Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-82
Chương 81: Thế nào gọi là người có tiền
**********
Một tiếng bốp.
Que kem trong tay của Bội Bội rơi xuống đất.
Người cũng loạng choạng mấy bước mới đứng ổn lại.
Gương mặt nhỏ lập tức ủng đỏ lên.
Nước mắt lưu chuyển trong đôi mắt, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm que kem bị rớt đến mức nát bét.
"Sao cô lại có thể tùy tiện đánh người như vậy, bạn nhỏ chỉ không cẩn thận đụng trúng cô thôi mà!" Trong khoảnh khắc Thường Ninh thấy Bội Bội nhận cái tát tai thì bỗng tức giận nói.
"Không cần thận, anh biết bộ đồ này đáng giá bao nhiều tiền không? Bà đây tốn một vạn hai (42 triệu VND) để mua, các người có thế đền được không?" Người phụ nữ hung hăng nói, cô ta vừa nhìn là có thể xác nhận được sự nghèo khổ của đối phương.
Không chỉ mặc quần áo không giống ai, đến que kem rớt trên đất cũng hận không thể nhặt lên ăn lại. Loại nghèo khổ giống như vậy, cô ta không thèm nể nang chi.
"Một vạn hai (42 triệu VND) nhiều lắm sao?" Thường Ninh lạnh lùng nói.
“Ôi chao, ý của anh là có thể đền nổi quần áo cho bà đây sao, vậy thì tốt, anh đến đi! Hôm nay không đến thì không được đi!" Cô ta tức giận nói, một tên thối nghèo khổ còn dám khoác lác trước mặt cô.
Vả lại người đàn ông này vừa nhìn là biết thuộc dạng đàn ông vô dụng, mang theo một con đứa bé gái còn chưa tỉnh, còn ôm một đứa con hoang nhỏ, có chỗ nào giống đàn ông chứ.
Lúc này đã có một vài người lần lượt vây lại xem.
Người phụ nữ càng thêm ngang ngược, bộ dáng không dễ dây vào. Mấy người kia không dám nói cái gì, ai gặp phải loại chuyện này chỉ có thể tính là do xui xẻo.
"Anh Thường Ninh, chúng ta đừng nên gây họa?" Đôi mắt Bội Bội ảnh lên nước mắt, lặng lẽ kéo góc áo của Thường Ninh, sợ hãi nói.
Bởi vì sống trong một gia đình đơn thân nên cô bé càng hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ cùng lúa. Tiền lương mỗi tháng của mẹ cô bé có hơn ba ngàn ( Khoảng 10.5 triệu VND), nên rất rõ hơn mười vạn (hơn 35 triệu VND) có ý nghĩa như thế nào.
Cô bé cũng biết mẹ mình đi làm kiếm tiền rất cực khổ, cho nên bình thường đến que kem cũng không muốn đòi.
"Đừng sợ, Bội Bội, có anh Thường Ninh ở đây, không ai có thể ức hiếp em!" Thường Ninh nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay nhỏ của Bội Bội. Sau đó lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia: “Đồ của cô mua ở đâu, bây giờ tôi sẽ đền cho cô!"
“Ôi chao, husky còn tự cho mình là sói, anh thật sự đền nổi sao?" Người phụ nữ lập tức nói.
"Một bộ quần áo mà thôi, có gì mà không đền được, dẫn đường!" Thường Ninh vẫn lạnh lùng nói.
Người phụ nữ kia lòng đầy hoài nghi nhìn Thường Ninh một cái. Bởi vì thật sự cô ta khó mà tin rằng tên này có
thể đền nổi quần áo cho cô ta, vả lại còn thoải mái như vậy.
"Sao vậy, bây giờ tôi đền quần áo cho cô, cô còn không vui vẻ sao?" Thường Ninh thấy người phụ nữ kia không động đậy, cười lạnh nói.
"Đúng vậy, cô gái này, người ta đã bằng lòng đòi quần áo cho cô rồi, chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi."
Một số người vây xem kia không kiềm được mà khuyên nhủ.
Mặc dù Thường Ninh nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng bọn họ chỉ cho rằng Thương Ninh là đang phống má giả làm người mập, giả giàu mà thôi.
Thậm chí trong lòng có chút đồng tình với Thường Ninh, hơn một vạn (hơn 35 triệu VND), sợ rằng phải thắt lưng buộc bụng một trận mới có thể đền nổi."
"Được, anh nói đền nổi thì đừng trách bà đây ức hiếp mấy loại nghèo hèn các người, chỉ cần anh có thể đền cho bà đây một bộ đồ y hệt như vậy thì hôm nay bà đây sẽ bỏ qua cho các người!"
Người phụ nữ vênh mặt hất hàm sai khiến, nói.
Sau đó dẫn Thường Ninh và Bội Bội đến một cửa hàng trang phục xa xỉ.
Đến cửa thì người phụ nữ hất eo: "Quấn áo của bà đây mua ở cửa hàng này, có bản lĩnh thì các người đi vào đi."
Thường Ninh không nói hai lời, dẫn Bối Bối đi vào trong cửa hàng.
Mà nữ nhân viên phục vụ bên trong cửa hàng nhìn thấy
Thường Ninh một tay ôm một đứa nhỏ, một tay kéo một cô bé đi vào. Đặc biệt nhìn thấy trên miệng và trên tay của Bội Bội bởi vì ăn kem qua, vẫn còn chưa kịp lâu sạch, nhìn rất dơ, thì lập tức ngăn cản lại.
Huống hồ, cô ta vừa nhìn cách ăn mặc của Thường Ninh và Bội Bội thì không giống như người có tiền. Nơi này của bọn họ là nhãn hiệu xa xỉ. Nếu như để mọi loại loạn xạ người tiến vào, làm bản đồ rồi, bị của hàng trưởng biết được chẳng phải sẽ mắng chết cô sao.
Cô ta làm việc ở trong cửa hàng này, nhìn thấy nhiều người có tiền, nên căn bản đã xem thường người nghèo.
"Hai vị, cửa hàng của chúng tôi là cửa hàng sản phẩm xa xỉ. Nếu như không cẩn thận làm dơ quân áo trong cửa hàng của chúng tôi, thì không hay đây. Nếu như các người muốn xem quần áo thì ở đối diện có một cửa hàng quần áo giá rẻ. Bên đó tương đối phù hợp với các người, các người không có tư cách tiến vào trong của hàng của chúng tôi!" Gương mặt của cô ta không mang một chút sắc mặt nào, nói.
Đầu mày Thường Ninh khẽ nhướng lên.
Mà Bội Bội căng thẳng đến mức tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, vành mắt ủng hồng, lúng túng không biết làm sao mới phải. "Nhìn thấy chưa, đừng nói bà đây xem thường các người, đến cả của lớn của cửa hàng cũng vào không được, như vầy đi, nếu như các người quỳ xuống dập đầu với bà đây thì nói không chừng bà đây sẽ bỏ qua cho các người!"
Người phụ nữ ôm lấy một cánh tay, cười lạnh nói. Lúc này, có mấy người đi theo xem náo nhiệt cũng đang khuyên nhủ.
"Cậu bé à, bỏ đi, đừng cố gắng phồng má làm người mập nữa. Nhận lỗi với cô gái này đi, một người đàn ông có thể thu lại cũng có thể duỗi ra, hà tất chi phải làm khó chính mình!”
Thường Ninh chỉ lạnh lùng nói với nhân viên phục vụ kia: "Vậy thì người như thế nào mới có thế đi vào cửa hàng của các người?”
Gương mặt của nữ nhân viên phục vụ khinh thường nói: “Của hàng này của chúng tôi là theo thể chế thành viên, thấp nhất là từ hai mươi vạn (700 Triệu VND) mới Có thể làm một tấm thẻ hội viên. Còn có hội viên vàng là từ năm mươi vạn (khoảng 1 tỷ 7 VND), thậm chí còn có hội viên bạch kim, mức giá tối thiểu đó không phải là thứ anh có thể tưởng tượng. Nếu như anh có thể làm thẻ hội viên thì sẽ có tư cách vào cửa hàng!"
"Vị tiểu thử nào, không biết cô có yêu cầu gì?"
Sau khi nhân viên phục vụ nói xong thì vứt Thường Niên qua một bên, gương mặt trở nên khiêm nhường nói với người phụ nữ kia.
Người phụ nữ giống như muốn tố khổ nói: “Con nhóc hoang dã kia làm dơ quần áo của tôi, tôi mắng hai câu thì tên này này cứ đòi ra vẻ, nói muốn đền tôi một bộ đồ mới. Thực ra chỉ muốn bọn họ quỳ xuống dập đầu xin lỗi, chuyện này tôi có thể bỏ qua.
Nữ nhân viên kia nghe vậy thì liên tục lắc đầu.
“Thì ra là vậy, chẳng qua chỉ xin lỗi thôi, tiểu thư, không phải tôi không để bọn họ tiến vào, mà thực ra bọn họ không có tư cách tiến vào.”
Nói xong, nữ nhân viên phục vụ kia quát về phía Thường Ninh: "Quỳ xuống nhận sai với vị tiểu thư này thì có gì đâu, không cần tổn thất hơn một vạn, có thể mua được bao nhiêu sữa cho con anh, anh nên cảm thấy may mắn!"
Thường Ninh không nói gì cả, cầm lấy di động, bắt đầu quét mã QR trên bản tuyển dụng trên cửa của của hàng.
Nhìn thấy anh cần chiếc di động cũ kỹ lỗi thời, nữ nhân viên phục vụ và người phụ nữ kia phụt cười một tiếng.
"Làm dáng gì chứ, dựa vào bộ dáng nghèo kết xác như anh mà còn muốn trở thành hội viên sao?"
Mấy người vây xem cũng đang lắc đầu, hà tất cho. Vốn dĩ hơn một vạn (hơn 35 triệu VND) đã đủ khó khăn rồi. Bởi vì hành động theo cảm tính mà lại đi làm một hội viên vô nghĩa, ngốc quá rồi, những loại cửa hàng như thế này sinh ra là để chiếu cố cho những người có tiền.
Đương nhiên, bọn họ cũng không tin rằng Thường Ninh thật sự có tiền như thế, có thế quẹt ra một hội viên.
Mọi người đều cho rằng là như vậy, đều cho rằng Thường Ninh đang giả bộ làm dáng.
Bội Bội cũng lặng lẽ kéo Thường Ninh lại: “Anh Thường Ninh, không thì để em dập đầu nhận sai với người phụ nữ kia đi, em không nên liên lụy đến anh!"
Nói xong, con bé muốn khóc luôn. Một cô bé như em dập đầu cũng người khác cũng không sao cả, nhưng không thể liên lụy đến anh Thường Ninh.
Thường Ninh xoa lấy đầu cô ấy: "Không sao, hôm nay anh Thường Ninh để bọn họ nhìn xem thế nào gọi là người có tiền!”
"Thay anh ôm em trai nhỏ một chút!”
Thường Ninh nói xong, đưa nhóc con cho Bội Bội, sau đó nhập một dãy số trên di động, ấn xác nhận.
"Đỉnh! Chi Chi Bản nhận được một ngàn vạn (35 tỷ VND)!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
**********
Một tiếng bốp.
Que kem trong tay của Bội Bội rơi xuống đất.
Người cũng loạng choạng mấy bước mới đứng ổn lại.
Gương mặt nhỏ lập tức ủng đỏ lên.
Nước mắt lưu chuyển trong đôi mắt, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm que kem bị rớt đến mức nát bét.
"Sao cô lại có thể tùy tiện đánh người như vậy, bạn nhỏ chỉ không cẩn thận đụng trúng cô thôi mà!" Trong khoảnh khắc Thường Ninh thấy Bội Bội nhận cái tát tai thì bỗng tức giận nói.
"Không cần thận, anh biết bộ đồ này đáng giá bao nhiều tiền không? Bà đây tốn một vạn hai (42 triệu VND) để mua, các người có thế đền được không?" Người phụ nữ hung hăng nói, cô ta vừa nhìn là có thể xác nhận được sự nghèo khổ của đối phương.
Không chỉ mặc quần áo không giống ai, đến que kem rớt trên đất cũng hận không thể nhặt lên ăn lại. Loại nghèo khổ giống như vậy, cô ta không thèm nể nang chi.
"Một vạn hai (42 triệu VND) nhiều lắm sao?" Thường Ninh lạnh lùng nói.
“Ôi chao, ý của anh là có thể đền nổi quần áo cho bà đây sao, vậy thì tốt, anh đến đi! Hôm nay không đến thì không được đi!" Cô ta tức giận nói, một tên thối nghèo khổ còn dám khoác lác trước mặt cô.
Vả lại người đàn ông này vừa nhìn là biết thuộc dạng đàn ông vô dụng, mang theo một con đứa bé gái còn chưa tỉnh, còn ôm một đứa con hoang nhỏ, có chỗ nào giống đàn ông chứ.
Lúc này đã có một vài người lần lượt vây lại xem.
Người phụ nữ càng thêm ngang ngược, bộ dáng không dễ dây vào. Mấy người kia không dám nói cái gì, ai gặp phải loại chuyện này chỉ có thể tính là do xui xẻo.
"Anh Thường Ninh, chúng ta đừng nên gây họa?" Đôi mắt Bội Bội ảnh lên nước mắt, lặng lẽ kéo góc áo của Thường Ninh, sợ hãi nói.
Bởi vì sống trong một gia đình đơn thân nên cô bé càng hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ cùng lúa. Tiền lương mỗi tháng của mẹ cô bé có hơn ba ngàn ( Khoảng 10.5 triệu VND), nên rất rõ hơn mười vạn (hơn 35 triệu VND) có ý nghĩa như thế nào.
Cô bé cũng biết mẹ mình đi làm kiếm tiền rất cực khổ, cho nên bình thường đến que kem cũng không muốn đòi.
"Đừng sợ, Bội Bội, có anh Thường Ninh ở đây, không ai có thể ức hiếp em!" Thường Ninh nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay nhỏ của Bội Bội. Sau đó lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia: “Đồ của cô mua ở đâu, bây giờ tôi sẽ đền cho cô!"
“Ôi chao, husky còn tự cho mình là sói, anh thật sự đền nổi sao?" Người phụ nữ lập tức nói.
"Một bộ quần áo mà thôi, có gì mà không đền được, dẫn đường!" Thường Ninh vẫn lạnh lùng nói.
Người phụ nữ kia lòng đầy hoài nghi nhìn Thường Ninh một cái. Bởi vì thật sự cô ta khó mà tin rằng tên này có
thể đền nổi quần áo cho cô ta, vả lại còn thoải mái như vậy.
"Sao vậy, bây giờ tôi đền quần áo cho cô, cô còn không vui vẻ sao?" Thường Ninh thấy người phụ nữ kia không động đậy, cười lạnh nói.
"Đúng vậy, cô gái này, người ta đã bằng lòng đòi quần áo cho cô rồi, chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi."
Một số người vây xem kia không kiềm được mà khuyên nhủ.
Mặc dù Thường Ninh nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng bọn họ chỉ cho rằng Thương Ninh là đang phống má giả làm người mập, giả giàu mà thôi.
Thậm chí trong lòng có chút đồng tình với Thường Ninh, hơn một vạn (hơn 35 triệu VND), sợ rằng phải thắt lưng buộc bụng một trận mới có thể đền nổi."
"Được, anh nói đền nổi thì đừng trách bà đây ức hiếp mấy loại nghèo hèn các người, chỉ cần anh có thể đền cho bà đây một bộ đồ y hệt như vậy thì hôm nay bà đây sẽ bỏ qua cho các người!"
Người phụ nữ vênh mặt hất hàm sai khiến, nói.
Sau đó dẫn Thường Ninh và Bội Bội đến một cửa hàng trang phục xa xỉ.
Đến cửa thì người phụ nữ hất eo: "Quấn áo của bà đây mua ở cửa hàng này, có bản lĩnh thì các người đi vào đi."
Thường Ninh không nói hai lời, dẫn Bối Bối đi vào trong cửa hàng.
Mà nữ nhân viên phục vụ bên trong cửa hàng nhìn thấy
Thường Ninh một tay ôm một đứa nhỏ, một tay kéo một cô bé đi vào. Đặc biệt nhìn thấy trên miệng và trên tay của Bội Bội bởi vì ăn kem qua, vẫn còn chưa kịp lâu sạch, nhìn rất dơ, thì lập tức ngăn cản lại.
Huống hồ, cô ta vừa nhìn cách ăn mặc của Thường Ninh và Bội Bội thì không giống như người có tiền. Nơi này của bọn họ là nhãn hiệu xa xỉ. Nếu như để mọi loại loạn xạ người tiến vào, làm bản đồ rồi, bị của hàng trưởng biết được chẳng phải sẽ mắng chết cô sao.
Cô ta làm việc ở trong cửa hàng này, nhìn thấy nhiều người có tiền, nên căn bản đã xem thường người nghèo.
"Hai vị, cửa hàng của chúng tôi là cửa hàng sản phẩm xa xỉ. Nếu như không cẩn thận làm dơ quân áo trong cửa hàng của chúng tôi, thì không hay đây. Nếu như các người muốn xem quần áo thì ở đối diện có một cửa hàng quần áo giá rẻ. Bên đó tương đối phù hợp với các người, các người không có tư cách tiến vào trong của hàng của chúng tôi!" Gương mặt của cô ta không mang một chút sắc mặt nào, nói.
Đầu mày Thường Ninh khẽ nhướng lên.
Mà Bội Bội căng thẳng đến mức tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, vành mắt ủng hồng, lúng túng không biết làm sao mới phải. "Nhìn thấy chưa, đừng nói bà đây xem thường các người, đến cả của lớn của cửa hàng cũng vào không được, như vầy đi, nếu như các người quỳ xuống dập đầu với bà đây thì nói không chừng bà đây sẽ bỏ qua cho các người!"
Người phụ nữ ôm lấy một cánh tay, cười lạnh nói. Lúc này, có mấy người đi theo xem náo nhiệt cũng đang khuyên nhủ.
"Cậu bé à, bỏ đi, đừng cố gắng phồng má làm người mập nữa. Nhận lỗi với cô gái này đi, một người đàn ông có thể thu lại cũng có thể duỗi ra, hà tất chi phải làm khó chính mình!”
Thường Ninh chỉ lạnh lùng nói với nhân viên phục vụ kia: "Vậy thì người như thế nào mới có thế đi vào cửa hàng của các người?”
Gương mặt của nữ nhân viên phục vụ khinh thường nói: “Của hàng này của chúng tôi là theo thể chế thành viên, thấp nhất là từ hai mươi vạn (700 Triệu VND) mới Có thể làm một tấm thẻ hội viên. Còn có hội viên vàng là từ năm mươi vạn (khoảng 1 tỷ 7 VND), thậm chí còn có hội viên bạch kim, mức giá tối thiểu đó không phải là thứ anh có thể tưởng tượng. Nếu như anh có thể làm thẻ hội viên thì sẽ có tư cách vào cửa hàng!"
"Vị tiểu thử nào, không biết cô có yêu cầu gì?"
Sau khi nhân viên phục vụ nói xong thì vứt Thường Niên qua một bên, gương mặt trở nên khiêm nhường nói với người phụ nữ kia.
Người phụ nữ giống như muốn tố khổ nói: “Con nhóc hoang dã kia làm dơ quần áo của tôi, tôi mắng hai câu thì tên này này cứ đòi ra vẻ, nói muốn đền tôi một bộ đồ mới. Thực ra chỉ muốn bọn họ quỳ xuống dập đầu xin lỗi, chuyện này tôi có thể bỏ qua.
Nữ nhân viên kia nghe vậy thì liên tục lắc đầu.
“Thì ra là vậy, chẳng qua chỉ xin lỗi thôi, tiểu thư, không phải tôi không để bọn họ tiến vào, mà thực ra bọn họ không có tư cách tiến vào.”
Nói xong, nữ nhân viên phục vụ kia quát về phía Thường Ninh: "Quỳ xuống nhận sai với vị tiểu thư này thì có gì đâu, không cần tổn thất hơn một vạn, có thể mua được bao nhiêu sữa cho con anh, anh nên cảm thấy may mắn!"
Thường Ninh không nói gì cả, cầm lấy di động, bắt đầu quét mã QR trên bản tuyển dụng trên cửa của của hàng.
Nhìn thấy anh cần chiếc di động cũ kỹ lỗi thời, nữ nhân viên phục vụ và người phụ nữ kia phụt cười một tiếng.
"Làm dáng gì chứ, dựa vào bộ dáng nghèo kết xác như anh mà còn muốn trở thành hội viên sao?"
Mấy người vây xem cũng đang lắc đầu, hà tất cho. Vốn dĩ hơn một vạn (hơn 35 triệu VND) đã đủ khó khăn rồi. Bởi vì hành động theo cảm tính mà lại đi làm một hội viên vô nghĩa, ngốc quá rồi, những loại cửa hàng như thế này sinh ra là để chiếu cố cho những người có tiền.
Đương nhiên, bọn họ cũng không tin rằng Thường Ninh thật sự có tiền như thế, có thế quẹt ra một hội viên.
Mọi người đều cho rằng là như vậy, đều cho rằng Thường Ninh đang giả bộ làm dáng.
Bội Bội cũng lặng lẽ kéo Thường Ninh lại: “Anh Thường Ninh, không thì để em dập đầu nhận sai với người phụ nữ kia đi, em không nên liên lụy đến anh!"
Nói xong, con bé muốn khóc luôn. Một cô bé như em dập đầu cũng người khác cũng không sao cả, nhưng không thể liên lụy đến anh Thường Ninh.
Thường Ninh xoa lấy đầu cô ấy: "Không sao, hôm nay anh Thường Ninh để bọn họ nhìn xem thế nào gọi là người có tiền!”
"Thay anh ôm em trai nhỏ một chút!”
Thường Ninh nói xong, đưa nhóc con cho Bội Bội, sau đó nhập một dãy số trên di động, ấn xác nhận.
"Đỉnh! Chi Chi Bản nhận được một ngàn vạn (35 tỷ VND)!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net