Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 866
Đã từng gặp người thẳng thắn, Nhưng thẳng thắn thì vậy thì thật sự chưa bao giờ gặp qua!
Ông lão này, hành động rõ ràng này, khiến 3 người đầu tiên cảm thấy sững sờ một chút, sau đó liền không nhịn được bật cười.
An Mộc nhìn một cái.
Không biết tại sao, đột nhiên liền nhớ tới ông ngoại.
Ông ngoại, cũng chính là bố của Hạ Tâm Băng, là một người khác hoàn toàn so với Hạ Tâm Băng, lúc nhỏ, ông ngoại đối với cô rất tốt, hơn nữa tính cách của ông rất hài hước.
Người trước mắt, nhìn qua hẳn cũng cùng tầm tuổi với ông ngoại.
An Mộc trong lòng kích động, liền đi qua đó: "ông à, ông..."
"Ai là ông của cô? nhìn cho rõ, ta không già!" ông lão dùng giọng cứng rắn, giận dữ hét lên.
Ngải Mã, ông ghét nhất người khác gọi ông là ông già!
Ông có già vậy đâu chứ?
An Mộc cũng không tính toán với ông, sửa lại lời nói, "Chú à, có phải chú gặp phiền toái gì không?"
Ông lão giống như đang nhìn người thiếu nợ mình, nâng cằm nhìn An Mộc, sau đó mở miệng, "Hừ, cô gây cho ta nhiều phiền toái như vậy, đưa ta tiền, không đưa ta tiền, hôm nay các ngươi đừng hòng yên ổn mà đi khỏi đây!"
Nói xong, ông liền phủi mông đứng lên, "Nhìn cô có vẻ giống một tiểu minh tinh nhỉ, có phải sợ bị người khác chụp lén không? Đưa ta tiền, ta liền tha cho cô, sẽ không nói gì ra bên ngoài đâu!"
An Mộc:...!!
Loại chuyện còn phải cảm kích ngữ kích của ông ta, là kiểu chuyện gì vậy?
An Mộc khóe miệng co rút, quay người, muốn rời đi.
"Ai, cô thật sự không sợ ta hét lên sao?" ông lão giữ lấy tay cô, "đưa ta tiền! một nghìn đồng là được rồi, tôi cũng không muốn nhiều!"
An Mộc quay đầu nhìn ông, biểu cảm trên mặt viết đầy "Tôi cũng không muốn nhiều, cô còn không mau cảm kích tôi đi".
An Mộc:...!! ông ta sao có thể thẳng thắn mà mở miệng thế chứ!
An Mộc quay đầu nhìn ông lão, cuối cùng thở dài, đưa cho ông ta một nghìn đồng.
Ông lão cầm lấy tiền, lúc này mới mở miệng, "Hừ, cũng ổn rồi, tôi nói cô nghe, lần này tha cho cô, lần sau, sẽ không còn có chuyện một nghìn đồng đâu!"
An Mộc:...vẫn còn lần sau!
Sau đó ông lão liền cầm tiền, quay đầu kéo hành lý của mình, hưng phấn đi ra phía cửa, mái tóc hoa râm hình như cảm nhận được sự vui vẻ của chủ nhân mà cũng tùy ý dao động.
Người này nhìn có vẻ rất nhiều tuổi, nhưng không ngờ rằng hành vi động tác, lại... tràn đầy sức sống như thế.
Âu Dương Sát Sát và A Băng sáp lại.
A Băng vỗ vỗ ngực, "bằng này tuổi, thật đúng là chuyện kỳ quái gì cũng có thể gặp, cũng may chỉ là một nghìn đồng, cho nên không sao"
Âu Dương Sát Sát nhìn từ trên xuống dưới đánh giá An Mộc, "Chậc chậc, đây không phải là tác phong của An tiểu thư nhà chúng ta nha"
An mộc nghe thế, liền tò mò dò hỏi, "Vậy thế nào mới là tác phong của tôi?"
"Dám móc tiền từ trong túi của cô, cô sẽ không để đối phưng đạt được mục đích, sao lần này lại biến thành thánh mẫu rồi?"
An Mộc:...
An Mộc khóe miệng co rút, kéo hành lý ra ngoài cửa, "Ông lão này là ngồi máy bay từ mỹ về, nhìn phong thái của ông ta, với lại nhìn va ly của ông ta giống hệt của tôi."
A Băng nhất thời kêu lên, "Va ly của cậu là mẫu mới nhất, một cái phải đến mười mấy vạn!"
An Mộc gật đầu, "Vì vậy, các cậu cảm thấy ông ta là người thiếu tiền sao?"
Âu Dương Sát Sát như có điều suy nghĩ, A Băng hoài nghi, "Không thiếu tiền thì đến kiếm chuyện làm gì? Người này bị thần kinh à!"
Ông lão này, hành động rõ ràng này, khiến 3 người đầu tiên cảm thấy sững sờ một chút, sau đó liền không nhịn được bật cười.
An Mộc nhìn một cái.
Không biết tại sao, đột nhiên liền nhớ tới ông ngoại.
Ông ngoại, cũng chính là bố của Hạ Tâm Băng, là một người khác hoàn toàn so với Hạ Tâm Băng, lúc nhỏ, ông ngoại đối với cô rất tốt, hơn nữa tính cách của ông rất hài hước.
Người trước mắt, nhìn qua hẳn cũng cùng tầm tuổi với ông ngoại.
An Mộc trong lòng kích động, liền đi qua đó: "ông à, ông..."
"Ai là ông của cô? nhìn cho rõ, ta không già!" ông lão dùng giọng cứng rắn, giận dữ hét lên.
Ngải Mã, ông ghét nhất người khác gọi ông là ông già!
Ông có già vậy đâu chứ?
An Mộc cũng không tính toán với ông, sửa lại lời nói, "Chú à, có phải chú gặp phiền toái gì không?"
Ông lão giống như đang nhìn người thiếu nợ mình, nâng cằm nhìn An Mộc, sau đó mở miệng, "Hừ, cô gây cho ta nhiều phiền toái như vậy, đưa ta tiền, không đưa ta tiền, hôm nay các ngươi đừng hòng yên ổn mà đi khỏi đây!"
Nói xong, ông liền phủi mông đứng lên, "Nhìn cô có vẻ giống một tiểu minh tinh nhỉ, có phải sợ bị người khác chụp lén không? Đưa ta tiền, ta liền tha cho cô, sẽ không nói gì ra bên ngoài đâu!"
An Mộc:...!!
Loại chuyện còn phải cảm kích ngữ kích của ông ta, là kiểu chuyện gì vậy?
An Mộc khóe miệng co rút, quay người, muốn rời đi.
"Ai, cô thật sự không sợ ta hét lên sao?" ông lão giữ lấy tay cô, "đưa ta tiền! một nghìn đồng là được rồi, tôi cũng không muốn nhiều!"
An Mộc quay đầu nhìn ông, biểu cảm trên mặt viết đầy "Tôi cũng không muốn nhiều, cô còn không mau cảm kích tôi đi".
An Mộc:...!! ông ta sao có thể thẳng thắn mà mở miệng thế chứ!
An Mộc quay đầu nhìn ông lão, cuối cùng thở dài, đưa cho ông ta một nghìn đồng.
Ông lão cầm lấy tiền, lúc này mới mở miệng, "Hừ, cũng ổn rồi, tôi nói cô nghe, lần này tha cho cô, lần sau, sẽ không còn có chuyện một nghìn đồng đâu!"
An Mộc:...vẫn còn lần sau!
Sau đó ông lão liền cầm tiền, quay đầu kéo hành lý của mình, hưng phấn đi ra phía cửa, mái tóc hoa râm hình như cảm nhận được sự vui vẻ của chủ nhân mà cũng tùy ý dao động.
Người này nhìn có vẻ rất nhiều tuổi, nhưng không ngờ rằng hành vi động tác, lại... tràn đầy sức sống như thế.
Âu Dương Sát Sát và A Băng sáp lại.
A Băng vỗ vỗ ngực, "bằng này tuổi, thật đúng là chuyện kỳ quái gì cũng có thể gặp, cũng may chỉ là một nghìn đồng, cho nên không sao"
Âu Dương Sát Sát nhìn từ trên xuống dưới đánh giá An Mộc, "Chậc chậc, đây không phải là tác phong của An tiểu thư nhà chúng ta nha"
An mộc nghe thế, liền tò mò dò hỏi, "Vậy thế nào mới là tác phong của tôi?"
"Dám móc tiền từ trong túi của cô, cô sẽ không để đối phưng đạt được mục đích, sao lần này lại biến thành thánh mẫu rồi?"
An Mộc:...
An Mộc khóe miệng co rút, kéo hành lý ra ngoài cửa, "Ông lão này là ngồi máy bay từ mỹ về, nhìn phong thái của ông ta, với lại nhìn va ly của ông ta giống hệt của tôi."
A Băng nhất thời kêu lên, "Va ly của cậu là mẫu mới nhất, một cái phải đến mười mấy vạn!"
An Mộc gật đầu, "Vì vậy, các cậu cảm thấy ông ta là người thiếu tiền sao?"
Âu Dương Sát Sát như có điều suy nghĩ, A Băng hoài nghi, "Không thiếu tiền thì đến kiếm chuyện làm gì? Người này bị thần kinh à!"