Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Chương 64. Con có nên giữ anh ấy lại không?
“Mẹ tìm con có việc gì ạ?”
Cố Tuyết Cầm đi tới, hỏi.
“Con vừa đi đâu đấy?”
Sắc mặt của Vương Mỹ trông rất khó coi, bà ta hỏi ngược lại cô.
“Con vừa đưa Tiểu Tịch đến trường mẫu giáo, sao ạ?”
Cố Tuyết Cầm khó hiểu hỏi.
“Sao à? Con còn hỏi sao ư? Cố Tuyết Cầm, có phải con bị ngốc rồi không, đồ con hoang đó là con gái của con à? Nó là miếng thịt từ trên người con rơi ra sao?”
Vương Mỹ chỉ hận không rèn sắt thành thép, lén liếc nhìn Long Thiên Tiếu rồi mới đè thấp giọng quở trách.
“Con nói rồi, trẻ con vô tội, cho dù người lớn như thế nào thì chúng ta cũng không nên đem cảm xúc đổ lên người đứa trẻ. Cô bé thực sự không phải là miếng thịt trên người con nhưng Long Thiên Tiếu là chồng trên danh nghĩa của con ngày nào thì Long Tiểu Tịch cũng là con gái trên danh nghĩa của con ngày đó”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì lắc đầu, quyết liệt nói.
“Cố Tuyết Cầm, mẹ thấy con điên rồi, đây là những lời con nên nói sao?”
Vương Mỹ nghe thấy thế thì tức tối không ngừng.
“Nếu đã thế thì con nhanh chóng ly hôn với thằng vô dụng đó đi. Thằng đó rời khỏi nhà chúng ta thì sẽ chẳng còn chuyện gì đáng nói nữa. Với điều kiện của con thì ở thành phố Lâm Giang này tìm đàn ông kiểu gì chẳng được, còn thèm gì thằng vô dụng đó?”
Vương Mỹ đổi sang ngon ngọt, khuyên nhủ nói.
“Mẹ, con nói rồi. Chuyện này con tự xử lý. Sau này mẹ đừng nói những lời như thế nữa được không?”
Cố Tuyết Cầm có chút phiền não mà nói, ly hôn, ly hôn vẫn là ly hôn, suốt ngày giục cô ly hôn. Đây là hôn nhân của cô, không phải hôn nhân của người khác, tại sao người khác cứ thích chỉ đạo hôn nhân của cô vậy.
“Con muốn đi đâu?”
Vương Mỹ thấy Cố Tuyết Cầm đang rời đi thì vội vàng hỏi.
“Con định qua bên kia nói với anh ấy mấy câu”.
Cố Tuyết Cầm nhìn về phía Long Thiên Tiếu nói.
“Con đứng lại cho mẹ, con và thằng bỏ đi đấy có gì hay mà nói?”
Vương Mỹ lại trách mắng, nhưng Cố Tuyết Cầm không thèm để ý đến lời nói của Vương Mỹ, đi thẳng qua chỗ Long Thiên Tiếu.
Thấy Cố Tuyết Cầm đi về phía mình, ánh mắt của Long Thiên Tiếu lại nhìn sang Vương Mỹ.
“Sao thế?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Không có gì, mẹ tìm tôi có chút chuyện thôi”.
Cố Tuyết Cầm hà hơi vào tay mình, nói. Hôm nay hơi lạnh, cô cũng không nghĩ là đầu tháng chín lại lạnh như vậy. Mà hôm nay, Cố Tuyết Cầm đi ra ngoài cũng mặc khá mong manh.
Nhìn dáng vẻ run rẩy của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu cởi áo khoác của mình phủ lên người Cố Tuyết Cầm.
Chỉ là một động tác rất nhỏ, nhưng lại khiến Cố Tuyết Cầm cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, sắc mặt cũng ửng hồng. Cô không nói gì, dường như muốn coi tất cả những chuyện này là điều đương nhiên.
Vương Mỹ nhìn thấy cảnh này thì càng muốn phát điên lên. Rốt cuộc là thằng vô dụng này đã cho con gái bà ta ăn bùa mê thuốc lú gì?
Hơn một tiếng sau, cuối cùng thì lễ bái của người nhà họ Cố cũng xong. Hầu như tất cả mọi người đều xuống núi theo bà cụ. Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm thì ở lại sau cùng.
“Cố Tuyết Cầm, con còn ở đây làm gì?”
Vương Mỹ đi tới bên cạnh Cố Tuyết Cầm, hỏi.
“Mọi người xuống trước đi, con muốn nói với ông nội vài câu”.
Cố Tuyết Cầm nói. Vương Mỹ nghe thấy thế thì cũng không còn cách nào, chỉ có thể rời đi trước.
Đợi đến lúc Vương Mỹ rời đi một lát thì Long Thiên Tiếu mới đi tới bên cạnh Cố Tuyết Cầm: “Tôi đợi cô ở bên ngoài”.
“Anh có thể xuống núi trước với họ”.
Cố Tuyết Cầm nói.
“Ở trên núi một mình không an toàn, tôi đợi cô ở ngoài”.
Long Thiên Tiếu nói, nói xong thì anh đi ra ngoài. Cố Tuyết Cầm đứng lặng trước bia mộ của ông cụ Cố một lát, đốt tiền giấy cho ông cụ, hồi lâu sau vẫn không nói câu nào.
“Ông nội, ông biết con nghe lời ông nhất. Năm năm trước, con nghe ông kết hôn với người đàn ông đó. Năm năm sau, con nên làm thế nào? Ông thấy con nên làm sao bây giờ? Anh ấy muốn đi rồi…”
Tâm trạng của Cố Tuyết Cầm rất chán nản lại thêm chút cô đơn nói. Trong lòng cô rất phức tạp, nếu đúng như dự liệu, Long Thiên Tiếu rời đi cô nên vui mới phải, nhưng khi biết Long Thiên Tiếu thật sự muốn rời đi, cô lại không vui một chút nào.
“Ông nội, con có nên giữ anh ấy lại không? Nếu con giữ lại thì phải lấy lý do gì đây?”
Cố Tuyết Cầm lại hỏi, nhưng cho dù cô hỏi thế nào thì trước mặt cô chỉ là một tấm bia lạnh lẽo, và khuôn mặt hiền từ của ông nội trên tấm ảnh thờ.
“Nếu ông vẫn còn bên cạnh con thì tốt biết bao. Năm năm trước, ông làm chủ cho con. Năm năm sau, con vẫn muốn ông làm chủ cho con”.
Cố Tuyết Cầm chợt cười khổ nói, rồi lại đốt cho ông cụ tiền giấy, sau đó thì rơi vào im lặng, rất lâu không nói câu nào.
Thời tiết hôm nay rất âm u, giống như tâm trạng cô lúc này. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, dường như cảm nhận được điều gì đó.
“Ông nội ơi, con biết ông không thể nói thẳng với con. Nếu không làm như thế này đi, nếu ông bảo con giữ anh ấy lại thì trước khi con xuống núi thì hãy đổ một cơn mưa phùn được không?”
Cố Tuyết Cầm nhìn tấm bia, trong lòng lóe lên một ý nghĩ rồi nói. Cô quỳ trên mặt đất, lại dập đầu ba cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Long Thiên Tiếu đã đợi hơn 10 phút bên ngoài nghĩa trang, không dễ gì mới thấy Cố Tuyết Cầm đi ra, trên người cô vẫn đang khoác chiếc áo khoác gió của anh.
“Tôi trả áo cho anh này, nếu không anh bị bệnh, tôi cũng không chăm con thay anh được”.
Nhìn thấy Long Thiên Tiếu ăn mặc cũng rất phong phanh, Cố Tuyết Cầm nói.
“Không sao. Sức khỏe của tôi rất tốt. Lạnh một chút tôi cũng không thấy sao cả”.
Long Thiên Tiếu nghe thế chỉ khẽ cười, nói. Bây giờ anh đã phá vỡ phong ấn, thực lực đã khôi phục một phần, đối với anh, gió lạnh bình thường cũng không có gì ghê gớm.
Cố Tuyết Cầm cũng không cố chấp, hai người sóng vai đi bên nhau, chẳng biết nói gì, một đường đi xuống núi.
“Thiên Tiếu, anh nói hôm nay có mưa không? Kiểu mưa phùn ấy!”
Đi tới nửa đường, Cố Tuyết Cầm bỗng giơ bàn tay nhỏ nhắn, hứng lấy những giọt mưa không tồn tại. Nghe thấy lời nói của Cố Tuyết Cầm, rõ ràng Long Thiên Tiếu có chút sững sờ. Từ trước đến nay, Cố Tuyết Cầm chưa từng gọi tên của anh, vừa rồi lại gọi như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Thời tiết hôm nay tuy hơi âm u, nhưng không khí khô. Mà bây giờ đang là đầu thu, vốn dĩ chính là mùa có lượng mưa khá thấp, thì sao có mưa được?”
Long Thiên Tiếu nghe thấy thế, chỉ cười đáp.
“Vậy sao?”
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì có chút thất vọng nói, cứ thế lầm lũi xuống núi. Người nhà họ Cố hầu hết đều lái xe tới. Là người nhà họ Cố, trừ chi thứ nhất như Cố Tuyết Cầm thì những người khác đều có thể mua được chiếc xe mấy trăm ngàn.
Đi bộ khoảng 10 phút, hai người đi tới cửa nghĩa trang. Chiếc xe máy điện của Long Thiên Tiếu đang đỗ ở đây. Những người kia đã đi trước một bước, chắc bây giờ cũng đã đi xe tới chân núi rồi.
“Hôm nay thật sự không thể có mưa phùn sao?”
Cố Tuyết Cầm ngước nhìn trời, khẽ cau mày, nhẹ giọng hỏi.
----------------------------
“Mẹ tìm con có việc gì ạ?”
Cố Tuyết Cầm đi tới, hỏi.
“Con vừa đi đâu đấy?”
Sắc mặt của Vương Mỹ trông rất khó coi, bà ta hỏi ngược lại cô.
“Con vừa đưa Tiểu Tịch đến trường mẫu giáo, sao ạ?”
Cố Tuyết Cầm khó hiểu hỏi.
“Sao à? Con còn hỏi sao ư? Cố Tuyết Cầm, có phải con bị ngốc rồi không, đồ con hoang đó là con gái của con à? Nó là miếng thịt từ trên người con rơi ra sao?”
Vương Mỹ chỉ hận không rèn sắt thành thép, lén liếc nhìn Long Thiên Tiếu rồi mới đè thấp giọng quở trách.
“Con nói rồi, trẻ con vô tội, cho dù người lớn như thế nào thì chúng ta cũng không nên đem cảm xúc đổ lên người đứa trẻ. Cô bé thực sự không phải là miếng thịt trên người con nhưng Long Thiên Tiếu là chồng trên danh nghĩa của con ngày nào thì Long Tiểu Tịch cũng là con gái trên danh nghĩa của con ngày đó”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì lắc đầu, quyết liệt nói.
“Cố Tuyết Cầm, mẹ thấy con điên rồi, đây là những lời con nên nói sao?”
Vương Mỹ nghe thấy thế thì tức tối không ngừng.
“Nếu đã thế thì con nhanh chóng ly hôn với thằng vô dụng đó đi. Thằng đó rời khỏi nhà chúng ta thì sẽ chẳng còn chuyện gì đáng nói nữa. Với điều kiện của con thì ở thành phố Lâm Giang này tìm đàn ông kiểu gì chẳng được, còn thèm gì thằng vô dụng đó?”
Vương Mỹ đổi sang ngon ngọt, khuyên nhủ nói.
“Mẹ, con nói rồi. Chuyện này con tự xử lý. Sau này mẹ đừng nói những lời như thế nữa được không?”
Cố Tuyết Cầm có chút phiền não mà nói, ly hôn, ly hôn vẫn là ly hôn, suốt ngày giục cô ly hôn. Đây là hôn nhân của cô, không phải hôn nhân của người khác, tại sao người khác cứ thích chỉ đạo hôn nhân của cô vậy.
“Con muốn đi đâu?”
Vương Mỹ thấy Cố Tuyết Cầm đang rời đi thì vội vàng hỏi.
“Con định qua bên kia nói với anh ấy mấy câu”.
Cố Tuyết Cầm nhìn về phía Long Thiên Tiếu nói.
“Con đứng lại cho mẹ, con và thằng bỏ đi đấy có gì hay mà nói?”
Vương Mỹ lại trách mắng, nhưng Cố Tuyết Cầm không thèm để ý đến lời nói của Vương Mỹ, đi thẳng qua chỗ Long Thiên Tiếu.
Thấy Cố Tuyết Cầm đi về phía mình, ánh mắt của Long Thiên Tiếu lại nhìn sang Vương Mỹ.
“Sao thế?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Không có gì, mẹ tìm tôi có chút chuyện thôi”.
Cố Tuyết Cầm hà hơi vào tay mình, nói. Hôm nay hơi lạnh, cô cũng không nghĩ là đầu tháng chín lại lạnh như vậy. Mà hôm nay, Cố Tuyết Cầm đi ra ngoài cũng mặc khá mong manh.
Nhìn dáng vẻ run rẩy của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu cởi áo khoác của mình phủ lên người Cố Tuyết Cầm.
Chỉ là một động tác rất nhỏ, nhưng lại khiến Cố Tuyết Cầm cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, sắc mặt cũng ửng hồng. Cô không nói gì, dường như muốn coi tất cả những chuyện này là điều đương nhiên.
Vương Mỹ nhìn thấy cảnh này thì càng muốn phát điên lên. Rốt cuộc là thằng vô dụng này đã cho con gái bà ta ăn bùa mê thuốc lú gì?
Hơn một tiếng sau, cuối cùng thì lễ bái của người nhà họ Cố cũng xong. Hầu như tất cả mọi người đều xuống núi theo bà cụ. Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm thì ở lại sau cùng.
“Cố Tuyết Cầm, con còn ở đây làm gì?”
Vương Mỹ đi tới bên cạnh Cố Tuyết Cầm, hỏi.
“Mọi người xuống trước đi, con muốn nói với ông nội vài câu”.
Cố Tuyết Cầm nói. Vương Mỹ nghe thấy thế thì cũng không còn cách nào, chỉ có thể rời đi trước.
Đợi đến lúc Vương Mỹ rời đi một lát thì Long Thiên Tiếu mới đi tới bên cạnh Cố Tuyết Cầm: “Tôi đợi cô ở bên ngoài”.
“Anh có thể xuống núi trước với họ”.
Cố Tuyết Cầm nói.
“Ở trên núi một mình không an toàn, tôi đợi cô ở ngoài”.
Long Thiên Tiếu nói, nói xong thì anh đi ra ngoài. Cố Tuyết Cầm đứng lặng trước bia mộ của ông cụ Cố một lát, đốt tiền giấy cho ông cụ, hồi lâu sau vẫn không nói câu nào.
“Ông nội, ông biết con nghe lời ông nhất. Năm năm trước, con nghe ông kết hôn với người đàn ông đó. Năm năm sau, con nên làm thế nào? Ông thấy con nên làm sao bây giờ? Anh ấy muốn đi rồi…”
Tâm trạng của Cố Tuyết Cầm rất chán nản lại thêm chút cô đơn nói. Trong lòng cô rất phức tạp, nếu đúng như dự liệu, Long Thiên Tiếu rời đi cô nên vui mới phải, nhưng khi biết Long Thiên Tiếu thật sự muốn rời đi, cô lại không vui một chút nào.
“Ông nội, con có nên giữ anh ấy lại không? Nếu con giữ lại thì phải lấy lý do gì đây?”
Cố Tuyết Cầm lại hỏi, nhưng cho dù cô hỏi thế nào thì trước mặt cô chỉ là một tấm bia lạnh lẽo, và khuôn mặt hiền từ của ông nội trên tấm ảnh thờ.
“Nếu ông vẫn còn bên cạnh con thì tốt biết bao. Năm năm trước, ông làm chủ cho con. Năm năm sau, con vẫn muốn ông làm chủ cho con”.
Cố Tuyết Cầm chợt cười khổ nói, rồi lại đốt cho ông cụ tiền giấy, sau đó thì rơi vào im lặng, rất lâu không nói câu nào.
Thời tiết hôm nay rất âm u, giống như tâm trạng cô lúc này. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, dường như cảm nhận được điều gì đó.
“Ông nội ơi, con biết ông không thể nói thẳng với con. Nếu không làm như thế này đi, nếu ông bảo con giữ anh ấy lại thì trước khi con xuống núi thì hãy đổ một cơn mưa phùn được không?”
Cố Tuyết Cầm nhìn tấm bia, trong lòng lóe lên một ý nghĩ rồi nói. Cô quỳ trên mặt đất, lại dập đầu ba cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Long Thiên Tiếu đã đợi hơn 10 phút bên ngoài nghĩa trang, không dễ gì mới thấy Cố Tuyết Cầm đi ra, trên người cô vẫn đang khoác chiếc áo khoác gió của anh.
“Tôi trả áo cho anh này, nếu không anh bị bệnh, tôi cũng không chăm con thay anh được”.
Nhìn thấy Long Thiên Tiếu ăn mặc cũng rất phong phanh, Cố Tuyết Cầm nói.
“Không sao. Sức khỏe của tôi rất tốt. Lạnh một chút tôi cũng không thấy sao cả”.
Long Thiên Tiếu nghe thế chỉ khẽ cười, nói. Bây giờ anh đã phá vỡ phong ấn, thực lực đã khôi phục một phần, đối với anh, gió lạnh bình thường cũng không có gì ghê gớm.
Cố Tuyết Cầm cũng không cố chấp, hai người sóng vai đi bên nhau, chẳng biết nói gì, một đường đi xuống núi.
“Thiên Tiếu, anh nói hôm nay có mưa không? Kiểu mưa phùn ấy!”
Đi tới nửa đường, Cố Tuyết Cầm bỗng giơ bàn tay nhỏ nhắn, hứng lấy những giọt mưa không tồn tại. Nghe thấy lời nói của Cố Tuyết Cầm, rõ ràng Long Thiên Tiếu có chút sững sờ. Từ trước đến nay, Cố Tuyết Cầm chưa từng gọi tên của anh, vừa rồi lại gọi như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Thời tiết hôm nay tuy hơi âm u, nhưng không khí khô. Mà bây giờ đang là đầu thu, vốn dĩ chính là mùa có lượng mưa khá thấp, thì sao có mưa được?”
Long Thiên Tiếu nghe thấy thế, chỉ cười đáp.
“Vậy sao?”
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì có chút thất vọng nói, cứ thế lầm lũi xuống núi. Người nhà họ Cố hầu hết đều lái xe tới. Là người nhà họ Cố, trừ chi thứ nhất như Cố Tuyết Cầm thì những người khác đều có thể mua được chiếc xe mấy trăm ngàn.
Đi bộ khoảng 10 phút, hai người đi tới cửa nghĩa trang. Chiếc xe máy điện của Long Thiên Tiếu đang đỗ ở đây. Những người kia đã đi trước một bước, chắc bây giờ cũng đã đi xe tới chân núi rồi.
“Hôm nay thật sự không thể có mưa phùn sao?”
Cố Tuyết Cầm ngước nhìn trời, khẽ cau mày, nhẹ giọng hỏi.
----------------------------