Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
CHƯƠNG 57: TRANH CÔNG
Chu Tuệ tức tối mắng chửi Tề Thiên Cơ, hận không thể bầm anh ra thành vạn đoạn.
“Bà ơi, bà không nên mắng ba, con tin tưởng ba không trộm đồ.” Đồng Đồng run giọng nói.
Cô bé nắm chặt tay Tề Thiên Cơ, trong đôi mắt to tràn ngập sự tín nhiệm.
Lần trước lúc cô bé gần như sắp chết, là Tề Thiên Cơ đã lái xe tăng tới cứu cô bé, lúc đó anh tựa như một vị thần binh giáng thế.
Ở trong lòng cô bé, Tề Thiên Cơ vẫn luôn là một vị anh hùng vô cùng to lớn, cũng không phải là người xấu.
Tề Thiên Cơ nắm tay con gái, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Chẳng trách người khác luôn nói con gái là áo bông nhỏ, Đồng Đồng thật sự làm cho trái tim anh cảm thấy ấm áp.
Có con gái như vậy, cho dù Chu Tuệ đối xử với anh như thế nào cũng không sao.
“Đồng Đồng, con gái đáng thương của mẹ, khổ cho con rồi.” Dương Mộc Thanh ôm Đồng Đồng, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Gia đình nào cũng sẽ có khó khăn, cô có cảm giác khó khăn của cô phải dày hơn tận một mét.
Nếu như thẻ của Tề Thiên Cơ là do anh trộm thật, đợi đến khi cảnh sát đến, cả nhà bọn họ sẽ bị tống vào ngục.
“Chồng, anh nói cho em biết đi, thẻ của anh ở đâu ra vậy?” Dương Mộc Thanh cắn răng hỏi.
“Vợ, đây thật sự là thẻ của anh, anh không hề phạm pháp.” Tề Thiên Cơ nói.
“Chuyện đã tới nước này rồi, anh vẫn còn nói dối phải không? Anh có biết đó là thẻ gì không?” Chu Tuệ tức giận nói.
“Thật sự là thẻ của anh.” Tề Thiên Cơ nhấn mạnh.
Anh âm thầm thở dài.
Vì sao lời anh nói mà cô cũng không tin?
Bên ngoài phòng bảo vệ.
Phùng Hâm gọi điện thoại cho Tần Dương.
Nếu như có thể thông qua việc mật báo cho nhà họ Tần để nhà họ Tần tới đây thu thập nhà họ Dương, nói không chừng quan hệ giữa anh ta và nhà họ Tần sẽ có thể tiến thêm được một bước!
Mặc dù anh ta là quản lý ở nơi này nhưng cũng là họ hàng của Mã Đằng.
Tuy nhiên đối với anh ta mà nói, sự giúp đỡ của Mã Đằng không được tính là quá lớn.
Nhà họ Tần là một trong mười dòng họ lớn ở thành phố Quang Châu, nếu như có thể kéo gần quan hệ với nhà họ Tần thì có lẽ anh ta sẽ thu được lợi ích còn lớn hơn nữa.
Nghĩ như vậy, trong lòng Phùng Hâm hừng hực lửa nóng.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, anh ta cất lời với vẻ mặt cung kính: “Là ngài Tần sao? Tôi là Phùng Hâm đây. Vừa rồi ở trung tâm thương mại tôi phát hiện người một nhà Dương Mộc Thanh, còn có cái tên vô dụng Tề Thiên Cơ.”
“Bọn họ đã bị tôi nhốt vào phòng bảo vệ, bất cứ lúc nào nhà họ Tần cũng có thể tới đây dạy dỗ anh ta!”
Trong mắt anh ta hiện vẻ nóng bỏng, nói với vẻ như đang tranh công.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cậu. Chờ tôi xong việc, tôi sẽ qua đó xử lý.” Tần Dương liên tục cảm ơn, giọng nói qua loa cho có lệ.
Lúc này, nhà họ Tần đang gặp phải nguy cơ to lớn.
Tần Dương bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, đâu còn thời gian để đi quản cái tên rác rưởi Tề Thiên Cơ kia?
Ông ta phát hiện Tất Thắng đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, còn bắt một đám người Tần Tranh. Ông ta điên cuồng gọi mười mấy cuộc điện thoại mà cũng không có người nghe, không có cách nào xác nhận được thật giả.
Đáng sợ nhất là mỗi ngày toàn bộ công việc làm ăn buôn bán của bọn họ đều bị lỗ nghiêm trọng. Công nhân thì bị thọc gậy bánh xe, các loại cơ mật bị lộ ra ngoài, khách hàng đơn phương cắt đứt quan hệ… Các loại dấu hiệu này đều cho thấy có một tấm lưới khổng lồ đang được giăng ra và sắp ập xuống nhà họ Tần!
Thế nhưng Tần Dương không biết rốt cuộc là ai muốn đối phó với mình.
Lúc này ông ta chỉ muốn tranh thủ chèo chống xí nghiệp, làm gì còn thời gian mà đi trả thù Tề Thiên Cơ nữa.
Vì vậy nên ông ta cũng không nói gì nhiều, trực tiếp cúp điện thoại.
Phùng Hâm bị cúp điện thoại, nghĩ đến lời cảm ơn vừa rồi của Tần Dương thì nở nụ cười: “Ha ha, tạo được quan hệ với nhà họ Tần, có được mối làm ăn với bọn họ, về sau có lẽ con đường thăng chức sẽ không còn khó khăn nữa. Nói không chừng mình còn có thể trở thành người giống như Mã Đằng!”
Nghĩ vậy, anh ta nhìn màn hình giám sát phòng bảo vệ, liên tục cười lạnh.
Chỉ cần giao Dương Mộc Thanh và Tề Thiên Cơ cho nhà họ Tần, vậy thì anh ta sẽ có thể thoát khỏi Mã Đằng, chính thức ra ngoài tự lập rồi.
Tuy nhiên, đúng lúc này Phùng Hâm phát hiện, trong màn ảnh, dường như Tề Thiên Cơ biết anh ta đang quan sát mình, vậy mà lại nhìn vào ống kính, nở một nụ cười lớn đối với anh ta.
Trong nụ cười chứa đựng sự tin tin không gì sánh bằng, đồng thời còn có sự miệt thị và khinh thường cực độ.
Loại ánh mắt này giống như là thiên thần ngồi tít trên cao, lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh ở thế gian.
Phùng Hâm lập tức nổi giận, vô cùng khó chịu.
Anh ta tức đến mức sắc mặt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vua hề chính là vua hề, đến lúc này rồi mà còn không quên ra vẻ! Chờ nhà họ Tần đến, bố mày nhìn xem mày còn cười được không!”
Chu Tuệ tức tối mắng chửi Tề Thiên Cơ, hận không thể bầm anh ra thành vạn đoạn.
“Bà ơi, bà không nên mắng ba, con tin tưởng ba không trộm đồ.” Đồng Đồng run giọng nói.
Cô bé nắm chặt tay Tề Thiên Cơ, trong đôi mắt to tràn ngập sự tín nhiệm.
Lần trước lúc cô bé gần như sắp chết, là Tề Thiên Cơ đã lái xe tăng tới cứu cô bé, lúc đó anh tựa như một vị thần binh giáng thế.
Ở trong lòng cô bé, Tề Thiên Cơ vẫn luôn là một vị anh hùng vô cùng to lớn, cũng không phải là người xấu.
Tề Thiên Cơ nắm tay con gái, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Chẳng trách người khác luôn nói con gái là áo bông nhỏ, Đồng Đồng thật sự làm cho trái tim anh cảm thấy ấm áp.
Có con gái như vậy, cho dù Chu Tuệ đối xử với anh như thế nào cũng không sao.
“Đồng Đồng, con gái đáng thương của mẹ, khổ cho con rồi.” Dương Mộc Thanh ôm Đồng Đồng, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Gia đình nào cũng sẽ có khó khăn, cô có cảm giác khó khăn của cô phải dày hơn tận một mét.
Nếu như thẻ của Tề Thiên Cơ là do anh trộm thật, đợi đến khi cảnh sát đến, cả nhà bọn họ sẽ bị tống vào ngục.
“Chồng, anh nói cho em biết đi, thẻ của anh ở đâu ra vậy?” Dương Mộc Thanh cắn răng hỏi.
“Vợ, đây thật sự là thẻ của anh, anh không hề phạm pháp.” Tề Thiên Cơ nói.
“Chuyện đã tới nước này rồi, anh vẫn còn nói dối phải không? Anh có biết đó là thẻ gì không?” Chu Tuệ tức giận nói.
“Thật sự là thẻ của anh.” Tề Thiên Cơ nhấn mạnh.
Anh âm thầm thở dài.
Vì sao lời anh nói mà cô cũng không tin?
Bên ngoài phòng bảo vệ.
Phùng Hâm gọi điện thoại cho Tần Dương.
Nếu như có thể thông qua việc mật báo cho nhà họ Tần để nhà họ Tần tới đây thu thập nhà họ Dương, nói không chừng quan hệ giữa anh ta và nhà họ Tần sẽ có thể tiến thêm được một bước!
Mặc dù anh ta là quản lý ở nơi này nhưng cũng là họ hàng của Mã Đằng.
Tuy nhiên đối với anh ta mà nói, sự giúp đỡ của Mã Đằng không được tính là quá lớn.
Nhà họ Tần là một trong mười dòng họ lớn ở thành phố Quang Châu, nếu như có thể kéo gần quan hệ với nhà họ Tần thì có lẽ anh ta sẽ thu được lợi ích còn lớn hơn nữa.
Nghĩ như vậy, trong lòng Phùng Hâm hừng hực lửa nóng.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, anh ta cất lời với vẻ mặt cung kính: “Là ngài Tần sao? Tôi là Phùng Hâm đây. Vừa rồi ở trung tâm thương mại tôi phát hiện người một nhà Dương Mộc Thanh, còn có cái tên vô dụng Tề Thiên Cơ.”
“Bọn họ đã bị tôi nhốt vào phòng bảo vệ, bất cứ lúc nào nhà họ Tần cũng có thể tới đây dạy dỗ anh ta!”
Trong mắt anh ta hiện vẻ nóng bỏng, nói với vẻ như đang tranh công.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cậu. Chờ tôi xong việc, tôi sẽ qua đó xử lý.” Tần Dương liên tục cảm ơn, giọng nói qua loa cho có lệ.
Lúc này, nhà họ Tần đang gặp phải nguy cơ to lớn.
Tần Dương bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, đâu còn thời gian để đi quản cái tên rác rưởi Tề Thiên Cơ kia?
Ông ta phát hiện Tất Thắng đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, còn bắt một đám người Tần Tranh. Ông ta điên cuồng gọi mười mấy cuộc điện thoại mà cũng không có người nghe, không có cách nào xác nhận được thật giả.
Đáng sợ nhất là mỗi ngày toàn bộ công việc làm ăn buôn bán của bọn họ đều bị lỗ nghiêm trọng. Công nhân thì bị thọc gậy bánh xe, các loại cơ mật bị lộ ra ngoài, khách hàng đơn phương cắt đứt quan hệ… Các loại dấu hiệu này đều cho thấy có một tấm lưới khổng lồ đang được giăng ra và sắp ập xuống nhà họ Tần!
Thế nhưng Tần Dương không biết rốt cuộc là ai muốn đối phó với mình.
Lúc này ông ta chỉ muốn tranh thủ chèo chống xí nghiệp, làm gì còn thời gian mà đi trả thù Tề Thiên Cơ nữa.
Vì vậy nên ông ta cũng không nói gì nhiều, trực tiếp cúp điện thoại.
Phùng Hâm bị cúp điện thoại, nghĩ đến lời cảm ơn vừa rồi của Tần Dương thì nở nụ cười: “Ha ha, tạo được quan hệ với nhà họ Tần, có được mối làm ăn với bọn họ, về sau có lẽ con đường thăng chức sẽ không còn khó khăn nữa. Nói không chừng mình còn có thể trở thành người giống như Mã Đằng!”
Nghĩ vậy, anh ta nhìn màn hình giám sát phòng bảo vệ, liên tục cười lạnh.
Chỉ cần giao Dương Mộc Thanh và Tề Thiên Cơ cho nhà họ Tần, vậy thì anh ta sẽ có thể thoát khỏi Mã Đằng, chính thức ra ngoài tự lập rồi.
Tuy nhiên, đúng lúc này Phùng Hâm phát hiện, trong màn ảnh, dường như Tề Thiên Cơ biết anh ta đang quan sát mình, vậy mà lại nhìn vào ống kính, nở một nụ cười lớn đối với anh ta.
Trong nụ cười chứa đựng sự tin tin không gì sánh bằng, đồng thời còn có sự miệt thị và khinh thường cực độ.
Loại ánh mắt này giống như là thiên thần ngồi tít trên cao, lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh ở thế gian.
Phùng Hâm lập tức nổi giận, vô cùng khó chịu.
Anh ta tức đến mức sắc mặt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vua hề chính là vua hề, đến lúc này rồi mà còn không quên ra vẻ! Chờ nhà họ Tần đến, bố mày nhìn xem mày còn cười được không!”