Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
CHƯƠNG 61: ĐỒNG ĐỒNG KHÔNG PHẢI CON HOANG
Phùng Hâm thay đổi sắc mặt, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin: “Mã tổng, tôi, tôi sai rồi, xin ông hãy cho tôi một cơ hội.”
“Có mắt không tròng, cút!” Ánh mắt Mã Đằng lạnh lẽo, đá anh ta văng ra.
Ông ta xoay người, nói với một nhân viên khác: “Từ hôm nay trở đi, các người phải nghiêm túc và có trách nhiệm với khách hàng của mình, tuyệt không được kỳ thị khách, nếu làm trái quy định, kết cục của các người sẽ giống như Phùng Hâm!”
“Từ nay về sau, tập đoàn Mã thị của tôi, tuyệt đối sẽ không nhận cậu ta!”
Dứt lời, Mã Đằng xoay người rời đi.
Phùng Hâm ngồi liệt trên mặt đất, sắc mặt xám xịt, lẩm bẩm nói: “Sao, tại sao có thể như vậy?”
Có chết anh ta cũng không ngờ mình sẽ rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
… Bên này, Tề Thiên Cơ dẫn cả nhà đi tới.
Để tránh những rắc rối không đáng có, Chu Tuệ quay lại các cửa hàng bán quần áo, bà ta mặc hết những bộ quần áo mình mua được lên người.
Trong chốc lát, đám người rực rỡ hẳn lên.
Con người chỉ cần dựa vào ăn mặc là khác hẳn!
Chu Tuệ vẫn còn vẻ quyến rũ, khi mặc hàng hiệu vào, đường cong lả lướt và dáng người lộ ra vô cùng tinh tế, rất có khí chất quý tộc.
Dương Mộc Thanh càng đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, hoa cười ngọc thốt, không gì sánh bằng.
Đồng Đồng được Tề Thiên Cơ và Dương Mộc Thanh sửa soạn, vốn là một đứa bé môi hồng răng trắng, đẹp như tượng tạc, lúc này càng giống như một cô công chúa nhỏ, tiểu thư con nhà giàu.
Tề Thiên Cơ thì có vẻ ngoài khôi ngô, khuôn mặt tuấn tú, khí chất ngạo nghễ bá đạo.
Dương Tây cũng là một soái ca lớn tuổi, mặc quần áo cao cấp vào làm hiện lên vẻ nho nhã mà lịch lãm.
Cả nhà đi trong trung tâm thương mại giống như minh tinh đi trên thảm đỏ, thu hút ánh mắt của người qua đường.
Nhất là Chu Tuệ và Dương Mộc Thanh, đi đến đâu họ cũng thu hút ong bướm, thu hút ánh nhìn của biết bao người đàn ông.
Thậm chí, có người còn cầm máy ảnh chụp hình, vì cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp của họ.
“Quần áo ba mua cho Đồng Đồng đẹp quá, con cảm ơn ba, Đồng Đồng muốn đi công viên chơi, ba dẫn con đi được không?” Đồng Đồng dính vào trong ngực Tề Thiên Cơ nũng nịu.
Từ sau khi biết Tề Thiên Cơ là ba mình, dường như mỗi ngày cô bé đều dính lấy Tề Thiên Cơ, một giây cũng không buông tay.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu tinh xảo của cô bé, tình yêu trong lòng Tề Thiên Cơ dần tràn lan.
Tề Thiên Cơ nhéo mũi cô bé, ánh mắt nhu hòa như nước, cưng chiều cười nói: “Được, ba đồng ý! Ngày mai tham gia bữa tiệc ở nhà bà xong ba sẽ dẫn Đồng Đồng đến khu vui chơi chơi cả ngày có được không?”
“Vâng ạ.”
Đồng Đồng ôm cổ Tề Thiên Cơ, vui vẻ cười nói: “Có ba thật tốt, sau này Đồng Đồng sẽ không phải con hoang nữa rồi.”
Câu nói ngây thơ làm trái tim Tề Thiên Cơ như bị điện giật, đôi mắt lập tức trở nên rưng rưng.
Hai chữ con hoang, nghe rất chua xót.
Có thể hiểu rằng, Đồng Đồng đã chịu khổ không ít.
Anh ôm Đồng Đồng, trầm giọng nói: “Ừm, ba hứa sẽ bảo vệ con tới già!”
Nhìn ánh mắt dịu dàng của Tề Thiên Cơ, Dương Mộc Thanh rất vui mừng, trong lòng cũng vô cùng cảm động, dòng nước ấm dần trào dâng.
Mặc dù người đàn ông này không phải người hoàn hảo, nhưng tình yêu thương của anh với con gái là thật.
Chỉ cần người một nhà được ở chung với nhau, những chuyện khác đều không quan trọng.
Không có tiền thì có thể kiếm lại, chỉ có người thân là không thể thay thế.
Cô không ngừng rung động, tiến lên nắm lấy tay Tề Thiên Cơ, một nhà ba người xúm lại ôm nhau, cảnh tượng ấm áp làm ánh mắt của Chu Tuệ và Dương Tây cũng trở nên ôn hòa.
Đồng Đồng được bế lên, ngay sau đó được bỏ xuống, chạy nhảy trong trung tâm thương mại, nhìn thấy gì cũng muốn mua, ánh mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Tề Thiên Cơ nhìn cô bé, mỉm cười với khuôn mặt hạnh phúc.
Lúc này, điện thoại của anh vang lên, Trần Diễn gửi tin nhắn tới: “Đã sắp xếp xong tất cả, lưới bắt nhà họ Tần đã được triển khai.”
“Từ từ làm, để bọn chúng sống không bằng chết.” Ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh lẽo.
Dám phá gia đình của anh, ép cưới vợ của anh, còn muốn giết con gái của anh, không thể tha thứ cho nhà họ Tần.
Anh muốn làm cho nhà họ Tần sống không bằng chết, rồi phá hủy triệt để!
Lúc này, ở nhà họ Tần.
“Toanh!”
Một tách trà sứ trắng tinh xảo bị ném xuống đất, vỡ thành bột mịn!
“Tất Thắng đã giam đám Tần Tranh lại rồi sao? Tin này có thể tin được không?” Tần Dương gào thét.
Sau khi biết tin Tất Thắng đã bắt đám người Tần Tranh, ông ta lập tức phẫn nộ và luống cuống.
Phùng Hâm thay đổi sắc mặt, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin: “Mã tổng, tôi, tôi sai rồi, xin ông hãy cho tôi một cơ hội.”
“Có mắt không tròng, cút!” Ánh mắt Mã Đằng lạnh lẽo, đá anh ta văng ra.
Ông ta xoay người, nói với một nhân viên khác: “Từ hôm nay trở đi, các người phải nghiêm túc và có trách nhiệm với khách hàng của mình, tuyệt không được kỳ thị khách, nếu làm trái quy định, kết cục của các người sẽ giống như Phùng Hâm!”
“Từ nay về sau, tập đoàn Mã thị của tôi, tuyệt đối sẽ không nhận cậu ta!”
Dứt lời, Mã Đằng xoay người rời đi.
Phùng Hâm ngồi liệt trên mặt đất, sắc mặt xám xịt, lẩm bẩm nói: “Sao, tại sao có thể như vậy?”
Có chết anh ta cũng không ngờ mình sẽ rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
… Bên này, Tề Thiên Cơ dẫn cả nhà đi tới.
Để tránh những rắc rối không đáng có, Chu Tuệ quay lại các cửa hàng bán quần áo, bà ta mặc hết những bộ quần áo mình mua được lên người.
Trong chốc lát, đám người rực rỡ hẳn lên.
Con người chỉ cần dựa vào ăn mặc là khác hẳn!
Chu Tuệ vẫn còn vẻ quyến rũ, khi mặc hàng hiệu vào, đường cong lả lướt và dáng người lộ ra vô cùng tinh tế, rất có khí chất quý tộc.
Dương Mộc Thanh càng đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, hoa cười ngọc thốt, không gì sánh bằng.
Đồng Đồng được Tề Thiên Cơ và Dương Mộc Thanh sửa soạn, vốn là một đứa bé môi hồng răng trắng, đẹp như tượng tạc, lúc này càng giống như một cô công chúa nhỏ, tiểu thư con nhà giàu.
Tề Thiên Cơ thì có vẻ ngoài khôi ngô, khuôn mặt tuấn tú, khí chất ngạo nghễ bá đạo.
Dương Tây cũng là một soái ca lớn tuổi, mặc quần áo cao cấp vào làm hiện lên vẻ nho nhã mà lịch lãm.
Cả nhà đi trong trung tâm thương mại giống như minh tinh đi trên thảm đỏ, thu hút ánh mắt của người qua đường.
Nhất là Chu Tuệ và Dương Mộc Thanh, đi đến đâu họ cũng thu hút ong bướm, thu hút ánh nhìn của biết bao người đàn ông.
Thậm chí, có người còn cầm máy ảnh chụp hình, vì cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp của họ.
“Quần áo ba mua cho Đồng Đồng đẹp quá, con cảm ơn ba, Đồng Đồng muốn đi công viên chơi, ba dẫn con đi được không?” Đồng Đồng dính vào trong ngực Tề Thiên Cơ nũng nịu.
Từ sau khi biết Tề Thiên Cơ là ba mình, dường như mỗi ngày cô bé đều dính lấy Tề Thiên Cơ, một giây cũng không buông tay.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu tinh xảo của cô bé, tình yêu trong lòng Tề Thiên Cơ dần tràn lan.
Tề Thiên Cơ nhéo mũi cô bé, ánh mắt nhu hòa như nước, cưng chiều cười nói: “Được, ba đồng ý! Ngày mai tham gia bữa tiệc ở nhà bà xong ba sẽ dẫn Đồng Đồng đến khu vui chơi chơi cả ngày có được không?”
“Vâng ạ.”
Đồng Đồng ôm cổ Tề Thiên Cơ, vui vẻ cười nói: “Có ba thật tốt, sau này Đồng Đồng sẽ không phải con hoang nữa rồi.”
Câu nói ngây thơ làm trái tim Tề Thiên Cơ như bị điện giật, đôi mắt lập tức trở nên rưng rưng.
Hai chữ con hoang, nghe rất chua xót.
Có thể hiểu rằng, Đồng Đồng đã chịu khổ không ít.
Anh ôm Đồng Đồng, trầm giọng nói: “Ừm, ba hứa sẽ bảo vệ con tới già!”
Nhìn ánh mắt dịu dàng của Tề Thiên Cơ, Dương Mộc Thanh rất vui mừng, trong lòng cũng vô cùng cảm động, dòng nước ấm dần trào dâng.
Mặc dù người đàn ông này không phải người hoàn hảo, nhưng tình yêu thương của anh với con gái là thật.
Chỉ cần người một nhà được ở chung với nhau, những chuyện khác đều không quan trọng.
Không có tiền thì có thể kiếm lại, chỉ có người thân là không thể thay thế.
Cô không ngừng rung động, tiến lên nắm lấy tay Tề Thiên Cơ, một nhà ba người xúm lại ôm nhau, cảnh tượng ấm áp làm ánh mắt của Chu Tuệ và Dương Tây cũng trở nên ôn hòa.
Đồng Đồng được bế lên, ngay sau đó được bỏ xuống, chạy nhảy trong trung tâm thương mại, nhìn thấy gì cũng muốn mua, ánh mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Tề Thiên Cơ nhìn cô bé, mỉm cười với khuôn mặt hạnh phúc.
Lúc này, điện thoại của anh vang lên, Trần Diễn gửi tin nhắn tới: “Đã sắp xếp xong tất cả, lưới bắt nhà họ Tần đã được triển khai.”
“Từ từ làm, để bọn chúng sống không bằng chết.” Ánh mắt Tề Thiên Cơ lạnh lẽo.
Dám phá gia đình của anh, ép cưới vợ của anh, còn muốn giết con gái của anh, không thể tha thứ cho nhà họ Tần.
Anh muốn làm cho nhà họ Tần sống không bằng chết, rồi phá hủy triệt để!
Lúc này, ở nhà họ Tần.
“Toanh!”
Một tách trà sứ trắng tinh xảo bị ném xuống đất, vỡ thành bột mịn!
“Tất Thắng đã giam đám Tần Tranh lại rồi sao? Tin này có thể tin được không?” Tần Dương gào thét.
Sau khi biết tin Tất Thắng đã bắt đám người Tần Tranh, ông ta lập tức phẫn nộ và luống cuống.