Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Chương 115: Phiền não của người có tiền, cậu hiểu không?
“Tôi nói cược ngang thì chính là cược ngang. Đến lúc đó, đương nhiên tôi sẽ có cách để bắt ông phải thực hiện cá cược”.
Long Thiên Tiếu nhếch miệng lên tỏ ra nham hiểm rồi nói. Vương Tùng Lâm này từ sau khi nhìn thấy Cố Tuyết Cầm ở nhà trẻ Tiểu Ngư Nhi thì ánh mắt thèm thuồng kia đã không che giấu nổi. Anh đã nhìn thấu tâm tư của ông ta từ lâu rồi.
Anh cũng không ngại cho ông ta một bài học khó quên ở nơi này.
“Ha ha ha, đều như nhau mà thôi. Ai mà chẳng biết nói lời ác độc, thằng nghèo như cậu cũng chỉ nói chơi mà thôi. Nếu đã vậy thì cứ thỏa thuận đánh cược như thế đi, cô gái bán hàng này, cô có thể làm chứng cho chúng tôi chứ?”
Vương Tùng Lâm bật cười, chế giếu nói.
Nhân viên bán hàng nghe thấy thế thì ánh mắt lại thêm vài phần coi thường. Không có tiền thì không có tiền, thừa nhận rồi lẻn đi thì cũng không quá mất mặt, cứ phải đợi người ta vạch mặt thằng nghèo như anh cho mọi người cùng thấy sao?
“Đương nhiên có thể làm chứng. Nếu có người dám chối cãi thì còn có nhân viên bảo vệ của chúng tôi ở đây sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ”.
Nữ nhân viên nhìn Vương Tùng Lâm, vẻ mặt nịnh nọt. Nhìn thấy Vương Tùng Lâm mặc áo vest giày da, với cái bụng phệ, vừa nhìn đã biết là người có tiền, là ông chủ lớn. Mà một nam một nữ ở đối diện thì tuy người nữ khá xinh đẹp nhưng đồ mặc trên người cũng không phải của thương hiệu nào.
Còn người đàn ông thì nhìn cũng khá đẹp trai. Nhưng trong xã hội này, người đàn ông đẹp trai cũng chẳng có lợi ích gì, trừ khi đẹp trai tới mức kiếm được cơm ăn nhờ cái mặt đó. Người đàn ông ở trước mắt, rõ ràng là không đẹp trai tới mức dựa vào cái mặt để kiếm cơm được. Thậm chí quần áo mặc trên người tổng cộng còn chưa tới 200 tệ.
“Vậy thì tốt. Nếu đã vậy thì làm phiền cô nhân viên này làm chứng cho chúng tôi, đồng thời để cảm ơn những bảo vệ ở đây, Vương Tùng Lâm tôi sẵn sàng bỏ ra 10 ngàn để mời mọi người uống nước”.
Vương Tùng Lâm chợt nảy ra ý tưởng này rồi nói. Là ông chủ của bất động sản Quang Huy, đối với ông ta mà nói, 10 ngàn chỉ là số tiền quá nhỏ.
Nữ nhân viên nghe thấy vậy thì ánh mắt không ngừng phát sáng. 10 ngàn cơ đấy, cô ta vất vả một tháng, thành tích cũng không tệ mới được 10 ngàn. Coi như phải chia 10 ngàn này với bảo vệ thì cũng được không ít.
Đừng nói ra ngoài ăn uống, để mà chia nhau cũng được khá nhiều tiền.
“Cảm ơn ông chủ Vương. Ông thật hào phóng ạ. Ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm chứng cho ông”.
Nữ nhân viên vô cùng kích động nói. Ánh mắt nhìn Vương Tùng Lâm cùng đầy vẻ ngưỡng mộ. Đây là người có tiền, cách người có tiền tiêu tiền cũng thật cá tính. Đây chính là sự tùy hứng của người có tiền, 10 ngàn mà nói cho là cho.
“Ông chủ Vương yên tâm, nếu có người dám gian lận thì chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta. Người ở trong cửa hàng chúng tôi ai cũng chính trực, lương thiện, công bằng chính nghĩa. Hơn nữa, ở đây còn có nhiều khách hàng như thế, anh ta cũng không gian lận được”.
Một bảo vệ vội vàng nói, bộ mặt tỏ ra đầy nịnh nọt. Những bảo vệ khác ở xung quanh cũng gật gù đồng ý.
“Thế nào, giữa chúng ta còn có thể so đo sao? Tôi nói cho 10 ngàn là cho, phiền não của người có tiền, cậu có hiểu không?”
Vương Tùng Lâm tỏ vẻ mỉa mai nhìn Long Thiên Tiếu, sau đó nói.
“Nếu đợi lát nữa tôi cược thắng rồi, tôi sẽ bảo ông béo này rút 100 ngàn ra chia cho mọi người ở đây”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì cười khẩy, có vài phần mỉa mai nói.
“Ha ha ha, cậu có bị ngu không? Cậu cược thắng? Kể cả cậu thắng thì cậu dựa vào đâu mà bắt tôi phải bỏ ra 100 ngàn, não phẳng à?”
Vương Tùng Lâm thật sự không hiểu được Long Thiên Tiếu nghĩ theo cái logic gì, bảo ông ta bỏ tiền ra, kể chuyện cười gì đấy?
“Yên tâm, kể cả ông không muốn bỏ ra thì tôi cũng đánh cho ông phải bỏ đủ tiền. Mà kể cả tôi không đánh ông, thì tôi cũng tin chắc rằng các khán giả đầy chính nghĩa ở đây cũng không buông tha cho ông”.
Long Thiên Tiếu cười lạnh, rồi nói.
“Haizz, nghĩ hay lắm nhưng chưa đủ thực lực”.
“Đúng vậy, nếu cậu ta thắng được thì tốt”.
“Sao mà thắng được? Tôi thấy phân nửa là giả bộ, ông xem quần áo cậu ta đang mặc kia, tôi thử tính cũng chưa quá 200 đâu”.
“Đúng vậy, một thằng nghèo mà ở đây giả bộ có tiền chứ”.
Lúc này, có rất nhiều người đã vây xung quanh để xem, nghe thấy lời nói của Long Thiên Tiếu thì xôn xao bàn tán.
Cố Tuyết Cầm đứng bên cạnh anh, nắm chặt lấy cánh tay anh. Bị nhiều người nhìn như thế, cô có chút khó chịu. Trong lòng cô vô cùng lo lắng, Long Thiên Tiếu thật sự có thể bỏ ra nhiều tiền như thế sao? Đây không phải là chuyện cười đấy chứ.
“Anh thật sự có nhiều tiền thế sao? Xe ở đây ít nhất cũng phải từ 1 triệu trở lên, chúng ta thật sự có thể mua được sao?”
Cố Tuyết Cầm kéo kéo áo của anh, lo lắng nói.
“Chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể mua lại cả cái cửa hàng này”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy thì không hề né tránh mà nói thẳng. Nghe thấy lời nói này thì Cố Tuyết Cầm chợt cạn lời. Trong lòng cô càng lo lắng, Long Thiên Tiếu thật sự có nhiều tiền như vậy sao? Tại sao cô lại không biết!
Long Thiên Tiếu nói câu này quả thật quá khoác lác rồi.
“Ha ha ha… mua cả cửa hàng 4s này luôn. Cậu cho rằng cậu là người giàu nhất thành phố Lâm Giang như Tần Viễn Lâm đấy à?”
Vương Tùng Lâm nghe thấy vậy thì bật cười như điên.
“Diễn hơi sâu rồi đấy, có thể mua cả cửa hàng 4s này á, cả thành phố Lâm Giang cũng không có mấy người làm được? Mà có mua được cũng không phải là một thằng nghèo như cậu!”
“Đúng vậy, cậu ta nghĩ mình là Tần Viễn Lâm, người giàu nhất Lâm Giang rồi đấy”.
“Ha ha ha, xem cậu ta định kết thúc chuyện này thế nào, nói phét nhiều là bị sét đánh chết đấy!”
Nghe lời nói của Long Thiên Tiếu, mọi người đều phá lên cười khiến cả không gian trở nên ồn áo, náo động. Đã thấy nhiều kẻ giả bộ nhưng chưa từng thấy kẻ nào lại diễn sâu như thế.
“Tôi không phải là Tần Viễn Lâm nhưng tôi muốn có tiền thì cũng chỉ là chuyện trong vài phút”.
Long Thiên Tiếu bình thản nói.
“Hừ… vậy bắt đầu đi. Cậu muốn chiếc xe nào, nói đi! Nếu cậu mua được bất kỳ chiếc xe nào ở đây thì Vương Tùng Lâm tôi nói được làm được”.
Vương Tùng Lâm hừ lạnh một tiếng, sắc mặt chợt trở nên âm trầm.
“Đúng vậy. Thưa anh, nếu anh thật sự có tiền thì mời chọn xe! Chỗ chúng tôi ở đây, xe rẻ nhất cũng phải 1 triệu. Những chiếc từ 1 triệu trở nên đều ở bên này. Anh thích chiếc nào thì anh nói đi!”
Nữ nhân viên cũng tỏ ra khó chịu, nói bằng giọng lạnh nhạt. Nếu không phải nể mặt 10 ngàn của Vương Tùng Lâm thì cô ta đã sớm đuổi một nam một nữ này ra ngoài rồi.
Lúc này, có rất nhiều người đã vây xung quanh để xem, nghe thấy lời nói của Long Thiên Tiếu thì xôn xao bàn tán.
Cố Tuyết Cầm đứng bên cạnh anh, nắm chặt lấy cánh tay anh. Bị nhiều người nhìn như thế, cô có chút khó chịu. Trong lòng cô vô cùng lo lắng, Long Thiên Tiếu thật sự có thể bỏ ra nhiều tiền như thế sao? Đây không phải là chuyện cười đấy chứ.
“Anh thật sự có nhiều tiền thế sao? Xe ở đây ít nhất cũng phải từ 1 triệu trở lên, chúng ta thật sự có thể mua được sao?”
Cố Tuyết Cầm kéo kéo áo của anh, lo lắng nói.
“Chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể mua lại cả cái cửa hàng này”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy thì không hề né tránh mà nói thẳng. Nghe thấy lời nói này thì Cố Tuyết Cầm chợt cạn lời. Trong lòng cô càng lo lắng, Long Thiên Tiếu thật sự có nhiều tiền như vậy sao? Tại sao cô lại không biết!
Long Thiên Tiếu nói câu này quả thật quá khoác lác rồi.
“Ha ha ha… mua cả cửa hàng 4s này luôn. Cậu cho rằng cậu là người giàu nhất thành phố Lâm Giang như Tần Viễn Lâm đấy à?”
Vương Tùng Lâm nghe thấy vậy thì bật cười như điên.
“Diễn hơi sâu rồi đấy, có thể mua cả cửa hàng 4s này á, cả thành phố Lâm Giang cũng không có mấy người làm được? Mà có mua được cũng không phải là một thằng nghèo như cậu!”
“Đúng vậy, cậu ta nghĩ mình là Tần Viễn Lâm, người giàu nhất Lâm Giang rồi đấy”.
“Ha ha ha, xem cậu ta định kết thúc chuyện này thế nào, nói phét nhiều là bị sét đánh chết đấy!”
Nghe lời nói của Long Thiên Tiếu, mọi người đều phá lên cười khiến cả không gian trở nên ồn áo, náo động. Đã thấy nhiều kẻ giả bộ nhưng chưa từng thấy kẻ nào lại diễn sâu như thế.
“Tôi không phải là Tần Viễn Lâm nhưng tôi muốn có tiền thì cũng chỉ là chuyện trong vài phút”.
Long Thiên Tiếu bình thản nói.
“Hừ… vậy bắt đầu đi. Cậu muốn chiếc xe nào, nói đi! Nếu cậu mua được bất kỳ chiếc xe nào ở đây thì Vương Tùng Lâm tôi nói được làm được”.
Vương Tùng Lâm hừ lạnh một tiếng, sắc mặt chợt trở nên âm trầm.
“Đúng vậy. Thưa anh, nếu anh thật sự có tiền thì mời chọn xe! Chỗ chúng tôi ở đây, xe rẻ nhất cũng phải 1 triệu. Những chiếc từ 1 triệu trở nên đều ở bên này. Anh thích chiếc nào thì anh nói đi!”
Nữ nhân viên cũng tỏ ra khó chịu, nói bằng giọng lạnh nhạt. Nếu không phải nể mặt 10 ngàn của Vương Tùng Lâm thì cô ta đã sớm đuổi một nam một nữ này ra ngoài rồi.
“Ở đây chiếc xe đắt nhất là bao nhiêu tiền?”
Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói.
“Cái đ*o gì đấy, đủ rồi chứ, vẫn còn diễn tiếp?”
“Đam mê diễn xuất quá rồi. Chưa đến phút cuối cùng tuyệt đối sẽ không đầu hàng!”
“Tôi có chút ngưỡng mộ độ mặt dày của anh ta”.
Mọi người kêu lên kinh ngạc. Nữ nhân viên nghe thấy vậy thì nét mặt càng tỏ ra ghê tởm. Theo cô ta thấy thì diễn xuất của Long Thiên Tiếu đã không thể đạt mức buồn nôn hơn nữa rồi.
----------------------------
“Tôi nói cược ngang thì chính là cược ngang. Đến lúc đó, đương nhiên tôi sẽ có cách để bắt ông phải thực hiện cá cược”.
Long Thiên Tiếu nhếch miệng lên tỏ ra nham hiểm rồi nói. Vương Tùng Lâm này từ sau khi nhìn thấy Cố Tuyết Cầm ở nhà trẻ Tiểu Ngư Nhi thì ánh mắt thèm thuồng kia đã không che giấu nổi. Anh đã nhìn thấu tâm tư của ông ta từ lâu rồi.
Anh cũng không ngại cho ông ta một bài học khó quên ở nơi này.
“Ha ha ha, đều như nhau mà thôi. Ai mà chẳng biết nói lời ác độc, thằng nghèo như cậu cũng chỉ nói chơi mà thôi. Nếu đã vậy thì cứ thỏa thuận đánh cược như thế đi, cô gái bán hàng này, cô có thể làm chứng cho chúng tôi chứ?”
Vương Tùng Lâm bật cười, chế giếu nói.
Nhân viên bán hàng nghe thấy thế thì ánh mắt lại thêm vài phần coi thường. Không có tiền thì không có tiền, thừa nhận rồi lẻn đi thì cũng không quá mất mặt, cứ phải đợi người ta vạch mặt thằng nghèo như anh cho mọi người cùng thấy sao?
“Đương nhiên có thể làm chứng. Nếu có người dám chối cãi thì còn có nhân viên bảo vệ của chúng tôi ở đây sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ”.
Nữ nhân viên nhìn Vương Tùng Lâm, vẻ mặt nịnh nọt. Nhìn thấy Vương Tùng Lâm mặc áo vest giày da, với cái bụng phệ, vừa nhìn đã biết là người có tiền, là ông chủ lớn. Mà một nam một nữ ở đối diện thì tuy người nữ khá xinh đẹp nhưng đồ mặc trên người cũng không phải của thương hiệu nào.
Còn người đàn ông thì nhìn cũng khá đẹp trai. Nhưng trong xã hội này, người đàn ông đẹp trai cũng chẳng có lợi ích gì, trừ khi đẹp trai tới mức kiếm được cơm ăn nhờ cái mặt đó. Người đàn ông ở trước mắt, rõ ràng là không đẹp trai tới mức dựa vào cái mặt để kiếm cơm được. Thậm chí quần áo mặc trên người tổng cộng còn chưa tới 200 tệ.
“Vậy thì tốt. Nếu đã vậy thì làm phiền cô nhân viên này làm chứng cho chúng tôi, đồng thời để cảm ơn những bảo vệ ở đây, Vương Tùng Lâm tôi sẵn sàng bỏ ra 10 ngàn để mời mọi người uống nước”.
Vương Tùng Lâm chợt nảy ra ý tưởng này rồi nói. Là ông chủ của bất động sản Quang Huy, đối với ông ta mà nói, 10 ngàn chỉ là số tiền quá nhỏ.
Nữ nhân viên nghe thấy vậy thì ánh mắt không ngừng phát sáng. 10 ngàn cơ đấy, cô ta vất vả một tháng, thành tích cũng không tệ mới được 10 ngàn. Coi như phải chia 10 ngàn này với bảo vệ thì cũng được không ít.
Đừng nói ra ngoài ăn uống, để mà chia nhau cũng được khá nhiều tiền.
“Cảm ơn ông chủ Vương. Ông thật hào phóng ạ. Ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm chứng cho ông”.
Nữ nhân viên vô cùng kích động nói. Ánh mắt nhìn Vương Tùng Lâm cùng đầy vẻ ngưỡng mộ. Đây là người có tiền, cách người có tiền tiêu tiền cũng thật cá tính. Đây chính là sự tùy hứng của người có tiền, 10 ngàn mà nói cho là cho.
“Ông chủ Vương yên tâm, nếu có người dám gian lận thì chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta. Người ở trong cửa hàng chúng tôi ai cũng chính trực, lương thiện, công bằng chính nghĩa. Hơn nữa, ở đây còn có nhiều khách hàng như thế, anh ta cũng không gian lận được”.
Một bảo vệ vội vàng nói, bộ mặt tỏ ra đầy nịnh nọt. Những bảo vệ khác ở xung quanh cũng gật gù đồng ý.
“Thế nào, giữa chúng ta còn có thể so đo sao? Tôi nói cho 10 ngàn là cho, phiền não của người có tiền, cậu có hiểu không?”
Vương Tùng Lâm tỏ vẻ mỉa mai nhìn Long Thiên Tiếu, sau đó nói.
“Nếu đợi lát nữa tôi cược thắng rồi, tôi sẽ bảo ông béo này rút 100 ngàn ra chia cho mọi người ở đây”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì cười khẩy, có vài phần mỉa mai nói.
“Ha ha ha, cậu có bị ngu không? Cậu cược thắng? Kể cả cậu thắng thì cậu dựa vào đâu mà bắt tôi phải bỏ ra 100 ngàn, não phẳng à?”
Vương Tùng Lâm thật sự không hiểu được Long Thiên Tiếu nghĩ theo cái logic gì, bảo ông ta bỏ tiền ra, kể chuyện cười gì đấy?
“Yên tâm, kể cả ông không muốn bỏ ra thì tôi cũng đánh cho ông phải bỏ đủ tiền. Mà kể cả tôi không đánh ông, thì tôi cũng tin chắc rằng các khán giả đầy chính nghĩa ở đây cũng không buông tha cho ông”.
Long Thiên Tiếu cười lạnh, rồi nói.
“Haizz, nghĩ hay lắm nhưng chưa đủ thực lực”.
“Đúng vậy, nếu cậu ta thắng được thì tốt”.
“Sao mà thắng được? Tôi thấy phân nửa là giả bộ, ông xem quần áo cậu ta đang mặc kia, tôi thử tính cũng chưa quá 200 đâu”.
“Đúng vậy, một thằng nghèo mà ở đây giả bộ có tiền chứ”.
Lúc này, có rất nhiều người đã vây xung quanh để xem, nghe thấy lời nói của Long Thiên Tiếu thì xôn xao bàn tán.
Cố Tuyết Cầm đứng bên cạnh anh, nắm chặt lấy cánh tay anh. Bị nhiều người nhìn như thế, cô có chút khó chịu. Trong lòng cô vô cùng lo lắng, Long Thiên Tiếu thật sự có thể bỏ ra nhiều tiền như thế sao? Đây không phải là chuyện cười đấy chứ.
“Anh thật sự có nhiều tiền thế sao? Xe ở đây ít nhất cũng phải từ 1 triệu trở lên, chúng ta thật sự có thể mua được sao?”
Cố Tuyết Cầm kéo kéo áo của anh, lo lắng nói.
“Chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể mua lại cả cái cửa hàng này”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy thì không hề né tránh mà nói thẳng. Nghe thấy lời nói này thì Cố Tuyết Cầm chợt cạn lời. Trong lòng cô càng lo lắng, Long Thiên Tiếu thật sự có nhiều tiền như vậy sao? Tại sao cô lại không biết!
Long Thiên Tiếu nói câu này quả thật quá khoác lác rồi.
“Ha ha ha… mua cả cửa hàng 4s này luôn. Cậu cho rằng cậu là người giàu nhất thành phố Lâm Giang như Tần Viễn Lâm đấy à?”
Vương Tùng Lâm nghe thấy vậy thì bật cười như điên.
“Diễn hơi sâu rồi đấy, có thể mua cả cửa hàng 4s này á, cả thành phố Lâm Giang cũng không có mấy người làm được? Mà có mua được cũng không phải là một thằng nghèo như cậu!”
“Đúng vậy, cậu ta nghĩ mình là Tần Viễn Lâm, người giàu nhất Lâm Giang rồi đấy”.
“Ha ha ha, xem cậu ta định kết thúc chuyện này thế nào, nói phét nhiều là bị sét đánh chết đấy!”
Nghe lời nói của Long Thiên Tiếu, mọi người đều phá lên cười khiến cả không gian trở nên ồn áo, náo động. Đã thấy nhiều kẻ giả bộ nhưng chưa từng thấy kẻ nào lại diễn sâu như thế.
“Tôi không phải là Tần Viễn Lâm nhưng tôi muốn có tiền thì cũng chỉ là chuyện trong vài phút”.
Long Thiên Tiếu bình thản nói.
“Hừ… vậy bắt đầu đi. Cậu muốn chiếc xe nào, nói đi! Nếu cậu mua được bất kỳ chiếc xe nào ở đây thì Vương Tùng Lâm tôi nói được làm được”.
Vương Tùng Lâm hừ lạnh một tiếng, sắc mặt chợt trở nên âm trầm.
“Đúng vậy. Thưa anh, nếu anh thật sự có tiền thì mời chọn xe! Chỗ chúng tôi ở đây, xe rẻ nhất cũng phải 1 triệu. Những chiếc từ 1 triệu trở nên đều ở bên này. Anh thích chiếc nào thì anh nói đi!”
Nữ nhân viên cũng tỏ ra khó chịu, nói bằng giọng lạnh nhạt. Nếu không phải nể mặt 10 ngàn của Vương Tùng Lâm thì cô ta đã sớm đuổi một nam một nữ này ra ngoài rồi.
Lúc này, có rất nhiều người đã vây xung quanh để xem, nghe thấy lời nói của Long Thiên Tiếu thì xôn xao bàn tán.
Cố Tuyết Cầm đứng bên cạnh anh, nắm chặt lấy cánh tay anh. Bị nhiều người nhìn như thế, cô có chút khó chịu. Trong lòng cô vô cùng lo lắng, Long Thiên Tiếu thật sự có thể bỏ ra nhiều tiền như thế sao? Đây không phải là chuyện cười đấy chứ.
“Anh thật sự có nhiều tiền thế sao? Xe ở đây ít nhất cũng phải từ 1 triệu trở lên, chúng ta thật sự có thể mua được sao?”
Cố Tuyết Cầm kéo kéo áo của anh, lo lắng nói.
“Chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể mua lại cả cái cửa hàng này”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy thì không hề né tránh mà nói thẳng. Nghe thấy lời nói này thì Cố Tuyết Cầm chợt cạn lời. Trong lòng cô càng lo lắng, Long Thiên Tiếu thật sự có nhiều tiền như vậy sao? Tại sao cô lại không biết!
Long Thiên Tiếu nói câu này quả thật quá khoác lác rồi.
“Ha ha ha… mua cả cửa hàng 4s này luôn. Cậu cho rằng cậu là người giàu nhất thành phố Lâm Giang như Tần Viễn Lâm đấy à?”
Vương Tùng Lâm nghe thấy vậy thì bật cười như điên.
“Diễn hơi sâu rồi đấy, có thể mua cả cửa hàng 4s này á, cả thành phố Lâm Giang cũng không có mấy người làm được? Mà có mua được cũng không phải là một thằng nghèo như cậu!”
“Đúng vậy, cậu ta nghĩ mình là Tần Viễn Lâm, người giàu nhất Lâm Giang rồi đấy”.
“Ha ha ha, xem cậu ta định kết thúc chuyện này thế nào, nói phét nhiều là bị sét đánh chết đấy!”
Nghe lời nói của Long Thiên Tiếu, mọi người đều phá lên cười khiến cả không gian trở nên ồn áo, náo động. Đã thấy nhiều kẻ giả bộ nhưng chưa từng thấy kẻ nào lại diễn sâu như thế.
“Tôi không phải là Tần Viễn Lâm nhưng tôi muốn có tiền thì cũng chỉ là chuyện trong vài phút”.
Long Thiên Tiếu bình thản nói.
“Hừ… vậy bắt đầu đi. Cậu muốn chiếc xe nào, nói đi! Nếu cậu mua được bất kỳ chiếc xe nào ở đây thì Vương Tùng Lâm tôi nói được làm được”.
Vương Tùng Lâm hừ lạnh một tiếng, sắc mặt chợt trở nên âm trầm.
“Đúng vậy. Thưa anh, nếu anh thật sự có tiền thì mời chọn xe! Chỗ chúng tôi ở đây, xe rẻ nhất cũng phải 1 triệu. Những chiếc từ 1 triệu trở nên đều ở bên này. Anh thích chiếc nào thì anh nói đi!”
Nữ nhân viên cũng tỏ ra khó chịu, nói bằng giọng lạnh nhạt. Nếu không phải nể mặt 10 ngàn của Vương Tùng Lâm thì cô ta đã sớm đuổi một nam một nữ này ra ngoài rồi.
“Ở đây chiếc xe đắt nhất là bao nhiêu tiền?”
Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói.
“Cái đ*o gì đấy, đủ rồi chứ, vẫn còn diễn tiếp?”
“Đam mê diễn xuất quá rồi. Chưa đến phút cuối cùng tuyệt đối sẽ không đầu hàng!”
“Tôi có chút ngưỡng mộ độ mặt dày của anh ta”.
Mọi người kêu lên kinh ngạc. Nữ nhân viên nghe thấy vậy thì nét mặt càng tỏ ra ghê tởm. Theo cô ta thấy thì diễn xuất của Long Thiên Tiếu đã không thể đạt mức buồn nôn hơn nữa rồi.
----------------------------