Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49 “Em nói sự thật, sao phải xin lỗi chứ?”
“Ông Chu”, Lâm Thanh Tuyết vội chào hỏi: “Ông còn nhớ tôi không ạ?”
“Tiểu Tuyết đây mà, đương nhiên là tôi nhớ rồi, vị này chính là thần y mà cô vừa nói trong điện thoại sao?”
Ánh mắt minh mẫn của ông Chu hướng về phía Lâm Trạch, sự thất vọng hiện lên trong đôi mắt, ông lão cười nói: “Nếu như này thì mời về đi, thực ra tôi cũng không có bệnh gì nghiêm trọng”.
Lâm Trạch thực sự quá trẻ khiến người ta không tin tưởng, ông lão đã gặp không ít người muốn lấy lòng, muốn được ông để ý như Lâm Thanh Tuyết.
Ông Chu vừa nói xong, biểu cảm của Lâm Thanh Tuyết liền trở nên hơi khó xử.
VietWriter
Cô không ngờ ông Chu vừa nhìn liếc qua đã không để cho Lâm Trạch chữa bệnh mà mời về luôn.
“Mời hai vị về cho”, quản gia bước đến hành lễ.
“Bác Vu, sau này đừng dẫn mấy tên bác sĩ kém cỏi như này vào trong, không phải ai cũng có tư cách được gặp bố tôi đâu”, người phụ nữ xinh đẹp nghiêng người nhường lối ra, sự khinh bỉ hiện rõ trên khuôn mặt của cô ta.
Lâm Thanh Tuyết áy náy nhìn Lâm Trạch, là cô gọi anh đến, kết quả chưa làm gì đã bị đuổi về, còn khiến anh bị người khác coi thường.
Nhưng lúc cô quay đầu nhìn thì thấy sắc mặt Lâm Trạch rất ung dung bình thản.
“Ông già, tiễn khách thế này là không muốn chữa bệnh nữa sao?”, Lâm Trạch bình thản nhìn ông Chu.
“Vô lễ! Lâm tiểu thư, người cô dẫn đến lại mất lịch sự thế này sao?”, người phụ nữ xinh đẹp nhìn Lâm Thanh Tuyết, trong lòng thấy vô cùng bực mình.
Lâm Thanh Tuyết càng khó xử hơn, sao Lâm Trạch lại vô lễ như vậy chứ!
“Tiểu Trạch, mau xin lỗi ông Chu đi”, Lâm Thanh Tuyết vội đẩy tay Lâm Trạch, cô ước mình nghiêm khắc dạy dỗ anh hơn, để anh không vô lễ như thế này.
Bản thân cô thì không sao, chỉ là cô sợ Lâm Trạch sẽ bị người nhà họ Chu để mắt đến.
“Em nói sự thật, sao phải xin lỗi chứ?”
Lâm Trạch cười nhạt, ánh mắt không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào ông Chu: “Người được chia thành nhiều loại, không phân theo tuổi tác, người hành nghề y bao gồm thánh nhân và hiền nhân, không phân vai vế”.
Ông Chu nhíu mắt lại, lần đầu tiên có một người trẻ tuổi như Lâm Trạch dám dạy đời ông.
“Cậu nói rất có lý, cậu thực sự có niềm tin sẽ chữa khỏi bệnh của tôi sao?”, ông Chu thấy hứng thú.
“Tiểu Tuyết đây mà, đương nhiên là tôi nhớ rồi, vị này chính là thần y mà cô vừa nói trong điện thoại sao?”
Ánh mắt minh mẫn của ông Chu hướng về phía Lâm Trạch, sự thất vọng hiện lên trong đôi mắt, ông lão cười nói: “Nếu như này thì mời về đi, thực ra tôi cũng không có bệnh gì nghiêm trọng”.
Lâm Trạch thực sự quá trẻ khiến người ta không tin tưởng, ông lão đã gặp không ít người muốn lấy lòng, muốn được ông để ý như Lâm Thanh Tuyết.
Ông Chu vừa nói xong, biểu cảm của Lâm Thanh Tuyết liền trở nên hơi khó xử.
VietWriter
Cô không ngờ ông Chu vừa nhìn liếc qua đã không để cho Lâm Trạch chữa bệnh mà mời về luôn.
“Mời hai vị về cho”, quản gia bước đến hành lễ.
“Bác Vu, sau này đừng dẫn mấy tên bác sĩ kém cỏi như này vào trong, không phải ai cũng có tư cách được gặp bố tôi đâu”, người phụ nữ xinh đẹp nghiêng người nhường lối ra, sự khinh bỉ hiện rõ trên khuôn mặt của cô ta.
Lâm Thanh Tuyết áy náy nhìn Lâm Trạch, là cô gọi anh đến, kết quả chưa làm gì đã bị đuổi về, còn khiến anh bị người khác coi thường.
Nhưng lúc cô quay đầu nhìn thì thấy sắc mặt Lâm Trạch rất ung dung bình thản.
“Ông già, tiễn khách thế này là không muốn chữa bệnh nữa sao?”, Lâm Trạch bình thản nhìn ông Chu.
“Vô lễ! Lâm tiểu thư, người cô dẫn đến lại mất lịch sự thế này sao?”, người phụ nữ xinh đẹp nhìn Lâm Thanh Tuyết, trong lòng thấy vô cùng bực mình.
Lâm Thanh Tuyết càng khó xử hơn, sao Lâm Trạch lại vô lễ như vậy chứ!
“Tiểu Trạch, mau xin lỗi ông Chu đi”, Lâm Thanh Tuyết vội đẩy tay Lâm Trạch, cô ước mình nghiêm khắc dạy dỗ anh hơn, để anh không vô lễ như thế này.
Bản thân cô thì không sao, chỉ là cô sợ Lâm Trạch sẽ bị người nhà họ Chu để mắt đến.
“Em nói sự thật, sao phải xin lỗi chứ?”
Lâm Trạch cười nhạt, ánh mắt không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào ông Chu: “Người được chia thành nhiều loại, không phân theo tuổi tác, người hành nghề y bao gồm thánh nhân và hiền nhân, không phân vai vế”.
Ông Chu nhíu mắt lại, lần đầu tiên có một người trẻ tuổi như Lâm Trạch dám dạy đời ông.
“Cậu nói rất có lý, cậu thực sự có niềm tin sẽ chữa khỏi bệnh của tôi sao?”, ông Chu thấy hứng thú.
Bình luận facebook