Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 541: Em trai vô dụng
“Cậu ba, bây giờ có thể gặp mặt rồi chứ? Tôi muốn gặp mặt để bàn việc”.
Cố Thiếu Duy cầm điện thoại, nói một cách rất cung kính.
“Được thôi, phòng tổng thống 3145, khách sạn Dorsett, phường 13, Bắc Thành”.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Vương Như Lực.
“Được, tôi đến ngay”.
Cố Thiếu Duy nghe thấy vậy thì lại vô cùng cung kính đáp. Sau khi nói chuyện xong, cậu ta cúp điện thoại, đi đến con đường dưới núi Vân Lan, đón một chiếc taxi và lên xe đến điểm hẹn.
“Cậu ba, thế nào rồi? Thằng nhóc đó đồng ý chưa?”
Trong một căn phòng tổng thống của khách sạn Dorsett, một thanh niên hèn mọn đứng bên cạnh Vương Như Lực, nhỏ giọng hỏi.
Vương Như Lực lúc này đang ngậm một điếu xì gà, bộ dạng vô cùng hưởng thụ.
“Trên đời này, căn bản không có người nào có thể từ chối tiền tài và sắc đẹp, cho dù có thì người đó chắc chắn không phải Cố Thiếu Duy. Tối hôm qua, cậu ta chắc chắn đã nếm đủ ngọt ngào rồi, nhất thời không khống chế được”.
Vương Như Lực hút xì gà, hít vào nhả ra, nói một cách rất hưởng thụ.
“Chúc mừng cậu ba, đứa con gái nhà họ Cố đó đúng là cực phẩm nhân gian, cũng chỉ có người tôn quý như cậu ba đây mới có đủ tư cách có được người đẹp”, thanh niên hèn mọn nịnh hót.
“Haha, ở thành phố Lâm Giang, không có người phụ nữ nào mà Vương Như Lực tôi không có được. Tính tình có mạnh mẽ đến đâu thì lên giường rồi đều phải ngoan ngoãn nghe lời đấy thôi. Hơn nữa, thằng chồng của Cố Tuyết Cầm chỉ là một tên ở rể vô dụng, chẳng có gì giỏi giang. Ông nội và anh cả lo lắng thừa rồi, bọn họ chính là suy nghĩ quá nhiều, sợ bóng sợ gió”, Vương Như Lực cười haha, đắc ý nói.
“Đúng thế, tôi thấy trong những người con nhà họ Vương, chỉ có cậu Như Lực là người dũng cảm, can đảm nhất, dám nghĩ dám làm, cẩn thận tỷ mỉ, biết tính toán”, thanh niên hèn mọn lại nịnh hót.
“Cây này thì hơi khoa trương rồi”, Vương Như Lực cười cười và nói.
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thì vô cùng hài lòng.
Khoảng hai mươi phút sau, có tiếng gõ cửa.
“Cậu ba, người cậu đợi đã đến rồi”.
Bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
“Cho cậu ta vào”, Vương Như Lực nói.
“Cậu ba, tôi đến rồi”.
Lúc này, Cố Thiếu Duy đi vào, cúi đầu và nói.
“Ừm, lấy cho cậu ta một điếu”.
Vương Như Lực đáp một tiếng, sau đó lại nói với người thanh niên hèn mọn bên cạnh.
“Cậu ba, tôi không hút thuốc”, Cố Thiếu Duy từ chối.
“Cậu thế này là không nể mặt tôi. Xì gà của tôi là loại xì gà cao cấp, mấy ngàn tệ một điếu. Cậu có chắc là không muốn thử loại cao cấp này?”, Vương Như Lực mang theo vài phần ý tứ đùa cợt và nói.
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Cố Thiếu Duy thay đổi, mẹ nó, một điếu xì gà mà có giá mấy ngàn tệ, người bình thường e là cả đời cũng không hút được loại hàng hóa cực phẩm thế này.
“Nếu cậu ba đã nói như vậy thì tôi sẽ thử”, Cố Thiếu Duy có chút không được tự nhiên nói.
“Châm cho cậu ta một điếu”.
Vương Như Lực phân phó. Thanh nhiên hèn mọn liền đi tới, châm cho Cố Thiếu Duy một điếu xì gà.
Cố Thiếu Duy cầm điều xì gà, học bộ dạng của Vương Như Lực và hút.
“Khụ khụ khụ”.
Cố Thiếu Duy hít một hơi nhưng bị sặc, sặc đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Hahaha”.
Vương Như Lực nhìn thấy vậy thì cười to, thanh niên hèn mọn bên cạnh anh ta cũng cười phụ họa.
“Không đùa nữa, nói chuyện chính đi, thế nào, nghĩ thông suốt rồi à?”, Vương Như Lực lại hỏi.
“Nếu như tôi đồng ý thì cậu ba sẽ thực hiện những điều kiện mà cậu nói trước đây chứ?”, Cố Cố Thiếu Duy hỏi.
“Đương nhiên, Vương Như Lực tôi làm việc trước giờ đều luôn giữ lời hứa, tôi nói được thì chắc chắn làm được”, Vương Như Lực vỗ ngực nói.
“Ba trăm ngàn tệ, còn cả phụ nữ”.
Cố Thiếu Duy đã ăn được một lần thì càng tham lam hơn, có chút thấp thỏm nói.
“Phụ nữ? Cậu muốn phụ nữ như thế nào, đương nhiên là sẽ có phụ nữ thế ấy! Sau này đến Khải Hoàn Môn, muốn dạng phụ nữ nào thì chỉ cần nói với tôi một tiếng là được rồi, tôi sẽ bao hết chi phí”, Vương Như Lực nói một cách hào phóng.
“Vậy được, nếu cậu Vương đã có thành ý như vậy thì tôi đồng ý chuyện này. Thực ra, chị tôi giỏi giang như thế, tên vô dụng kia căn bản không xứng với chị tôi. Ở thành phố Lâm Giang cũng chỉ có người anh tuấn như cậu ba đây mới xứng tầm. Thay vì để tên vô dụng đó làm lỡ dở chị tôi, không bằng để chị tôi và cậu ba thành một đôi”, Cố Thiếu Duy lấy hết can đảm và nói môt cách hùng hổ.
“Chậc chậc chậc, nhìn xem, nhìn xem, đây là cái gì, đây là giác ngộ, người trẻ có giác ngộ”.
Vương Như Lực vừa nghe những lời này liền nói với vài phần tán thưởng.
“Không biết cậu ba định sắp xếp như thế nào?”, Cố Thiếu Duy hỏi.
“Tối mai, cậu dẫn chị cậu đến Khải Hoàn Môn, những chuyện còn lại thì hãy giao cho người của tôi”.
Vương Như Lực bình tĩnh lại và nói.
“Chỉ đơn giản như thế?”, Cố Thiếu Duy hỏi.
“Chỉ đơn giản như vậy, cậu nghĩ rất phức tạp à?”, Vương Như Lực cười cười và nói.
“Vậy được, đến lúc đó tôi sẽ hẹn chị ấy ra, nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây”, Cố Thiếu Duy nói.
“Được, cậu đi chuẩn bị chút đi, số tiền này cho cậu để làm chút khởi động, làm cho tốt, việc thành rồi thì tiền không phải là vấn đề”.
Vương Như Lực lấy ra năm mươi ngàn tệ và nói với Cố Thiếu Duy.
“Cảm ơn cậu ba”.
Hai mắt Cố Thiếu Duy sáng lên, cảm kích nói, nói xong tiền đem tiền nhét vào túi của cậu ta.
“Không có gì, cậu xứng đáng có được”.
Vương Như Lực lại cười cười và nói. Sau khi Cố Thiếu Duy cất kĩ tiền rồi liên tục cúi đầu nói cảm ơn với Vương Như Lực, sau đó rời khỏi phòng tổng thống.
“Cậu ba, xem ra chuyện này thành công rồi nhỉ?”, người thanh niên hèn mọn nói với Vương Như Lực.
“Cái này không rõ ràng sao?”, Vương Như Lực có chút đắc ý nói.
“Tên Cố Thiếu Duy này quả nhiên là một tên vô dụng, có một đứa em trai như vậy quả thật là xui xẻo đến tám đời”, thanh niên hèn mọn có chút cảm khái nói.
“Không có những con chó như thế này thì ai sẽ thay chúng ta làm việc”, Vương Như Lực cười và nói.
“Thế cũng phải, cậu ba chính là cần những con chó như thế này”.
Người thanh niên hèn mọn nịnh nọt, nói xong thì cả hai liền nhìn nhau cười.
Từ khách sạn Dorsett đi ra, Cố Thiếu Duy cảm thấy không khí bên ngoài trong lành hơn rất nhiều, cậu ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, có chút hoảng hốt, sờ sờ tiền trong túi, một cảm giác chân thực rõ nét.
“Cố Tuyết Cầm, chị đã quyết định như vậy thì đừng trách em. Chị lấy nhiều tiền như vậy nuôi một tên vô dụng, lại không cho đứa em trai này một đồng. Thực ra, em có bao giờ không muốn tốt cho chị chứ? Ở cùng tên vô dụng Long Thiên Tiếu có lợi gì chứ, không bằng đi theo cậu ba, vinh hoa phú quý bất tận”.
Cố Thiếu Duy thở phào một hơi, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, tự lẩm bẩm một mình, nghĩ đến đây, cậu ta cảm thấy áp lực trong lòng giảm đi rất nhiều.
Nghĩ như vậy rồi cậu ta lấy điện thoại ra, tìm thấy số điện thoại của Cố Tuyết Cầm, nhưng lúc đang muốn nhấn nút gọi thì chợt dừng lại, cuối cùng cũng không gọi đi, cất điện thoại vào trong túi.
Cậu ta tiện tay đón một chiếc taxi, lên xe rồi rời đi
Cố Thiếu Duy cầm điện thoại, nói một cách rất cung kính.
“Được thôi, phòng tổng thống 3145, khách sạn Dorsett, phường 13, Bắc Thành”.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Vương Như Lực.
“Được, tôi đến ngay”.
Cố Thiếu Duy nghe thấy vậy thì lại vô cùng cung kính đáp. Sau khi nói chuyện xong, cậu ta cúp điện thoại, đi đến con đường dưới núi Vân Lan, đón một chiếc taxi và lên xe đến điểm hẹn.
“Cậu ba, thế nào rồi? Thằng nhóc đó đồng ý chưa?”
Trong một căn phòng tổng thống của khách sạn Dorsett, một thanh niên hèn mọn đứng bên cạnh Vương Như Lực, nhỏ giọng hỏi.
Vương Như Lực lúc này đang ngậm một điếu xì gà, bộ dạng vô cùng hưởng thụ.
“Trên đời này, căn bản không có người nào có thể từ chối tiền tài và sắc đẹp, cho dù có thì người đó chắc chắn không phải Cố Thiếu Duy. Tối hôm qua, cậu ta chắc chắn đã nếm đủ ngọt ngào rồi, nhất thời không khống chế được”.
Vương Như Lực hút xì gà, hít vào nhả ra, nói một cách rất hưởng thụ.
“Chúc mừng cậu ba, đứa con gái nhà họ Cố đó đúng là cực phẩm nhân gian, cũng chỉ có người tôn quý như cậu ba đây mới có đủ tư cách có được người đẹp”, thanh niên hèn mọn nịnh hót.
“Haha, ở thành phố Lâm Giang, không có người phụ nữ nào mà Vương Như Lực tôi không có được. Tính tình có mạnh mẽ đến đâu thì lên giường rồi đều phải ngoan ngoãn nghe lời đấy thôi. Hơn nữa, thằng chồng của Cố Tuyết Cầm chỉ là một tên ở rể vô dụng, chẳng có gì giỏi giang. Ông nội và anh cả lo lắng thừa rồi, bọn họ chính là suy nghĩ quá nhiều, sợ bóng sợ gió”, Vương Như Lực cười haha, đắc ý nói.
“Đúng thế, tôi thấy trong những người con nhà họ Vương, chỉ có cậu Như Lực là người dũng cảm, can đảm nhất, dám nghĩ dám làm, cẩn thận tỷ mỉ, biết tính toán”, thanh niên hèn mọn lại nịnh hót.
“Cây này thì hơi khoa trương rồi”, Vương Như Lực cười cười và nói.
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thì vô cùng hài lòng.
Khoảng hai mươi phút sau, có tiếng gõ cửa.
“Cậu ba, người cậu đợi đã đến rồi”.
Bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
“Cho cậu ta vào”, Vương Như Lực nói.
“Cậu ba, tôi đến rồi”.
Lúc này, Cố Thiếu Duy đi vào, cúi đầu và nói.
“Ừm, lấy cho cậu ta một điếu”.
Vương Như Lực đáp một tiếng, sau đó lại nói với người thanh niên hèn mọn bên cạnh.
“Cậu ba, tôi không hút thuốc”, Cố Thiếu Duy từ chối.
“Cậu thế này là không nể mặt tôi. Xì gà của tôi là loại xì gà cao cấp, mấy ngàn tệ một điếu. Cậu có chắc là không muốn thử loại cao cấp này?”, Vương Như Lực mang theo vài phần ý tứ đùa cợt và nói.
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Cố Thiếu Duy thay đổi, mẹ nó, một điếu xì gà mà có giá mấy ngàn tệ, người bình thường e là cả đời cũng không hút được loại hàng hóa cực phẩm thế này.
“Nếu cậu ba đã nói như vậy thì tôi sẽ thử”, Cố Thiếu Duy có chút không được tự nhiên nói.
“Châm cho cậu ta một điếu”.
Vương Như Lực phân phó. Thanh nhiên hèn mọn liền đi tới, châm cho Cố Thiếu Duy một điếu xì gà.
Cố Thiếu Duy cầm điều xì gà, học bộ dạng của Vương Như Lực và hút.
“Khụ khụ khụ”.
Cố Thiếu Duy hít một hơi nhưng bị sặc, sặc đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Hahaha”.
Vương Như Lực nhìn thấy vậy thì cười to, thanh niên hèn mọn bên cạnh anh ta cũng cười phụ họa.
“Không đùa nữa, nói chuyện chính đi, thế nào, nghĩ thông suốt rồi à?”, Vương Như Lực lại hỏi.
“Nếu như tôi đồng ý thì cậu ba sẽ thực hiện những điều kiện mà cậu nói trước đây chứ?”, Cố Cố Thiếu Duy hỏi.
“Đương nhiên, Vương Như Lực tôi làm việc trước giờ đều luôn giữ lời hứa, tôi nói được thì chắc chắn làm được”, Vương Như Lực vỗ ngực nói.
“Ba trăm ngàn tệ, còn cả phụ nữ”.
Cố Thiếu Duy đã ăn được một lần thì càng tham lam hơn, có chút thấp thỏm nói.
“Phụ nữ? Cậu muốn phụ nữ như thế nào, đương nhiên là sẽ có phụ nữ thế ấy! Sau này đến Khải Hoàn Môn, muốn dạng phụ nữ nào thì chỉ cần nói với tôi một tiếng là được rồi, tôi sẽ bao hết chi phí”, Vương Như Lực nói một cách hào phóng.
“Vậy được, nếu cậu Vương đã có thành ý như vậy thì tôi đồng ý chuyện này. Thực ra, chị tôi giỏi giang như thế, tên vô dụng kia căn bản không xứng với chị tôi. Ở thành phố Lâm Giang cũng chỉ có người anh tuấn như cậu ba đây mới xứng tầm. Thay vì để tên vô dụng đó làm lỡ dở chị tôi, không bằng để chị tôi và cậu ba thành một đôi”, Cố Thiếu Duy lấy hết can đảm và nói môt cách hùng hổ.
“Chậc chậc chậc, nhìn xem, nhìn xem, đây là cái gì, đây là giác ngộ, người trẻ có giác ngộ”.
Vương Như Lực vừa nghe những lời này liền nói với vài phần tán thưởng.
“Không biết cậu ba định sắp xếp như thế nào?”, Cố Thiếu Duy hỏi.
“Tối mai, cậu dẫn chị cậu đến Khải Hoàn Môn, những chuyện còn lại thì hãy giao cho người của tôi”.
Vương Như Lực bình tĩnh lại và nói.
“Chỉ đơn giản như thế?”, Cố Thiếu Duy hỏi.
“Chỉ đơn giản như vậy, cậu nghĩ rất phức tạp à?”, Vương Như Lực cười cười và nói.
“Vậy được, đến lúc đó tôi sẽ hẹn chị ấy ra, nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây”, Cố Thiếu Duy nói.
“Được, cậu đi chuẩn bị chút đi, số tiền này cho cậu để làm chút khởi động, làm cho tốt, việc thành rồi thì tiền không phải là vấn đề”.
Vương Như Lực lấy ra năm mươi ngàn tệ và nói với Cố Thiếu Duy.
“Cảm ơn cậu ba”.
Hai mắt Cố Thiếu Duy sáng lên, cảm kích nói, nói xong tiền đem tiền nhét vào túi của cậu ta.
“Không có gì, cậu xứng đáng có được”.
Vương Như Lực lại cười cười và nói. Sau khi Cố Thiếu Duy cất kĩ tiền rồi liên tục cúi đầu nói cảm ơn với Vương Như Lực, sau đó rời khỏi phòng tổng thống.
“Cậu ba, xem ra chuyện này thành công rồi nhỉ?”, người thanh niên hèn mọn nói với Vương Như Lực.
“Cái này không rõ ràng sao?”, Vương Như Lực có chút đắc ý nói.
“Tên Cố Thiếu Duy này quả nhiên là một tên vô dụng, có một đứa em trai như vậy quả thật là xui xẻo đến tám đời”, thanh niên hèn mọn có chút cảm khái nói.
“Không có những con chó như thế này thì ai sẽ thay chúng ta làm việc”, Vương Như Lực cười và nói.
“Thế cũng phải, cậu ba chính là cần những con chó như thế này”.
Người thanh niên hèn mọn nịnh nọt, nói xong thì cả hai liền nhìn nhau cười.
Từ khách sạn Dorsett đi ra, Cố Thiếu Duy cảm thấy không khí bên ngoài trong lành hơn rất nhiều, cậu ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, có chút hoảng hốt, sờ sờ tiền trong túi, một cảm giác chân thực rõ nét.
“Cố Tuyết Cầm, chị đã quyết định như vậy thì đừng trách em. Chị lấy nhiều tiền như vậy nuôi một tên vô dụng, lại không cho đứa em trai này một đồng. Thực ra, em có bao giờ không muốn tốt cho chị chứ? Ở cùng tên vô dụng Long Thiên Tiếu có lợi gì chứ, không bằng đi theo cậu ba, vinh hoa phú quý bất tận”.
Cố Thiếu Duy thở phào một hơi, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, tự lẩm bẩm một mình, nghĩ đến đây, cậu ta cảm thấy áp lực trong lòng giảm đi rất nhiều.
Nghĩ như vậy rồi cậu ta lấy điện thoại ra, tìm thấy số điện thoại của Cố Tuyết Cầm, nhưng lúc đang muốn nhấn nút gọi thì chợt dừng lại, cuối cùng cũng không gọi đi, cất điện thoại vào trong túi.
Cậu ta tiện tay đón một chiếc taxi, lên xe rồi rời đi