Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 594: Một giờ có thể san bằng Bắc Thành
Nghe được lời này của Lôi Hổ, nhân viên phục vụ xung quanh rất biết điều rót rượu cho đám người Long Thiên Tiếu.
“Hôm nay tôi không uống rượu, tôi dùng trà thay rượu”.
Thấy thế, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.
“Anh Long, hiếm khi anh hẹn chúng tôi ra ngoài ăn cơm, uống chút cho vui, lẽ nào không được sao?”
Lôi Hổ thuyết phục.
“Tôi lái xe đến, uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu, như vậy không chỉ là chịu trách nhiệm cho sinh mạng của mình mà còn là chịu trách nhiệm cho sinh mạng của người khác”.
Copy từ web τaмlinh247.com
Long Thiên Tiếu vẫn lắc đầu nói.
“Tôi cảm thấy anh Long nói không sai, đang yên đang lành khuyên người lái xe uống rượu?”
Phương Thắng Thiên kỳ quái nói.
“Phương Thắng Thiên, có gì anh cứ nói thẳng với tôi, Lôi Hổ tôi không ưa cách nói chuyện quái gở đó”.
Lôi Hổ khẽ nhướng mày, nói với Phương Thắng Thiên.
“Mỗi người đều có cách nói của riêng, anh không thích, không có nghĩa là người khác phải thay đổi”.
Phương Thắng Thiên lại ung dung nói.
“Này, cậu Long không uống, vậy thì ba chúng ta uống, cậu Long dùng trà thay rượu, chúng ta cùng uống một ly”.
Cảm nhận được hiện trường có mùi thuốc súng, Tần Viễn Lâm vội vàng nói, nhanh chóng giảng hòa.
“Hôm nay nể mặt thủ phủ Tần còn có anh Long, tôi không so đo với người kém hiểu biết như anh nữa”.
Lôi Hổ liếc xéo Phương Thắng Thiên, không vui nói.
“Cảm ơn”.
Phương Thắng Thiên lại thản nhiên nói, chỉ là lời nói rơi vào tai Lôi Hổ lại cảm thấy vô cùng chói tai. Rõ ràng là một câu cảm ơn, nhưng nghe vào lại chói tai như vậy, Phương Thắng Thiên này quả nhiên không phải là người tốt gì, trong lòng Lôi Hổ oán thầm.
“Nào, cạn ly”.
Tần Viễn Lâm đứng dậy, bọn họ cùng nâng ly chúc mừng, Long Thiên Tiếu lại dùng trà thay rượu.
“Thủ phủ Tần, tôi nói với ông này, đây là rượu ngon đó, rượu Phượng Tường xuất hiện vào thời nhà Tống, cho đến nay có lịch sử hàng nghìn năm. Chỗ rượu này của tôi đều được mua với giá rất cao, tuổi đời ít nhất từ mười đến hai mươi năm”.
Uống hết một ly, Lôi Hổ bắt đầu khoe khoang rượu của mình.
“Từ lâu tôi đã nghe nói cậu Lôi cất giấu rất nhiều rượu ngon, cuối cùng hôm nay cậu cũng bằng lòng lấy ra chia sẻ cho chúng tôi”.
Tần Viễn Lâm lại trêu đùa.
“Chẳng thế à, nếu hôm nay không nể mặt anh Long và thủ phủ Tần, tôi vẫn không nỡ lấy ra rượu ngon như thế này đâu!”
Lôi Hổ hào phóng nói, nói xong, hắn ta còn liếc nhìn Phương Thắng Thiên, hiển nhiên, lời này, là hắn ta cố ý nói cho Phương Thắng Thiên nghe, ý tứ rất rõ ràng: Anh ấy mà, không xứng uống rượu của ông đây.
“Vậy tôi may mắn quá rồi”.
Tần Viễn Lâm cười ha hả nói.
“Ha ha ha, vậy đó! Các người ra ngoài đi! Hôm nay tôi, anh Long và thủ phủ Tần muốn hàn huyên tâm sự, cùng nhau đối rượu ca hát. Các người đứng ở đây, không thích hợp”.
Lôi Hổ cười lớn nói, sau đó, hắn ta lại phất tay về phía đám phục vụ, kêu bọn họ ra ngoài.
Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !
Hiện tại, cũng không cần đến đám phục vụ nữa, đồ ăn thức uống trên bàn đều đã đủ cả.
“Nào, chúng ta lại uống một ly”.
Sau đó, Lôi Hổ đích thân rót rượu, bọn họ lại uống một hơi cạn sạch, cứ thế hết lượt này đến lượt khác.
Mấy ông lớn có mặt đều là người có kinh nghiệm trên thương trường, tửu lượng đương nhiên rất tốt, sau ba tuần rượu, bọn họ mới vừa lòng thỏa ý.
“Ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, có phải là chúng ta nên bắt đầu nói vào chuyện chính không?”
Lôi Hổ nói bằng vẻ mặt hài lòng, hắn ta cảm thấy mình cũng uống kha khá rồi, nếu uống tiếp, hắn ta cảm thấy mình không thể bàn chuyện công việc được nữa.
“Lẽ ra trước đây tôi phải đề cập với các anh rồi, tôi muốn thành lập một tổ đội có sức chiến đấu đỉnh cao. Tôi gọi các anh ra đây, đương nhiên là bởi vì trong tư tưởng của tôi, mỗi người các anh đều nên tham gia vào chuyện này”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
“Bồi dưỡng lực lượng chiến đấu hàng đầu, cái này, tôi không có ý kiến gì. Nếu Lôi Hổ tôi có một tổ đội có sức chiến đấu cá nhân sánh ngang với anh Long, tôi có thể lật đổ Bắc Thành trong vòng một giờ đồng hồ”.
Lôi Hổ khí phách nói.
“Nếu tôi có một tổ đội như vậy, tôi cũng có thể san bằng Đông Thành trong vòng một giờ”.
Nghe thấy thế, Phương Thắng Thiên cũng nói.
“Tôi đùa đó, anh thật nhỏ mọn!”
Nghe được lời này, Lôi Hổ dửng dưng nói.
“Tôi cũng đùa”.
Phương Thắng Thiên ngoài cười nhưng trong không cười, nói.
“Các vị, nếu cùng làm việc với các vị, Tần Viễn Lâm tôi cũng không đóng góp được sức lực gì. Ngoài tiền ra, nhà họ Tần tôi không có gì khác. Cho nên, nếu chúng ta muốn hợp tác, vậy thì tôi sẽ chi tiền, tôi có thể bỏ ra một khoản lớn”.
Tần Viễn Lâm cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, ông ta cảm thấy Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên lại bắt đầu cấu xé nhau, vì vậy ông ta nhanh chóng nói.
“Mặc dù Đông Thành tôi không giàu có bằng thủ phủ Tần, nhưng ai mà chẳng có chút vốn liếng, tôi cũng có thể chi tiền”.
Lôi Hổ vô cùng hào phóng nói.
“Chi tiền không thành vấn đề”.
Phương Thắng Thiên lại ngắn gọn nói.
“Nhà họ Tần đóng góp tiền bạc, còn Đông Thành Bắc Thành chủ yếu đóng góp nhân lực”.
Một câu của Long Thiên Tiếu liền quyết định, nghe thấy thế, đám người cũng khẽ gật đầu.
Phương Thắng Thiên bày tỏ ý kiến.
“Tôi cũng không có vấn đề gì, số tiền tôi chi ra sẽ không ít hơn Bắc Thành”.
Lôi Hổ khí phách nói.
“Nếu đã như vậy, chuyện này cứ quyết thế nhé. Tiếp theo, là vấn đề đóng góp vốn, mỗi chúng ta, mỗi người góp bao nhiêu, chiếm bao nhiêu cổ phần?”
Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm chậm rãi nói.
“Hôm nay tôi không uống rượu, tôi dùng trà thay rượu”.
Thấy thế, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.
“Anh Long, hiếm khi anh hẹn chúng tôi ra ngoài ăn cơm, uống chút cho vui, lẽ nào không được sao?”
Lôi Hổ thuyết phục.
“Tôi lái xe đến, uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu, như vậy không chỉ là chịu trách nhiệm cho sinh mạng của mình mà còn là chịu trách nhiệm cho sinh mạng của người khác”.
Copy từ web τaмlinh247.com
Long Thiên Tiếu vẫn lắc đầu nói.
“Tôi cảm thấy anh Long nói không sai, đang yên đang lành khuyên người lái xe uống rượu?”
Phương Thắng Thiên kỳ quái nói.
“Phương Thắng Thiên, có gì anh cứ nói thẳng với tôi, Lôi Hổ tôi không ưa cách nói chuyện quái gở đó”.
Lôi Hổ khẽ nhướng mày, nói với Phương Thắng Thiên.
“Mỗi người đều có cách nói của riêng, anh không thích, không có nghĩa là người khác phải thay đổi”.
Phương Thắng Thiên lại ung dung nói.
“Này, cậu Long không uống, vậy thì ba chúng ta uống, cậu Long dùng trà thay rượu, chúng ta cùng uống một ly”.
Cảm nhận được hiện trường có mùi thuốc súng, Tần Viễn Lâm vội vàng nói, nhanh chóng giảng hòa.
“Hôm nay nể mặt thủ phủ Tần còn có anh Long, tôi không so đo với người kém hiểu biết như anh nữa”.
Lôi Hổ liếc xéo Phương Thắng Thiên, không vui nói.
“Cảm ơn”.
Phương Thắng Thiên lại thản nhiên nói, chỉ là lời nói rơi vào tai Lôi Hổ lại cảm thấy vô cùng chói tai. Rõ ràng là một câu cảm ơn, nhưng nghe vào lại chói tai như vậy, Phương Thắng Thiên này quả nhiên không phải là người tốt gì, trong lòng Lôi Hổ oán thầm.
“Nào, cạn ly”.
Tần Viễn Lâm đứng dậy, bọn họ cùng nâng ly chúc mừng, Long Thiên Tiếu lại dùng trà thay rượu.
“Thủ phủ Tần, tôi nói với ông này, đây là rượu ngon đó, rượu Phượng Tường xuất hiện vào thời nhà Tống, cho đến nay có lịch sử hàng nghìn năm. Chỗ rượu này của tôi đều được mua với giá rất cao, tuổi đời ít nhất từ mười đến hai mươi năm”.
Uống hết một ly, Lôi Hổ bắt đầu khoe khoang rượu của mình.
“Từ lâu tôi đã nghe nói cậu Lôi cất giấu rất nhiều rượu ngon, cuối cùng hôm nay cậu cũng bằng lòng lấy ra chia sẻ cho chúng tôi”.
Tần Viễn Lâm lại trêu đùa.
“Chẳng thế à, nếu hôm nay không nể mặt anh Long và thủ phủ Tần, tôi vẫn không nỡ lấy ra rượu ngon như thế này đâu!”
Lôi Hổ hào phóng nói, nói xong, hắn ta còn liếc nhìn Phương Thắng Thiên, hiển nhiên, lời này, là hắn ta cố ý nói cho Phương Thắng Thiên nghe, ý tứ rất rõ ràng: Anh ấy mà, không xứng uống rượu của ông đây.
“Vậy tôi may mắn quá rồi”.
Tần Viễn Lâm cười ha hả nói.
“Ha ha ha, vậy đó! Các người ra ngoài đi! Hôm nay tôi, anh Long và thủ phủ Tần muốn hàn huyên tâm sự, cùng nhau đối rượu ca hát. Các người đứng ở đây, không thích hợp”.
Lôi Hổ cười lớn nói, sau đó, hắn ta lại phất tay về phía đám phục vụ, kêu bọn họ ra ngoài.
Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !
Hiện tại, cũng không cần đến đám phục vụ nữa, đồ ăn thức uống trên bàn đều đã đủ cả.
“Nào, chúng ta lại uống một ly”.
Sau đó, Lôi Hổ đích thân rót rượu, bọn họ lại uống một hơi cạn sạch, cứ thế hết lượt này đến lượt khác.
Mấy ông lớn có mặt đều là người có kinh nghiệm trên thương trường, tửu lượng đương nhiên rất tốt, sau ba tuần rượu, bọn họ mới vừa lòng thỏa ý.
“Ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, có phải là chúng ta nên bắt đầu nói vào chuyện chính không?”
Lôi Hổ nói bằng vẻ mặt hài lòng, hắn ta cảm thấy mình cũng uống kha khá rồi, nếu uống tiếp, hắn ta cảm thấy mình không thể bàn chuyện công việc được nữa.
“Lẽ ra trước đây tôi phải đề cập với các anh rồi, tôi muốn thành lập một tổ đội có sức chiến đấu đỉnh cao. Tôi gọi các anh ra đây, đương nhiên là bởi vì trong tư tưởng của tôi, mỗi người các anh đều nên tham gia vào chuyện này”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
“Bồi dưỡng lực lượng chiến đấu hàng đầu, cái này, tôi không có ý kiến gì. Nếu Lôi Hổ tôi có một tổ đội có sức chiến đấu cá nhân sánh ngang với anh Long, tôi có thể lật đổ Bắc Thành trong vòng một giờ đồng hồ”.
Lôi Hổ khí phách nói.
“Nếu tôi có một tổ đội như vậy, tôi cũng có thể san bằng Đông Thành trong vòng một giờ”.
Nghe thấy thế, Phương Thắng Thiên cũng nói.
“Tôi đùa đó, anh thật nhỏ mọn!”
Nghe được lời này, Lôi Hổ dửng dưng nói.
“Tôi cũng đùa”.
Phương Thắng Thiên ngoài cười nhưng trong không cười, nói.
“Các vị, nếu cùng làm việc với các vị, Tần Viễn Lâm tôi cũng không đóng góp được sức lực gì. Ngoài tiền ra, nhà họ Tần tôi không có gì khác. Cho nên, nếu chúng ta muốn hợp tác, vậy thì tôi sẽ chi tiền, tôi có thể bỏ ra một khoản lớn”.
Tần Viễn Lâm cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, ông ta cảm thấy Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên lại bắt đầu cấu xé nhau, vì vậy ông ta nhanh chóng nói.
“Mặc dù Đông Thành tôi không giàu có bằng thủ phủ Tần, nhưng ai mà chẳng có chút vốn liếng, tôi cũng có thể chi tiền”.
Lôi Hổ vô cùng hào phóng nói.
“Chi tiền không thành vấn đề”.
Phương Thắng Thiên lại ngắn gọn nói.
“Nhà họ Tần đóng góp tiền bạc, còn Đông Thành Bắc Thành chủ yếu đóng góp nhân lực”.
Một câu của Long Thiên Tiếu liền quyết định, nghe thấy thế, đám người cũng khẽ gật đầu.
Phương Thắng Thiên bày tỏ ý kiến.
“Tôi cũng không có vấn đề gì, số tiền tôi chi ra sẽ không ít hơn Bắc Thành”.
Lôi Hổ khí phách nói.
“Nếu đã như vậy, chuyện này cứ quyết thế nhé. Tiếp theo, là vấn đề đóng góp vốn, mỗi chúng ta, mỗi người góp bao nhiêu, chiếm bao nhiêu cổ phần?”
Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm chậm rãi nói.