Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 560-569
“Là mối nguy hay là cơ hội, tùy thuộc vào sự lựa chọn của các người. Lựa chọn khuất phục là mối nguy, lựa chọn chống lại là cơ hội”.
Long Thiên Tiếu ung dung nói.
“Chống lại kiểu gì? Nhà họ Cố chúng tôi căn bản không phải là đối thủ của nhà họ Vương!”
Nghe được lời này, Cố Vân Hải không nhịn được lên tiếng nói chuyện.
“Chúng tôi hoàn toàn không có năng lực đấu tay đôi với nhà họ Vương”.
Bà cụ Cố cũng nói.
“Không thể phủ nhận, các người đều nói đúng, tuy nhiên, kể từ bây giờ, sẽ có rất một lượng vốn lớn đổ vào thị trường, tấn công các công ty niêm yết của nhà họ Vương, mua một lượng lớn cổ phiếu của các công ty nhà bọn họ. Trước trưa mai, lượng vốn sẽ hoàn toàn áp đảo các công ty niêm yết của nhà họ Vương. Đến lúc đó, nhà bọn họ sẽ trở thành miếng thịt mỡ béo bở. Nếu nhà họ Cố đầu tư phần lớn tài chính vào, đợi đến lúc phân chia miếng thịt này, tổng tài sản của nhà họ Cố có thể tăng ít nhất 30%”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.
“Sao có thể, muốn lật đổ nhà họ Vương, cho dù nhà họ Tần ra tay, cũng chưa chắc làm được. Cho dù có thể làm được, nhưng sau khi làm xong, nguy hiểm phải gánh chịu là rất lớn. Nếu thật sự giống như lời cậu nói, đánh úp thành công, chúng tôi quả thực có thể thu được lợi lớn, nhưng ngộ nhỡ thất bại thì sao?”
Bà cụ Cố có chút khó tin nói.
“Không chỉ có mỗi nhà họ Tần, sẽ không thất bại”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Có ý gì?”
Nghe xong, bà cụ Cố mở to mắt ra, không chỉ có mỗi nhà họ Tần là sao?
Muốn hạ bệ một gia tộc lớn như nhà họ Vương, ít nhất cần phải có một vài gia tộc lớn cùng nhau hợp sức, nếu không, căn bản không thể làm được.
“Bà có thể nhìn vào tình hình mua bán cổ phiếu của nhà họ Vương hiện tại”.
Long Thiên Tiếu tự tin nói.
“Mau đi xem”.
Bà cụ Cố vội vàng nói với quản gia ở bên cạnh, nghe xong, quản gia lập tức đi xuống.
“Bà nội, cổ phiếu của nhà họ Vương quả nhiên đã bị mua với số lượng lớn”.
Lúc này, có người hét lên.
“Nhiều quỹ vốn thần bí can thiệp, vô số nhà đầu tư bán lẻ đổ xô vào mua cổ phiếu nhà họ Vương”.
“Nhà họ Vương sắp bị đánh úp rồi”.
“Điên rồi, thật sự có người muốn nhân cơ hội này đánh sập nhà họ Vương”.
Đám con cháu nhà họ Cố phía dưới đều đang cầm điện thoại theo dõi diễn biến thị trường và các thông tin được công bố.
“Chuyện bắt đầu từ khi nào?”
Nghe được những lời này, bà cụ Cố lập tức đứng dậy, vô cùng kinh ngạc nói. Bà ta không ngờ rằng thật sự sẽ xảy ra chuyện như vậy, thật sự giống như lời Long Thiên Tiếu nói.
“Chính vào 30 phút trước, một lượng vốn lớn không rõ nguồn gốc đột nhiên xuất hiện trên thị trường, mua cổ phiếu nhà họ Vương”.
Lại có người đáp.
“Chuyện này là thế nào?”
Bà cụ Cố nhìn về phía Long Thiên Tiếu, hỏi.
“Các người không cần biết tại sao, có gia nhập hay không, các người tự mình quyết định. Nếu không có chuyện gì nữa, chúng tôi về trước đây, chúng tôi còn chưa ăn cơm”.
Long Thiên Tiếu nói với bà cụ Cố, nói xong, anh liền bước ra ngoài dưới ánh mắt của tất cả mọi người. Lúc này, mọi người trong nhà họ Cố đều sững sờ.
Sau khi Long Thiên Tiếu rời đi, đám người bắt đầu ghé tai thì thầm bàn bạc với nhau, bà cụ Cố lại đang do dự, chưa thể hạ quyết tâm, 30 phút trôi qua, cuối cùng quản gia cũng quay lại.
“Bà chủ. Chính vào 30 phút trước, một lượng vốn lớn đã đổ vào thị trường, tấn công tất cả các công ty niêm yết nhà họ Vương”.
Quản gia nói với bà cụ Cố.
“Có thể ước tính số vốn đổ vào thị trường không?”
Bà cụ Cố hỏi.
“Hiện tại vẫn đang tiếp tục gia tăng, theo phân tích của các chuyên gia tập đoàn chúng ta, số tiền tham gia vào vụ tấn công này ít nhất là hàng trăm tỷ, dự tính thận trọng, đến tối nay, có thể lên đến 700 tỷ. Hơn nữa, hiện tại dường như nhà họ Vương vẫn chưa phát hiện ra sự thay đổi của thị trường, nhà họ Cố chúng ta, nếu không phải ban nãy cậu Long nói, chúng ta cũng sẽ không chú ý đến chuyện này. Không nhìn không biết, nhìn rồi thật sự rất sốc”.
Quản gia lại báo cáo.
“700 tỷ?”
Nghe xong, bà cụ Cố vỗ lên tay cầm ghế, vô cùng kích động nói.
Nghe thấy vậy, đám người cũng cực kỳ kinh hãi.
“Điên rồi, sao đột nhiên xuất hiện nhiều tiền vậy, đời này tôi chưa từng thấy thao tác làm việc điên cuồng như vậy!”
“Nhà họ Vương cũng chỉ có mấy chục tỷ, nếu dùng 700 tỷ vốn tấn công bọn họ, có thể mua được mười mấy nhà họ Vương”.
“Nếu không có gì bất ngờ, lần này sợ rằng nhà họ Vương xong thật rồi”.
“Lớn bằng ngần này, tôi chưa từng thấy trận chiến nào lớn như vậy”.
“Bà nội, gia nhập đi, đây chắc chắn là một cuộc tàn sát. Nếu chúng ta ra tay muộn, sợ rằng không thu được gì”.
“Đúng, nhanh chóng ra tay đi, cơ hội ngàn năm có một!”
“Cầu xin bà nội ra tay, chống lại nhà họ Vương”.
Đám người nhất thời xì xào bán tán, tình thế cuối cùng là yêu cầu bà cụ Cố ra tay.
“Đây quả thực là một cơ hội tuyệt vời, truyền lệnh của tôi, dùng 80% số vốn của chúng ta mua cổ phiếu nhà họ Vương”.
Bà cụ Cố hít một hơi thật sâu, sau đó nói với đám người. Nghe thấy vậy, đám người cũng có động thái riêng, gia tộc gia nhập là một chuyện, với tư cách là nhà đầu tư bán lẻ, bọn họ cũng có thể tham gia vào, nắm chặt cơ hội lớn, cùng nhau lật đổ nhà họ Vương.
“Rốt cuộc ai đang làm chuyện này, ai có thể được mọi người hưởng ứng, huy động nhiều vốn cùng một lúc như vậy?”
Bà cụ Cố kinh ngạc nói.
“Trên thị trường, nhà họ Tần là lực lượng chính. Nhà họ Lục Đông Hải, nhà họ Đông Phương thành phố Thiên Nam, còn có gia tộc bí ẩn đến từ Đế Đô đều nhập cuộc. Những gia tộc này, gia tộc nào cũng là một sự tồn tại vô cùng kinh khủng”.
Quản gia đáp.
“Nhà họ Tần? Long Thiên Tiếu? Cố Tuyết Cầm?”
Nghe thấy vậy, bà cụ Cố khẽ cau mày, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Chuyện này do Long Thiên Tiếu làm? Sao có thể? Sao cậu ta lại có năng lực kinh khủng như vậy?”
Nghĩ đến đây, trong lòng bà cụ Cố cũng chấn động, nhưng lúc này không phải là lúc không làm gì, cần phải lập tức hành động. Dù sao cũng không thể bỏ lỡ cơ hội.
“Trên thị trường bắt đầu có động thái rồi”.
Cố Tuyết Cầm ngồi trên ghế lái phụ, cô nhìn vào điện thoại nói với Long Thiên Tiếu.
“Chắc nhà họ Vương sẽ không phát giác nhanh như vậy. Loại chuyện này, nếu quan tâm, vừa nhìn liền có thể thấy, nhưng nếu không quan tâm, sẽ chẳng thấy được gì. Đợi đến lúc thật sự phát hiện ra, bọn họ đã sắp sụp đổ rồi”.
Long Thiên Tiếu vừa lái xe vừa nói với Cố Tuyết Cầm.
“Quả thực là vậy”.
Cố Tuyết Cầm đáp.
“Ngày mai tỉnh dậy, có lẽ nhà họ Vương sẽ bùng nổ”.
Khóe miệng Long Thiên Tiếu khẽ nhếch lên, anh thản nhiên nói.
“Đâu chỉ là chấn động? Nếu như mọi thứ thuận lợi, ngay sáng ngày mai toàn bộ nhà họ Vương có thể mất đi hơn 80% tài sản”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy khẽ cười khổ.
“Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm nhé”, Long Thiên Tiếu cười cười nói.
“Vâng”, Cố Tuyết Cầm đáp.
Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, tất cả tin tức đã lan truyền khắp thành phố Lâm Giang. Hơn nữa dù là tin thật hay tin giả cũng đã gây nên cơn chấn động không nhỏ tại thành phố Lâm Giang.
“Mọi người đã nghe tin gì chưa? Nhà họ Vương chuẩn bị làm một chuyện chấn động đấy!”
“Họ Vương, là nhà họ Vương nào?”
“Còn nhà ai khác ở đây nữa, chính là một trong ba dòng họ danh giá nhất nhì ở thành phố Lâm Giang đó”.
Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm bước vào trong một nhà hàng, vừa mới ngồi xuống liền nghe được mấy lời bàn tán xung quanh. Những lời này truyền đến tai Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu, hai người họ không nhịn được mà liếc nhìn nhau.
“Chuyện gì mà lớn vậy, mau nói đi”.
Có tiếng người thúc giục.
“Nghe nói cậu ba nhà họ Vương nhắm trúng cô con gái nhà họ Cố, nhưng cô ấy sớm đã lấy chồng rồi, chồng chính là tên ở rể nhà họ Cố. Cậu ba nhà họ Vương nhìn trúng người đã có chồng, dĩ nhiên chồng người ta sẽ không vui vẻ gì rồi. Kết quả là anh chồng ở rể nhà họ Cố đó liền giam cậu ba nhà họ Vương lại”.
“Nhà Vương với nhà Cố, vỗn dĩ đã có chênh lệch lớn, lần này sợ rằng nhà họ Cố nguy rồi”.
“Còn không phải sao, đứa cháu mà ông Vương yêu quý nhất chính là cậu ba. Nghe nói cháu mình bị bắt, ông ta vô cùng tức giận, yêu cầu đối phương lập tức thả người, đồng thời trước ngày mai phải quỳ ở quảng trường trung tâm xin lỗi nhà họ Vương, còn phải dẫn vợ anh ta dâng đến tận giường cháu mình”.
Mọi người sôi nổi bàn luận, Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ bình thản tiếp tục lắng nghe. Xem ra, Vương Mộng Sinh vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì của Vương Như Lực, bằng không lúc này đã không ra sức đi loan tin như vậy.
“Tôi thấy, như thế cũng thật quá đáng. Cậu ba nhà họ Vương vì cướp vợ người khác mới bị bắt, còn muốn người ta quỳ xuống xin lỗi, rồi bắt dẫn vợ mang đi tặng, làm vậy thật sự hống hách quá rồi”.
“Hừm, thế đã là gì? Những chuyện như vậy, mấy năm nay nhà họ Vương làm còn không ít sao? Hơn nữa, lần này đối phương chỉ là một tên ở rể, nhà họ Vương lại càng không kiêng nể gì. Có tiền thì làm gì chẳng được, trên đời này có tiền chính là ông chủ”.
“Tôi còn nghe nói, anh con rể nhà họ Cố chính là người 5 năm trước dắt con gái đến nhà họ Cố ở rể, là tên vô dụng Long Thiên Tiếu đã kết hôn với đệ nhất mỹ nhân Lâm Giang đấy”.
Người rõ sự tình chậm rãi kể lại, bộ dạng vô cùng hào hứng.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy mấy lời này, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
“Lần này lại có kịch hay xem rồi, tên vô dụng kia chắc chỉ còn cách quỳ xuống xin lỗi, dẫn vợ mình đi tặng thôi”.
“Người anh em, anh nói vậy không đúng rồi. Anh con rể vô dụng nhà họ Cố nói rồi, anh ta không những không quỳ gối mà còn yêu cầu ông Vương quỳ xuống xin lỗi, còn tự mình chuẩn bị ba thước lụa trắng treo cổ tại quảng trường trung tâm thành phố Lâm Giang đấy”.
“Ôi trời, có chuyện đó sao?”
“Chứ còn gì, lần này chắc chắn có trò hay để xem. Tôi thấy nhà họ Cố sợ bị liên lụy nên lặn mất tăm rồi”.
Trong đám đông anh một câu tôi một lời, không khí vô cùng náo nhiệt.
Trên bàn ăn của Long Thiên Tiếu, rất nhanh thức ăn đã mang lên đầy đủ. Cố Tuyết Cầm lại không hề có tâm trạng ăn uống, cô luôn có cảm thấy kỳ lạ.
Năm năm qua, mọi người vẫn chưa quên đi nỗi nhục đến tận xương tủy của Long Thiên Tiếu. Thời gian năm năm, có lẽ đổi lại là ai cũng không thể chịu nổi!
“Ăn thôi”.
Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm, cô không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Long Thiên Tiếu, anh thật sự một chút cũng không để ý sao?
“Tiền tài danh vọng đều là vật ngoài thân, nếu đã như vậy thì tại sao phải để ý?”
Long Thiên Tiếu tựa hồ có thể nhìn ra tâm tư của Cố Tuyết Cầm, chỉ nhẹ nhàng nói, nói xong liền dùng đũa gắp đồ ăn cho cô.
“Người anh em, tôi lại không đồng ý với câu nói vừa rồi của anh. Tiền tài và danh vọng quả thật là vật ngoài thân nhưng không có những thứ đó người ta làm sao sống được?”
Chàng trai trẻ ngồi bàn bên cạnh, nghe được câu này của Long Thiên Tiếu, không hề đồng tình nói chen vào.
“Không có tiền thật sự không sổng nổi”.
Long Thiên Tiếu cũng chỉ cười cười đáp.
Trên đời này, có đến 99% sự việc có thể giải quyết bằng tiền, 1% còn lại thì phải cần rất nhiều tiền, Long Thiên Tiếu trước giờ chưa từng phủ nhận tầm quan trọng của đồng tiền.
“Thanh danh thấp kém quá cũng không được. Anh xem anh con rể nhà họ Cố, anh ta bây giờ liệu có ngóc đầu lên được không? Bị người khác cướp mất vợ còn phải quỳ xuống xin lỗi, như vậy thật sự quá nhục nhã mà!”
Chành trai trẻ nghe vậy lại có chút cảm khái nói.
“Điều này thì không chắc. Nếu như người phải quỳ xuống xin lỗi lại là ông già nhà họ Vương kia thì sao, mọi chuyện phải đợi đến trưa mai mới sáng tỏ được”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cười đáp.
“Chuyện này làm sao có thể chứ? Đây căn bản không phải là đối thủ tầm thường! Này anh, tôi nói cho anh nghe, đây không phải vấn đề ai sai ai đúng, mà là vấn đề ai mạnh hơn ai. Kẻ nào mạnh hơn thì kẻ ấy đúng”.
Chàng trai trẻ hào hứng nói.
“Tôi rất đồng tình với anh nhưng tôi vẫn cho rằng người treo cổ ở quảng trường sẽ là ông già nhà họ Vương”.
Long Thiên Tiếu gật đầu liền nói.
“Ầy, anh thật là, sao anh lại cứng đầu vậy, tôi đã nói đến nước này rồi anh vẫn không chịu hiểu”.
Chàng trai nghe Long Thiên Tiếu nói vậy không nói nên lời.
“Tôi đặt cược một tệ, cược ngày mai ông cụ Vương sẽ treo cổ tại quảng trường”.
Long Thiên Tiếu cười cười đáp.
“Nếu anh đã nói vậy, tôi cũng đặt cược một ngàn tệ, cược với một tệ của anh. Nếu như ngày mai người quỳ ở quảng trường là ông cụ Vương, tôi sẽ đưa anh một ngàn tệ, ngược lại anh đưa tôi một tệ”.
Chàng trai trẻ sau một hồi tranh luận với Long Thiên Tiếu, vô cùng kích động nói.
“Vậy xem như tôi được một bữa cơm rồi”.
Long Thiên Tiếu cười cười, một ngàn tệ, đủ cho hai người ăn một bữa cơm trưa no đủ.
“Khó nói lắm người anh em, nếu anh đã nói như vậy, tôi sẽ để một ngàn tệ ở đây, anh cũng để một tệ ở đây, để ông chủ nhà hàng giữ hộ, đến lúc đó anh với tôi ai thắng đến đây lấy tiền là được”.
Cậu trai vô vùng hào khí nói.
“Vậy cũng được. Tôi thêm một trăm tệ, cược với một ngàn tệ của anh, nếu không lại bất công với anh quá”.
Long Thiên Tiếu cười cười nói.
Đợi hai người ăn cơm xong, ông chủ nhà hàng mới đi đến, hai người họ giải thích rõ ràng chuyện cá cược với ông chủ, ông ta không những không phản đối trái lại còn bỏ tiền ra nhập cuộc.
Nhà họ Vương nếu đã truyền ra mấy lời ác độc như vậy, anh con rể nhà Cố chắc chắn toang rồi, đây là chuyện đương nhiên cả chàng trai trẻ và ông chủ đều nhận định như vậy.
“Này người anh
“Long Long Thiên Tiếu? Cùng tên với người con rể vô dụng nhà họ Cố sao!”
Tiểu Vương vừa nghe vậy, có chút khó khăn cất lời nhưng lúc này Long Thiên Tiếu đã đi xa rồi.
“Có lẽ chỉ là trùng tên thôi, dù sao anh ta cũng không thắng được 1 ngàn tệ đâu, haha!”
“Đương nhiên rồi, còn có người ngốc đến nỗi đi tin lời một tên vô dụng, cho rằng ông cụ Vương thật sự sẽ treo cổ ở quảng trường trung tâm thành phố sao”.
“Haha, mặc kệ anh ta, anh ta đem tiền tới cho cậu, cậu đáng lẽ nên vui mừng mới đúng? Một trăm tệ cũng là tiền mà”.
“Haha, thật có lý”.
Bạn bè cùng bàn với Tiểu Vương cũng hào hứng tranh luận, nói xong ăn uống linh đình, không khí vô cùng náo nhiệt.
Ăn xong bữa trưa, Long Thiên Tiếu đưa Cố Tuyết Cầm đến tập đoàn Cố Thị làm việc, còn anh thì đến tập đoàn Long Đằng.
Chiều nay ở thành phố Lâm Giang, tựa hồ rất yên bình nhưng thực chất sóng ngầm đang cuộn lên từng đợt.
Bên ngoài khuôn viên nhà họ Vương, nơi có khu biệt thự sang trọng, có tới hơn trăm chiếc xe sang trọng đủ loại đỗ gần đó, lúc này là 3 giờ 10 phút chiều, vỗn dĩ buổi chiều rất yên tĩnh nhưng giờ đây lại vô cùng náo nhiệt.
Một chiếc xe sang trọng đỗ lại, bàn chân đi giày da bóng loáng duỗi ra đặt xuống đất, chủ nhân của nó là một người đàn ông mặc đồ tây rất phong độ.
Hắn ta vừa bước xuống xe, lập tức có vô số đàn em xuất hiện tháp tùng.
“Đại ca, đây chính là khuôn viên nhà họ Vương, cả nhà họ hiện giờ đều ở bên trong”.
Một đàn em bước lên báo cáo.
“Tốt lắm, bố trí một chút, xung quanh đây tất cả đều phải sắp xếp người”.
Phương Thắng Thiên gật đầu, bộ dạng hài lòng nói.
Cũng đúng lúc này, một chiếc xe sang trọng khác đi tới, bước xuống từ ghế sau là một người to lớn, người mới đến không phải Lôi Hổ thì còn có thể là ai?
“Phương Thắng Thiên, anh đến đây làm gì?”
Lôi Hổ vừa nhìn thấy Phương Thắng Thiên liền hỏi.
“Mục đích giống anh thôi”.
Phương Thắng Thiên đáp.
“Mục đích giống nhau cái khỉ gì, anh không thể làm mấy việc mới mẻ hơn được à, tại sao lúc nào tôi làm cái gì là anh lại theo đuôi làm cái nấy vậy?”
Lôi Hổ rất không vừa lòng hỏi.
“Tôi làm việc của tôi, anh làm việc của anh, tôi đâu có gây trở ngại gì cho anh”.
Phương Thắng Thiên ngoài mặt không quan tâm liền lại.
“Vậy được, phía đông của bọn tôi, bên anh bao vây phía tây, khuôn viên nhà Vương cũng thật rộng lớn, đúng là người có tiền có khác. Đáng tiếc, sau trưa mai mọi thứ đều sẽ tiêu tan”.
Lôi Hổ vô cùng cảm khái nói. Nhìn biệt phủ rộng lớn được trang trí hào hoa trước mắt, trong lòng Lôi Hổ tràn đầy sự cảm khái.
Nhà Vương này động vào ai không động, lại đi chọc tới Long Thiên Tiếu khác nào tự tìm đường chết?
“Chúng ta qua phía tây”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy không đáp lại Lôi Hổ, chỉ nói với đàn em mình.
“Rõ, thưa đại ca”.
Đàn em bên cạnh Phương Thắng Thiên đáp, vô cùng nghe lời liền lập tức đi theo phân phó.
“Đại ca, tại sao phải nhường Lôi Hổ?”
Sau khi rời khỏi chỗ Lôi Hổ, tên đàn em đi bên cạnh Phương Thắng Thiên liền hỏi.
“Mấy chuyện này, có gì đáng để tranh giành? Họ Vương sụp đổ rồi chúng ta nhất định sẽ được chia phần, bây giờ cái quan trọng cần bảo vệ chính là phần lợi ích được chia tới tay”.
Phương Thắng Thiên vừa đi vừa giải thích.
“Đại ca nói rất đúng, vẫn là có đại ca suy nghĩ sâu xa”.
Đàn em Phương Thắng Thiên nịnh hót nói.
“Anh, chúng ta đến trước mà sao lại phải sang phía tây?”
Lúc này, Phương Cận đi tới, băn khoăn hỏi.
“Không cần thiết phải tranh giành đông hay tây, chúng ta đến đây mục đích là vì tiền. Vậy cứ qua phía tây cũng chẳng khác gì mấy”.
Phương Thắng Thiên tiếp tục nói, trong lòng hắn ta hiểu rõ, Bắc Thành với Đông Thành, từ trước đến nay mặc dù không xảy ra đại chiến nhưng rốt cuộc vẫn là đối thủ cạnh tranh một sống một còn.
“Anh!”
Phương Cận lại nói.
“Được rồi, chú đi làm việc đi, bảo Vương Mộng Sinh đến đây gặp anh”.
Phương Thắng Thiên lãnh đạm ra lệnh.
“Vâng”, Phương Cận vâng lời, lập tức đi thực hiện nhiệm vụ.
Trong biệt thự xa hoa nhà họ Vương.
“Ông cụ Vương, ông cụ Vương không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Quản gia chạy vào, vô cùng hoảng sợ.
“Chuyện gì? Hoảng sợ như vậy làm gì?"
Vương Mộng Sinh thấy vậy liền hỏi.
“Ông cụ Vương, bên ngoài có rất nhiều người, bọn họ đều nói là người của Bắc Thành, người cầm đầu họ là Phương Thắng Thiên nói muốn gặp ông. Bọn họ bây giờ đã bao vây xung quanh biệt thự này rồi”.
Quản gia sợ hãi nói.
“Phương Thắng Thiên đáng chết, chỉ dựa vào Bắc Thành cũng dám bao vây biệt thự của nhà họ Vương tôi”.
Ông cụ Vương nghe xong liền nổi cơn thịnh nộ.
“Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bên ngoài lại nhiều người như vậy?”
Vương Dương cũng vừa đến, hơn nữa những người vừa đến không chỉ có mình Vương Dương, còn có những người khác nữa, nhà họ Vương ở thành phố Lâm Giang vô cùng lớn, nhân khẩu cùng đến hàng trăm hàng nghìn người nhưng không phải tất cả đều sống trong khuôn viên nhà họ Vương.
Nhưng những người sống trong khu biệt thự trước giờ cũng không ít, hơn nữa đều là những người giữ trọng trách quan trọng ở nhà họ Vương.
“Hoảng cái gì cùng tôi ra xem thử, tôi cũng muốn xem Phương Thắng Thiên muốn làm cái gì?”
Vương Mộng Sinh quát lớn. Nói xong liền đi trước dẫn đầu, đằng sau ông ta còn có một đám người nhà Vương.
Tại cửa tây của biệt thự, đàn em của Phương Thắng Thiên đang cung kính châm cho hắn ta một điếu xì gà, hắn ta hít một hơi cảm giác vô cùng hưởng thụ.
Hắn ta không có sở thích nào khác ngoài sở thích hút xì gà, xì gà càng đắt tiền càng cho hắn cảm giác ưu việt.
“Phương Thắng Thiên, lâu ngày không gặp, không ngờ cậu lại đi làm chó săn cho người khác”.
Vương Mộng Sinh dẫn theo đám người, chậm rãi bước đến. Đương nhiên Phương Thắng Thiên cũng không kém cạnh. Dù sao cũng đã dẫn theo người tới thì ít nhiều cũng phải dẫn tới hơn ngàn người, hoàn toàn có thể vây kín biệt thự nhà họ Vương lại.
“Thành phố Lâm Giang ai mà không biết nguyên tắc làm việc của Phương Thắng Thiên tôi, ai trả nhiều tiền hơn, tôi sẽ làm chó săn cho người đó”.
Lời này của ông cụ Vương hoàn toàn không tác động gì đến Phương Thắng Thiên được, chỉ có không biết xấu hổ mới tồn tại được ở trong xã hội này, còn việc làm chó săn hay không làm chó săn cũng chẳng có gì to tát.
“Có phải nếu như tôi trả cho cậu nhiều tiền hơn, cậu cũng sẽ tình nguyện làm chó săn cho tôi không?”
Vương Mộng Sinh hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên rồi. Nếu như ông Vương đưa cho tôi 80% gia sản nhà họ Vương, tôi lập tức trở thành chó săn cho nhà họ Vương ông”.
Phương Thắng Thiên cười nhạo đáp.
“Cậu mơ mộng hão huyền, chỉ dựa vào cậu mà dám đòi độc chiếm nhà họ Vương tôi sao?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy chỉ thẳng vào Phương Thăng Thiên và nói.
“Có thêm tôi thì sao? Lão già, ông không nể mặt mũi Lôi Hổ tôi à, người bên tôi kêu ông ra cửa đông, ông lại chạy sang cửa tây như vậy là có ý gì? Không coi mặt mũi Lôi Hổ tôi ra gì nữa hả?”
Lôi Hổ đằng sau dẫn theo người tới, có chút phẫn nộ nói.
“Lôi Hổ, người Đông Thành các cậu đến góp vui sao?”
Nhìn thấy Lôi Hổ, mí mắt Vương Mộng Sinh giật giật.
“Nhà họ Vương các người sắp lụi tàn rồi, Đông Thành chỗ tôi cũng muốn được chia phần”.
Lôi Hổ nhìn quanh biệt thự sang trọng một lượt, vô cùng hào hứng đáp. Thật là một nơi tráng lệ, đáng tiếc ngày mai phải thay tên đổi chủ rồi.
Còn nhà họ Vương rồi cũng sẽ trở thành lịch sử thôi.
“Vớ vẩn, chỉ dựa vào Bắc Thành và Đông Thành của các cậu mà cũng đòi chiếm được nhà họ Vương tôi sao?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy lại lớn tiếng quát. Bây giờ ông ta cũng xem như đã hiểu rồi, cũng không biết từ lúc nào Đông Thành và Bắc Thành đã cá mè một lưới, cấu kết với nhau làm việc xấu.
Lúc này, Vương Mộng Sinh đã bắt đầu có chút do dự, Long Thiên Tiếu này rốt cuộc là ai? Đông Thành và Bắc Thành cấu kết với nhau có liên quan gì đến Long Thiên Tiếu hay không?
“Ông cụ Vương, sợ là ông nghĩ quá nhiều rồi. Chỉ dựa vào chúng tôi thì đương nhiên là không chiếm được nhà họ Vương nhưng dựa vào thủ đoạn phi thường của anh Long, có lẽ không chỉ có mình chúng tôi ra tay với nhà họ Vương của ông đâu! Ông cụ Vương hỏi tôi đang làm chó săn cho ai phải không, bây giờ tôi có thể nói cho ông biết, tôi chỉ là một trong những con chó săn của anh Long thôi”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy, bày ra vẻ mặt giễu cợt nói. Nếu Long Thiên Tiếu thật sự có thể trực tiếp lấy được nhà họ Vương, thì lợi ích mà bọn họ có được sẽ vô cùng to lớn.
Trong cuộc tranh chấp với Lôi Hổ, hắn ta đã mất đi một phần lớn quyền cai quản Phường 13 Bắc Thành, nhưng nếu so sánh lợi ích với nhà họ Vương trước mặt thì những lợi ích đó chẳng đáng là gì.
“Phương Thắng Thiên, cậu tưởng rằng nhà họ Vương chúng tôi không điều tra được gì sao? Tên Long Thiên Tiếu kia chỉ là một thằng ở rể vô dụng nhà họ Cố, cậu ta dựa vào đâu để ra lệnh cho mấy người?”
Vương Mộng Sinh nghe xong, cảm thấy vô cùng khó hiểu liền nói. Câu nói này vừa có ý khách sáo, lại có ý muốn châm ngòi li gián.
Chỉ là câu nói có ý tứ rõ ràng như vậy, Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên làm sao có thể không hiểu được?
“Ông Vương, ông nói như vậy thì ông quá ngây thơ rồi. Ông mặc kệ anh ấy dựa vào đâu đi! Anh Long đã nói, trước trưa mai ông phải treo cổ chết ở quảng trường trung tâm thành phố Lâm Giang. Người của tôi đã chuẩn bị xong cáng cho ông rồi, ông chỉ cần tự chuẩn bị ba thước lụa trắng treo cổ mình lên đó là có thể đi về cõi Tây phương cực lạc”.
Lôi Hổ thô bạo nói.
“Ông cụ Vương, tôi vẫn nên khuyên ông một câu kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nếu ông thành thật xin lỗi anh Long, nói không chừng còn có thể giữ lại một mạng cho cháu trai ông, cũng giữ lại một mạng cho ông đấy. Như ông bây giờ thật là đang tự rước khổ vào thân”.
Phương Thắng Thiên có lòng tốt khuyên nhủ.
“Tôi phải làm gì không đến lượt các cậu dạy dỗ. Mặc kệ các cậu ba hoa chích chòe cái gì, tên vô dụng kia chẳng qua chỉ là một con rối trên sân khấu để các cậu muốn làm gì thì làm thôi. Còn về kẻ đầu sỏ đứng sau các cậu, tôi sớm muộn gì cũng bắt được hắn ta”.
Vương Mộng Sinh nghe vậy vô cùng khinh thường nói.
“Nghĩ thế đi nếu điều ấy làm ông vui”.
Lôi Hổ nghe xong nhún nhún vai, vẻ mặt sao cũng được. Ông già này đúng là lẩm cẩm rồi, càng được sống lại càng muốn chết.
“Những điều cần nói tôi cũng đã nói xong, chúng tôi ở đây chỉ cần anh Long ra lệnh một tiếng, chúng tôi sẽ ra tay với nhà họ Vương các ông. Thời gian còn lại, ông cụ Vương muốn dùng thủ đoạn gì thì dùng thủ đoạn đó chúng tôi luôn nghênh đón”.
Phương Thắng Thiên cũng cười cười nói.
“Được lắm, nếu các cậu cứ một mực không chịu giác ngộ thế này thì tôi sẽ cho các cậu phải trả giá đắt. Các cậu đợi đấy cho tôi”.
Vương Mộng Sinh nghe xong, phất tay áo một cái, dẫn theo một đám người rời đi.
“Người đâu, gọi điện thoại cho phía Tây Thành”.
Sau khi trở về biệt thự xa hoa, Vương Mộng Sinh vội vàng nói. Người bên cạnh ông ta lúc này đi đến lấy điện thoại gọi cho phía Tây Thành.
“Ông Vương, không biết ông gọi tôi có chuyện gì không?”
Đầu dây phía bên kia truyền đến một giọng nói hơi khàn khàn, giọng nói này dễ khiến cho người nghe có một cảm giác không mấy thoải mái.
“Phong Cẩu, bây giờ có một vụ làm ăn, cậu có dám làm không?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy, hỏi.
“Vụ làm ăn gì vậy?”
Phong Cẩu nghe vậy liền hỏi.
“Tin tức của các cậu đúng thật là không nhanh nhạy mà, Bắc Thành với Đông Thành đang xảy ra chuyện gì lẽ nào các cậu không nhận được một chút tin tức nào sao?”
Vương Mộng Sinh hơi khinh thường nói.
“Vụ làm ăn mà ông nói chính là muốn tôi đối đầu với Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ hả?”
Phong Cẩu nghe xong, như nhìn ra điều gì đó liền nói.
“Chỉ cần khiến bọn chúng cút khỏi địa bàn của tôi là được”.
Vương Mộng Sinh nói.
“Thế thì chẳng là đối đầu với bọn họ còn gì”.
Phong Cẩu ra vẻ đã hiểu rõ.
“Cậu thấy sao, vụ làm ăn này cậu có nhận không?”
Vương Mộng Sinh hỏi.
“Không làm. Vụ làm ăn phải trả giá bằng cả tính mạng thì ai làm? Bắc Thành vốn đã mạnh sẵn rồi cho dù chỉ có mình Bắc Thành, Tây Thành của tôi cũng không phải là đối thủ của họ. Giờ lại còn thêm cả Đông Thành chúng tôi càng không phải là đối thủ của họ. Vẫn mong ông cụ Vương tự cầu nguyện cho chính mình đi”.
Giọng nói khàn khàn ở đầu bên kia điện thoại cất lên vô cùng dứt khoát.
“Phong Cẩu, sự quyết đoán trong hành sự của cậu như vậy, chẳng trách cậu ở thành phố Lâm Giang chỉ có thể đứng thứ hai, ngàn năm cũng chỉ đứng thứ hai thôi”.
Vương Mộng Sinh nghe thấy câu này có chút chán nản mà nói.
“Đứng thứ hai thì thứ hai, thứ hai cũng có gì không ổn à? Tôi biết thằng cháu trai phá hoại của ông, ông già rồi vẫn nên tự cầu nguyện cho chính mình đi, đừng tự nhúng tay vào”.
Phong Cẩu tỏ vẻ sao cũng được, giọng điệu lạnh nhạt nói.
“Cậu!”
Vương Mộng Sinh nghe vậy, vô cùng tức giận.
“Được rồi, tôi có chút việc. Ông cụ Vương, nếu ông có gặp chuyện gì bất trắc thì chúng ta chỉ có thể hẹn kiếp sau gặp lại thôi. Tạm biệt nhé!”
Đầu điện thoại bên kia, Phong Cẩu dùng giọng điệu kỳ dị nói, nói xong liền cúp máy.
“Bịch!”
Trong lòng Vương Mộng Sinh tức đến bốc hỏa, trực tiếp ném điện thoại xuống đất.
“Liên hệ với nhà họ Lăng và nhà Thượng Quan cho tôi, tôi thỉnh cầu bọn họ giúp đỡ. Cùng là ba dòng họ lớn, nếu như hôm nay Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên dám ra tay ngoan độc với chúng ta, thì ngày mai bọn chúng cũng sẽ phải đối mặt với nhà họ Lăng và nhà Thượng Quan, môi hở răng lạnh, hi vọng nhà họ Lăng và nhà Thượng Quan có thể hiểu được đạo lý này”.
Trong ánh mắt Vương Mộng Sinh vẫn còn mang theo một tia hi vọng, nói với quản gia bên cạnh.
“Reng reng reng!”
Cũng đúng lúc này, một chiếc điện thoại khác đổ chuông. Quản gia nghe thấy vậy, vội vàng qua đó nghe máy.
“Xin chào, cho hỏi là ai vậy?”
“Được được được, tôi sẽ lập tức nói với ông chủ”.
Sau khi quản gia nghe điện thoại, ông ta gật đầu liên tục nói.
“Ai gọi vậy?”
Vương Mộng Sinh hỏi.
“Là nhà họ Tần gọi điện thoại tới, bảo muốn nói vài câu với ông chủ”.
Người quản gia nghe thấy liền trả lời.
“Đưa cho tôi”.
Vương Mộng Sinh nói, nói xong liền nghe điện thoại.
“Ông em Tần, giờ này chú gọi đến có chuyện gì sao?”
Vương Mộng Sinh hỏi, lời nói có phần đơn giản mà cọc cằn.
“Ông cụ Vương đừng có xưng anh gọi em như thế, tôi với ông không thân thiết đến vậy đâu”.
Đầu điện thoại bên kia, truyền đến giọng nói của Tần Viễn Lâm.
“Ông có ý gì?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy, có chút bất ngờ hỏi.
Thành phố Lâm Giang có ba gia tộc lớn và một gia tộc rất lớn, bốn gia tộc đứng đầu này chung sống với nhau vẫn tương đối hòa hợp, đặc biệt là nhà họ Tần, mặc dù là một gia tộc lớn nhất ở thành phố Lâm Giang, tuy vậy trước nay làm việc vẫn luôn rất khiêm tốn, đối xử với mọi người cũng rất lịch sự.
Nhưng mà bây giờ, Tần Viễn Lâm nói câu này là có ý gì?
“Ý tôi chính là không muốn liên quan gì đến ông nữa. Tôi gọi điện tới chỉ là muốn nói với ông Vương một tiếng thôi, trước đây thằng cháu trai nhà ông ở thành phố Lâm Giang hoành hành ngang ngược, đúng thật không ai dám nói gì, nhưng mà bây giờ cậu ta đã đi vào con đường chết rồi”.
Giọng điệu Tần Viễn Lâm lạnh lùng nói, nhà họ Vương cũng thật sự xui xẻo, nếu như không có một thằng cháu phá hoại như vậy, nhà họ Vương cũng sẽ không dính tới chuyện lớn thế này.
“Đường chết? Đường chết cái gì? Lời này của ông có ý gì? Nhà họ Vương chúng tôi đã ở thành phố Lâm Giang gần trăm năm nay, ai có thể bức chết nhà họ Vương tôi”.
Vương Mộng Sinh nghe vậy vô cùng bất mãn nói.
“Theo thường lệ quả thực sẽ không chết nhưng sở dĩ nhà họ Vương chết là do chính các người tự tìm đường chết thôi. Ngay cả người phụ nữ của cậu Long cũng dám động vào, cái mạng quèn của Vương Như Lực đã không giữ được rồi, vả lại ông còn dung túng bao che thì đến cái mạng nhỏ của ông cũng không giữ được luôn. Cuối cùng còn liên lụy cả nhà họ Vương”.
Tần Viễn Lâm vô cùng bình tĩnh nói.
“Mẹ nó, cậu ta không phải chỉ là một tên ở rể thôi sao, một tên vô dụng ăn bám nhà vợ. Cậu ta chẳng qua chỉ là con rối để Bắc Thành và Đông Thành đối phó với chúng tôi thôi, chủ nhân thực sự đứng sau là ai?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy, căm phẫn nói.
“Cứ nghĩ thế nếu điều ấy làm ông vui!”
Tần Viễn Lâm nghe vậy cũng phải cạn lời.
“Cho nên ông gọi điện thoại qua đây là vì cái gì?”
Vương Mộng Sinh lại hỏi.
“Muốn cảnh cáo ông, ông tốt nhất nên làm theo những gì cậu Long nói, đến quảng trường trung tâm thành phố quỳ xuống xin lỗi, chỉ cần thái độ của ông thành khẩn cậu Long có lẽ sẽ tha cho hành vi của ông, giữ lại cái mạng nhỏ cho ông”.
Tần Viễn Lâm nghe vậy vô cùng tức giận nói.
“Tôi khinh, cái này không có khả năng! Vương Mộng Sinh tôi cho dù chết cũng chết ở đây, từ trên tháp Lâm Giang nhảy xuống cũng sẽ không quỳ xuống xin lỗi đâu”.
Vương Mộng Sinh vô cùng cương quyết nói.
“Vậy ông đi chết đi! Tôi đã nói đến nước này rồi ông còn khăng khăng như vậy thì đừng có trách chúng tôi ra tay vô tình”.
Ngữ khí của Tần Viễn Lâm lạnh như băng nói.
“Tần Viễn Lâm, ngay cả nhà họ Tần của ông cũng?”
Nghe được lời này của Tần Viễn Lâm, Vương Mộng Sinh hoàn toàn sững sờ.
“Cậu Long có ơn với nhà họ Tần chúng tôi, nhà họ Tần đương nhiên cũng nghe theo sự sai bảo của cậu Long”.
Tần Viễn Lâm nghe thấy vậy lại buông một câu, sau đó cúp điện thoại.
“Cái này”.
Vương Mộng Sinh nghe vậy trong lúc nhất thời không biết nói gì, đợi đến lúc ông ta muốn nói gì đó thì đã quá muộn bởi Tần Viễn Lâm đã cúp máy rồi.
“Bụp!”
Vương Mộng Sinh sững sờ một lúc sau đó lại cầm điện thoại trong tay ném xuống dưới đất vỡ tan tành.
“Bố, hiện giờ phải làm sao đây, Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ thực sự muốn ra tay với chúng ta sao?”
Lúc này, Vương Dương đi đến, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt hỏi.
“Ông nội, cháu đã sớm nói rồi, Long Thiên Tiếu không đơn giản đâu. Cháu đã bảo Như Lực đừng trêu chọc anh ta, nó lại không tin!”
Vương Như Long nhăn mặt nhíu mày, có chút sầu não nói. Bây giờ anh vô cùng hận chính mình, sớm biết vậy đã không nghe lời ông nội, không để Như Lực ra ngoài thì đã không có chuyện gì rồi.
Vương Như Lực à Vương Như Lực, mày bản tính khó đổi, tự chôn chính mình còn muốn lôi cả nhà họ Vương cùng chôn theo! Cảm xúc trong lòng Vương Như Long ngổn ngang trăm mối.
“Hiện giờ nói cái này còn có tác dụng gì nữa?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy liền lớn giọng quát.
“Bố nếu giờ đến xin lỗi cậu Long có lẽ vẫn còn kịp!”
Vương Dương lúc này đã không thể bình tĩnh được nữa vì vậy mở miệng nói.
“Mẹ kiếp, nhà họ Vương tôi phải đi xin lỗi tên vô dụng kia sao, không có chuyện đó đâu. Nhà họ Cố cùng lắm chỉ là gia tộc hạng ba, Long Thiên Tiếu là người của gia tộc hạng ba như nhà họ Cố cũng muốn Vương Mộng Sinh tôi đi xin lỗi cậu ta à, nằm mơ đi!”
Vương Mộng Sinh nghe thấy lời này của Vương Dương lập tức hét lên.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Vẻ mặt Vương Dương vẫn sầu thảm như cũ rồi nói. Ông ta sống hơn nửa đời người vẫn chưa từng thấy có ai dám bao vây nhà họ Vương như bây giờ.
“Gọi điện thoại đến nhà họ Lăng và nhà Thượng Quan cho tôi!”
Lúc này, Vương Mộng Sinh lại nói. Quản gia nghe vậy lại cầm một chiếc điện thoại qua rồi kết nối cuộc gọi.
“Ông chủ, điện thoại đã kết nối xong rồi”.
Quản gia lại nói, nói xong liền đưa điện thoại cho Vương Mộng Sinh.
“Chào ông Lăng!”
Sau khi kết nối điện thoại, Vương Mộng Sinh liền chào hỏi.
“Ông Vương tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ở đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói.
“Ông Lăng, nhà họ Vương tôi lúc này gặp phải chút chuyện khó khăn, chỉ có ông anh ra tay mới có thể cứu được nhà họ Vương đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng này thôi!”
Vương Mộng Sinh lại nói.
“Ông nói gì vậy?”
Đầu dây điện thoại bên kia, truyền đến giọng nói ngỡ ngàng.
“Tôi nói nhà họ Vương chúng tôi bây giờ cần ông Lăng giúp đỡ”.
Vương Mộng Sinh lại vô cùng kiên nhẫn nói, hết cách thì hiện tại chỉ có thể cầu cứu người khác, chỉ có thể ăn nói khép lép như vậy.
“Ông nói cái gì? Hả? Chuyện gì vậy? Alo, alo, alo? Tôi không nghe thấy gì, mẹ kiếp tín hiệu kém quá, tút tút tút!”
Ở đầu dây bên kia, vẫn truyền đến giọng nói như lúc đầu.
“Ông Lăng, tôi nói là”.
Vương Mộng sinh còn muốn nói gì đó, nhưng đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh tút tút tút, tín hiệu điện thoại bị cắt đứt.
Lúc này Vương Mộng Sinh cảm nhận được sự sỉ nhục sâu sắc, không muốn giúp thì cứ nói thẳng, còn bày đặt tín hiệu không tốt, bây giờ là thời đại nào rồi, còn có chuyện tín hiệu kém sao?
“Bụp!”
Vương Mộng Sinh nắm lấy ống tai nghe, trong lòng càng thêm giận dữ liền ném điện thoại xuống đất, điện thoại lại vỡ nát vụn.
“Cái kia, ông chủ cũng kết nối với nhà Thượng Quan xong rồi, ông có muốn nghe máy không?”
Quản gia nhìn thấy tình huống này, có chút sợ hãi nói với Vương Mộng Sinh.
“Nghe, sao lại không?”
Vương Mộng Sinh cố gắng bình ổn lại tinh thần, sau đó nói với quản gia, sau một hồi ông ta lại cầm điện thoại lên.
“Ông Thượng Quan, dạo gần đây thế nào rồi?”
Tuy giờ phút này, tâm tình của ông ta có chút suy sụp nhưng Vương Mộng Sinh vẫn cố tỏ ra bình thản.
“Ông anh có chuyện gì sao?”
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói.
“Chắc hẳn chuyện nhà họ Vương chúng tôi ông Thượng Quan cũng đã nghe nói rồi, tôi muốn”.
“Chờ một chút”.
Vương Mộng Sinh muốn nói gì đó nhưng lại bị đối phương ngắt lời.
“Ông Thượng Quan có chuyện gì sao?”
Vương Mộng Sinh lại hỏi.
“Buổi sáng tôi ăn uống linh tinh nên bị tiêu chảy, tôi vào nhà vệ sinh một lát rồi tôi gọi lại cho ông sau”.
Nói xong, ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút khổ sở, chỉ có điều giọng nói này nghe cũng quá giả trân rồi!
Nói xong câu đó, đối phương liền cúp điện thoại.
“Bụp!”
Vương Mộng Sinh lại ném điện thoại xuống đất, điện thoại trong nháy mắt lại vỡ nát vụn.
“Lũ tráo trở, đúng là lũ tráo trở, một đám tiểu nhân vô sỉ”.
Vương Mộng Sinh lại lớn tiếng mắng, nghe thấy những lời này, Vương Dương và Vương Như Long lại càng thêm hoảng hốt, cũng không biết xảy ra chuyện gì, ở thành phố Lâm Giang bỗng chốc ai cũng thành người xa lạ với họ.
“Bố, bây giờ phải làm sao đây?”
Vương Dương lại hỏi.
“Làm sao đây, làm sao đây, anh chỉ biết hỏi làm sao thôi à? Trừ bỏ hỏi phải làm sao anh còn không biết làm gì à, vô dụng!”
Vương Mộng Sinh tức giận đến thở không ra hơi, Vương Dương nghe vậy lại xấu hổ cúi thấp đầu.
“Thật sự không được thì chỉ có thể sử dụng một cách cuối cùng thôi”.
Vương Mộng
Sau khi đưa Cố Tuyết Cầm đến tập đoàn Cố Thị, Long Thiên Tiếu quay về tập đoàn Long Đằng, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau, sau khi anh quay về tập đoàn Long Đằng thì điện thoại cứ đổ chuông không ngừng.
Dù sao thì hành động lần này tương đối lớn, các gia tộc và tập đoàn tham gia vô cùng nhiều, vì vậy có rất nhiều việc cần anh xử lý.
“Buzz buzz buzz”.
Lúc này, điện thoại lại đổ chuông, là Lâm Hi gọi tới.
“Có việc gì thế?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Anh cả, gia tộc ở Đế Đô đó đã đồng ý không ra tay nữa rồi”, Lâm Hi nói với giọng lãnh đạm.
“Rất tốt”.
Long Thiên Thiếu nghe thấy vậy thì vô cùng hài lòng, nếu như gia tộc ở Đế Đô nhúng tay vào thì sự việc sẽ có chút phiền phức.
“Nhưng nhà họ Vương là quân cờ mà bọn họ đã nuôi dưỡng nhiều năm ở thành phố Lâm Giang. Tôi thấy ngoài miệng thì bọn họ nói không ra tay nhưng khó tránh được trong lòng ghi hận”, Lâm Hi lại nói với giọng thản nhiên.
“Thế thì cũng là chuyện của sau này, chẳng ai nói trước được chuyện sau này, bọn họ nếu không chịu mở to mắt ra thì bọn họ sẽ phải trả giá”, Long Thiên Tiếu nói chắc nịch.
“Anh cả nói đúng”, Lâm Hi cung kính nói.
“Tình hình thị trường chứng khoán bây giờ như thế nào?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Một lượng vốn khổng lồ đã đổ vào thị trường và bắt đầu mua vào với số lượng lớn, nhưng bây giờ nhà họ Vương dường như vẫn chưa phát hiện ra. Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên đã bao vây chặt chẽ nhà riêng của nhà họ Vương, bọn họ bây giờ đang sứt đầu mẻ trán, có vẻ như không có tâm tư để ý đến xu hướng của thị trường”.
Lâm Hi nói một cách mạch lạc, cô ấy vốn không giỏi về thị trường chứng khoán nhưng bởi vì nhà họ Lâm cũng có vốn đầu tư nên mới bỏ công sức ra tìm hiểu.
Trước đó, cô ấy thậm chí còn tìm đến những người có chuyên môn trong gia đình để học hỏi.
“Rất tốt, sáng ngày mai tỉnh dậy, có lẽ sáng ngày mai sẽ phát hiện ra sự bất thường”, Long Thiên Tiếu nói.
“Số vốn rót vào thị trường lần này rất lớn, thậm chí đủ để tác động đến xu hướng của toàn bộ thị trường, một nhà họ Vương bé nhỏ thì không thể thay đổi được gì”, Lâm Hi gật đầu và nói.
“Ừm, không có việc gì nữa thì tôi cúp đây, tôi vẫn còn một số việc khác”, Long Thiên Tiếu nói.
Hai người chào hỏi rồi Long Thiên Tiếu cúp điện thoại, nhưng sau khi cúp điện thoại, lập tức lại nhận được một cuộc gọi khác.
“Anh Long phải không?”, đây là giọng nói của Đông Phương Tuyết.
“Cô Đông Phương tìm tôi có việc gì thế?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Anh Long, tất cả các tài sản mà tôi có thể kiểm soát được ở bên tôi đều được đem đi đầu tư hết rồi, còn phía gia đình tôi, bọn họ cho rằng tình hình chưa rõ ràng, chỉ muốn đầu tư một phần, cách làm việc tương đối bảo thủ. Tôi đã cố gắng hết sức để thuyết phục họ nhưng những người lớn trong nhà cho rằng chuyện này có chút mạo hiểm, cần phải theo dõi thêm”, Đông Phương Tuyết nói một thôi một hồi.
“Tôi thật sự rất cảm ơn cô, như thế đã đủ rồi, với số vốn rót vào thị trường bây giờ đã đủ để lật đổ nhà họ Vương rồi”, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì nói một tiếng cảm ơn.
“Anh Long nói gì thế, tôi trước giờ luôn ngưỡng mộ tài hoa của anh Long, dù là phương diện nào thì tôi vẫn luôn vô cùng tin tưởng anh Long”, Đông Phương Tuyết cười và nói.
Sau khi Long Thiên Tiếu hàn huyên mấy câu với Đông Phương Tuyết thì cúp máy.
Trong phòng làm việc của mình, anh ngả lưng trên ghế, bộ dạng vô cùng thư thái, chỉ là không để anh thư thái được lâu, điện thoại lại đổ chuông, lần này là Cố Vân Sơn gọi đến.
“Có việc gì vậy bố?”
“Thiên Tiếu à, xảy ra chuyện lớn rồi”, Cố Vân Sơn lo lắng nói.
“Chuyện gì lớn ạ?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Nhà họ Vương truyền lời đến, bảo cậu trưa ngày mai phải quỳ ở quảng trường trung tâm xin lỗi nhà họ Vương, còn muốn, còn muốn…”
Cố Vân Sơn nói đến đây thì có chút khó mở miệng. Nhà họ Vương này ra yêu cầu như vậy chẳng qua chỉ là muốn sỉ nhục Long Thiên Tiếu. Nhưng mà cho dù thế nào đi nữa thì yêu cầu như vậy thật quá đáng. Nhà họ Vương này thật sự nghĩ bọn họ là gia tộc lớn mạnh duy nhất ở thành phố Lâm Giang sao?
“Bố, con biết hết rồi”, Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói.
“Nếu cậu đã biết thì mau nghĩ cách đi, tìm những người bạn của cậu, xem xem bọn họ có thể giúp được gì không? Nếu như thật sự không được thì mau đưa Tiểu Tịch và Tuyết Cầm rời khỏi thành phố Lâm Giang, đi càng xa càng tốt. Nhà họ Vương không dễ chọc đâu, cậu khiến cậu ba nhà họ thành ra như thế, bọn họ chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu”, Cố Vân Sơn vô cùng lo lắng nói.
“Bố cứ yên tâm, con đã chuẩn bị hết rồi. Nhà họ Vương đối phó người khác thì có thể nhưng đối phó với con thì không có cửa đâu. Nếu như bọn họ đã lạm dụng quyền thế để ra tay với Tuyết Cầm thì con sẽ không để bọn họ được chết dễ dàng”, Long Thiên Tiếu nói với giọng lạnh lùng.
“Cái này, tuy rằng tôi không biết cậu có bao nhiêu quan hệ bạn bè, nhưng tôi vẫn phải khuyên cậu nên cẩn thận, nhà họ Vương này không đơn giản”, Cố Vân Sơn lại nói.
“Người ngày mai phải quỳ gối xin lỗi không phải con mà là Vương Mộng Sinh. Ông ta không chỉ phải quỳ xuống xin lỗi, nếu ông ta không đồng ý làm những việc này thì nhà họ Vương cứ chờ bị tiêu diệt đi!”
Long Thiên Tiếu vô cùng tự tin nói. Cố Vân Sơn nghe thấy vậy thì trong lòng có chút kinh ngạc. Nhà họ Vương là gia tộc hàng đầu ở thành phố Lâm Giang, gây dựng ở thành phố Lâm Giang nhiều năm, có thể nói là thâm căn cố đế.
Muốn lật đổ một gia tộc nào có dễ dàng đến thế?
Tuy rằng lời Long Thiên Tiếu nói vô cùng đơn giản nhưng Cố Vân Sơn vẫn cảm thấy khó tin.
“Dù sao thì cậu hãy nghĩ xa hơn về tương lai, bây giờ không chỉ có mình cậu, còn có Tuyết Cầm, còn có con cái”, Cố Vân Sơn tiếp tục dặn dò.
“Bố cứ yên tâm ạ, trong lòng con tự có tính toán”, Long Thiên Tiếu nói.
“Được, cậu nói như vậy thì tôi yên tâm rồi, nếu thật sự không được thì cũng không cần cố gồng mình”.
Cố Vân Sơn dặn dò câu cuối cùng. Sau khi hai người tạm biệt, Long Thiên Tiếu liền cúp điện thoại. Cúp điện thoại xong, Long Thiên Tiếu nhìn thời gian, anh đặt đồng hồ báo thức sau đó đi vào phòng nghỉ, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giờ phút này Long Thiên Tiếu đang ngủ một cách yên lành thì bên ngoài thành phố Lâm Giang lại đang sôi sục như mạch nước ngầm đang cuộn trào.
Tin tức ông cụ nhà họ Vương yêu cầu Long Thiên Tiếu quỳ đã truyền đi khắp thành phố Lâm Giang. Lúc đầu mọi người không biết Long Thiên Tiếu là ai nhưng dần dần, mọi người thảo luận nhiều hơn và tất cả đều nhớ tới đám cưới chấn động toàn thành phố Lâm Giang cách đây 5 năm.
Nguyên một buổi chiểu, người con rể dẫn theo con gái cưới vợ lần hai vào năm năm trước chợt quay về trong kí ức của mọi người, trở thành câu chuyện cười cho mọi người trong lúc trà dư tửu hậu.
Tất cả mọi người đều mong mỏi đến quảng trường trung tâm vào trưa mai, đến lúc đó, người con rể vô dụng sẽ quỳ ở quảng trường trung tâm hay ông cụ nhà họ Vương sẽ treo cổ ở đó?
“Cố Tuyết Cầm, không xong rồi, chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Cố Tuyết Cầm đang làm việc ở trong phòng, Sở Uyển Tình hớt ha hớt hải chạy tới kêu to, theo sau cô ấy còn có một người, người đó chính là Lương Giai.
“Sao thế?”
Nhìn thấy Sở Uyển Tình hớt ha hớt hải chạy vào, Cố Tuyết Cầm nhướng mày và hỏi.
“Còn hỏi sao thế, xảy ra chuyện lớn như thế mà cậu vẫn còn có thể ngồi đây bình tĩnh như thế này à?”, Sở Uyển Tình sốt ruột nói.
“Tớ không bình tĩnh thì có thể thế nào?”
Cố Tuyết Cầm đứng dậy, đưa cho Sở Uyển Tình và Lương Giai ly nước.
“Chị Tuyết Cầm, tại sao anh chị lại trêu chọc vào nhà họ Vương thế? Tôi nghe nói cậu ba nhà họ Vương làm đủ chuyện xấu xa, kiêu ngạo độc đoán, ít có người ở thành phố Lâm Giang dám chọc đến anh ta”.
Lương Giai cũng có chút sốt ruột, hiện tại chuyện này lớn rồi, tuy rằng dưới sự khống chế của nhà họ Vương nên không lên báo nhưng thông qua nhiều kênh khác nhau, hầu như tất cả mọi người ở thành phố Lâm Giang đều biết ông cụ nhà họ Vương muốn Long Thiên Tiếu ngày mai đến quảng trường trung tâm thành phố Lâm Giang quỳ gối xin lỗi.
Hơn nữa, nhà họ Vương còn có một điều kiện quá đáng hơn, đó chính là bắt Long Thiên Tiếu đưa Cố Tuyết Cầm đến giường của Vương Như Lực, cũng chỉ có nhà họ Vương, một gia tộc vô cùng lớn mạnh mới có thể đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy.
Đây rõ ràng không phải là một trò đùa, bởi trước đó nhà họ Vương đã làm việc này rất nhiều lần.
“Nói ra thì dài dòng, tôi không muốn nói. Hai người muốn biết thì chi bằng đi hỏi Thiên Tiếu đi”, Cố Tuyết Cầm ngồi xuống, chậm rãi nói.
“Nhưng mà tớ nói này, Cố Tuyết Cầm, tại sao bây giờ cậu vẫn bình tĩnh như vậy, rốt cuộc là tại sao?”, Sở Uyển Tình vô cùng sốt ruột nói.
“Tớ không bình tĩnh thì có thể thế nào?”, Cố Tuyết Cầm có chút không nói nên lời.
“Không được, đi nào, cậu với chồng cậu bây giờ hãy rời khỏi thành phố Lâm Giang đi, đi càng xa càng tốt, không bao giờ quay lại nữa”.
Sở Uyển Tình nghe thấy những lời này thì nắm lấy tay Cố Tuyết Cầm, mạnh mẽ yêu cầu.
“Đúng đó chị Tuyết Cầm, bây giờ hãy đi đi, nếu như không đi thì thật sự không còn cơ hội nữa đâu”.
Lương Giai cũng gật đầu mạnh mẽ, nói thêm vào.
“Thiên Tiếu nói anh ấy có thể xử lý mọi việc, bảo tớ không cần lo lắng”.
Cố Tuyết Cầm vẫn rất lo lắng, bỏ tay của Sở Uyển Tình ra.
“Lời của anh ta mà cậu cũng tin à, tớ tin là chồng cậu thực sự có gì đó ngoài dự liệu của tớ. Nhưng bây giờ người đang đối đầu với các cậu là nhà họ Vương. Nhà họ Vương bao năm nay ở thành phố Lâm Giang đã bén rễ rất sâu, cho dù Long Thiên Tiếu có quen biết những nhân vật tầm cỡ thì những người đó lúc này chẳng lẽ dám ra mặt?”, Sở Uyển Tình tức giận nói.
“Đúng đó chị Tuyết Cầm, Uyển tình nói đúng. Nhà họ Vương là một trong ba đại gia tộc ở thành phố Lâm Giang, có tiền có quyền, không có gia tộc nào dám đắc tội với bọn họ”, Lương Giai nói tiếp.
“Hai người có thể đừng kích động như vậy được không?”
Cố Tuyết Cầm có chút bất lực, cố gắng trấn an hai người họ.
“Bọn tớ làm sao có thể không kích động? Bọn tớ không thể không có cậu, sau này đến ngày xuân hoa nở, tớ còn muốn cùng cậu ăn lẩu, cậu nhất định không thể bị lợi dụng, càng không để tên cặn bã như Vương Như Lực bôi nhọ”, Sở Uyển Tình vô cùng kích động nói.
“Tớ tin là anh ấy sẽ xử lý tốt mọi chuyện. Anh ấy nói với tớ, ngày mai người quỳ ở quảng trường trung tâm không phải anh ấy mà là ông cụ nhà họ Vương. Anh ấy nói nhà họ Vương sẽ vì chuyện này mà phải trả một cái giá đắt”, Cố Tuyết Cầm bình tĩnh lại, nói với giọng bình thản.
“Điên rồi, điên rồi, quả nhiên người phụ nữ đang yêu thì sẽ biến thành ngốc nghếch, lời như vậy mà cậu cũng tin?”
Sở Uyển Tình đi tới đi lui ở trong phòng làm việc, lo lắng đến mức giậm chân bình bịch.
“Tớ tin anh ấy, các cậu cũng phải tin tớ, tớ sẽ không có chuyện gì đâu”, Cố Tuyết Cầm nói với giọng điệu thản nhiên.
“Chị Tuyết Cầm, hai người thật sự nắm chắc phần thắng à? Quyết định có thể đối đầu với nhà họ Vương?”
Lương Giai có chút không chắc chắn nói. Bữa tiệc sinh nhật hôm đó, bọn họ thực sự lĩnh hội được thế nào là thế trận hùng mạnh, nhà giàu nhất thành phố Lâm Giang, còn có những nhân vật có máu mặt khác ở thành phố Lâm Giang, thậm chí những ông lớn ở các thành phố khác đều xuất hiện.
Chỉ là những người này thật sự sẽ ra tay giúp đỡ ở thời điểm khó khăn này sao? Trong lòng Lương Giai vẫn rất lo lắng.
“Tôi tin anh ấy”, Cố Tuyết Cầm vẫn chỉ nói một câu này.
“Anh ấy là chồng chị, chị tin anh ấy là điều đương nhiên. Chúng tôi không nên nhiều lời. Hai người lấy nhau nhiều năm rồi, cũng đã trải qua nhiều chuyện, tôi tin là lần này hai người cũng có thể vượt qua được”, Lương Giai im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
“Cố Tuyết Cầm à Cố Tuyết Cầm, đầu cậu có vấn đề rồi”, Sở Uyển Tình khóc không ra nước mắt nói.
“Được rồi, thật sự không có chuyện gì đâu, tớ có lòng tin đối với anh ấy”, Cố Tuyết Cầm bình thản nói.
“Được thôi được thôi, nếu cậu suy nghĩ thông suốt rồi thì hãy nói với bọn tớ, bọn tớ sẽ đưa cậu đi trong đêm”, Sở Uyển Tình nói.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì cảm thấy không biết nói gì, tiễn hai người bọn họ rời đi.
Sau khi Sở Uyển Tình và Lương Giai đi rồi, Cố Tuyết Cầm mở máy tính lên, nhìn những số liệu phức tạp trên máy tính, sắc mặt cô có chút vui mừng.
Các nhà đầu tư nhỏ lẻ và các nguồn vốn bí ẩn xuất hiện càng ngày càng nhiều trên thị trường, nhưng họ đều làm một việc giống nhau đó là thu mua số lượng lớn cổ phiếu của nhà họ Vương, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhà họ Vương có thể sẽ sớm nhận ra có điều bất thường.
Nhưng đợi đến khi bọn họ nhận ra điều bất thường thì tất cả đã muộn rồi, đến lúc đó thì làm cái gì cũng không có tác dụng nữa. Nhà họ Vương chỉ có thể trở thành con rối mặc cho người khác bài bố, đây chính là sức mạnh của đồng tiền, khi bạn sở hữu tiền đủ nhiều thì bạn có thể làm bất cứ điều gì trên thị trường.
Sau khi nhìn một lúc lâu, cô liền tắt máy tình rồi nhìn đồng hồ, cũng đến giờ tan làm rồi.
“Anh đến rồi, đợi em ở bên dưới”.
Cố Tuyết Cầm mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Long Thiên Tiếu, nghĩ đến chuyện tối qua, mặt Cố Tuyết Cầm đỏ lên, có một chút ngọt ngào ngượng ngùng nơi khóe miệng.
“Vậy anh đợi em một lát”.
Cố Tuyết Cầm trả lời tin nhắn, kèm theo cả cái icon vui vẻ.
“Ừm”, Long Thiên Tiếu gửi lại một tin.
Sau khi Long Thiên Tiếu nghỉ ngơi ở tập đoàn Long Đằng hơn một giờ thì đi đến tập đoàn Cố Thị, thực ra lúc anh đến còn cách thời gian Cố Tuyết Cầm tan làm một lúc.
Lúc này, điện thoại đổ chuông, là Long Vận Nhi gọi điện đến.
“Anh à?”, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Long Vận Nhi.
“Ừ, có việc gì thế?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Bên ngoài đang đồn ầm lên, Long Thiên Tiếu mà họ nói có phải anh không?”, Long Vận Nhi hỏi.
“Em nghĩ là ở thành phố Lâm Giang còn có Long Thiên Tiếu thứ hai?”, Lòng Thiên Tiếu cười và nói.
“Anh à, chuyện gì vậy? Anh làm sao mà lại đắc tội với người như vậy? Bố mẹ rất lo lắng, bảo em gọi điện cho anh, bọn họ đang ở bên cạnh”, Long Vận Nhi vô cùng lo lắng nói.
“Em mở loa ngoài lên đi, anh giải thích với bố mẹ”, Long Thiên Tiếu nói.
“Con à, có chuyện gì thế? Tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy? Tại sao con lại đi chọc vào người như vậy? Mẹ nghe nói nhà họ Vương gì đó là gia tộc lớn ở thành phố Lâm Giang, cậu ba nhà họ Vương đó càng không phải là người lương thiện gì, phải làm thế nào đây?”
Sau khi loa ngoài được mở lên liền truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Lý Bình.
Khó khăn lắm, con trai với trở về bên cạnh bà, sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy? Trong lòng Lý Bình cảm thấy khó chịu.
“Bà đừng ở đây than ngắn thở dài nữa, tên ác bá đó bắt nạt đến tận cửa rồi, lẽ nào Tiểu Tiếu không thể tùy ý bắt nạt người ta sao? Tiểu Tiếu, bố ủng hộ con, chuyện con làm là chuyện mà đàn ông nên làm. Nhưng bây giờ nhà họ Vương hùng mạnh, con nên dẫn vợ con con và em gái rời khỏi thành phố Lâm Giang, tạm lánh một thời gian. Còn ở thành phố Lâm Giang, có chuyện gì, để tên ác bá đó nhắm vào hai ông bà già này là được”.
Lúc này, Long Đức Phúc cũng nói.
“Nói đúng nói đúng, các con mau chóng rời khỏi thành phố Lâm Giang đi, đến nơi mà bọn họ không thể tìm được”.
Lý Bình vội vàng nói.
“Bố, mẹ, không sao. Hai người đừng lo lắng. Chuyện này, con có thể giải quyết ổn thỏa. Thành phố Lâm Giang, vẫn chưa có ai dám tùy ý động vào con. Ngày mai nhà họ Vương nhất định sẽ phải trả giá. Còn cậu ba nhà bọn họ, bây giờ đang nằm trong tay con, cậu ta đã mất nửa cái mạng rồi. Về phần nhà họ Vương, người của con đã bao vây nhà bọn họ, trước trưa mai, cho dù nhà họ Vương không bị tiêu diệt hoàn toàn, thì cũng phải mất hơn 90%”.
Nghe xong, Long Thiên Tiếu vội vàng an ủi.
“Con ơi, không nên thể hiện ra vẻ ta đây, sao con có thể đấu với nhà họ Vương chứ?”
Lý Bình lại nói.
“Mẹ, tin con, không sao đâu, bố mẹ không cần lo lắng”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nói.
“Cái này…”
Lý Bình nhất thời không biết phải nói gì.
“Được rồi, bà nó, Tiểu Tiếu nói được thì nhất định sẽ được, chúng ta cũng nên tin tưởng thằng bé”.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Long Đức Phúc.
“Bố nói đúng, nếu thật sự không thể chống lại nhà họ Vương, con cũng sẽ không chạy trốn. Chạy cũng không thoát, chạy đến đâu cũng sẽ bị tìm ra. Bây giờ con hoàn toàn không cần chạy, bố mẹ cứ yên tâm, không ai có thể làm hại vợ con và người thân của con”.
Long Thiên Tiếu lại nhắc lại.
“Tiểu Tiếu, con giải quyết chuyện của con đi, không cần quan tâm đến chỗ bố mẹ, không có chuyện gì, bố mẹ cúp máy trước đây”.
Long Đức Phúc nói.
“Vâng, bố, con đi đón Tiểu Tịch đây!”
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nói, sau khi dặn dò mấy câu, Long Đức Phúc liền cúp máy.
“Lão già chết tiệt này, ông cúp máy nhanh vậy làm gì?”
Lý Bình gõ vào vai Long Đức Phúc, có chút u oán nói.
“Không cúp thì có thể làm gì, nói với nó nhiều như vậy, chẳng những không giúp được gì mà còn gây áp lực cho nó, có hiểu không? Chúng ta không biết rất nhiều chuyện về đứa trẻ này, thằng bé bình tĩnh như vậy, nhất định có sự chắc chắn tuyệt đối”.
Long Đức Phúc khẽ cau mày, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng ông vẫn rất lo lắng.
“Ông nói cũng có lý, nhưng, lỡ may con nó gặp phải chuyện gì biết phải làm sao? Mấy năm nay, thằng bé cũng chẳng sung sướng gì. Tên ác bá đáng chết đó, sao lại nhắm vào con trai chúng ta chứ?”
Lý Bình có chút căm phẫn nói.
“Trên đời này, người có tiền không hẳn là kẻ xấu. Nhưng sẽ luôn tồn tại những người hám danh hám lợi, ỷ có tiền mà tác oai tác quái”.
Long Đức Phúc vẫn vô cùng lo lắng nói.
“Bố, mẹ, anh đã nói không sao rồi, vậy thì chắc chắn không sao, hai người đừng lo nữa, nghỉ ngơi cho tốt là được. Chuyện trong nhà, con cũng sẽ lo liệu giúp anh”.
Long Vận Nhi khuyên nhủ. Nghe thấy vậy, Lý Bình chỉ nắm tay Long Vận Nhi, đặt ở trong lòng bàn tay.
Dường như nắm tay con gái mình, trong lòng bà mới có thể yên tâm vậy.
Long Thiên Tiếu vừa cúp máy, Cố Tuyết Cầm đã đi xuống gõ cửa xe, thấy Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu mở cửa xe, Cố Tuyết Cầm liền ngồi vào.
“Cảm thấy tốt hơn chưa?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Cái gì mà tốt hơn chưa?”
Nghe xong, Cố Tuyết Cầm ngây người ra, nhất thời không hiểu ý, đợi sau khi hiểu được ý của anh, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên.
Cô là một người phụ nữ bảo thủ, đột nhiên được một người đàn ông quan tâm đến chuyện này, cô cảm thấy rất xấu hổ, mặt nóng bừng.
“Chính là tối qua…”
“Không được nói!”
Long Thiên Tiếu còn muốn nói tiếp lại bị Cố Tuyết Cầm cắt ngang, cô sợ nếu anh nói tiếp, cô sẽ không biết giấu mặt vào đâu.
“Vậy được rồi!”
Nghe thấy vậy. Long Thiên Tiếu chỉ nói.
“Tốt hơn nhiều rồi”.
Cố Tuyết Cầm khẽ cắn môi thì thầm. Nhưng mặt cô lại đỏ bừng lên.
Kết hôn 5 năm, bọn họ, một cặp vợ chồng trên danh nghĩa cuối cùng đã trở thành vợ chồng chính thức.
“Lần sau anh sẽ nhẹ chút”.
Long Thiên Tiếu thẳng thắn nói.
“Anh còn nói!”
Sắc mặt Cố Tuyết Cầm đã bớt đỏ hơn, nhưng sau khi nghe được câu này, cô lại tức giận đánh lên vai Long Thiên Tiếu, không vui nói.
“Được rồi, anh không nói nữa”.
Long Thiên Tiếu khởi động xe, đi về phía trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi.
Long Thiên Tiếu có chút bất ngờ, hôm nay đứng đợi ở cổng, không chỉ có Lương Tuyết Oánh mà còn có hai bà cháu cô bé mập.
Khi lái tới nơi, Long Thiên Tiếu liền xuống xe, Cố Tuyết Cầm cũng xuống theo.
“Bố, chị Tuyết Cầm”.
Long Tiểu Tịch hét lên, nghe xong, Cố Tuyết Cầm liền bước tới bế cô bé lên.
“Cô giáo Lương, cô vất vả rồi”.
Cố Tuyết Cầm cười nói. Long Thiên Tiếu cũng khẽ mỉm cười chào hỏi Lương Tuyết Oánh.
“Bà ơi, bà cũng chưa về à?”
Thấy cô bé mập và bà lão, Long Thiên Tiếu liền hỏi. Anh ngồi xổm xuống, nhéo nhéo má cô bé mập, cô bé mập lại mỉm cười vươn bàn tay nhỏ bé ra, muốn bắt tay với Long Thiên Tiếu.
Đây là cách chào mà cô bé mới học được, thấy thế, Long Thiên Tiếu cũng duỗi tay ra bắt tay với cô bé.
“Tiểu Tiếu à, cậu qua đây chút, bà có lời muốn nói với cậu”.
Bà lão nắm lấy tay Long Thiên Tiếu, đi qua một bên.
“Bà, có chuyện gì vậy?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Tôi nghe cô giáo Lương nói, cậu gặp phải rắc rối lớn, đối phương còn là con cháu nhà giàu, muốn hãm hại mọi người?”
Bà lão nắm lấy tay Long Thiên Tiếu, nhỏ giọng hỏi.
“Vâng, đúng là có chuyện như vậy”.
Nghe xong, Long Thiên Tiếu cũng cười nói. Anh không ngờ rằng, đến cả bà lão cũng biết chuyện này.
“Bà tin cậu không chủ động khiêu khích những người này. Đám người đáng chết đó, đang yên đang lành kiếm cớ gây chuyện, bắt nạt đàn ông ức hiếp phụ nữ. Bà biết cậu là một đứa trẻ tốt, bà thật sự không muốn thấy cậu xảy ra chuyện”.
Bà lão vô cùng lo lắng nói.
“Bà
Nghe được những lời này, trong lòng Long Thiên Tiếu có chút cảm động.
“Bà ơi, bà cứ yên tâm. Không sao, bọn họ không thể làm gì tôi cháu, cháu có thể xử lý những chuyện này”.
Long Thiên Tiếu nói với bà lão.
“Nhưng, tôi vẫn còn lo lắm. Trên đời này, người đáng chết không chết sớm, để lại tai họa ngàn năm”.
Bà lão khẽ cau mày, vô cùng lo lắng nói.
“Bà ơi, bà yên tâm, chúng ta về nhà thôi, cháu chở hai người một đoạn”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Tôi nghĩ cậu vẫn nên cân nhắc đề nghị của tôi, nếu thực sự không được, cứ đi theo đường bà chỉ”.
Bà lão nói tiếp.
“Được rồi, đến lúc đó thực sự không ổn, cháu sẽ làm theo lời bà nói”.
Long Thiên Tiếu cười nói, nghe thấy vậy, bà lão mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chào tạm biệt Lương Tuyết Oánh, Long Thiên Tiếu cho bà lão và cô bé mập đi nhờ một đoạn.
Sau khi đặt cô bé mập xuống, cô bé lại cúi đầu chào Long Thiên Tiếu, bày tỏ cảm ơn.
“Mặc dù đứa trẻ này không thể nói chuyện, nhưng nội tâm cô bé lương thiện và tốt bụng hơn rất nhiều người”.
Thấy bóng lưng rời đi của bà lão và cô bé mập, Cố Tuyết Cầm có chút xúc động nói.
“Vốn dĩ bà lão không có bất kì quan hệ huyết thống gì với cô bé, nhưng bà lão lại thu nhận và nuôi cô bé lớn, sự khó khăn trong đó, sợ rằng chỉ có bà lão biết. Bà lão thu nhận và nuôi dưỡng cô bé, điều này xuất phát từ lòng thương người, lương thiện của bà lão”.
Long Thiên Tiếu lặng lẽ nói, Cố Tuyết Cầm rất đồng tình với cách nói của anh.
Khoảng thời gian tiếp theo, đối với nhà họ Vương mà nói, rất khó chịu.
Chuyện trang viên nhà họ Vương bị bao vây đã khiến cho nhà bọn họ bị công kích nặng nề, đêm nay, Vương Mộng Sinh không tài nào ngủ được.
Ông ta đã tung hoành ngang dọc ở thành phố Lâm Giang mấy chục năm, chưa bao giờ nếm thử qua nỗi uất ức và một thân một mình như ngày hôm nay.
Cả thành phố Lâm Giang, thấy ông ta như thấy ôn thần vậy, trốn tránh rất xa.
Ông ta có linh cảm rằng, có một bàn tay đang thao túng một âm mưu to lớn, một âm mưu được sắp đặt riêng cho nhà họ Vương bọn họ, chỉ là từ đầu đến cuối ông ta không nhìn ra mà thôi, hoặc là nói từ đầu đến cuối ông ta không muốn nhìn thấu bộ mặt thật của kẻ thao túng đứng phía sau.
“Ông nội, cháu cảm thấy tình thế có chút không đúng”.
Lúc này, Vương Như Long nói với Vương Mộng Sinh.
“Cái gì không đúng?”
Vương Mộng Sinh hỏi.
“Hôm nay, cổ phiếu của nhà họ Vương chúng ta có biên độ tăng khá lớn, cháu cảm thấy không bình thường”.
Vương Như Long khẽ cau mày, nói.
“Có biên độ tăng không phải là chuyện tốt hả? Sao lại không bình thường?”
Vương Mộng Sinh hỏi.
“Trước khi đóng cửa, có một số tin đồn trên thị trường rằng ai đó đang mua cổ phiếu của chúng ta với số lượng lớn”.
Nghe thấy vậy, Vương Như Long liền giải thích.
“Cháu đang nói, có người muốn hạ bệ chúng ta?”
Vương Mộng Sinh hỏi.
“Có khả năng đó”.
Vương Như Long có chút không chắc chắn.
“Không thể nào. Nhà họ Vương không phải là bùn đất, muốn bán khống nhà chúng ta là chuyện rất khó. Cho dù là nhà họ Tần cũng không làm được, tuyệt đối không có khả năng”.
Vương Mộng Sinh quả quyết nói.
“Cháu cũng hy vọng là như vậy!”
Vương Như Long khẽ cau mày, có chút do dự nói.
Một đêm trôi qua rất nhanh, đêm nay Vương Mộng Sinh không ngủ, ông ta ngồi ở phòng khách, ngồi đến tận bình minh, trời sáng rồi, ông ta mới ngủ gật.
Được quản gia khuyên ngủ, ông ta lên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi chút.
“Ông chủ, cả đêm không ngủ cũng không phải là cách, ông phải nghỉ ngơi cho tốt, cả nhà họ Vương đều trông cậy vào ông đó”.
Quản gia khuyên nhủ, lúc này, Vương Mộng Sinh nằm trên giường, ông ta nhắm mắt lại, nhưng không phải đang ngủ mà là đang suy nghĩ.
“Theo dõi kĩ lưỡng chiều hướng của thị trường cổ phiếu, một khi có biến động gì, lập tức nói với tôi”.
Hồi lâu sau, Vương Mộng Sinh mới nói.
“Cậu cả cũng đang chú ý tới tình hình cổ phiếu!”
Quản gia đáp.
“Thằng bé chú ý là việc của thằng bé, các người chú ý là việc của các người”.
Vương Mộng Sinh nói.
“Ông chủ, ông cũng không cần bận tâm quá nhiều, tôi nghe cậu Như Long nói, hôm qua cổ phiếu các công ty niêm yết của chúng ta có biên độ tăng, đây là tin tốt!”
Quản gia trấn an.
“Nếu có người muốn bán khống nhà họ Vương, sẽ có rất nhiều tiền tràn vào thị trường thu mua lượng lớn cổ phiếu của nhà chúng ta. Thao tác như vậy, cũng có thể khiến cổ phiếu của chúng ta tăng lên trong một khoảng thời gian ngắn”.
Vương Mộng Sinh nhắm mắt lại, từ từ nói.
“Vậy được, ông chủ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ cẩn thận chú ý, tôi cũng sẽ kêu mấy người trong ngành để ý tới. Ông không cần nghĩ nhiều như vậy, cứ nghỉ ngơi thật tốt là được”.
Quản gia lại trấn an, nhưng lúc này, Vương Mộng Sinh không lên tiếng nữa, chắc đã ngủ rồi.
Sau khi xác định Vương Mộng Sinh đã ngủ, quản gia mới rời đi.
Sáng tinh mơ, trong công ty nhà họ Vương, Vương Như Long đã đến công ty từ rất sớm.
Mặc dù trang viên nhà họ Vương bị bao vây, nhưng đó là địa bàn của nhà họ Vương, bọn họ luôn có thể tìm được một số lối ra đặc biệt, nhà họ Vương đã hoạt động ở thành phố Lâm Giang nhiều năm, không thể không có đường lui.
“Tình hình thế nào?”
Trong một phòng làm việc rất lớn, Vương Như Long có chút lo lắng nói. Trong phòng làm việc này có rất nhiều máy tính, ai cũng đang chuyên tâm làm việc của mình.
“Cậu cả, quả thực có một dòng vốn có quy mô lớn chảy vào thị trường, hơn nữa, nó chủ yếu nhắm vào công ty của nhà họ Vương chúng ta”.
Một người phụ nữ ăn mặc đoan trang nói với Vương Như Long.
“Bắt đầu từ khi nào?”
Vương Như Long hỏi.
“Trước trưa hôm qua, bắt đầu có một dòng tiền đổ vào, sau đó ngày càng có nhiều tiền chảy vào, trực tiếp khiến cho cổ phiếu của chúng ta tăng mạnh”.
Người phụ nữ lại báo cáo.
“Con số là bao nhiêu?”
Vương Như Long hỏi.
“Ít nhất có quy mô hàng trăm tỷ tệ!”
Người phụ nữ đáp.
“Hàng trăm tỷ? Hàng trăm tỷ có thể mua trọn mấy nhà họ Vương, tại sao bây giờ các người mới phát hiện ra?”
Vương Như Long có chút phẫn nộ nói.
“Giá cổ phiếu tăng, đó là chuyện tốt. Quy mô của các doanh nghiệp dưới trướng nhà họ Vương rất lớn, thông thường mà nói, căn bản không ai có khả năng đánh lén chúng ta trên thị trường cổ phiếu”.
Nghe thấy vậy, người phụ nữ nhàn nhạt nói.
“Vậy hiện tại là sao?”
Vương Như Long hỏi.
“Cái này vẫn khó nói, phải theo dõi thêm mới có thể biết số tiền này có nhắm vào chúng ta hay không”.
Người phụ nữ lắc đầu nói.
“Theo dõi sát sao cho tôi, một khi có biến động nhỏ gì, lập tức báo cáo với tôi”.
Vương Như Long nói.
“Vâng, cậu cả”.
Người phụ nữ cung kính nói, nghe xong, Vương Như Long lại lo lắng không yên bước ra ngoài, anh ta luôn cảm thấy có một âm mưu to lớn đang giăng lưới, chực chờ con mồi nhà họ Vương.
Buổi sáng, Long Thiên Tiếu đã dậy, anh đang đánh răng.
Anh nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Viễn Lâm.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Vừa kết nối, Long Thiên Tiếu liền hỏi.
“Chuẩn bị xong rồi”.
Đầu dây bên kia, Tần Viễn Lâm nói.
“Vậy ra tay đi, cho nhà họ Vương một bất ngờ lớn”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, nói xong, anh liền cúp máy, ném điện thoại sang một bên, tiếp tục đánh răng.
Nhà họ Vương, trong một biệt uyển sang trọng.
Vương Mộng Sinh ngủ không được bao lâu thì tỉnh dậy. Ông ta cũng không mệt lắm, chỉ là giờ phút này căn bản không ngủ được. Sau khi rửa mặt, đám người dưới liền phục vụ ông ta ăn sáng. Lúc này, ông ta cầm một bát vi cá trên tay.
Tuy nhiên ông ta cũng không ăn bát vi cá này, ông ta chỉ dùng để súc miệng.
Đây là thói quen nhiều năm nay của ông ta, sáng nào cũng phải súc miệng bằng một bát vi cá trước khi ăn những thứ khác.
“Tình huống bên ngoài thế nào?”
Sau khi làm xong tất cả, Vương Mộng Sinh mới hỏi.
“Ông chủ, chuyện bên ngoài có thế hệ trẻ xử lý. Ông chủ cứ nghỉ ngơi cho tốt, đêm qua ông không ngủ được, nếu mệt rồi, bây giờ nên đi nghỉ ngơi”.
Nghe thấy vậy, quản gia liền khuyên giải.
“Mặc dù tôi đã lớn tuổi, nhưng khí lực cũng không tệ. Tình huống bên ngoài thế nào?”
Vương Mộng Sinh hỏi, mấy năm nay, chưa từng có ai dám bao vây trang viên nhà họ Vương, mặc dù đêm nay Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên không có hành động gì, nhưng vẫn mang đến cho ông ta cảm giác như ngồi trên đống lửa, bị nhìn trộm.
Như người ta đã nói, sao có thể để người khác ngủ ngon trên giường của mình, chính là đạo lý này.
“Người của bọn họ canh giữ ở bên ngoài cả đêm, cậu Như Long đã ra ngoài từ sớm, đến giải quyết chuyện công ty rồi. Mặc dù bọn họ bao vây, nhưng cũng không dám làm gì, chỉ có thể đứng nhìn”.
Quản gia nói.
“Bắc Thành, Đông Thành, nếu bọn họ đã dám quá đáng như vậy, nhất định phải trả giá”.
Vương Mộng Sinh vẫn vô cùng căm phẫn nói.
“Đó là chuyện đương nhiên, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ biết rằng, tôn nghiêm của nhà họ Vương chúng ta không thể mạo phạm”.
Quản gia bắt đầu a dua nịnh hót, chỉ là lông mày Vương Mộng Sinh vẫn cau chặt lại, lo lắng không thôi.
“Ông nội, ông nội!”
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến, nói xong, một bóng người vô cùng lo lắng bước vào.
“Xảy ra chuyện gì? Cháu hốt ha hốt hoảng làm gì?”
Thấy Vương Như Long đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa còn ở trong bộ dạng hoảng sợ, Vương Mộng Sinh khẽ cau mày, có chút không vui nói.
“Ông nội, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Vương Như Long thở không ra hơi nói, bởi vì anh ta đến quá gấp nên bây giờ nói chuyện có chút khó khăn. Thấy thế, quản gia vội vàng rót cho Vương Như Long một cốc nước, anh ta uống một hơi cạn sạch.
“Nói đi, xảy ra chuyện lớn gì?”
Thấy Vương Như Long đã bình tĩnh lại, Vương Mộng Sinh liền hỏi.
“Chiều qua, khoảng hàng trăm tỷ tệ đã đổ vào thị trường, các quỹ tiền này đều nhắm vào nhà họ Vương chúng ta, bọn họ đã bắt đầu mua một lượng lớn cổ phiếu của nhà họ Vương, khiến cho cổ phiếu của chúng ta tăng trong một khoảng thời gian ngắn”.
Vương Như Long lau miệng, có chút sốt ruột nói.
“Hàng trăm tỷ tệ? Nhắm vào nhà họ Vương? Ai có thể lấy ra nhiều tiền vốn lưu động như vậy? Còn có, các cháu làm ăn kiểu gì thế, biến động thị trường lớn như vậy, còn nhằm vào nhà họ Vương chúng ta, thế mà các cháu không phát hiện ra sao?”
Vừa nghe được lời này, Vương Mộng Sinh tức giận nói.
“Phương thức làm việc của bọn họ rất bí mật, về cơ bản, họ đều là những nhà đầu tư nhỏ lẻ tham gia vào thị trường, mua một lượng lớn cổ phiếu của chúng ta, nhìn qua, đây có vẻ là hành vi bình thường của thị trường. Nếu không có cuộc điều tra và sàng lọc ngày hôm nay, bọn cháu vẫn chưa phát hiện ra có một nhà tài trợ đứng đằng sau bọn họ”.
Vương Như Long lại nói.
“Giá cổ phiếu của các công ty niêm yết nhà họ Vương chúng ta bây giờ là bao nhiêu?”
Vương Mộng Sinh hỏi.
“Thị trường vẫn chưa mở cửa, trước khi đóng cửa ngày hôm qua, nhiều đơn vị cổ phiếu của chúng ta tăng cao. Sợ rằng đây là sự khởi sắc giả, cụ thể ra sao, vẫn cần theo dõi thêm”.
Vương Như Long nghiêm túc nói.
“Sắp mở phiên giao dịch rồi đó”.
Nghe thấy vậy, Vương Mộng Sinh nhìn đồng hồ, sau đó nói.
“Reng reng reng”.
Cũng vào đúng lúc này, điện thoại Vương Như Long vang lên. Anh ta nhìn vào, là cuộc gọi từ phía công ty nên anh ta cũng không ra ngoài mà trực tiếp bắt máy.
“Có chuyện gì?”
Vương Như Long hỏi.
“Cái gì? Sao có thể? Có phải các người nhầm không? Làm sao đột nhiên tỏa ra nhiều tiền như vậy?”
Vừa nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia, Vương Như Long cả kinh nói.
“Xảy ra chuyện gì?”
Vương Mộng Sinh cảm thấy không ổn, hỏi.
“Ông nội, tính đến nay, số tiền đổ vào thị trường đã lên đến 700 tỷ tệ. 700 tỷ, có thể mua trọn mấy nhà họ Vương chúng ta rồi, rốt cuộc bọn họ đang làm gì, rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy, có thể điều động một khoản tiền kinh khủng như thế?”
Vương Như Lực khó hiểu nói.
“Đến lúc này rồi, cháu còn không hiểu sao? Bọn họ đang muốn mua trọn nhà họ Vương chúng ta, đây là một âm mưu!”
Nghe thấy thế, Vương Mộng Sinh liền đứng dậy, nói.
“Vậy bây giờ phải làm thế nào hả ông?”
Vương Như Long mông lung nói.
“Hừ. Tính sai rồi!”
Vương Mộng Sinh vỗ đùi, đau đớn nói.
“Reng reng reng”.
Lúc này, điện thoại Vương Như Long lại vang lên, vẫn là phía công ty gọi đến, Vương Như Long không nói hai lời lập tức bắt máy.
“Cậu cả, không xong rồi. Hôm qua, một lượng lớn nhà đầu tư nhỏ lẻ mua cổ phần của chúng ta bắt đầu tập hợp lại, vốn do nhà họ Tần đứng đầu đã mua một lượng lớn cổ phiếu của chúng ta, bây giờ hàng chục công ty dưới trướng nhà họ Vương chúng ta đã thay thế cổ đông kiểm soát. Gần một phút trước, mỗi công ty đều nhận được đề xuất M&A từ các công ty khác, các công ty đề suất sát nhập và mua lại đều nắm giữ một lượng lớn cổ phần của công ty chúng ta. Hơn nữa, bên ngoài còn có tin đồn, nói cái gì mà cậu Như Lực đã gặp nạn, sáng nay ông cụ Vương bị tức đến nỗi nôn ra máu rồi hôn mê bất tỉnh”.
Đầu dây bên kia, truyền đến một giọng nói vô cùng hoảng hốt, nghe thấy vậy, tay Vương Như Long run cầm cập, điện thoại trong tay trực tiếp rơi xuống đất, cả người sửng sốt.
“Xảy ra chuyện gì, sao thế?”
Thấy bộ dạng của Vương Như Long, Vương Mộng Sinh liền hỏi.
“Ông nội, xảy ra chuyện lớn rồi, lần này thật sự xảy ra chuyện lớn rồi”.
Vương Như Long nói bằng vẻ mặt tái nhợt.
“Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Mộng Sinh cũng rất sốt ruột, vội vàng hỏi.
“Ngày hôm qua, một lượng lớn nhà đầu tư nhỏ lẻ mua cổ phần của chúng ta bắt đầu tập hợp lại, vốn do nhà họ Tần đứng đầu đã mua một lượng lớn cổ phiếu của chúng ta, bây giờ hàng chục công ty dưới trướng nhà họ Vương chúng ta đã thay thế cổ đông kiểm soát. Gần một phút trước, mỗi công ty đều nhận được đề xuất M&A đến từ các công ty khác, các công ty đề suất sát nhập và
Long Thiên Tiếu ung dung nói.
“Chống lại kiểu gì? Nhà họ Cố chúng tôi căn bản không phải là đối thủ của nhà họ Vương!”
Nghe được lời này, Cố Vân Hải không nhịn được lên tiếng nói chuyện.
“Chúng tôi hoàn toàn không có năng lực đấu tay đôi với nhà họ Vương”.
Bà cụ Cố cũng nói.
“Không thể phủ nhận, các người đều nói đúng, tuy nhiên, kể từ bây giờ, sẽ có rất một lượng vốn lớn đổ vào thị trường, tấn công các công ty niêm yết của nhà họ Vương, mua một lượng lớn cổ phiếu của các công ty nhà bọn họ. Trước trưa mai, lượng vốn sẽ hoàn toàn áp đảo các công ty niêm yết của nhà họ Vương. Đến lúc đó, nhà bọn họ sẽ trở thành miếng thịt mỡ béo bở. Nếu nhà họ Cố đầu tư phần lớn tài chính vào, đợi đến lúc phân chia miếng thịt này, tổng tài sản của nhà họ Cố có thể tăng ít nhất 30%”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.
“Sao có thể, muốn lật đổ nhà họ Vương, cho dù nhà họ Tần ra tay, cũng chưa chắc làm được. Cho dù có thể làm được, nhưng sau khi làm xong, nguy hiểm phải gánh chịu là rất lớn. Nếu thật sự giống như lời cậu nói, đánh úp thành công, chúng tôi quả thực có thể thu được lợi lớn, nhưng ngộ nhỡ thất bại thì sao?”
Bà cụ Cố có chút khó tin nói.
“Không chỉ có mỗi nhà họ Tần, sẽ không thất bại”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Có ý gì?”
Nghe xong, bà cụ Cố mở to mắt ra, không chỉ có mỗi nhà họ Tần là sao?
Muốn hạ bệ một gia tộc lớn như nhà họ Vương, ít nhất cần phải có một vài gia tộc lớn cùng nhau hợp sức, nếu không, căn bản không thể làm được.
“Bà có thể nhìn vào tình hình mua bán cổ phiếu của nhà họ Vương hiện tại”.
Long Thiên Tiếu tự tin nói.
“Mau đi xem”.
Bà cụ Cố vội vàng nói với quản gia ở bên cạnh, nghe xong, quản gia lập tức đi xuống.
“Bà nội, cổ phiếu của nhà họ Vương quả nhiên đã bị mua với số lượng lớn”.
Lúc này, có người hét lên.
“Nhiều quỹ vốn thần bí can thiệp, vô số nhà đầu tư bán lẻ đổ xô vào mua cổ phiếu nhà họ Vương”.
“Nhà họ Vương sắp bị đánh úp rồi”.
“Điên rồi, thật sự có người muốn nhân cơ hội này đánh sập nhà họ Vương”.
Đám con cháu nhà họ Cố phía dưới đều đang cầm điện thoại theo dõi diễn biến thị trường và các thông tin được công bố.
“Chuyện bắt đầu từ khi nào?”
Nghe được những lời này, bà cụ Cố lập tức đứng dậy, vô cùng kinh ngạc nói. Bà ta không ngờ rằng thật sự sẽ xảy ra chuyện như vậy, thật sự giống như lời Long Thiên Tiếu nói.
“Chính vào 30 phút trước, một lượng vốn lớn không rõ nguồn gốc đột nhiên xuất hiện trên thị trường, mua cổ phiếu nhà họ Vương”.
Lại có người đáp.
“Chuyện này là thế nào?”
Bà cụ Cố nhìn về phía Long Thiên Tiếu, hỏi.
“Các người không cần biết tại sao, có gia nhập hay không, các người tự mình quyết định. Nếu không có chuyện gì nữa, chúng tôi về trước đây, chúng tôi còn chưa ăn cơm”.
Long Thiên Tiếu nói với bà cụ Cố, nói xong, anh liền bước ra ngoài dưới ánh mắt của tất cả mọi người. Lúc này, mọi người trong nhà họ Cố đều sững sờ.
Sau khi Long Thiên Tiếu rời đi, đám người bắt đầu ghé tai thì thầm bàn bạc với nhau, bà cụ Cố lại đang do dự, chưa thể hạ quyết tâm, 30 phút trôi qua, cuối cùng quản gia cũng quay lại.
“Bà chủ. Chính vào 30 phút trước, một lượng vốn lớn đã đổ vào thị trường, tấn công tất cả các công ty niêm yết nhà họ Vương”.
Quản gia nói với bà cụ Cố.
“Có thể ước tính số vốn đổ vào thị trường không?”
Bà cụ Cố hỏi.
“Hiện tại vẫn đang tiếp tục gia tăng, theo phân tích của các chuyên gia tập đoàn chúng ta, số tiền tham gia vào vụ tấn công này ít nhất là hàng trăm tỷ, dự tính thận trọng, đến tối nay, có thể lên đến 700 tỷ. Hơn nữa, hiện tại dường như nhà họ Vương vẫn chưa phát hiện ra sự thay đổi của thị trường, nhà họ Cố chúng ta, nếu không phải ban nãy cậu Long nói, chúng ta cũng sẽ không chú ý đến chuyện này. Không nhìn không biết, nhìn rồi thật sự rất sốc”.
Quản gia lại báo cáo.
“700 tỷ?”
Nghe xong, bà cụ Cố vỗ lên tay cầm ghế, vô cùng kích động nói.
Nghe thấy vậy, đám người cũng cực kỳ kinh hãi.
“Điên rồi, sao đột nhiên xuất hiện nhiều tiền vậy, đời này tôi chưa từng thấy thao tác làm việc điên cuồng như vậy!”
“Nhà họ Vương cũng chỉ có mấy chục tỷ, nếu dùng 700 tỷ vốn tấn công bọn họ, có thể mua được mười mấy nhà họ Vương”.
“Nếu không có gì bất ngờ, lần này sợ rằng nhà họ Vương xong thật rồi”.
“Lớn bằng ngần này, tôi chưa từng thấy trận chiến nào lớn như vậy”.
“Bà nội, gia nhập đi, đây chắc chắn là một cuộc tàn sát. Nếu chúng ta ra tay muộn, sợ rằng không thu được gì”.
“Đúng, nhanh chóng ra tay đi, cơ hội ngàn năm có một!”
“Cầu xin bà nội ra tay, chống lại nhà họ Vương”.
Đám người nhất thời xì xào bán tán, tình thế cuối cùng là yêu cầu bà cụ Cố ra tay.
“Đây quả thực là một cơ hội tuyệt vời, truyền lệnh của tôi, dùng 80% số vốn của chúng ta mua cổ phiếu nhà họ Vương”.
Bà cụ Cố hít một hơi thật sâu, sau đó nói với đám người. Nghe thấy vậy, đám người cũng có động thái riêng, gia tộc gia nhập là một chuyện, với tư cách là nhà đầu tư bán lẻ, bọn họ cũng có thể tham gia vào, nắm chặt cơ hội lớn, cùng nhau lật đổ nhà họ Vương.
“Rốt cuộc ai đang làm chuyện này, ai có thể được mọi người hưởng ứng, huy động nhiều vốn cùng một lúc như vậy?”
Bà cụ Cố kinh ngạc nói.
“Trên thị trường, nhà họ Tần là lực lượng chính. Nhà họ Lục Đông Hải, nhà họ Đông Phương thành phố Thiên Nam, còn có gia tộc bí ẩn đến từ Đế Đô đều nhập cuộc. Những gia tộc này, gia tộc nào cũng là một sự tồn tại vô cùng kinh khủng”.
Quản gia đáp.
“Nhà họ Tần? Long Thiên Tiếu? Cố Tuyết Cầm?”
Nghe thấy vậy, bà cụ Cố khẽ cau mày, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Chuyện này do Long Thiên Tiếu làm? Sao có thể? Sao cậu ta lại có năng lực kinh khủng như vậy?”
Nghĩ đến đây, trong lòng bà cụ Cố cũng chấn động, nhưng lúc này không phải là lúc không làm gì, cần phải lập tức hành động. Dù sao cũng không thể bỏ lỡ cơ hội.
“Trên thị trường bắt đầu có động thái rồi”.
Cố Tuyết Cầm ngồi trên ghế lái phụ, cô nhìn vào điện thoại nói với Long Thiên Tiếu.
“Chắc nhà họ Vương sẽ không phát giác nhanh như vậy. Loại chuyện này, nếu quan tâm, vừa nhìn liền có thể thấy, nhưng nếu không quan tâm, sẽ chẳng thấy được gì. Đợi đến lúc thật sự phát hiện ra, bọn họ đã sắp sụp đổ rồi”.
Long Thiên Tiếu vừa lái xe vừa nói với Cố Tuyết Cầm.
“Quả thực là vậy”.
Cố Tuyết Cầm đáp.
“Ngày mai tỉnh dậy, có lẽ nhà họ Vương sẽ bùng nổ”.
Khóe miệng Long Thiên Tiếu khẽ nhếch lên, anh thản nhiên nói.
“Đâu chỉ là chấn động? Nếu như mọi thứ thuận lợi, ngay sáng ngày mai toàn bộ nhà họ Vương có thể mất đi hơn 80% tài sản”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy khẽ cười khổ.
“Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm nhé”, Long Thiên Tiếu cười cười nói.
“Vâng”, Cố Tuyết Cầm đáp.
Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, tất cả tin tức đã lan truyền khắp thành phố Lâm Giang. Hơn nữa dù là tin thật hay tin giả cũng đã gây nên cơn chấn động không nhỏ tại thành phố Lâm Giang.
“Mọi người đã nghe tin gì chưa? Nhà họ Vương chuẩn bị làm một chuyện chấn động đấy!”
“Họ Vương, là nhà họ Vương nào?”
“Còn nhà ai khác ở đây nữa, chính là một trong ba dòng họ danh giá nhất nhì ở thành phố Lâm Giang đó”.
Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm bước vào trong một nhà hàng, vừa mới ngồi xuống liền nghe được mấy lời bàn tán xung quanh. Những lời này truyền đến tai Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu, hai người họ không nhịn được mà liếc nhìn nhau.
“Chuyện gì mà lớn vậy, mau nói đi”.
Có tiếng người thúc giục.
“Nghe nói cậu ba nhà họ Vương nhắm trúng cô con gái nhà họ Cố, nhưng cô ấy sớm đã lấy chồng rồi, chồng chính là tên ở rể nhà họ Cố. Cậu ba nhà họ Vương nhìn trúng người đã có chồng, dĩ nhiên chồng người ta sẽ không vui vẻ gì rồi. Kết quả là anh chồng ở rể nhà họ Cố đó liền giam cậu ba nhà họ Vương lại”.
“Nhà Vương với nhà Cố, vỗn dĩ đã có chênh lệch lớn, lần này sợ rằng nhà họ Cố nguy rồi”.
“Còn không phải sao, đứa cháu mà ông Vương yêu quý nhất chính là cậu ba. Nghe nói cháu mình bị bắt, ông ta vô cùng tức giận, yêu cầu đối phương lập tức thả người, đồng thời trước ngày mai phải quỳ ở quảng trường trung tâm xin lỗi nhà họ Vương, còn phải dẫn vợ anh ta dâng đến tận giường cháu mình”.
Mọi người sôi nổi bàn luận, Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ bình thản tiếp tục lắng nghe. Xem ra, Vương Mộng Sinh vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì của Vương Như Lực, bằng không lúc này đã không ra sức đi loan tin như vậy.
“Tôi thấy, như thế cũng thật quá đáng. Cậu ba nhà họ Vương vì cướp vợ người khác mới bị bắt, còn muốn người ta quỳ xuống xin lỗi, rồi bắt dẫn vợ mang đi tặng, làm vậy thật sự hống hách quá rồi”.
“Hừm, thế đã là gì? Những chuyện như vậy, mấy năm nay nhà họ Vương làm còn không ít sao? Hơn nữa, lần này đối phương chỉ là một tên ở rể, nhà họ Vương lại càng không kiêng nể gì. Có tiền thì làm gì chẳng được, trên đời này có tiền chính là ông chủ”.
“Tôi còn nghe nói, anh con rể nhà họ Cố chính là người 5 năm trước dắt con gái đến nhà họ Cố ở rể, là tên vô dụng Long Thiên Tiếu đã kết hôn với đệ nhất mỹ nhân Lâm Giang đấy”.
Người rõ sự tình chậm rãi kể lại, bộ dạng vô cùng hào hứng.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy mấy lời này, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
“Lần này lại có kịch hay xem rồi, tên vô dụng kia chắc chỉ còn cách quỳ xuống xin lỗi, dẫn vợ mình đi tặng thôi”.
“Người anh em, anh nói vậy không đúng rồi. Anh con rể vô dụng nhà họ Cố nói rồi, anh ta không những không quỳ gối mà còn yêu cầu ông Vương quỳ xuống xin lỗi, còn tự mình chuẩn bị ba thước lụa trắng treo cổ tại quảng trường trung tâm thành phố Lâm Giang đấy”.
“Ôi trời, có chuyện đó sao?”
“Chứ còn gì, lần này chắc chắn có trò hay để xem. Tôi thấy nhà họ Cố sợ bị liên lụy nên lặn mất tăm rồi”.
Trong đám đông anh một câu tôi một lời, không khí vô cùng náo nhiệt.
Trên bàn ăn của Long Thiên Tiếu, rất nhanh thức ăn đã mang lên đầy đủ. Cố Tuyết Cầm lại không hề có tâm trạng ăn uống, cô luôn có cảm thấy kỳ lạ.
Năm năm qua, mọi người vẫn chưa quên đi nỗi nhục đến tận xương tủy của Long Thiên Tiếu. Thời gian năm năm, có lẽ đổi lại là ai cũng không thể chịu nổi!
“Ăn thôi”.
Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm, cô không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Long Thiên Tiếu, anh thật sự một chút cũng không để ý sao?
“Tiền tài danh vọng đều là vật ngoài thân, nếu đã như vậy thì tại sao phải để ý?”
Long Thiên Tiếu tựa hồ có thể nhìn ra tâm tư của Cố Tuyết Cầm, chỉ nhẹ nhàng nói, nói xong liền dùng đũa gắp đồ ăn cho cô.
“Người anh em, tôi lại không đồng ý với câu nói vừa rồi của anh. Tiền tài và danh vọng quả thật là vật ngoài thân nhưng không có những thứ đó người ta làm sao sống được?”
Chàng trai trẻ ngồi bàn bên cạnh, nghe được câu này của Long Thiên Tiếu, không hề đồng tình nói chen vào.
“Không có tiền thật sự không sổng nổi”.
Long Thiên Tiếu cũng chỉ cười cười đáp.
Trên đời này, có đến 99% sự việc có thể giải quyết bằng tiền, 1% còn lại thì phải cần rất nhiều tiền, Long Thiên Tiếu trước giờ chưa từng phủ nhận tầm quan trọng của đồng tiền.
“Thanh danh thấp kém quá cũng không được. Anh xem anh con rể nhà họ Cố, anh ta bây giờ liệu có ngóc đầu lên được không? Bị người khác cướp mất vợ còn phải quỳ xuống xin lỗi, như vậy thật sự quá nhục nhã mà!”
Chành trai trẻ nghe vậy lại có chút cảm khái nói.
“Điều này thì không chắc. Nếu như người phải quỳ xuống xin lỗi lại là ông già nhà họ Vương kia thì sao, mọi chuyện phải đợi đến trưa mai mới sáng tỏ được”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cười đáp.
“Chuyện này làm sao có thể chứ? Đây căn bản không phải là đối thủ tầm thường! Này anh, tôi nói cho anh nghe, đây không phải vấn đề ai sai ai đúng, mà là vấn đề ai mạnh hơn ai. Kẻ nào mạnh hơn thì kẻ ấy đúng”.
Chàng trai trẻ hào hứng nói.
“Tôi rất đồng tình với anh nhưng tôi vẫn cho rằng người treo cổ ở quảng trường sẽ là ông già nhà họ Vương”.
Long Thiên Tiếu gật đầu liền nói.
“Ầy, anh thật là, sao anh lại cứng đầu vậy, tôi đã nói đến nước này rồi anh vẫn không chịu hiểu”.
Chàng trai nghe Long Thiên Tiếu nói vậy không nói nên lời.
“Tôi đặt cược một tệ, cược ngày mai ông cụ Vương sẽ treo cổ tại quảng trường”.
Long Thiên Tiếu cười cười đáp.
“Nếu anh đã nói vậy, tôi cũng đặt cược một ngàn tệ, cược với một tệ của anh. Nếu như ngày mai người quỳ ở quảng trường là ông cụ Vương, tôi sẽ đưa anh một ngàn tệ, ngược lại anh đưa tôi một tệ”.
Chàng trai trẻ sau một hồi tranh luận với Long Thiên Tiếu, vô cùng kích động nói.
“Vậy xem như tôi được một bữa cơm rồi”.
Long Thiên Tiếu cười cười, một ngàn tệ, đủ cho hai người ăn một bữa cơm trưa no đủ.
“Khó nói lắm người anh em, nếu anh đã nói như vậy, tôi sẽ để một ngàn tệ ở đây, anh cũng để một tệ ở đây, để ông chủ nhà hàng giữ hộ, đến lúc đó anh với tôi ai thắng đến đây lấy tiền là được”.
Cậu trai vô vùng hào khí nói.
“Vậy cũng được. Tôi thêm một trăm tệ, cược với một ngàn tệ của anh, nếu không lại bất công với anh quá”.
Long Thiên Tiếu cười cười nói.
Đợi hai người ăn cơm xong, ông chủ nhà hàng mới đi đến, hai người họ giải thích rõ ràng chuyện cá cược với ông chủ, ông ta không những không phản đối trái lại còn bỏ tiền ra nhập cuộc.
Nhà họ Vương nếu đã truyền ra mấy lời ác độc như vậy, anh con rể nhà Cố chắc chắn toang rồi, đây là chuyện đương nhiên cả chàng trai trẻ và ông chủ đều nhận định như vậy.
“Này người anh
“Long Long Thiên Tiếu? Cùng tên với người con rể vô dụng nhà họ Cố sao!”
Tiểu Vương vừa nghe vậy, có chút khó khăn cất lời nhưng lúc này Long Thiên Tiếu đã đi xa rồi.
“Có lẽ chỉ là trùng tên thôi, dù sao anh ta cũng không thắng được 1 ngàn tệ đâu, haha!”
“Đương nhiên rồi, còn có người ngốc đến nỗi đi tin lời một tên vô dụng, cho rằng ông cụ Vương thật sự sẽ treo cổ ở quảng trường trung tâm thành phố sao”.
“Haha, mặc kệ anh ta, anh ta đem tiền tới cho cậu, cậu đáng lẽ nên vui mừng mới đúng? Một trăm tệ cũng là tiền mà”.
“Haha, thật có lý”.
Bạn bè cùng bàn với Tiểu Vương cũng hào hứng tranh luận, nói xong ăn uống linh đình, không khí vô cùng náo nhiệt.
Ăn xong bữa trưa, Long Thiên Tiếu đưa Cố Tuyết Cầm đến tập đoàn Cố Thị làm việc, còn anh thì đến tập đoàn Long Đằng.
Chiều nay ở thành phố Lâm Giang, tựa hồ rất yên bình nhưng thực chất sóng ngầm đang cuộn lên từng đợt.
Bên ngoài khuôn viên nhà họ Vương, nơi có khu biệt thự sang trọng, có tới hơn trăm chiếc xe sang trọng đủ loại đỗ gần đó, lúc này là 3 giờ 10 phút chiều, vỗn dĩ buổi chiều rất yên tĩnh nhưng giờ đây lại vô cùng náo nhiệt.
Một chiếc xe sang trọng đỗ lại, bàn chân đi giày da bóng loáng duỗi ra đặt xuống đất, chủ nhân của nó là một người đàn ông mặc đồ tây rất phong độ.
Hắn ta vừa bước xuống xe, lập tức có vô số đàn em xuất hiện tháp tùng.
“Đại ca, đây chính là khuôn viên nhà họ Vương, cả nhà họ hiện giờ đều ở bên trong”.
Một đàn em bước lên báo cáo.
“Tốt lắm, bố trí một chút, xung quanh đây tất cả đều phải sắp xếp người”.
Phương Thắng Thiên gật đầu, bộ dạng hài lòng nói.
Cũng đúng lúc này, một chiếc xe sang trọng khác đi tới, bước xuống từ ghế sau là một người to lớn, người mới đến không phải Lôi Hổ thì còn có thể là ai?
“Phương Thắng Thiên, anh đến đây làm gì?”
Lôi Hổ vừa nhìn thấy Phương Thắng Thiên liền hỏi.
“Mục đích giống anh thôi”.
Phương Thắng Thiên đáp.
“Mục đích giống nhau cái khỉ gì, anh không thể làm mấy việc mới mẻ hơn được à, tại sao lúc nào tôi làm cái gì là anh lại theo đuôi làm cái nấy vậy?”
Lôi Hổ rất không vừa lòng hỏi.
“Tôi làm việc của tôi, anh làm việc của anh, tôi đâu có gây trở ngại gì cho anh”.
Phương Thắng Thiên ngoài mặt không quan tâm liền lại.
“Vậy được, phía đông của bọn tôi, bên anh bao vây phía tây, khuôn viên nhà Vương cũng thật rộng lớn, đúng là người có tiền có khác. Đáng tiếc, sau trưa mai mọi thứ đều sẽ tiêu tan”.
Lôi Hổ vô cùng cảm khái nói. Nhìn biệt phủ rộng lớn được trang trí hào hoa trước mắt, trong lòng Lôi Hổ tràn đầy sự cảm khái.
Nhà Vương này động vào ai không động, lại đi chọc tới Long Thiên Tiếu khác nào tự tìm đường chết?
“Chúng ta qua phía tây”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy không đáp lại Lôi Hổ, chỉ nói với đàn em mình.
“Rõ, thưa đại ca”.
Đàn em bên cạnh Phương Thắng Thiên đáp, vô cùng nghe lời liền lập tức đi theo phân phó.
“Đại ca, tại sao phải nhường Lôi Hổ?”
Sau khi rời khỏi chỗ Lôi Hổ, tên đàn em đi bên cạnh Phương Thắng Thiên liền hỏi.
“Mấy chuyện này, có gì đáng để tranh giành? Họ Vương sụp đổ rồi chúng ta nhất định sẽ được chia phần, bây giờ cái quan trọng cần bảo vệ chính là phần lợi ích được chia tới tay”.
Phương Thắng Thiên vừa đi vừa giải thích.
“Đại ca nói rất đúng, vẫn là có đại ca suy nghĩ sâu xa”.
Đàn em Phương Thắng Thiên nịnh hót nói.
“Anh, chúng ta đến trước mà sao lại phải sang phía tây?”
Lúc này, Phương Cận đi tới, băn khoăn hỏi.
“Không cần thiết phải tranh giành đông hay tây, chúng ta đến đây mục đích là vì tiền. Vậy cứ qua phía tây cũng chẳng khác gì mấy”.
Phương Thắng Thiên tiếp tục nói, trong lòng hắn ta hiểu rõ, Bắc Thành với Đông Thành, từ trước đến nay mặc dù không xảy ra đại chiến nhưng rốt cuộc vẫn là đối thủ cạnh tranh một sống một còn.
“Anh!”
Phương Cận lại nói.
“Được rồi, chú đi làm việc đi, bảo Vương Mộng Sinh đến đây gặp anh”.
Phương Thắng Thiên lãnh đạm ra lệnh.
“Vâng”, Phương Cận vâng lời, lập tức đi thực hiện nhiệm vụ.
Trong biệt thự xa hoa nhà họ Vương.
“Ông cụ Vương, ông cụ Vương không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Quản gia chạy vào, vô cùng hoảng sợ.
“Chuyện gì? Hoảng sợ như vậy làm gì?"
Vương Mộng Sinh thấy vậy liền hỏi.
“Ông cụ Vương, bên ngoài có rất nhiều người, bọn họ đều nói là người của Bắc Thành, người cầm đầu họ là Phương Thắng Thiên nói muốn gặp ông. Bọn họ bây giờ đã bao vây xung quanh biệt thự này rồi”.
Quản gia sợ hãi nói.
“Phương Thắng Thiên đáng chết, chỉ dựa vào Bắc Thành cũng dám bao vây biệt thự của nhà họ Vương tôi”.
Ông cụ Vương nghe xong liền nổi cơn thịnh nộ.
“Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bên ngoài lại nhiều người như vậy?”
Vương Dương cũng vừa đến, hơn nữa những người vừa đến không chỉ có mình Vương Dương, còn có những người khác nữa, nhà họ Vương ở thành phố Lâm Giang vô cùng lớn, nhân khẩu cùng đến hàng trăm hàng nghìn người nhưng không phải tất cả đều sống trong khuôn viên nhà họ Vương.
Nhưng những người sống trong khu biệt thự trước giờ cũng không ít, hơn nữa đều là những người giữ trọng trách quan trọng ở nhà họ Vương.
“Hoảng cái gì cùng tôi ra xem thử, tôi cũng muốn xem Phương Thắng Thiên muốn làm cái gì?”
Vương Mộng Sinh quát lớn. Nói xong liền đi trước dẫn đầu, đằng sau ông ta còn có một đám người nhà Vương.
Tại cửa tây của biệt thự, đàn em của Phương Thắng Thiên đang cung kính châm cho hắn ta một điếu xì gà, hắn ta hít một hơi cảm giác vô cùng hưởng thụ.
Hắn ta không có sở thích nào khác ngoài sở thích hút xì gà, xì gà càng đắt tiền càng cho hắn cảm giác ưu việt.
“Phương Thắng Thiên, lâu ngày không gặp, không ngờ cậu lại đi làm chó săn cho người khác”.
Vương Mộng Sinh dẫn theo đám người, chậm rãi bước đến. Đương nhiên Phương Thắng Thiên cũng không kém cạnh. Dù sao cũng đã dẫn theo người tới thì ít nhiều cũng phải dẫn tới hơn ngàn người, hoàn toàn có thể vây kín biệt thự nhà họ Vương lại.
“Thành phố Lâm Giang ai mà không biết nguyên tắc làm việc của Phương Thắng Thiên tôi, ai trả nhiều tiền hơn, tôi sẽ làm chó săn cho người đó”.
Lời này của ông cụ Vương hoàn toàn không tác động gì đến Phương Thắng Thiên được, chỉ có không biết xấu hổ mới tồn tại được ở trong xã hội này, còn việc làm chó săn hay không làm chó săn cũng chẳng có gì to tát.
“Có phải nếu như tôi trả cho cậu nhiều tiền hơn, cậu cũng sẽ tình nguyện làm chó săn cho tôi không?”
Vương Mộng Sinh hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên rồi. Nếu như ông Vương đưa cho tôi 80% gia sản nhà họ Vương, tôi lập tức trở thành chó săn cho nhà họ Vương ông”.
Phương Thắng Thiên cười nhạo đáp.
“Cậu mơ mộng hão huyền, chỉ dựa vào cậu mà dám đòi độc chiếm nhà họ Vương tôi sao?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy chỉ thẳng vào Phương Thăng Thiên và nói.
“Có thêm tôi thì sao? Lão già, ông không nể mặt mũi Lôi Hổ tôi à, người bên tôi kêu ông ra cửa đông, ông lại chạy sang cửa tây như vậy là có ý gì? Không coi mặt mũi Lôi Hổ tôi ra gì nữa hả?”
Lôi Hổ đằng sau dẫn theo người tới, có chút phẫn nộ nói.
“Lôi Hổ, người Đông Thành các cậu đến góp vui sao?”
Nhìn thấy Lôi Hổ, mí mắt Vương Mộng Sinh giật giật.
“Nhà họ Vương các người sắp lụi tàn rồi, Đông Thành chỗ tôi cũng muốn được chia phần”.
Lôi Hổ nhìn quanh biệt thự sang trọng một lượt, vô cùng hào hứng đáp. Thật là một nơi tráng lệ, đáng tiếc ngày mai phải thay tên đổi chủ rồi.
Còn nhà họ Vương rồi cũng sẽ trở thành lịch sử thôi.
“Vớ vẩn, chỉ dựa vào Bắc Thành và Đông Thành của các cậu mà cũng đòi chiếm được nhà họ Vương tôi sao?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy lại lớn tiếng quát. Bây giờ ông ta cũng xem như đã hiểu rồi, cũng không biết từ lúc nào Đông Thành và Bắc Thành đã cá mè một lưới, cấu kết với nhau làm việc xấu.
Lúc này, Vương Mộng Sinh đã bắt đầu có chút do dự, Long Thiên Tiếu này rốt cuộc là ai? Đông Thành và Bắc Thành cấu kết với nhau có liên quan gì đến Long Thiên Tiếu hay không?
“Ông cụ Vương, sợ là ông nghĩ quá nhiều rồi. Chỉ dựa vào chúng tôi thì đương nhiên là không chiếm được nhà họ Vương nhưng dựa vào thủ đoạn phi thường của anh Long, có lẽ không chỉ có mình chúng tôi ra tay với nhà họ Vương của ông đâu! Ông cụ Vương hỏi tôi đang làm chó săn cho ai phải không, bây giờ tôi có thể nói cho ông biết, tôi chỉ là một trong những con chó săn của anh Long thôi”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy, bày ra vẻ mặt giễu cợt nói. Nếu Long Thiên Tiếu thật sự có thể trực tiếp lấy được nhà họ Vương, thì lợi ích mà bọn họ có được sẽ vô cùng to lớn.
Trong cuộc tranh chấp với Lôi Hổ, hắn ta đã mất đi một phần lớn quyền cai quản Phường 13 Bắc Thành, nhưng nếu so sánh lợi ích với nhà họ Vương trước mặt thì những lợi ích đó chẳng đáng là gì.
“Phương Thắng Thiên, cậu tưởng rằng nhà họ Vương chúng tôi không điều tra được gì sao? Tên Long Thiên Tiếu kia chỉ là một thằng ở rể vô dụng nhà họ Cố, cậu ta dựa vào đâu để ra lệnh cho mấy người?”
Vương Mộng Sinh nghe xong, cảm thấy vô cùng khó hiểu liền nói. Câu nói này vừa có ý khách sáo, lại có ý muốn châm ngòi li gián.
Chỉ là câu nói có ý tứ rõ ràng như vậy, Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên làm sao có thể không hiểu được?
“Ông Vương, ông nói như vậy thì ông quá ngây thơ rồi. Ông mặc kệ anh ấy dựa vào đâu đi! Anh Long đã nói, trước trưa mai ông phải treo cổ chết ở quảng trường trung tâm thành phố Lâm Giang. Người của tôi đã chuẩn bị xong cáng cho ông rồi, ông chỉ cần tự chuẩn bị ba thước lụa trắng treo cổ mình lên đó là có thể đi về cõi Tây phương cực lạc”.
Lôi Hổ thô bạo nói.
“Ông cụ Vương, tôi vẫn nên khuyên ông một câu kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nếu ông thành thật xin lỗi anh Long, nói không chừng còn có thể giữ lại một mạng cho cháu trai ông, cũng giữ lại một mạng cho ông đấy. Như ông bây giờ thật là đang tự rước khổ vào thân”.
Phương Thắng Thiên có lòng tốt khuyên nhủ.
“Tôi phải làm gì không đến lượt các cậu dạy dỗ. Mặc kệ các cậu ba hoa chích chòe cái gì, tên vô dụng kia chẳng qua chỉ là một con rối trên sân khấu để các cậu muốn làm gì thì làm thôi. Còn về kẻ đầu sỏ đứng sau các cậu, tôi sớm muộn gì cũng bắt được hắn ta”.
Vương Mộng Sinh nghe vậy vô cùng khinh thường nói.
“Nghĩ thế đi nếu điều ấy làm ông vui”.
Lôi Hổ nghe xong nhún nhún vai, vẻ mặt sao cũng được. Ông già này đúng là lẩm cẩm rồi, càng được sống lại càng muốn chết.
“Những điều cần nói tôi cũng đã nói xong, chúng tôi ở đây chỉ cần anh Long ra lệnh một tiếng, chúng tôi sẽ ra tay với nhà họ Vương các ông. Thời gian còn lại, ông cụ Vương muốn dùng thủ đoạn gì thì dùng thủ đoạn đó chúng tôi luôn nghênh đón”.
Phương Thắng Thiên cũng cười cười nói.
“Được lắm, nếu các cậu cứ một mực không chịu giác ngộ thế này thì tôi sẽ cho các cậu phải trả giá đắt. Các cậu đợi đấy cho tôi”.
Vương Mộng Sinh nghe xong, phất tay áo một cái, dẫn theo một đám người rời đi.
“Người đâu, gọi điện thoại cho phía Tây Thành”.
Sau khi trở về biệt thự xa hoa, Vương Mộng Sinh vội vàng nói. Người bên cạnh ông ta lúc này đi đến lấy điện thoại gọi cho phía Tây Thành.
“Ông Vương, không biết ông gọi tôi có chuyện gì không?”
Đầu dây phía bên kia truyền đến một giọng nói hơi khàn khàn, giọng nói này dễ khiến cho người nghe có một cảm giác không mấy thoải mái.
“Phong Cẩu, bây giờ có một vụ làm ăn, cậu có dám làm không?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy, hỏi.
“Vụ làm ăn gì vậy?”
Phong Cẩu nghe vậy liền hỏi.
“Tin tức của các cậu đúng thật là không nhanh nhạy mà, Bắc Thành với Đông Thành đang xảy ra chuyện gì lẽ nào các cậu không nhận được một chút tin tức nào sao?”
Vương Mộng Sinh hơi khinh thường nói.
“Vụ làm ăn mà ông nói chính là muốn tôi đối đầu với Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ hả?”
Phong Cẩu nghe xong, như nhìn ra điều gì đó liền nói.
“Chỉ cần khiến bọn chúng cút khỏi địa bàn của tôi là được”.
Vương Mộng Sinh nói.
“Thế thì chẳng là đối đầu với bọn họ còn gì”.
Phong Cẩu ra vẻ đã hiểu rõ.
“Cậu thấy sao, vụ làm ăn này cậu có nhận không?”
Vương Mộng Sinh hỏi.
“Không làm. Vụ làm ăn phải trả giá bằng cả tính mạng thì ai làm? Bắc Thành vốn đã mạnh sẵn rồi cho dù chỉ có mình Bắc Thành, Tây Thành của tôi cũng không phải là đối thủ của họ. Giờ lại còn thêm cả Đông Thành chúng tôi càng không phải là đối thủ của họ. Vẫn mong ông cụ Vương tự cầu nguyện cho chính mình đi”.
Giọng nói khàn khàn ở đầu bên kia điện thoại cất lên vô cùng dứt khoát.
“Phong Cẩu, sự quyết đoán trong hành sự của cậu như vậy, chẳng trách cậu ở thành phố Lâm Giang chỉ có thể đứng thứ hai, ngàn năm cũng chỉ đứng thứ hai thôi”.
Vương Mộng Sinh nghe thấy câu này có chút chán nản mà nói.
“Đứng thứ hai thì thứ hai, thứ hai cũng có gì không ổn à? Tôi biết thằng cháu trai phá hoại của ông, ông già rồi vẫn nên tự cầu nguyện cho chính mình đi, đừng tự nhúng tay vào”.
Phong Cẩu tỏ vẻ sao cũng được, giọng điệu lạnh nhạt nói.
“Cậu!”
Vương Mộng Sinh nghe vậy, vô cùng tức giận.
“Được rồi, tôi có chút việc. Ông cụ Vương, nếu ông có gặp chuyện gì bất trắc thì chúng ta chỉ có thể hẹn kiếp sau gặp lại thôi. Tạm biệt nhé!”
Đầu điện thoại bên kia, Phong Cẩu dùng giọng điệu kỳ dị nói, nói xong liền cúp máy.
“Bịch!”
Trong lòng Vương Mộng Sinh tức đến bốc hỏa, trực tiếp ném điện thoại xuống đất.
“Liên hệ với nhà họ Lăng và nhà Thượng Quan cho tôi, tôi thỉnh cầu bọn họ giúp đỡ. Cùng là ba dòng họ lớn, nếu như hôm nay Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên dám ra tay ngoan độc với chúng ta, thì ngày mai bọn chúng cũng sẽ phải đối mặt với nhà họ Lăng và nhà Thượng Quan, môi hở răng lạnh, hi vọng nhà họ Lăng và nhà Thượng Quan có thể hiểu được đạo lý này”.
Trong ánh mắt Vương Mộng Sinh vẫn còn mang theo một tia hi vọng, nói với quản gia bên cạnh.
“Reng reng reng!”
Cũng đúng lúc này, một chiếc điện thoại khác đổ chuông. Quản gia nghe thấy vậy, vội vàng qua đó nghe máy.
“Xin chào, cho hỏi là ai vậy?”
“Được được được, tôi sẽ lập tức nói với ông chủ”.
Sau khi quản gia nghe điện thoại, ông ta gật đầu liên tục nói.
“Ai gọi vậy?”
Vương Mộng Sinh hỏi.
“Là nhà họ Tần gọi điện thoại tới, bảo muốn nói vài câu với ông chủ”.
Người quản gia nghe thấy liền trả lời.
“Đưa cho tôi”.
Vương Mộng Sinh nói, nói xong liền nghe điện thoại.
“Ông em Tần, giờ này chú gọi đến có chuyện gì sao?”
Vương Mộng Sinh hỏi, lời nói có phần đơn giản mà cọc cằn.
“Ông cụ Vương đừng có xưng anh gọi em như thế, tôi với ông không thân thiết đến vậy đâu”.
Đầu điện thoại bên kia, truyền đến giọng nói của Tần Viễn Lâm.
“Ông có ý gì?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy, có chút bất ngờ hỏi.
Thành phố Lâm Giang có ba gia tộc lớn và một gia tộc rất lớn, bốn gia tộc đứng đầu này chung sống với nhau vẫn tương đối hòa hợp, đặc biệt là nhà họ Tần, mặc dù là một gia tộc lớn nhất ở thành phố Lâm Giang, tuy vậy trước nay làm việc vẫn luôn rất khiêm tốn, đối xử với mọi người cũng rất lịch sự.
Nhưng mà bây giờ, Tần Viễn Lâm nói câu này là có ý gì?
“Ý tôi chính là không muốn liên quan gì đến ông nữa. Tôi gọi điện tới chỉ là muốn nói với ông Vương một tiếng thôi, trước đây thằng cháu trai nhà ông ở thành phố Lâm Giang hoành hành ngang ngược, đúng thật không ai dám nói gì, nhưng mà bây giờ cậu ta đã đi vào con đường chết rồi”.
Giọng điệu Tần Viễn Lâm lạnh lùng nói, nhà họ Vương cũng thật sự xui xẻo, nếu như không có một thằng cháu phá hoại như vậy, nhà họ Vương cũng sẽ không dính tới chuyện lớn thế này.
“Đường chết? Đường chết cái gì? Lời này của ông có ý gì? Nhà họ Vương chúng tôi đã ở thành phố Lâm Giang gần trăm năm nay, ai có thể bức chết nhà họ Vương tôi”.
Vương Mộng Sinh nghe vậy vô cùng bất mãn nói.
“Theo thường lệ quả thực sẽ không chết nhưng sở dĩ nhà họ Vương chết là do chính các người tự tìm đường chết thôi. Ngay cả người phụ nữ của cậu Long cũng dám động vào, cái mạng quèn của Vương Như Lực đã không giữ được rồi, vả lại ông còn dung túng bao che thì đến cái mạng nhỏ của ông cũng không giữ được luôn. Cuối cùng còn liên lụy cả nhà họ Vương”.
Tần Viễn Lâm vô cùng bình tĩnh nói.
“Mẹ nó, cậu ta không phải chỉ là một tên ở rể thôi sao, một tên vô dụng ăn bám nhà vợ. Cậu ta chẳng qua chỉ là con rối để Bắc Thành và Đông Thành đối phó với chúng tôi thôi, chủ nhân thực sự đứng sau là ai?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy, căm phẫn nói.
“Cứ nghĩ thế nếu điều ấy làm ông vui!”
Tần Viễn Lâm nghe vậy cũng phải cạn lời.
“Cho nên ông gọi điện thoại qua đây là vì cái gì?”
Vương Mộng Sinh lại hỏi.
“Muốn cảnh cáo ông, ông tốt nhất nên làm theo những gì cậu Long nói, đến quảng trường trung tâm thành phố quỳ xuống xin lỗi, chỉ cần thái độ của ông thành khẩn cậu Long có lẽ sẽ tha cho hành vi của ông, giữ lại cái mạng nhỏ cho ông”.
Tần Viễn Lâm nghe vậy vô cùng tức giận nói.
“Tôi khinh, cái này không có khả năng! Vương Mộng Sinh tôi cho dù chết cũng chết ở đây, từ trên tháp Lâm Giang nhảy xuống cũng sẽ không quỳ xuống xin lỗi đâu”.
Vương Mộng Sinh vô cùng cương quyết nói.
“Vậy ông đi chết đi! Tôi đã nói đến nước này rồi ông còn khăng khăng như vậy thì đừng có trách chúng tôi ra tay vô tình”.
Ngữ khí của Tần Viễn Lâm lạnh như băng nói.
“Tần Viễn Lâm, ngay cả nhà họ Tần của ông cũng?”
Nghe được lời này của Tần Viễn Lâm, Vương Mộng Sinh hoàn toàn sững sờ.
“Cậu Long có ơn với nhà họ Tần chúng tôi, nhà họ Tần đương nhiên cũng nghe theo sự sai bảo của cậu Long”.
Tần Viễn Lâm nghe thấy vậy lại buông một câu, sau đó cúp điện thoại.
“Cái này”.
Vương Mộng Sinh nghe vậy trong lúc nhất thời không biết nói gì, đợi đến lúc ông ta muốn nói gì đó thì đã quá muộn bởi Tần Viễn Lâm đã cúp máy rồi.
“Bụp!”
Vương Mộng Sinh sững sờ một lúc sau đó lại cầm điện thoại trong tay ném xuống dưới đất vỡ tan tành.
“Bố, hiện giờ phải làm sao đây, Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ thực sự muốn ra tay với chúng ta sao?”
Lúc này, Vương Dương đi đến, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt hỏi.
“Ông nội, cháu đã sớm nói rồi, Long Thiên Tiếu không đơn giản đâu. Cháu đã bảo Như Lực đừng trêu chọc anh ta, nó lại không tin!”
Vương Như Long nhăn mặt nhíu mày, có chút sầu não nói. Bây giờ anh vô cùng hận chính mình, sớm biết vậy đã không nghe lời ông nội, không để Như Lực ra ngoài thì đã không có chuyện gì rồi.
Vương Như Lực à Vương Như Lực, mày bản tính khó đổi, tự chôn chính mình còn muốn lôi cả nhà họ Vương cùng chôn theo! Cảm xúc trong lòng Vương Như Long ngổn ngang trăm mối.
“Hiện giờ nói cái này còn có tác dụng gì nữa?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy liền lớn giọng quát.
“Bố nếu giờ đến xin lỗi cậu Long có lẽ vẫn còn kịp!”
Vương Dương lúc này đã không thể bình tĩnh được nữa vì vậy mở miệng nói.
“Mẹ kiếp, nhà họ Vương tôi phải đi xin lỗi tên vô dụng kia sao, không có chuyện đó đâu. Nhà họ Cố cùng lắm chỉ là gia tộc hạng ba, Long Thiên Tiếu là người của gia tộc hạng ba như nhà họ Cố cũng muốn Vương Mộng Sinh tôi đi xin lỗi cậu ta à, nằm mơ đi!”
Vương Mộng Sinh nghe thấy lời này của Vương Dương lập tức hét lên.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Vẻ mặt Vương Dương vẫn sầu thảm như cũ rồi nói. Ông ta sống hơn nửa đời người vẫn chưa từng thấy có ai dám bao vây nhà họ Vương như bây giờ.
“Gọi điện thoại đến nhà họ Lăng và nhà Thượng Quan cho tôi!”
Lúc này, Vương Mộng Sinh lại nói. Quản gia nghe vậy lại cầm một chiếc điện thoại qua rồi kết nối cuộc gọi.
“Ông chủ, điện thoại đã kết nối xong rồi”.
Quản gia lại nói, nói xong liền đưa điện thoại cho Vương Mộng Sinh.
“Chào ông Lăng!”
Sau khi kết nối điện thoại, Vương Mộng Sinh liền chào hỏi.
“Ông Vương tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ở đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói.
“Ông Lăng, nhà họ Vương tôi lúc này gặp phải chút chuyện khó khăn, chỉ có ông anh ra tay mới có thể cứu được nhà họ Vương đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng này thôi!”
Vương Mộng Sinh lại nói.
“Ông nói gì vậy?”
Đầu dây điện thoại bên kia, truyền đến giọng nói ngỡ ngàng.
“Tôi nói nhà họ Vương chúng tôi bây giờ cần ông Lăng giúp đỡ”.
Vương Mộng Sinh lại vô cùng kiên nhẫn nói, hết cách thì hiện tại chỉ có thể cầu cứu người khác, chỉ có thể ăn nói khép lép như vậy.
“Ông nói cái gì? Hả? Chuyện gì vậy? Alo, alo, alo? Tôi không nghe thấy gì, mẹ kiếp tín hiệu kém quá, tút tút tút!”
Ở đầu dây bên kia, vẫn truyền đến giọng nói như lúc đầu.
“Ông Lăng, tôi nói là”.
Vương Mộng sinh còn muốn nói gì đó, nhưng đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh tút tút tút, tín hiệu điện thoại bị cắt đứt.
Lúc này Vương Mộng Sinh cảm nhận được sự sỉ nhục sâu sắc, không muốn giúp thì cứ nói thẳng, còn bày đặt tín hiệu không tốt, bây giờ là thời đại nào rồi, còn có chuyện tín hiệu kém sao?
“Bụp!”
Vương Mộng Sinh nắm lấy ống tai nghe, trong lòng càng thêm giận dữ liền ném điện thoại xuống đất, điện thoại lại vỡ nát vụn.
“Cái kia, ông chủ cũng kết nối với nhà Thượng Quan xong rồi, ông có muốn nghe máy không?”
Quản gia nhìn thấy tình huống này, có chút sợ hãi nói với Vương Mộng Sinh.
“Nghe, sao lại không?”
Vương Mộng Sinh cố gắng bình ổn lại tinh thần, sau đó nói với quản gia, sau một hồi ông ta lại cầm điện thoại lên.
“Ông Thượng Quan, dạo gần đây thế nào rồi?”
Tuy giờ phút này, tâm tình của ông ta có chút suy sụp nhưng Vương Mộng Sinh vẫn cố tỏ ra bình thản.
“Ông anh có chuyện gì sao?”
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói.
“Chắc hẳn chuyện nhà họ Vương chúng tôi ông Thượng Quan cũng đã nghe nói rồi, tôi muốn”.
“Chờ một chút”.
Vương Mộng Sinh muốn nói gì đó nhưng lại bị đối phương ngắt lời.
“Ông Thượng Quan có chuyện gì sao?”
Vương Mộng Sinh lại hỏi.
“Buổi sáng tôi ăn uống linh tinh nên bị tiêu chảy, tôi vào nhà vệ sinh một lát rồi tôi gọi lại cho ông sau”.
Nói xong, ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút khổ sở, chỉ có điều giọng nói này nghe cũng quá giả trân rồi!
Nói xong câu đó, đối phương liền cúp điện thoại.
“Bụp!”
Vương Mộng Sinh lại ném điện thoại xuống đất, điện thoại trong nháy mắt lại vỡ nát vụn.
“Lũ tráo trở, đúng là lũ tráo trở, một đám tiểu nhân vô sỉ”.
Vương Mộng Sinh lại lớn tiếng mắng, nghe thấy những lời này, Vương Dương và Vương Như Long lại càng thêm hoảng hốt, cũng không biết xảy ra chuyện gì, ở thành phố Lâm Giang bỗng chốc ai cũng thành người xa lạ với họ.
“Bố, bây giờ phải làm sao đây?”
Vương Dương lại hỏi.
“Làm sao đây, làm sao đây, anh chỉ biết hỏi làm sao thôi à? Trừ bỏ hỏi phải làm sao anh còn không biết làm gì à, vô dụng!”
Vương Mộng Sinh tức giận đến thở không ra hơi, Vương Dương nghe vậy lại xấu hổ cúi thấp đầu.
“Thật sự không được thì chỉ có thể sử dụng một cách cuối cùng thôi”.
Vương Mộng
Sau khi đưa Cố Tuyết Cầm đến tập đoàn Cố Thị, Long Thiên Tiếu quay về tập đoàn Long Đằng, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau, sau khi anh quay về tập đoàn Long Đằng thì điện thoại cứ đổ chuông không ngừng.
Dù sao thì hành động lần này tương đối lớn, các gia tộc và tập đoàn tham gia vô cùng nhiều, vì vậy có rất nhiều việc cần anh xử lý.
“Buzz buzz buzz”.
Lúc này, điện thoại lại đổ chuông, là Lâm Hi gọi tới.
“Có việc gì thế?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Anh cả, gia tộc ở Đế Đô đó đã đồng ý không ra tay nữa rồi”, Lâm Hi nói với giọng lãnh đạm.
“Rất tốt”.
Long Thiên Thiếu nghe thấy vậy thì vô cùng hài lòng, nếu như gia tộc ở Đế Đô nhúng tay vào thì sự việc sẽ có chút phiền phức.
“Nhưng nhà họ Vương là quân cờ mà bọn họ đã nuôi dưỡng nhiều năm ở thành phố Lâm Giang. Tôi thấy ngoài miệng thì bọn họ nói không ra tay nhưng khó tránh được trong lòng ghi hận”, Lâm Hi lại nói với giọng thản nhiên.
“Thế thì cũng là chuyện của sau này, chẳng ai nói trước được chuyện sau này, bọn họ nếu không chịu mở to mắt ra thì bọn họ sẽ phải trả giá”, Long Thiên Tiếu nói chắc nịch.
“Anh cả nói đúng”, Lâm Hi cung kính nói.
“Tình hình thị trường chứng khoán bây giờ như thế nào?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Một lượng vốn khổng lồ đã đổ vào thị trường và bắt đầu mua vào với số lượng lớn, nhưng bây giờ nhà họ Vương dường như vẫn chưa phát hiện ra. Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên đã bao vây chặt chẽ nhà riêng của nhà họ Vương, bọn họ bây giờ đang sứt đầu mẻ trán, có vẻ như không có tâm tư để ý đến xu hướng của thị trường”.
Lâm Hi nói một cách mạch lạc, cô ấy vốn không giỏi về thị trường chứng khoán nhưng bởi vì nhà họ Lâm cũng có vốn đầu tư nên mới bỏ công sức ra tìm hiểu.
Trước đó, cô ấy thậm chí còn tìm đến những người có chuyên môn trong gia đình để học hỏi.
“Rất tốt, sáng ngày mai tỉnh dậy, có lẽ sáng ngày mai sẽ phát hiện ra sự bất thường”, Long Thiên Tiếu nói.
“Số vốn rót vào thị trường lần này rất lớn, thậm chí đủ để tác động đến xu hướng của toàn bộ thị trường, một nhà họ Vương bé nhỏ thì không thể thay đổi được gì”, Lâm Hi gật đầu và nói.
“Ừm, không có việc gì nữa thì tôi cúp đây, tôi vẫn còn một số việc khác”, Long Thiên Tiếu nói.
Hai người chào hỏi rồi Long Thiên Tiếu cúp điện thoại, nhưng sau khi cúp điện thoại, lập tức lại nhận được một cuộc gọi khác.
“Anh Long phải không?”, đây là giọng nói của Đông Phương Tuyết.
“Cô Đông Phương tìm tôi có việc gì thế?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Anh Long, tất cả các tài sản mà tôi có thể kiểm soát được ở bên tôi đều được đem đi đầu tư hết rồi, còn phía gia đình tôi, bọn họ cho rằng tình hình chưa rõ ràng, chỉ muốn đầu tư một phần, cách làm việc tương đối bảo thủ. Tôi đã cố gắng hết sức để thuyết phục họ nhưng những người lớn trong nhà cho rằng chuyện này có chút mạo hiểm, cần phải theo dõi thêm”, Đông Phương Tuyết nói một thôi một hồi.
“Tôi thật sự rất cảm ơn cô, như thế đã đủ rồi, với số vốn rót vào thị trường bây giờ đã đủ để lật đổ nhà họ Vương rồi”, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì nói một tiếng cảm ơn.
“Anh Long nói gì thế, tôi trước giờ luôn ngưỡng mộ tài hoa của anh Long, dù là phương diện nào thì tôi vẫn luôn vô cùng tin tưởng anh Long”, Đông Phương Tuyết cười và nói.
Sau khi Long Thiên Tiếu hàn huyên mấy câu với Đông Phương Tuyết thì cúp máy.
Trong phòng làm việc của mình, anh ngả lưng trên ghế, bộ dạng vô cùng thư thái, chỉ là không để anh thư thái được lâu, điện thoại lại đổ chuông, lần này là Cố Vân Sơn gọi đến.
“Có việc gì vậy bố?”
“Thiên Tiếu à, xảy ra chuyện lớn rồi”, Cố Vân Sơn lo lắng nói.
“Chuyện gì lớn ạ?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Nhà họ Vương truyền lời đến, bảo cậu trưa ngày mai phải quỳ ở quảng trường trung tâm xin lỗi nhà họ Vương, còn muốn, còn muốn…”
Cố Vân Sơn nói đến đây thì có chút khó mở miệng. Nhà họ Vương này ra yêu cầu như vậy chẳng qua chỉ là muốn sỉ nhục Long Thiên Tiếu. Nhưng mà cho dù thế nào đi nữa thì yêu cầu như vậy thật quá đáng. Nhà họ Vương này thật sự nghĩ bọn họ là gia tộc lớn mạnh duy nhất ở thành phố Lâm Giang sao?
“Bố, con biết hết rồi”, Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói.
“Nếu cậu đã biết thì mau nghĩ cách đi, tìm những người bạn của cậu, xem xem bọn họ có thể giúp được gì không? Nếu như thật sự không được thì mau đưa Tiểu Tịch và Tuyết Cầm rời khỏi thành phố Lâm Giang, đi càng xa càng tốt. Nhà họ Vương không dễ chọc đâu, cậu khiến cậu ba nhà họ thành ra như thế, bọn họ chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu”, Cố Vân Sơn vô cùng lo lắng nói.
“Bố cứ yên tâm, con đã chuẩn bị hết rồi. Nhà họ Vương đối phó người khác thì có thể nhưng đối phó với con thì không có cửa đâu. Nếu như bọn họ đã lạm dụng quyền thế để ra tay với Tuyết Cầm thì con sẽ không để bọn họ được chết dễ dàng”, Long Thiên Tiếu nói với giọng lạnh lùng.
“Cái này, tuy rằng tôi không biết cậu có bao nhiêu quan hệ bạn bè, nhưng tôi vẫn phải khuyên cậu nên cẩn thận, nhà họ Vương này không đơn giản”, Cố Vân Sơn lại nói.
“Người ngày mai phải quỳ gối xin lỗi không phải con mà là Vương Mộng Sinh. Ông ta không chỉ phải quỳ xuống xin lỗi, nếu ông ta không đồng ý làm những việc này thì nhà họ Vương cứ chờ bị tiêu diệt đi!”
Long Thiên Tiếu vô cùng tự tin nói. Cố Vân Sơn nghe thấy vậy thì trong lòng có chút kinh ngạc. Nhà họ Vương là gia tộc hàng đầu ở thành phố Lâm Giang, gây dựng ở thành phố Lâm Giang nhiều năm, có thể nói là thâm căn cố đế.
Muốn lật đổ một gia tộc nào có dễ dàng đến thế?
Tuy rằng lời Long Thiên Tiếu nói vô cùng đơn giản nhưng Cố Vân Sơn vẫn cảm thấy khó tin.
“Dù sao thì cậu hãy nghĩ xa hơn về tương lai, bây giờ không chỉ có mình cậu, còn có Tuyết Cầm, còn có con cái”, Cố Vân Sơn tiếp tục dặn dò.
“Bố cứ yên tâm ạ, trong lòng con tự có tính toán”, Long Thiên Tiếu nói.
“Được, cậu nói như vậy thì tôi yên tâm rồi, nếu thật sự không được thì cũng không cần cố gồng mình”.
Cố Vân Sơn dặn dò câu cuối cùng. Sau khi hai người tạm biệt, Long Thiên Tiếu liền cúp điện thoại. Cúp điện thoại xong, Long Thiên Tiếu nhìn thời gian, anh đặt đồng hồ báo thức sau đó đi vào phòng nghỉ, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giờ phút này Long Thiên Tiếu đang ngủ một cách yên lành thì bên ngoài thành phố Lâm Giang lại đang sôi sục như mạch nước ngầm đang cuộn trào.
Tin tức ông cụ nhà họ Vương yêu cầu Long Thiên Tiếu quỳ đã truyền đi khắp thành phố Lâm Giang. Lúc đầu mọi người không biết Long Thiên Tiếu là ai nhưng dần dần, mọi người thảo luận nhiều hơn và tất cả đều nhớ tới đám cưới chấn động toàn thành phố Lâm Giang cách đây 5 năm.
Nguyên một buổi chiểu, người con rể dẫn theo con gái cưới vợ lần hai vào năm năm trước chợt quay về trong kí ức của mọi người, trở thành câu chuyện cười cho mọi người trong lúc trà dư tửu hậu.
Tất cả mọi người đều mong mỏi đến quảng trường trung tâm vào trưa mai, đến lúc đó, người con rể vô dụng sẽ quỳ ở quảng trường trung tâm hay ông cụ nhà họ Vương sẽ treo cổ ở đó?
“Cố Tuyết Cầm, không xong rồi, chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Cố Tuyết Cầm đang làm việc ở trong phòng, Sở Uyển Tình hớt ha hớt hải chạy tới kêu to, theo sau cô ấy còn có một người, người đó chính là Lương Giai.
“Sao thế?”
Nhìn thấy Sở Uyển Tình hớt ha hớt hải chạy vào, Cố Tuyết Cầm nhướng mày và hỏi.
“Còn hỏi sao thế, xảy ra chuyện lớn như thế mà cậu vẫn còn có thể ngồi đây bình tĩnh như thế này à?”, Sở Uyển Tình sốt ruột nói.
“Tớ không bình tĩnh thì có thể thế nào?”
Cố Tuyết Cầm đứng dậy, đưa cho Sở Uyển Tình và Lương Giai ly nước.
“Chị Tuyết Cầm, tại sao anh chị lại trêu chọc vào nhà họ Vương thế? Tôi nghe nói cậu ba nhà họ Vương làm đủ chuyện xấu xa, kiêu ngạo độc đoán, ít có người ở thành phố Lâm Giang dám chọc đến anh ta”.
Lương Giai cũng có chút sốt ruột, hiện tại chuyện này lớn rồi, tuy rằng dưới sự khống chế của nhà họ Vương nên không lên báo nhưng thông qua nhiều kênh khác nhau, hầu như tất cả mọi người ở thành phố Lâm Giang đều biết ông cụ nhà họ Vương muốn Long Thiên Tiếu ngày mai đến quảng trường trung tâm thành phố Lâm Giang quỳ gối xin lỗi.
Hơn nữa, nhà họ Vương còn có một điều kiện quá đáng hơn, đó chính là bắt Long Thiên Tiếu đưa Cố Tuyết Cầm đến giường của Vương Như Lực, cũng chỉ có nhà họ Vương, một gia tộc vô cùng lớn mạnh mới có thể đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy.
Đây rõ ràng không phải là một trò đùa, bởi trước đó nhà họ Vương đã làm việc này rất nhiều lần.
“Nói ra thì dài dòng, tôi không muốn nói. Hai người muốn biết thì chi bằng đi hỏi Thiên Tiếu đi”, Cố Tuyết Cầm ngồi xuống, chậm rãi nói.
“Nhưng mà tớ nói này, Cố Tuyết Cầm, tại sao bây giờ cậu vẫn bình tĩnh như vậy, rốt cuộc là tại sao?”, Sở Uyển Tình vô cùng sốt ruột nói.
“Tớ không bình tĩnh thì có thể thế nào?”, Cố Tuyết Cầm có chút không nói nên lời.
“Không được, đi nào, cậu với chồng cậu bây giờ hãy rời khỏi thành phố Lâm Giang đi, đi càng xa càng tốt, không bao giờ quay lại nữa”.
Sở Uyển Tình nghe thấy những lời này thì nắm lấy tay Cố Tuyết Cầm, mạnh mẽ yêu cầu.
“Đúng đó chị Tuyết Cầm, bây giờ hãy đi đi, nếu như không đi thì thật sự không còn cơ hội nữa đâu”.
Lương Giai cũng gật đầu mạnh mẽ, nói thêm vào.
“Thiên Tiếu nói anh ấy có thể xử lý mọi việc, bảo tớ không cần lo lắng”.
Cố Tuyết Cầm vẫn rất lo lắng, bỏ tay của Sở Uyển Tình ra.
“Lời của anh ta mà cậu cũng tin à, tớ tin là chồng cậu thực sự có gì đó ngoài dự liệu của tớ. Nhưng bây giờ người đang đối đầu với các cậu là nhà họ Vương. Nhà họ Vương bao năm nay ở thành phố Lâm Giang đã bén rễ rất sâu, cho dù Long Thiên Tiếu có quen biết những nhân vật tầm cỡ thì những người đó lúc này chẳng lẽ dám ra mặt?”, Sở Uyển Tình tức giận nói.
“Đúng đó chị Tuyết Cầm, Uyển tình nói đúng. Nhà họ Vương là một trong ba đại gia tộc ở thành phố Lâm Giang, có tiền có quyền, không có gia tộc nào dám đắc tội với bọn họ”, Lương Giai nói tiếp.
“Hai người có thể đừng kích động như vậy được không?”
Cố Tuyết Cầm có chút bất lực, cố gắng trấn an hai người họ.
“Bọn tớ làm sao có thể không kích động? Bọn tớ không thể không có cậu, sau này đến ngày xuân hoa nở, tớ còn muốn cùng cậu ăn lẩu, cậu nhất định không thể bị lợi dụng, càng không để tên cặn bã như Vương Như Lực bôi nhọ”, Sở Uyển Tình vô cùng kích động nói.
“Tớ tin là anh ấy sẽ xử lý tốt mọi chuyện. Anh ấy nói với tớ, ngày mai người quỳ ở quảng trường trung tâm không phải anh ấy mà là ông cụ nhà họ Vương. Anh ấy nói nhà họ Vương sẽ vì chuyện này mà phải trả một cái giá đắt”, Cố Tuyết Cầm bình tĩnh lại, nói với giọng bình thản.
“Điên rồi, điên rồi, quả nhiên người phụ nữ đang yêu thì sẽ biến thành ngốc nghếch, lời như vậy mà cậu cũng tin?”
Sở Uyển Tình đi tới đi lui ở trong phòng làm việc, lo lắng đến mức giậm chân bình bịch.
“Tớ tin anh ấy, các cậu cũng phải tin tớ, tớ sẽ không có chuyện gì đâu”, Cố Tuyết Cầm nói với giọng điệu thản nhiên.
“Chị Tuyết Cầm, hai người thật sự nắm chắc phần thắng à? Quyết định có thể đối đầu với nhà họ Vương?”
Lương Giai có chút không chắc chắn nói. Bữa tiệc sinh nhật hôm đó, bọn họ thực sự lĩnh hội được thế nào là thế trận hùng mạnh, nhà giàu nhất thành phố Lâm Giang, còn có những nhân vật có máu mặt khác ở thành phố Lâm Giang, thậm chí những ông lớn ở các thành phố khác đều xuất hiện.
Chỉ là những người này thật sự sẽ ra tay giúp đỡ ở thời điểm khó khăn này sao? Trong lòng Lương Giai vẫn rất lo lắng.
“Tôi tin anh ấy”, Cố Tuyết Cầm vẫn chỉ nói một câu này.
“Anh ấy là chồng chị, chị tin anh ấy là điều đương nhiên. Chúng tôi không nên nhiều lời. Hai người lấy nhau nhiều năm rồi, cũng đã trải qua nhiều chuyện, tôi tin là lần này hai người cũng có thể vượt qua được”, Lương Giai im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
“Cố Tuyết Cầm à Cố Tuyết Cầm, đầu cậu có vấn đề rồi”, Sở Uyển Tình khóc không ra nước mắt nói.
“Được rồi, thật sự không có chuyện gì đâu, tớ có lòng tin đối với anh ấy”, Cố Tuyết Cầm bình thản nói.
“Được thôi được thôi, nếu cậu suy nghĩ thông suốt rồi thì hãy nói với bọn tớ, bọn tớ sẽ đưa cậu đi trong đêm”, Sở Uyển Tình nói.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì cảm thấy không biết nói gì, tiễn hai người bọn họ rời đi.
Sau khi Sở Uyển Tình và Lương Giai đi rồi, Cố Tuyết Cầm mở máy tính lên, nhìn những số liệu phức tạp trên máy tính, sắc mặt cô có chút vui mừng.
Các nhà đầu tư nhỏ lẻ và các nguồn vốn bí ẩn xuất hiện càng ngày càng nhiều trên thị trường, nhưng họ đều làm một việc giống nhau đó là thu mua số lượng lớn cổ phiếu của nhà họ Vương, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhà họ Vương có thể sẽ sớm nhận ra có điều bất thường.
Nhưng đợi đến khi bọn họ nhận ra điều bất thường thì tất cả đã muộn rồi, đến lúc đó thì làm cái gì cũng không có tác dụng nữa. Nhà họ Vương chỉ có thể trở thành con rối mặc cho người khác bài bố, đây chính là sức mạnh của đồng tiền, khi bạn sở hữu tiền đủ nhiều thì bạn có thể làm bất cứ điều gì trên thị trường.
Sau khi nhìn một lúc lâu, cô liền tắt máy tình rồi nhìn đồng hồ, cũng đến giờ tan làm rồi.
“Anh đến rồi, đợi em ở bên dưới”.
Cố Tuyết Cầm mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Long Thiên Tiếu, nghĩ đến chuyện tối qua, mặt Cố Tuyết Cầm đỏ lên, có một chút ngọt ngào ngượng ngùng nơi khóe miệng.
“Vậy anh đợi em một lát”.
Cố Tuyết Cầm trả lời tin nhắn, kèm theo cả cái icon vui vẻ.
“Ừm”, Long Thiên Tiếu gửi lại một tin.
Sau khi Long Thiên Tiếu nghỉ ngơi ở tập đoàn Long Đằng hơn một giờ thì đi đến tập đoàn Cố Thị, thực ra lúc anh đến còn cách thời gian Cố Tuyết Cầm tan làm một lúc.
Lúc này, điện thoại đổ chuông, là Long Vận Nhi gọi điện đến.
“Anh à?”, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Long Vận Nhi.
“Ừ, có việc gì thế?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Bên ngoài đang đồn ầm lên, Long Thiên Tiếu mà họ nói có phải anh không?”, Long Vận Nhi hỏi.
“Em nghĩ là ở thành phố Lâm Giang còn có Long Thiên Tiếu thứ hai?”, Lòng Thiên Tiếu cười và nói.
“Anh à, chuyện gì vậy? Anh làm sao mà lại đắc tội với người như vậy? Bố mẹ rất lo lắng, bảo em gọi điện cho anh, bọn họ đang ở bên cạnh”, Long Vận Nhi vô cùng lo lắng nói.
“Em mở loa ngoài lên đi, anh giải thích với bố mẹ”, Long Thiên Tiếu nói.
“Con à, có chuyện gì thế? Tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy? Tại sao con lại đi chọc vào người như vậy? Mẹ nghe nói nhà họ Vương gì đó là gia tộc lớn ở thành phố Lâm Giang, cậu ba nhà họ Vương đó càng không phải là người lương thiện gì, phải làm thế nào đây?”
Sau khi loa ngoài được mở lên liền truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Lý Bình.
Khó khăn lắm, con trai với trở về bên cạnh bà, sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy? Trong lòng Lý Bình cảm thấy khó chịu.
“Bà đừng ở đây than ngắn thở dài nữa, tên ác bá đó bắt nạt đến tận cửa rồi, lẽ nào Tiểu Tiếu không thể tùy ý bắt nạt người ta sao? Tiểu Tiếu, bố ủng hộ con, chuyện con làm là chuyện mà đàn ông nên làm. Nhưng bây giờ nhà họ Vương hùng mạnh, con nên dẫn vợ con con và em gái rời khỏi thành phố Lâm Giang, tạm lánh một thời gian. Còn ở thành phố Lâm Giang, có chuyện gì, để tên ác bá đó nhắm vào hai ông bà già này là được”.
Lúc này, Long Đức Phúc cũng nói.
“Nói đúng nói đúng, các con mau chóng rời khỏi thành phố Lâm Giang đi, đến nơi mà bọn họ không thể tìm được”.
Lý Bình vội vàng nói.
“Bố, mẹ, không sao. Hai người đừng lo lắng. Chuyện này, con có thể giải quyết ổn thỏa. Thành phố Lâm Giang, vẫn chưa có ai dám tùy ý động vào con. Ngày mai nhà họ Vương nhất định sẽ phải trả giá. Còn cậu ba nhà bọn họ, bây giờ đang nằm trong tay con, cậu ta đã mất nửa cái mạng rồi. Về phần nhà họ Vương, người của con đã bao vây nhà bọn họ, trước trưa mai, cho dù nhà họ Vương không bị tiêu diệt hoàn toàn, thì cũng phải mất hơn 90%”.
Nghe xong, Long Thiên Tiếu vội vàng an ủi.
“Con ơi, không nên thể hiện ra vẻ ta đây, sao con có thể đấu với nhà họ Vương chứ?”
Lý Bình lại nói.
“Mẹ, tin con, không sao đâu, bố mẹ không cần lo lắng”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nói.
“Cái này…”
Lý Bình nhất thời không biết phải nói gì.
“Được rồi, bà nó, Tiểu Tiếu nói được thì nhất định sẽ được, chúng ta cũng nên tin tưởng thằng bé”.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Long Đức Phúc.
“Bố nói đúng, nếu thật sự không thể chống lại nhà họ Vương, con cũng sẽ không chạy trốn. Chạy cũng không thoát, chạy đến đâu cũng sẽ bị tìm ra. Bây giờ con hoàn toàn không cần chạy, bố mẹ cứ yên tâm, không ai có thể làm hại vợ con và người thân của con”.
Long Thiên Tiếu lại nhắc lại.
“Tiểu Tiếu, con giải quyết chuyện của con đi, không cần quan tâm đến chỗ bố mẹ, không có chuyện gì, bố mẹ cúp máy trước đây”.
Long Đức Phúc nói.
“Vâng, bố, con đi đón Tiểu Tịch đây!”
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nói, sau khi dặn dò mấy câu, Long Đức Phúc liền cúp máy.
“Lão già chết tiệt này, ông cúp máy nhanh vậy làm gì?”
Lý Bình gõ vào vai Long Đức Phúc, có chút u oán nói.
“Không cúp thì có thể làm gì, nói với nó nhiều như vậy, chẳng những không giúp được gì mà còn gây áp lực cho nó, có hiểu không? Chúng ta không biết rất nhiều chuyện về đứa trẻ này, thằng bé bình tĩnh như vậy, nhất định có sự chắc chắn tuyệt đối”.
Long Đức Phúc khẽ cau mày, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng ông vẫn rất lo lắng.
“Ông nói cũng có lý, nhưng, lỡ may con nó gặp phải chuyện gì biết phải làm sao? Mấy năm nay, thằng bé cũng chẳng sung sướng gì. Tên ác bá đáng chết đó, sao lại nhắm vào con trai chúng ta chứ?”
Lý Bình có chút căm phẫn nói.
“Trên đời này, người có tiền không hẳn là kẻ xấu. Nhưng sẽ luôn tồn tại những người hám danh hám lợi, ỷ có tiền mà tác oai tác quái”.
Long Đức Phúc vẫn vô cùng lo lắng nói.
“Bố, mẹ, anh đã nói không sao rồi, vậy thì chắc chắn không sao, hai người đừng lo nữa, nghỉ ngơi cho tốt là được. Chuyện trong nhà, con cũng sẽ lo liệu giúp anh”.
Long Vận Nhi khuyên nhủ. Nghe thấy vậy, Lý Bình chỉ nắm tay Long Vận Nhi, đặt ở trong lòng bàn tay.
Dường như nắm tay con gái mình, trong lòng bà mới có thể yên tâm vậy.
Long Thiên Tiếu vừa cúp máy, Cố Tuyết Cầm đã đi xuống gõ cửa xe, thấy Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu mở cửa xe, Cố Tuyết Cầm liền ngồi vào.
“Cảm thấy tốt hơn chưa?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Cái gì mà tốt hơn chưa?”
Nghe xong, Cố Tuyết Cầm ngây người ra, nhất thời không hiểu ý, đợi sau khi hiểu được ý của anh, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên.
Cô là một người phụ nữ bảo thủ, đột nhiên được một người đàn ông quan tâm đến chuyện này, cô cảm thấy rất xấu hổ, mặt nóng bừng.
“Chính là tối qua…”
“Không được nói!”
Long Thiên Tiếu còn muốn nói tiếp lại bị Cố Tuyết Cầm cắt ngang, cô sợ nếu anh nói tiếp, cô sẽ không biết giấu mặt vào đâu.
“Vậy được rồi!”
Nghe thấy vậy. Long Thiên Tiếu chỉ nói.
“Tốt hơn nhiều rồi”.
Cố Tuyết Cầm khẽ cắn môi thì thầm. Nhưng mặt cô lại đỏ bừng lên.
Kết hôn 5 năm, bọn họ, một cặp vợ chồng trên danh nghĩa cuối cùng đã trở thành vợ chồng chính thức.
“Lần sau anh sẽ nhẹ chút”.
Long Thiên Tiếu thẳng thắn nói.
“Anh còn nói!”
Sắc mặt Cố Tuyết Cầm đã bớt đỏ hơn, nhưng sau khi nghe được câu này, cô lại tức giận đánh lên vai Long Thiên Tiếu, không vui nói.
“Được rồi, anh không nói nữa”.
Long Thiên Tiếu khởi động xe, đi về phía trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi.
Long Thiên Tiếu có chút bất ngờ, hôm nay đứng đợi ở cổng, không chỉ có Lương Tuyết Oánh mà còn có hai bà cháu cô bé mập.
Khi lái tới nơi, Long Thiên Tiếu liền xuống xe, Cố Tuyết Cầm cũng xuống theo.
“Bố, chị Tuyết Cầm”.
Long Tiểu Tịch hét lên, nghe xong, Cố Tuyết Cầm liền bước tới bế cô bé lên.
“Cô giáo Lương, cô vất vả rồi”.
Cố Tuyết Cầm cười nói. Long Thiên Tiếu cũng khẽ mỉm cười chào hỏi Lương Tuyết Oánh.
“Bà ơi, bà cũng chưa về à?”
Thấy cô bé mập và bà lão, Long Thiên Tiếu liền hỏi. Anh ngồi xổm xuống, nhéo nhéo má cô bé mập, cô bé mập lại mỉm cười vươn bàn tay nhỏ bé ra, muốn bắt tay với Long Thiên Tiếu.
Đây là cách chào mà cô bé mới học được, thấy thế, Long Thiên Tiếu cũng duỗi tay ra bắt tay với cô bé.
“Tiểu Tiếu à, cậu qua đây chút, bà có lời muốn nói với cậu”.
Bà lão nắm lấy tay Long Thiên Tiếu, đi qua một bên.
“Bà, có chuyện gì vậy?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Tôi nghe cô giáo Lương nói, cậu gặp phải rắc rối lớn, đối phương còn là con cháu nhà giàu, muốn hãm hại mọi người?”
Bà lão nắm lấy tay Long Thiên Tiếu, nhỏ giọng hỏi.
“Vâng, đúng là có chuyện như vậy”.
Nghe xong, Long Thiên Tiếu cũng cười nói. Anh không ngờ rằng, đến cả bà lão cũng biết chuyện này.
“Bà tin cậu không chủ động khiêu khích những người này. Đám người đáng chết đó, đang yên đang lành kiếm cớ gây chuyện, bắt nạt đàn ông ức hiếp phụ nữ. Bà biết cậu là một đứa trẻ tốt, bà thật sự không muốn thấy cậu xảy ra chuyện”.
Bà lão vô cùng lo lắng nói.
“Bà
Nghe được những lời này, trong lòng Long Thiên Tiếu có chút cảm động.
“Bà ơi, bà cứ yên tâm. Không sao, bọn họ không thể làm gì tôi cháu, cháu có thể xử lý những chuyện này”.
Long Thiên Tiếu nói với bà lão.
“Nhưng, tôi vẫn còn lo lắm. Trên đời này, người đáng chết không chết sớm, để lại tai họa ngàn năm”.
Bà lão khẽ cau mày, vô cùng lo lắng nói.
“Bà ơi, bà yên tâm, chúng ta về nhà thôi, cháu chở hai người một đoạn”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Tôi nghĩ cậu vẫn nên cân nhắc đề nghị của tôi, nếu thực sự không được, cứ đi theo đường bà chỉ”.
Bà lão nói tiếp.
“Được rồi, đến lúc đó thực sự không ổn, cháu sẽ làm theo lời bà nói”.
Long Thiên Tiếu cười nói, nghe thấy vậy, bà lão mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chào tạm biệt Lương Tuyết Oánh, Long Thiên Tiếu cho bà lão và cô bé mập đi nhờ một đoạn.
Sau khi đặt cô bé mập xuống, cô bé lại cúi đầu chào Long Thiên Tiếu, bày tỏ cảm ơn.
“Mặc dù đứa trẻ này không thể nói chuyện, nhưng nội tâm cô bé lương thiện và tốt bụng hơn rất nhiều người”.
Thấy bóng lưng rời đi của bà lão và cô bé mập, Cố Tuyết Cầm có chút xúc động nói.
“Vốn dĩ bà lão không có bất kì quan hệ huyết thống gì với cô bé, nhưng bà lão lại thu nhận và nuôi cô bé lớn, sự khó khăn trong đó, sợ rằng chỉ có bà lão biết. Bà lão thu nhận và nuôi dưỡng cô bé, điều này xuất phát từ lòng thương người, lương thiện của bà lão”.
Long Thiên Tiếu lặng lẽ nói, Cố Tuyết Cầm rất đồng tình với cách nói của anh.
Khoảng thời gian tiếp theo, đối với nhà họ Vương mà nói, rất khó chịu.
Chuyện trang viên nhà họ Vương bị bao vây đã khiến cho nhà bọn họ bị công kích nặng nề, đêm nay, Vương Mộng Sinh không tài nào ngủ được.
Ông ta đã tung hoành ngang dọc ở thành phố Lâm Giang mấy chục năm, chưa bao giờ nếm thử qua nỗi uất ức và một thân một mình như ngày hôm nay.
Cả thành phố Lâm Giang, thấy ông ta như thấy ôn thần vậy, trốn tránh rất xa.
Ông ta có linh cảm rằng, có một bàn tay đang thao túng một âm mưu to lớn, một âm mưu được sắp đặt riêng cho nhà họ Vương bọn họ, chỉ là từ đầu đến cuối ông ta không nhìn ra mà thôi, hoặc là nói từ đầu đến cuối ông ta không muốn nhìn thấu bộ mặt thật của kẻ thao túng đứng phía sau.
“Ông nội, cháu cảm thấy tình thế có chút không đúng”.
Lúc này, Vương Như Long nói với Vương Mộng Sinh.
“Cái gì không đúng?”
Vương Mộng Sinh hỏi.
“Hôm nay, cổ phiếu của nhà họ Vương chúng ta có biên độ tăng khá lớn, cháu cảm thấy không bình thường”.
Vương Như Long khẽ cau mày, nói.
“Có biên độ tăng không phải là chuyện tốt hả? Sao lại không bình thường?”
Vương Mộng Sinh hỏi.
“Trước khi đóng cửa, có một số tin đồn trên thị trường rằng ai đó đang mua cổ phiếu của chúng ta với số lượng lớn”.
Nghe thấy vậy, Vương Như Long liền giải thích.
“Cháu đang nói, có người muốn hạ bệ chúng ta?”
Vương Mộng Sinh hỏi.
“Có khả năng đó”.
Vương Như Long có chút không chắc chắn.
“Không thể nào. Nhà họ Vương không phải là bùn đất, muốn bán khống nhà chúng ta là chuyện rất khó. Cho dù là nhà họ Tần cũng không làm được, tuyệt đối không có khả năng”.
Vương Mộng Sinh quả quyết nói.
“Cháu cũng hy vọng là như vậy!”
Vương Như Long khẽ cau mày, có chút do dự nói.
Một đêm trôi qua rất nhanh, đêm nay Vương Mộng Sinh không ngủ, ông ta ngồi ở phòng khách, ngồi đến tận bình minh, trời sáng rồi, ông ta mới ngủ gật.
Được quản gia khuyên ngủ, ông ta lên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi chút.
“Ông chủ, cả đêm không ngủ cũng không phải là cách, ông phải nghỉ ngơi cho tốt, cả nhà họ Vương đều trông cậy vào ông đó”.
Quản gia khuyên nhủ, lúc này, Vương Mộng Sinh nằm trên giường, ông ta nhắm mắt lại, nhưng không phải đang ngủ mà là đang suy nghĩ.
“Theo dõi kĩ lưỡng chiều hướng của thị trường cổ phiếu, một khi có biến động gì, lập tức nói với tôi”.
Hồi lâu sau, Vương Mộng Sinh mới nói.
“Cậu cả cũng đang chú ý tới tình hình cổ phiếu!”
Quản gia đáp.
“Thằng bé chú ý là việc của thằng bé, các người chú ý là việc của các người”.
Vương Mộng Sinh nói.
“Ông chủ, ông cũng không cần bận tâm quá nhiều, tôi nghe cậu Như Long nói, hôm qua cổ phiếu các công ty niêm yết của chúng ta có biên độ tăng, đây là tin tốt!”
Quản gia trấn an.
“Nếu có người muốn bán khống nhà họ Vương, sẽ có rất nhiều tiền tràn vào thị trường thu mua lượng lớn cổ phiếu của nhà chúng ta. Thao tác như vậy, cũng có thể khiến cổ phiếu của chúng ta tăng lên trong một khoảng thời gian ngắn”.
Vương Mộng Sinh nhắm mắt lại, từ từ nói.
“Vậy được, ông chủ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ cẩn thận chú ý, tôi cũng sẽ kêu mấy người trong ngành để ý tới. Ông không cần nghĩ nhiều như vậy, cứ nghỉ ngơi thật tốt là được”.
Quản gia lại trấn an, nhưng lúc này, Vương Mộng Sinh không lên tiếng nữa, chắc đã ngủ rồi.
Sau khi xác định Vương Mộng Sinh đã ngủ, quản gia mới rời đi.
Sáng tinh mơ, trong công ty nhà họ Vương, Vương Như Long đã đến công ty từ rất sớm.
Mặc dù trang viên nhà họ Vương bị bao vây, nhưng đó là địa bàn của nhà họ Vương, bọn họ luôn có thể tìm được một số lối ra đặc biệt, nhà họ Vương đã hoạt động ở thành phố Lâm Giang nhiều năm, không thể không có đường lui.
“Tình hình thế nào?”
Trong một phòng làm việc rất lớn, Vương Như Long có chút lo lắng nói. Trong phòng làm việc này có rất nhiều máy tính, ai cũng đang chuyên tâm làm việc của mình.
“Cậu cả, quả thực có một dòng vốn có quy mô lớn chảy vào thị trường, hơn nữa, nó chủ yếu nhắm vào công ty của nhà họ Vương chúng ta”.
Một người phụ nữ ăn mặc đoan trang nói với Vương Như Long.
“Bắt đầu từ khi nào?”
Vương Như Long hỏi.
“Trước trưa hôm qua, bắt đầu có một dòng tiền đổ vào, sau đó ngày càng có nhiều tiền chảy vào, trực tiếp khiến cho cổ phiếu của chúng ta tăng mạnh”.
Người phụ nữ lại báo cáo.
“Con số là bao nhiêu?”
Vương Như Long hỏi.
“Ít nhất có quy mô hàng trăm tỷ tệ!”
Người phụ nữ đáp.
“Hàng trăm tỷ? Hàng trăm tỷ có thể mua trọn mấy nhà họ Vương, tại sao bây giờ các người mới phát hiện ra?”
Vương Như Long có chút phẫn nộ nói.
“Giá cổ phiếu tăng, đó là chuyện tốt. Quy mô của các doanh nghiệp dưới trướng nhà họ Vương rất lớn, thông thường mà nói, căn bản không ai có khả năng đánh lén chúng ta trên thị trường cổ phiếu”.
Nghe thấy vậy, người phụ nữ nhàn nhạt nói.
“Vậy hiện tại là sao?”
Vương Như Long hỏi.
“Cái này vẫn khó nói, phải theo dõi thêm mới có thể biết số tiền này có nhắm vào chúng ta hay không”.
Người phụ nữ lắc đầu nói.
“Theo dõi sát sao cho tôi, một khi có biến động nhỏ gì, lập tức báo cáo với tôi”.
Vương Như Long nói.
“Vâng, cậu cả”.
Người phụ nữ cung kính nói, nghe xong, Vương Như Long lại lo lắng không yên bước ra ngoài, anh ta luôn cảm thấy có một âm mưu to lớn đang giăng lưới, chực chờ con mồi nhà họ Vương.
Buổi sáng, Long Thiên Tiếu đã dậy, anh đang đánh răng.
Anh nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Viễn Lâm.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Vừa kết nối, Long Thiên Tiếu liền hỏi.
“Chuẩn bị xong rồi”.
Đầu dây bên kia, Tần Viễn Lâm nói.
“Vậy ra tay đi, cho nhà họ Vương một bất ngờ lớn”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, nói xong, anh liền cúp máy, ném điện thoại sang một bên, tiếp tục đánh răng.
Nhà họ Vương, trong một biệt uyển sang trọng.
Vương Mộng Sinh ngủ không được bao lâu thì tỉnh dậy. Ông ta cũng không mệt lắm, chỉ là giờ phút này căn bản không ngủ được. Sau khi rửa mặt, đám người dưới liền phục vụ ông ta ăn sáng. Lúc này, ông ta cầm một bát vi cá trên tay.
Tuy nhiên ông ta cũng không ăn bát vi cá này, ông ta chỉ dùng để súc miệng.
Đây là thói quen nhiều năm nay của ông ta, sáng nào cũng phải súc miệng bằng một bát vi cá trước khi ăn những thứ khác.
“Tình huống bên ngoài thế nào?”
Sau khi làm xong tất cả, Vương Mộng Sinh mới hỏi.
“Ông chủ, chuyện bên ngoài có thế hệ trẻ xử lý. Ông chủ cứ nghỉ ngơi cho tốt, đêm qua ông không ngủ được, nếu mệt rồi, bây giờ nên đi nghỉ ngơi”.
Nghe thấy vậy, quản gia liền khuyên giải.
“Mặc dù tôi đã lớn tuổi, nhưng khí lực cũng không tệ. Tình huống bên ngoài thế nào?”
Vương Mộng Sinh hỏi, mấy năm nay, chưa từng có ai dám bao vây trang viên nhà họ Vương, mặc dù đêm nay Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên không có hành động gì, nhưng vẫn mang đến cho ông ta cảm giác như ngồi trên đống lửa, bị nhìn trộm.
Như người ta đã nói, sao có thể để người khác ngủ ngon trên giường của mình, chính là đạo lý này.
“Người của bọn họ canh giữ ở bên ngoài cả đêm, cậu Như Long đã ra ngoài từ sớm, đến giải quyết chuyện công ty rồi. Mặc dù bọn họ bao vây, nhưng cũng không dám làm gì, chỉ có thể đứng nhìn”.
Quản gia nói.
“Bắc Thành, Đông Thành, nếu bọn họ đã dám quá đáng như vậy, nhất định phải trả giá”.
Vương Mộng Sinh vẫn vô cùng căm phẫn nói.
“Đó là chuyện đương nhiên, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ biết rằng, tôn nghiêm của nhà họ Vương chúng ta không thể mạo phạm”.
Quản gia bắt đầu a dua nịnh hót, chỉ là lông mày Vương Mộng Sinh vẫn cau chặt lại, lo lắng không thôi.
“Ông nội, ông nội!”
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến, nói xong, một bóng người vô cùng lo lắng bước vào.
“Xảy ra chuyện gì? Cháu hốt ha hốt hoảng làm gì?”
Thấy Vương Như Long đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa còn ở trong bộ dạng hoảng sợ, Vương Mộng Sinh khẽ cau mày, có chút không vui nói.
“Ông nội, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Vương Như Long thở không ra hơi nói, bởi vì anh ta đến quá gấp nên bây giờ nói chuyện có chút khó khăn. Thấy thế, quản gia vội vàng rót cho Vương Như Long một cốc nước, anh ta uống một hơi cạn sạch.
“Nói đi, xảy ra chuyện lớn gì?”
Thấy Vương Như Long đã bình tĩnh lại, Vương Mộng Sinh liền hỏi.
“Chiều qua, khoảng hàng trăm tỷ tệ đã đổ vào thị trường, các quỹ tiền này đều nhắm vào nhà họ Vương chúng ta, bọn họ đã bắt đầu mua một lượng lớn cổ phiếu của nhà họ Vương, khiến cho cổ phiếu của chúng ta tăng trong một khoảng thời gian ngắn”.
Vương Như Long lau miệng, có chút sốt ruột nói.
“Hàng trăm tỷ tệ? Nhắm vào nhà họ Vương? Ai có thể lấy ra nhiều tiền vốn lưu động như vậy? Còn có, các cháu làm ăn kiểu gì thế, biến động thị trường lớn như vậy, còn nhằm vào nhà họ Vương chúng ta, thế mà các cháu không phát hiện ra sao?”
Vừa nghe được lời này, Vương Mộng Sinh tức giận nói.
“Phương thức làm việc của bọn họ rất bí mật, về cơ bản, họ đều là những nhà đầu tư nhỏ lẻ tham gia vào thị trường, mua một lượng lớn cổ phiếu của chúng ta, nhìn qua, đây có vẻ là hành vi bình thường của thị trường. Nếu không có cuộc điều tra và sàng lọc ngày hôm nay, bọn cháu vẫn chưa phát hiện ra có một nhà tài trợ đứng đằng sau bọn họ”.
Vương Như Long lại nói.
“Giá cổ phiếu của các công ty niêm yết nhà họ Vương chúng ta bây giờ là bao nhiêu?”
Vương Mộng Sinh hỏi.
“Thị trường vẫn chưa mở cửa, trước khi đóng cửa ngày hôm qua, nhiều đơn vị cổ phiếu của chúng ta tăng cao. Sợ rằng đây là sự khởi sắc giả, cụ thể ra sao, vẫn cần theo dõi thêm”.
Vương Như Long nghiêm túc nói.
“Sắp mở phiên giao dịch rồi đó”.
Nghe thấy vậy, Vương Mộng Sinh nhìn đồng hồ, sau đó nói.
“Reng reng reng”.
Cũng vào đúng lúc này, điện thoại Vương Như Long vang lên. Anh ta nhìn vào, là cuộc gọi từ phía công ty nên anh ta cũng không ra ngoài mà trực tiếp bắt máy.
“Có chuyện gì?”
Vương Như Long hỏi.
“Cái gì? Sao có thể? Có phải các người nhầm không? Làm sao đột nhiên tỏa ra nhiều tiền như vậy?”
Vừa nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia, Vương Như Long cả kinh nói.
“Xảy ra chuyện gì?”
Vương Mộng Sinh cảm thấy không ổn, hỏi.
“Ông nội, tính đến nay, số tiền đổ vào thị trường đã lên đến 700 tỷ tệ. 700 tỷ, có thể mua trọn mấy nhà họ Vương chúng ta rồi, rốt cuộc bọn họ đang làm gì, rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy, có thể điều động một khoản tiền kinh khủng như thế?”
Vương Như Lực khó hiểu nói.
“Đến lúc này rồi, cháu còn không hiểu sao? Bọn họ đang muốn mua trọn nhà họ Vương chúng ta, đây là một âm mưu!”
Nghe thấy thế, Vương Mộng Sinh liền đứng dậy, nói.
“Vậy bây giờ phải làm thế nào hả ông?”
Vương Như Long mông lung nói.
“Hừ. Tính sai rồi!”
Vương Mộng Sinh vỗ đùi, đau đớn nói.
“Reng reng reng”.
Lúc này, điện thoại Vương Như Long lại vang lên, vẫn là phía công ty gọi đến, Vương Như Long không nói hai lời lập tức bắt máy.
“Cậu cả, không xong rồi. Hôm qua, một lượng lớn nhà đầu tư nhỏ lẻ mua cổ phần của chúng ta bắt đầu tập hợp lại, vốn do nhà họ Tần đứng đầu đã mua một lượng lớn cổ phiếu của chúng ta, bây giờ hàng chục công ty dưới trướng nhà họ Vương chúng ta đã thay thế cổ đông kiểm soát. Gần một phút trước, mỗi công ty đều nhận được đề xuất M&A từ các công ty khác, các công ty đề suất sát nhập và mua lại đều nắm giữ một lượng lớn cổ phần của công ty chúng ta. Hơn nữa, bên ngoài còn có tin đồn, nói cái gì mà cậu Như Lực đã gặp nạn, sáng nay ông cụ Vương bị tức đến nỗi nôn ra máu rồi hôn mê bất tỉnh”.
Đầu dây bên kia, truyền đến một giọng nói vô cùng hoảng hốt, nghe thấy vậy, tay Vương Như Long run cầm cập, điện thoại trong tay trực tiếp rơi xuống đất, cả người sửng sốt.
“Xảy ra chuyện gì, sao thế?”
Thấy bộ dạng của Vương Như Long, Vương Mộng Sinh liền hỏi.
“Ông nội, xảy ra chuyện lớn rồi, lần này thật sự xảy ra chuyện lớn rồi”.
Vương Như Long nói bằng vẻ mặt tái nhợt.
“Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Mộng Sinh cũng rất sốt ruột, vội vàng hỏi.
“Ngày hôm qua, một lượng lớn nhà đầu tư nhỏ lẻ mua cổ phần của chúng ta bắt đầu tập hợp lại, vốn do nhà họ Tần đứng đầu đã mua một lượng lớn cổ phiếu của chúng ta, bây giờ hàng chục công ty dưới trướng nhà họ Vương chúng ta đã thay thế cổ đông kiểm soát. Gần một phút trước, mỗi công ty đều nhận được đề xuất M&A đến từ các công ty khác, các công ty đề suất sát nhập và