Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 612: Cậu cũng không tốt đẹp gì
Nơi đóng quân được chọn nằm cạnh một con suối, con suối này đổ từ trên sườn núi lởm chởm, cuối cùng nước suối đổ xuống con sông nhỏ dưới chân núi.
Nước suối rất trong, xung quanh mọc đầy cây phong, cây phong cao sừng sững, rừng cây vươn cao trên không trung. Bên dưới rừng cây có không gian vô cùng rộng lớn, ánh sáng mặt trời ban sáng chiếu rọi xuống những tán lá phong thưa thớt, hoàn toàn không giống với lời đồn mà ngược lại còn mang đến cho con người ta một cảm giác ấm áp.
Cố Tuyết Cầm, người đã lâu không rời thành phố cảm nhận được một loại cảm giác thư thái khó hiểu, không thể không nói, Long Thiên Tiếu chọn nơi này quả thực là quá tốt.
"Chậc chậc, nước ở đây trong quá, có thể uống được không?"
Sở Uyển Tình ngồi xổm dưới đầm nước hình thành từ dòng suối hỏi.
"Chắc là được”.
Copy từ web τaмlinh247.com
Lương Giai đang bận rộn ở nơi cách đó không xa đáp lại, Sở Uyển Tình nghe vậy liền vốc một ít nước nếm thử.
"Ngọt ghê, đây là nước suối tinh khiết”.
Sở Uyển Tình cảm thán nói.
"Vậy à vậy à? Em cũng nếm thử, em cũng muốn nếm thử”.
Long Tiểu Tịch nghe vậy, tung ta tung tăng chạy qua, cũng ngồi xổm xuống, chỉ là bàn tay nhỏ bé của cô bé quá ngắn, căn bản không với tới, nhưng mà cô bé vẫn muốn cố gắng thử.
Tuy rằng nói miễn cưỡng không có hạnh phúc, dưa chín ép cũng không ngọt, nhưng cô bé chỉ muốn hái dưa xuống, không quan tâm nó ngọt hay không.
"Bùm!"
Chỉ nghe thấy một tiếng rơi tõm xuống nước truyền đến, cả người Long Tiểu Tịch té vào đầm nước.
"Phù, ha ha ha".
Sở Uyển Tình thấy thế, nhất thời bật cười. Cũng may nước trong đầm nước không sâu, sau khi té vào nước, Long Tiểu Tịch bắt đầu đứng lên từ trong đầm nước.
"Hu hu, chị gái xấu, không cho chị cười, không cho chị cười”.
Long Tiểu Tịch nhìn cả người mình ướt sũng, đứng ở trong nước, vẻ mặt u oán nói.
"Gọi một tiếng chị gái tốt thì chị kéo em lên”.
Sở Uyển Tình ngồi xổm bên bờ, nói với Long Tiểu Tịch.
"Em không cần chị kéo, chị là chị gái xấu. Em muốn chị Tuyết Cầm kéo em, chị Tuyết Cầm, mau tới cứu em, em sắp chết rồi”.
Long Tiểu Tịch hừ một tiếng, căm giận nói. Ngay lập tức lại lớn giọng gọi Cố Tuyết Cầm.
"Cố Tuyết Cầm, con gái cậu rơi xuống nước rồi”.
Sở Uyển Tình cười nói, cô bé này thật sự rất buồn cười.
"Làm gì mà cậu với con bé chạy tới bên cạnh sông vậy, cậu không trông được một đứa trẻ nữa à”.
Cố Tuyết Cầm vốn đang bận rộn, nhưng nghe được âm thanh bên này liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy Long Tiểu Tịch đứng ở trong nước cả người ướt sũng, lại nhìn thoáng qua Sở Uyển Tình, tức giận nói.
"Chuyện này liên quan gì đến tớ chứ, là con bé tự mình đi nghịch nước rồi bị rơi xuống nước”.
Sở Uyển Tình buồn cười nói.
"Không phải đâu, đều trách chị gái xấu này, chị ấy để em đi uống nước, nhưng mà tay em không đủ dài. Em chỉ muốn nếm thử nước có ngọt không, kết quả chị gái xấu này đạp vào mông em, sau đó em mới rơi xuống nước”.
Long Tiểu Tịch liếc nhìn Sở Uyển Tình, vẻ mặt u oán, lớn tiếng nói.
"Trời ạ, chị đạp em lúc nào?"
Sở Uyển Tình nghe vậy, nhất thời ngơ ngác, cô nhóc này họ Lại à? Vậy mà còn dám vu vạ cho cô ấy nữa?
Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !
"Được rồi, cậu cũng chẳng tốt đẹp gì, trẻ con rơi xuống nước mà cậu còn ngồi xuống đó cười!"
Cố Tuyết Cầm nhéo Sở Uyển Tình một cái, sau đó nói. Lúc nói chuyện cô cũng kéo Long Tiểu Tịch lên.
"Là cô bé không cho tớ kéo lên có được không hả. Nhà cậu đúng là người nào người nấy đều không nói lý”.
Sở Uyển Tình cạn lời. Nhớ tới dáng vẻ Long Tiểu Tịch rơi vào nước, cô ấy vừa nghĩ đã muốn cười.
"Làm gì vậy?"
Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua Long Tiểu Tịch cả người ướt sũng, hỏi. Lúc này, Long Thiên Tiếu đang giúp đỡ chuyển mấy món đồ từ trên trên xe xuống, cô bé mập cũng đi theo lấy mấy món đồ không nặng xuống.
Mặc dù cô bé mập không nói được, nhưng không thể không nói là vô cùng chăm chỉ, hiểu chuyện.
"Bị rơi xuống nước, em đưa con bé vô xe thay bộ đồ khác”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền đáp lại. Trước khi đi, để đề phòng tình huống gặp phải trời mưa, quần áo bị dơ này nọ, cô đã chuẩn bị một hai bộ đồ ở trong xe, không ngờ bây giờ lại phát huy tác dụng.
Ước chừng khoảng hơn mười phút sau, Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch rốt cục đã trở lại.
Lúc này, Tần Viễn Lâm cùng Tần Tiểu Manh cũng đã đến.
Lương Giai đương nhiên là biết người giàu nhất thành phố Lâm Giang và con gái của ông ta. Ra ngoài chơi đùa với nhân vật như vậy, bọn họ đột nhiên cảm thấy có chút câu nệ.
Sở Uyển Tình còn đỡ, tính cô ấy vốn dĩ khá là tùy tiện, nhưng Lương Giai lại cảm thấy có chút mất tự nhiên.
"Cậu Long, cô Cố”.
Tần Viễn Lâm bước tới, mặt tươi cười, nói với Long Thiên Tiếu.
“Ông đến rồi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, nhưng vẫn tiếp tục bận việc của mình, mặc dù trước khi Tần Viễn Lâm đến thì không ít đàn em của anh đã đến giúp đỡ, nhưng anh cảm thấy mình vẫn không thể nhàn rỗi.
"Chào chủ tịch Tần”.
Cố Tuyết Cầm vừa ôm Long Tiểu Tịch vừa nói.
Tần Tiểu Manh ở phía sau Tần Viễn Lâm, còn nháy mắt với Long Tiểu Tịch, không biết hai người đang trao đổi điều gì cơ mật.
"Đây là bạn của cô Cố sao? Có thể giới thiệu với tôi một chút không?"
Tần Viễn Lâm nhìn vào hai khuôn mặt xa lạ rồi nói.
"Đây là bạn của tôi tên là Sở Uyển Tình, còn đây là Lương Giai”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, cũng chỉ giới thiệu đơn giản.
"Ha ha ha, lần trước đã gặp ở tháp Lâm Giang, cũng nói chuyện vài ba câu, chỉ là lúc đó có quá nhiều người nên chưa kịp kết thân”.
Sở Uyển Tình nghe vậy liền hô to một tiếng. Một trăm ngàn tệ chính là thu nhập nửa năm của bọn họ đó, có tiền đúng là tùy hứng mà.
"Đương nhiên là chắc chắn rồi, các vị đang ở đây, chỉ cần ai câu được nhiều cá nhất thì người đó sẽ nhận được phần thưởng một trăm ngàn tệ”.
Nước suối rất trong, xung quanh mọc đầy cây phong, cây phong cao sừng sững, rừng cây vươn cao trên không trung. Bên dưới rừng cây có không gian vô cùng rộng lớn, ánh sáng mặt trời ban sáng chiếu rọi xuống những tán lá phong thưa thớt, hoàn toàn không giống với lời đồn mà ngược lại còn mang đến cho con người ta một cảm giác ấm áp.
Cố Tuyết Cầm, người đã lâu không rời thành phố cảm nhận được một loại cảm giác thư thái khó hiểu, không thể không nói, Long Thiên Tiếu chọn nơi này quả thực là quá tốt.
"Chậc chậc, nước ở đây trong quá, có thể uống được không?"
Sở Uyển Tình ngồi xổm dưới đầm nước hình thành từ dòng suối hỏi.
"Chắc là được”.
Copy từ web τaмlinh247.com
Lương Giai đang bận rộn ở nơi cách đó không xa đáp lại, Sở Uyển Tình nghe vậy liền vốc một ít nước nếm thử.
"Ngọt ghê, đây là nước suối tinh khiết”.
Sở Uyển Tình cảm thán nói.
"Vậy à vậy à? Em cũng nếm thử, em cũng muốn nếm thử”.
Long Tiểu Tịch nghe vậy, tung ta tung tăng chạy qua, cũng ngồi xổm xuống, chỉ là bàn tay nhỏ bé của cô bé quá ngắn, căn bản không với tới, nhưng mà cô bé vẫn muốn cố gắng thử.
Tuy rằng nói miễn cưỡng không có hạnh phúc, dưa chín ép cũng không ngọt, nhưng cô bé chỉ muốn hái dưa xuống, không quan tâm nó ngọt hay không.
"Bùm!"
Chỉ nghe thấy một tiếng rơi tõm xuống nước truyền đến, cả người Long Tiểu Tịch té vào đầm nước.
"Phù, ha ha ha".
Sở Uyển Tình thấy thế, nhất thời bật cười. Cũng may nước trong đầm nước không sâu, sau khi té vào nước, Long Tiểu Tịch bắt đầu đứng lên từ trong đầm nước.
"Hu hu, chị gái xấu, không cho chị cười, không cho chị cười”.
Long Tiểu Tịch nhìn cả người mình ướt sũng, đứng ở trong nước, vẻ mặt u oán nói.
"Gọi một tiếng chị gái tốt thì chị kéo em lên”.
Sở Uyển Tình ngồi xổm bên bờ, nói với Long Tiểu Tịch.
"Em không cần chị kéo, chị là chị gái xấu. Em muốn chị Tuyết Cầm kéo em, chị Tuyết Cầm, mau tới cứu em, em sắp chết rồi”.
Long Tiểu Tịch hừ một tiếng, căm giận nói. Ngay lập tức lại lớn giọng gọi Cố Tuyết Cầm.
"Cố Tuyết Cầm, con gái cậu rơi xuống nước rồi”.
Sở Uyển Tình cười nói, cô bé này thật sự rất buồn cười.
"Làm gì mà cậu với con bé chạy tới bên cạnh sông vậy, cậu không trông được một đứa trẻ nữa à”.
Cố Tuyết Cầm vốn đang bận rộn, nhưng nghe được âm thanh bên này liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy Long Tiểu Tịch đứng ở trong nước cả người ướt sũng, lại nhìn thoáng qua Sở Uyển Tình, tức giận nói.
"Chuyện này liên quan gì đến tớ chứ, là con bé tự mình đi nghịch nước rồi bị rơi xuống nước”.
Sở Uyển Tình buồn cười nói.
"Không phải đâu, đều trách chị gái xấu này, chị ấy để em đi uống nước, nhưng mà tay em không đủ dài. Em chỉ muốn nếm thử nước có ngọt không, kết quả chị gái xấu này đạp vào mông em, sau đó em mới rơi xuống nước”.
Long Tiểu Tịch liếc nhìn Sở Uyển Tình, vẻ mặt u oán, lớn tiếng nói.
"Trời ạ, chị đạp em lúc nào?"
Sở Uyển Tình nghe vậy, nhất thời ngơ ngác, cô nhóc này họ Lại à? Vậy mà còn dám vu vạ cho cô ấy nữa?
Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !
"Được rồi, cậu cũng chẳng tốt đẹp gì, trẻ con rơi xuống nước mà cậu còn ngồi xuống đó cười!"
Cố Tuyết Cầm nhéo Sở Uyển Tình một cái, sau đó nói. Lúc nói chuyện cô cũng kéo Long Tiểu Tịch lên.
"Là cô bé không cho tớ kéo lên có được không hả. Nhà cậu đúng là người nào người nấy đều không nói lý”.
Sở Uyển Tình cạn lời. Nhớ tới dáng vẻ Long Tiểu Tịch rơi vào nước, cô ấy vừa nghĩ đã muốn cười.
"Làm gì vậy?"
Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua Long Tiểu Tịch cả người ướt sũng, hỏi. Lúc này, Long Thiên Tiếu đang giúp đỡ chuyển mấy món đồ từ trên trên xe xuống, cô bé mập cũng đi theo lấy mấy món đồ không nặng xuống.
Mặc dù cô bé mập không nói được, nhưng không thể không nói là vô cùng chăm chỉ, hiểu chuyện.
"Bị rơi xuống nước, em đưa con bé vô xe thay bộ đồ khác”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền đáp lại. Trước khi đi, để đề phòng tình huống gặp phải trời mưa, quần áo bị dơ này nọ, cô đã chuẩn bị một hai bộ đồ ở trong xe, không ngờ bây giờ lại phát huy tác dụng.
Ước chừng khoảng hơn mười phút sau, Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch rốt cục đã trở lại.
Lúc này, Tần Viễn Lâm cùng Tần Tiểu Manh cũng đã đến.
Lương Giai đương nhiên là biết người giàu nhất thành phố Lâm Giang và con gái của ông ta. Ra ngoài chơi đùa với nhân vật như vậy, bọn họ đột nhiên cảm thấy có chút câu nệ.
Sở Uyển Tình còn đỡ, tính cô ấy vốn dĩ khá là tùy tiện, nhưng Lương Giai lại cảm thấy có chút mất tự nhiên.
"Cậu Long, cô Cố”.
Tần Viễn Lâm bước tới, mặt tươi cười, nói với Long Thiên Tiếu.
“Ông đến rồi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, nhưng vẫn tiếp tục bận việc của mình, mặc dù trước khi Tần Viễn Lâm đến thì không ít đàn em của anh đã đến giúp đỡ, nhưng anh cảm thấy mình vẫn không thể nhàn rỗi.
"Chào chủ tịch Tần”.
Cố Tuyết Cầm vừa ôm Long Tiểu Tịch vừa nói.
Tần Tiểu Manh ở phía sau Tần Viễn Lâm, còn nháy mắt với Long Tiểu Tịch, không biết hai người đang trao đổi điều gì cơ mật.
"Đây là bạn của cô Cố sao? Có thể giới thiệu với tôi một chút không?"
Tần Viễn Lâm nhìn vào hai khuôn mặt xa lạ rồi nói.
"Đây là bạn của tôi tên là Sở Uyển Tình, còn đây là Lương Giai”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, cũng chỉ giới thiệu đơn giản.
"Ha ha ha, lần trước đã gặp ở tháp Lâm Giang, cũng nói chuyện vài ba câu, chỉ là lúc đó có quá nhiều người nên chưa kịp kết thân”.
Sở Uyển Tình nghe vậy liền hô to một tiếng. Một trăm ngàn tệ chính là thu nhập nửa năm của bọn họ đó, có tiền đúng là tùy hứng mà.
"Đương nhiên là chắc chắn rồi, các vị đang ở đây, chỉ cần ai câu được nhiều cá nhất thì người đó sẽ nhận được phần thưởng một trăm ngàn tệ”.