Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
CHƯƠNG 72: TRÀ MẠN TÙNG
“Con gái, mau nói cho mọi người biết, đây rốt cuộc là thứ gì?” Cụ bà sốt ruột hỏi.
Cô của Chu Tuệ dời tầm mắt khỏi bánh trà Mạn Tùng một cách lưu luyến, lại liếc nhìn Tề Thiên Cơ vẻ mặt bình tĩnh, dửng dưng đầy ngưỡng mộ và chân thành nói: “Tuệ à, con thật sự đã tìm được một chàng rể tốt, con thật có phúc phận.”
“Cô à, đây là loại trà gì vậy?” Chu Tuệ hỏi.
“Nó được gọi là trà Mạn Tùng, là một loại khoác của trà Phổ Nhĩ, là trà cống phẩm dành cho vua chúa thời xưa!”
“Trên toàn thế giới chỉ có một mảnh vườn trà nhỏ trồng được trà Mạn Tùng, hàng ngày đều có binh lính hạng nặng vác súng canh giữ!”
“Mà trà Mạn Tùng này là vua trong trà Phổ Nhĩ! Thời xưa, chỉ có vua chúa mới uống nổi!”
“Chữ “cống” bên trên túi đựng này đại biểu cho loại trà lưu lạc từ hoàng cung ra!”
Cô của Chu Tuệ xúc động, nói: “Như chúng ta đều biết, trà bánh càng để lâu thì giá trị càng cao.”
“Những chiếc bánh trà trước mặt chúng ta được lưu truyền từ xa xưa. Những chiếc bánh trà Mạn Tùng một trăm năm tuổi có giá trị ít nhất hàng tỷ thậm chí hàng chục tỷ!”
“Còn trà Mạn Tùng hai trăm năm tuổi thì chưa nghe bao giờ, cũng chưa từng thấy trước đây!”
“Hiện nay, người có thể uống loại trà bánh này trong cả nước chưa đến năm nghìn người. Đây là một biểu tượng của địa vị.”
Ngay sau khi nghe câu này, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Trà mà thời xưa chỉ có vua chúa mới uống nổi?
Thứ này cũng quá quý giá rồi?
Chỉ một biểu tượng như vậy thôi cũng đủ để đè bẹp những món quà của mọi người.
Chu Tuệ khó khắn lắm mới nuốt một ngụm nước miếng xuống, giọng run rẩy: “Cô à, vậy trà này trị giá bao nhiêu?”
Cô của Chu Tuệ lắc đầu khẽ cười, nói: “Thứ khan hiếm nhất trên đời là gì? Là những thứ như xe sang, nhà sang, máy bay và du thuyền sao? Không phải, thứ khan hiếm nhất chính là biểu tượng của thân phận.”
“Hồi đó, đồ cổ lưu truyền ra ngoài hoàng cung nước ta có giá trị cực cao.”
“Trà Mạn Tùng này có thể lưu hành lâu như vậy, nhất định là có một không hai trên đời, chỉ hai túi bánh trà này là có thể đổi lấy một chiếc máy bay!”
“Xầm xì…”
Mọi người ai nấy há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc.
Chỉ hai túi trà bánh có thể đổi được một chiếc máy bay sao?
Trong sảnh tiệc bỗng chốc không một tiếng động nhỏ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều nhìn nhóm người Chu Tuệ, Tề Thiên Cơ và Dương Mộc Thanh hết sức kinh ngạc, nhất là khi nhìn Tề Thiên Cơ thì lại càng thêm kinh ngạc, trong lòng như dâng lên một cơn sóng cuồn cuộn ngút trời, trong chốc lát không thể lắng xuống.
Tề Thiên Cơ tìm ở đâu ra loại trà quý như vậy?
Chu Tuệ cũng há miệng kinh ngạc, hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Trà có thể đổi trà lấy máy bay riêng sao?
Hơn cả kinh ngạc, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ và ghen tị của người khác nhìn bà ta, tâm trạng bà ta lập tức được nâng lên, cảm giác vô cùng nở mày nở mặt.
Chu Tuệ không khỏi hơi ưỡn ngực, thản nhiên nói: “Chút tấm lòng nhỏ, mong cụ nhận cho.”
“Wow, ba thật tuyệt vời, con đã nói ba có rất nhiều tiền mà, mọi người tin rồi chứ?” Đồng Đồng nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Dương Mộc Thanh nhíu mày, nhìn chằm chằm Tề Thiên Cơ, nói nhỏ: “Từ đâu anh có được thứ này?”
Cô sợ Tề Thiên Cơ vì thể diện lại mượn tiền khắp nơi.
Tề Thiên Cơ ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Hôm qua Mã tổng đã tặng anh, nói là ông ta uống không hết.”
Dương Mộc Thanh liếc nhìn anh nửa tin nửa ngờ, cuối cùng cũng không nói gì.
“Chu Tuệ thật là hiểu chuyện, con là người có triển vọng nhất.” Cụ bà vui mừng như điên, cầm lấy trà mà như nhặt được báu vật.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người trong nhà họ Chu nhìn Chu Tuệ đã trở nên khác đi.
Ngay cả những thứ quý giá như vậy cũng có thể tặng đi, thật đáng kinh ngạc!
Bỗng chốc, có rất nhiều người nâng ly với Chu Tuệ, nói đủ những lời a dua nịnh nọt.
Chu Tuệ cười ha hả đáp lại, còn liếc nhìn Chu Oánh khiêu khích.
Bà ta và Chu Oánh tranh đua nhau mấy chục năm, mỗi lần như vậy đều thua thảm hại, lần này cuối cùng cũng được hãnh diện.
Chu Oánh nghiến răng, trong lòng vừa chua xót vừa tức giận.
Cái túi trút giận mỗi khi tụ họp gia tộc của ngày trước hôm nay lại muốn nổi loạn?
Làm sao bà ta có thể dễ dàng để cho điều này xảy ra?
Ánh mắt Chu Oánh lóe lên, bỗng nhiên cười giễu cợt, nói lời lạ lùng: “Theo tôi thấy, trà bánh này là giả!”
“Con gái, mau nói cho mọi người biết, đây rốt cuộc là thứ gì?” Cụ bà sốt ruột hỏi.
Cô của Chu Tuệ dời tầm mắt khỏi bánh trà Mạn Tùng một cách lưu luyến, lại liếc nhìn Tề Thiên Cơ vẻ mặt bình tĩnh, dửng dưng đầy ngưỡng mộ và chân thành nói: “Tuệ à, con thật sự đã tìm được một chàng rể tốt, con thật có phúc phận.”
“Cô à, đây là loại trà gì vậy?” Chu Tuệ hỏi.
“Nó được gọi là trà Mạn Tùng, là một loại khoác của trà Phổ Nhĩ, là trà cống phẩm dành cho vua chúa thời xưa!”
“Trên toàn thế giới chỉ có một mảnh vườn trà nhỏ trồng được trà Mạn Tùng, hàng ngày đều có binh lính hạng nặng vác súng canh giữ!”
“Mà trà Mạn Tùng này là vua trong trà Phổ Nhĩ! Thời xưa, chỉ có vua chúa mới uống nổi!”
“Chữ “cống” bên trên túi đựng này đại biểu cho loại trà lưu lạc từ hoàng cung ra!”
Cô của Chu Tuệ xúc động, nói: “Như chúng ta đều biết, trà bánh càng để lâu thì giá trị càng cao.”
“Những chiếc bánh trà trước mặt chúng ta được lưu truyền từ xa xưa. Những chiếc bánh trà Mạn Tùng một trăm năm tuổi có giá trị ít nhất hàng tỷ thậm chí hàng chục tỷ!”
“Còn trà Mạn Tùng hai trăm năm tuổi thì chưa nghe bao giờ, cũng chưa từng thấy trước đây!”
“Hiện nay, người có thể uống loại trà bánh này trong cả nước chưa đến năm nghìn người. Đây là một biểu tượng của địa vị.”
Ngay sau khi nghe câu này, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Trà mà thời xưa chỉ có vua chúa mới uống nổi?
Thứ này cũng quá quý giá rồi?
Chỉ một biểu tượng như vậy thôi cũng đủ để đè bẹp những món quà của mọi người.
Chu Tuệ khó khắn lắm mới nuốt một ngụm nước miếng xuống, giọng run rẩy: “Cô à, vậy trà này trị giá bao nhiêu?”
Cô của Chu Tuệ lắc đầu khẽ cười, nói: “Thứ khan hiếm nhất trên đời là gì? Là những thứ như xe sang, nhà sang, máy bay và du thuyền sao? Không phải, thứ khan hiếm nhất chính là biểu tượng của thân phận.”
“Hồi đó, đồ cổ lưu truyền ra ngoài hoàng cung nước ta có giá trị cực cao.”
“Trà Mạn Tùng này có thể lưu hành lâu như vậy, nhất định là có một không hai trên đời, chỉ hai túi bánh trà này là có thể đổi lấy một chiếc máy bay!”
“Xầm xì…”
Mọi người ai nấy há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc.
Chỉ hai túi trà bánh có thể đổi được một chiếc máy bay sao?
Trong sảnh tiệc bỗng chốc không một tiếng động nhỏ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều nhìn nhóm người Chu Tuệ, Tề Thiên Cơ và Dương Mộc Thanh hết sức kinh ngạc, nhất là khi nhìn Tề Thiên Cơ thì lại càng thêm kinh ngạc, trong lòng như dâng lên một cơn sóng cuồn cuộn ngút trời, trong chốc lát không thể lắng xuống.
Tề Thiên Cơ tìm ở đâu ra loại trà quý như vậy?
Chu Tuệ cũng há miệng kinh ngạc, hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Trà có thể đổi trà lấy máy bay riêng sao?
Hơn cả kinh ngạc, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ và ghen tị của người khác nhìn bà ta, tâm trạng bà ta lập tức được nâng lên, cảm giác vô cùng nở mày nở mặt.
Chu Tuệ không khỏi hơi ưỡn ngực, thản nhiên nói: “Chút tấm lòng nhỏ, mong cụ nhận cho.”
“Wow, ba thật tuyệt vời, con đã nói ba có rất nhiều tiền mà, mọi người tin rồi chứ?” Đồng Đồng nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Dương Mộc Thanh nhíu mày, nhìn chằm chằm Tề Thiên Cơ, nói nhỏ: “Từ đâu anh có được thứ này?”
Cô sợ Tề Thiên Cơ vì thể diện lại mượn tiền khắp nơi.
Tề Thiên Cơ ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Hôm qua Mã tổng đã tặng anh, nói là ông ta uống không hết.”
Dương Mộc Thanh liếc nhìn anh nửa tin nửa ngờ, cuối cùng cũng không nói gì.
“Chu Tuệ thật là hiểu chuyện, con là người có triển vọng nhất.” Cụ bà vui mừng như điên, cầm lấy trà mà như nhặt được báu vật.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người trong nhà họ Chu nhìn Chu Tuệ đã trở nên khác đi.
Ngay cả những thứ quý giá như vậy cũng có thể tặng đi, thật đáng kinh ngạc!
Bỗng chốc, có rất nhiều người nâng ly với Chu Tuệ, nói đủ những lời a dua nịnh nọt.
Chu Tuệ cười ha hả đáp lại, còn liếc nhìn Chu Oánh khiêu khích.
Bà ta và Chu Oánh tranh đua nhau mấy chục năm, mỗi lần như vậy đều thua thảm hại, lần này cuối cùng cũng được hãnh diện.
Chu Oánh nghiến răng, trong lòng vừa chua xót vừa tức giận.
Cái túi trút giận mỗi khi tụ họp gia tộc của ngày trước hôm nay lại muốn nổi loạn?
Làm sao bà ta có thể dễ dàng để cho điều này xảy ra?
Ánh mắt Chu Oánh lóe lên, bỗng nhiên cười giễu cợt, nói lời lạ lùng: “Theo tôi thấy, trà bánh này là giả!”