Buổi sáng trong lành của 1 ngày mùa thu, những giọt sương còn vương trên kẽ lá , tôi lặng lẽ bước chân trên nền lá thu vàng rơi xào xạc . 4 giờ sáng... Ukm đúng vậy giờ này thật yên bình chỉ có vài chiếc xe qua lại lâu lâu nge tiếng chổi tre tiếng chó sủa, tiếng xe đạp cọt kẹt của 1 người ve chai . Tôi mỉm cười ... Đúng thế cuộc đời mình dù bất hạnh mình vẫn may mắn hơn nhiều người. Cạch ! Tiếng ông lão dựng chân chống xe ngay ở đống rác nơi này gần bờ đê nó là nơi mua bán tập nập mà buổi sáng là những tiếng chửi mắng, tiếng mặc cả giá đôi lúc tự hỏi đều là con người với nhau cả, tiết kiệm là đúng nhưng sao lại phải kì kèo vậy nhỉ 1mớ rau của 1 bà đã ngót ngét 60 và 1 cô gái trẻ đẹp ăn mặc sang trọng riêng quần áo cô ta mặc chắc đủ cho bà ấy ăn cả tháng... Ồ ! Nhưng tại sao nhỉ !-Bà ơi cho cháu xem rau với nào-Lựa đi cháu . Và sau 1 hồi lục lọi những mớ rau thì đến màng mặc cả từng 500đ một. 1bà lão già tội nghiệp ko con cái ở cái tuổi an hưởng nghỉ ngơi phải đi bán hàng vậy mà sau những bộ vet kìa là những kẻ bần tiện, đường sống của họ chỉ là những mớ rau vài ba nghìn lẻ sống qua ngày . Họ sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền để mua 1bộ quần áo, chiếc xe, đôi giày hay đồ trang sức mà ko thèm mặc cả vậy mà lại phải ti tiện dù chỉ là vài nghìn lẻ để giúp người khác. Thế mới biết giá trị con người rẻ mạt thế nào . Thế mới hiểu họ sợ những kẻ nhiều tiền hơn mình có quyền hơn mình... 1xã hội mà những người thấp cổ bé họng dù kêu gào khản cổ nhưng cũng phí công vì mọi thứ đã bị đồng tiền chi phối . 2 CHỮ CÔNG BẰNG TRÊN THẾ GIỚI ĐÃ KHÔNG CÒN TỪ KHI ĐỒNG TIỀN XUẤT HIỆN. Đó là điều tôi luôn nghĩ từ hàng chục năm nay. 1lần nữa mỉm cười và nhìn lại. Ông lão đang nhặt nốt những vỏ chai, lon còn lại trong đống rác . Bất thần ông ngước lên nhìn tôi ông đi lại gần và đưa tôi nửa ổ bánh mì nói bằng giọng hiền hậu lạ kỳ. Ăn đi cháu, bỏ nhà đi hả... Về nhà đi cháu còn trẻ đừng làm thế bố mẹ buồn lắm đấy . 1giọt nước mắt rơi...Tôi khóc ! Lạ thật tôi đã ko biết khóc từ khi biết đến câu nói kia tôi luôn muốn ngồi trên kẻ khác thà bắt nạt kẻ khác còn hơn để chúng bắt nạt mình, kể từ đó tôi chỉ biết cười, cười trên nỗi đau và bất hạnh của người khác , hả hê khi thấy họ khóc lóc van xin mình .Yếu đuối quá, như vậy thì sẽ ko sống được đâu...Bất thần tôi giật mình khi 2hàng nước mắt đã thấm ướt khuôn mặt...Xã hội này vẫn có những người tối đấy chứ vẫn còn những người sống có lương tâm ... Ông lão đó cũng đâu có đủ ăn đâu nhưng ông vẫn đưa tôi ổ bánh mì này ... *Cười* trệu trạo nhai nửa ổ bánh trong nước mắt, nụ cười và nói -Cảm ơn ông hì để cháu giúp ông ạ -Uk bố mẹ chắc đang lo cho cháu lắm. Bố mẹ... 2tiếng xa vời thật cuộc sống với bố mẹ như bao đứa trẻ khác là niềm mong ước của tôi nhưng nó chỉ là ước mơ thôi ? Nhỉ ? Lại cười và giúp ông nhặt nốt đống đồ lục trong túi còn chút tiền đưa cho ông ông ko nhận nhưng mình bảo ông cầm hộ cháu cháu lấy cái này . Ông lại móm mém bảo - Cha bố anh chắc gì có tiền mà đưa tôi. Ông vừa cầm mình chạy đi và nói lại - Cháu đi tìm bố mẹ đây cháu đi tìm cuộc sống thật của mình đây cảm ơn ông nhiều lắm. 5h30 sáng 1 ngày mới bắt đầu 1cuộc sống mới bắt đầu tôi muốn làm người tốt đâu đó khi tôi ngã tôi vẫn nhớ tới ông muốn 1 lần gặp lại ông . Vậy đó chỉ sau 1 lần gặp 1thằng oắt con ngỗ nghịch đã thay đổi hẳn ông đã làm tôi có thêm niềm tin biết rằng vẫn có những người tốt, vẫn có những con người sống vì tình nghĩa ko phải vì tiền