con đường tắt nguy hiểm. . . . . . Thôi, chúng ta không nói tới cô ta nữa, chúng ta tiếp tục." Hắn lại hôn môi của cô, có chút nôn nóng dây dưa đầu lưỡi của cô, "Bảo bối, anh rất nhớ em, nhiều ngày như vậy, ngủ thẳng đến nửa đêm, anh luôn luôn muốn em."
Xa cách một tháng, nhiệt tình của hắn không chỉ không biến mất, ngược lại nâng cao một bước.
Hắn sợ cô mệt mỏi, cũng không muốn cô nhiều, liền ôm cô vào trong ngực, "San San, thật không nghĩ đến, chúng ta nhanh như vậy liền có đứa nhỏ. Anh vốn còn muốn thế giới hai người lâu một chút, bất quá cũng tốt, như vậy, anh coi như vĩnh viễn trói chặt em."
"Lục Hiên Vũ, làm sao anh ngây thơ như vậy? Em cho anh biết, mặc dù anh rất thành thục, nhưng có lúc anh thật rất ngây thơ, tính toán chi li, còn tin tưởng những lý do lung tung lộn xộn."
"Ngây thơ?" Hắn đột nhiên đưa tay cù cô, "Em quản anh ngây thơ hay không ngây thơ, tóm lại, chúng ta chính là bị cột chung vào một chỗ cả một đời rồi."
Bình luận facebook