Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 538: Con người sẽ luôn thay đổi
“Anh ấy thay đổi rồi”.
Lão Hồng có chút bùi ngùi nói.
“Mười mấy năm trôi qua, ai mà chẳng phải thay đổi”.
Phương Thắng Thiên nhàn nhạt nói.
“Giải tán đi, ai làm việc của người đó!”
Phương Thắng Thiên ngồi xuống, nói với đám người, nghe thấy vậy, đám người cũng lần lượt tản ra rời khỏi phòng họp. Sau khi đám người rời đi, trong phòng họp trống rỗng chỉ còn lại một mình Phương Thắng Thiên.
Hắn ta dựa vào ghế, nhắm mắt lại, dường như sắp chìm vào giấc ngủ.
Trưa ngày hôm sau, Long Thiên Tiếu lái xe đến trước tập đoàn Cố Thị, đợi khoảng 10 phút, cuối cùng Cố Tuyết Cầm cũng xuống, chỉ là phía sau cô còn có Sở Uyển Tình.
“Cố Tuyết Cầm, tớ đã nói anh rể đang đợi cậu mà, tớ vừa xuống lầu thấy xe của anh ta, nhìn đi!”
Sở Uyển Tình khoác tay Cố Tuyết Cầm, sau đó nói.
“Tớ thấy rồi”.
Cố Tuyết Cầm có chút cạn lời nói, vốn dĩ cô không định dẫn Sở Uyển Tình theo, thế nhưng mắt Sở Uyển Tình quá tinh.
“Bây giờ là giờ trưa, chắc chắn phải đi ăn cơm, đi thôi, dẫn tớ theo nhé”.
Sở Uyển Tình hào hứng nói.
Cô ấy bước đến trước cửa sổ xe Long Thiên Tiếu, sau đó gõ gõ.
“Anh rể, anh đi ăn à? Anh có tiện dẫn theo chiếc bóng đèn này đi cùng không?”
Sở Uyển Tình mặt dày nói.
“Đúng lúc là giờ ăn, vậy cùng đi thôi”.
Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu cũng nói.
“Cảm ơn anh rể, chậc chậc chậc, vẫn là anh rể tốt nhất”.
Sở Uyển Tình cao hứng nói, sau đó cô liền lên xe, nói xong, Long Thiên Tiếu cũng khởi động xe.
Buổi chiều, trong biệt thự nhà họ Cố.
Trong phòng khách nhà họ Cố, bà cụ Cố đang ngồi trên ghế đầu tiên, phía dưới bà ta là một số nhân vật quan trọng nhà họ Cố.
Đứng phía dưới có Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy, Cố Vân Sơn lại ngồi ở một bên xem điện thoại, không có chút hứng thú. Nếu không phải bị hai mẹ con nhà này kéo đến, ông cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
“Mẹ, trước mặt các vị trưởng bối và hậu bối của gia tộc, con xin phép nói thẳng. Hôm nay con đến đây để làm rõ một chuyện”.
Vương Mỹ độc đoán nói.
“Có chuyện gì, chị cứ việc nói”.
Bà cụ Cố nói bằng vẻ mặt lạnh lùng.
“Con nghe nói, Cố Tuyết Cầm lấy được 73% lợi nhuận từ một dự án quan trọng của tập đoàn, chuyện này, có phải là thật không?”
Vương Mỹ hỏi, thật ra, trong lòng bà ta đã có câu trả lời, lúc này, bà ta chỉ cố ý hỏi mà thôi.
“Những chuyện này, không phải trong lòng các người rõ nhất sao?”
Bà cụ Cố thản nhiên nói.
“Mẹ, bây giờ Cố Tuyết Cầm là Cố Tuyết Cầm, con là con, bây giờ nó không còn là người nhà bọn con nữa. Bây giờ nó đang sống với tên rác rưởi đó rồi”.
Vương Mỹ chua ngoa nói.
“Đây là chuyện nhà các người, chị ồn ào muốn tôi làm chủ cho chị, rốt cuộc làm chủ gì?”
Bà cụ Cố lại hỏi.
“Mẹ, Cố Tuyết Cầm lựa chọn chung sống với tên phế vật đó, suy cho cùng nó không còn là người nhà họ Cố nữa. Dự án hợp tác với nhà họ Tần có được là nhờ công sức của nhà bọn con. Thiếu Duy cũng có công lao to lớn, bây giờ, bọn con không lấy được gì từ lợi nhuận thu được, tất cả đều đổ vào túi Cố Tuyết Cầm, tiền đó nói dùng để nuôi tên phế vật và đứa con hoang đó. Mẹ nói xem, chuyện này, mẹ có nên quản không?”
Vương Mỹ lại hung hăng càn quấy nói.
Nghe được lời nói của Vương Mỹ, đám người cũng xì xào bàn tán. Trong khoảng thời gian Cố Tuyết Cầm giành được dự án, không phải Cố Thiếu Duy đi thực tập ở bên ngoài sao? Cậu ta còn đóng góp công lớn?
Nghe thấy vậy, thật ra Cố Thiếu Duy cũng có chút chột dạ.
Nghe xong, sắc mặt bà cụ Cố lại trầm xuống, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
“Bà nội, mẹ cháu nói đúng. Nhà họ Cố có nhiều tài sản như vậy lại rơi vào tay người ngoài, quả thực không hợp lý”.
Cố Thiếu Duy bày ra dáng vẻ cung kính, nói với bà cụ.
Lúc này, cảm xúc của bà cụ Cố cũng phức tạp, bà ta muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng chuyện này đâu có dễ nhúng tay vào.
“Vậy các người muốn thế nào?’
Bà cụ Cố lại hỏi.
“Rất đơn giản, mong mẹ làm chủ cho bọn con, con hy vọng lấy được 95% lợi nhuận mà Cố Tuyết Cầm đang nắm giữ, nó không có tư cách lấy nhiều vậy. Hơn nữa, con là mẹ nó, nó có nghĩa vụ phụng dưỡng con, con muốn 95% lợi nhuận trong tay nó, chắc không quá đáng chứ?”
Vương Mỹ hung hăng nói.
Nghe thấy những lời này, trên mặt Cố Vân Sơn lại không mang theo chút cảm xúc, lúc này, ông không biết mình nên nói gì mới thích hợp.
“Vân Sơn, anh nghĩ thế nào?”
Lúc này, bà cụ Cố cũng chú ý tới biểu cảm của Cố Vân Sơn, sau đó hỏi.
“Mẹ, con cảm thấy hiện tại khá tốt. Tuyết Cầm có thể giành được dự án đó là dựa vào bản lĩnh của nó, có thể thu được nhiều lợi nhuận như vậy cũng là do nó cố gắng, không liên quan đến những người khác”.
Nghe thấy vậy, Cố Vân Sơn nhẹ nhàng nói.
“Cố Vân Sơn, con mẹ nó, ông đang nói gì thế? Ông thật sự là kẻ vô dụng, cả đời nhu nhược bất tài, đến cả con gái ông cũng dám bắt nạt ông, ông có còn là đàn ông không vậy? Nếu không có sự giúp đỡ của con trai tôi, Cố Tuyết Cầm có thể giành được dự án đó sao?”
Vừa nghe được lời này, Vương Mỹ lập tức bùng nổ, thấy thế, Cố Vân Sơn lại không nói gì nữa.
“Thiếu Duy, cậu nghĩ sao?”
Bà cụ Cố lại hỏi.
“Bà nội, suy cho cùng, Cố Tuyết Cầm đã được gả cho người ta rồi. Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi. Để chị ta tiếp quản dự án quan trọng như vậy, sợ rằng không thích hợp. Cháu cảm thấy không chỉ phải bắt chị ta giao phần lớn lợi nhuận ra, mà chị ta còn phải giao cả quyền tiếp quản dự án”.
Cố Thiếu Duy nói.
“Giao quyền tiếp quản là chuyện không thể, trừ phi hoàn toàn không cần dự án này nữa. Về phần lợi nhuận các người nói, nếu các người nói rằng lợi nhuận đó là những gì các người nên được hưởng, vậy các người tự đấu tranh đi. Đợi lát nữa bọn họ sẽ tới, đến lúc đó, các người nói với bọn họ là được”.
Bà cụ Cố bình tĩnh nói.
“Bà chủ, cô Tuyết Cầm và cậu Long đến rồi”.
Lúc này, quản gia bước vào, nói với bà cụ Cố.
“Quản gia ông nói kiểu gì vậy, cái gì mà cậu Long, nó chỉ là một tên phế vật”.
Vừa nghe được lời này, Vương Mỹ nói bằng giọng điệu kì quái.
“Để bọn họ vào đi!”
Bà cụ Cố nói, nghe thấy lời nói của Vương Mỹ, quản gia lại lắc lắc đầu.
Nếu là một năm trước, có thể Long Thiên Tiếu thực sự là kẻ vô dụng bất tài, nhưng con người luôn thay đổi, Long Thiên Tiếu của hiện tại đã khác xưa.
Xem ra, bà mẹ vợ Vương Mỹ này vẫn chưa thức tỉnh, thể nào cũng phải chịu thiệt.
Bà ta đến đây, có lẽ là muốn nhờ bà cụ Cố bảo vệ công lý, nhưng cái gọi là công lý này, bà cụ Cố thật sự dám bảo vệ sao? Quản gia thầm nghĩ, sau đó liền đi ngoài.
Không lâu sau, cánh cửa lại mở ra, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu sánh vai bước vào,
Lão Hồng có chút bùi ngùi nói.
“Mười mấy năm trôi qua, ai mà chẳng phải thay đổi”.
Phương Thắng Thiên nhàn nhạt nói.
“Giải tán đi, ai làm việc của người đó!”
Phương Thắng Thiên ngồi xuống, nói với đám người, nghe thấy vậy, đám người cũng lần lượt tản ra rời khỏi phòng họp. Sau khi đám người rời đi, trong phòng họp trống rỗng chỉ còn lại một mình Phương Thắng Thiên.
Hắn ta dựa vào ghế, nhắm mắt lại, dường như sắp chìm vào giấc ngủ.
Trưa ngày hôm sau, Long Thiên Tiếu lái xe đến trước tập đoàn Cố Thị, đợi khoảng 10 phút, cuối cùng Cố Tuyết Cầm cũng xuống, chỉ là phía sau cô còn có Sở Uyển Tình.
“Cố Tuyết Cầm, tớ đã nói anh rể đang đợi cậu mà, tớ vừa xuống lầu thấy xe của anh ta, nhìn đi!”
Sở Uyển Tình khoác tay Cố Tuyết Cầm, sau đó nói.
“Tớ thấy rồi”.
Cố Tuyết Cầm có chút cạn lời nói, vốn dĩ cô không định dẫn Sở Uyển Tình theo, thế nhưng mắt Sở Uyển Tình quá tinh.
“Bây giờ là giờ trưa, chắc chắn phải đi ăn cơm, đi thôi, dẫn tớ theo nhé”.
Sở Uyển Tình hào hứng nói.
Cô ấy bước đến trước cửa sổ xe Long Thiên Tiếu, sau đó gõ gõ.
“Anh rể, anh đi ăn à? Anh có tiện dẫn theo chiếc bóng đèn này đi cùng không?”
Sở Uyển Tình mặt dày nói.
“Đúng lúc là giờ ăn, vậy cùng đi thôi”.
Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu cũng nói.
“Cảm ơn anh rể, chậc chậc chậc, vẫn là anh rể tốt nhất”.
Sở Uyển Tình cao hứng nói, sau đó cô liền lên xe, nói xong, Long Thiên Tiếu cũng khởi động xe.
Buổi chiều, trong biệt thự nhà họ Cố.
Trong phòng khách nhà họ Cố, bà cụ Cố đang ngồi trên ghế đầu tiên, phía dưới bà ta là một số nhân vật quan trọng nhà họ Cố.
Đứng phía dưới có Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy, Cố Vân Sơn lại ngồi ở một bên xem điện thoại, không có chút hứng thú. Nếu không phải bị hai mẹ con nhà này kéo đến, ông cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
“Mẹ, trước mặt các vị trưởng bối và hậu bối của gia tộc, con xin phép nói thẳng. Hôm nay con đến đây để làm rõ một chuyện”.
Vương Mỹ độc đoán nói.
“Có chuyện gì, chị cứ việc nói”.
Bà cụ Cố nói bằng vẻ mặt lạnh lùng.
“Con nghe nói, Cố Tuyết Cầm lấy được 73% lợi nhuận từ một dự án quan trọng của tập đoàn, chuyện này, có phải là thật không?”
Vương Mỹ hỏi, thật ra, trong lòng bà ta đã có câu trả lời, lúc này, bà ta chỉ cố ý hỏi mà thôi.
“Những chuyện này, không phải trong lòng các người rõ nhất sao?”
Bà cụ Cố thản nhiên nói.
“Mẹ, bây giờ Cố Tuyết Cầm là Cố Tuyết Cầm, con là con, bây giờ nó không còn là người nhà bọn con nữa. Bây giờ nó đang sống với tên rác rưởi đó rồi”.
Vương Mỹ chua ngoa nói.
“Đây là chuyện nhà các người, chị ồn ào muốn tôi làm chủ cho chị, rốt cuộc làm chủ gì?”
Bà cụ Cố lại hỏi.
“Mẹ, Cố Tuyết Cầm lựa chọn chung sống với tên phế vật đó, suy cho cùng nó không còn là người nhà họ Cố nữa. Dự án hợp tác với nhà họ Tần có được là nhờ công sức của nhà bọn con. Thiếu Duy cũng có công lao to lớn, bây giờ, bọn con không lấy được gì từ lợi nhuận thu được, tất cả đều đổ vào túi Cố Tuyết Cầm, tiền đó nói dùng để nuôi tên phế vật và đứa con hoang đó. Mẹ nói xem, chuyện này, mẹ có nên quản không?”
Vương Mỹ lại hung hăng càn quấy nói.
Nghe được lời nói của Vương Mỹ, đám người cũng xì xào bàn tán. Trong khoảng thời gian Cố Tuyết Cầm giành được dự án, không phải Cố Thiếu Duy đi thực tập ở bên ngoài sao? Cậu ta còn đóng góp công lớn?
Nghe thấy vậy, thật ra Cố Thiếu Duy cũng có chút chột dạ.
Nghe xong, sắc mặt bà cụ Cố lại trầm xuống, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
“Bà nội, mẹ cháu nói đúng. Nhà họ Cố có nhiều tài sản như vậy lại rơi vào tay người ngoài, quả thực không hợp lý”.
Cố Thiếu Duy bày ra dáng vẻ cung kính, nói với bà cụ.
Lúc này, cảm xúc của bà cụ Cố cũng phức tạp, bà ta muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng chuyện này đâu có dễ nhúng tay vào.
“Vậy các người muốn thế nào?’
Bà cụ Cố lại hỏi.
“Rất đơn giản, mong mẹ làm chủ cho bọn con, con hy vọng lấy được 95% lợi nhuận mà Cố Tuyết Cầm đang nắm giữ, nó không có tư cách lấy nhiều vậy. Hơn nữa, con là mẹ nó, nó có nghĩa vụ phụng dưỡng con, con muốn 95% lợi nhuận trong tay nó, chắc không quá đáng chứ?”
Vương Mỹ hung hăng nói.
Nghe thấy những lời này, trên mặt Cố Vân Sơn lại không mang theo chút cảm xúc, lúc này, ông không biết mình nên nói gì mới thích hợp.
“Vân Sơn, anh nghĩ thế nào?”
Lúc này, bà cụ Cố cũng chú ý tới biểu cảm của Cố Vân Sơn, sau đó hỏi.
“Mẹ, con cảm thấy hiện tại khá tốt. Tuyết Cầm có thể giành được dự án đó là dựa vào bản lĩnh của nó, có thể thu được nhiều lợi nhuận như vậy cũng là do nó cố gắng, không liên quan đến những người khác”.
Nghe thấy vậy, Cố Vân Sơn nhẹ nhàng nói.
“Cố Vân Sơn, con mẹ nó, ông đang nói gì thế? Ông thật sự là kẻ vô dụng, cả đời nhu nhược bất tài, đến cả con gái ông cũng dám bắt nạt ông, ông có còn là đàn ông không vậy? Nếu không có sự giúp đỡ của con trai tôi, Cố Tuyết Cầm có thể giành được dự án đó sao?”
Vừa nghe được lời này, Vương Mỹ lập tức bùng nổ, thấy thế, Cố Vân Sơn lại không nói gì nữa.
“Thiếu Duy, cậu nghĩ sao?”
Bà cụ Cố lại hỏi.
“Bà nội, suy cho cùng, Cố Tuyết Cầm đã được gả cho người ta rồi. Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi. Để chị ta tiếp quản dự án quan trọng như vậy, sợ rằng không thích hợp. Cháu cảm thấy không chỉ phải bắt chị ta giao phần lớn lợi nhuận ra, mà chị ta còn phải giao cả quyền tiếp quản dự án”.
Cố Thiếu Duy nói.
“Giao quyền tiếp quản là chuyện không thể, trừ phi hoàn toàn không cần dự án này nữa. Về phần lợi nhuận các người nói, nếu các người nói rằng lợi nhuận đó là những gì các người nên được hưởng, vậy các người tự đấu tranh đi. Đợi lát nữa bọn họ sẽ tới, đến lúc đó, các người nói với bọn họ là được”.
Bà cụ Cố bình tĩnh nói.
“Bà chủ, cô Tuyết Cầm và cậu Long đến rồi”.
Lúc này, quản gia bước vào, nói với bà cụ Cố.
“Quản gia ông nói kiểu gì vậy, cái gì mà cậu Long, nó chỉ là một tên phế vật”.
Vừa nghe được lời này, Vương Mỹ nói bằng giọng điệu kì quái.
“Để bọn họ vào đi!”
Bà cụ Cố nói, nghe thấy lời nói của Vương Mỹ, quản gia lại lắc lắc đầu.
Nếu là một năm trước, có thể Long Thiên Tiếu thực sự là kẻ vô dụng bất tài, nhưng con người luôn thay đổi, Long Thiên Tiếu của hiện tại đã khác xưa.
Xem ra, bà mẹ vợ Vương Mỹ này vẫn chưa thức tỉnh, thể nào cũng phải chịu thiệt.
Bà ta đến đây, có lẽ là muốn nhờ bà cụ Cố bảo vệ công lý, nhưng cái gọi là công lý này, bà cụ Cố thật sự dám bảo vệ sao? Quản gia thầm nghĩ, sau đó liền đi ngoài.
Không lâu sau, cánh cửa lại mở ra, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu sánh vai bước vào,