Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 535: Bị cưỡng chế thì chớp chớp mắt
“Hơn một tuần trước, có một sát thủ trong liên minh sát thủ tiến vào biên giới Đại Hạ, giết chết một ông già, đồng thời đặt một quả bom thu nhỏ vào bụng một bé gái ở Tây Thành”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu chỉ lãnh đạm nói.
“Tôi biết chuyện này, cho dù cao thủ thần bí đó không ra tay, tôi cũng sẽ ra tay. Tôi cũng biết tên sát thủ của liên sinh sát thủ đó rất mạnh, nhưng sao có thể để người khác lộng hành trên đất của mình chứ?”
Phương Thắng Thiên không biết tại sao Long Thiên Tiếu nhắc tới chuyện này, hắn ta chỉ hơi nhíu mày nói.
“Tôi giết hắn ta, dễ như trở bàn tay vậy”.
Nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ nói.
“Tôi biết anh có sức mạnh đó”.
Phương Thắng Thiên cũng nói.
“Mục đích của tôi là biến thành phố Lâm Giang trở thành một khối bền chắc như thép, đồng thời thành lập một đội ngũ, mỗi người trong đội ngũ này đều có khả năng chiến đấu đơn lẻ cao hơn mỗi tên sát thủ và lính đánh thuê trong liên minh sát thủ”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
Nghe được lời này, Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên có chút kinh ngạc. Ngược lại, Châu Vấn lại rất bình tĩnh, anh sớm đã biết Long Thiên Tiếu có dã tâm không nhỏ.
“Anh Long muốn có một đội ngũ như vậy để làm gì?”
Phương Thắng Thiên hỏi.
“Thành phố Lâm Giang quá nhỏ, tôi cần một lực lượng chuyên chế để làm một số chuyện. Có một lực lượng chuyên chế tuyệt đối, tôi nghĩ các anh cũng có thể hoàn thành chuyện các anh muốn làm”.
Long Thiên Tiếu yên lặng nói.
“Nếu anh Long thật sự có thể đào tạo ra đội ngũ như vậy, Phương Thắng Thiên tôi nguyện nghe theo anh”.
Phương Thắng Thiên trầm tư hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói.
“Tuy nhiên, muốn Bắc Thành tâm phục khẩu phục, anh Long vẫn cần thể hiện sức mạnh của mình. Chẳng hạn như anh có thể dẫn dắt chúng tôi lấy được thành phố Thiên Nam”.
Phương Thắng Thiên nói tiếp.
“Thắng Thiên!”
Nghe được lời này, sắc mặt Châu Vấn liền trầm xuống, thấp giọng nói.
“Chú Châu, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, bước tiếp theo của tôi chính là thành phố Thiên Nam, từ trước đến nay đều là thành phố Thiên Nam. Khi tôi tiếp quản Bắc Thành năm 18 tuổi, tôi đã nói rằng có một ngày nào đó tôi sẽ báo thù cho thím Chu và tiểu đệ. Thành phố Thiên Nam không giống thành phố Lâm Giang chúng ta, bọn họ đã là một khối bền chắc như thép. Cho nên, tôi đã và đang tích lũy sức mạnh”.
Phương Thắng Thiên lạnh giọng nói.
“Tỉnh Giang Nam có hơn 20 thành phố, có bốn năm thành phố nổi trội đều lấy thành phố Lâm Giang làm trung tâm, bốn năm thành phố này đều nằm trong kế hoạch của tôi, thành phố Thiên Nam chỉ là một trong số đó”.
Long Thiên Tiếu vẽ ngẫu nhiên mấy đường lên bàn, ung dung nói.
“Vậy tôi không có vấn đề gì nữa. Tôi có thể nghe theo chú Châu, nghe theo sự sắp xếp của anh Long. Nhưng người của Bắc Thành phục hay không phục, cũng không phải mình Phương Thắng Thiên tôi nói là được. Tôi chỉ có thể nói rằng, ngày mà giành được thành phố Thiên Nam chính là lúc Bắc Thành tôi quy phục”.
Nghe xong, Phương Thắng Thiên cũng nói.
“Tôi không có hứng thú đến công việc nội bộ của Đông Thành Bắc Thành các anh, Đông Thành vẫn là Đông Thành, Bắc Thành vẫn là Bắc Thành, các anh quản lý thế nào thì vẫn làm vậy đi”.
Long Thiên Tiếu tiếp tục nhấn mạnh, lời này của anh, vô hình trung mang đến cho Phương Thắng Thiên một liều thuốc an thần.
“Vậy tôi không thành vấn đề, nếu anh cũng không có vấn đề gì, chuyện này kết thúc ở đây đi”.
Lôi Hổ đáp.
“Phía tôi cũng không có vấn đề gì. Bồi thường, còn có chuyện gia nhập cổ phần, tôi sẽ sai người làm”.
Phương Thắng Thiên cũng nói.
“Nếu đã bàn bạc ổn thỏa, vậy chúng ta dùng trà thay rượu để xóa tan mọi hiềm khích trong quá khứ, sau này Đông Thành Bắc Thành chỉ nghe theo Long, cùng tiến cùng lùi”.
Lúc này, Châu Vấn đứng dậy, bình tĩnh nói, trong tay anh cầm một tách trà.
“Chỉ nghe theo anh Long, cùng tiến cùng lùi”.
Lôi Hồ và Phương Thắng Thiên cũng đứng dậy, bốn người họ cụng ly, uống một hơi cạn sạch.
“Bây giờ có thể thả em trai tôi và lão Hồng ra rồi chứ?”
Phương Thắng Thiên lại nói.
“Có anh Long và tiền bối Châu ở đây, anh không phải lo. Bây giờ chúng ta cùng đến Hongdaokou, tôi sẽ kêu bọn họ thả người”.
Nghe xong, Lôi Hổ gật gật đầu, sau đó nói.
“Chuyện này không nên chậm trễ, bây giờ qua ngay”.
Nghe thấy vậy, Châu Vấn cũng nói.
“Được”.
Lôi Hổ nói, sau khi nhóm người bàn bạc xong xuôi liền cùng nhau đi ra ngoài.
“Cậu lái xe theo, tôi đi cùng xe với anh Long”.
Lúc này, Lôi Hổ nói với tài xế của mình.
“Vâng, ông chủ”.
Tài xế đáp.
“Anh Long, để tôi làm tài xế cho anh”.
Lôi Hổ nói với Long Thiên Tiếu.
“Anh lên xe đi, để tôi tự lái”.
Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.
“Vậy sao được, sao tôi có thể để anh Long làm tài xế cho tôi chứ?”
Lôi Hổ lập tức phản đối.
“Không có gì, lên xe đi!”
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Vậy tôi mạo phạm rồi”.
Lôi Hổ miễn cường nói.
“Anh có gì muốn hỏi tôi?”
Sau khi lên xe, Long Thiên Tiếu liền hỏi, nếu không có chuyện gì, Lôi Hổ sẽ không ngồi xe anh.
“Anh Long, tên sát thủ mà anh vừa mới nhắc tới, tôi muốn biết cái chết của hắn ta có liên quan đến anh không?”
Lôi Hổ hỏi thẳng.
“Tại sao anh hỏi vậy?”
Long Thiên Tiếu vừa lái xe vừa nói.
“Tôi chỉ tò mò chút thôi. Ngoại trừ anh ra, dường như không ai ở thành phố Lâm Giang có năng lực đó”.
Lôi Hổ đáp.
“Trên đời này, núi cao còn có núi cao hơn. Người mạnh mẽ ngang tàng, nhiều lắm”.
Nghe xong, Long Thiên Tiếu không trả lời, anh chỉ nói một cách mơ hồ.
“Anh Long nói vậy cũng có lý”.
Lôi Hổ khẽ nói.
Khoảng nửa giờ sau, một đoàn người xuất hiện trước Hongdaokou.
Lôi Hổ dẫn đám người đi vào, đàn em canh cổng thấy cảnh tượng này, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ biết Long Thiên Tiếu, bọn họ cũng biết Phương Thắng Thiên, nhưng tại sao Phương Thắng Thiên lại xuất hiện ở đây?
“Đó không phải là Phương Thắng Thiên- ông chủ Bắc Thành sao?”
“Phải rồi, đó là Phương Thắng Thiên, không sai”.
“Hắn ta đến đây làm gì?”
“Có quỷ mới biết, trông cũng không giống đến gây chuyện lắm”.
“Không xong rồi, có phải đại ca bị cưỡng chế không?”
“Có khả năng!”
Đàn em canh cổng chợt nghĩ đến một sự thật khủng khiếp.
“Khả năng gì nữa, tôi thấy nhất định là thật rồi, mau chóng gọi điện thoại cho cấp trên”.
Một tên đàn em khác lại nói, nói xong, cậu ta liền đi gọi điện thoại, vẻ mặt kích động, nói gì đó trong điện thoại, hồi lâu sau, cuối cùng cậu ta cũng khai báo xong.
Lôi Hổ đi thẳng một đường vào trong, đám đàn em đang làm nhiệm vụ liếc nhìn Lôi Hổ, ánh mắt có chút kì quái, ánh mắt nhìn Phương Thắng Thiên càng kì quái hơn.
“Đại ca đại ca, nếu anh bị cưỡng chế thì anh chớp chớp mắt nhé”.
Cũng vào đúng lúc này, Lôi Hổ đi ngang qua một tên đàn em, tên đàn em đó cố ý đứng về phía trước, nhỏ giọng nói với Lôi Hổ.
Lúc này, Long Thiên Tiếu chỉ lãnh đạm nói.
“Tôi biết chuyện này, cho dù cao thủ thần bí đó không ra tay, tôi cũng sẽ ra tay. Tôi cũng biết tên sát thủ của liên sinh sát thủ đó rất mạnh, nhưng sao có thể để người khác lộng hành trên đất của mình chứ?”
Phương Thắng Thiên không biết tại sao Long Thiên Tiếu nhắc tới chuyện này, hắn ta chỉ hơi nhíu mày nói.
“Tôi giết hắn ta, dễ như trở bàn tay vậy”.
Nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ nói.
“Tôi biết anh có sức mạnh đó”.
Phương Thắng Thiên cũng nói.
“Mục đích của tôi là biến thành phố Lâm Giang trở thành một khối bền chắc như thép, đồng thời thành lập một đội ngũ, mỗi người trong đội ngũ này đều có khả năng chiến đấu đơn lẻ cao hơn mỗi tên sát thủ và lính đánh thuê trong liên minh sát thủ”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
Nghe được lời này, Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên có chút kinh ngạc. Ngược lại, Châu Vấn lại rất bình tĩnh, anh sớm đã biết Long Thiên Tiếu có dã tâm không nhỏ.
“Anh Long muốn có một đội ngũ như vậy để làm gì?”
Phương Thắng Thiên hỏi.
“Thành phố Lâm Giang quá nhỏ, tôi cần một lực lượng chuyên chế để làm một số chuyện. Có một lực lượng chuyên chế tuyệt đối, tôi nghĩ các anh cũng có thể hoàn thành chuyện các anh muốn làm”.
Long Thiên Tiếu yên lặng nói.
“Nếu anh Long thật sự có thể đào tạo ra đội ngũ như vậy, Phương Thắng Thiên tôi nguyện nghe theo anh”.
Phương Thắng Thiên trầm tư hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói.
“Tuy nhiên, muốn Bắc Thành tâm phục khẩu phục, anh Long vẫn cần thể hiện sức mạnh của mình. Chẳng hạn như anh có thể dẫn dắt chúng tôi lấy được thành phố Thiên Nam”.
Phương Thắng Thiên nói tiếp.
“Thắng Thiên!”
Nghe được lời này, sắc mặt Châu Vấn liền trầm xuống, thấp giọng nói.
“Chú Châu, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, bước tiếp theo của tôi chính là thành phố Thiên Nam, từ trước đến nay đều là thành phố Thiên Nam. Khi tôi tiếp quản Bắc Thành năm 18 tuổi, tôi đã nói rằng có một ngày nào đó tôi sẽ báo thù cho thím Chu và tiểu đệ. Thành phố Thiên Nam không giống thành phố Lâm Giang chúng ta, bọn họ đã là một khối bền chắc như thép. Cho nên, tôi đã và đang tích lũy sức mạnh”.
Phương Thắng Thiên lạnh giọng nói.
“Tỉnh Giang Nam có hơn 20 thành phố, có bốn năm thành phố nổi trội đều lấy thành phố Lâm Giang làm trung tâm, bốn năm thành phố này đều nằm trong kế hoạch của tôi, thành phố Thiên Nam chỉ là một trong số đó”.
Long Thiên Tiếu vẽ ngẫu nhiên mấy đường lên bàn, ung dung nói.
“Vậy tôi không có vấn đề gì nữa. Tôi có thể nghe theo chú Châu, nghe theo sự sắp xếp của anh Long. Nhưng người của Bắc Thành phục hay không phục, cũng không phải mình Phương Thắng Thiên tôi nói là được. Tôi chỉ có thể nói rằng, ngày mà giành được thành phố Thiên Nam chính là lúc Bắc Thành tôi quy phục”.
Nghe xong, Phương Thắng Thiên cũng nói.
“Tôi không có hứng thú đến công việc nội bộ của Đông Thành Bắc Thành các anh, Đông Thành vẫn là Đông Thành, Bắc Thành vẫn là Bắc Thành, các anh quản lý thế nào thì vẫn làm vậy đi”.
Long Thiên Tiếu tiếp tục nhấn mạnh, lời này của anh, vô hình trung mang đến cho Phương Thắng Thiên một liều thuốc an thần.
“Vậy tôi không thành vấn đề, nếu anh cũng không có vấn đề gì, chuyện này kết thúc ở đây đi”.
Lôi Hổ đáp.
“Phía tôi cũng không có vấn đề gì. Bồi thường, còn có chuyện gia nhập cổ phần, tôi sẽ sai người làm”.
Phương Thắng Thiên cũng nói.
“Nếu đã bàn bạc ổn thỏa, vậy chúng ta dùng trà thay rượu để xóa tan mọi hiềm khích trong quá khứ, sau này Đông Thành Bắc Thành chỉ nghe theo Long, cùng tiến cùng lùi”.
Lúc này, Châu Vấn đứng dậy, bình tĩnh nói, trong tay anh cầm một tách trà.
“Chỉ nghe theo anh Long, cùng tiến cùng lùi”.
Lôi Hồ và Phương Thắng Thiên cũng đứng dậy, bốn người họ cụng ly, uống một hơi cạn sạch.
“Bây giờ có thể thả em trai tôi và lão Hồng ra rồi chứ?”
Phương Thắng Thiên lại nói.
“Có anh Long và tiền bối Châu ở đây, anh không phải lo. Bây giờ chúng ta cùng đến Hongdaokou, tôi sẽ kêu bọn họ thả người”.
Nghe xong, Lôi Hổ gật gật đầu, sau đó nói.
“Chuyện này không nên chậm trễ, bây giờ qua ngay”.
Nghe thấy vậy, Châu Vấn cũng nói.
“Được”.
Lôi Hổ nói, sau khi nhóm người bàn bạc xong xuôi liền cùng nhau đi ra ngoài.
“Cậu lái xe theo, tôi đi cùng xe với anh Long”.
Lúc này, Lôi Hổ nói với tài xế của mình.
“Vâng, ông chủ”.
Tài xế đáp.
“Anh Long, để tôi làm tài xế cho anh”.
Lôi Hổ nói với Long Thiên Tiếu.
“Anh lên xe đi, để tôi tự lái”.
Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.
“Vậy sao được, sao tôi có thể để anh Long làm tài xế cho tôi chứ?”
Lôi Hổ lập tức phản đối.
“Không có gì, lên xe đi!”
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Vậy tôi mạo phạm rồi”.
Lôi Hổ miễn cường nói.
“Anh có gì muốn hỏi tôi?”
Sau khi lên xe, Long Thiên Tiếu liền hỏi, nếu không có chuyện gì, Lôi Hổ sẽ không ngồi xe anh.
“Anh Long, tên sát thủ mà anh vừa mới nhắc tới, tôi muốn biết cái chết của hắn ta có liên quan đến anh không?”
Lôi Hổ hỏi thẳng.
“Tại sao anh hỏi vậy?”
Long Thiên Tiếu vừa lái xe vừa nói.
“Tôi chỉ tò mò chút thôi. Ngoại trừ anh ra, dường như không ai ở thành phố Lâm Giang có năng lực đó”.
Lôi Hổ đáp.
“Trên đời này, núi cao còn có núi cao hơn. Người mạnh mẽ ngang tàng, nhiều lắm”.
Nghe xong, Long Thiên Tiếu không trả lời, anh chỉ nói một cách mơ hồ.
“Anh Long nói vậy cũng có lý”.
Lôi Hổ khẽ nói.
Khoảng nửa giờ sau, một đoàn người xuất hiện trước Hongdaokou.
Lôi Hổ dẫn đám người đi vào, đàn em canh cổng thấy cảnh tượng này, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ biết Long Thiên Tiếu, bọn họ cũng biết Phương Thắng Thiên, nhưng tại sao Phương Thắng Thiên lại xuất hiện ở đây?
“Đó không phải là Phương Thắng Thiên- ông chủ Bắc Thành sao?”
“Phải rồi, đó là Phương Thắng Thiên, không sai”.
“Hắn ta đến đây làm gì?”
“Có quỷ mới biết, trông cũng không giống đến gây chuyện lắm”.
“Không xong rồi, có phải đại ca bị cưỡng chế không?”
“Có khả năng!”
Đàn em canh cổng chợt nghĩ đến một sự thật khủng khiếp.
“Khả năng gì nữa, tôi thấy nhất định là thật rồi, mau chóng gọi điện thoại cho cấp trên”.
Một tên đàn em khác lại nói, nói xong, cậu ta liền đi gọi điện thoại, vẻ mặt kích động, nói gì đó trong điện thoại, hồi lâu sau, cuối cùng cậu ta cũng khai báo xong.
Lôi Hổ đi thẳng một đường vào trong, đám đàn em đang làm nhiệm vụ liếc nhìn Lôi Hổ, ánh mắt có chút kì quái, ánh mắt nhìn Phương Thắng Thiên càng kì quái hơn.
“Đại ca đại ca, nếu anh bị cưỡng chế thì anh chớp chớp mắt nhé”.
Cũng vào đúng lúc này, Lôi Hổ đi ngang qua một tên đàn em, tên đàn em đó cố ý đứng về phía trước, nhỏ giọng nói với Lôi Hổ.