Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
CHƯƠNG 36: TỀ THIÊN CƠ RA TAY
Sự tức giận, hừng hực trong lồng ngực.
Tề Thiên Cơ siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc bén, cả người tràn ngập lệ khí.
Đám người Dương Minh hiếp người quá đáng!
Ban nãy, khi họ nói muốn cưỡng ép đưa Dương Mộc Thanh đi, Tề Thiên Cơ đã muốn đập nát họ thành nhiều mảnh!
Bách!
Tề Thiên Cơ vung tay, tát mạnh một cái từ sau ra tới trước, trực tiếp tát vào người nhà họ Dương đang đạp cửa ngã xuống đất.
Người nọ bị đánh đến gò má sưng đỏ, răng môi lẫn lộn, dập đầu chảy máu, vô cùng chật vật.
“Tề Thiên Cơ, mày là tên vô dụng đến nhà ở rể, còn dám ra tay với bọn tao?”
“Đánh hắn!”
Các thành viên khác trong nhà họ Dương gào thét, vọt tới đánh Tề Thiên Cơ.
Tuy nhiên, những người này đâu là đối thủ của Điện chủ Điện Vô Song Tề Thiên Cơ.
Chưa đến mấy phút, bọn họ cũng nối gót theo sau, lần lượt bị đánh ngã nhào xuống đất.
Trong chốc lát, tiếng kêu thảm thiết vang dậy trời đất thay nhau vang lên trên hành lang ngoài cửa.
Nhiều hàng xóm bị kinh động đến, len lén mở cửa ra xem, thấy nhiều người nằm la liệt trên đất kêu rên, lật đật đóng kín cửa không dám nhìn nữa.
Tề Thiên Cơ tuy nén giận đánh ra, nhưng rất có chừng mực, chỉ đánh bọn họ mắt mũi sưng bầm, tay chân gãy xương, hoàn toàn không muốn lấy mạng bọn họ.
Anh đứng ở trong đám người này, cả người tràn ngập sự sắc bén không thể khinh thường, giống như ma thần.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Minh trợn tròn mắt.
Ông ta ngây ngốc nhìn Tề Thiên Cơ, mặt đầy vẻ khó tin.
Không phải chứ?
Đây thực sự là Tề Thiên Cơ sao? Bản lĩnh này cũng quá mạnh mẽ rồi?
“Ba thật là ngầu.” Đồng Đồng nhỏ giọng nói, ánh mắt đầy sùng bái.
Ánh mắt Dương Mộc Thanh đông cứng, vội vàng bước tới giữ chặt Tề Thiên Cơ: “Cơ, đừng đánh nữa, nếu đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó.”
Tề Thiên Cơ sợ làm bị thương đến vợ nên mới thu tay về mà tha cho người nhà họ Dương.
Anh nhìn chằm chằm vào Dương Minh, lạnh lùng nói: “Nể mặt vợ, tôi không tính toán với ông, dẫn theo người của ông và cút!”
Người nhà họ Dương ngã đầy đất, nhìn nhau qua lại, trong lòng chợt buồn bực, ôm đầu than vãn khóc lớn!
Đánh thì đánh không lại!
Tài sản bị đóng băng!
Đối tác làm ăn mất hết, công ty của dòng họ sau này sẽ phải đối mặt với nhiều mũi nhọn nhắm vào gây khó dễ, không ai để mắt đến nữa, hoàn toàn sụp đổ.
Nhà họ Dương đã hoàn toàn xong đời.
Họ đã mất tất cả!
Nhìn người nhà họ Dương đau lòng khóc lớn, mặt Tề Thiên Cơ không chút cảm xúc.
Kẻ dám ức hiếp vợ con anh, dù ở xa cũng bị trừng trị, róc xương lóc thịt ngàn lần cũng không cho là quá đáng.
Một nhà họ Dương nhỏ nhoi cũng dám làm mưa làm gió trước mặt anh, tự tìm cái chết!
Chu Tuệ và Dương Tây kinh ngạc há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh này.
Nhà họ Dương từng chỉ tay năm ngón, phách lối không ai bì nổi, lúc này lại bại dưới Tề Thiên Cơ như bùn nhão, thảm hại vô cùng.
Tề Thiên Cơ trước mặt này, đánh nhau giỏi như vậy?
“Làm tốt lắm!” Chu Tuệ cười nói.
Bà ta chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng sảng khoái, vỗ tay tỏ vẻ hài lòng!
Dương Tây cũng không còn hèn yếu như lúc đầu bị người nhà họ Dương tìm đến cửa đòi nợ, mà đứng dậy, đứng thẳng người.
Ông nhìn người nhà họ Dương nằm đầy đất, mặt lộ ra vẻ không đành lòng.
Đây đều là anh em, con cháu trong dòng họ ông, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, nếu thật sự phải đuổi cùng giết tận, ông quả thực không nỡ xuống tay.
“Dương Tây, đều là người một nhà, ông nhất định phải làm ầm đến xấu mặt như vậy.” Dương Minh nhìn chằm chằm Dương Tây, nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta có thể thấy rằng Tề Thiên Cơ và Dương Mộc Thanh đã quyết tâm mặc kệ sống chết của bọn họ.
Bây giờ Tề Thiên Cơ có thể đánh giỏi như vậy, ông ta không thể bắt nạt được Tề Thiên Cơ, chỉ có thể chỉa mũi dùi vào Dương Tây, thúc ép Dương Tây theo sự chi phối.
“Bây giờ biết là người một nhà rồi à? Vừa rồi sao không nói như vậy?”
Tề Thiên Cơ cười chế nhạo, chỉ ra bên ngoài, lạnh lùng nói: “Cút!”
Sự tức giận, hừng hực trong lồng ngực.
Tề Thiên Cơ siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc bén, cả người tràn ngập lệ khí.
Đám người Dương Minh hiếp người quá đáng!
Ban nãy, khi họ nói muốn cưỡng ép đưa Dương Mộc Thanh đi, Tề Thiên Cơ đã muốn đập nát họ thành nhiều mảnh!
Bách!
Tề Thiên Cơ vung tay, tát mạnh một cái từ sau ra tới trước, trực tiếp tát vào người nhà họ Dương đang đạp cửa ngã xuống đất.
Người nọ bị đánh đến gò má sưng đỏ, răng môi lẫn lộn, dập đầu chảy máu, vô cùng chật vật.
“Tề Thiên Cơ, mày là tên vô dụng đến nhà ở rể, còn dám ra tay với bọn tao?”
“Đánh hắn!”
Các thành viên khác trong nhà họ Dương gào thét, vọt tới đánh Tề Thiên Cơ.
Tuy nhiên, những người này đâu là đối thủ của Điện chủ Điện Vô Song Tề Thiên Cơ.
Chưa đến mấy phút, bọn họ cũng nối gót theo sau, lần lượt bị đánh ngã nhào xuống đất.
Trong chốc lát, tiếng kêu thảm thiết vang dậy trời đất thay nhau vang lên trên hành lang ngoài cửa.
Nhiều hàng xóm bị kinh động đến, len lén mở cửa ra xem, thấy nhiều người nằm la liệt trên đất kêu rên, lật đật đóng kín cửa không dám nhìn nữa.
Tề Thiên Cơ tuy nén giận đánh ra, nhưng rất có chừng mực, chỉ đánh bọn họ mắt mũi sưng bầm, tay chân gãy xương, hoàn toàn không muốn lấy mạng bọn họ.
Anh đứng ở trong đám người này, cả người tràn ngập sự sắc bén không thể khinh thường, giống như ma thần.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Minh trợn tròn mắt.
Ông ta ngây ngốc nhìn Tề Thiên Cơ, mặt đầy vẻ khó tin.
Không phải chứ?
Đây thực sự là Tề Thiên Cơ sao? Bản lĩnh này cũng quá mạnh mẽ rồi?
“Ba thật là ngầu.” Đồng Đồng nhỏ giọng nói, ánh mắt đầy sùng bái.
Ánh mắt Dương Mộc Thanh đông cứng, vội vàng bước tới giữ chặt Tề Thiên Cơ: “Cơ, đừng đánh nữa, nếu đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó.”
Tề Thiên Cơ sợ làm bị thương đến vợ nên mới thu tay về mà tha cho người nhà họ Dương.
Anh nhìn chằm chằm vào Dương Minh, lạnh lùng nói: “Nể mặt vợ, tôi không tính toán với ông, dẫn theo người của ông và cút!”
Người nhà họ Dương ngã đầy đất, nhìn nhau qua lại, trong lòng chợt buồn bực, ôm đầu than vãn khóc lớn!
Đánh thì đánh không lại!
Tài sản bị đóng băng!
Đối tác làm ăn mất hết, công ty của dòng họ sau này sẽ phải đối mặt với nhiều mũi nhọn nhắm vào gây khó dễ, không ai để mắt đến nữa, hoàn toàn sụp đổ.
Nhà họ Dương đã hoàn toàn xong đời.
Họ đã mất tất cả!
Nhìn người nhà họ Dương đau lòng khóc lớn, mặt Tề Thiên Cơ không chút cảm xúc.
Kẻ dám ức hiếp vợ con anh, dù ở xa cũng bị trừng trị, róc xương lóc thịt ngàn lần cũng không cho là quá đáng.
Một nhà họ Dương nhỏ nhoi cũng dám làm mưa làm gió trước mặt anh, tự tìm cái chết!
Chu Tuệ và Dương Tây kinh ngạc há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh này.
Nhà họ Dương từng chỉ tay năm ngón, phách lối không ai bì nổi, lúc này lại bại dưới Tề Thiên Cơ như bùn nhão, thảm hại vô cùng.
Tề Thiên Cơ trước mặt này, đánh nhau giỏi như vậy?
“Làm tốt lắm!” Chu Tuệ cười nói.
Bà ta chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng sảng khoái, vỗ tay tỏ vẻ hài lòng!
Dương Tây cũng không còn hèn yếu như lúc đầu bị người nhà họ Dương tìm đến cửa đòi nợ, mà đứng dậy, đứng thẳng người.
Ông nhìn người nhà họ Dương nằm đầy đất, mặt lộ ra vẻ không đành lòng.
Đây đều là anh em, con cháu trong dòng họ ông, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, nếu thật sự phải đuổi cùng giết tận, ông quả thực không nỡ xuống tay.
“Dương Tây, đều là người một nhà, ông nhất định phải làm ầm đến xấu mặt như vậy.” Dương Minh nhìn chằm chằm Dương Tây, nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta có thể thấy rằng Tề Thiên Cơ và Dương Mộc Thanh đã quyết tâm mặc kệ sống chết của bọn họ.
Bây giờ Tề Thiên Cơ có thể đánh giỏi như vậy, ông ta không thể bắt nạt được Tề Thiên Cơ, chỉ có thể chỉa mũi dùi vào Dương Tây, thúc ép Dương Tây theo sự chi phối.
“Bây giờ biết là người một nhà rồi à? Vừa rồi sao không nói như vậy?”
Tề Thiên Cơ cười chế nhạo, chỉ ra bên ngoài, lạnh lùng nói: “Cút!”