Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
CHƯƠNG 52: MẮT CHÓ COI THƯỜNG NGƯỜI KHÁC
Đám người bán hàng này đúng là mắt chó coi thường người khác, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Thấy họ như thế, Chu Tuệ bị tức không hề nhẹ, khuôn mặt đỏ hết lên.
Dương Mộc Thanh và Dương Tây cũng hiện lên vẻ mặt khó coi, không biết nên nói gì cho đúng.
Chu Tuệ trừng mắt với Tề Thiên Cơ: “Tề Thiên Cơ, anh quả thật là hết thuốc chữa, không tiền không thế, anh giả vờ cái gì mà giả vờ? Thật sự tưởng mình là ông chủ hay sao?”
Dạng cửa hiệu xa xỉ như này cho dù là trước khi Đồng Đồng sinh ra, họ cũng không dám đến đây đi dạo.
Hôm nay đi vào trong chỉ muốn nhìn thoáng qua một chút cho đỡ nghiền, có thể sờ vào mặt hàng xa xỉ như này, bà ta cũng cảm thấy hiếm khi.
Kết quả Tề Thiên Cơ lại giả vờ ra oai ở chỗ này, muốn gói tất cả những đồ vật mà họ nhìn trúng lại.
Rõ ràng không có một xu dính túi, còn đang nợ Mã Đằng 90 tỷ, chắc chắn Tề Thiên Cơ muốn cả nhà phải khó xử.
Vào giây phút này, bà ta hận chết Tề Thiên Cơ.
“Bà, đừng mắng ba cháu nha, ba cháu đã cứu cháu, là một anh hùng, sẽ không lừa mọi người.” Đồng Đồng nhỏ giọng nói.
Cô bé nắm lấy tay của Tề Thiên Cơ, đôi mắt to sáng lấp lánh tràn đầy niềm tin.
Người nhân viên bán hàng cười lạnh lùng: “Bạn nhỏ này, cháu bị ba của cháu lừa rồi.”
Tề Thiên Cơ lười dây dưa cùng với đám người bọn họ, trực tiếp móc ra tấm thẻ đen cao quý của mình, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám phục vụ: “Đồ mắt chó coi thường người khác, gói lại, quét thẻ, thanh toán.”
Mấy người bán hàng hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mơ hồ.
Cái này là loại thẻ gì?
Sao họ chưa từng nhìn thấy?
Ánh mắt người bán hàng khinh thường: “Anh trai này, anh nói ai mắt chó hả? Anh có chắc chắn số dư trong tấm thẻ này đủ để thanh toán hết chi phí không?”
“Bảo cô quét thẻ thì cứ quét, nói lời vô ích làm gì?” Tề Thiên Cơ hạ thấp giọng nói.
“Vẫn còn muốn giả vờ ra oai ở trước mắt chúng tôi sao, ngược lại tôi muốn nhìn xem đến cuối cùng anh lợi hại bao nhiêu!”
Người nhân viên quầy kia trừng mắt với Tề Thiên Cơ một cái, nửa tin nửa ngờ nhận lấy tấm thẻ đen.
Cô ta bắt đầu tính giá tiền tất cả các bộ trang phục, tổng cộng là một tỷ một trăm triệu.
Nhìn thấy giá tiền này, cả Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ và Dương Tây đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Mẹ ơi!
Chỉ có mấy bộ quần áo như vậy mà có giá tận mấy trăm triệu, những trang phục này được làm bằng vàng à?
Nhân viên quầy nhìn thấy vẻ mặt của đám người Dương Mộc Thanh, ánh mắt cô ta lại hiện lên vẻ khinh thường, nhỏ giọng nói: “Không có tiền cũng học đòi người ta đến cửa hàng xa xỉ đi dạo.”
“Còn muốn dùng thẻ để tiêu xài, thật sự coi mình là ông chủ nhà giàu chắc?”
Lúc lẩm bẩm, cô ta cầm tấm thẻ đen cao quý kia bỏ vào khay quẹt thẻ.
“Tích, chi phí một tỷ một trăm triệu đã thanh toán thành công!”
Tiếng máy móc vang lên nhắc nhở.
Trong nháy mắt cả cửa hàng chấn động, sắc mặt mấy người bán hàng khác chỉ trong một giây đã trở nên cực kỳ đặc sắc.
Hai tay của người nhân viên quẹt thẻ cứng đờ giữa không trung, cả người cô ta choáng váng.
Vậy mà trong thẻ này thật sự có nhiều tiền như vậy?
“Chuyện này…”
Không chỉ có đám người bọn họ, mà ngay cả Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ và Dương Tây cũng trợn tròn mắt, nhìn về phía Tề Thiên Cơ với vẻ mặt cực kỳ khó tin.
Tại sao Tề Thiên Cơ lại có nhiều tiền như vậy được?
“Thật xin lỗi, quần áo ngài muốn, tôi sẽ gói lại cho ngài ngay.”
Người nhân viên thu ngân vừa mới chê cười Tề Thiên Cơ lập tức phản ứng lại, cô ta không ngừng cúi đầu khom lưng, bắt đầu cung kính lễ phép phục vụ Tề Thiên Cơ.
Có thể phất tay một cái tiêu hơn một tỷ để mua quần áo, có thể là người mà họ đắc tội nổi hay sao!
Tuy nói rằng mỗi ngày họ đều tiếp xúc với các sản phẩm xa xỉ này, nhưng nói trắng ra thì chẳng qua họ cũng chỉ là người làm công mà thôi.
Đắc tội với một người không mua đồ tuyệt đối không giống với chuyện đắc tội một vị khách bỏ ra hơn một tỷ.
Ngộ nhỡ Tề Thiên Cơ khiếu nại họ không làm tốt, thì cô ta sẽ lập tức bị sa thải!
Hơn nữa, phong thái của Tề Thiên Cơ quá tự tin, ở trong cửa hàng bán đồ cao cấp xa xỉ như này vẫn bình tĩnh thong dong, vừa thấy chính là người đã quen việc đời, là người có tiền.
Nghĩ như vậy, cô ta lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng sợ hãi run rẩy, cô ta vội vàng nói xin lỗi: “Thưa ngài, vừa rồi đều là do chúng tôi có mắt không tròng, đã đắc tội với ngài, xin ngài rộng lượng, đừng để bụng.”
Cô ta cười nịnh bợ lấy lòng, khác hoàn toàn với dáng vẻ xem thường chế giễu vừa nãy.
Đám người bán hàng này đúng là mắt chó coi thường người khác, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Thấy họ như thế, Chu Tuệ bị tức không hề nhẹ, khuôn mặt đỏ hết lên.
Dương Mộc Thanh và Dương Tây cũng hiện lên vẻ mặt khó coi, không biết nên nói gì cho đúng.
Chu Tuệ trừng mắt với Tề Thiên Cơ: “Tề Thiên Cơ, anh quả thật là hết thuốc chữa, không tiền không thế, anh giả vờ cái gì mà giả vờ? Thật sự tưởng mình là ông chủ hay sao?”
Dạng cửa hiệu xa xỉ như này cho dù là trước khi Đồng Đồng sinh ra, họ cũng không dám đến đây đi dạo.
Hôm nay đi vào trong chỉ muốn nhìn thoáng qua một chút cho đỡ nghiền, có thể sờ vào mặt hàng xa xỉ như này, bà ta cũng cảm thấy hiếm khi.
Kết quả Tề Thiên Cơ lại giả vờ ra oai ở chỗ này, muốn gói tất cả những đồ vật mà họ nhìn trúng lại.
Rõ ràng không có một xu dính túi, còn đang nợ Mã Đằng 90 tỷ, chắc chắn Tề Thiên Cơ muốn cả nhà phải khó xử.
Vào giây phút này, bà ta hận chết Tề Thiên Cơ.
“Bà, đừng mắng ba cháu nha, ba cháu đã cứu cháu, là một anh hùng, sẽ không lừa mọi người.” Đồng Đồng nhỏ giọng nói.
Cô bé nắm lấy tay của Tề Thiên Cơ, đôi mắt to sáng lấp lánh tràn đầy niềm tin.
Người nhân viên bán hàng cười lạnh lùng: “Bạn nhỏ này, cháu bị ba của cháu lừa rồi.”
Tề Thiên Cơ lười dây dưa cùng với đám người bọn họ, trực tiếp móc ra tấm thẻ đen cao quý của mình, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám phục vụ: “Đồ mắt chó coi thường người khác, gói lại, quét thẻ, thanh toán.”
Mấy người bán hàng hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mơ hồ.
Cái này là loại thẻ gì?
Sao họ chưa từng nhìn thấy?
Ánh mắt người bán hàng khinh thường: “Anh trai này, anh nói ai mắt chó hả? Anh có chắc chắn số dư trong tấm thẻ này đủ để thanh toán hết chi phí không?”
“Bảo cô quét thẻ thì cứ quét, nói lời vô ích làm gì?” Tề Thiên Cơ hạ thấp giọng nói.
“Vẫn còn muốn giả vờ ra oai ở trước mắt chúng tôi sao, ngược lại tôi muốn nhìn xem đến cuối cùng anh lợi hại bao nhiêu!”
Người nhân viên quầy kia trừng mắt với Tề Thiên Cơ một cái, nửa tin nửa ngờ nhận lấy tấm thẻ đen.
Cô ta bắt đầu tính giá tiền tất cả các bộ trang phục, tổng cộng là một tỷ một trăm triệu.
Nhìn thấy giá tiền này, cả Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ và Dương Tây đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Mẹ ơi!
Chỉ có mấy bộ quần áo như vậy mà có giá tận mấy trăm triệu, những trang phục này được làm bằng vàng à?
Nhân viên quầy nhìn thấy vẻ mặt của đám người Dương Mộc Thanh, ánh mắt cô ta lại hiện lên vẻ khinh thường, nhỏ giọng nói: “Không có tiền cũng học đòi người ta đến cửa hàng xa xỉ đi dạo.”
“Còn muốn dùng thẻ để tiêu xài, thật sự coi mình là ông chủ nhà giàu chắc?”
Lúc lẩm bẩm, cô ta cầm tấm thẻ đen cao quý kia bỏ vào khay quẹt thẻ.
“Tích, chi phí một tỷ một trăm triệu đã thanh toán thành công!”
Tiếng máy móc vang lên nhắc nhở.
Trong nháy mắt cả cửa hàng chấn động, sắc mặt mấy người bán hàng khác chỉ trong một giây đã trở nên cực kỳ đặc sắc.
Hai tay của người nhân viên quẹt thẻ cứng đờ giữa không trung, cả người cô ta choáng váng.
Vậy mà trong thẻ này thật sự có nhiều tiền như vậy?
“Chuyện này…”
Không chỉ có đám người bọn họ, mà ngay cả Dương Mộc Thanh, Chu Tuệ và Dương Tây cũng trợn tròn mắt, nhìn về phía Tề Thiên Cơ với vẻ mặt cực kỳ khó tin.
Tại sao Tề Thiên Cơ lại có nhiều tiền như vậy được?
“Thật xin lỗi, quần áo ngài muốn, tôi sẽ gói lại cho ngài ngay.”
Người nhân viên thu ngân vừa mới chê cười Tề Thiên Cơ lập tức phản ứng lại, cô ta không ngừng cúi đầu khom lưng, bắt đầu cung kính lễ phép phục vụ Tề Thiên Cơ.
Có thể phất tay một cái tiêu hơn một tỷ để mua quần áo, có thể là người mà họ đắc tội nổi hay sao!
Tuy nói rằng mỗi ngày họ đều tiếp xúc với các sản phẩm xa xỉ này, nhưng nói trắng ra thì chẳng qua họ cũng chỉ là người làm công mà thôi.
Đắc tội với một người không mua đồ tuyệt đối không giống với chuyện đắc tội một vị khách bỏ ra hơn một tỷ.
Ngộ nhỡ Tề Thiên Cơ khiếu nại họ không làm tốt, thì cô ta sẽ lập tức bị sa thải!
Hơn nữa, phong thái của Tề Thiên Cơ quá tự tin, ở trong cửa hàng bán đồ cao cấp xa xỉ như này vẫn bình tĩnh thong dong, vừa thấy chính là người đã quen việc đời, là người có tiền.
Nghĩ như vậy, cô ta lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng sợ hãi run rẩy, cô ta vội vàng nói xin lỗi: “Thưa ngài, vừa rồi đều là do chúng tôi có mắt không tròng, đã đắc tội với ngài, xin ngài rộng lượng, đừng để bụng.”
Cô ta cười nịnh bợ lấy lòng, khác hoàn toàn với dáng vẻ xem thường chế giễu vừa nãy.