Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-69
Chương 68: Chị Mộng
**********
"Anh gì ơi, cảm ơn anh đã giải vây cho tôi, nhưng mấy người này là người của tập đoàn Chí Tôn, chúng ta không thể trêu vào đâu!”
Lúc này, Nghệ Phán Phán kéo góc áo Chung Phát, thút thít nói.
Bảo cô đi phục vụ một đêm tên đó thì khắng định là không thể nào, chỉ có thể đền tiền thôi.
Nhưng hơn mười nghìn tệ, mình tìm đâu ra nhiều tiền như vậy, huống chi mình còn một em gái đang mang bệnh cần phải chăm sóc.
"Đừng sợ, chuyện này tôi đã quyế quản rồi! Người khác sợ bọn họ, tôi không sợ, cuộc đời tôi vốn đã tồi tệ sẵn rồi!"
Nhìn thấy dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của Nghê Phán Phản, sự chính trực sâu trong con người Chung Phát lại được khơi dậy.
Sau đó cậu ta lớn tiếng quát mấy người giám đốc Phùng: "Con mẹ nó bọn mày mau cút ngay, nếu không đừng trách ông đây không khách sáo!"
“Ha ha, tên béo chết tiệt, không tự nhìn lại dáng vẻ béo ú của mình đi, có thể đánh nhau sao? Thế đầu của mày lại bị sao thế?" Mấy người mặc vest cười ồ lên.
Nhìn thấy trên đầu Chung Phát còn quấn miếng băng gạc, quả thật là cười chết bọn họ.
Giám đốc Phùng hung dữ nói: "Tên béo chết tiệt, muốn xen vào chuyện của người khác mà không tự nhìn lại bản thân mình, những gì cần nói thì ông đây đã nói rồi, thức thời thì mau cút đo, em gái này hôm nay ông đây đã nhắm trúng rồi!"
Choang!
Chung Phát cầm một chai rượu lên nện lên đầu giám đốc Phùng.
Tiếng cười của mấy tên mặc vest kia cũng bỗng chốc im bặt.
“Giám đốc Phùng!”
Bọn họ kêu lên đầy kinh hãi, vội chạy đến đỡ lấy giám đốc Phùng.
Giám đốc Phùng lảo đảo lui về sau vài bước, được những người kia đỡ, ông ta đua tay sờ đầu chỉ thấy tay đầy máu tươi.
Lúc này, mặt ông ta trở nên vặn vẹo: “Tên béo chết tiệt, mày dám lấy bình rượu đánh tao?"
Choang!
Giám đốc Phùng vừa dứt lời, lại một bình rượu nữa nện đến.
"Nghĩ mình là một tên giám đốc nhỏ bé của tập đoàn Chí
Tôn thì giỏi lắm sao? Ai cho mày dũng khí diễu võ dương oai thế?"
Thế nhưng Thường Ninh cũng bước tới.
Anh cũng cầm một bình rượu ném vào đầu giám đốc Phùng.
Những người khác thấy giám đốc Phùng liên tiếp bị hai, ba chai rượu nện vào đầu, ngoài trợn mắt há hốc mồm thì cũng chỉ có thể cảm thấy đau đầu giùm ông ta, thậm chí còn cảm thấy choáng.
Nghê Phán Phán lấy hai tay che miệng lại, cô không nghĩ sự việc sẽ biến thành như vậy, bỗng chốc sợ đến mức không biết nên làm gì tiếp theo.
Giám đốc Phùng bị đánh liên tục lên đầu, chỉ thấy trước mắt như tối sầm lại, cả người lảo đảo, nếu không phải có người đỡ thì chắc ông ta cũng không đứng vững.
Cảm giác được sự đau đớn trên đầu, ông ta tức đến hộc máu.
"Mày, mày lại là ai đây?"
“Cậu ấy, là an hem của tao!" Thường Ninh chỉ Chung Phát.
Giám đốc Phùng nổi điên lên quát mấy tên mặc vest còn lại: “Còn đứng thất thần ở đó làm gì, đánh chết bọn nó cho tôi!"
Lúc này mấy tên mặc vest kia mới phản ứng lại.
"Dám đánh giám đốc Phùng của bọn này, muốn chết rồi!” Ngay lúc bọn họ định tiến lên khô máu.
"Dừng tay!"
Đột nhiên lúc này một giọng nói cất lên.
Sau câu nói này, một cô gái ăn mặc cực kỳ nóng bỏng xuất hiện.
Cô gái này mặc chiếc áo da đỏ bó sát người, cặp ngực căng tròn đến mức tưởng chừng như áo da kia như sắp nổ tung, bên dưới là một chiếc váy ngắn quyến rũ, làm lộ ra đôi chân trắng muốt.
Một đường đi đến, cô khiển cho tất cả đàn ông phải hô hấp dồn dập, máu nóng sôi trào.
Cô gái đó là bà chủ của quán bar Mộng này, Tiêu Mộng!
Đi cùng cô còn có một chàng trai trẻ.
Chàng trai này mặc một bộ đồ bắt mắt, phong thái hiện ngang, nhưng vẻ mặt có chút nghiêm túc lạnh lùng, mày hơi nhíu, có vẻ như vô cùng bất mãn với những chuyện đang xảy ra này.
Tiêu Mộng đi bên cạnh anh ta cũng vô cùng bất mãn!
Thế nhưng, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ảnh mắt của anh ta khá giống với Tiêu Mộng, tựa như có quan hệ huyết thống.
Giữa ngón tay của Tiêu Mộng kẹp lấy một điếu thuốc, màu móng đỏ càng tôn lên sự quyến rũ của cô.
Cô vừa đi đến, tất cả mọi người rơi vào im lặng.
Ngay cả mấy người giám đốc Phùng đang kêu gào cũng im bật.
Thoạt nhìn, cô gái này trông có vẻ gợi cảm quyến rũ, nhưng khí chất lại vô cùng khiếp người,
"Chị Mộng!"
Lúc này Thường Ninh nhanh chóng gọi một tiếng.
Đã lâu rồi không gặp chị Mộng, không thể tin được cô càng ngày càng mê người.
Tiêu Mộng híp mắt nhìn Thường Ninh, "Hóa là là tiểu Ninh, sao hôm nay lại có thời gian đến đây thăm chị Mộng thế? Chị còn nghĩ em đã quên chị Mộng này rồi chứ.”
Thường Ninh nghe thấy xưng hô tiểu Ninh này, bỗng chốc có chút ngượng ngùng.
Trước kia lúc anh làm việc ở quán bar này, làm việc rất chịu khó khiến cho chị Mộng nhìn trúng, cô trêu ghẹo anh và muốn gọi anh là em trai, hơn nữa còn thích gọi anh là tiểu Ninh.
"Làm sao em có thể quên chị Mộng được. Hôm nay em dẫn bạn đến để gặp chị đây."
Sau đó anh kéo Chung Phát đến, “Đây là chị Mộng mà tôi kể cho cậu đây."
"Chị Mộng, xin chào!" Chung Phát vội lên tiếng chào hỏi.
Tiêu Mộng gật gật đầu, sau đó nhìn về phía đám người giám đốc Phùng.
Lúc này, vẻ mặt của chàng trai mặc bộ đồ bắt mắt vô cùng khó nhìn, liếc nhìn Tiêu Mộng.
"Cô nhìn quản bar của cô kia, chướng khí mù mịt, nhớ lấy lời tôi nói, đừng quên thân phận của mình!”
Sau đó chàng trai trẻ phất tay áo đi, tựa như không muốn đây thêm một giây nào nữa.
Đợi anh ta đi rồi.
"Phán Phản, vừa xảy ra chuyện gì thế?" Tiêu Mộng hút điếu thuốc của mình một hơi, thản nhiên hỏi.
Nghe Phán Phản đầy ủy khuất kể lại việc vừa rồi một lần. Tiêu Mộng nghe xong, mặt vẫn không thay đổi biểu cảm, chỉ nhà một ngụm khói về phía đám người giám đốc Phùng.
"Nếu các người muốn tìm gái bao thì đi nhà thổ mà tìm, chỗ của tôi không cung cấp dịch vụ đó."
Nói rồi, cô ra lệnh đuổi khách.
"Chị Mộng, nhưng tôi bị người ta đánh vỡ đầu ở đây, tính sao đây?” Giám đốc Phùng lớn tiếng nói.
Ông ta thậm chí còn cực kỳ phẫn nõ, dù sao cũng là giảm đốc một nhánh của tập đoàn Chí Tôn, không bao được phục vụ thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ông ta đã bị đánh, làm sao có thể cam tâm mà rời đi.
Thường Ninh định đúng ra nói đôi lời, liền bị Tiêu Mộng trừng một cái.
Sau đó Tiêu Mộng thản nhiên hút thuốc một hơi, sau đó nói với giám đốc Phùng: “Đầu bị đánh thì đi bệnh viện, chỗ của tôi cũng đâu phải hiệu thuốc."
"Chị Mộng, tôi thấy cô không muốn mở quán bar này nữa rồi!" Giám đốc Phùng tức giận nói.
Tiêu Mộng híp mắt lại, “Ông đang uy hiếp tôi sao?"
"Tôi nào dám uy hiếp, dù sao cũng chỉ là giám đốc một nhánh nhỏ của tập đoàn Chí Tôn thôi, tôi tin rằng, chỉ cần tôi bảo cáo một tiếng, thì quán bar này chẳng làm ăn được như trước nữa đâu!" Giám đốc Phùng cười lạnh nói.
"Tập đoàn Chí Tôn sao? Quả là một cái tên kiêu ngạo, người làm trong đó cũng kiêu ngạo không kém!”
Lúc này Tiêu Mộng cũng dập đi thuốc lá, sau đó cầm lấy một chai rượu trên bàn.
Choang!
Giám đốc Phùng lại bị thêm một người thứ ba đập chai rượu lên đầu.
Giám đốc Phùng trừng lớn mắt, lộ vẻ không tưởng tượng nổi rồi sau đó ngã xuống.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, mắt mở to, tựa như hóa đá.
Bị đánh ba phát, bọn họ đều hoài nghi, liệu đầu của giám đốc Phùng có thể cứu được không nhỉ?
Thường Ninh có chút ngây người nhưng không hề bất ngờ, vì anh biết tính tình của chị Mộng khác là nóng nảy. Anh nhớ lúc mình còn làm ở đây, có vài lần có người đến quấy phá, lúc đó chị Mộng cũng dùng chai rượu đánh người ta.
Khiến cho những người đó sau đi.
Kể từ đó, không ai dám đến gây rối ở quản bar này nữa.
Mấy tên mặc vest kia nuốt nước bọt, mặt tái đi, chỉ vào Tiêu Mộng, "Ngay...ngay cả cô mà cũng dám đánh giám đốc Phùng sao?”
Tiêu Mộng vứt bình qua một bên phủi phủi tay, "Đánh thì sao, dám đến gây rối ở quán bar của tôi, chưa từng nghĩ đến hậu quả à?"
Sau đó, cô lại lấy ra một điếu thuốc, nhả ra một ngụm khói: "Nếu không đưa ông ta vào bệnh viện sẽ muộn đó!"
Mấy tên mặc vest cuống quit nâng giám đốc Phùng lên, trước khi đi còn lớn tiếng uy hiếp: "Các người đợi đó, chờ tập đoàn Chí Tôn của bọn tôi san bằng quán bar này đi!"
Tiêu Mộng nở một nụ cười, sau đó vỗ vỗ tay.
"Được rồi, mọi người vui vẻ tiếp đi, tôi tặng mỗi bàn một bình rượu coi như xin lỗi!"
"Chị Mộng, cô không sợ tập đoàn Chí Tôn trả thù sao?” Có một người khách tỏ vẻ lo lắng hỏi cô.
Tiêu Mộng cười cười, nụ cười chứa một tia khinh thường,
"Người khác sợ tập đoàn Chí Tôn, còn trong mắt tôi thì cũng chỉ có thế thôi."
Nghe thấy câu nói này, Thường Ninh không khỏi đỏ mặt.
Đồng thời, anh cũng bắt đầu có cảm giác thân phận của chị Mộng không hề đơn giản như vẻ ngoài.
Chàng trai trẻ vừa rồi, anh liếc mắt cũng có thể nhận ra chắc chắn phải là dạng con ông cháu cha, nhưng khí chất lại không hề giống với đại thiếu gia như Bạch Tử Hằng.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
**********
"Anh gì ơi, cảm ơn anh đã giải vây cho tôi, nhưng mấy người này là người của tập đoàn Chí Tôn, chúng ta không thể trêu vào đâu!”
Lúc này, Nghệ Phán Phán kéo góc áo Chung Phát, thút thít nói.
Bảo cô đi phục vụ một đêm tên đó thì khắng định là không thể nào, chỉ có thể đền tiền thôi.
Nhưng hơn mười nghìn tệ, mình tìm đâu ra nhiều tiền như vậy, huống chi mình còn một em gái đang mang bệnh cần phải chăm sóc.
"Đừng sợ, chuyện này tôi đã quyế quản rồi! Người khác sợ bọn họ, tôi không sợ, cuộc đời tôi vốn đã tồi tệ sẵn rồi!"
Nhìn thấy dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của Nghê Phán Phản, sự chính trực sâu trong con người Chung Phát lại được khơi dậy.
Sau đó cậu ta lớn tiếng quát mấy người giám đốc Phùng: "Con mẹ nó bọn mày mau cút ngay, nếu không đừng trách ông đây không khách sáo!"
“Ha ha, tên béo chết tiệt, không tự nhìn lại dáng vẻ béo ú của mình đi, có thể đánh nhau sao? Thế đầu của mày lại bị sao thế?" Mấy người mặc vest cười ồ lên.
Nhìn thấy trên đầu Chung Phát còn quấn miếng băng gạc, quả thật là cười chết bọn họ.
Giám đốc Phùng hung dữ nói: "Tên béo chết tiệt, muốn xen vào chuyện của người khác mà không tự nhìn lại bản thân mình, những gì cần nói thì ông đây đã nói rồi, thức thời thì mau cút đo, em gái này hôm nay ông đây đã nhắm trúng rồi!"
Choang!
Chung Phát cầm một chai rượu lên nện lên đầu giám đốc Phùng.
Tiếng cười của mấy tên mặc vest kia cũng bỗng chốc im bặt.
“Giám đốc Phùng!”
Bọn họ kêu lên đầy kinh hãi, vội chạy đến đỡ lấy giám đốc Phùng.
Giám đốc Phùng lảo đảo lui về sau vài bước, được những người kia đỡ, ông ta đua tay sờ đầu chỉ thấy tay đầy máu tươi.
Lúc này, mặt ông ta trở nên vặn vẹo: “Tên béo chết tiệt, mày dám lấy bình rượu đánh tao?"
Choang!
Giám đốc Phùng vừa dứt lời, lại một bình rượu nữa nện đến.
"Nghĩ mình là một tên giám đốc nhỏ bé của tập đoàn Chí
Tôn thì giỏi lắm sao? Ai cho mày dũng khí diễu võ dương oai thế?"
Thế nhưng Thường Ninh cũng bước tới.
Anh cũng cầm một bình rượu ném vào đầu giám đốc Phùng.
Những người khác thấy giám đốc Phùng liên tiếp bị hai, ba chai rượu nện vào đầu, ngoài trợn mắt há hốc mồm thì cũng chỉ có thể cảm thấy đau đầu giùm ông ta, thậm chí còn cảm thấy choáng.
Nghê Phán Phán lấy hai tay che miệng lại, cô không nghĩ sự việc sẽ biến thành như vậy, bỗng chốc sợ đến mức không biết nên làm gì tiếp theo.
Giám đốc Phùng bị đánh liên tục lên đầu, chỉ thấy trước mắt như tối sầm lại, cả người lảo đảo, nếu không phải có người đỡ thì chắc ông ta cũng không đứng vững.
Cảm giác được sự đau đớn trên đầu, ông ta tức đến hộc máu.
"Mày, mày lại là ai đây?"
“Cậu ấy, là an hem của tao!" Thường Ninh chỉ Chung Phát.
Giám đốc Phùng nổi điên lên quát mấy tên mặc vest còn lại: “Còn đứng thất thần ở đó làm gì, đánh chết bọn nó cho tôi!"
Lúc này mấy tên mặc vest kia mới phản ứng lại.
"Dám đánh giám đốc Phùng của bọn này, muốn chết rồi!” Ngay lúc bọn họ định tiến lên khô máu.
"Dừng tay!"
Đột nhiên lúc này một giọng nói cất lên.
Sau câu nói này, một cô gái ăn mặc cực kỳ nóng bỏng xuất hiện.
Cô gái này mặc chiếc áo da đỏ bó sát người, cặp ngực căng tròn đến mức tưởng chừng như áo da kia như sắp nổ tung, bên dưới là một chiếc váy ngắn quyến rũ, làm lộ ra đôi chân trắng muốt.
Một đường đi đến, cô khiển cho tất cả đàn ông phải hô hấp dồn dập, máu nóng sôi trào.
Cô gái đó là bà chủ của quán bar Mộng này, Tiêu Mộng!
Đi cùng cô còn có một chàng trai trẻ.
Chàng trai này mặc một bộ đồ bắt mắt, phong thái hiện ngang, nhưng vẻ mặt có chút nghiêm túc lạnh lùng, mày hơi nhíu, có vẻ như vô cùng bất mãn với những chuyện đang xảy ra này.
Tiêu Mộng đi bên cạnh anh ta cũng vô cùng bất mãn!
Thế nhưng, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ảnh mắt của anh ta khá giống với Tiêu Mộng, tựa như có quan hệ huyết thống.
Giữa ngón tay của Tiêu Mộng kẹp lấy một điếu thuốc, màu móng đỏ càng tôn lên sự quyến rũ của cô.
Cô vừa đi đến, tất cả mọi người rơi vào im lặng.
Ngay cả mấy người giám đốc Phùng đang kêu gào cũng im bật.
Thoạt nhìn, cô gái này trông có vẻ gợi cảm quyến rũ, nhưng khí chất lại vô cùng khiếp người,
"Chị Mộng!"
Lúc này Thường Ninh nhanh chóng gọi một tiếng.
Đã lâu rồi không gặp chị Mộng, không thể tin được cô càng ngày càng mê người.
Tiêu Mộng híp mắt nhìn Thường Ninh, "Hóa là là tiểu Ninh, sao hôm nay lại có thời gian đến đây thăm chị Mộng thế? Chị còn nghĩ em đã quên chị Mộng này rồi chứ.”
Thường Ninh nghe thấy xưng hô tiểu Ninh này, bỗng chốc có chút ngượng ngùng.
Trước kia lúc anh làm việc ở quán bar này, làm việc rất chịu khó khiến cho chị Mộng nhìn trúng, cô trêu ghẹo anh và muốn gọi anh là em trai, hơn nữa còn thích gọi anh là tiểu Ninh.
"Làm sao em có thể quên chị Mộng được. Hôm nay em dẫn bạn đến để gặp chị đây."
Sau đó anh kéo Chung Phát đến, “Đây là chị Mộng mà tôi kể cho cậu đây."
"Chị Mộng, xin chào!" Chung Phát vội lên tiếng chào hỏi.
Tiêu Mộng gật gật đầu, sau đó nhìn về phía đám người giám đốc Phùng.
Lúc này, vẻ mặt của chàng trai mặc bộ đồ bắt mắt vô cùng khó nhìn, liếc nhìn Tiêu Mộng.
"Cô nhìn quản bar của cô kia, chướng khí mù mịt, nhớ lấy lời tôi nói, đừng quên thân phận của mình!”
Sau đó chàng trai trẻ phất tay áo đi, tựa như không muốn đây thêm một giây nào nữa.
Đợi anh ta đi rồi.
"Phán Phản, vừa xảy ra chuyện gì thế?" Tiêu Mộng hút điếu thuốc của mình một hơi, thản nhiên hỏi.
Nghe Phán Phản đầy ủy khuất kể lại việc vừa rồi một lần. Tiêu Mộng nghe xong, mặt vẫn không thay đổi biểu cảm, chỉ nhà một ngụm khói về phía đám người giám đốc Phùng.
"Nếu các người muốn tìm gái bao thì đi nhà thổ mà tìm, chỗ của tôi không cung cấp dịch vụ đó."
Nói rồi, cô ra lệnh đuổi khách.
"Chị Mộng, nhưng tôi bị người ta đánh vỡ đầu ở đây, tính sao đây?” Giám đốc Phùng lớn tiếng nói.
Ông ta thậm chí còn cực kỳ phẫn nõ, dù sao cũng là giảm đốc một nhánh của tập đoàn Chí Tôn, không bao được phục vụ thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ông ta đã bị đánh, làm sao có thể cam tâm mà rời đi.
Thường Ninh định đúng ra nói đôi lời, liền bị Tiêu Mộng trừng một cái.
Sau đó Tiêu Mộng thản nhiên hút thuốc một hơi, sau đó nói với giám đốc Phùng: “Đầu bị đánh thì đi bệnh viện, chỗ của tôi cũng đâu phải hiệu thuốc."
"Chị Mộng, tôi thấy cô không muốn mở quán bar này nữa rồi!" Giám đốc Phùng tức giận nói.
Tiêu Mộng híp mắt lại, “Ông đang uy hiếp tôi sao?"
"Tôi nào dám uy hiếp, dù sao cũng chỉ là giám đốc một nhánh nhỏ của tập đoàn Chí Tôn thôi, tôi tin rằng, chỉ cần tôi bảo cáo một tiếng, thì quán bar này chẳng làm ăn được như trước nữa đâu!" Giám đốc Phùng cười lạnh nói.
"Tập đoàn Chí Tôn sao? Quả là một cái tên kiêu ngạo, người làm trong đó cũng kiêu ngạo không kém!”
Lúc này Tiêu Mộng cũng dập đi thuốc lá, sau đó cầm lấy một chai rượu trên bàn.
Choang!
Giám đốc Phùng lại bị thêm một người thứ ba đập chai rượu lên đầu.
Giám đốc Phùng trừng lớn mắt, lộ vẻ không tưởng tượng nổi rồi sau đó ngã xuống.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, mắt mở to, tựa như hóa đá.
Bị đánh ba phát, bọn họ đều hoài nghi, liệu đầu của giám đốc Phùng có thể cứu được không nhỉ?
Thường Ninh có chút ngây người nhưng không hề bất ngờ, vì anh biết tính tình của chị Mộng khác là nóng nảy. Anh nhớ lúc mình còn làm ở đây, có vài lần có người đến quấy phá, lúc đó chị Mộng cũng dùng chai rượu đánh người ta.
Khiến cho những người đó sau đi.
Kể từ đó, không ai dám đến gây rối ở quản bar này nữa.
Mấy tên mặc vest kia nuốt nước bọt, mặt tái đi, chỉ vào Tiêu Mộng, "Ngay...ngay cả cô mà cũng dám đánh giám đốc Phùng sao?”
Tiêu Mộng vứt bình qua một bên phủi phủi tay, "Đánh thì sao, dám đến gây rối ở quán bar của tôi, chưa từng nghĩ đến hậu quả à?"
Sau đó, cô lại lấy ra một điếu thuốc, nhả ra một ngụm khói: "Nếu không đưa ông ta vào bệnh viện sẽ muộn đó!"
Mấy tên mặc vest cuống quit nâng giám đốc Phùng lên, trước khi đi còn lớn tiếng uy hiếp: "Các người đợi đó, chờ tập đoàn Chí Tôn của bọn tôi san bằng quán bar này đi!"
Tiêu Mộng nở một nụ cười, sau đó vỗ vỗ tay.
"Được rồi, mọi người vui vẻ tiếp đi, tôi tặng mỗi bàn một bình rượu coi như xin lỗi!"
"Chị Mộng, cô không sợ tập đoàn Chí Tôn trả thù sao?” Có một người khách tỏ vẻ lo lắng hỏi cô.
Tiêu Mộng cười cười, nụ cười chứa một tia khinh thường,
"Người khác sợ tập đoàn Chí Tôn, còn trong mắt tôi thì cũng chỉ có thế thôi."
Nghe thấy câu nói này, Thường Ninh không khỏi đỏ mặt.
Đồng thời, anh cũng bắt đầu có cảm giác thân phận của chị Mộng không hề đơn giản như vẻ ngoài.
Chàng trai trẻ vừa rồi, anh liếc mắt cũng có thể nhận ra chắc chắn phải là dạng con ông cháu cha, nhưng khí chất lại không hề giống với đại thiếu gia như Bạch Tử Hằng.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net